Dò Hư Lăng – Hiện Đại Chương 598

Chương 598: Xông lên

 

Nét mặt của Sư Thanh Y trở nên ngưng trọng, thu hồi ánh mắt từ đồng hồ đeo tay của thi thể, một lần nữa lật xem những trang ghi chú, phát hiện sau khi cảnh sát Diệp nói đồng hồ đeo tay của mình bị hỏng, thì không còn bất cứ ghi chép nào nữa, chỉ còn lại mấy tờ giấy trống nhuốm máu.

Những gì cảnh sát Diệp ghi lại cũng dừng lại tại đây.

Sư Thanh Y biết điều này có nghĩa là gì, tâm tình trở nên nặng nề.

Xem ra sau khi cảnh sát Diệp quyết định lẻn vào thì đã gặp phải bất trắc.

Chỉ là nàng vẫn cảm thấy có chút nghi hoặc đối với miêu tả của cảnh sát Diệp, cảnh sát Diệp nói ‘nơi này’ rốt cục ám chỉ nơi nào.

Đến cùng là ám chỉ một nơi nguy hiểm, cảnh sát Diệp đã bị tấn công ngay tại đó, rồi một mực kiên trì bò đến vào trong hang động này, cuối cùng chống đỡ không được mà chết đi, hay là ‘nơi này’ mà cảnh sát Diệp nói chính là ám chỉ hang động trước mắt?

Cảnh sát Diệp chính là gặp phải vết thương trí mệnh ngay trong hang động này?

Hơn nữa hắn dùng từ ‘xuyên qua’ để hình dung, dường như rất phù hợp với đặc điểm hẹp dài của hang động hình thành từ những tấm màng mỏng này.

Nếu như vậy, lẽ nào bên trong hang động này có thứ gì đó, đối phương sẽ cách một khoảng thời gian lựa chọn ăn cơm ở nơi nào? Nhưng nàng bò đến đây, cũng không thấy bất kỳ dấu vết gì.

Sư Thanh Y cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay của mình, hiện tại thời gian đã điểm chín giờ hai mươi phút.

Biên Tranh thấy Sư Thanh Y đang nhìn đồng hồ, cũng vô thức xem đồng hồ đeo tay của bản thân. Đồng hồ đeo tay của Biên Tranh rất mới, ngoại trừ kim đồng hồ, mặt đồng hồ còn có thể hiện thị ngày tháng năm, ngày nào trong tuần và vân vân, là kiểu đồng hồ hiện đại mà giới trẻ ngày nay rất yêu thích.

Dưới nền đất thời gian trôi qua sẽ làm người ta cảm thấy hoảng hốt, khó có thể xác định thời gian.

Cũng bởi vì Biên Tranh có loại đồng hồ này nên nàng ấy mới biết bản thân đã bị nhốt bao lâu. Chiếc đồng hồ này trước đó Sư Thanh Y cũng đã cố ý xem qua, cảm thấy phù hợp với lời nói của Biên Tranh, không có gì đáng nghi, nhưng Sư Thanh Y từ đầu chí cuối vẫn giữ lại một phần cảnh giác.

Đã trải qua rất nhiều sóng gió, nàng hiện tại rất khó tin tưởng người xa lạ.

Vừa rồi Biên Tranh ngồi bên cạnh Sư Thanh Y, cũng thấy được ghi chép của cảnh sát Diệp, nàng ấy vội vã chỉ vào thời gian trên đồng hồ của mình, lo lắng a a vài tiếng, nét mặt hoảng hốt.

Sư Thanh Y hiểu ý của nàng ấy.

Trên thời gian biểu đã đề cập, chín giờ tối cũng là thời gian ăn cơm.

Tuy rằng sau đó cảnh sát Diệp nói thời gian ăn cơm đã trở nên không có quy luật, lúc này giá trị tham khảo của thời gian biểu là không lớn, nhưng lúc thời gian tiếp cận thời điểm được nhắc đến, khó tránh làm cho người ta cảm thấy lo sợ.

