Dò Hư Lăng – Hiện Đại Chương 594

Chương 594: Quyến rũ

 

Sư Thanh Y dĩ nhiên nghe thấy động tĩnh này, nhưng mặt nàng không đổi sắc, đôi mắt đỏ vẫn lạnh lẽo như cũ.

Theo độ cao tăng dần, đã sớm không nhìn thấy mặt đất, trong bóng tối bên dưới bất kể đang ẩn giấu thứ gì, nàng cũng sợ ngại.

Nàng một tay bám chặt cành cây, lần nữa rũ mắt nhìn xuống, thấy bàn tay phải bị lông chim cắt bị thương, vết thương còn đang chảy máu.

Hương thơm ngọt ngào của máu đủ để khiến vô số quỷ vật điên cuồng. Vừa rồi máu của nàng rơi xuống bên dưới, có lẽ đã khiến thứ gì đó ở bên dưới nếm được, cho nên đang phát điên.

Thân thể Sư Thanh Y mềm nhẹ nhảy lên, dừng trên một cành cây lớn, tựa như đứng trên một cây cầu gỗ. Nhưng nàng đứng rất vững, thân thể gần như không lay động.

Lông chim cú cực độ sắc bén, vết thương này thật ra rất sâu, cho dù Sư Thanh Y mang bao tay lộ ngón cũng không có tác dụng hạn chế phần nào. Lòng bàn tay bị cắt rách, nhan sắc đỏ sẫm lan tràn ra xung quanh miệng vết thương.

Nhưng so với vừa rồi, tốc độ chảy máu đã chậm lại không ít, nhưng vẫn chưa ngừng lại.

Hôm nay Sư Thanh Y mặc một chiếc áo sơmi, nàng dùng dao quân dụng cắt lấy một phần vạt áo, sau đó xé mạnh một cái, mép áo sơmi nhất thời bị nàng xé thành một mảnh vải dài.

Nhưng nàng cũng không lập tức dùng mảnh vải để băng bó, mà cố ý vươn bàn tay phải đang bị thương ra, treo ở giữa không trung, rồi bước chậm bước đi trên cành cây.

Tí tách.

Tí tách.

Máu tươi của nàng rơi vào bóng tối vô tận.

Động tĩnh bên dưới càng lúc càng lớn, dường như đã bị câu dẫn đến mức không nhịn được nữa, muốn xông lên cắn xé.

Sư Thanh Y đang muốn nhìn xem bên dưới đến cùng là thứ gì, nàng vừa đi lại trên cành cây, vừa chờ chúng.

Không gian đặc biệt trên cây dong này đã sớm bị bóng tối bao phủ, chỉ có đèn pin đeo trên vai nàng phát ra ánh sáng lạnh lẽo. Bên dưới chấn động, mà táng cây xung quanh nàng thoạt nhìn vẫn là một mảnh tĩnh mịch, hình thành sự tương phản về âm thanh.

…Xột xoạc.

Một lát sau, Sư Thanh Y nghe thấy một loại âm thanh khó có thể hình dung.

Âm thanh này thật ra vô cùng khẽ, bên dưới lại quá ồn ào, rất dễ bị bỏ qua, nhưng Sư Thanh Y vẫn chuẩn xác nắm bắt được loại âm thanh này.

Thật ra nó phát ra từ phía sau Sư Thanh Y.

Ngay giây tiếp theo, kình phong từ phía sau ập đến, Sư Thanh Y cảm giác được, lập tức nghiêng đầu sang một bên, một cái rễ khí sắc bén gần như lướt qua gương mặt của nàng.

Mà cùng lúc đó, trên cây vang lên vô số tiếng xào xạc, những chiếc rễ khí vốn dĩ rũ xuống lúc này đều cuồn cuộn mang theo tiếng gió.

Chúng tựa như những con rắn bao phủ khắp bầu trời, cùng nhau hướng về phía nàng.

Thì ra cây dong này là sống.

