Chương 596: Kiến Lạc
Biên Tranh bám lấy tấm màng mỏng, khiếp đảm ló đầu ra, tấm màng chịu trọng lượng cơ thể của nàng ấy có chút rung động, nàng ấy cuống quýt dùng hai tay nắm chặt.
Nàng ấy không cách nào linh hoạt xoay người nhảy xuống giống như Sư Thanh Y, chỉ có thể bám vào mép màng, do dự a vài tiếng.
Sư Thanh Y biết Biên Tranh khó xử, tấm màng mềm mại như vậy, người bình thường căn bản không cách nào đứng thẳng, Biên Tranh dĩ nhiên khó có thể nhảy xuống.
Nàng đang hai tay, nói: “Nếu như ngươi không tiện nhảy xuống cũng không sao cả, có thể trực tiếp từ phía trên lăn xuống, ta vẫn có thể đỡ được ngươi.”
“A a a.” Biên Tranh nghe Sư Thanh Y nói xong, thân thể di chuyển sát mép màng, giọng nói của nàng ấy nghe rất nóng lòng, dường như bức thiết muốn biểu đạt ý tứ của bản thân, đáng tiếc nàng ấy nhưng không cách nào nói được.
Lệ khí trong người Sư Thanh Y xông lên, nàng siết chặt nắm tay, sau đó mới chậm rãi thả lỏng.
Kẻ cắt đứt đầu lưỡi của Biên Tranh thực sự quá điên cuồng, nàng tuyệt đối sẽ không tha cho hắn. Biên Tranh chỉ là một học sinh cấp ba, lần này mất đi đầu lưỡi, cho dù có thể ra ngoài, nhân sinh sau đó cũng đã bị hủy hoại.
“Ngươi không cần lo lắng.” Sư Thanh Y cũng có thể đoán được lo lắng trong lòng Biên Tranh: “Cho dù không có ánh sáng, ta cũng có thể đỡ được ngươi. Ta có thể nhìn thấy ngươi.”
Biên Tranh tạm thời không lên tiếng, đầu càng dò ra bên ngoài, dường như đang muốn thử, rồi lại không dám.
“Tin tưởng ta.” Sư Thanh Y trầm giọng nói.
Biên Tranh thật ra tin tưởng rằng Sư Thanh Y có thể nhìn được trong bóng tối. Trước đó nàng ấy đã phát hiện dưới tình huống không có ánh sáng Sư Thanh Y vẫn có thể thong thả đi lại trên tấm màng mỏng, chuẩn xác đi đến cạnh nàng ấy.
“A a a.” Biên Tranh cử động cơ thể, ra hiệu cho Sư Thanh Y.
“Được, ngươi hít sâu.” Sư Thanh Y nhìn ra nàng ấy đang chuẩn bị lăn xuống, liền nói: “Ta đếm ngược từ ba đến một, đến số một thì ngươi lăn xuống, ta sẽ đỡ được ngươi.”
“A a.” Biên Tranh lên tiếng trả lời.
Sư Thanh Y bắt đầu đếm ngược: “Ba.”
Giọng nói của nàng lạnh lẽo, tan trong lối đi trống trải.
“Hai.”
Chân phải của Sư Thanh Y bước về phía trước.
“Một.” Sư Thanh Y hô: “Xuống!”
Nàng vừa dứt lời, Biên Tranh khẽ cắn môi , nhắm chặt mắt lăn một vòng, khiến thân thể lăn từ mép của tấm màng xuống.
Tốc độ rơi cực nhanh, tất cả diễn ra chỉ trong khoảnh khắc.
Sư Thanh Y phát lực, thân ảnh như điện, thoáng chốc lao đến vị trí rơi của Biên Tranh. Nàng bật người lên cao, đưa tay đón lấy thân thể gầy yếu của Biên Tranh, thắt lưng xoay chuyển giữa không trung, trung hòa một phần trọng lực, sau đó vững vàng tiếp đất.
Biên Tranh không nhìn thấy gì, cả người cũng thiếu chút nữa bị hù dọa choáng váng, rút vào lòng Sư Thanh Y, tinh thần hoảng hốt.
Chờ Biên Tranh rốt cục phát ra một tiếng a, xem ra là lấy lại bình tĩnh, lúc này Sư Thanh Y mới nhẹ nhàng thả nàng ấy xuống.
Vừa rồi lúc ôm Biên Tranh, Sư Thanh Y đã mượn cơ hội này cố ý đánh giá trọng lượng của nàng ấy. Thể trọng của Biên Tranh quả thực rất thấp đến đáng thương, vô cùng ăn khớp với lý do bởi vì phải lẫn trốn nên không được ăn uống.
