Chương 604: Nhân gian
Nam nhân kia quỳ gối dưới pho tượng đợi hồi lâu, nhưng phía trên vẫn chỉ có sự yên tĩnh.
Chỉ có vết máu trên pho tượng vẫn đang tiếp tục chảy xuống.
“Nương nương?” Nam nhân lấy hết dũng khí, dập đầu xuống đất: “Xin nương nương đừng trách, là ta mạo phạm nương nương, nương nương lợi hại như vậy khẳng định có phương pháp giáng lâm đặc biệt khác…”
Hắn nói đến đây, dường như càng thêm thận trọng, cân nhắc ngôn từ: “… Hoặc là dùng phương pháp khác mà nương nương cảm thấy thuận tiện để chỉ dẫn ta cũng được, ta nhất định sẽ nghe theo chỉ thị của người.”
Sư Thanh Y phát giác ngôn từ lần này của hắn có rất nhiều hàm ý, ngay từ đầu nói là ‘nói cho hắn biết’, nhưng sau khi phát hiện bản thân không được đáp lại, dường như hắn cho rằng Tâm Nương Nương tức giận vì lời nói của hắn, sợ nàng ta trách phạt hắn, cho nên sau đó hắn không còn dùng từ những như ‘nói cho ta’ hoặc là ‘nói’ nữa, mà chỉ uyển chuyển dùng từ ‘chỉ dẫn’, như là đã phát hiện bản thân phạm phải cấm kỵ trong lời nói nên vội vã đổi giọng.
Sư Thanh Y liên hệ đến những hành vi của hắn, tình cảnh lúc Tâm Nương Nương gặp Vũ Lâm Hanh trong đoạn video, cộng thêm phản ứng hiện tại của hắn, trong lòng càng xác định một đặc điểm của Tâm Nương Nương.
Tâm Nương Nương, có lẽ không thể nói chuyện.
Thậm chí vô cùng có khả năng, Tâm Nương Nương không có lưỡi.
Có lẽ hắn cho rằng sau khi Tâm Nương Nương mất đi đầu lưỡi, nhìn thấy những học sinh bị xem là tế phẩm cũng mất đi đầu lưỡi trong lòng sẽ cảm thấy thăng bằng hơn một chút. Người có khiếm khuyến thường hay đố kị người toàn vẹn hơn mình, trong một số ghi chép, một số ‘Tà Thần’ nếu như trên cơ thể thiếu đi bộ phận gì đó, vậy thì nó sẽ có khuynh hướng muốn được hiến tế bằng những bộ phận tương ứng, dùng đó làm niềm vui.
Sư Thanh Y suy nghĩ chốc lát, tháo Xuân Tuyết xuống, đồng thời nới lỏng rễ khí quấn trên chuôi kiếm rồi chậm rãi thả đầu còn lại của rễ khí xuống.
Nàng cẩn thận khống chế sức lực, để rễ khí chậm rãi thả xuống cái lỗ trên ngực pho tượng Tâm Nương Nương. Rễ khí này sinh trưởng trên cây dong, tổ chức tế bào bên trong vẫn còn sống, sau khi bị chặt đứt còn có thể chảy ra chất lỏng giống như máu, chẳng qua hiện tại đã bị đứt không cách nào hoạt động, nhưng nó vẫn sẽ cử động, một khi gặp phải máu trong cái lỗ thì sẽ bắt đầu hấp thụ.
Sư Thanh Y lấy một tờ giấy ghi chú còn trống của cảnh sát Diệp, xé đi logo sở cảnh sát ở trên đó, để nó nhìn giống như một trang giấy trắng bình thường không có gì đặc biệt, rồi lại dùng máu trên rễ khí viết chữ lên đó. Tổ chức mô bên trong rễ khí tựa như túi mực, sau khi hút máu thì có thể tạm thời chứa đựng, nếu như không đủ máu để viết thì nàng chỉ cần nặn ra thêm là được.
Cuối cùng nàng viết vài câu trên giấy rồi ném tờ giấy xuống.
Nam nhân kia cảm giác được có vật gì đó từ trên trời giáng xuống, hắn nhặt lên xem, thiếu chút nữa bị dọa chết khiếp, trên giấy rõ ràng là mấy chữ đỏ như máu: “Dùng một quả tim vô dụng lừa gạt ta, to gan.”
Hắn ngửi thử, trên trang giấy là mùi máu tươi, đây rõ ràng là dùng máu để viết.
Nam nhân thực sự nghĩ rằng Tâm Nương Nương giáng lâm, hắn lập tức cúi rạp người xuống.
Hắn vốn dĩ muốn dùng biện pháp nào đó để trái tim nhìn như có thể đập một cách bình thường, ngụy trang thành một quả tim sống sau khi rời khỏi cơ thể để giao dịch với ngụy trang, lúc này nhìn thấy tờ giấy, cho rằng bản thân đã bị Tâm Nương Nương phát hiện mưu kế nên giọng nói run rẩy, lập tức cầu xin tha thứ: “Nương nương… người cho ta một vạn lá gan ta cũng không dám a. Ta thực sự vô cùng nỗ lực tìm kiếm trái tim cho người, chỉ cần có thể khiến nương nương hài lòng, ta bằng lòng làm bất cứ việc gì, chỉ cầu nương nương nhìn thấy sự thành tâm của ta.”
Sư Thanh Y nhận lấy tờ giấy trong tay Lạc Thần, lại dùng rễ khí dính máu viết một câu rồi thả tờ giấy xuống.
Câu này viết chính là: “Cái gì cũng đồng ý? Vậy tự mình cắt lưỡi đi.”
Nam nhân kia nhìn thấy, mặt như màu đất, liên tục dập đầu: “Nương nương tha mạng, nương nương tha mạng.”
Sư Thanh Y lại viết: “Cắt lưỡi của ngươi. Ta sẽ nói cho ngươi biết làm thế nào để trường sinh bất lão.”
Dòng chữ bằng máu viết trên giấy trắng, từ phía trên pho tượng hiu quạnh rơi xuống, tình cảnh này, quỷ dị đến lạnh người, nam nhân kia nhìn xong câu này gần như bị dọa choáng váng.
Lạc Thần lại đưa cho Sư Thanh Y một tờ giấy, Sư Thanh Y vốn dĩ muốn hù dọa hắn một phen, lúc này nhận tờ giấy, lại viết một câu. Những kẻ thờ phụng Tà Thần làm những việc điên cuồng khiến người ta nghe tin đã sợ mất mật, nhưng lúc bọn họ đối mặt với Tà Thần, thật ra cũng chỉ là những kẻ nhát gan.
Sư Thanh Y viết: “Còn không làm? Hay là muốn ta làm? Lập tức.”
Tờ giấy với dòng chữ viết bằng máu lại từ trên trời giáng xuống.
Nam nhân bên dưới đã run rẩy, căn bản không dám lên tiếng trả lời.
Sư Thanh Y nổi hứng chơi đùa, còn muốn tiếp tục viết, xuất phát từ thói quen nàng vươn tay ra, kết quả lòng bàn tay không chờ được tờ giấy trắng mà chỉ chờ được bàn tay của Lạc Thần.
Ngón tay của Lạc Thần đặt vào lòng bàn tay của nàng.
Sư Thanh Y mượn ánh sáng nhạt bên dưới để nhìn nàng ấy: “…”
“Hết rồi.” Lạc Thần dùng đầu ngón tay viết chữ vào lòng bàn tay nàng.