Sư Thanh Y thu lấy tất cả những trang giấy ghi chép, lập tức trở lại vị trí trước đó để trao đổi với Lạc Thần, Biên Tranh sợ đến chết khiếp, lập tức theo sau nàng. Nàng ấy không nơi nương tựa, vô thức xem Sư Thanh Y như vị cứu tinh, nên không dám rời nửa bước.

Lạc Thần nhìn thấy Sư Thanh Y trở về, nhíu mày ra hiệu: “Có gì phát hiện gì trên thi thể không?”

Sư Thanh Y nhanh chóng dùng khẩu hình và thủ ngữ nói với Lạc Thần: “Là một cảnh sát đã chết, hắn để lại một số ghi chép, bên trong là một số sự việc hắn đã trải qua sau khi xuống đất, đồng thời còn có một bảng thời gian ăn cơm. Ta hoài nghi địa điểm ăn cơm mà hắn nói chính là nơi này, cũng không biết là thứ gì sẽ đến ăn, cũng không biết nó sẽ đến lúc nào, sau đó sau đó cũng nói thời gian ăn không còn theo quy luật nữa.”

“Nơi này không thể ở lâu.” Lạc Thần quả đoán đeo đèn pin lên vai: “Mau rời khỏi đây. Tơ đỏ sẽ dẫn ngươi đi tìm ta.”

Tay của Sư Thanh Y đặt lên tấm màng mỏng, không muốn nhưng vẫn phải gật đầu: “Ngươi chờ ta, ta sẽ đến.”

Hai người đang muốn di chuyển, lúc này Sư Thanh Y lại nghe thấy một loại tiếng động kỳ lạ.

Như là tiếng bong bóng nước, từng tiếng từng tiếng một.

Trái tim nàng thoáng chốc nhảy lên đến cổ họng, đèn pin trong tay quét về phía phát ra tiếng động.

Chỉ thấy tấm màng mỏng ở cửa động bắt đầu phình lên thành một bọc nhỏ. Bọc nhỏ càng lúc càng lớn,  phần nền của hang động thật ra có cấu tạo tương đồng với vách động, lúc này cũng bắt đầu phình lên, phần nền cũng theo đó mà biến đổi.

Giống như có thứ gì đó muốn chui lên từ bên dưới.

Sư Thanh Y cảm thấy bất thường, chiếu đèn pin về phía Lạc Thần, phát hiện phía sau Lạc Thần cách đó không xa mặt đất cũng phình lên, nàng lập tức vỗ vào tấm màng, lo lắng hô lên: “Lạc Thần, đi mau!”

Lạc Thần dĩ nhiên đã nhìn thấy, nàng không quan tâm phía sau mà chỉ nắm lấy tấm màng, nhíu mày nhìn về phía Sư Thanh Y, trong mắt xen lẫn vài phần tức giận và lạnh lẽo hiếm có.

Chính là không chịu rời đi.

Trước kia Sư Thanh Y gặp phải nguy hiểm, Lạc Thần sẽ luôn tận lực thủ hộ ở bên cạnh nàng. Mà giờ phút này, nàng ấy lại chỉ có thể trơ mắt nhìn Sư Thanh Y gặp nguy hiểm, cái gì cũng không làm được.

Sư Thanh Y biết Lạc Thần nóng lòng, rồi lại hận chính nàng không thể qua bên kia, nên vội vã ra hiệu: “Ta không sao! Đi mau! Chúng ta cùng đi!”

Hồng ảnh trong mắt nàng lay động, giọng nói đã có một chút nghẹn ngào, cho dù Lạc Thần không nghe thấy mà chỉ có thể nhìn thấy khẩu hình miệng của nàng: “Ta nhất định sẽ đến gặp ngươi!”

Nói xong, nàng gọi Biên Tranh một tiếng rồi cắn răng bò rất nhanh về phía trước.

Nàng biết chỉ khi bản thân quyết tuyệt bò về phía trước thì Lạc Thần mới chịu rời đi.

