Chương 600: Tín nhiệm
Sư Thanh Y không nghĩ tới Tâm Nương Nương trong lời đồn lại có quan hệ với Vô Thường Lang Quân, hơn nữa quan hệ không cạn.
Thông thường thì lời đồn đều là do người địa phương truyền miệng, nhất là những thôn trấn lân cận trấn Hắc Thủy, lời đồn đã càng cổ xưa, có thể đã lưu truyền qua rất nhiều đời, trong đó dĩ nhiên không thể thiếu việc thêm mắm thêm muối.
Nhưng tuyệt không sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện những lời đồn này, mà phải có một sự tích nào đó.
Biên Tranh đều là nghe lớp người già kể lại, những lời đồn này nghe vô cùng chân thật, nhất định sẽ có một chút phóng đại ở trong đó. Nhưng Sư Thanh Y cảm thấy Tâm Nương Nương cần trái tim, hơn nữa còn là loại có thể tiếp tục đập sau khi bị moi ra, điều này có lẽ là thật.
Về phần gút mắt giữa Tâm Nương Nương và Vô Thường Lang Quân, nói không chừng quả thật có người từng thấy nàng ta ở từ đường thôn.
Sư Thanh Y hỏi Biên Tranh: “Ngươi cảm thấy lời đồn về Tâm Nương Nương, có mấy phần thật, mấy phần giả?”
Biên Tranh viết: “Ta cũng không biết. Thôn trấn phụ cận đều có rất nhiều lời đồn, mặc kệ là Vô Thường Lang Quân hay là Tâm Nương Nương, không ít người đều có thể kể ra được, nhưng ta cũng không xác định cái nào là chân thật, ta chỉ có thể thuật lại một ít nội dung đã nghe từ những người lớn tuổi, đó là những lời đồn lưu truyền rộng rãi nhất.”
“Ngươi có từ chỗ những người cao tuổi nghe nói có người nào từng gặp Tâm Nương Nương không? Nhìn thấy từ xa, hoặc là tiếp xúc gần gũi, sau đó trốn thoát.”
“Chỉ nghe nói có một người.” Biên Tranh ngồi trên mặt đất, cúi đầu viết chữ, khom lưng lâu nên sống lưng đau nhức, nàng ấy chỉ đành miễn cưỡng điều chỉnh tư thế, tiếp tục trả lời: “Là một vị gia gia nhà họ Hạ, ông ấy rất có bản lĩnh, là một thợ thủ công, ta nghe nói ông ấy từng một lần gặp Tâm Nương Nương, hơn nữa cũng không bị thương.”
Sư Thanh Y thấy câu trả lời này, nàng và Lạc Thần nhìn nhau.
Họ Hạ, còn là một thợ thủ công.
Chẳng lẽ là ông nội của Nhất Thủy?
Nói như vậy, ông nội của Nhất Thủy ở mức độ nào đó quả thật là một truyền kỳ.
Đêm Sư Thanh Y say rượu, Nhất Thủy đã từng nói, ông nội hắn đã từng đi ngang qua ba ngôi mộ kia, kết quả gặp Vô Thường Lang Quân, nhưng ông ấy vẫn có thể toàn thân trở về. Mà Biên Tranh cũng nói ông nội của Nhất Thủy từng gặp Tâm Nương Nương, hơn nữa cũng có thể trốn thoát, không bị nàng ta hạ độc thủ.
Ông nội của Nhất Thủy hẳn là có bản lĩnh rất lớn giống như trong lời đồn.
“Vị gia gia nhà họ Hạ kia, tên gọi là gì?” Sư Thanh Y biết tên họ của ông nội Nhất Thủy, cho nên muốn xác nhận với Biên Tranh.
Biên Tranh lắc đầu, viết: “Ta và ông ấy không quen biết, không biết họ tên cụ thể là gì, lúc những người cao tuổi nhắc chuyện này, cũng chỉ dùng họ Hạ để để xưng hô ông ấy.”