Vị trí có thể đứng được trên cây là cực kỳ hữu hạn, Sư Thanh Y nhìn thấy một đám rễ khí xông đến, vội vã nghiêng người hoặc là nhấc chân, hoặc là nhảy lên nhằm né tránh chúng. Rễ khí thế tới rào rạt, số lượng lại nhiều, Sư Thanh Y Sư Thanh Y thân thủ nhanh nhẹn như gió, xuyên toa giữa chúng.

Có lúc nàng giơ tay chém xuống, mấy cái rễ khí lập tức bị chặt đứt, vết cắt tuôn ra dịch thể tựa như huyết thanh, máu thịt bên trong dường như đang run rẩy, đau đến mức đám rễ khí vội vã tạm thời thối lui.

Chúng căn bản khó có thể cuốn lấy nàng.

Chỉ là tình thế lại không đơn giản như vậy.

Nàng nghe thấy âm thanh xé rách từ bên dưới càng lúc càng rợn người, vô số trường ảnh phá tan hắc ám xông về phía Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y mượn ánh sáng từ đèn pin trên vai, nhìn thấy những trường ảnh bên dưới thật ra cũng tương tự như rễ khí của cây, chẳng qua chúng thô to hơn, màu sắc cũng không giống, bởi vì chúng có màu hồng đen.

Bên cạnh là mạng lưới rễ khí như quần ma loại vũ, bên dưới lại có trường ảnh bao vây, Sư Thanh Y đã không còn đường lui.

Nàng rũ mi, dùng sức vung tay, máu từ miệng vết thương theo đó vẩy ra ngoài, hóa thành huyết châu phân tán ra xung quanh.

Lúc này mặc kệ là rễ khí mọc từ cành cây hay là trường ảnh xông lên từ bên dưới đều bị mùi máu tươi trong không khí hấp dẫn đến phát cuồng, khiến chúng tạm thời chuyển mục tiêu, tản ra tìm kiếm những giọt máu vãi ra.

Vì tranh đoạt một chút máu như thế, chúng đánh nhau, quấn cùng một chỗ, ngược lại khiến bản thân bị thương huyết nhục mơ hồ.

“Ngu ngốc.” Sư Thanh Y chỉ cảm thấy chúng ngu ngốc đến mức khiến nàng khó chịu, cho một chút ngon ngọt đã choáng váng đầu óc.

Thừa dịp bản thân không bị bao vây, tranh thủ được cơ hội thở dốc, nàng nhanh chóng dùng mảnh vải trước đó đã chuẩn bị lung tung quấn quanh lòng bàn tay, cột chắc miệng vết thương.

Lúc này, bên dưới có càng nhiều trường ảnh lao đến, có mấy cái hành động nhanh lẹ, quấn quanh eo Sư Thanh Y nhằm trói chặt lấy nàng.

Sư Thanh Y dẫm trên cành cây, nửa người ngã ra phía sau, nàng vóc dáng cao gầy hơn nữa cơ thể mềm dẻo, nên dễ dàng ngã người ra sau giống như một diễn viên múa chuyên nghiệp.

Những trường ảnh kia lập tức vồ hụt, lướt qua thắt lưng của nàng.

Nhưng Sư Thanh Y cũng không lập tức đứng thẳng, mà thuận thế tiếp tục ngã ra sau, thân thể xoay một vòng quanh cành cây tựa như nhảy múa, rồi dùng chân cây lấy nhánh cây, kéo cơ thể xoay theo chiều ngược lại.

Vừa lúc có một trường ảnh khác lao đến trước mặt nàng, chuẩn bị quấn lấy cổ nàng.

Sư Thanh Y sẽ không đợi nó, bản thân chủ động thả chân ra, thoát ly khỏi cành cây, không chút do dự thả rơi tự do.

Tiếng gió gào thét bên tai, cắt lên khuôn mặt của nàng, nhưng nàng lại không chút quan tâm.