Lạc Thần nhìn thấy Sư Thanh Y bò đi xa, chỉ đành mang nét mặt nặng nề rẽ theo hang động.

Biên Tranh không biết trong những cái mụt phình lên kia sắp sửa xuất hiện thứ gì, chỉ biết đó nhất định không phải thứ tốt lành gì, nàng ấy sợ hãi lập tức đuổi theo. Nàng ấy mới bò được một lúc, những tấm màng mỏng phía trên lại đột nhiên thấm ra một ít dịch thể, nhỏ lên cánh tay nàng ấy.

Quần áo trên người Biên Tranh đã rách nát từ lâu, cả người bẩn thỉu bất kham, chút dịch thể này đúng lúc rơi trên vết rách của quần áo, trực tiếp tiếp xúc với da thịt.

“A a a!” Dịch thể kia nóng rực giống như axit sunfuaric, khiến da thịt bị bỏng, đau đến nước mắt thiếu chút nữa lăn xuống.

Sư Thanh Y nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Biên Tranh, nàng vội vã nhìn lại thì phát hiện tấm màng mỏng trên đỉnh đầu Biên Tranh đang thấm ra dịch thể, có một số dịch thể giống như hạt mưa, rơi xuống bên cạnh Biên Tranh.

Dịch thể này hiển nhiên có tính ăn mòn.

Mà cái mụt phình lên phía sau Biên Tranh cuối cùng phình đến cực đại, chỉ nghe ‘bùm’ một tiếng, nương theo đó là âm thanh như xé rách da thịt, cái mụt trên mặt đất rách ra một đường dài, một thứ gì đó màu đỏ tươi nhảy ra từ bên trong.

Thứ đó thậm chí còn bật lên vài cái trên tấm màng mỏng.

Sư Thanh Y rùng mình, cho rằng đây là thứ sẽ đến ăn cơm mà cảnh sát Diệp đã nói, vì thế nàng lập tức bò trở lại.

Nàng dùng bản thân che chở Biên Tranh, đồng thời kéo lấy áo khoác trên thi thể của cảnh sát Diệp rồi trùm lên đầu Biên Tranh. Dịch thể sẽ rơi xuống, mà áo khoác của cảnh sát Diệp ít nhều có thể giúp đỡ Biên Tranh che chắn một chút.

“Bò mau!” Sư Thanh Y quát lớn: “Bò về phía trước!”

Biên Tranh lập tức di chuyển, nếu nàng ấy đãcó thể sống sót ở nơi này lâu như vậy, dĩ nhiên có chỗ cứng cỏi của mình, tuy rằng nàng ấy cảm thấy sợ hãi, nhưng thời khắc mấu chốt cũng sẽ không suy sụp mà cắn răng điên cuồng bò về phía trước.

Thứ nhảy ra từ vết rách trên tấm màng vẫn duy trì trạng thái bất động, thoạt nhìn giống như một khối thịt màu đỏ.

Sư Thanh Y vốn tưởng rằng nó nhảy lên tập kích các nàng, nhưng rồi lại phát hiện nó chỉ nằm yên một chỗ không ngừng phập phồng, như là đang hô hấp. Giây tiếp theo, tấm màng mỏng phía trên khối thịt đỏ tươi kia bắt đầu tiết ra dịch thể, dịch thể rơi lên khối thịt, phát ra âm thanh xèo xèo.

Dịch thể ở vị trí đó nhiều hơn chỗ của Biên Tranh lúc nãy rất nhiều, tốc độ rơi cũng nhanh hơn. Chỉ chốc lát khối thịt màu đỏ đã bị ăn mòn thủng một lổ, nó cũng bắt đầu phân rã một cách nhanh chóng.

Khối thịt thoạt nhìn cũng không có bất kỳ nguy hiểm gì, căn bản không giống như thứ đến để ăn cơm.

Sư Thanh Y chỉ cảm thấy lỗ chân lông cả người đều phát lạnh.