Sư Thanh Y đứng trên vai pho tượng, cảm thấy trái tim phát ngứa. Ngoài ra, nàng còn có chút mất hứng, giấy ghi chú có hạn, viết không được mấy câu đã hết, tất cả đều đã thả xuống phía dưới, nhất thời cũng không thể thu lại được.
Không có biện pháp khác, Sư Thanh Y chỉnh đành viết chữ vào tay Lạc Thần, hai người âm thầm thương lượng xong, Lạc Thần mới từ phía sau trèo đến phía trước, nhẹ nhàng đứng trên vai phải của pho tượng.
Trên vai phải là Vũ Lâm Hanh và Biên Tranh đang đứng, Lạc Thần mỗi bên đỡ lấy một người, mang các nàng phi thân nhảy xuống khỏi pho tượng.
Sư Thanh Y vẫn đứng trên vai pho tượng, cúi đầu nhìn xuống.
Lạc Thần đứng trong bóng tối phía sau pho tượng, dùng tay xuống nhẹ vào lưng nó, phát ra âm thanh yếu ớt tựa như tiếng gõ cửa quỷ dị giữa đêm khuya. Nam nhân ở phía dưới nghe thấy tiếng động, cả người run rẩy, kinh hoảng nhìn Đông nhìn Tây, hắn đợi một hồi lâu, Tâm Nương Nương cũng không ‘giáng lâm nữa, đang lúc trong lòng thời khắc nhất.
Sư Thanh Y nhận được ám hiệu của Lạc Thần, nàng trèo đến phía sau đầu của pho tượng, bật người nhảy lên, tạm thời thoát ly khỏi pho tượng, rồi trong lúc ở trên không trung, nàng nhấc chân đạp mạnh một cái vào đầu của pho tượng.
Lạc Thần cũng nhấc chân, mũi giày đạp vào phía sau lưng pho tượng.
Hai người một trên một dưới cùng nhau phát lực, pho tượng Tâm Nương Nương to lớn nhất thời bị một lực lớn đẩy ngã về phía trước. Nam nhân kia đang quỳ gối ở trước tế đàn, nhìn thấy pho tượng ngã về phía mình, hắn lập tức sợ hãi bỏ chạy.
Nhưng pho tượng thật sự là quá lớn, tựa như thái sơn áp đỉnh, cho dù hắn hoảng loạn chạy trốn nhưng cũng tránh không khỏi.
Sư Thanh Y đạp xong, lại nhảy lên vai pho tượng, ngã xuống theo nó.
Chợt nghe ầm một tiếng, pho tượng ngã xuống, nhưng cũng không nằm hẳn trên mặt đất mà chỉ đè lên một bên chân của nam nhân kia. Cho dù đây là tượng điêu khắc gỗ, nhưng kích thước to lớn như vậy, trọng lượng đương nhiên cũng không thấp, cái chân bị đè gãy cả xương cốt, nam nhân kia lớn tiếng kêu rên.
Hắn còn tưởng rằng là Tâm Nương Nương tức giận trừng phạt hắn, liền khóc lo hô lên: “Nương nương tha mạng! Nương nương tha mạng!”
Hắn vừa thống khổ kêu gào, vừa liều mạng muốn rút chân mình ra khỏi pho tượng, chân hắn máu tươi nhễ nhại nhưng bất kể hắn dùng sức lực thế nào thì nó cũng không nhúc nhích dù chỉ mảy may, pho tượng vẫn nặng nề đè ở trên đó, không chút lay chuyển.
Thời khắc pho tượng ngã xuống, Sư Thanh Y phóng người tiếp đất rồi chậm rãi đi về phía nam nhân.
Nam nhân cảm giác được trong bóng tối có người ở đang đến gần, nghĩ là Tâm Nương Nương đến, hắn càng thêm điên cuồng mà muốn rút chân của mình ra, nhưng vẫn không làm nên chuyện gì, hắn hoàn toàn tuyệt vọng, trong miệng chỉ có thể không ngừng lẩm bẩm những lời điên điên khùng khùng.
Bóng dáng của Sư Thanh Y dần xuất hiện dưới ánh nến, sắc mặt cũng u ám, đôi mắt đỏ bừng tựa như muốn rỉ máu.
Xinh đẹp và lãnh lệ, kết hợp hài hòa.
Chỉ nhìn nàng một cái, dường như đã bị khí lạnh quanh người nàng bót nghẹt yết hầu.
“Là… Là ngươi!” Nam nhân lúc này mới nhìn ra dáng vẻ của nàng, không khỏi sợ hãi.
“Nhận ra ta?” Khóe môi Sư Thanh Y nở nụ cười.
Không có chút nhiệt độ nào.
“Không… Không nhận ra.” Nam nhân sợ đến chết khiếp, cuống quýt nói: “Ta… chẳng qua là trước đó từng gặp ngươi, lúc đó ngươi đang leo lên cây dong.”
Sư Thanh Y đi đến cạnh pho tượng, đứng lên phía trên, từ trên cao bễ nghễ nhìn chân hắn bị đè bên dưới: “Lúc đó người ở phía dưới kéo chân ta, quả nhiên là ngươi. Nếu như lúc đó ta không chú ý, bị ngươi kéo xuống, bên dưới lại nguy hiểm như vậy, ta nhất định sẽ chịu khổ.”
Nàng chậm rãi ngồi xổm xuống, hai tay ôm đầu gối của mình, giống như một con thỏ dịu ngoan ngồi xổm, đôi mắt lại đỏ bừng: “Xem ra ngươi đây là cố ý muốn ta chết?”
“… Không không không.” Nam nhân sợ hãi đến hàm răng đánh vào nhau, cả người lại đau đớn, quả thực giống như rơi vào địa ngục: “Ta… Ta không phải.”
Lạc Thần, Vũ Lâm Hanh và Biên Tranh cũng đã đến. Lạc Thần nhìn mặt đất, trên mặt đất là những tờ giấy trước đó Sư Thanh Y dùng viết chữ, nàng khom lưng, nhất nhất nhặt lên rồi cẩn thận xếp lại, sau đó mới đến bên cạnh Sư Thanh Y.
Biên Tranh siết chặt nắm tay, trong mắt tràn đầy phẫn hận, trừng mắt nhìn nam nhân kia.
“Ngươi… ngươi… còn chưa chết, ngươi lẽ ra nên trở thành thức ăn cho tấm màng mỏng mới phải.” Nam nhân cho rằng Biên Tranh đã chết, lúc này nhìn thấy nàng ấy, nhưng bản thân hắn lại bị pho tượng đè nặng không cách nào cử động nên cũng bắt đầu e sợ đối với Biên Tranh.
Hắn có thể nhìn ra oán hận của Biên Tranh, nếu như trong tay Biên Tranh có dao, nhất định sẽ không chút do dự mà giết chết hắn, như vậy mới có thể miễn cưỡng giảm bớt thống khổ dày vò nàng ấy đã phải chịu trong hơn một tháng qua, cùng với dằn vặt trong những ngày phải trốn Đông trốn Tây.
Ở trong hoàn cảnh đầy áp lực một thời gian dài, sẽ làm con người trở nên điên cuồng khi nhìn thấy kẻ đã tạo nên tất cả những thống khổ của mình.
“Tấm màng mỏng?” Sư Thanh Y nghe nam nhân nói xong, nàng nói: “Nói như vậy sau khi ngươi từ trên cây rơi xuống thì cũng giống như ta, nhìn thấy Biên Tranh đang ở trên tấm màng mỏng? Ngươi nói nàng phải trở thành thức ăn, nhưng là thức ăn của ai, là thứ bò ra từ những cái lỗ trên vách tường sao?”