Rất nhanh đã có thêm nhiều trường ánh đen hồng toát ra từ trong bóng tối, chúng chen chúc lao ra, Sư Thanh Y biết chúng sẽ đến, đúng lúc lợi dụng cơ hội bản thân đang rơi, nàng nhanh tay bắt được một trường ảnh, kéo mạnh xuống.

Trường ảnh bị nàng kéo, nhất thời cảm thấy có một lực thật lớn kéo nó cùng rơi xuống.

Sư Thanh Y nắm chặt lấy nó, thế nào cũng không buông tay. Vô số trường ảnh trước mắt tựa như một đàn rắn, tất cả đều đuổi theo nàng.

Không gian này dường như vô hạn.

So sánh với bóng tối bên dưới, thân thể của Sư Thanh Y tựa hồ thu nhỏ lại thành một điểm, đèn pin trên vai nàng cũng nhỏ bé như thế.

Trong bóng tối nàng nhẹ nhàng bật người nhảy lên, từ một trường ảnh đen hồng này, chuyển sang bắt lấy một cái khác. Nàng xem những trường ảnh này như dây thừng treo giữa không trung, trường ảnh một khi bị tay phải đang bị thương của nàng bắt lấy, đại khái là ngửi thấy mùi máu, nhất thời trở nên cuồng loạn.

Nhưng chúng căn bản không kịp hưởng thụ thì giây tiếp theo Sư Thanh Y đã tung người chuyển sang bắt lấy trường ảnh tiếp theo.

Cứ như vậy, Sư Thanh Y một đường rơi xuống, một đường câu dẫn, những trường ảnh này bị mùi máu của nàng hấp dẫn đến mức run rẩy, rồi lại không thể nào bắt được chú thỏ mắt đỏ như nàng.

Sư Thanh Y ngược lại muốn xem thử, bên dưới đến cùng là cái gì.

Dù sao thì mục tiêu của những trường ảnh màu đen hồng này chính là nàng, chúng sẽ luôn đuổi theo nàng, nên nàng có thể nắm lấy chúng bất cứ lúc nào. Cho dù bên dưới đáng sợ đến đâu, cho dù là núi đao biển lửa nàng cũng không chút sợ hãi.

Nàng tự tin bản thân sẽ không thực sự ngã xuống.

Cho dù không cẩn thận bắt hụt, nàng cũng có biện pháp giải quyết khác.

Cũng không biết cứ thế câu dẫn đám trường ảnh kia bao lâu, cô độc rơi xuống bao lâu, đến lúc Sư Thanh Y thoáng nhìn thấy bên dưới xuất hiện một con quái vật khổng lồ.

Nàng càng xuống càng gần, dáng vẻ của con quái vật kia cũng càng trở nên rõ ràng.

Đó là một gốc cây dong lớn hơn gấp mười lần cây dong mà các nàng leo lên.

Hơn nữa cả người nó màu hồng đen, thậm chí là nằm ngang ở bên dưới, nhìn tựa như một cây cầu khổ lồ. Trên thân có vô số cành cây giao quấn, bành trướng, táng lá rậm rạp, chồng chất cùng một chỗ.

Mà những trường ảnh màu hồng đen này, thật ra chính là rễ khí mọc ra từ cành cây của nó.

Bởi vì nó nằm ngang, bốn phía lại mênh mông bóng tối, nên cũng không biết rốt cục rễ cái của nó cắm ở vị trí nào, nhìn từ góc độ của Sư Thanh Y, cũng chỉ có thể thấy một phần của nó.

Tốc độ rơi xuống của Sư Thanh Y rất nhanh, bên tai nàng càng trở nên ầm ĩ.

Âm thanh ầm ĩ này đều phát ra từ cây dong khổng lồ kia.

Đèn pin trên vai của Sư Thanh Y chiếu qua rất nhanh, bởi vì thân cây quá lớn nên chỉ thấy cành lá trùng điệp, phiến lá lớn bằng nải chuối tây, bên trên chi chút những con mắt.

Mỗi một phiến lá đều có mắt.

Chúng phát hiện Sư Thanh Y, con ngươi chuyển động, nhất trí nhìn theo phương hướng của nàng.