Sư Thanh Y gật đầu, đồng thời âm thầm chú ý lắng nghe tiết tấu hô hấp của Biên Tranh.
Hô hấp của Biên Tranh bây giờ còn có chút hỗn loạn, như là hơi trên không kịp hơi dưới, thuận tiện thuận tiện hô hấp, nàng ấy thậm chí còn hé miệng, để không khí có thể tràn vào phổi nhiều hơn. Trước đó đã trải qua một cuộc đào thoát kinh tâm động phách như thế, có lẽ Biên Tranh chạy đến cả người thoát lực, cho dù hiện tại nghỉ ngơi hồi lâu, hô hấp của nàng ấy vẫn còn chưa ổn định lại.
Lúc Biên Tranh viết chữ, bởi vì ngón tay run nên thật ra chữ viết cũng không được tính là dễ nhìn.
Đây mới là hô hấp và biểu hiện của người bình thường, không có vấn đề gì.
Mà Sư Thanh Y và Lạc Thần lại khác với người thường, hô hấp của hai người các nàng đã ổn định từ lâu.
Sư Thanh Y đến bây giờ còn đang thử Biên Tranh.
Nàng không thể bỏ xuống lòng cảnh giác, cùng lúc đó sau mỗi lần thử, phát hiện lời nói và hành động của Biên Tranh đều rất ăn khớp, không có gì bất thường, hơn nữa thân thể cũng chỉ giống như người bình thường, không hiểu sao nàng lại cảm thấy có chút nhẹ nhõm.
Cùng lúc đó, thấy Biên Tranh chăm chú viết chữ trả lời câu hỏi của các nàng, nàng lại mơ hồ có một chút hổ thẹn.
Kết quả của tất cả những lần thử trước đó đều không có gì đáng ngờ, cho nên nàng rất muốn tin tưởng nữ sinh cấp ba đáng thương này. Nếu như Biên Tranh là vô tội, thật sự chỉ là một người bị hại, vậy tất cả những cực khổ Biên Tranh phải trải qua, chỉ có thể càng chứng tỏ sự kiên cường, bất khuất và thông minh của nàng ấy. Thân là một thiếu nữ mười bảy tuổi, tinh thần và chỉ số thông minh như vậy, thật làm cho người ta kính phục.
Nếu như sau khi nàng nhiều lần âm thầm thăm dò, mà vẫn hoài nghi Biên Tranh, ngược lại giống như đã cô phụ sự chân thành của nàng ấy.
Nhưng lý trí nói cho nàng biết, nàng không làm được.
Nàng phải hoài nghi mỗi một người xa lạ mà mình gặp, tuyệt đối không thể lơi lỏng.
Nàng ghét nhất loại cảm giác này, rồi lại giống như bị đẩy đi, chỉ có thể ép buộc bản thân trang bị vũ trang hạng nặng, đông lạnh tất cả nhiệt tình của mình. Nàng không thể để bất kỳ mối nguy hiểm nào thừa cơ xâm nhập, vì thế dưới mê cung này nàng phải cẩn thận mỗi giây mỗi phút, mặc kệ có mệt mỏi cỡ nào.
Sư Thanh Y hoảng hốt, ma âm bên tai dường như xuyên vào trong đầu, nàng chợt nhớ đến lúc trước Khương Cừu ngụy trang thành Vương Quý Nhữ, khi ở rừng nguyên sinh tại Hắc Trúc Câu hắn đã nói mấy câu với Lạc Thần.
– Cũng đúng, một khi một khi bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Một người bị lừa dối quá nhiều, tín nhiệm của nàng dành cho thế giới này cũng sẽ càng ngày càng ít.
– Nghi kỵ, nhạy cảm, không muốn, cũng không dám giao phó, trái tim nhân hậu đến cuối cùng sẽ bị hao mòn, rơi vào vực sâu, cuộc sống của nàng cũng sẽ càng lúc càng đau khổ.