Nam nhân nhất thời không trả lời.
“Ngươi rất không phối hợp.” Sư Thanh Y buông hai tay đang ôm đầu gối, lấy dao quân dụng ra, từ trên đầu pho tượng nhảy xuống.
Nàng khom lưng, từ phía trên quan sát nam nhân rồi cười khẽ: “Vậy xem ra ta phải buộc ngươi phối hợp một chút mới được.”
Nam nhân ngồi phịch ở trên mặt đất giống như một con chó, thấy nàng mỉm cười lại chỉ cảm thấy cả người run rẩy.
“Lạc Thần.” Sư Thanh Y lúc này ngẩng đầu lên: “Dẫn Biên Tranh ra phía sau pho tượng, hình ảnh kế tiếp không thích hợp để học sinh như nàng ấy nhìn thấy.”
Lạc Thần ôm Biên Tranh nhảy lên pho tượng đang nằm trên mặt đất.
“A a a.” Trong mắt Biên Tranh mang theo oán hận, cả người run rẩy quay đầu nhìn lại, bởi vì pho tượng quá lớn, cho dù đã ngã xuống nhưng vẫn rất cao, đứng ở vị trí này nàng ấy căn bản không nhìn thấy tình huống bên dưới, mà chỉ có thể nhìn về phía Lạc Thần.
“Ta hiểu được chấp niệm của ngươi. Không thấy hắn chết, đời này ngươi tất nhiên không thể nào hả giận.” Ánh mắt Lạc Thần buông xuống, nhẹ giọng nói: “Thậm chí ngươi muốn tự tay giết chết hắn.”
“A a a.” Biên Tranh gật đầu, thân thể càng run rẩy. Dường như rất mâu thuẫn, vừa hận đến muốn giết chết hắn, vừa sợ hãi chuyện giết người.
Lạc Thần nhìn ra sự run rẩy của Biên Tranh, nói: “Ngươi đã từng giết gà, cá rồi chứ?”
Biên Tranh lắc đầu.
Hiện nay điều kiện sống tốt hơn rất nhiều, học sinh ở thời đại này phần lớn đều là con cưng trong gia đình, việc nhà điều do ba mẹ làm, thậm chí rất nhiều người cũng không tự mình làm mà trực tiếp đi siêu thị mua thịt cá đã được làm sẵn.
“Xưa nay thi cử có nằm trong top đầu của trường không?” Lạc Thần nói xong, đưa cho Biên Tranh một cây viết rồi lật mặt sau của một tờ giấy có chữ viết bằng máu vừa rồi lên để Biên Tranh viết lên đó.
Ngón tay Biên Tranh run rẩy, viết: “Hạng nhất toàn cấp, thỉnh thoảng hạng nhìn.”
“Thành tích rất tốt.” Lạc Thần nói: “Tương lai của ngươi không chỉ có thế mà vẫn còn rất dài.”
Sư Thanh Y biết trước đó Biên Tranh hoàn toàn dựa vào ý chí cầu sinh không ngừng kiên trì, ở dưới lòng đất gặp phải nhiều chuyện đáng sợ như vậy, thần kinh luôn trong trạng thái căng thẳng, nhưng vẫn không cúi đầu khuất phục, đủ thấy sự dũng cảm của Biên Tranh. Nhưng loại dũng cảm này cũng không đủ để thúc đẩy Biên Tranh ra tay giết chết kẻ thù, quả thật Biên Tranh rất muốn giết người kia, hiện tại nàng ấy đang kích động, cũng sẽ làm được được này, nhưng sau khi thực hiện hành vi này xong, tâm tình của nàng ấy sẽ rơi vào khủng hoảng cực độ.
Cho dù là cảnh sát thì lần đầu tiên nổ súng bắn gục một tên tội phạm cùng hung cực ác cũng có một số ít người phải chấp nhận điều trị tâm lý, huống hồ là một học sinh cuộc sống đơn giản như Biên Tranh, sau này rất có khả năng nàng ấy sẽ gặp phải phản ứng tâm lý rất nghiêm trọng.
“Biên Tranh.” Sư Thanh Y nghe thấy được, giọng nói trở nên nhu hòa không ít: “Ngươi cần suy nghĩ kỹ, liệu ngươi có muốn tự tay làm chuyện này hay không. Đây là lựa chọn của ngươi.”
Lạc Thần cũng nhìn Biên Tranh, nói: “Nếu ngươi thật sự làm việc này, ngươi sẽ sợ sao?”
Biên Tranh ngẩn người.
Sau đó thân thể Biên Tranh run lên, nước mắt lăn xuống ‘a a a’ khóc lớn. Nàng ấy vừa khóc vừa viết chữ lên tờ giấy: “Ta rất sợ… ta rất sợ! Nhưng ta muốn hắn chết! Ta không biết nên làm thế nào! Ta muốn giết hắn, nhưng ta sợ!”
Nàng ấy khóc đến suy sụp, Vũ Lâm Hanh nhìn thấy, cũng nhịn không được mà thở dài: “Ta hiểu tâm tình của ngươi, nhưng đây không phải là việc ngươi có thể làm.”
Giọng nói của Lạc Thần mặc dù lãnh đạm, nhưng lại rất mềm nhẹ, nói: “Ngươi không cần tự tay mình làm, bọn ta không giống ngươi, có thể thay ngươi hoàn thành tâm nguyện.”
Biên Tranh nước mắt lưng tròng, nhìn Lạc Thần.
“Ngươi đừng nhìn.” Lạc Thần nói: “Nhưng ngươi có thể ở đây nghe. Nếu điều này có thể tiêu trừ chấp niệm của ngươi, giúp ngươi sống thoải mái hơn một chút.”
Biên Tranh khóc thút thít gật đầu, viết lên tờ giấy: “Cảm ơn.”
Lạc Thần không nói nữa.
Sư Thanh Y lúc này đã biết lựa chọn cuối cùng của Biên Tranh, nàng cầm dao quân dụng, lần thứ hai nhìn về phía nam nhân trên mặt đất. Hắn cảm giác được ánh mắt của nàng trở nên lạnh hơn, cả người run rẩy không ngừng.
“Ta nói rồi.” Sư Thanh Y ngồi xổm xuống bên cạnh hắn: “Ngươi phải phối hợp.”
Nàng nói xong, dùng dao quân dụng đâm mạnh vào lòng bàn tay của hắn, ghim chặt tay hắn xuống mặt đất.
Nam nhân đau đến kêu rên.
Mà Biên Tranh cũng nghe thấy tiếng kêu rên của hắn.
“Hiện tại có thể phối hợp rồi chứ?” Sư Thanh Y thấp giọng nói.
“Phối hợp phối hợp, ta phối hợp!” Nam nhân đau đớn, lập tức nói.
“Ngươi nói phối hợp.” Sư Thanh Y khẽ nghiêng đầu: “Vì sao vừa rồi ta hỏi ngươi, lâu như vậy ngươi vẫn không trả lời?”
Đang lúc nói chuyện, nàng cảm giác trên người nam nhân có một mùi hương kỳ lạ, hơn nữa nàng cảm thấy dường như đã từng ngửi được ở nơi nào đó rồi.
