Chương 597: Quấy rầy
Sư Thanh Y thoáng chốc sửng sốt, còn tưởng rằng bản thân đang nằm mơ, mặt nhìn về phía Lạc Thần, ngơ ngẩn một hồi lâu.
Tấm màng mỏng tuy rằng gần như trong suốt, có thể thấy rõ dáng vẻ và thủ ngữ của Lạc Thần nhưng dù sao trung gian vẫn cách vài tầng, ánh sáng của đèn pin vẫn sẽ bị hấp thụ không ít, điều này làm cho vầng sáng bao phủ trên người Lạc Thần thoạt nhìn có phần mông lung.
Nhưng Sư Thanh Y có thể nhìn thấy đôi mắt đen láy của nàng ấy một cách rõ ràng, nơi đó vừa tĩnh lặng vừa dịu dàng.
Tựa như bất chợt được tiêm một mũi thuốc an thần, trái tim cuồng nộ của Sư Thanh Y bắt đầu hạ nhiệt, cảm nhận được một loại an ủi quen thuộc. Nàng ngẩn người, rồi nhanh chóng phản ứng lại, có phải vừa rồi nàng rất hung dữ hay không?
Nàng có chút luống cuống, vội vã cúi đầu, rất sợ Lạc Thần nhìn thấy bộ dạng sắp mất kiểm soát của nàng, đồng thời cũng ra hiệu cho Lạc Thần: “… Chờ ta một chút.”
Lạc Thần gật đầu.
Sư Thanh Y lập tức xoay người sang chỗ khác, ngồi xổm ở vị trí của mình, hít sâu một hơi, đồng thời đưa hai tay xoa nhẹ gương mặt, dường như muốn mau chóng xóa đi vẻ nóng nảy khó chịu trên gương mặt.
Biên Tranh ở bên cạnh nhìn thấy sự thay đổi to lớn của Sư Thanh Y, cũng có chút sửng sốt.
Trước đó Sư Thanh Y còn vừa kéo vừa đá vào tấm màng mỏng, tức giận đến chết khiếp, vẫn trừng mắt nhìn nàng ấy, điều này khiến trong lòng Biên Tranh có phần e ngại đối với nàng. Nhưng hiện tại Biên Tranh nhìn nàng, vẫn luôn cảm thấy lúc nàng xoa mặt nhìn dịu ngoan như một chút mèo.
… Là bởi vì nhìn thấy nữ nhân kia sao?
Nàng ấy tên là Lạc Thần?
Lúc Biên Tranh đuổi theo phía sau, nàng ấy nghe Sư Thanh Y, một mực lo lắng gọi cái tên này, vì thế nàng ấy cũng chồm về phía trước một chút, cẩn thận nhìn về phía Lạc Thần.
Ánh mắt của Lạc Thần cũng nhìn đến, dừng trên người Biên Tranh, dường như đang suy tư điều gì.
Sư Thanh Y điều chỉnh tốt tâm tình, tự nhận nét mặt của bản thân hiện tại có lẽ không còn hung dữ nữa, nàng còn thấp thỏm hỏi Biên Tranh một câu: “Sắc mặt của ta hiện tại nhìn như thế nào, ngươi cảm thấy… có đáng sợ hay không?”
Biên Tranh: “…”
Biên Tranh lập tức lắc đầu.
Sư Thanh Y hài lòng, lúc này mới xoay người lại, trên mặt thậm chí còn có chút mừng rỡ.
Nàng luôn muốn biểu hiện ra một mặt tốt nhất của bản thân ở trước mặt Lạc Thần, cũng sợ lệ khí phát tác sẽ mang đến gánh nặng cho Lạc Thần, cho nên mỗi một lần nàng đều dốc hết khả năng duy trì bình tĩnh trước mặt Lạc Thần.
“Vừa rồi ngươi đang làm gì?” Lạc Thần dĩ nhiên biết ý đồ của Sư Thanh Y, lại còn dùng thủ ngữ hỏi nàng, cười khẽ trêu chọc nàng: “Trang điểm sao?”
Sư Thanh Y: “…”
Sư Thanh Y lập tức xua tay: “… Không có.”