Thì ra thứ chân chính cần ăn cơm, cũng không phải thứ gì đó ẩn giấu trong hang động mà chính là bản thân những tấm màng mỏng này. Thảo nào cảnh sát Diệp nói ‘nơi này’ như là đang miêu tả những tấm màng này cần ăn cơm.

Chúng nhìn giống như ruột dê trong suốt, còn có thể co dẫn, Sư Thanh Y từng một lần cho rằng chúng có sự sống, hiện tại mới xác định những tấm màng mỏng này thật sự là sống.

Khối thịt màu đỏ nhô lên từ bên dưới chỉ là thức ăn của nó.

Dịch thể tiết ra tương tự như dịch vị dạ dày, dùng để tiêu hóa khối thịt.

Sư Thanh Y không hề chậm trễ, lập tức bò về phía trước.

Có lẽ là bên này không cần tiêu hóa khối thịt, nên lượng dịch thể rơi xuống tiết ra tương đối ít, cũng chỉ có một chút mà thôi.

Trong quá trình di chuyển, thỉnh thoảng có vài giọt dịch thể rơi trên quần áo của Sư Thanh Y. Nàng có thể rõ ràng cảm nhận được sự nóng rát, nhưng quần áo tạm thời vẫn chưa tổn hại, chỉ giống như bị nước sôi đổ lên, mang đến cảm giác nóng rát mà thôi.

Những dịch thể này cũng không ăn mòn vải vóc, mà chỉ tiêu hóa da thịt. Cho nên da thịt trên thi thể của cảnh sát Diệp bị ăn mòn gần hết, nhưng quần áo và giấy ghi chép trên người cùng với đèn pin vẫn còn nguyên vẹn.

Sư Thanh Y vốn dĩ có thể bò nhanh hơn Biên Tranh rất nhiều, nhưng nàng lo lắng Biên Tranh bị bỏ lại phía sau, dễ phát sinh bất trắc, nên chỉ đành khống chế tốc độ theo sát phía sau Biên Tranh, đồng thời sử dụng đèn pin chiếu sáng cho nàng ấy.

Lại nghe phía sau liên tiếp truyền đến ‘ùng ục’, Sư Thanh Y quay đầu nhìn lại, thấy mặt đất liên tục nổi lên những mụt nhỏ, chúng không ngừng phình to rồi nứt ra, từ bên trong nhảy ra rất nhiều những khối thịt tương tự lúc nãy.

Vì vậy dịch thể tiết ra trên đường càng ngày càng nhiều, Sư Thanh Y có thể cảm giác được tốc độ rơi của dịch thể cũng trở nên càng lúc càng nhanh.

Là muốn đẩy nhanh quá trình tiêu hóa sao? Tất cả đều đang trở nên rất nhanh chóng và điên cuồng.

Một chút dịch thể rơi lên tay Sư Thanh Y, bao tay là loại lộ ngón, nàng cảm thấy ngón tay đau nhức, lập tức đưa tay lau vào trên áo.

Dịch thể rơi lên những khối thịt đỏ, ăn mòn rất nhanh với tốc độ thấy được bằng mắt thường. Thi thể của cảnh sát Diệp còn chưa hoàn toàn bị tiêu hóa, so với tốc độ ăn mòn những khối thịt thì có vẻ cơ thể người bị ăn mòn chậm hơn rất nhiều, những khối thịt này giống như chuyên sinh ra để làm thức ăn cho những tấm màng mỏng.

Vị trí của cảnh sát Diệp cũng không nhất định sẽ có dịch thể tiết ra, dịch thể cách mỗi một đoạn mới có một vị trí tiết ra, hơn nữa quần áo trên người cảnh sát Diệp cũng đã ngăn chặn một phần dịch thể, giảm bớt tính ăn mòn.

Nhưng cảnh sát Diệp sau khi vào hang động này, thời gian tử vong hẳn là chưa lâu. Nếu như đã lâu thì có thể chỉ còn lại xương cốt, mà không phải máu thịt mơ hồ như hiện tại.