Nam nhân cũng bất chấp vết thương trên tay và chân, vội vã nói: “Sau khi học sinh kia bỏ trốn, ta có đi tìm nàng nhưng nàng rất giỏi lẫn trốn, ta không tìm được. Sau khi bị ngươi đá xuống từ trên cây dong… ta rơi xuống dưới, nhìn thấy trên tấm màng có một người, nhận ra là nàng nhưng nàng bất động, ta chỉ biết là con cú mèo đã bắt nàng đến đây làm thức ăn, để nàng lại trên tấm màng… đàn kiến sẽ từ trong hang bò ra ăn.”
“Tấm màng có độ đàn hồi, thời gian ngươi rơi xuống sớm hơn ta không bao lâu, sau khi ta rơi xuống, vì sao không nhìn thấy ngươi?” Điểm này Sư Thanh Y không nghĩ ra: “Ngươi làm sao tránh được cây dong quái vật bên dưới? Cho dù ngươi gặp may mắn tránh được, vậy thì khi ngã xuống cũng sẽ bị bật lên, ngươi làm thế nào biến mất nhanh như vậy?”
“Cây dong sẽ không tấn công ta, ta thường xuyên… thông qua cây dong để đến dưới này, như vậy… rất nhanh.” Đối mặt Sư Thanh Y hắn chỉ sợ bản thân tiếp tục chịu tội, nên nào dám giấu diếm, thành thật nói: “Mỗi lần ta nhảy xuống, con cú mèo đều sẽ… tới đón ta, cắp ta bay lên, rồi đưa tay bình an tiếp đất.”
“Chim cú tới đón ngươi?” Sư Thanh Y nhìn ra chính là chính là một phế vật, là quân cờ của một người khác mà thôi, chỉ dựa vào hắn làm thế nào có khả năng mỗi lần đều có thể toàn thân thoát khỏi ‘vực’, hơn nữa cây dong còn không tấn công hắn, thậm chí con cú mèo cũng sẽ đến đón hắn.
Dưới này âm trầm biến hoá kỳ lạ, nếu như phía sau phía sau không có người dành cho hắn sự hỗ trợ đặc biệt, hắn có lẽ ngay cả một giờ cũng không chống đỡ được thì đã chết rồi. Mà sức mạnh trên người hắn, sự sùng bái ngu muội đối với Tâm Nương Nương, dễ dàng trở thành thứ để người khác lợi dụng, kẻ điên như hắn thường là kẻ dễ dàng bị điều khiển nhất.
Sư Thanh Y cười lạnh: “Ngươi là nhân vật đặc biệt gì sao, còn chuyên phái chim cú tới đón ngươi? Ngươi đến cùng dùng biện pháp gì? Là ai nói cho biết loại biện pháp này?”
Nam nhân bị nàng nhìn thấy, lại bắt đầu ấp úng không dám nói.
“Bắt đầu từ bây giờ….” Sư Thanh Y nở nụ cười: “Ngươi phải thành thật trả lời, cho đến khi đáp án khiến bọn ta hài lòng. Nếu như bọn ta không hài lòng…”
Nàng rút dao quân dụng ra, rồi một lần nữa đâm xuống.
“A a a!” Nam nhân lại kêu gào, thốt ra: “Là… là có một nam nhân nói cho ta biết! Hắn nói những thứ dưới lòng đất cơ bản đều là kiệt tác của hắn, hắn… hắn cho ta ăn một thứ gì đó, sau khi ăn, những thứ bên dưới sẽ không làm hại ta, mỗi lần ta đều có thể ra vào bình an! Về phần chim cú, mỗi lần ta nhảy xuống chỉ cần thổi còi, nó sẽ bay đến đón ta, đưa ta xuống mặt đất! Ta nói đều là sự thật! Là thật!”
“Lấy ra.” Sư Thanh Y lời ít ý nhiều.
Nam nhân kia chịu đựng đau đớn, dùng tay kia lục lọi trên người, lấy ra một cái còi nhỏ, nhìn giống như làm từ loại xương cốt xám đen nào đó, bên trên có mấy cái lỗ nhỏ.”
Sư Thanh Y nhận lấy, quan sát rồi nói: “Chỉ cần thổi chiếc còi này là được sao? Sẽ không đơn giản như vậy đi?”
“Còn phải… còn phải làm quen với con cú, là nam nhân kia dẫn ta làm quen!”
Sư Thanh Y cất chiếu còi đi, nói: “Nam nhân kia tên là gì, đến cùng hắn đã cho ngươi ăn cái gì? Hình dáng ra sao?”
“Ta… Ta không biết nam nhân kia là ai, càng không biết hắn cho ta ăn cái gì, thoạt nhìn giống như thuốc viên, hắn… nói muốn ta biểu hiện cho tốt, như vậy ta sẽ có thể thực hiện được nguyện vọng, đạt thành yêu cầu của nương nương, vì nương nương dâng lên một quả tim sống, làm nương nương hài lòng, nói không chừng nương nương sẽ nói cho ta biết biện pháp trường sinh. Chỉ cần uống loại thuốc kia, những thứ dưới lòng đất trên cơ bản sẽ không tấn công ta, sẽ nhận biết mùi hương trên người ta.”
Sư Thanh Y cười nhạo: “Nói cho ngươi biết biện pháp trường sinh? Ngươi làm sao biết, nàng là sống?”
Nam nhân sửng sốt, nói: “Tâm Nương Nương thoạt nhìn giống như người sống, tương truyền rằng… nàng là người từ Minh triều, vẫn sống đến hôm nay.”
“Có lẽ chỉ là nhìn như còn sống?” Sư Thanh Y nói: “Một người cả ngày du đãng dưới lòng đất, còn moi tim người, ngươi cảm thấy nàng là người sống? Việc ngươi nhìn thấy, cũng không nhất định chính là sự thật.”
Dù sao thì từ cái bóng in trên tường của Tâm Nương Nương mà nói, nàng ta tuyệt đối không bình thường.
Đó nhất định không phải người sống.
Nam nhân tin Tà Thần đến sắp điên rồi, ngu muội không thức tỉnh: “Nương nương nhất định là người sống, nàng hiểu bí pháp.”
Sư Thanh Y lười phản ứng hắn, tiếp tục hỏi: “Ngôi mộ của nữ nhi trong ba ngôi mộ, có hiến tế một quả tim, là ngươi làm, hay là những tín đồ giống như ngươi làm?”
“Ta… là ta.” Nam nhân sợ nàng, có hỏi tất đáp.
“Cho nên tên của Tâm Nương Nương chính là Triệu Thính Cầm, người đã mất tích từ Minh triều?”
Sư Thanh Y hỏi hắn.
Trước đó nàng đã cảm thấy Triệu Thính Cầm là Tâm Nương Nương, các loại chi tiết đều trùng khớp, hiện tại chính là muốn xác nhận mà thôi.
“Triệu Thính Cầm quả thật là… Khuê danh năm đó của Tâm Nương Nương.”
Vũ Lâm Hanh không nhịn được nữa, đi đến bên cạnh Sư Thanh Y, nói: “Sư Sư, hỏi nhanh lên, hỏi xong toàn bộ rồi ta sẽ giết chết hắn.”
Nam nhân lập tức kêu khóc: “Không không không! Ta biết rất nhiều! Ta còn biết nhiều hơn nữa, các ngươi nhất định có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, hỏi nhiều một chút đi!”
Sư Thanh Y thấp giọng cười rộ lên: “Các ngươi dùng cái gì để làm thí nghiệm? Trái tim sau khi rời khỏi cơ thể không thể nào đập một cách bình thường, những quả tim này của ngươi, làm như thế nào có được?”
Nàng liếc mắt nhìn quả tim rơi trên mặt đất, quả tim này là hắn mới mang vào, nhịp đập cũng khác với quả trước đó, thoạt nhìn gần như không khác biệt gì so với tim của người sống.