Sau khi được thả xuống, chân Biên Tranh vẫn còn mềm nhũng, nhưng nàng ấy không dám dùng tay vịn vào người Sư Thanh Y, nên chỉ đành một mình ổn định lại, rụt rè như một chú chim trú mưa dưới mái hiên, co rúm đứng ở nơi đó.
Đợi một lúc, Sư Thanh Y mới hỏi: “Có thể đi được rồi sao? Ngươi có thể gật đầu hoặc lắc đầu để nói cho ta biết.”
Biên Tranh gật đầu.
Sư Thanh Y kéo một phần rễ khí đang dùng để buộc Xuân Tuyết trên người mình xuống, rễ khí rất dài nên còn dư thừa không ít, cho nên nàng dùng nói quấn thêm vài vòng, hiện tại đúng lúc có thể dùng đến.
Nàng đặt phần rễ khí còn thừa vào trong tay Biên Tranh, để nàng ấy nắm chặt: “Ngươi nắm chắc, đi theo ta. Xung quanh rất tốt, như vậy cho dù ngươi không nhìn thấy cũng sẽ không đi lạc.”
Biên Tranh gật đầu, đồng thời cổ họng cũng phát ra một tiếng a đáp lại nàng.
“Ta thất lạc với bạn bè, nên muốn đi tìm các nàng trước.” Sư Thanh Y lại nói: “Chờ sau khi tập hợp với các nàng, ta sẽ đưa ngươi ra ngoài.”
Biên Tranh khóc thút thít, nghe thấy có thể đi ra ngoài, hoảng hốt cho rằng bản thân đang nằm mơ.
Sư Thanh Y không nói gì nữa, mà chỉ dùng rễ khí dẫn dắt Biên Tranh đi về phía lối nhỏ bên trái. Trước đó bóng đen chính là đi về hướng này, nàng muốn đi theo xem thử vận khí thế nào.
Biên Tranh đi theo phía sau nàng.
Hiện tại tâm tình của Sư Thanh Y thật ra vẫn cực kỳ không tốt, hiện tại không biết Lạc Thần đang ở nơi nào, Vũ Lâm Hanh và Âm Ca cũng không rõ tung tích, nàng vừa nóng lòng vừa nóng giận, chẳng qua nhìn thấy một học sinh đáng thương theo ở phía sau, nên nàng không tiện biểu hiện ra ngoài, để tránh hù dọa đến đối phương nàng chỉ đành duy trì yên lặng.
Cũng may Biên Tranh nhìn rất ngoan, trên đường không gặp phải bất kỳ khác thường gì, nàng ấy ngay cả a a cũng rất ít phát ra, rất sợ Sư Thanh Y sẽ mất hứng.
Lối đi nhỏ này cũng không rẽ nhánh, chờ Sư Thanh Y đi đến cuối cùng, nhìn thấy bức tường chắn ở trước mặt, nàng bỗng dưng ngừng bước.
Đường cùng rồi?
Nhưng vừa rồi bóng đen kia rõ ràng đi đến bên này, trên đường lại không nhìn thấy lối rẽ, nó làm sao có thể biến mất vào hư không? Nhất là đối phương hình thể cao như vậy, cho dù có mật đạo nào đó, hẳn là cũng rất khó đi qua mới đúng.
Nhưng mê cung này vốn dĩ biến hoá khó lường, Sư Thanh Y thậm chí cảm thấy nó thiên biến vạn hóa giống như một sinh vật sống.
Nàng đưa tay chạm vào bức tường, từng tấc từng tấc, chậm rãi sờ qua, muốn xem có cơ quan nào hay không. Nếu như có cơ quan, có thể dời bức tường này đi, như vậy có lẽ bóng đen đã đi ra phía sau bức tường này.
Đáng tiếc nàng tìm hồi lâu cũng không phát hiện dấu vết nào của cơ quan. Hoặc là không có, hoặc là được giấu rất kỹ, nàng nhất thời không thể nghĩ được cách khởi động cơ quan.
Một người nàng lại phát hiện một lối đi.
Vị trí của lối đi này này rất thấp, ở ngay chân tường, là một cái hang thấp bé chỉ đủ cho một người bò qua. Sư Thanh Y nằm sấp xuống, nhìn vào bên trong, trong đó là một mảnh tối đen, nhưng ở rất xa lại có một điểm sáng yếu ớt, dường như còn đang chuyển động.
Đó là cái gì?
Sư Thanh Y quay đầu lại, nói với Biên Tranh: “Cùng ta bò vào trong.”