Có lẽ là tốc độ ăn cơm càng lúc càng nhanh, toàn bộ tấm màng run lên, mặt đất cũng bắt đầu phập phồng dao động, như là đang co bóp.

Biên Tranh bị lay động ngã sấp về phía trước.

Nàng ấy chật vật nằm sấp, dịch thể phía trên giống như mưa rào, không ít giọt rơi lên trên người nàng. Nàng ấy sợ hãi hô to, tưởng rằng là dịch thể ăn mòn, kết quả lại phát hiện trên người không hề đau đớn, thì ra đây là một loại chất nhầy khác, vô cùng tương tự chất nhầy còn sót lại trên người cảnh sát Diệp.

Sư Thanh Y bò đến bên cạnh đỡ Biên Tranh, cổ vũ nàng ấy: “Mau bò đi! Hiện tại đừng nghĩ gì cả! Trước ngươi làm thế nào sống sót, hiện tại cũng làm như thế!”

Biên Tranh lúc này đã bất chấp tất cả, điên cuồng bò về phía trước.

Sư Thanh Y theo sát phía sau.

Dịch thể và chất nhầy, đan xen rơi xuống, mà phía sau cũng không ngừng xuất hiện những mụn thịt, âm thanh xé rách liên tục vang lên, dịch thể rơi xuống những khối thịt phát ra tiếng ăn mòn xèo xèo, các nàng bò nhanh trong hang động, như đang ở địa ngục điên cuồng.

Sư Thanh Y cảm giác tất cả đều đang không ngừng lui lại phía sau, bên tai nàng dường như tĩnh tâm, giống như đang diễn một vở kịch câm.

Con người dưới tình huống nguy cấp đều sẽ tạm thời quên đi đau đớn, quên đi thời gian. Cũng không biết bò bao lâu, hai chân Biên Tranh đã run rẩy, nhưng vẫn dựa vào ý chí kiên trì bò tiếp.

Đèn pin của Sư Thanh Y chiếu về phía trước, nhìn thấy phía trước hình như có một lối ra.

Nàng vội vã nói: “Kiên trì thêm một chút! Có thể ra ngoài!”

Biên Tranh nghe xong, càng dồn sức bò về phía trước.

Nhưng Sư Thanh Y lại nghe thấy một loại âm thanh khác.

Loại âm thanh này rõ ràng hơn so với trước đó rất nhiều, như là thứ gì đó nấc lên sau khi ăn no.

Mà sự chấn động của tấm màng càng trở nên rõ ràng, gần như muốn nhấc các nàng lên.

Sư Thanh Y nắm chặt tấm màng, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phía sau dường như có thứ gì đó đang lăn về phía này. Tuy rằng nàng tạm thời không nhìn thấy là thứ gì, nhưng lại cảm thấy thứ đó giống như đá núi lăn xuống sườn dốc, không bị thứ gì ngăn cản.

Sư Thanh Y biết phải nhanh chóng tránh né thứ này, cho nên tiếp tục bò.

Cuối cùng bò đến cửa hang, nhìn thấy phía trước có một tấm màng lớn, nhưng lại cách cửa hang bên này một khoảng xa, trung gian cách một con kênh đào dẫn nước nay đã khô cạn.

Nàng nhìn xung quanh, dùng đèn pin chiếu sáng, phát hiện chỗ của bản thân rõ ràng là trên vách đá.

So với vách đá đứng sừng sững chót vót trong bóng tối, cửa hang chỗ các nàng thoạt nhìn vô cùng nhỏ bé. Ngoại trừ cửa hang này, trên vách nút còn phân bố vô số những cửa hang tương tự, tựa như chiếc tổ nào đó với vô số lổ nhỏ.

Sư Thanh Y nghĩ thầm, nếu như Lạc Thần bò ra từ hang đó, hẳn là cũng sẽ ra đến một cửa hang trên vách đá này.