Hắn hận không thể trả lời nhiều một chút để sống tạm thêm chốc lát, một tay không ngừng tiếp tục kéo chân mình ra: “Ta cũng… không… không biết, là nam nhân kia cho ta, hắn nói là ‘hạt giống’. Chỉ cần dùng hạt giống cho người khác ăn, dần dần khi trái tim rời khỏi cơ thể cũng sẽ sống. Nhưng việc này không chắc chắn, nên cần làm thí nghiệm, ngay từ đầu luôn thất bại, nên cần rất nhiều… người.”
“Cho nên ngươi ra tay với những tín đồ khác?” Sư Thanh Y hỏi.
Nam nhân chẳng biết xấu hổ mà thừa nhận: “Phải… phải. Dù sao thì bọn ta có không ít người, đều tin vào Tâm Nương Nương, nhưng nếu bọn họ biết ta đang làm thí nghiệm thì nhất định sẽ không ăn hạt giống, cho nên ta giấu hạt giống trong thức ăn, lừa gạt những tín đồ kia ăn. Trái tim dị biến là có tỷ lệ, nhưng thí nghiệm nhiều như vậy, sau khi moi tim một số người lại phát hiện quả tim là vô dụng, không thể đập được.”
“Sau khi ăn hạt giống, sẽ biến thành ác thi.” Sư Thanh Y nói: “Ngươi yếu ớt như vật, làm sao khống chế được ác thi, còn có thể moi tim bọn họ, xem bọn họ như lọ chứa mẫu vật?”
Nam nhân: “…”
“Những thi thể này có nhược điểm, là nam nhân kia nói cho ta biết.” Hắn nói: “Hoạt động của bọn họ tất cả đều dựa vào ‘quả’ trong trái tim để duy trì, bọn họ không cách nào hoạt động cả ngày, mà cần phải nghỉ ngơi, lúc nghỉ ngơi sẽ không tỉnh, ta thừa dịp này chọn mấy thi thể mang đi, sau đó xem thành quả thí nghiệm.”
Ăn hạt giống, trái tim ‘kết quả’.
Sư Thanh Y thầm nghĩ, là loại nút thắt mạch máu nàng đã thấy trước đó sao?
Sư Thanh Y lại nhìn thoáng qua hắn.
“Những ác thi này bình thường cũng không chủ động tấn công ngươi?” Sư Thanh Y hỏi.
“Sẽ không tấn công, ăn uống viên thuốc kia, những thi thể này cũng nhận ra… mùi hương của thuốc.”
Sư Thanh Y trầm ngâm.
Xem ra cũng không phải ác thi nhận ra mùi hương, chẳng qua là ‘quả’ trong trái tim đang nhận thức loại mùi này mà thôi. Hắn nói những thứ dưới lòng đất trên cơ bản đều do một nam nhân nào đó tạo ra, hạt giống và quả dĩ nhiên cũng bao gồm trong đó.
“Đã có nhiều tín đồ thí nghiệm cho ngươi lựa chọn.” Ánh mắt Sư Thanh Y lạnh lẽo hơn không ít: “Vì sao còn muốn ra tay với học sinh như Biên Tranh?”
Hắn biết nàng đang tức giận, giọng nói càng nhỏ hơn: “Ta nghiên cứu quả hình thành trong tim của thi thể, dần dần phát hiện tuổi tác khác nhau, kích thước của quả cũng sẽ khác nhau. Trái tim của người trên dưới ba mươi tuổi cũng có thể đập chốc lát nhưng không duy trì được bao lâu, lớn tuổi hơn thì lại càng không có hy vọng, có thể là bởi vì lớn tuổi nên trái tim cũng sẽ thay đổi, ta đã nghĩ liệu những người trẻ tuổi hơn thì dễ thành công hơn hay không, dù sao trái tim của thiếu niên cũng có chất lượng tốt nhất. Sau đó… sau đó ta bắt một số học sinh vào đây, phát hiện quả thật là… như vậy.”
Biên Tranh cả quá trình ngồi nghe ở trên pho tượng mà không nén được nước mắt.
Lạc Thần yên lặng nhìn nàng ấy.
Sư Thanh Y tức giận trong lòng, lại đâm một dao lên tay hắn, lúc này nàng đâm sang tay kia.
Nam nhân đau đớn kêu la: “… Ta… ta đã trả lời rồi, vì sao…”
Sư Thanh Y cười nhạt: “Ngươi đã trả lời, nhưng bọn ta không hài lòng.”
Nam nhân: “…”
Sư Thanh Y lại hỏi: “Còn bao nhiêu học sinh, bị nhốt ở đâu?”
“Vẫn còn… tám người. Trong hai căn phòng phía sau tế đàn này.”
“Nói tiếp.” Sư Thanh Y liếc nhìn hắn một cái.
Hắn chỉ đành kiên trì tiếp tục: “Ta phát hiện học sinh quả thật là có hiệu quả tốt nhất… Nhưng vẫn có tỷ lệ thất bại nhất định, chẳng qua là tỷ lệ hình thành ‘quả’ lớn hơn, cho nên ta xem bọn họ như tế phẩm quá báu. Nhưng học sinh quá ít, rất dễ kinh động đến xã hội, ta cũng rất tiết kiệm, cách một khoảng thời gian mới hiến tế một lần, cho ăn hạt giống rồi quan sát.”
Vẻ mặt của Sư Thanh Y lạnh lẽo: “Ngươi nói cái gì, tiết kiệm?”
Nam nhân cảm thấy bản thân đã chạm phải vảy ngược của Sư Thanh Y, cả người rét run.
“Ngươi dùng từ như thế nào? Ngươi là cái thá gì! Nói ngươi là súc sinh cũng là xúc phạm súc sinh! Cho ngươi tiết kiệm!” Vũ Lâm Hanh một cước dẫm lên bụng hắn.
Nam nhân hét to một tiếng.
“Đây đều là máu thịt trong lòng người khác, là bảo bối nâng trong lòng bàn tay, không phải đồ vật, ngươi dám nói là tiết kiệm!” Vũ Lâm Hanh giẫm hết cái này đến cái khác, vừa giẫm vừa mắng: “Ta cho ngươi tiết kiệm! Ngươi nói lại lần nữa xem!”
Biên Tranh nghe nam nhân kia liên tục kêu gào thảm thiết, nàng ấy cũng không ngừng rơi lệ, rồi lại có một loại cảm giác nhẹ nhõm kỳ lạ.
Lạc Thần tuy rằng không lên tiếng, nhưng thật ra vẫn luôn ở bên cạnh nàng ấy, lúc này Lạc Thần mới nói: “Ngươi có thể một mình đợi ở đây không?”
Biên Tranh gật đầu.
Lạc Thần lúc này mới nhảy xuống khỏi pho tượng, đi về phía Sư Thanh Y và Vũ Lâm Hanh.
Ba người vây quanh nam nhân.
Hắn nhìn thấy lại đến thêm một người, nhất thời trở nên tuyệt vọng.
Lạc Thần đứng trước mặt hắn, nói: “Ngươi nói quỷ vật dưới lòng đất đều là do một nam nhân tạo ra. Triệu Thính Cầm cũng như vậy sao?”
“Không không không.” Nam nhân cảm nhận được sự lãnh đạm của nàng, càng trở nên hoảng sợ: “Tâm Nương Nương không nghe lời hắn… Tâm Nương Nương không nghe theo ai cả, gặp người thì sẽ moi tim.”