“A a.” Biên Tranh nhẹ giọng đáp. Hiện tại bất kể Sư Thanh Y nói cái gì nàng ấy đều đồng ý, bởi vì nàng ấy bị nhốt ở đây đã quá lâu, đã không có lựa chọn nào khác.
Sư Thanh Y và Biên Tranh một trước một sau bò vào trong hang động.
Không gian bên trong vô cùng chật hẹp, nhìn như là tiến vào đường ống chật hẹp nào đó.
Sư Thanh Y nâng tay chạm vào thành ống, phát hiện thành ống và tấm màng mỏng kia mang đến cảm giác tương tự, chúng đều giống như một tấm màng mỏng, bên trên phân bố đầy đường vân tựa như cánh côn trùng. Nàng bò trên mặt đất, nâng tay là có thể chạm vào phần đỉnh của tấm màng mỏng mày.
Điểm sát ở phía trước vẫn đang lay động, nó ở tại phía trước bên trái của Sư Thanh Y, cách nàng rất xa.
Sư Thanh Y dọc theo hang động bò một hồi lâu, phát hiện phương hướng di chuyển của bản thân luôn lệch khỏi quỹ đạo so với điểm sáng. Đôi mắt của nàng cho dù tinh tường, cũng không có cách nào nhìn xa trong bóng tối, nhưng nàng vẫn luôn cảm thấy bên trong hang động này hẳn là không hề thiếu loại màng mỏng này, nối kết với nhau tạo thành những lối đi bất đồng, chẳng qua là một số trong số chúng bị màng mỏng ngăn cách nên nàng không cách nào đi qua mà thôi.
Còn về điểm sáng, hẳn là ở ngay điểm tiếp giáp giữa hai tấm màng mỏng.
Mà nàng nếu có thể thấy ánh sáng ở một con đường thuộc tấm màng khác, chứng tỏ những tấm màng này giống như tấm màng trên cao trước đó, có thể nhìn xuyên qua, thậm chí có thể trong suốt.
Sư Thanh Y lập tức đẩy nhanh tốc độ, muốn đuổi theo điểm sáng kia.
Theo khoảng cách giữa nàng và điểm sáng cùng lúc càng gần, điểm sáng cũng biến thành chùm sáng, dần trở nên rõ ràng hơn, Sư Thanh Y lúc này mới phát giác thì ra đó là ánh đèn pin.
Ít nhiều khuếch tán ra xung quanh, nàng rốt cục có thể thấy rõ tất cả trước mắt.
Chỉ thấy trước mắt quả thật giống như nàng suy đoán, có rất nhiều tấm màng mỏng chật hẹp thấp bé, tựa như màng phủ nông nghiệp người dân sử dụng phủ lên hoa màu trong mùa đông lạnh lẽo.
Những tấm màng này tiếp giáp với nhau, mỗi một tấm cách nhau chỉ ba mươi bốn centimet, tựa như vài đoạn ruột dê trong suốt được xếp cạnh nhau trong bóng đêm.
Sư Thanh Y và Biên Tranh giờ phút này chính là đang bò trong ‘ruột dê trong suốt’.
Mượn ánh đèn pin từ xa xa, Sư Thanh Y thậm chí có thể cảm giác được tấm màng xung quanh mành đang run lên, dường như có hô hấp của riêng nó.
Nhưng lực chú ý của Sư Thanh Y căn bản không đặt ở đây, mà chỉ nhìn chằm chằm bóng người cầm đèn pin ở phía trước.
Bây giờ còn cách khá xa, bóng dáng của người đó thật ra còn có chút mơ hồ, nhưng Sư Thanh Y nhìn thấy lại không nén được run rẩy.
Nàng vội vã thu hồi rễ khí trên tay Biên Tranh, một lần nữa cột vào trên người mình, nói: “Ta muốn tăng tốc độ, ngươi theo ở phía sau là tốt rồi, đừng sợ. Hiện tại chỉ có một con đường, ngươi cứ thể bò tới.”
Đợi nàng tăng tốc, nếu như Biên Tranh vẫn nắm rễ khí thì sẽ bị nàng kéo theo, đây là vô cùng nguy hiểm.
“A a.” Biên Tranh cảm giác được đôi mắt đỏ của Sư Thanh Y dường như có bừng lên ánh lửa, nàng ấy lập tức gật đầu.
Sư Thanh Y không hề chậm trễ, nhanh chóng bò về phía trước.
Bóng người mang mang đèn pin ở phía trước di chuyển có phần cẩn thận, tốc độ tương đối chậm rãi, vì vậy Sư Thanh Y đã nhanh chóng đuổi kiệp, khoảng cách với đối phương càng lúc càng rút ngắn.