Lạc Thần dường biết biết tấm màng mỏng này cách âm, nên vừa rồi lúc quay trở về nhìn thấy Sư Thanh Y thì đã vừa nói chuyện vừa dùng thủ ngữ. Sư Thanh Y có thể đọc hiểu khẩu hình miệng của nàng ấy, nhiều năm qua đôi bên đã hiểu rõ như lòng bàn tay.
“Vũ Lâm Hanh và Âm Ca đâu?” Sư Thanh Y vừa dùng khẩu hình miệng, vừa dùng thủ ngữ trao đổi với Lạc Thần.
Cách vài tấm màng mỏng, thấy được lại không chạm vào được, phương thức trao đổi này ngoại trừ khiến trong lòng nàng có chút nóng lòng thì còn có một chút cảm giác mới mẻ.
“Không biết, đang tìm.” Lạc Thần lắc đầu.
Sư Thanh Y nghĩ thầm các nàng có lẽ đều đã tiến vào ‘vực’, cho nên mới lạc nhau. Hiện tại cách những tấm màng mỏng rất bất tiện, chỉ có thể tạm thời trao đổi những thông tin chính, chờ nàng có thể chân chính hội hợp với Lạc Thần rồi nói chi tiết sẽ tốt hơn.
Lạc Thần lại liếc mắt nhìn Biên Tranh: “Nàng là ai?”
Biên Tranh phát hiện Lạc Thần đang nhìn mình, cả người nhất thời căng thẳng.
Có lẽ là trước đó trốn đông trốn tây trải qua không ít dằn vặt tinh thần, cho nên mỗi lần gặp một người xa lạ dưới mê cung này, đều khiến Biên Tranh vô cùng khẩn trương, phải qua một khoảng thời gian mới có thể thích ứng.
“Một nữ sinh cấp ba, nàng bị nhốt ở chỗ này.” Sư Thanh Y đáp lại: “Ta để nàng theo ta, sẽ đưa nàng ra ngoài.”
Lạc Thần không ra hiệu nữa, mà chỉ nhìn Biên Tranh một hồi lâu, sau đó yên lặng nhíu mày nhìn Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y gật đầu với Lạc Thần, rồi lại lắc đầu.
Lúc này các nàng không cần dùng khẩu hình miệng cũng không cần dùng thủ ngữ, nhưng đều hiểu được ý của đối phương.
Lạc Thần đang hỏi Sư Thanh Y, người này nàng đã thử qua chưa, có đáng tin hay không.
Lạc Thần không thể chịu được người khác lừa gạt Sư Thanh Y, mỗi lần gặp phải người nào đó, đều phải vô cùng thận trọng.
Mà Sư Thanh Y gật đầu rồi lắc đầu, là đang nói nàng đã thử qua, nhưng nàng còn không xác định có đáng tin hay không, cần quan sát thêm.
Biên Tranh ở một bên, có chút co rúm, cũng xem không hiểu ám hiệu giữa các nàng.
Sư Thanh Y nhớ đến vừa rồi lúc đuổi theo Lạc Thần, trong lòng có phần ấm ức mà ra dấu: “Vừa rồi ta dùng đèn pin ra hiệu cho ngươi, nhưng ngươi cũng không đáp lại, sau đó cũng không thấy đèn pin của ngươi bên kia phát sáng nữa, ta còn tưởng rằng ngươi không nhìn thấy.”
“Ta nhìn thấy, cảm giác phía sau có một chùm sáng đang chiếu về phía ta.” Lạc Thần đáp lại nàng: “Chỉ là ta không biết đó là cái gì, nên chỉ đành tắt đèn pin rồi bò trở lại, rồi nhìn thấy là ngươi.”
Lạc Thần cẩn thận, phát hiện xa xa có ánh đèn pin, nhất định sẽ không để đèn pin của bản thân tiếp tục mở nữa, mà sẽ tắt đi, sau đó âm thầm trở lại điều tra.
“Đèn pin của ta vỡ rồi, điện thoại cũng hết pin.” Sư Thanh Y lay động chiếc đèn pin cũ trong tay: “Cũng may ta tìm được một cái đèn pin bên cạnh một thi thể, nếu không chúng ta đã bỏ lỡ nhau rồi.”