“Nếu nói như vậy, viên thuốc người đó đưa cho ngươi vô dụng đối với Triệu Thính Cầm?” Lạc Thần dùng ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn hắn: “Vậy ngươi làm sao tránh được Triệu Thính Cầm? Nàng ta cũng ở nơi này, nếu nàng ta xuất hiện, ngươi tuyệt đối không thể sống được.”
Nam nhân lập tức nói: “Nam nhân kia cho ta một lọ thuốc. Chỉ cần mang theo trên người, Tâm Nương Nương cũng sẽ không làm hại ta.”
Lạc Thần cũng ngửi thấy được mùi hương mơ hồ trên người hắn, nàng nói: “Lấy ra.”
Hai tay hắn ta đều là máu, bắt đầu sờ soạng trên người, lấy ra một chiếc lọ rất nhỏ.
Lạc Thần nhận lấy ngửi thử rồi nói với Sư Thanh Y: “Mùi giống như lọ hương của Nhất Thủy.”
Lúc đó Sư Thanh Y say rượu, Nhất Thủy từng nói ông nội đã để lại cho hắn một lọ hương, Lạc Thần còn từ chỗ hắn lấy một ít hương cao, hiện tại còn đang để trong phòng.
Sư Thanh Y nghĩ thầm, lẽ nào chính là bởi vì lúc đó ông nội Nhất Thủy mang loại hương này trên người cho nên sau khi gặp phải Tâm Nương Nương, Tâm Nương Nương cũng không ra tay đối với ông ấy? Hơn nữa Nhất Thủy còn nói, ông nội hắn từng gặp Vô Thường Lang Quân, lúc đó ông ấy cũng mở lọ hương ra, Vô Thường Lang Quân cũng vì thế mà buông tha cho ông ấy.
Lọ hương này là ông nội cho Nhất Thủy để trừ tà, thì ra thật sự có công hiệu lớn như vậy.
Lạc Thần cất lọ hương đi.
Nam nhân nhìn thấy, cũng không có phản ứng gì rõ ràng.
Lạc Thần liếc mắt nhìn hắn, không nói lời nào.
Nam nhân kia cố ý kéo dài thời gian, lúc này hắn đã chậm rãi rút chân của mình ra, vung tay rút dao quân dụng ra rồi lập tức trường đi, Sư Thanh Y đã sớm nhìn thấy cử chỉ mờ ám này hắn, nhưng nàng cũng không vạch trần mà chỉ chậm rãi nhặt dao quân dụng rồi đứng dậy.
“Ngươi có thể bò được bao xa?” Sư Thanh Y cùng Lạc Thần và Vũ Lâm Hanh chậm rãi đuổi theo.
Nam nhân kia đã lộ nguyên hình, lập tức mắng to, lúc này một cái bóng đột nhiên nhảy ra, Sư Thanh Y nhìn kỹ, thì ra là nam nhân đáng thương đã ôm đầu bỏ chạy trước đó.
Hắn đang từng bước biến thành ác thi, có lẽ đang không ngừng giãy dụa trong nội tâm, chờ hắn nhìn thấy nam nhân điên trên mặt đất, nhận ra hắn ta, hắn liền kêu rên một tiếng rồi lao đến.
Nhưng người điên này đã uống loại thuốc bí ẩn, nam nhân đáng thương kia sắp biến thành ác thi, tất nhiên đã bị buộc ăn hạt giống, bởi vì mùi hương của thuốc viên nên hắn không cách nào thực sự ra tay giết chết kẻ điên kia.
Kẻ điên nhếch miệng cười: “Ngươi… ngươi không thể động vào ta.”
Nam nhân kia càng thêm thống khổ, hai tay cào cấu lung tung trên người kẻ điên, trong vừa lẩm bẩm một cái tên, dường như muốn kẻ điên trả người đó lại cho hắn, quần áo của kẻ điên bị hắn cào hỗn loạn, từ trên người hắn ta rơi ra một vật gì đó.
Kẻ điên nhất thời thay đổi sắc mặt.
Lạc Thần đến gần thứ đó, khom lưng nhặt lên, là một lọ hương.
“Thì ra ngươi có hai cái?” Sư Thanh Y nói: “Thảo nào Lạc Thần lấy lọ hương của ngươi, ngươi xem ra cũng không mấy khẩn trương.”
Tên điên lúc này mới thực sự luống cuống, hắn một bên đẩy nam nhân kia ra, một bên miễn cưỡng chống thân thể, quỳ trên mặt đất: “Cho ta một lọ, cho ta một lọ! Ta không thể không có cái này!”
Sư Thanh Y, Lạc Thần, Vũ Lâm Hanh chậm rãi lui về phía sau.
Lạc Thần từ trong lọ rót ra một viên cao, dùng nó bôi lên lưng bàn tay, sau đó lần lượt chia hai lọ hương cho Sư Thanh Y và Vũ Lâm Hanh.
Tên điên thấy ba người đột nhiên lui về phía sau, càng cảm thấy không ổn, hắn lúc này mới chậm rãi quay đầu lại.
Phía sau hắn xuất hiện một đôi chân trần, chủ nhân của đôi chân mặc một bộ y phục cổ đại, làn váy so le không đồng đều, tựa hồ đã mặc rất nhiều năm.
Tên điên sắc mặt trắng bệch, run rẩy lên tiếng: “Không, nương nương… đừng.”
Dáng vẻ của Triệu Thính Cầm nhìn rất trẻ tuổi, màu da trắng nõn, đôi mắt xếch xinh đẹp. Nàng cúi đầu nhìn kẻ trên mặt đất, trên mặt ngoại trừ có chút bụi bẩn thì cũng không có dấu vết gì, cả người tràn ngập tử khí, vẻ ngoài nhìn không khác gì người bình thường, thảo nào nam nhân điên rồ này cảm thấy cảm thấy nàng là một người sống.
Sư Thanh Y lui lại đồng thời cũng không rõ cái bóng kỳ lạ in trên vách tường của Triệu Thính Cầm trong đoạn video là chuyện như thế nào.
Triệu Thính Cầm khom lưng, nhấc bổng nam nhân kia lên.
“Ta là tín đồ của ngươi! Ta tin ngươi a, nương nương!” Nam nhân điên đã không có lọ hương, hắn sợ hãi hô lên.
Triệu Thính Cầm mặt không đổi sắc, một tay nhấc hắn lên, tay kia nhắm thẳng vào ngực của hắn.
Hai từ ‘tín đồ’ cuối cùng nàng nam nhân điên kia vĩnh viễn kẹt lại trong miệng, chưa kịp hô lên thì cả người đã giống như một cái bao tải rách nát, tắt thở dưới tay Triệu Thính Cầm.
Triệu Thính Cầm moi tim của hắn ra, quả tim tươi sống vẫn còn nhịp đập, nhưng chỉ duy trì chốc lát đã nhanh chóng ngừng đập, Triệu Thính Cầm thấy trái tim không còn đập nữa thì chợt nổi giận, thê lương thét dài một tiếng rồi nhấc chân giẫm nát quả tim.
Sau đó nàng ta đứng tại chỗ, nhìn về phía Sư Thanh Y các nàng.
Sư Thanh Y một tay nắm chặt Xuân Tuyết, một tay cầm dao quân dụng, Lạc Thần cũng nắm chặt Cự Khuyết, Vũ Lâm Hanh thì chỉa súng về phía nàng ta.
Triệu Thính Cầm cũng không bước tới, mà chỉ liếc nhìn một quả tim còn đang đập trên mặt đất.