– Một hòn đảo cô độc. Sợ nàng nàng biến thành như vậy sao?
Sư Thanh Y rùng mình một cái, vội vã nhìn về phía Lạc Thần.
Ánh mắt của Lạc Thần rất xa cách, dừng ở trên người Biên Tranh.
Lạc Thần nói với Biên Tranh: “Năng lực thích ứng của ngươi không tệ, dưới lòng đất cực kỳ nguy hiểm này kiên trì tận năm ngày.”
Nghe ra là một câu khen ngợi.
Nhưng Sư Thanh Y lại có thể nhận thấy sự hoài nghi trong lời nói của Lạc Thần.
Trước đây Lạc Thần đã từng nói với nàng, lòng tin của nàng ấy đã không còn lại bao nhiêu, chỉ đơn giản là một câu nói nhưng thống khổ chất chứa trong đó rốt cục sâu sắc cỡ nào. Đến cùng đã trải qua bao nhiêu thảm thống, xé rách bao nhiêu vết thương đẫm máu, mới có thể khiến Lạc Thần hời hợt nói ra một câu như vậy.
Lúc đó Lạc Thần nhìn nàng, nói lòng tin của nàng ấy đã không còn bao nhiêu, nói nàng ấy từng nhận kẹo của một bé gái đáng yêu, bé gái kia không có ý gì khắc, chỉ là muốn cho nàng ấy kẹo mà không, nhưng sau khi nhận lấy, Lạc Thần vẫn lặng yên ném đi, không hề ăn nó.
Ánh mắt của Lạc Thần lúc đó vô cùng bi ai, Sư Thanh Y nhìn thấy quả thực lòng đau như dao cắt. Nàng bất lực, nhưng rồi trong lòng lại hiểu rất rõ, đây là việc không thể thay đổi được nữa rồi.
Thậm chí Sư Thanh Y cảm thấy đây là một loại bi ai, nhưng nàng và Lạc Thần còn có cách nào đây.
Không có cách giải quyết.
Chỉ có thể cẩn thận từng bước, không quay đầu lại.
Biên Tranh thoạt nhìn căn bản không cảm giác được hàm ý của Lạc Thần, được Lạc Thần khen ngợi, nàng ấy có chút xấu hổ mà viết: “Ngay từ đầu ta sợ muốn chết, luôn không nhịn được mà bật khóc. Nhưng tiếng khóc của ta sẽ dẫn những thứ khác đến, vì thế ta đã chịu rất nhiều khổ cực, sau đó ta đã khôn ra, cho dù muốn khóc cũng không thể khóc thành tiếng, chỉ có thể âm thầm rơi nước mắt, ta phải kiềm chế thì mới có thể trốn thoát được. Nhiều ngày trôi qua, hiện tại ta đã không sợ hãi giống như trước kia, cảm giác như đã dạo vài vòng quanh quỷ môn quan, vô số lần nhặt lại được cái mạng, xem như ta có lời rồi.”
Khuôn mặt nàng ấy lấm bẩn, cười khổ một tiếng, lại viết tiếp: “Nhưng tất cả những chuyện xảy ra vừa rồi còn đáng sợ hơn những việc ta đã trải qua, nếu như không phải có tỷ tỷ, ta nhất định đã chết rồi.”
Biên Tranh gọi Sư Thanh Y là tỷ tỷ bởi vì từ đầu chí cuối Sư Thanh Y không nói cho nàng ấy biết tên, nên nàng ấy không biết nên xưng hô thế nào. Ở thế giới dưới lòng đất này, gặp được một người có thể cứu mạng mình, trong tiềm thức Biên Tranh khó tránh khỏi sản sinh ỷ lại và kính ngưỡng đối với Sư Thanh Y, xem nàng là một người chị đáng tin cậy.
Thấy hai chữ tỷ tỷ, trong lòng Sư Thanh Y có chút xúc động.
Xuống đất lâu như vậy, đủ thấy sự kiên cường của Biên Tranh.