“Thi thể?”
Sư Thanh Y chiếu đèn pin trong tay về phía thi thể cách đó không sau, ra hiệu: “Ngay đây.”
Vị trí hiện tại của Lạc Thần đã có xu hướng rẽ đi, không có cách nào bò đến vị trí song song với thi thể, nàng ấy nhìn không rõ rồi lại không thể đến gần, chỉ đành căn dặn: “Ngươi cẩn thận một chút.”
Sư Thanh Y hỏi nàng ấy: “Mê cung ở đây dường như luôn thay đổi, hang động phức tạp, ta cũng không biết phía trước là tình huống gì, ngươi bên kia xác định có thể qua được bên này sao?”
Lạc Thần yên lặng, qua một hồi mới trả lời nàng: “Ta cũng không biết con đường phía trước như thế nào.”
Sư Thanh Y nhất thời cảm thấy vô cùng đau đầu.
Lạc Thần nói sẽ nghĩ biện pháp để sang bên này, xem ra rất khó.
Tuy rằng hiện tại nàng và Lạc Thần chỉ cách một tấm màng mỏng, nhưng còn xa xa không được xem là tập hợp. Nếu như nàng bất động, Lạc Thần đến tìm nàng, hoặc là Lạc Thần bất động, nàng đến tìm Lạc Thần, cuối cùng đều có khả năng thất bại bởi vì các nàng không ai có thể xác định tiếp đến nên lựa chọn phương hướng nào.
Nơi này quá mức kỳ lạ, trước đó bóng đen cao to như thế, nói biến mất là biến mất, nói không chừng con đường phía trước của nàng và Lạc Thần căn bản không thông với nhau, ngược lại sẽ càng đi càng xa.
Nếu như hai người cùng nhau tiến về phía trước, khả năng không thể gặp lại sẽ càng lớn hơn.
“Nếu như Cửu Vĩ ở đây thì tốt rồi.” Sư Thanh Y vô cùng thất vọng: “Nó còn có thể đánh hơi, dẫn ta đi tìm ngươi.”
Lạc Thần khẽ nhíu mày.
Nàng nhìn Sư Thanh Y một lát, dường như hạ quyết tâm gì đó, nét mặt nghiêm nghị ra hiệu: “Ta có một biện pháp, nhất định có thể để ngươi tìm được ta.”
Sư Thanh Y nhìn thấy Lạc Thần chắc chắn như vậy, ánh mắt lóe lên: “Biện pháp gì?”
Lạc Thần yên lặng, chậm rãi nâng tay lên.
Một sợi tơ đỏ quấn quanh ngón tay của nàng, rồi chậm rãi tản ra.
Nét mặt Sư Thanh Y thoáng chốc đông cứng lại.
Sợi tơ đỏ tựa như quỷ mị trong bóng đêm, nó di chuyển trong không khí, thậm chí không bị tấm màng mỏng gây trở ngại, xuyên qua từng lớp màng, cuối cùng đến trước mặt Sư Thanh Y.
Tơ đỏ di chuyển lên trên, dường như tự có ý thức của bản thân.
Cả người Sư Thanh Y run rẩy, bản năng cảm thấy kiêng kỵ và sợ hãi đối với sợi tơ đỏ này. Những sợ tơ này mang đến cho Lạc Thần rất nhiều dằn vặt, mỗi lần nàng nói đến chuyện này đều cảm thấy dường như sắp hít thở không thông, huống hồ hiện tại sợi tơ đỏ này còn rõ ràng xuất hiện trước mặt nàng.
Nàng chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát như băng.
Thị lực của Biên Tranh kém xa Sư Thanh Y, lúc sợi tơ xuyên qua, thật ra nàng ấy nhìn không rõ lắm, chờ đến khi tơ đỏ tiến vào bên trong tấm màng mỏng, lúc này mới phát hiện quỷ dị trong đó, nàng ấy liền sợ hãi trốn ở phía sau.
Đôi môi Sư Thanh Y run rẩy, nhìn về phía Lạc Thần.
Ánh mắt của Lạc Thần có phần ảm đạm, nhưng vẫn trấn an nàng: “Đừng sợ, ta có thể khống chế.”