Đây là quả tim nam nhân điên kia mang vào sau cùng, bây giờ vẫn còn đang đập.
Triệu Thính Cầm bước nhanh đến đó, nhặt quả tim lên. Nàng ta thưởng thức nó giống như bảo bối, nhìn nó cử động, trên mặt tràn đầy vẻ si mê.
“Thanh Y.” Lạc Thần nhẹ giọng gọi.
Sư Thanh Y cảm giác được ánh mắt của Lạc Thần phát lạnh, hơn nữa cũng không phải đang nhìn Triệu Thính Cầm mà là nhìn về một hướng khác, vì thế nàng cũng vội vã nhìn theo.
Trong bóng tối phía xa xa có một thân hình cao lớn.
Người đó phần lớn bị bóng tối che khuất, chỉ lộ ra nửa người mơ hồ có thể thấy được, Sư Thanh Y có thể nhìn ra khớp nối trên chân hắn, mà trên cổ lại không có đầu.
Là Vô Thường Lang Quân.
Có lẽ là trước đó nam nhân điên kêu khóc quá lớn, đã dẫn Triệu Thính Cầm và Vô Thường Lang Quân đến đây,
Trước đó Sư Thanh Y từng gặp Vô Thường Lang Quân một lần trên đồng cỏ hoang, đồng thời cũng lấy của hắn một bàn tay, sau khi sau đó bàn tay đặt ở trong phòng đã bị lấy đi. Mà giờ phút này, Sư Thanh Y cảm giác được Vô Thường Lang Quân không giống với lần trước, tuy rằng vẫn là cơ thể được chắp vá, nhưng những bộ phận này lại không thượng vàng hạ cám giống như trước đó mà có cảm giác hòa hợp hơn rất nhiều, dường như đây là cơ thể vốn có của hắn.
Mà bàn tay kia lại êm đẹp trở lại trên người hắn, nối liền với cánh tay.
Triệu Thính Cầm nhìn thấy Vô Thường Lang Quân đến, tựa hồ vô cùng kích động, hai tay cầm quả tim đang đập, chạy đến trước mặt Vô Thường Lang Quân, nàng ta quỳ xuống, như là đang dâng lên chí bảo gì đó.
Nàng ta quả nhiên không thể nói chuyện, vừa quỳ vừa phát ra tiếng: “A a a!”
Vô Thường Lang Quân nhận lấy quả tim rồi dễ dàng bóp nát.
Triệu Thính Cầm sửng sốt.
Vô Thường Lang Quân không để ý đến Triệu Thính Cầm.
Tuy rằng không có đầu, nhưng Sư Thanh Y vẫn luôn cảm thấy Vô Thường Lang Quân đang nhìn các nàng, mũi chân cũng hướng về phía các nàng.
Một lát sau, Vô Thường Lang Quân cất bước, đi về phía Sư Thanh Y.
Không biết vì sao, Sư Thanh Y rõ ràng cũng không có bất kỳ cảm giác sợ hãi nào, nhưng lòng bàn tay lại xuất mồ hôi.
Một cơ thể không đầu được chắp nối đang chậm rãi đến gần các nàng, sau đó đột nhiên dừng lại ở một vị trí gần các nàng, đứng ở đó một lúc, cuối cùng lại bỏ đi.
Triệu Thính Cầm cũng nhanh chóng theo sau.
Bốn phía ngoại trừ tiếng kêu rên đáng thương của nam nhân gần như đã hoàn toàn hóa thành ác thi thì không còn âm thanh gì khác.
Một lúc sau Vũ Lâm Hanh sắc mặt trắng bệch nói: “… Vừa rồi hẳn là thời khắc hồi hộp nhất trong cuộc đời của ta, Tâm Nương Nương và Lang Quân đều ở trước mặt ta, nhưng chưa từng đụng đến ta.”
“Là bởi vì hương cao.” Lạc Thần nói: “Hương cao Nhất Thủy cho ta, chính là loại này.”
Vũ Lâm Hanh thở phào nhẹ nhõm: “Sau này mỗi người chúng ta nên mang theo một ít hương cao, nếu vậy sẽ không cần lo lắng về Triệu Thính Cầm và Lang Quân nữa.”
“Chúng ta có thứ khác cần lo lắng.” Sư Thanh Y lạnh giọng nói.
“Là nam nhân mà kẻ điên kia nhắc đến?” Vũ Lâm Hanh vội hỏi.
“Phải.” Sư Thanh Y gật đầu: “Ta hoài nghi chính là tên họ Lâm kia. Hắn và người áo đen trốn ở dưới lòng đất, cũng không biết trốn ở góc nào.”
“Trước tiên là đưa những học sinh kia ra ngoài.” Lạc Thần xoay người đi đến trước mặt Biên Tranh.
Trước đó Biên Tranh nghe thấy động tĩnh, ở trên pho tượng không dám cử động, thấy các nàng trở về thì vội vã nghênh đón. Nàng ấy ở thấy chứng kiến cái chết của nam nhân điên, phẫn hận trong mắt lúc này mới giảm đi một chút.
Bốn người tìm được một cánh cửa ngầm phía sau tế đàn, đi vào trong thì phát hiện bên trong có không ít căn phòng tối, tràn ngập mùi máu tươi. Các nàng đi vào từng phòng một, một số phòng không có một bóng người, một số phòng thì có một hai học sinh ngồi co rúm, các nàng các nàng tiến vào thì lập tức trốn vào trong góc.
Sư Thanh Y giọng nói dịu dàng, kiên trì giải thích với bọn họ, bọn họ lúc này mới lớn tiếng bật khóc.
Cuối cùng còn lại tám học sinh. Trước đó Biên Tranh bị giam cùng với sáu học sinh, nhưng hiện tại trong căn phòng đó chỉ còn lại bốn người, Biên Tranh ôm lấy bốn học sinh kia khóc một hồi lâu, sau đó mới rời khỏi địa ngục đáng sợ này.
Sư Thanh Y phát hiện, tám học sinh này có một người dáng vẻ rất giống với đứa bé trong bức ảnh gia đình trong chiếc điện thoại nhặt được, nhưng nàng ấy cũng bị cắt lưỡi, nên không hỏi được thông tin gì, chờ lúc Sư Thanh Y dẫn theo tám học sinh này trở lại tế đàn, thiếu nữ trong bức ảnh gia đình nhìn thấy nam nhân đáng thương đang giãy dụa ở cách đó không xa, đầu tiên là sửng sốt, sau đó là phát cuồng mà chạy đến.
Nàng ấy ôm nam nhân đáng thương kia, đôi môi mấp máy, mơ hồ gọi ba, nàng nàng ấy không thể phát ra bất kỳ âm tiếng hoàn chỉnh nào.
Nam nhân đáng thương nhìn thấy nàng ấy, đột nhiên đẩy ra nàng ấy ra rồi bỏ chạy, thiếu nữ khóc khóc vừa đuổi theo, các nàng các nàng cũng lập tức đuổi theo, kết quả chỉ thấy thiếu nữ đứng sững sờ ở tại chỗ.
Phía trước, nam nhân đáng thương đau đầu đến phát điên, hắn thực sự không thể chịu đựng được nữa nên đập đầu vào một cạnh đá sắc nhọn trên tường, đầu bị đâm thủng rồi kẹt ở trên đó, cả người cũng bất động.
Thiếu nữ chịu không nổi đả kích này nên đã hôn mê bất tỉnh.
