Dò Hư Lăng – Hiện Đại Chương 603

Chương 603: Đọa thần

 

Sư Thanh Y cũng nhìn thấy trái tim đang đập, nàng vội vã ôm lấy thắt lưng Lạc Thần, kéo nàng ấy ra phía sau, đồng thời dùng bản thân che chắn ở trước mặt Lạc Thần: “Đừng gần gần quá.”

Lạc Thần yên lặng nhìn Sư Thanh Y rồi nhẹ nhàng gật đầu.

Ba người sợ quả tim kia có gì kỳ lạ, nên tạm thời không tùy tiện đến gần mà chỉ giữ khoảng cách để quan sát. Biên Tranh từ đầu đến cuối cũng không quấy rầy các nàng, nghe lời đứng ở phía sau, tận lực không gây thêm phiền phức cho các nàng.

“Quả tim này sau khi moi ra khỏi lồng ngực vẫn còn có thể đập?” Vũ Lâm Hanh suy nghĩ: “Đây không phải quả tim ‘sống’ mà Tâm Nương Nương muốn sao?”

“Còn kém một chút.” Lạc Thần nói.

“Cái gì?” Vũ Lâm Hanh nhìn về phía Lạc Thần.

Lạc Thần chỉ vào quả tim trên bàn hướng án, nói: “Quả tim này đập rất chậm, hơn nữa cũng không có quy luật, lúc nhanh lúc chậm, vẫn có khác biệt với một quả tim bình thường.”

“Nhưng nếu so sánh nó với những quả tim khác thì đã tốt hơn rất nhiều, chí ít nó có thể ‘đập’.” Sư Thanh Y nói ra suy nghĩ của bản thân: “Ta thấy tế đàn này của Tâm Nương Nương thoạt nhìn rất lâu đời, khắp nơi đều là máu, nếu như nơi này chính là sào huyệt của ác thi, là nơi biến các tín đồ thành ác thi, vậy những tín đồ này có thể vẫn luôn tiến hành những thực nghiệm liên quan đến tim, muốn tìm ra quả tim sống nhằm lấy lòng Tâm Nương Nương, hiện tại gần như sắp thành công rồi.”

“Nhưng ta vẫn không hiểu.” Đôi mắt của Vũ Lâm Hanh vẫn không rời khỏi quả tim đang đập kia: “Trái tim rời khỏi cơ thể dĩ nhiên sẽ chết, làm sao có thể tự mình đập được?”

“Có lẽ cũng không phải là nó tự mình đập.” Giọng nói của Lạc Thần trở nên lạnh lẽo.

“Ngươi hoài nghi bên trong có thứ gì đó?” Sư Thanh Y hiểu ý của Lạc Thần, nhẹ giọng hỏi nàng ấy.

“Ừm.” Lạc Thần vươn tay đến trước mặt Sư Thanh Y: “Đưa dao quân dụng cho ta.”

Sư Thanh Y lấy dao quân dụng ra đưa cho Lạc Thần.

Nàng biết Lạc Thần muốn làm gì, nàng lo lắng nhưng cũng biết chuyện này đối với Lạc Thần quả thật là không thể không làm, nếu không các nàng vĩnh viễn sẽ không cách nào biết được bên trong quả tim này rốt cục có bí mật gì, vì vậy nàng lập tức đứng bên cạnh Lạc Thần, một tấc cũng không rời.

Lạc Thần nhìn nàng một cái.

“Ngươi chuyên tâm mổ đi.” Sư Thanh Y nói: “Ta quan sát giúp ngươi, như vậy sẽ an toàn hơn.”

Lạc Thần ngầm đồng ý, sau đó đến gần quả tim.

Sư Thanh Y lại căn dặn Biên Tranh theo Vũ Lâm Hanh đi xa một chút và cảnh giác xung quanh.

Lạc Thần mang bao tay, biến dao quân dụng thành dao phẫu thuật, lưỡi dao sắc bén, lưu loát cắt mở quả tim còn đang đập sau khi rời khỏi cơ thể kia. Sư Thanh Y đứng bên cạnh, ngừng thở quan sát.

Quả tim này thoạt nhìn giống như mới vừa moi ra không bao lâu, lưỡi dao cắt ra thì có máu tươi đỏ sẫm chảy xuống, tràn ngập cả chiếc đĩa, thậm chí có một ít chảy ra mặt bàn.