Ánh đèn trước mắt khuếch tán rộng hơn, chiếu xuyên qua tấm màng trong suốt, bị ngăn trở một phần, tựa hồ trở nên mộng ảo, đồng thời xen lẫn hàn ý quỷ dị.
Cách vài tấm màng mỏng, Sư Thanh Y rốt cục thoáng nhìn thấy đôi chân dài của người phía trước, cùng với vai lưng vừa thon gầy vừa trầm tĩnh.
Còn có mái tóc đen dài nhẹ nhàng lay động lúc người đó đang bò.
Đôi môi của Sư Thanh Y run rẩy, thì thào: “… Lạc Thần.”
Lạc Thần đang bò trong một hang động cách nàng ba tấm màng mỏng, trên vai đeo đèn pin.
“Lạc Thần!” Sư Thanh Y lúc này mừng rỡ như điên, lớn tiếng hô lên.
Nàng cho rằng Lạc Thần sẽ quay đầu lại, nhưng Lạc Thần thoạt nhìn vô cùng trầm tĩnh, hoàn toàn lờ ngơ trước tiếng hô hoán của nàng, mà chỉ chuyên chú tiếp tục tiến về phía trước.
Sư Thanh Y bỗng nhiên ngẩn người, sau đó tiếp tục gọi: “Lạc Thần, ngươi nhìn ta!”
Nhưng Lạc Thần vẫn không hề phản ứng.
Sư Thanh Y càng nóng lòng, gần như sắp bùng nổ.
Lạc Thần tiếp tục lộ trình trong hang động hình thành từ những tấm màng mỏng, vẫn tiếp tục bò về phía trước. Nàng ẩn trong vầng sáng được khuyến tán ra, thoạt nhìn hư vô mờ mịt, tựa như cảnh trong mơ càng lúc càng xa.
Sư Thanh Y trở nên hoảng hốt.
Vì sao Lạc Thần không để ý đến nàng?
Nàng cảm thấy Lạc Thần không thể nào không để ý đến nàng.
Lẽ nào thật ra đó là ảo ảnh của Lạc Thần, là do nàng tưởng tượng ra, cho nên mới không phản ứng?
Sư Thanh Y nóng lòng thượng hoả, ngay cả bò cũng ngại chậm, tay chân cùng sử dụng nhanh chóng lao về phía trước, thoạt nhìn giống như một chú chó to lớn xinh đẹp đang đuổi theo chiếc xe của chủ nhân, nhưng mà có phần hung hãn.
Nàng càng đuổi càng cảm thấy Lạc Thần vô cùng chân thực, căn bản không phải ảo ảnh.
Sư Thanh Y bỗng nhiên thay đổi cách nghĩ.
Xảy ra chuyện gì, Lạc Thần không nghe thấy tiếng gọi của nàng sao?
Lẽ nào những tấm màng mỏng này đã ngăn cách âm thanh, Lạc Thần bên kia căn bản không hề nghe thấy, cho nên nàng gọi thế nào cũng là vô dụng?
Sư Thanh Y không hề do dự, càng bò càng nhanh. Nàng nghĩ thầm chỉ cần nàng bò nhanh hơn Lạc Thần, bò đến phía trước Lạc Thần, nói không chừng Lạc Thần có thể nhìn thấy nàng.
Sư Thanh Y giống như ngựa thoát cương, tay chân chạm đất điên cuồng bò tới, rất nhanh đã chạy đến phía trước Lạc Thần.
Nhưng nàng và Lạc Thần cách vài tấm màng mỏng, không có bao nhiêu ánh sáng khuếch tán được đến chỗ nàng, nên cả người nàng ẩn trong bóng tối, Lạc Thần lại không nghe thấy giọng nói từ bên này, cũng không hề nhìn về phía này mà chỉ bình tĩnh nhìn thẳng phía trước.
Sư Thanh Y đánh vào tấm màng mỏng: “Lạc Thần, nhìn ta!”
Lạc Thần tiếp tục bò, lần thứ hai vượt lên trước nàng.
Sư Thanh Y nhất thời nóng nảy, vừa bò theo vừa hô lên: “Chờ một chút, ngươi nhìn ta một cái đi!”
Một lát sau, con đường của Lạc Thần bắt đầu rẽ sang bên phải. Nếu như hoàn toàn rẽ đi, hai con đường không cùng một phương hướng thì càng không thể nào nhìn thấy Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y lòng nóng như lửa đốt, rồi lại không biết làm sao, chỉ có thể không ngừng cào cấu tấm màng mỏng. Nàng phẫn nộ trong lòng, hận không thể xé nát những tấm màng này, nhưng bất kể nàng có bao nhiêu lệ khí, điên cuồng cào xé thế nào những tấm màng kia vẫn chỉ bị nàng kéo biến dạng, nhưng căn bản không hề bị xé rách.