Hô hấp của Sư Thanh Y trở nên nặng nề: “Đây không phải vấn đề có thể khống chế hay không, ngươi sử dụng tơ đỏ như bây giờ, lẽ nào sẽ không tạo thành gánh nặng đối với cơ thể của ngươi sao?”
Tuy rằng nàng không hiểu rõ tơ đỏ và hồn đọa rốt cục ảnh hưởng đối với Lạc Thần đến mức nào, nhưng nàng vẫn luôn cảm thấy một khi bắt đầu sử dụng những sợi tơ đỏ này, cho dù chúng có thể tạm thời nghe lời Lạc Thần thì Lạc Thần cũng phải trả một cái giá rất đắt.
Những thứ kỳ dị này là vô tâm vô tình, sẽ không tốt bụng mà cung cấp sự phục vụ miễn phí nào cả.
Chúng sẽ cướp lấy thứ gì đó từ trên người Lạc Thần.
Lạc Thần lắc đầu: “… Sẽ không.”
Sư Thanh Y không quá tin tưởng: “Thật sao?”
Lạc Thần không trực tiếp trả lời câu hỏi của Sư Thanh Y mà chỉ nhìn chằm chằm vào nàng: “Ngoại trừ cách này, đã không có cách nào khác.”
Sư Thanh Y yên lặng.
Nàng xác thực không nghĩ ra biện pháp khác.
“Đồng ý với ta.” Tay của Lạc Thần áp lên tấm màng mỏng.
Môi của Sư Thanh Y bị cắn ra một dấu vết tái nhợt, qua hồi lâu nàng mới gật đầu.
Lạc Thần không hề chần chờ, bàn tay khẽ động. Sợi tơ đỏ dường như nhận được mệnh lệnh của Lạc Thần, tiếp tục di chuyển, cứ thế đến gần ngón tay của Sư Thanh Y.
Tay của Sư Thanh Y dường như cứng lại.
Tơ đỏ chậm rãi quấn vài vòng quanh đầu ngón tay của nàng.
Sau khi được quấn lấy, Sư Thanh Y chỉ cảm thấy ngón tay lạnh lẽo, tê dại giống như bị điện giật. Nàng hoảng sợ trong lòng rồi lại không cách nào cự tuyệt sợi tơ đỏ này, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó quấn lấy ngón tay của nàng.
Ngoại trừ cảm giác quỷ dị ra, Sư Thanh Y còn có thể cảm giác được thật ra tơ đỏ đối với nàng vẫn rất nhẹ nhàng.
Đây là ý tứ của Lạc Thần.
Sư Thanh Y run lên, nhìn chằm chằm vào sợi tơ đỏ.
Nó thật sự có sự sống, ngay cả biến hóa rất nhỏ của nó thoạt nhìn cũng sống động đến thế.
Là một sợi tơ vừa tàn khốc khóc lạnh lẽo.
“Tơ đỏ quấn lấy ngươi, không có sự cho phép của ta thì sẽ không buông ra. Nó sẽ dẫn dắt ngươi tìm thấy ta, kế tiếp ngươi chỉ cần theo sau nó.” Lạc Thần quỳ gối trên con đường hành thành từ tấm màng mỏng, thân thể trong ánh đèn thoạt nhìn có phần đơn bạc, nàng tiếp tục ra hiệu: “Bất kể ta ở nơi nào, nó đều sẽ dẫn ngươi đến bên cạnh ta.”
Sư Thanh Y không nghi ngờ đối với tác dụng của tơ đỏ. Hiện tại nó dường như đã trở thành một phần của Lạc Thần, dĩ nhiên có thể nhận biết vị trí của Lạc Thần.
Nhưng nàng vẫn cảm thấy sợ hãi.
“Không có việc gì.” Lạc Thần nhẹ nhàng nắm bằng khẩu hình.
Sư Thanh Y không dám chậm trễ, cắn răng nói: “Ta lập tức đi ngay, ngươi chờ ta.”
Lạc Thần lại ra hiệu cho nàng: “Đi xem thi thể trước, xem có manh mối gì không.”