Quả tim bị mổ ra, Lạc Thần dùng dao quân dụng kích thích bên trong quả tim, mở rộng vết mổ, chợt thấy bên trong chứa đầy những mạch máu xanh tím ngang dọc. Tim vốn dĩ chằng chịt các loại mạch máu, nhưng những mạch máu của quả tim này nhìn rõ ràng hơn so với bình thường, gần như sắp biến thành màu đen

“Thứ này rất giống những đường gân xanh tím trên cơ thể ác thi.” Sư Thanh Y thấp giọng nói: “Chẳng qua là màu sắc đậm hơn.”

“Có lẽ là từ trái tim dẫn phát ra ngoài, dần dần trải khắp toàn thân.” Lạc Thần đạm nhạt nói.

Các nàng nhìn vào bên trong vết cắt, nhưng không thấy tồn tại bất kỳ thứ gì. Sư Thanh Y sợ bản thân bỏ qua chi tiết nào đó, nàng thậm chí còn vận dụng huyễn đồng, nhưng cho dù dùng đến biện pháp như thế thì vẫn không có bất kỳ manh mối gì.

“Ta còn cho rằng sẽ có cổ trùng hoặc là sinh vật gì đó.” Sư Thanh Y nói: “Có thể là thứ gì đó cử động khiến trái tim nhìn như đang đập, mà không phải bản thân trái tim đang đập, hiện tại trái tim bất động chẳng qua là biểu hiện che mắt. Nhưng vì sao lại không phát hiện có thứ gì?”

Nếu không phải như vậy, nàng tạm thời vẫn chưa nghĩ ra nguyên nhân hợp lý nào khác.

“Nhìn chỗ này.” Lạc Thần dùng mũi dao chỉ vào một vị trí trong quả tim.

Sư Thanh Y muốn đến gần để xem, nhưng Lạc Thần đưa tay ngăn lại, một lần nữa dùng mũi dao chỉ cho nàng.

Mặc kệ mạch máu xanh tím bên trong phân bố phức tạp cỡ nào, cuối cùng đều giao nhau tại một điểm, vị trí mà mũi dao chỉ vào chính là vị trí đó.

Nơi này dường như kết thành một nút thắt, vô cùng không bắt mắt, gần như chỉ lớn bằng nửa hạt đậu, có màu hồng, xen lẫn bên trong tổ chức mô và mạch máu của quả tim, không nhìn kỹ thì sẽ không phát hiện.

Nút thắt thật nhỏ này đang rung động, tựa như có sự sống.

Nếu như sau khi trái tim rời khỏi cơ thể nhưng vẫn còn có thể đập, như vậy nguyên do chính là ở nút thắt này.

“Thứ này rốt cuộc là gì?” Sư Thanh Y suy nghĩ: “Nhưng ta thấy nhịp đập của nó dường như rất yếu ớt, thật sự quá nhỏ, nhìn giống như chưa phát triển hoàn toàn.”

Lạc Thần yên lặng mổ quả tim không còn đập ở bên cạnh, chỉ thấy bên trong quả tim này cũng có loại mạch máu xanh tím, cũng giao nhau tại một vị trí, nhưng lại không hề kết thành nút thắt.

So sánh hai quả tim, điều này càng chứng minh rồi nút thắt mạch máu kia mới là then chốt khiến quả tim có thể đập được.

“Không có nút thắt thì sẽ không đập. Nút thắt rất nhỏ, nên nhịp đập rất chậm, không theo quy luật.” Sư Thanh Y tiếp tục suy đoán, cả người phát lạnh: “Nếu như thứ này thực sự phát triển hoàn thành ở bên trong trái tim, trở nên to lớn hơn, có phải đồng nghĩa nó có thể đập mạnh hơn, có quy luật hơn? Đây là mục đích mà các tín đồ vẫn luôn tiến hành những thí nghiệm liên qua đến tim người?”

Lạc Thần nói: “Đã là tín đồ, dĩ nhiên sẽ dâng cho thần linh của mình tế phẩm tốt nhất, bọn họ vì đạt được mục đích mà điên cuồng làm thí nghiệm. Những ác thi kia có lẽ chính là kết quả của loại thí nghiệm này.”

