Dò Hư Lăng – Hiện Đại Chương 595

Chương 595: Biên Tranh

 

Sư Thanh Y đang cố ý thử thiếu nữ này.

Nếu như nàng ấy chỉ là người bình thường, trong quá trình bật lên bật xuống này, thật ra rất khó bắt được Xuân Tuyết. Còn nữa, nếu như nàng ấy là thi thể hoặc là thứ không sạch sẽ nào đó ngụy trang, Xuân Tuyết cảm giác bản thân gặp phải kẻ địch, có lẽ cũng sẽ có phản ứng.

Dù sao ở một nơi biến hoá kỳ lạ như thế này gặp phải một người, nàng phải hoàn toàn tỉnh táo.

Ném Xuân Tuyết qua, đồng thời Sư Thanh Y nhìn vào vị trí của thiếu nữ, tỉ mỉ quan sát. Tuy rằng hiện tại xung quanh u tối, nhưng nàng vẫn có thể nhìn thấy đường nét và động tác của thiếu nữ kia.

Thân thể của thiếu nữ bật lên, nàng ấy nỗ lực bắt lấy Xuân Tuyết nhưng lại bắt hụt, nóng lòng hô lên: “A a a!”

Xuân Tuyết rất nặng, rơi vào mái nhà có lực đàn hồi cao nên cũng bị bật lên.

Cũng may trên thân Xuân Tuyết còn được rễ khí quấn lấy, Sư Thanh Y xem rễ khí như dây thừng, kéo Xuân Tuyết trở về. Nàng tiếp tục ném Xuân Tuyết ra vài lần nữa, thiếu nữ kia đều không bắt được.

Âm thanh của thiếu nữ gần như tuyệt vọng, nhưng nàng ấy chỉ có thể phát ra tiếng a a hàm hồ, hơn nữa còn xen lẫn vài phần nức nở.

Sư Thanh Y thử xong, nói: “Ngươi bắt không được cũng không sao cả. Qua một khoảng thời gian cơ thể sẽ chậm rãi dừng lại, chỉ cần ngươi tận lực thả lỏng, đừng giãy dụa.”

Hiện tại trên mái nhà chỉ có một mình thiếu nữ bị động bật lên rơi xuống, không có ngoại lực khác. Cũng giống như nhảy bungee, đây là quá trình chuyển hóa giữa động năng và thế năng, nhưng trong quá trình này năng lượng sẽ không ngừng bị hao mòn, không thể duy trì chuyển động vĩnh cửu, dần dần, thế năng sẽ biến mất, như thế thì có thể dừng lại.

Thiếu nữ nghe xong lời nói của nàng thì bình tĩnh lại, cũng không khóc nữa, tùy ý cơ thể tiếp tục lên xuống.

Trước đó khoảng cách thiếu nữ bị bật lên đã không cao, theo thời gian trôi qua, thân thể của nàng ấy càng ngày càng rơi thấp xuống.

Chờ lúc cảm thấy chuyển động sắp dừng lại, nàng ấy đưa tay nắm lấy mặt phẳng bên dưới, mặt phẳng bị nàng kéo lên, tựa như đang nắm lấy một tấm da có lực đàn hồi.

Cuối cùng, thiếu nữ không chuyển động nữa, trong miệng trầm thấp a a vài tiếng, như là đang nói chuyện với Sư Thanh Y.

“Ngươi đừng cử động, ta đến.” Sư Thanh Y một lần nữa dùng rễ khí cột Xuân Tuyết vào người mình, rồi dọc theo mái nhà chậm rãi tiến đến chỗ nàng ấy.

Mới vừa bước ra bước đầu tiên, mặt phẳng dưới chân lập tức chùng xuống, nàng tận lực thả nhẹ bước chân, bước từng bước một, động tác không chút do dự, như chuồn chuồn lướt nước.

Dưới chân lúc chìm lúc nổi, phập phồng như sóng biển. Cứ thể lên xuống, đổi thành người khác quả thật khó có thể đứng vững được, nhưng nàng bước đi rất vững, nhanh chóng đến được bên cạnh thiếu nữ.

“A a a.” Thiếu nữ nằm yên, hai tay không ngừng dùng thủ ngữ ra hiệu cho nàng.

Sư Thanh Y không lên tiếng mà chỉ yên lặng quan sát thiếu nữ, khuôn mặt ẩn trong bóng đêm, không thể nhìn rõ.