Đau khổ sẽ làm người ta trưởng thành rất nhanh, chỉ vài ngày ngắn ngủi dưới lòng đất, hoàn toàn có thể mài mòn toàn bộ dũng khí của một người, nhưng cũng có thể xây dựng lại tâm tính của một người, khiến người đó thay da đổi thịt, vì sinh tồn mà trở nên cứng cỏi hơn.
Lạc Thần nhìn chằm chằm Biên Tranh chốc lát, ánh mắt khẽ buông xuống, sắc thái trở nên ảm đạm.
Trên người Biên Tranh mặc áo khoác của cảnh sát Diệp, lúc ở trong hang động kết cấu từ những tấm màng mỏng, chiếc áo khoác này đã thay nàng ấy ngăn cản dịch thể ăn mòn, hơn nữa giúp nàng ấy chặn không ít chất nhầy, nhưng loại chất nhầy kia vẫn còn dính ở trên đó.
Nàng ấy có phần sợ hãi, viết: “Loại chất nhầy này có vấn đề gì không? Ta có cần ném áo khoác của cảnh sát Diệp đi không. Nhưng ta luyến tiếc, cảnh sát Diệp đã cứu ta, nếu như ta có thể sống sót ra ngoài, ta muốn giữ lại chiếc áo này của hắn.”
Sư Thanh Y nhìn về phía Lạc Thần, muốn biết cách nhìn của nàng ấy.
Lạc Thần đến gần quan sát, trầm ngâm một lúc mới hỏi Biên Tranh: “Lúc chất nhầy rơi xuống, ngươi có cảm thấy đau đớn hoặc là có cảm giác gì không?”
Biên Tranh viết: “Không có cảm giác gì, chỉ cảm thấy thân thể lúc đó có chút nặng nề.”
Lạc Thần nói: “Loại chất nhầy này dùng để tiêu hóa thức ăn, đồng thời cũng sẽ giảm bớt tốc độ di chuyển của con người. Ngoài ra, sẽ không tạo thành ảnh hưởng gì đối với ngươi.”
Trong lòng Sư Thanh Y nhất thời có một suy nghĩ, nàng nói: “Thi thể của cảnh sát Diệp toàn thân trên dưới đều dính đầy chất nhầy, còn nhiều hơn trên người Biên Tranh, hắn là vô ý không tránh được, nên bị dính đầy người, dẫn đến động tác chậm chạp, nên mới không thể chạy thoát?”
“Có khả năng này.” Lạc Thần gật đầu.
Biên Tranh lập tức cởi áo khoác của cảnh sát Diệp xuống rồi đi xa một chút, giũ chiếc áo khoác, muốn giũ rơi chất nhầy trên đó. Biện pháp này vẫn có chút tác dụng, giũ rơi không ít nhưng vẫn có một phần chất nhầy ngoan cố bám trên áo, nhìn rất rợn người.
Sư Thanh Y kéo lấy một đoạn rễ khí, đưa cho Biên Tranh: “Dùng cái này quét xuống đi.”
Biên Tranh nhận lấy, trải phẳng chiếc áo ra mặt đất, rồi cẩn thận dùng rễ khí phủi chất nhầy xuống, vứt ở một bên. Chờ lúc xử lý xong, nàng ấy mới một lần nữa mặc áo khoác vào.
Sư Thanh Y nói với Biên Tranh: “Ta còn phải tìm hai người bạn. Đợi khi tìm được, ta sẽ đưa ngươi ra ngoài.”
Biên Tranh cảm kích gật đầu, viết lên trang giấy: “Còn có sáu học sinh bị nhốt cùng với ta. Ta không biết bọn họ hiện tại thế nào, nếu như sau khi rời khỏi đây ta đến đồn cảnh sát báo án, bọn cảnh sát sẽ tin tưởng lời ta nói, đến cứu những người khác sao?”
Sư Thanh Y nhìn Biên Tranh: “Chuyện này ta không thể xác định.”