Trong lòng Sư Thanh Y cũng suy đoán như vậy, cơ thể và diện mục đầy gân máu xanh tím trải rộng của những ác thi kia, cùng với trái tim bên trong, có lẽ cũng giống như quả tim trước mắt nàng, tràn đầy mạch máu, nhưng không biết bên trong có ngưng kết thành nút thắt giống như thế này hay không.

Nhưng phần ngực của các ác thi rất hoàn chỉnh, không có bất kỳ dấu vết nào như bị moi tim, trái tim đều ở trong cơ thể mới đúng, có thể là do có quá nhiều ác thi mà một lần lại không cần nhiều tế phẩm như vậy, cho nên bọn họ đã trở thành một loại chai lọ để dự trữ tim sống. Có lẽ chính là để thân thể của bọn họ nuôi dưỡng quả tim, để nút thắt phát triển hoàn chỉnh, chờ lúc cần thì mới moi ra.

Sư Thanh Y bỗng nhiên rùng mình: “Nhưng đây cũng không phải quả tim sống mà Tâm Nương Nương muốn. Cho dù các tín đồ thành công hiến cho Tâm Nương Nương, nếu như Tâm Nương Nương phát hiện ra thì cũng sẽ tức giận.”

Lạc Thần đạm nhạt nói: “Có lẽ bọn họ nhiều lần thí nghiệm, đó là muốn tạo ra một ‘quả tim sống’ mà đối phương sẽ không phát hiện ra điều gì bất thường. Bọn họ đã là tín đồ, dĩ nhiên rất cuồng nhiệt, nhưng bọn họ không ngốc, dĩ nhiên biết trên đời này căn bản không thể nào có một quả tim còn sống sau khi rời khỏi cơ thể, cho nên muốn dùng một biện pháp khác để tạo ra, rồi hiến tế cho người được cung phụng. Trước đó Biên Tranh nói, người đàn ông kia hy vọng thần linh chiếu cố, có lẽ là hắn muốn cầu xin điều gì đó, cho rằng nếu có thể tạo ra một ‘quả tim sống’, đồng thời không bị phát hiện thì có thể từ chỗ đối phương đạt được nguyện vọng của mình.”

“Như vậy cũng quá to gan rồi.” Sư Thanh Y nói: “Cho dù Tâm Nương Nương là tà vật, nhưng bọn họ đã thờ phụng nàng ta như Tà Thần, nếu vậy trong lòng bọn họ địa vị của nàng ra chẳng phải là tương đương với ‘thần’ sao? Một bên thờ phụng, một bên âm thầm vọng tưởng giao dịch với thần, còn muốn lừa gạt ‘vị thần’ của mình?”

Trong ánh mắt của Lạc Thần là một mảnh lạnh lẽo: “Rất nhiều tín đồ, sẽ không chỉ thuần túy thờ phụng thần linh, cho dù thờ phụng vị thần nào thì cuối cùng lúc bái lạy vẫn sẽ khẩn cầu được thần phù hộ, ban thưởng, ban phúc và những loại mục đích khác.  Những điều này đều thuộc về giao dịch, bất kể thành kính cỡ nào.”

Sư Thanh Y yên lặng, một lúc sau mới nói: “Con người dĩ nhiên phải tin vào bản thân, tin vào thần thánh làm gì.”

Nàng nói xong,  nhìn Lạc Thần một cái, rồi lại đỏ lỗ tai lặng lẽ bồi thêm một câu: “Dĩ nhiên, ta còn tin ngươi.”

Lạc Thần đang lau dao quân dụng, nghe nàng nói thế, rũ mi cười khẽ.

Hai người đang nói chuyện, Vũ Lâm Hanh bên kia lại lên tiếng, dường như hàm hồ mắng một câu, Biên Tranh cũng a a vài tiếng.

Sư Thanh Y lập tức quay đầu nhìn lại, nhìn thấy một cái bóng không biết nhảy ra từ góc nào, nó đang tru tréo lao về phía Vũ Lâm Hanh, thoạt nhìn rất giống ác thi.

Vũ Lâm Hanh nhấc chân đá nó.

Ác thi bị Vũ Lâm Hanh đá ngã xuống đất, hai tay ôm đầu, thấp giọng kêu rên, như là rất đau.

Sư Thanh Y và Lạc Thần chạy vội đến bên kia, Sư Thanh Y nhìn khuôn mặt của ác thi kia, bỗng dưng sửng sốt. Nhận được nhận ra khuôn mặt này, nàng đã từng nhìn thấy ảnh chụp giai đình của hắn trên màn hình của chiếc điện thoại mà Vũ Lâm Hanh nhặt được.