Cả người nàng nhìn có vẻ lạnh lùng xa cách, nhất là lúc nàng không nói lời nào, cho người ta cảm giác mười phần áp bách. Có lẽ thiếu cảm thấy nàng đáng sợ nên có phần sợ hãi, tiếng a a cũng trở nên run lên.

Sư Thanh Y nhìn chằm chằm chốc lát, lúc này mới không nhanh không chậm lấy điện thoại của mình ra, bật sáng màn hình. Đèn pin đã bị rễ khí làm vỡ, điện thoại trở thành nguồn sáng duy nhất trên người nàng.

Màn hình điện thoại phát ra ánh mờ nhạt chiếu vào người thiếu nữ, đồng thời cũng chiếu lên gương mặt của Sư Thanh Y.

Thiếu nữ thoáng nhìn thấy đôi mắt đỏ rực lạnh lẽo của Sư Thanh Y, sợ đến a một tiếng, cả người run rẩy.

Sư Thanh Y lại chỉ mượn ánh sáng quan sát nàng ấy.

Nhìn từ khuôn mặt của thiếu nữ này, tuổi tác không lớn, ước chừng hơn mười tuổi, trên mặt dính bẩn Đông một vết Tây một vết, chật vật bất kham. Quần áo trên người là trang phục hiện đại, cũng mặc quần áo mà mùa xuân nên mặc giống như các nàng, chỉ là trên người đầy vết bẩn, áo và quần jean rách nhiều chỗ, đồng thời nhiều vết tích bị xé rách.

Hô hấp của thiếu nữ có phần run rẩy, trông mong nhìn nàng, dường như đang cầu xin nàng buông tha nàng ấy.

Sư Thanh Y không nhìn thiếu nữ kia nữa mà chỉ liếc mắt nhìn lượng pin của điện thoại. Lúc ra ngoài điện thoại của nàng vẫn còn đầy pin, ước chừng 90%, nhưng hiện tại biểu tượng dung lượng pin đã sắp trở thành trống rỗng rồi.

Thời gian trôi qua không lâu, hơn nữa trên đường nàng căn bản không sử dụng điện thoại, nhưng hiện tại lượng điện giảm nhanh một cách kỳ dị.

Sư Thanh Y ngẩng đầu nhìn một mảnh hắc ám ở trước mắt, thầm nghĩ có phải bởi vì vừa rồi nàng đã trải qua ‘vực’ hay không. Dù sao thì vực cũng không giống với không gian thực, sẽ có nhiều điều nàng không thể tưởng tượng nổi, cho nên dung lượng pin mới tiêu hao nhanh như vậy.

Nếu như từ trên thân cây dong cho đến không gian hắc ám như vô tận này đều là vực, thuộc về hư vô, vậy vị trí hiện tại vẫn nằm bên trong vực sao?

Hay là, nàng đã đi qua vực, đến một vị trí ở hiện thực nhưng tiếp giáp với vực.

Sư Thanh Y dùng tay sờ mặt phẳng bên dưới, vuốt nhẹ vài cái.

Bề mặt quá mềm mại, rất có lực đàn hồi, hơn nữa tựa như một tấm màng, bên trên dính chấy nhầy ẩm ướt, ngoài ra còn có một số đường vân chằng chịt khắp nơi, có phần tương tự hoa văn trên cánh của côn trùng.

Cả mặt phẳng run lên, dường như còn đang hô hấp.

Sư Thanh Y nhìn xuyên qua tấm màng mỏng, không ngờ còn có thể loáng thoáng nhìn thấy cảnh tượng bên dưới.

Chỉ thấy bên dưới tấm màng mỏng này còn có mặt đất, là kết cấu đá phiến thường dùng thời cổ đại, nhìn như lối đi nhỏ của mộ táng hoặc công trình ngầm. Lối đi nhỏ kéo dài sang hai bên, vị trí của nàng và thiếu nữ hiện tại chính là nằm ở giữa lối đi nhỏ, tựa như một cái mui thuyền rộng lớn, nối liền hai vách tường hai bên lối đi nhỏ.

Bức tường gồ ghề vừa rồi Sư Thanh Y bám lên, chính là thượng tầng bức tường hai bên lối đi nhỏ.