Biên Tranh nhất thời lộ vẻ u sầu.
“Đến lúc đó người cứ ra ngoài trước.” Sư Thanh Y nói: “Dù sao thì ta và bạn của ta còn có việc cần làm ở dưới này, nếu như phát hiện ra bọn họ, ta sẽ dẫn bọn họ ra ngoài. Ngươi còn nhớ rõ họ bị giam ở nơi nào không?”
“Cảm ơn.” Biên Tranh rất cảm động, lập tức viết: “Nơi này quá phức tạp, không có cách nào không có cách nào vẽ thành bản đồ. Nhưng ta nhớ kỹ phụ cận có một số vật đánh dấu, có rất nhiều pho tượng của Tâm Nương Nương, nếu như các ngươi nhìn thấy pho tượng của Tâm Nương Nương, có lẽ cũng sắp đến nơi rồi.”
Biên Tranh phác họa sơ bộ một số đặc thù của pho tượng, nét vẽ có chút vụng về nhưng đặc điểm nên có vẫn phải có. Nếu như đến lúc đó Sư Thanh Y nhìn thấy pho tượng, hẳn là có thể nhận ra.
“Còn có nhiều tượng như vậy sao.” Sư Thanh Y Biên Tranh Biên Tranh: “Người đàn ông hơn năm mươi tuổi bắt cóc các ngươi, là tín đồ của Tâm Nương Nương?”
“Ta thấy có chút giống.” Biên Tranh nhắc tới người đó, nét mặt tràn đầy hận ý, viết: “Trước khi hắn cho bọn ta ăn uống sẽ quỳ trước bức tượng lớn của Tâm Nương Nương, sau đó hắn quỳ gối trước mặt bọn ta, trong miệng lẩm bẩm những lời điên khùng gì đó, đều là ca ngợi Tâm Nương Nương, còn nói cái gì mà nhất định hoàn thành tâm nguyện của Tâm Nương Nương, khẩn cầu nương nương chứng giám cho hắn.”
Sư Thanh Y nghĩ thầm, người đàn ông kia cũng giống như những thôn dân thờ phụng Vô Thường Lang Quân, đều là người cung phụng Tà Thần. Chẳng qua một bên là cung phụng Lang Quân, một bên là cung phụng Tâm Nương Nương.
Chờ nghỉ ngơi đủ rồi, có thể hỏi trên cơ bản cũng đã hỏi xong, ba người mới đứng dậy tiếp tục đi dọc theo hành lang.
Hành lang phía trước rất sạch sẽ, cho dù dưới ánh đèn pin, thoạt nhìn lạnh lẽo nhưng lại mang đến cảm giác thay đổi về phong cách so với đoạn hành lang trước đó.
“Mê cung dưới lòng đất, có cảm giác dung hợp một cách quỷ dị.” Sư Thanh Y vừa sóng vai đi cạnh Lạc Thần vừa nói: “Cảm giác giống như hai người khác nhau chỉ đạo xây dựng, ngươi có loại cảm giác này hay không?”
“Ừm.” Đồng ý đồng ý với cái nhìn của nàng.
Cho dù là mộ táng dưới lòng đất hoặc là công trình ngầm có tác dụng đặc biệt nào đó, thật ra từ phong cách có thể nhìn ra tính cách của người xây dựng nên nó.
Vực trên cây dong, những tấm màng mỏng, những sinh vật máu me được nôn mửa ra, chim cú nhiều mắt và vân vân, thoạt nhìn đều làm cho người ta cảm thấy hoảng loạn tinh thần, thủ đoạn cực độ tàn nhẫn, hiển nhiên kẻ xây dựng nơi này rất điên rồi, luôn chọn những thứ tà khí nhất.
Nhưng hành lang bên này lại bình thường hơn rất nhiều, trọng điểm là sự thay đổi của các cơ quan.