Nhưng lúc này có quá nhiều cửa hang, còn có càng nhiều bị che giấu trong bóng tối, thậm chí phía trên và phía dưới đều có, nàng căn bản không biết Lạc Thần sẽ đi ra từ nơi nào.

Nàng cũng không nhìn thấy bóng dáng của Lạc Thần.

Lúc này động tĩnh phía sau càng lúc càng rõ ràng, thậm chí có thể nghe được một loại âm thanh giống như nôn khan.

Sư Thanh Y quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong hang động phía sau có một vật thể hình cầu màu trắng đang lăn về phía các nàng, càng ép càng gần.

… Đây là nôn mửa mà cảnh sát Diệp nói sao?

Mặc kệ vật thể hình cầu này là gì, cảnh sát Diệp đã nói thứ này rất nguy hiểm, nàng tuyệt đối không thể chạm vào nó.

Sư Thanh Y không dám trì hoãn, đem treo người trên vách đá, đồng thời nói với Biên Tranh: “Mau làm giống như ta, bám vào bên cạnh ta! Ta mang ngươi nhảy ra qua bên kia!”

Hang động chật hẹp thấp bé, cửa động dĩ nhiên cũng thấp, dưới tình huống như vậy Sư Thanh Y không có cách nào từ nơi này trực tiếp nhảy sang bên kia, như vậy sẽ bị không gian chật chội hạn chế. Nàng chỉ có thể tạm thời áp dụng cách này, sau đó tìm cách phóng qua.

Hiện tại Biên Tranh không nửa điểm do dự, lập tức treo mình trên vách đá.

Nhưng thân thể của nàng ấy quá mức suy nhược, kiên trì không được bao lâu, bàn tay đang run rẩy, mắt thấy sắp rơi xuống vách núi. Sư Thanh Y một tay ôm eo nàng ấy, tay kia bám chặt mép hang, chân đạp mảnh vào vách đá, mượn lực phóng người lên cao.

Cũng may khoảng cách không quá xa, nếu không với phương pháp này, rất có khả năng sẽ ngã xuống.

Hai người ngã lên tấm màng bên kia.

Mà ngay giờ khắc này, vị trí cửa hang vừa rồi chợt lăn ra một vật thể hình cầu màu trắng.

Nó lăn ra ngoài, trực tiếp rơi xuống con kênh khô cạn bên dưới.

Cùng lúc đó, vô số những cửa động trên vách núi cũng xuất hiện những vật thể hình cầu tương tự, trong nháy mắt, đã có rất nhiều khối cầu chen chúc rơi xuống con kênh, chồng chất lên nhau.

Dường như có thứ gì đó muốn thoát ra từ bên trong.

Rất nhanh, có một quả cầu trắng nút ra, một sinh vật hình người đầy máu me bò ra từ bên trong. Lưng chúng còng xuống, hai tay rất dài, giống như khỉ núi giỏi leo trèo.

Nhưng cả người giống như bị lột da, chỉ còn lại máu thịt bên dưới.

Chúng phát ra tiếng rít chói tai, rồi điên cuồng bò dọc theo vách núi, nhanh chóng bò lên đến chỗ tấm màng phía bên này.

Sư Thanh Y không có cơ hội thở dốc, mang theo Biên Tranh chạy về phía trước.

Nhưng các nàng đã nhanh chóng chạy đến đường cùng, chỉ còn thấy vách đá cao vót bao quanh bốn phía, tấm màng mỏng ở trung gian này tựa như một hòn đảo nhỏ cô lập, con kênh bên dưới chính là thứ bao quanh nó.

Những sinh vật kia chui ra từ khối cầu màu trắng, chen chúc dưới con kênh, chúng bắt đầu hành động, một mảnh đỏ tươi, sẽ lập tức hoàn toàn bao vây các nàng.

Đèn pin của Sư Thanh Y quét một vòng con kênh, những sinh vật kia cảm giác được ánh sáng thì càng thêm hưng phấn, lập tức điên cuồng phóng lên.