Mà trên cành, lại và vô số cái miệng, bên trong lộ ra hai hàm răng sắc nhọn.

Những cái miệng này phát ra tiếng gào thét điên cuồng, hoặc như là đang bén nhọn cười lớn, tựa hồ muốn nói: “Ăn!”

“Ăn!”

Sư Thanh Y nhìn thấy bộ dạng của cây dong hồng đen bên dưới, nhất thời nóng nảy hơn cả lúc thấy con cú có mười một con mắt. Cây dong này thật sự là thứ xấu xí nhất trong những thứ xấu xí nàng đã gặp, nàng cảm thấy vô cùng phiền chán, căn bản lười nhìn nhiều một cái.

Có một cái rễ khí hồng đen lặng lẽ tiến đến từ phía sau, thân thể Sư Thanh Y xoay chuyển giữa không trung, nó vồ hụt, chỉ chạm vào đèn pin trên vai Sư Thanh Y.

Nó không thành công quấn lấy thân thể Sư Thanh Y nhưng lại cuốn lấy đèn pin của nàng.

Lúc này Sư Thanh Y càng thêm căm tức, nhưng tốc độ rơi khiến nàng khó có thể dừng lại. Nàng đã rơi đến vị trí thấp hơn so với cây dong quái vật, nó đang điên cuồng kêu gào thì thấy nàng rơi xuống, âm thanh trong miệng càng thêm điên cuồng.

“Đừng đi!” Nó hàm hàm hồ hồ nhân loại theo ngôn ngữ của nhân loại: “Ăn!”

Càng ngày càng nhiều rễ khí đuổi theo Sư Thanh Y.

… Ăn cái đầu ngươi.

Sư Thanh Y mỗi tay bắt lấy một rễ khí, hiện tại nàng không có đèn pin, tầm nhìn trở nên hạn chế. Cũng may đôi mắt của nàng đặc biệt, cho dù trong bóng đêm cũng có thể nhìn được đường nét, trong khi thân thể rơi xuống nàng cũng cúi đầu nhìn xuống, thấy bên dưới dường như xuất hiện một mái nhà thật lớn.

Theo khoảng cách càng lúc càng gần, nàng cảm thấy trên mái nhà có một người đang nằm.

Sư Thanh Y mắt thấy bản thân sắp rơi xuống mái nhà, cho dù hiện tại nàng bắt lấy rễ khí nhưng tốc độ rơi vẫn rất nhanh, nếu như trực tiếp rơi xuống, nàng tất nhiên sẽ bị thương nặng.

Bên cạnh mái nhà còn có bức tường, Sư Thanh Y mượn sức lực của rễ khí, phóng lên trên tường.

Cũng may bức tường vô cùng thô ráp gồ ghề, bên trên đầy những khối nhô lên không biết là thứ gì. Ở giữa một khối nhô lên còn có ánh sáng, tựa như vô số gờ đá khảm trên mặt tường nhằm cung cấp điểm tựa.

Sư Thanh Y lập tức buông rễ khí ra, bật người bám vào vách tường.

Lúc này thân thể rốt cục có thể dừng lại, khoảng cách giữa nàng và mái nhà rất gần, cho dù nhảy xuống từ chỗ này nàng cảm thấy cũng sẽ không bị thương.

Có lẽ là vị trí của mái nhà thực sự quá sâu, số lượng rễ khí đuổi theo càng ngày càng ít, chỉ còn lại rải rác vài cái còn đang theo đuổi không bỏ.

Sư Thanh Y không hề do dự, buông tay nhảy xuống.

Nàng cho rằng bản thân có thể bình ổn đáp xuống.

Ai biết mái nhà bên dưới lại không giống như tưởng tượng của nàng, bên trên mềm nhũn, chân của nàng vừa mới tiếp xúc thì đã cảm thấy bản thân nhảy vào một mặt phẳng vừa mềm vừa mỏng, không đợi nàng đứng vững, phản lực rất mạnh đã đẩy nàng bật ngược lên trên.