Trước đó Sư Thanh Y đã cảm thấy công trình này là một mê cung khổng lồ, dường như muốn vây hãm con người ở bên trong, sẽ ngăn cản bất kỳ ai muốn đi ra ngoài, sẽ không cho bất kỳ ai tiến vào, khắp nơi đều có tác dụng trói buộc. Nhưng loại trói buộc này không ghê tởm như trước đó, cho dù có những cơ quan trí mạng ngăn cản bước tiến của người khác, nhưng cũng không mang theo tà tính, mà trở nên biến hóa đồng thời bộc trực hơn rất nhiều.
Nó rất nguy hiểm.
Nhưng nó lại sạch sẽ.
Tiếp tục đi, Sư Thanh Y bất ngờ phát hiện có mấy chỗ thực sự mọc nấm. Loại nấm này tương đối nhỏ, toàn thân trắng nõn, mọc ở nơi ẩm ướt, góc tường còn mơ hồ lộ ra một phần bộ rễ, như là rễ của loại thực vật nào đó sinh trưởng ở trên tường.
Biên Tranh chỉ vào những cây nấm kia, trong miệng a a a thấp giọng hô lên, có vẻ vô cùng hưng phấn.
Nàng ấy đang nói cho các nàng biết, có thức ăn rồi.
Lạc Thần nhìn loại nấm này rồi lại nhìn bóng dáng đang ngồi xổm bên cạnh bụi nấm của Biên Tranh, đôi mày vốn nhíu chặt lúc này mới giản ra một chút.
Việc có nấm sinh trưởng ở nơi này, nàng rốt cục xác định Biên Tranh không nói dối.
Biên Tranh thực sự quá đói, lập tức hai một cây nấm đưa vào trong miệng, Sư Thanh Y có chút lo lắng, vô thức gọi nàng ấy một tiếng: “Chờ đã, cứ vậy mà ăn sao?”
Biên Tranh quay đầu lại, gật đầu với Sư Thanh Y. Nàng ấy nhét một cây nắm vào trong miệng, nhai nuốt, khuôn mặt nhăn lại, xem ra loại nấm này rất khó ăn, nhưng vì no bụng nàng ấy vẫn kiên trì nuốt xuống.
Sư Thanh Y lặng lẽ ngắt lấy một cây nấm, để Biên Tranh tiếp tục ngồi xổm ở đó ăn nấm, còn bản thân lại cùng Lạc Thần đi ra xa một chút.
Đôi mắt của Sư Thanh Y nhìn chằm chằm cây nấm trong tay.
Sau một lúc lâu, cây nấm bỗng chốc phân hủy, chảy xuống khỏi tay nàng.
Giống như Biên Tranh đã nói, loại nấm này không thể nào mang theo dự trữ, mà chỉ có thể ăn tại chỗ.
“Nàng nói là sự thật.” Trong mắt Sư Thanh Y có ánh sáng mơ hồ: “Là… thật.”
Lạc Thần yên lặng nhìn Sư Thanh Y, trong ánh mắt dường như có đau xót, có thở dài.
Sau đó khóe môi Lạc Thần cũng nở ra nụ cười nhàn nhạt: “Thật là được rồi.”
Sư Thanh Y cười rộ lên, nàng thậm chí cũng không biết vì sao bản thân lại cười, nàng lẩm bẩm nói: “Ta nhìn thấy loại nấm này xuất hiện, thật ra trong lòng có chút vui vẻ, chí ít việc này nàng không hề nói dối, cho đến hiện tại, nàng không nói dối. Chờ ta hái cây nấm xuống, chờ sự biến hóa của nó, ta lại… rất khẩn trương.”
Lạc Thần mặt mày dịu dàng nhìn Sư Thanh Y: “Ngươi hy vọng nó phân hủy?”
Sư Thanh Y gật đầu: “Ta hy vọng nó phân hủy, nếu vậy lời nàng nói chính là sự thật, trong tiềm thức ta vẫn rất muốn tin tưởng nàng. Ta có thể nhìn ra nàng là một người đặc biệt, trên người nàng có rất nhiều điểm sáng mà những học sinh trung học khác không có. Ta hy vọng nàng thật sự… sạch sẽ, giống như cảm giác nàng mang đến cho ta.”