Vũ Lâm Hanh cũng nhận ra nam nhân này là chỉ nhân của chiếc điện thoại, nàng ghét bỏ nói: “Điện thoại ta nhặt được chính là của hắn, sao hắn cũng biến thành thế này, nhân khuôn cẩu dạng, cũng là tín đồ?”

Sư Thanh Y lại cảm thấy không đúng.

Nam nhân kia thoạt nhìn vô cùng luống cuống, nhưng không giống với những ác thi các nàng đã gặp phải, hắn chỉ ôm đầu, thấp giọng kêu rên, cũng không có tính công kích mạnh mẽ.

Sư Thanh Y tỉ mỉ quan sát khuôn mặt của hắn, phát hiện vết tích xanh tím trên mặt hắn nhạt hơn những ác thi trước đó rất nhiều.

Điện thoại của hắn rơi ở dưới này, hơn nữa còn đang ở trạng thái mở máy, vẫn còn pin, điều này chứng tỏ rất có thể hắn chỉ mới vài đây một hai ngày, lúc mới vào vẫn còn là người sống. Trừ phi không lâu trước đó cơ thể mới xuất hiện dị biến, thời gian quá ngắn cho nên vết tích xanh tím trên người còn chưa hoàn toàn bao trùm cơ thể.

Lạc Thần cầm Cự Khuyết, yên lặng bước đến trước mặt hắn.

Đôi mắt của hắn chỉ còn màu trắng đục, thoạt nhìn đã biết không phải là người sống, hắn đã tắt thở, chẳng qua là phản ứng của ác thi đang bắt đầu lan tràn, hắn đang dần trở nên mất khống chế.

Hắn dùng hai tay ôm đầu, lồng ngực lộ ra, Lạc Thần nhanh chóng dùng Cự Khuyết chém rách vạt áo trước hắn, chỉ như lá trức rơi xuống trước mặt, không hề làm bị thương da thịt của hắn. Ngực áo rách một mảng lớn, trên ngực cũng không xăm hình quả tim.

Có lúc hắn kêu rên, có lúc trong miệng lắp bắp lẩm bẩm gì đó.

Sư Thanh Y nghe thấy, đó dường như là tên của nữ giới.

Nam nhân bị Cự Khuyết chém rách ngực áo, cũng không có nổi điên tấn công mà chỉ chậm rãi đứng lên, dùng đôi mắt trắng dã nhìn các nàng.

“Hắn không phải tín đồ.” Lạc Thần thấp giọng nói: “Không giống với những ác thi khác.”

Vũ Lâm Hanh càng xem hắn càng cảm thấy đáng thương, hơn nữa nàng nhặt được điện thoại của hắn, nên từ góc độ nào đó xem như hắn đã giúp nàng một chuyện lớn, nàng nói: “Chúng ta nên làm gì với hắn? Tiếp tục như vậy, hắn sẽ nhanh chóng biến thành ác thi, đến lúc đó vẫn phải xử lý mà thôi.”

Nàng thở dài, nói: “Có nên giúp hắn kết thúc thống khổ hay không?”

Lúc này, nam nhân kia ôm đầu phát điên bỏ chạy vào trong bóng tối.

Sư Thanh Y không nói gì, tùy ý hắn biến mất, một lát sau mới nói: “… Đừng đuổi theo.”

Vũ Lâm Hanh nói: “Trước đó ta cho rằng những người này tự nguyện biến thành ác thi, dù sao có một số tín đồ vô cùng điên cuồng, hơn nữa còn phân biệt cấp bậc, có một số người chỉ là quân tốt trong tổ chức, sẽ bị những tín đồ cấp cao đầu độc tâm trí, sau đó tự nguyện dùng bản thân hiến tế cho ‘thần’, chấp nhận cái gì mà ‘cải tạo’, ví dụ như thông qua nghi thức nào đó tự nguyện biến thành quái vật. Người này không phải tín đồ, vậy vì sao hắn cũng sắp biến thành ác thi rồi? Là bị những tín đồ dưới này cưỡng ép sao?”