Thân thể của nàng bị phản lực đẩy ngược lên không trưng, giống như đang chơi nhảy bungee.

Sư Thanh Y: “?”

Sư Thanh Y: “?”

… Đây là thứ gì?

Mềm mại như vậy, sức bật lớn như vậy, thật ra nếu trước đó nàng trực tiếp nhảy xuống, có lẽ cũng sẽ không bị thương.

Nhưng chờ nàng nhảy lên xong, rồi lại vì tác dụng của trọng lực mà rơi xuống, cảm giác buồn bực lại kéo tới. Nàng một lần nữa bị thứ mềm mại kia bắn ngược lên, lặp lại động tác khi nãy.

Phía trên xuất hiện một điểm sáng, Sư Thanh Y đang bên lên giữa không trung, nhìn kỹ vào đó, phát hiện là cái rễ khí cướp đèn pin của nàng đã đuổi đến.

Lúc này vẫn còn lại ba cái rễ khí đuổi theo nàng.

Có lẽ là rễ khí kia cảm thấy đèn pin là một thứ phế vật, không có tác dụng gì nên đã ném nó xuống, chuyển sang nhắm vào Sư Thanh Y.

Đèn pin rơi xuống, rồi lại bị bắn ngược lên.

Sư Thanh Y đang ở trên không trung.

Đèn pin cũng theo nàng bay lên không trung.

Sư Thanh Y: “…”

Nàng muốn bắt lấy đèn pin nhưng làm thế nào cũng không bắt được, lúc này nàng càng tức giận. Chờ nàng bật lên một lần nữa, nàng mới thuận lợi kéo lấy một cái rễ khí, muốn chuyển vị trí, xem có thể tìm được thời cơ tốt để bắt lấy đèn pin hay không.

Kết quả đèn pin lại bị một cái rễ khí khác quấn lấy, chỉ nghe răng rắc một tiếng, đèn pin bị rễ khí trực tiếp quấn nát vụn.

Sư Thanh Y: “!”

Lúc này cơn giận của Sư Thanh Y xông thẳng lên gáy.

Nàng nhanh chóng phóng đến chỗ cái rễ kia, một tay bắt đoạn dưới, tay kia bắt lấy đoạn trên rồi dùng sức kéo mạnh, rễ khí trực tiếp bị nàng kéo đứt, tuôn ra một dòng máu tươi.

Sư Thanh Y còn không hả giận, chờ lúc bật lên từ ‘điệm nhúm’, nàng bắt lấy rễ khí thứ hai, cũng áp dụng đúng phương thức cũ.

Một cái rễ khí cuối cùng thấy nàng đang trả thù chúng bởi vì đèn pin vỡ vụn, đường như khiếp đảm muốn bỏ chạy. Sư Thanh Y đặc biệt để lại một cái cuối cùng này chính là vì muốn dùng nó làm dây thừng, cho nên lập tức nắm lấy nó.

Rễ khí dường như có tư tưởng của bản thân, cho rằng Sư Thanh Y cũng muốn kéo đứt nó, nên nhất thời run rẩy.

Sư Thanh Y lại chỉ mượn lực từ nó, lần thứ hai đu người bám vào vách tường.

Rễ khí kia lập tức bỏ chạy.

Bốn phía vẫn chưa yên tĩnh, Sư Thanh Y quay đầu nhìn lại, bởi vì nàng nhiều lần rơi xuống bật lên từ mái nhà, nên nơi đó còn đang phập phồng, tựa như một chiếc điệm nhún.

Vì vậy người kia vốn dĩ nằm trên mái nhà cũng bởi vì lực đàn hồi của nó mà bật lên rơi xuống, chỉ là không bật lên quá cao mà thôi.

Nhưng người này dường như không có tri giác, chỉ cảm thấy như đang nhảy bungee ở trong mơ.