Cũng may, cây nấm đã phân hủy.
Lạc Thần không lên tiếng.
Sư Thanh Y lại nhỏ giọng nói: “Nhưng ta còn một vấn đề, muốn nghe ý kiến của ngươi.”
“Ngươi nói.” Lạc Thần nói.
Sư Thanh Y ghé vào tai Lạc Thần, nhẹ nhàng nói: “Trong ghi chép của cảnh sát Diệp không hề nhắc đến Biên Tranh, ngươi cảm thấy nguyên nhân là gì?”
Lạc Thần thấy nàng dường như có chút khẩn trương, mỉm cười nói: “Những việc hắn ghi lại trên giấy đều là những biến động nguy hiểm, hoặc là thời khắc cần phải nhắc nhở. Sau khi hắn chết, có lẽ ghi chép sẽ bị người khác nhặt đi, không ghi lại trong đó, chính là đang bảo vệ Biên Tranh.”
Từ những tờ ghi chú ngắn gọn có thể nhận ra cảnh sát Diệp vì những học sinh không thân chẳng quen, không tiếc mạo hiểm thân mình, cuối cùng chết thảm trong hang động. Nếu vậy hắn có lẽ là một người dịu dàng, quả thật sẽ lo lắng thay cho Biên Tranh.
Sư Thanh Y càng trở nên vui vẻ: “Ta cũng nghĩ như vậy.”
Lạc Thần mỉm cười nhìn nàng, trong ánh mắt nhẹ có một tia khổ sở.
Nhưng rồi Sư Thanh Y lại có chút hoảng hốt, nàng và Lạc Thần lặng lẽ kể ra mâu thuẫn trong lòng mình: “Nhưng cho dù như vậy, ta cũng… không có cách nào tin tưởng nàng. Ta không dám để nàng biết, nếu như nàng thực sự rất trong sạch, biết ta nghĩ như vậy, nàng nhất định rất khổ sở.”
“Ta rất khổ sở.” Lạc Thần nhìn nàng, hàng mi dài run rẩy.
Sư Thanh Y nhất thời sửng sốt.
Lạc Thần lại ôm lấy nàng, vùi mặt vào hõm vai của nàng, giọng nói càng trở nên run rẩy, hiếm khi để lộ sự dao động trong tâm tình ở trước mặt nàng: “Thanh Y, ta rất khổ sở.”
“Lạc Thần?” Sư Thanh Y không lườn trước được.
“Ta không tin Biên Tranh, sau này cũng sẽ kiên quyết không tin nàng.” Lạc Thần nói: “Không phải ta không muốn tin, là ta không thể tin tưởng nàng. Thanh Y, ta… không làm được.”
Sư Thanh Y đã hiểu ý của Lạc Thần, lại nghĩ đến sự giãy dụa trong nội tâm của bản thân trước đó, nàng nhất thời cảm thấy bi ai, lập tức ôm chặt lấy Lạc Thần hơn nữa.
“Ta càng khổ sở chính là…” Giọng nói của Lạc Thần trầm thấp: “Ngươi hiện tại cũng sắp trở nên giống ta rồi. Là ta, không bảo vệ tốt cho ngươi.”
Nàng suốt đời thủ hộ lòng tin của Sư Thanh Y, cho dù lòng tin ấy ngày một hao mòn, nhưng nàng vẫn sẽ không chùn bước.
Đó là một ngọn lửa vừa yếu ớt vừa ấm áp mà nàng nâng niu trong lòng, nàng cẩn thận che chở, luyến tiếc để nó dập tắt.
Nhưng nàng càng lúc càng cảm thấy… bản thân thất bại rồi.
“Ngươi không có lỗi.” Sư Thanh Y nhận ra sự hổ thẹn của Lạc Thần, trước đó nàng ấy không nói, mà mỗi một lần nói chuyện với Biên Tranh cũng đều là đang thử.