Sư Thanh Y đưa điện thoại lên, chiếu lên trên cao, lúc này mới thấy rõ vách tường vừa rồi nàng bám vào, ngoại trừ những gờ nhô lên, thật ra còn có vô số lỗ nhỏ. Những lỗ nhỏ này thoạt nhìn rất sâu, rậm rạp, hai bên tường đều có, tựa như một cái tổ ong thật lớn.

Lúc này bốn bề vắng lặng, bên trong lỗ nhỏ cũng không nghe được bất cứ âm thanh khác thường gì, nhưng Sư Thanh Y nhìn chốc lát, vẫn luôn cảm thấy những cái lỗ này khẳng định có ý nghĩa tồn tại của nó.

Giống như đường đi của thứ nào đó.

Nếu như thật sự có thứ gì đó sắp bò ra từ trong tường, thì có thể thông qua những cái lổ này, dọc theo bức tường bò đến tấm màng mềm mại này.

Sư Thanh Y quan sát tình huống xung quanh xong, lúc này mới đưa điện thoại đến trước mặt thiếu nữ, mở ứng dụng ghi chú, giọng nói có chút lạnh nhạt nói với thiếu nữ kia: “Ngươi không nói chuyện được? Điện thoại của ta sắp hết pin, ta hỏi ngươi mấy câu, ngươi đánh chữ vào điện thoại, thành thật trả lời ta.”

Thiếu nữ sợ hãi nhận lấy điện thoại, gật đầu a một tiếng.

Sư Thanh Y hỏi nàng ấy: “Ngươi tên là gì? Bao nhiêu tuổi, thân phận gì, từ đâu tới đây? Ta cần thông tin cá nhân của ngươi.”

Thiếu nữ run rẩy đánh chữ vào điện thoại của Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y chú ý đến thủ pháp gõ chữ của thiếu nữ vô cùng thuần thục, dường như thường xuyên nhắn tin trên điện thoại, ngón tay rất linh hoạt.

Thiếu nữ nhanh chóng gõ xong, sau đó rụt rè đưa điện thoại cho Sư Thanh Y nhìn, trong ánh mắt tràn đầy khủng hoảng.

Trên màn hình là câu trả lời của tiếu nữ: “Ta là Biên Tranh, năm nay mười bảy tuổi, trong nhà ở Hắc Thủy Trấn, hiện nay đang học cấp ba ở một trường trong huyện Cao Đài.”

Ngôi làng các nàng đang ở chính là một ngôi làng hẻo lánh ở trấn Hắc Thủy, huyện Cao Đài, tỉnh Cam Túc, Biên Tranh nói nàng ấy ở trấn Hắc Thủy, như vậy cách các nàng cũng không xa.

Sư Thanh Y yên lặng nhìn Biên Tranh: “Viết một đoạn lời dạy của Tuân Tử, lượng pin hữu hạn, bắt đầu từ ‘kỳ ký nhất dược’, viết tiếp những câu sau là được.”

Biên Tranh: “…”

Nàng ấy căn bản không nghĩ tới Sư Thanh Y sẽ yêu cầu nàng ấy làm chuyện này.

“Yên lặng.” Giọng nói của Sư Thanh Y lành lạnh, tiếp tục nói: “Chỗ nào không biết ngươi cứ để trống. Ngươi là học sinh cấp ba của tỉnh Cam Túc, tháng sáu năm nay sẽ thi vào đại học, đây là nội dung trọng điểm trong môn ngữ văn, dù thế nào cũng phải thuộc vài câu chứ?”

Biên Tranh không dám chậm trễ, nhanh chóng gõ chữ.

Một lát sau, trên màn hình biểu hiện một phần nội dung lời dạy của Tuân Tử: “Kỳ ký nhất dược, bất năng thập bộ, nô mã thập giá, công tại bất xá. Khiết nhi xá chi, hủ mậc bất chiết, khiết nhi bất xá, kim thạch khả lũ. Dẫn vô trảo nha chi lợi, cân cốt chi cường, thượng thực ai thổ, hạ ẩm hoàng tuyền, dụng tâm nhất dã. Giải lục quỵ nhi nhị ngao, phi xà thiện chi huyệt vô khả ký thác giả, dụng tâm táo dã.”

Sư Thanh Y nhìn một chút, không sai, Biên Tranh thuộc lòng nội dung này.