Sư Thanh Y chỉ đành nghe lời bò đến bên cạnh thi thể.
Thi thể này đã máu thịt mơ hồ, lộ ra xương cốt trắng hiếu ở bên dưới, như là bị chất nào đó ăn mòn, hai hốc mắt chỉ còn lại hai cái lỗ tối như mực, thấy không rõ khuôn mặt, từ đầu tóc và hình thể cho thấy đây là một người đàn ông. Mặc dù quần áo, thắt lưng, giày, trên người hắn vẫn còn nguyên vẹn, không bị ăn mòn, nhưng trên đó lại không thiếu những vết rách, tình cảnh trước khi tử vong vô cùng chật vật.
Vừa rồi Sư Thanh Y đã tìm kiếm trên người hắn, có một số giấy tờ tùy thân và tài liệu, thậm chí còn có một cây bút, hiện tại đều đặt ở bên cạnh thi thể.
Biên Tranh cùng bò đến, thoáng chốc bị bộ dạng đáng sợ của thi thể hù dọa.
Nhưng chờ nàng ấy nhìn thấy quần áo trên người thi thể lại bắt đầu ngẩn người.
Sư Thanh Y cầm lấy giấy tờ và tài liệu, trước tiên xem giấy tờ tùy thân. Đó là thể cảnh sát, thông tin trên thẻ cho thấy người này thuộc phòng công an huyện Cao Đài, tên là Diệp Chí Phong.
“A a a.” Biên Tranh đến gần, nóng lòng lên tiếng.
Sư Thanh Y quay đầu nhìn về phía Biên Tranh: “Ngươi quen biết cảnh sát Diệp.”
“A a a.” Biên Tranh cuống quýt gật đầu.
Biên Tranh không có cách nào nói chuyện, Sư Thanh Y nhất thời cũng không thể từ chỗ Biên Tranh hỏi được thông tin gì. Nhưng cũng may hiện tại có bút, sau khi tập hợp với Lạc Thần, nàng có thể cho Biên Tranh dùng bút viết chữ lên giấy để trao đổi, nàng nghĩ đến việc này nên cố ý dùng bút gạch một đường lên giấy, cũng may vẫn còn sử dụng được.
Nàng lập tức cất thẻ cảnh sát và cây bút đi, sau đó tiếp tục nhìn sấp tài liệu trong tay, phát hiện đây là giấy dùng để viết ghi chép trong phòng cảnh sát, bên trên còn có logo của phòng công an.
Những trang giấy trên cùng chi chít chữ, còn lại là giấy trắng, đã bị máu khô vấy bẩn hơn phân nửa, nhìn thấy mà giật mình.
Sư Thanh Y tỉ mỉ chỉnh lý những trang giấy có chữ viết, sắp xếp chúng theo trình tự.
Trên giấy là một số ghi chép mà thi thể này viết lúc còn sống.
Lạc Thần không đến bên này được nên chỉ có thể dùng đèn pin chiếu về phía các nàng.
Sư Thanh Y đọc từng trang ghi chép.
Trên đó viết: “Đây là ngày thứ hai ta vào đây. Chỉ mới qua một ngày mà thôi nhưng ta đã hoảng hốt đến mức không biết bản thân sống sót như thế nào, nơi này thật đáng sợ, vượt xa nhận thức trước đây của ta. Nơi này là địa ngục sao? Hay là ta đang gặp ác mộng, ta đã không phân biệt được có phải bản thân đang gặp ảo giác hay không.”
“Tình trạng của ta rất tồi tệ, ta cần viết một số lời để nhắc nhở bản thân, ta không phải đang gặp ác mộng. Nơi này có rất nhiều thứ không biết, ta không biết chúng là thứ gì, nhưng ta biết, ta phải ẩn nấp mới có thể sống sót. Điện thoại của ta đã hết pin, ta đã quên nó rơi ở đâu, hoặc là bị thứ gì đó nhặt đi rồi? Cũng may, đèn pin vẫn còn lại một ít pin.”
Những lời trên giấy giống như cảnh sát Diệp đang lẩm bẩm mọt mình.
Nhìn như rất bình tĩnh, nhưng thực tế giữa những hàng chữ đã lộ ra vô tận điên cuồng và tuyệt vọng.