“Rất có thể.” Sư Thanh Y suy nghĩ một chút, nói: “Hắn có thể bị bắt cóc, cũng có thể là đến tìm người nhà của hắn. Trên ảnh chụp cho thấy hắn có hai đứa con, có vẻ hơn mười tuổi, vừa rồi hắn nhắc đến tên một nữ nhân, có thể là vợ, cũng có thể là con gái của hắn, hắn không để ý nguy hiểm mà vào đây tìm người. Về phần tín đồ tự nguyện, ta cảm thấy những người trong thôn hẳn là không cuồng tín đến mức đó, có lẽ đã bị lừa dối hoặc đầu độc, nhưng những tín đồ cấp cao không nói cho bọn họ biết chân tướng, mà chỉ xem bọn họ như vật thí nghiệm.”

“Chờ ta bắt được thượng cấp của bọn họ, ta sẽ khiến hắn nếm thử mùi vị.” Ánh mắt của Vũ Lâm Hanh trở nên lạnh lẽo: “Ta đoán chính là nam nhân đã cắt mất đầu lưỡi của đầu lưỡi.”

Sắc mặt của Biên Tranh trắng bệch.

“Nơi này là tế đàn.” Sư Thanh Y nói: “Nếu như nam nhân kia là thượng cấp, hẳn là sẽ phụ trách hiến tế, nói không chừng hắn sẽ thường xuyên đến đây xem xét. Cũng không biết lúc nào hắn sẽ đến.”

“Chờ.” Lạc Thần nói: “Tìm một chỗ an toàn.”

“Chỗ nào an toàn?” Vũ Lâm Hanh nhìn xung quanh: “Nói không chừng không đợi được nam nhân kia, mà chỉ đợi được một đám ác thi.”

Lạc Thần ngẩng đầu nhìn về phía pho tượng Tâm Nương Nương to lớn trên tế đàn: “Vai của bức tượng rất rộng, có thể giẫm lên. Bức tượng được tạc từ gỗ nên mặt ngoài thô ráp, không dễ dàng trượt chân, cho dù có ác thi đến, cao như vậy, chúng cũng khó phát hiện ra chúng ta.”

Sư Thanh Y nhìn theo, nửa người trên của Tâm Nương Nương được ánh nến chiếu sáng cho nên mới có thể đem thấy rõ khuôn mặt. Nhưng nếu như dập tắt những ngọn nến này, pho tượng của Tâm Nương Nương lại cao như vậy, đến lúc đó từ vai trở lên sẽ rơi vào bóng tối, người bên dưới căn bản không nhìn thấy tình huống bên trên.

Lạc Thần phát lực phi thân, dập tắt  những ngọn nến trang trí bức tượng.

Lúc này nửa người trên của bức tượng Tâm Nương Nương trên cơ bản là không nhìn thấy được, thoạt nhìn giống như bị vô tận hắc ám cắt thành hai nửa.

Vũ Lâm Hanh là người đầu tiên bò lên trên tượng, Biên Tranh tuy rằng không linh hoạt như Vũ Lâm Hanh nhưng cũng chậm rãi trèo lên, dù sao có thể sinh tồn dưới lòng đất này, thể lực của nàng ấy cũng không kém.

Tâm Nương Nương và Lạc Thần cũng đến trên vai Tâm Nương Nương, nàng và Lạc Thần đứng trên vai trái, Vũ Lâm Hanh và Biên Tranh đứng trên vai phải.

Đây là một lần chờ đợi không xác định, có lẽ cần chờ rất lâu, cũng có thể không lâu sẽ đến, chính là đang khảo nghiệm sự kiên trì. Vũ Lâm Hanh là người sợ buồn chán nhất, nhưng vừa nghĩ đến khả năng sẽ chờ được một con cá lớn thì không khỏi hưng phấn, vì thế nàng kiềm chế tính tình nhẫn nại chờ đại.

Lạc Thần phát khả nặng leo trèo của Biên Tranh không kém, nên hỏi nàng ấy: “Nếu bảo ngươi từ trên này leo xuống, bám lấy bức tượng trốn ở phía sau, ngươi có thể kiên trì được một phút không?”

Biên Tranh gật đầu.

Lạc Thần để Biên Tranh thử vài lần, Biên Tranh đều có thể làm được, hơn nữa có thể một lẫn nữa leo trở lại trên vai.