Sau khi kiểm tra thân phận xong, Sư Thanh Y cảm thấy còn có một điều rất kỳ lạ.

Biên Tranh nói nàng ấy đang học trường cấp ở huyện Cao Đài, nếu như Biên Tranh không nói được, thì trường cấp ba thông thường sẽ không nhận nàng ấy vào học. Hiện thực rất tàn khốc, rất nhiều người căm điếc bởi vì bất tiện nên không có cách nào học tường công lập, mà chỉ có thể học ở những ngôi trường đặc biệt, thậm chí rất nhiều người căm điếc không biết chữ.

Điếc và câm thường đi cùng với nhau, nhưng thính lực của Biên Tranh lại không có vấn đề gì.

“Ngươi không nói được từ khi nào?” Sư Thanh Y hỏi nàng ấy.

Biên Tranh nghe xong, thoáng chốc giống như chịu đả kích cực đại, nước mắt lưng tròng.

Nàng ấy lau mắt, vừa khóc vừa gõ chữ: “Trước đây ta có thể nói chuyện bình thường, nhưng sau này, đầu lưỡi của ta bị cắt đứt.”

Sư Thanh Y bỗng nhiên ngẩn người, nói: “Có thể cho ta xem không?”

Biên Tranh chịu đựng thống khổ to lớn, há miệng ra.

Đầu lưỡi quả thật đã bị cắt đứt, chỉ còn một mảnh máu thịt mơ hồ, bên trên còn bao trùm một thứ gì đó màu trắng, không biết có phải là do bôi thuốc hay không.

“Được rồi.” Sư Thanh Y mềm giọng một chút: “Cảm ơn.”

Biên Tranh lập tức ngậm miệng lại, rất sợ người khác thấy cảnh tượng đáng sợ trong miệng mình.

“Bị… cắt đứt từ lúc nào?” Sư Thanh Y lại hỏi.

Biên Tranh lập tức gõ chữ: “Hơn một tháng trước.”

“Ngươi ở đây hơi một tháng sao? Vì sao lại đến đây, làm sao có được thức ăn nước uống, làm thế nào sống sót được?” Sư Thanh Y nói rất nhanh, bởi vì lượng pin điện thoại đã sắp cạn, nàng muốn tận khả năng hiểu rõ tình huống trước khi điện thoại tắt nguồn: “Ngươi ở trên này bao lâu rồi? Ở đây rất cao, ngươi rốt cục làm sao đến được?”

Tấm màng này cách mặt đất bên dưới ít nhất sáu bảy mét.

Nàng cảm thấy Biên Tranh là một nữ sinh cấp ba, rất khó leo lên được.

Biên Tranh vừa nức nở vừa gõ chữ, có lẽ , ấy sợ Sư Thanh Y nên tận lực viết rất chi tiết, sợ Sư Thanh Y không hài lòng đối với câu trả lời của nàng ấy.

“Ta bị một người đàn ông bắt vào đây, ta không nhận ra hắn, hắn nói ta là tế phẩm của Tâm nương nương. Hắn nhốt ta lại, đầu lưỡi của ta bị cắt đứt, hắn sợ ta mất máu quá nhiều mà chết nên thay thuốc cho ta, cũng cho ta thức ăn và nước uống, nói trước khi hiến tế, ta phải giữ lại mạng sống. Ngoại trừ ta, còn có một số người bị hắn giam giữ, nhưng sau đó ta trốn ra rồi kẹt ở đây không ra được, chỉ có thể trốn trốn tránh tránh, trên cơ bản không ăn uống gì, thực sự sắp chỗng đỡ không nổi nữa, kết quả gặp phải một con cú mèo rất lớn, nó bắt ta lại, ném lên trên này. Lúc đó ta rất sợ, không thể nhảy xuống, hơn nữa rất đói, không biết thế nào lại hôn mê, sau khi tỉnh lại thì nhìn thấy ngươi.”

Sư Thanh Y xem câu trả lời của Biên Tranh xong, không khỏi nhíu mày.

Con cú mèo?

Nói như vậy, Biên Tranh cũng từng gặp phải loại chim cú kia.

Nhưng loại chim cú trước đó nàng gặp phải trên cây dong, hình thể tuy rằng to lớn, nhưng hẳn là không có cách nào bắt một thiếu nữ dễ dàng như bắt con mồi, lẽ nào dưới này còn có con cú hình thể khổng lồ hơn nữa?