Trang tiếp theo, chữ viết đã trở nên xiêu vẹo, như là bắt đầu phát điên.
“Đèn pin của ta cũng đã mất, ta không nhìn thấy gì cả. Ta cảm thấy bản thân sắp điên rồi.”
Một câu này rất ngắn, từ nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo cho thấy cảnh sát Diệp sờ soạng viết lên trên giấy.
Trang tiếp theo, chữ viết một lần nữa trở nên ngay ngắn.
“Ta nhặt được một chiếc đèn pin, loại đèn pin này rất cũ kỹ rồi, hiện tại rất ít người dùng loại đèn pin này. Trước kia cũng có người bị nhốt ở chỗ này sao, cảm tạ trời đất, đèn pin vẫn còn hoạt động.”
“Nơi này thoạt nhìn niên đại rất xa xưa, ta phát hiện một ít công cụ thuộc về những niên đại khác nhau, lẽ nào từng có những người không cùng niên đại từng bị nhốt ở đây.”
“Ta cảm thấy rất hối hận, không nên quan tâm việc những học sinh trung học mất tích làm gì, nếu vậy ta cũng sẽ không bị nhốt ở chỗ này. Nhưng vừa nghĩ đến những học sinh mất tích kia có thể bị bắt vào đây, ta lại cảm thấy đây là trách nhiệm của ta, ta muốn phơi bày chân tướng ra ánh sáng.”
Sư Thanh Y thấy trang giấy này, nét mặt càng thêm âm trầm. Nàng phát hiện cảnh sát Diệp dùng từ ‘những’, chứng tỏ ngoại trừ Biên Tranh, ở đây còn có học sinh khác?
“Nếu như ta thực sự chết đi, có người thấy thi thể của ta, cũng có thể biết ta đã gặp chuyện gì. Nếu như ta không ra ngoài được, hy vọng người khác có thể tìm được những học sinh đó, đưa bọn họ ra ngoài.”
“Ta không nên đi vào trong này, ta thiếu chút nữa đã chết, hơn nữa còn đánh mất súng, nhưng ta tìm được một tấm bản đồ cũ. Là ai để lại?”
“Tấm bản đồ này rất hữu dụng đối với ta. Ta rốt cục tìm được vị trí của những học sinh kia, nhưng ta không vào được, những thứ đó đang canh giữ. Người đàn ông kia điên rồi, nếu như súng của ta vẫn còn thì tốt rồi, ta nhất định làm thịt hắn. Súc sinh.”
Sư Thanh Y nhíu mày.
Bản đồ?
Nàng lục soát khắp thi thể cũng không thấy bất kỳ tấm bản đồ nào.
Sư Thanh Y lật xem một tờ lại một tờ, một tờ kế tiếp hoàn toàn hấp dẫn sự chú ý của nàng.
Cảnh sát Diệp viết: “Cuối cùng ta đã tổng kết được quy luật đưa cơm của nơi này rồi.”
Bên dưới là một bảng giờ giấc.
“Thông thường sáng sớm sáu giờ ăn cơm. Lúc này đây có xác suất rất lớn sẽ nôn mửa, thứ bị nôn ra rất nguy hiểm, ta không thể đến đó.”
“Buổi trưa mười một giờ ăn một lần nữa.”
“Buổi chiều bốn giờ ăn một lần.”
“Buổi tối chín giờ ăn một lần.”
“Hừng đông hai giờ ăn một lần.”
“Xong rồi, đồng hồ của ta hỏng rồi, ta đã không cách nào xác định thời gian. Hiện tại ta không biết đi vào bên trong liệu có an toàn hay không, có phải đang giờ ăn cơm hay không. Số lần ăn cơm càng ngày càng nhiều, thời gian cũng không có quy luật như trước đó, nôn mửa cũng có sớm có trễ, nhưng ta không còn thời gian nữa, ta phải lẻn vào trong đó.”
Sư Thanh Y nhìn về phía đồng hồ đeo tay trên cổ tay của thi thể.
Mặt đồng hồ bị nghiền nát, kim đồng hồ bất động, dừng ở mười giờ ba mươi lăm phút.