Một lát sau, Sư Thanh Y chiếu đèn đến một vị trí, vị trí này số lượng sinh vật không nhiều lắm, nàng liếc mắt quan sát, nhìn thấy trên bức tường cạnh con kênh có một hang động, nàng vội vã ôm Biên Tranh, nhảy xuống không chút do dự.

Vài sinh vật máu me lao đến, đôi mắt đỏ của Sư Thanh Y trầm xuống, nhấc chân đá bay vài con, sau đó tháo Xuân Tuyết xuống. Nàng một tay nắm một đầu rễ khí, trung gian giữ lại một đoạn, rồi lợi dụng lực ly tâm xoay tròn Xuân Tuyết.

Xuân Tuyết bị nàng xoay tròn rồi phóng đi như phi tiêu.

Một lần ném đi là một đống lớn sinh vật bị chém đi, phát sinh âm thanh sắc bén, khiến người ta đầu choáng mắt hoa.

“Mau vào đi!” Sư Thanh Y lại chém đi một đám sinh vật, đồng thời hô lớn với Biên Tranh.

Biên Tranh cúi người bò vào trong cửa trên vách tường.

Sư Thanh Y tạm thời đẩy lui vài con, rồi cũng bò vào. Nhưng các nàng có thể vào, đám sinh vật máu me kia hình thể tương đương con người nên cũng có thể bò vào, nên chúng lập tức theo ở phía sau.

Nhưng bên trong chật hẹp, khó có thể hoạt động, không cách nào xem Xuân Tuyết như phi tiêu xoay tròn được nữa. Mỗi lần những sinh vật đó thét chói tai đến gần, Sư Thanh Y cũng chỉ có thể nhấc chân đá đi, hoặc là dùng Xuân Tuyết đánh chúng.

Đùi của nàng bị móng vuốt sắc bén của chúng cào vài cái, trong nháy mắt đã máu thịt mơ hồ. Những sinh vật kia ngửi thấy mùi mái, càng trở nên điên cuồng mà kêu gào không dứt.

Sư Thanh Y bất chấp tất cả, vừa đá vài con vừa bò về phía trước.

Cũng không biết bò bao lâu, động tĩnh phía sau dần dần nhỏ đi, trên đường đi tràn đầy những cơ thể máu me. Đám sinh vật còn lại nhìn thấy Sư Thanh Y hung ác như vậy, cũng không dám mạo hiểm nữa, mà chỉ lâm le ở phía sau, nhưng không dám đến gần.

Sư Thanh Y và Biên Tranh cuối cùng cũng bò ra khỏi hang động chật hẹp, vừa nhìn xung quanh lại phát hiện mình đã ra đến một hành lang rộng mở.

Hành lang cấu tạo từ những phiến đá, thoạt nhìn rất sạch sẽ cũng rất yên tĩnh. So với hang động cấu tạo từ màng mỏng co dãn, còn phải đề phòng bị nó ăn thịt bất cứ lúc nào thì hành lang lát đá trước mắt đột nhiên mang đến cảm giác an toàn hoàn toán đối lập.

Sư Thanh Y hít sâu, đỡ Biên Tranh đứng lên, bắt đầu quan sát xung quanh.

Biên Tranh cảm thấy nhịp tim của mình gần như sắp mất, trên mặt cũng hốt hoảng, nhất thời không phát ra âm thanh, mà chỉ khom người thở dốc.

Sư Thanh Y một mực ở phía sau giúp nàng ấy ngăn chặn lũ sinh vật kỳ dị tấn công, áo sơmi và quần dài đã bị cào rách, máu tươi chậm rãi thấm ra, rơi dọc trên mặt đất.

“A a a.” Biên Tranh nhìn thấy, lúc này mới lo lắng chỉ vào chân Sư Thanh Y.

Nét mặt Sư Thanh Y có phần lạnh lẽo mà khoát tay, liếc mắt nhìn đầu ngón tay của bản thân.