Nếu như con cú bắt Biên Tranh đi, thả lên tấm màng này, rồi lại không tấn công nàng ấy, Sư Thanh Y nghĩ đến một khả năng chính là con cú xem nàng ấy như thức ăn dự trữ. Trước tiên thả lên đây, chờ lúc đói bụng sẽ đến ăn.

Hoặc là, con cú đang chuẩn bị thức ăn dự trữ cho thứ gì đó khác.

Nàng nhanh chóng nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt chậm rãi dừng trên bức tường đầy lỗ nhỏ.

Sư Thanh Y vốn dĩ chỉ dự định đến xem nhà của Lâm ca, xem xong sẽ trở về, cũng không ngờ sẽ tiến vào vực của cây dong, rồi trằn trọc cuốn vào chỗ này. Cho nên nàng cũng không mang theo ba lô, đồ ăn vặt và nước cũng đều ở trong ba lô của Vũ Lâm Hanh.

Nàng chỉ đành lấy vài viên kẹo sữa mang theo trên người đặt vào trong tay Biên Tranh: “Ngươi ăn đi, không thể hết đối, nhưng cũng có chút tác dụng.”

Lạc Thần thích ăn kẹo sữa, cho nên Sư Thanh Y luôn mang theo một ít trên người.

Biên Tranh đã lâu không được ăn uống, thấy nàng cho đồ ăn vặt, sợ hãi rốt cục giảm đi một chút, nàng ấy gật đầu, dường như đang tỏ ý cảm ơn Sư Thanh Y.

Chỉ là Biên Tranh không có sức lực, hai tay luôn run rẩy, nhất thời ngay cả việc xé vỏ kẹo cũng có một chút cực lực. Sư Thanh Y thấy thế liền xé giúp, rồi đặt viên kẹo vào trong tay Biên Tranh.

Biên Tranh lập tức ngậm vào trong miệng, mùi sữa và độ ngọt của kẹo rốt cục khiến nàng ấy cảm giác được mùi vị của thực phẩm, lúc này xúc động đến sắp khóc.

“Tâm nương nương là ai?” Sư Thanh Y hỏi Biên Tranh.

Biên Tranh đang muốn đánh chữ, màn hình điện thoại lại đột nhiên tắt lịm.

Điện thoại di động hoàn toàn hết pin.

Sư Thanh Y nhất thời cảm thấy khó chịu, đèn pin và điện thoại có thể chiếu sáng đều không còn nữa, cho dù nàng có thể hành động trong bóng tối, nhưng cũng có rất nhiều bất tiện.

“Chúng ta phải xuống phía dưới.” Sư Thanh Y miễn cưỡng đè nén cơn giận nảy lên trong lòng, nói.

Nàng rất mất hứng, sớm biết như vậy nàng nên chặt nát cây dong và rễ khí, bởi vì chúng dám phá hỏng đèn pin của nàng.

Biên Tranh nghe ra giọng nói của nàng rất lạnh, cho rằng nàng đang tức giận với nàng ấy, nên nhất thời sợ hãi. Mất đi công dụng gõ văn bản của điện thoại, nàng ấy cũng không cách nào tiếp tục trao đổi với Sư Thanh Y, nên chỉ có thể đáng thương phát ra tiếng a a.

“Ta không tức giận với ngươi.” Sư Thanh Y nhìn ra tâm tư của Biên Tranh, nói: “Ngươi không cần sợ, theo ta là được rồi, chỉ cần ngươi đừng gây chuyện.”

Biên Tranh liên tục gật đầu.

“Theo ta bò đến mép màng.” Sư Thanh Y vừa nói, vừa bắt đầu đi.

Trên bề mặt của tấm màng này nàng vẫn miễn cưỡng có thể đi lại, nhưng với độ đàn hồi của tấm màng, Biên Tranh ngoại trừ bò, thì có không có biện pháp nào khác.

Biên Tranh lập tức bò theo phía sau nàng.

Hai người cứ thế bò trên tấm màng mỏng, chờ đến mép màng, Sư Thanh Y nằm bất động, nhìn xuống bên dưới. Mất đi vật chiếu sáng, hiện tại nàng chỉ có thể nhìn thấy một mảnh tối đen, nàng biết chỉ cần từ chỗ này nhảy xuống thì có thể đi vào lối đi ở bên dưới.