Sư Thanh Y lập tức chạy đến ôm lấy thiếu nữ với vẻ mặt nặng nề.
Đây là địa ngục nhân gian, nàng thật khó có thể tưởng tượng.
Vũ Lâm Hanh nhìn thấy thực sự khó chịu, nhét chiếc điện thoại của nam nhân đáng thương kia vào túi áo của thiếu nữ.
Sư Thanh Y nhìn thiếu nữ, giọng nói có phần run rẩy: “Ba ngươi là người tốt, thật ra có thể tính là hắn đã cứu ngươi, cũng đã tự tay giúp ngươi báo thù.”
Nếu như không có nam nhân đáng thương làm rơi lọ hương cao thứ hai của nam nhân điên, Triệu Thính Cầm cũng sẽ không giết hắn ta.
Sư Thanh Y chán ghét sự tàn ác và ngu muội trong nhân tính, rồi lại nhìn thấy rất nhiều chấp nhất và bi thương của thế gian.
Ghi chép và đèn pin cảnh sát Diệp để lại.
Điện thoại di động của nam nhân đáng thương để lại.
Đó là tình yêu thương ấm ấp trong vô tận khổ đau.
Cô cô quan sát thế nhân, từ xưa đến nay Sư Thanh Y chưa bao giờ cao cao tại thượng nhìn xuống như thế, nhưng nàng bằng lòng dùng lòng thương xót tiếp cận với thế nhân, sinh sống tại thế gian.
Kể cả khi nhân gian nhiều đau khổ, nhưng bởi vì người yêu của nàng ở nhân giân. Vì vậy trên người nàng mới có hương vị của cuộc sống nhân gian.
Ba người lớn các nàng cùng nhóm học sinh đi qua hành lang, tiến về phía trước, một đường vắng vẻ yên lặng.
“Hiện tại chỉ còn lại A Âm là chưa tìm được.” Sư Thanh Y có chút lo lắng, nhưng trạng thái của nhóm học sinh này rất kém cỏi, nàng phải mau chóng đưa bọn họ ra ngoài chữa trị: “Vũ Lâm Hanh, bọn ta đưa ngươi đến lối ra, ngươi sắp xếp cho các nàng, ta và Lạc Thần tìm được A Âm rồi sẽ trở về.”
Vũ Lâm Hanh suy nghĩ, đây quả thật là biện pháp tốt nhất, vì thế nàng gật đầu.
Nhưng lối ra cũng không phải dễ tìm, bên dưới này quá rộng lớn, nhóm người lại đi gần một giờ đồng hồ, Sư Thanh Y đột nhiên dừng bước.
Nàng giương mắt nhìn lên, thấy phía trước có một nữ nhân, còn tưởng rằng bản thân nhìn lầm rồi.
Không ngờ đó là… Trữ Ngưng.
Trữ Ngưng không nói gì, nét mặt không chút dao động mà chỉ về phía một hành lang rồi nhanh chóng rời đi.
Sư Thanh Y các nàng theo sau, nhưng Trữ Ngưng đã biến mất không thấy dấu vết.
Tuy rằng Dạ nói nàng ấy đã cứu Trữ Ngưng, nhưng lúc đó trái tim của Trữ Ngưng đã bị moi ra, làm sao cứu được? Y thuật của Dạ cho dù giỏi đến đâu cũng không thể nào làm được mới phải.
Hơn nữa vừa rồi Trữ Ngưng thoạt nhìn hoàn toàn không giống với trước đây, so với Trữ Ngưng, thật ra trạng thái của nàng ấy càng giống với Cửu Muội của trước đây.
Giống như nàng ấy đã hoàn toàn trở lại làm Cửu Muội, Trữ Ngưng vốn dĩ tóc ngắn ngang vai, hiện tại mái tóc cũng đã dài hơn so với lúc trước, bới ở sau đầu, nhưng đường cạo trên lông mày vẫn còn.
“Nàng chỉ cái gì?” Vũ Lâm Hanh đối với Trữ Ngưng vẫn luôn có sự cảnh giác, dù sao trước đây nàng ấy thủ đoạn quá độc ác.
Lạc Thần không lên tiếng, là người đầu tiên đi vào hành lang Trữ Ngưng đã chỉ, Sư Thanh Y lập tức đuổi theo.
Các nàng dọc theo hành lang này đi được một lúc thì phát hiện phía trước có một chiếc bàn tròn, Âm Ca yên tĩnh ngồi trên đó, nhìn thấy các nàng Âm Ca lập tức chạy tới.
“A tỷ.” Tâm tình của Âm Ca hiếm khi mới dao động: “Lạc tỷ tỷ.”
Sau đó nàng nhìn Vũ Lâm Hanh một cái.
“Ngươi ở đây chờ bọn ta sao?” Lạc Thần nhìn ra trước đó nàng ấy vẫn luôn ở chỗ này, nên thấp giọng nói.
Âm Ca gật đầu: “Trữ Ngưng bảo ta chờ ở đây, nàng nói sẽ dẫn các ngươi đến.”
“Thực sự là trời sập rồi, Trữ Ngưng thế mà lại giúp đỡ chúng ta.” Vũ Lâm Hanh thuận miệng nói mát: “Ta phải đi ra ngoài nhìn xem mặt trời có mọc từ hướng Tây hay không.”
“Bên ngoài hiện tại là ban đêm, không có mặt trời.” Sư Thanh Y nói.
Vũ Lâm Hanh: “…”
“Trữ Ngưng bảo ngươi chờ ở đây, ngươi liền chờ ở đây?” Sư Thanh Y vẫn luôn cảm thấy Âm Ca hẳn là sẽ không dễ dàng tin tưởng Trữ Ngưng như thế, dù sao lúc trước ở Phượng Hoàng Cổ Lâu, Âm Ca đã từng chứng kiến thủ đoạn độc ác của Trữ Ngưng.
“Nàng nói chủ nhân phát hiện chúng ta đã lâu không trở lại, nên bảo nàng đến xem thử.” Âm Ca thuật lại lời nói của Trữ Ngưng.
Lạc Thần nói: “Dạ lo lắng cho chúng ta.”
Sư Thanh Y nhìn đồng hồ đeo tay, nói: “Trường Sinh nhất định rất nóng lòng.”
Âm Ca ở dưới lòng đất này thì chính là một tấm bản đồ sống, Sư Thanh Y lập tức hỏi nàng ấy: “Vài lần trước đây ngươi đã từng đến khu vực này rồi sao?”
“Đã từng đến, ta biết lối ra.”
“Chúng ta mau ra ngoài đi.” Sư Thanh Y lập tức nói.
Cũng giống như lần trước, dưới sự chỉ dẫn của Âm Ca, nhóm người cuối cùng cũng thuận lợi rời khỏi mê cung từ chỗ từ đường thôn.
Bên ngoài bóng đêm nặng nề, chỉ có tiếng gió lay ngọn cỏ.
Có một thiếu nữ vẫn còn choáng váng, Biên Tranh và bảy học sinh còn lại ngửi thấy mùi cỏ dại bên ngoài cùng với mùi hương xen lẫn trong gió, được cơn gió tự do thổi đến, dường như thật lâu vẫn chưa kịp phản ứng.
Qua một hồi lâu, nhóm học sinh ôm lấy nhau rồi lớn tiếng bật khóc.
Sư Thanh Y than nhẹ một tiếng, nhìn về phía Lạc Thần, Lạc Thần chỉ yên lặng rũ mi.
Tiếng khóc chợt cao chợt thấy trên đồng cỏ, cuối cùng tan theo gió đêm.