Sư Thanh Y: “…”

Sư Thanh Y không cách nào nhảy xuống, bởi vì khi nhảy xuống sẽ tạo ra một lực lớn, sẽ một lần nữa bị đánh bật lên. Nàng một tay bám lấy khối nhô lên, tay kia kéo chiếc rễ khí dùng đeo Xuân Tuyết trên người xuống, rẽ khí này rất dài, còn có thể làm dây thừng cho nàng leo xuống.

Nàng chèn Xuân Tuyết nằm ngang vào khe hở giữa hai khối nhô lên trên tường, khiến Xuân Tuyết trở thành một công cụ cố định tạm thời.

Trước đây Xuân Tuyết nào gặp phải loại tình huống này, nó lập tức chấn động.

Sư Thanh Y mặc kệ nó mà kéo mạnh một cái, Xuân Tuyết lúc này mới bất động. Nàng dùng Xuân Tuyết làm vật cố định, một đầu rễ khí đã quấn trên chuôi của nó, lúc này nàng nắm lấy rễ khí bắt đầu chậm rãi thả người xuống.

Chờ lúc thành công giẫm lên mái nhà, nàng lập tức đứng vững.

Xuân Tuyết vẫn kẹt giữa hai khối nhô lên trên bức tường.

Lúc này, cần cho tác dụng lực vào một đầu của nó, để từ nằm ngang chuyển sang nằm thẳng, như vậy mới có thể khiến nó rơi ra khỏi khe hở giữa hai khối nhô lên.

Trên người Sư Thanh Y không có vật gì để ném, cho nên lấy dao quân dụng ra, ném về phía nó.

Dao quân dụng đánh vào chuôi của Xuân Tuyết, mang theo lực đẩy. Xuân Tuyết bị dao quân dụng ném trúng, từ nằm ngang chuyển thành thẳng đứng rồi rơi xuống khỏi khe hở.

Dao quân dụng cũng rơi xuống.

Sư Thanh Y đưa tay ra đón, một tay đón lấy dao quân dụng, một tay đón lấy Xuân Tuyết.

Giờ phút này, là lúc chuôi của Xuân Tuyết lạnh lẽo nhất, loại cảm giác đóng băng này rất dễ làm tay bị thương do bỏng lạnh.

“Ngoan ngoãn cho ta.” Sư Thanh Y dùng Xuân Tuyết gõ vào tường, nói với Xuân Tuyết ở trong bóng đêm.

Chuôi của Xuân Tuyết dần dần không còn lạnh lẽo như vậy nữa.

Cách đó không xa, người kia còn đang bật lên rơi xuống, một lát sau, người đó thanh tỉnh nhất thời kêu to. Nghe ra là một giọng nữ, nhưng dường như nàng ấy nói không nên lời, trong miệng chỉ phát ra tiếng a a a đầy hoảng hốt.

Sư Thanh Y thấy không rõ dáng vẻ của người đó, nhưng nàng có thể khẳng định đây không phải người nàng đá xuống từ trên cây dong.

Người bị đá xuống lúc đó phát ra tiếng kêu rên, hiển nhiên là giọng của nam nhân.

Nhưng trước mắt là một thiếu nữ, nghe giọng nói còn có chút ngây ngô.

“A a a a!” Thiếu nữ vô cùng sợ hãi, rồi lại không cách nào ngừng việc bản thân nhảy bungee một cách bị động.

“Ngươi là ai?” Sư Thanh Y đứng cạnh bức tường, lạnh lùng hỏi: “Nói.”

“A a a a!” Thiếu như chỉ có thể trả lời như vậy, như là vô cùng nóng lòng muốn nói gì đó, rồi lại nói không nên lời.

Sư Thanh Y lúc này mới phát hiện, nàng ấy có lẽ là một người câm.

Sư Thanh Y nhìn về phía Xuân Tuyết trong tay, suy nghĩ một chút liền nắm chặt một đầu của rễ khí đang quấn trên thân nó, rồi không chút do dự ném Xuân Tuyết về phía thiếu nữa: “Ngươi xem có thể nắm lấy được hay không?”

 

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!