Sợi tơ đỏ đang rung lên.

Sau đó tơ đỏ kéo dài một chút, nhẹ nhàng di chuyển về phía trước, như là bị thổi theo hướng gió.

Sư Thanh Y kinh ngạc, đi theo phía sau sợi tơ đỏ.

Bốn phía là một mảnh tĩnh mịch, chỉ có tiếng bước chân của nàng và Biên Tranh vang lên trên hành lang.

Hành lang rẽ trái lách phải, quá mức phức tạp, trên đường gặp phải không ít chỗ rẽ nhánh, đôi khi cần bò lên trên, đôi khi cần nhảy xuống dưới, thậm chí còn phải bò qua.

Trên đường có đôi khi Sư Thanh Y cũng sẽ ngẩn người nhìn sợi tơ đỏ. Nàng chán ghét những sợi tơ đỏ này, thậm chí là hận, chúng thời thời khắc khắc nhắc nhở nàng, Lạc Thần bị hồn đọa còn cần chịu được sự dằn vặt của những sợi tơ đỏ này.

Đều do chúng.

Nàng hận đến chết khiếp, trong cơn giận dữ, lập tức dùng sức vỗ vào tơ đỏ, dường như muốn đánh nó.

Sợi tơ đỏ có ý thức, bị nàng vỗ thì lập tức tránh đi.

Sư Thanh Y lại bắt đầu bực tức.

Đánh sợi tơ đỏ này có phải cũng giống như đánh Lạc Thần hay không, nàng nghĩ vậy, không khỏi khẩn trương, lập tức duỗi tay vuốt ve sợi tơ đỏ, giống như đang an ủi.

Có bị đánh đau hay không?

Tâm tình của Sư Thanh Y nhất thời trở nên phức tạp.

Càng đi phản ứng của sợi tơ đỏ càng mãnh liệt, Sư Thanh Y cảm giác được lực kéo của nó, trong lòng càng trở nên kích động bước chân càng nhanh hơn.

Mãi cho đến khi nàng nhìn thấy ánh đèn pin lạnh lẽo phía xa xa.

Bước chân của Sư Thanh Y lúc này mới dừng một chút, sững sờ nhìn về phía trước.

Một bóng dáng cao gầy tịch liêu ngồi tựa lưng vào vách tường của hành lang, nàng ấy cúi đầu, đèn pin trong tay còn chưa kịp chỉ dẫn phương hướng cho Sư Thanh Y.

“… Lạc Thần.” Sư Thanh Y thì thào.

Lạc Thần cảm giác được điều gì đó, đỡ tường chậm rãi đứng dậy.

Lạc Thần tiến vài bước về phía trước, yên tĩnh đứng ở nơi đó, mái tóc đen nhánh buông xỏa trên vai, làm nổi bật lên cần cổ trắng nõn, cùng với đôi mắt sâu thẳm.

Dung nhan này, thế gian khó tìm.

Sợi tơ đỏ trên ngón tay Sư Thanh Y khẽ động, cứ thế hướng về phía Lạc Thần.

Lạc Thần giơ ngón tay lên, quấn lấy sợi dây đỏ.

Các nàng mỗi người đứng ở một đầu hành lang, ở giữa nối liền bởi sợi tơ đỏ.

“Thanh Y.” Lạc Thần nhẹ nhàng mỉm cười với nàng.

Sư Thanh Y lúc này không quan tâm bất cứ điều gì nữa, bước chân nhanh hơn, thậm chí là chạy.

Trong đôi mắt đỏ bừng ngấn đầy ánh nước, nàng lao đến trước mặt Lạc Thần.

Tựa như hướng về đích đến duy nhất của cuộc đời này.

Sư Thanh Y chạy đến trước mặt Lạc Thần, gần như lao vào lòng nàng ấy.

Sợi tơ đỏ quấn trên ngón tay Lạc Thần, nàng dang hai tay, ôm chặt Sư Thanh Y.

 

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!