Lạc Thần nghĩ đến điều gì đó, nói mấy câu với các nàng, đồng thời cũng làm một việc, chính là dùng Cự Khuyết đâm vào vị trí tương ứng với trái tim của pho tượng, tượng làm bằng gỗ, Cự Khuyết sắc bén, mà nàng lại có nội lực hùng hậu, nên dễ dàng khoét một cái lỗ. Lạc Thần đặt quả tim còn đập vào trong cái lỗ kia, quả tim máu tươi nhễ nhại, máu chậm rãi chảy xuống dọc theo miệng lỗ, cứ thế chảy xuống tận dưới chân bức tượng.

Cũng không biết qua bao lâu, Sư Thanh Y rốt cục mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân.

Đó không phải tiếng bước chân của ác thi, mà như là một người bình thường.

Một lát sau, một nam nhân quần áo rách rưới, tóc tai bù xù bước đến, trong tay bưng một cái đĩa.

Sư Thanh Y thấy bộ dáng này của hắn, nhất thời sửng sốt, đây không phải nam nhân bị nàng đá xuống từ trên cây dong sao?

Mà Biên Tranh nhìn thấy nam nhân kia thì trở nên vừa khủng hoảng vừa phẫn hận, hô phập phồng kịch liệt. Cách phần đầu của pho tượng, Sư Thanh Y nghe thấy tiếng hô hấp đè nén của Biên Tranh, trong lòng thầm nghĩ có thể là Biên Tranh nhìn thấy nam nhân đã làm hại đến mình cho nên tâm tình mới dao động kịch liệt như vậy.

Bốn người đã đạt thành nhận thức chung, nếu như nam nhân kia thực sự xuất hiện, thì sẽ lập tức từ trên vai trèo xuống, ẩn nấp phía sau pho tượng.

Nam nhân kia đi đến trước tế đài, phát hiện những ngọn nên ở nửa người trên của pho tượng đã bị dập tắt.

Mà trên tế đài cũng trở thành một mảnh hỗn độn, thậm chí còn mất một quả tim.

Sắc mặt hắn đại biến, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy máu đang chậm rãi chảy xuống từ pho tượng của Tâm Nương Nương, mà nửa trên pho tượng đã chìm vào bóng tối. Nam nhân kia không khỏi hoảng sợ, xuất phát từ bản năng, hắn dùng đèn pin cẩn thận soi từ chân tượng lên trên.

Hắn soi rất cẩn thận, di chuyển từng chút một, cuối cùng soi đến vị trí của trái tim, phát hiện nơi đó xuất hiện một cái lỗ, bên trong còn đặt một quả tim.

Sư Thanh Y các nàng lúc này đã trốn ở phía sau, Biên Tranh đang nỗ lực bám lấy, pho tượng to lớn che khuất các nàng.

“Nương nương!” Nam nhân nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ này, liền thu đèn pin lại, không dám nhìn thẳng vào pho tượng, mà lập tức quỳ xuống miệng lẩm bẩm: “Người hiển linh rồi!”

Bốn người lúc này mới dọc theo pho tượng chậm rãi trèo lên, cuối cùng một lần nữa đứng hai bên vai. Nhưng nam nhân kia vẫn không dám ngẩng đầu, các nàng có thể thoải mái mà ẩn nấp trong bóng tối rồi cúi đầu nhìn xuống.

Nam nhân vừa mừng rỡ như điên lại vừa hoảng sợ: “Ta… Ta thành công tìm được quả tim người muốn.”

Nói xong, hắn đặt chiếc đĩa có chứa quả tim vừa rồi lên tế đài, quả tim đập thình thịch thình thịch, tần suất đập không khác gì với một trái tim bình thường.

“Có phải người không hài lòng đối với quả tim trước đó ta dâng lên?” Thờ phụng tà thần đại đa số là những kẻ cuồng tín, hoặc là ngu muội tham lam, hoàn toàn không cách nào dùng suy nghĩ bình thường để phỏng đoán, hắn như phát điên: “Quả đó còn kém một chút, nhưng quả này ta cam đoan sẽ làm người hài lòng. Nếu như người… hài lòng, vậy có thể giáng lâm một lần hay không?”

Hắn cúi rạp người trên mặt đất, giống như một con sâu bọ ngu muội dơ bẩn, si tâm vọng tưởng: “Cầu nương nương giáng lâm, nói cho ta biết làm thế nào mới có thể trường sinh bất lão giống như người!”

Sư Thanh Y ở trong bóng đêm cười nhạt.

Ngươi cũng xứng được biết?

 

 

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!