Nàng dùng dao quân dụng để cắt, cũng cắt không đứt.
Lạc Thần đã rẽ đi, tiếp tục bò về một hướng khác.
Sư Thanh Y ngồi xổm, trông mong nhìn Lạc Thần cách nàng càng lúc càng xa, ánh mắt vô cùng thất vọng.
Nếu như trên tay nàng có đèn pin hoặc điện thoại thì tốt rồi, như vậy nàng có thể lay động chúng, Lạc Thần nhận thấy ánh sáng lay động, nhất định sẽ thấy nàng.
Sư Thanh Y vô cùng chán nản.
Ánh mắt của nàng tùy ý thoáng nhìn, cảm giác phía trước cách đó không xa có một thứ gì đó.
Nàng bò đến, lúc này mới phát hiện là một thi thể người, bên trên dính đầy chất nhầy. Nàng nhất thời cũng không thể quan tâm được nhiều, lập tức tìm kiếm trên người thi thể, lấy ra một số giấy tờ, nàng nhìn không rõ, nên tạm thời nhét sang một bên, tiếp tục tìm, muốn xem còn có thứ gì khác hay không.
Rốt cục, ở bên cạnh thi thể nàng tìm thấy một chiếc đèn pin.
Từ xúc cảm phán đoán đây là một chiếc đèn pin kiểu cũ, bên trong sử dụng loại pin lớn trước kia thường dùng.
Chỉ cần pin còn hoạt động thì đèn có thể hoạt động. Sư Thanh Y thấp thỏm trong lòng, hy vọng đèn pin này có thể hoạt động được, nên lập tức bật công tắc.
Ánh sáng trắng lập tức chiếu ra, chẳng qua là không quá sáng, nhưng như vậy là đủ rồi.
Sư Thanh Y quá đỗi vui mừng, vội vã bò trở lại, dùng sức lay động đèn pin về phía Lạc Thần.
Liên tiếp lay động hồi lâu, cánh tay cũng sắp mỏi nhừ.
Nhưng xa xa không có nửa điểm đáp lại, mà chỉ là một mảnh đen kịt.
Có phải Lạc Thần đã sớm rời đi rồi không?
“… Ngô, Lạc Thần.” Sư Thanh Y tức giận, khó chịu đánh vào tấm màng mỏng, một lát sau, nàng không kiềm được, lại hung hăng đạp vào tấm màng một cước.
Đều do tấm màng cách âm này, nếu không nàng cũng sẽ không bỏ lỡ Lạc Thần.
Tấm màng rất co dãn, khiến nàng bị bắn ngược trở về, nàng bị bật ra phía sau, trong miệng nức nở một tiếng.
Sư Thanh Y vô vọng ngồi xổm nơi đó, yên lặng cầm đèn pin tự sinh hờn dỗi.
Qua hồi lâu, Biên Tranh mới bò đến.
Biên Tranh thấy Sư Thanh Y bất động, nét mặt càng thêm lạnh lẽo, nàng ấy cố lấy dũng khí thử thăm dò bằng cách nhẹ nhàng chạm vào Sư Thanh Y, kết quả Sư Thanh Y trừng nàng ấy một cái.
Biên Tranh lập tức lui lại phía sau: “…”
Sư Thanh Y lúc này thật sự sắp phiền muốn chết, nên lại dùng sức đạp vào tấm màng mấy cước.
Đúng lúc này, con đường trước đó Lạc Thần đã bò qua lại một lần nữa xuất hiện ánh sáng.
Sư Thanh Y cảm nhận được ánh sáng, không khỏi giật mình nhìn lại.
Không biết Lạc Thần đã bò trở lại từ lúc nào, đang cách tấm màng mỏng nhìn về phía nàng.
Sư Thanh Y bất ngờ, nham thạch nóng chảy trong đôi mắt đỏ rực đang cuộn trào mãnh liệt, trên mặt vẫn là vẻ tức giận trước đó còn chưa kịp rút đi: “….”
Nét mặt của Lạc Thần ẩn chứa kinh hỉ, đồng thời cũng xen lẫn vài phần lo lắng.
Nàng ấy nhìn thấy sắc mặt của Sư Thanh Y không tốt, biết lệ khí của Sư Thanh Y đã không khống chế được nữa, nên vội vã buông đèn pin xuống, ra hiệu với nàng: “Ngoan, chớ vội. Ta tìm cách sang đó.”