Sư Thanh Y lưu loát trở mình, thân thể rơi xuống bên dưới.

Biên Tranh cho rằng nàng nhảy xuống, trong lúc kinh hãi, trong miệng trầm thấp a một tiếng, vô thức muốn kéo nàng lại, kết quả nàng ấy không bắt được gì, nhất thời nhào vào khoảng không.

Sư Thanh Y không thực sự rơi xuống mà chỉ bám lấy mép của tấm màng, bản thân treo giữa không trung.

Nàng nói: “Ta hiện tại nhảy xuống trước, rất cao, đại khái có sáu bảy mét, cũng có thể cao hơn. Chờ ta xuống phía dưới rồi ngươi hãy nhảy xuống, ta sẽ ở bên dưới đỡ lấy ngươi.”

Biên Tranh vừa nghe bên dưới có thể cách đến sáu bảy mét, hoảng sợ không ngớt. Nàng ấy lại a vài tiếng, dường như đang hỏi Sư Thanh Y có thể đỡ được nàng ấy hay không, nàng ấy sợ.

“Ta nhất định đỡ được ngươi.” Giọng nói của Sư Thanh Y tuy rằng lạnh lẽo, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác an toàn, mặc kệ là ai nghe được đều sẽ không vô thức lựa chọn tin tưởng nàng.

Biên Tranh không lên tiếng nữa, mà chỉ gật đầu.

Sư Thanh Y đang muốn nhảy xuống, lại mơ hồ nghe thấy đầu kia của tấm màng mỏng có động tĩnh gì đó.

Sau một lúc lâu, Biên Tranh cũng nghe thấy, nàng ấy sợ hãi nằm sắp trên tấm màng, không dám cử động.

Sư Thanh Y bất động treo mình trên không. Tấm nàng có độ đàn hồi, thân thể nàng theo đó hạ xuống một đoạn.

Dần dần, nàng cảm giác có thứ gì đó hướng về phía các nàng, nó di chuyển rất chậm. Chờ nàng nhìn thấy dáng vẻ cơ bản của thứ đó, phát hiện thứ đó cao cao gầy gầy, gần như cao bằng vị trí của tấm màng mỏng.

Tấm màng này cách mặt đất sáu bảy mét, thậm chí cao hơn, mà cái bóng cao gầy này lại cao không kém tấm màng bao nhiêu, đủ để nói rõ bóng đen cao gầy này chút ít cũng cao bốn năm mét, chiều cao vô cùng đáng sợ.

Sư Thanh Y lại cảm thấy bóng đen này nhìn vô cùng quen mắt.

Nàng đã từng nhìn thấy trong mê cung dưới lòng đất, ngay con đường ngang qua bích hoạ. Chẳng qua lúc đó bóng đen cũng không lộ diện, chỉ nhìn thấy cái bóng của đầu nó khi chiếu vào trên tường, hơn nữa lúc đó nó đã tự mình bỏ đi.

Sư Thanh Y thầm nghĩ, lẽ nào nàng đã thông qua ‘vực’ do cây dong tạo thành, một lần nữa tiến vào mê cung phức tạp dưới lòng đất. Nhưng khu vực này trước đó nàng chưa từng thăm dò qua, xem ra là đã đến một khu vực khác của mê cung.

Bóng đen cứ thế đến gần, rất nhanh đã đi qua dưới chân Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y lập tức co hai chân lên, để tránh bị nó chạm đến rồi phát hiện ra nàng.

Hai tay của bóng đen rất dài, gần như sắp buông xuống mặt đất, lưng cũng có phần gù xuống. Trước mỗi bước đi đều phát ra tiếng ma sát một tiếng.

Nó chậm rãi đi ngang qua dưới chân Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y gần như chạm chân vào nó, trong lòng càng cảm thấy phiền. Nếu như không phải trên này còn có người khác, nàng đã sớm nhảy lên trên người bóng đen.

Bóng đen rốt cục đi xa.

Biên Tranh thở cũng không dám thở mạnh.

Sư Thanh Y không có bất kỳ do dự nào, buông ra tay, cơ thể nhẹ nhàng rơi xuống, giẫm lên đá phiến trên mặt đất.

Nàng ngẩng đầu, nhìn lên trên, nói: “Nhảy.”

 

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!