Lạc Thần nhất định cảm thấy loại cảm giác này hít thở không thông, nhưng nàng ấy thân bất do kỷ.
“Chúng ta cũng không có lỗi.” Sư Thanh Y nhẹ nhàng ôm Lạc Thần, thấp giọng nói: “Ở trước mặt mỗi một người xa lạ, giữ sự thận trọng, không có gì là sai. Ta cũng sẽ áy náy, nhưng ta không hối hận, tuy rằng sẽ cảm thấy mệt mỏi, nhưng vì an toàn, đây là việc phải làm.”
Càng nói, đôi mắt đỏ rực của nàng càng trở nên kiên định, tựa như hàn băng được vây quanh bởi hỏa diễm.
Lạc Thần yên lặng, cứ thế ôm chặt lấy nàng.
Biên Tranh ăn nấm xong, thấy các nàng đang ở xa xa ôm nhau, nàng ấy không dám đến gần mà chỉ cẩn thận quan sát các nàng.
Sư Thanh Y lập tức buông Lạc Thần ra, sắc mặt của hai người nhanh chóng khôi phục bình thường, cùng nhau đi trở lại.
Sau đó ba người lại đi tiếp, cho đến khi nghe thấy tiếng súng.
Sư Thanh Y giật mình, nhìn Lạc Thần: “Có phải là Vũ Lâm Hanh hay không?”
Hai người lập tức chạy nhanh, Biên Tranh theo phía sau các nàng, cuối cùng đi đến cạnh bờ ao.
Sư Thanh Y nhìn ao nước, lại nhìn Biên Tranh một cái.
Thực sự có ao nước.
Không hiểu sao Sư Thanh Y lại thở phào nhẹ nhõm, nàng dùng đèn pin chiếu vào trong ao, kết quả ánh đèn chiếu xuống, nàng nhìn thấy trên mặt nước tràn đầy máu tươi, một cổ thi thể nổi trên mặt nước.
Biên Tranh che miệng lại, thiếu chút nữa nôn ra.
Sư Thanh Y dùng đèn pin tiếp tục chiếu xuống, bên trên ao nước còn có một tầng vật chất, trên đó có một hang động lớn, trung gian có một cây trụ đá chống đỡ mép động, đầu kia của cây trụ nối liền với đáy ao.
Biên Tranh thoạt nhìn rất khó chịu, Sư Thanh Y lập tức hỏi nàng ấy: “Ngươi làm sao vậy?”
Theo lý thuyết Biên Tranh có thể sống sót dưới mê cung này, sẽ không đến mức thấy thi thể thì có phản ứng mạnh như vậy.
Biên Tranh lấy một tờ giấy, viết một dòng chữ, nét mặt hoảng sợ đưa cho Sư Thanh Y: “Ta đã từng uống nước trong cái ao nào, nhưng lúc đó tối đen như mực, ta không biết bên trong có thi thể. Vậy có phải ta đã uống… nước xác chết? Nhưng lúc đó uống, không có mùi vị gì lạ.”
Lạc Thần nhìn thi thể trong nước, lại nhận lấy tờ giấy đọc qua một lượt, rồi nói với Biên Tranh: “Cửa động còn có vết máu, rất mới, máu trong ao cũng thế, mặt nước còn dao động, cho thấy thi thể mới vừa rơi từ trên xuống. Nước lúc trước ngươi uống, không có vấn đề.”
Biên Tranh nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Sư Thanh Y đến cạnh bờ ao, lần thứ hai dùng đèn pin chiếu xuống.
Ngay sau đó một tiếng súng vang lên, ngay ở phía trên các nàng.
Sư Thanh Y lập tức tắt đèn pin, để tránh bị người phía trên phát giác.
Qua một lúc, lại có một thi thể bị thứ gì đó đạp xuống, nước trong ao bắn tung tóe.