Chương 593: Nể mặt
Tình huống thất lạc đồng đội thế này trước đây đã trải qua vài lần, Sư Thanh Y miễn cưỡng cũng xem như quen thuộc nên không đến mức hoảng loạn. Nói gì đi nữa, nếu không quen nàng cũng phải quen, đây là có chuyện xảy ra, xung quanh biến hoá kỳ lạ khó lường, thật ra nàng không có lựa chọn khác.
Nàng chỉ cảm thấy không hài lòng, thậm chí đã bắt đầu tức giận.
Trước đó lúc nàng và Lạc Thần cùng nhau hành động, trong lòng vẫn luôn rất bình tĩnh. Trong tiềm thức, nàng luôn vì Lạc Thần mà nỗ lực ổn định tâm tình, chỉ cần Lạc Thần ở bên cạnh nàng sẽ cảm giác được một loại an ủi mềm nhẹ như nước, nàng dĩ nhiên bằng lòng vì thế mà đánh đổi bằng sự nhẫn nại lớn nhất của bản thân.
Ở trước mặt Lạc Thần, nàng có thể duy trì sự dịu dàng săn sóc xưa nay, nàng sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
Nhưng hiện tại rơi vào hoàn cảnh chỉ có một mình, loại cảm giác bị cây dong vây khốn bỗng chốc chọc giận nàng.
… Thật khó chịu.
Tất cả trước mắt đều sẽ che mắt nàng, sẽ trêu chọc nàng, dù sao thì mục đích tuyệt đối không hề tốt đẹp.
Chỉ là một cây dong đáng ghét mà thôi.
Kiêu ngạo cái gì.
Sư Thanh Y bám chặt trên thân cây, lồng ngực phập phồng dần kịch liệt hơn. Nàng dừng tại chỗ, liếc nhiều bàn tay mình đang bám chặt thân cây, gân xanh trên mu bàn tay bởi vì dùng sức quá độ mà trở nên rõ ràng hơn không ít.
Sư Thanh Y nhìn huyết quản màu xanh nhạt mơ hồ dưới da, cảm nhận được sự khác thường của bản thân, nên vội vã điều chỉnh hô hấp.
… Chậm lại.
… Chậm lại một chút.
… Bình tĩnh.
Đôi môi của Sư Thanh Y run rẩy, chậm rãi thở ra một hơi.
Ngoại trừ có chút khó chịu mất khống chế, trong lòng nàng hiện tại chỉ còn lại lo lắng đối với ba người Lạc Thần.
Đèn pin chiếu lên vỏ cây thô ráp, những tia sáng bị khuếch tán cũng chiếu vào trong mắt của nàng. Dưới ánh sáng trắng nhìn về phía trước, đôi mắt đỏ rực của Sư Thanh Y càng thêm phần lạnh lẽo.
Nếu có người nhìn thấy cảnh tượng này, có lẽ sẽ cảm thấy Sư Thanh Y vào lúc này còn đáng sợ hơn cả cây dong sum suê, cành lá chằng chịt này.
Sư Thanh Y bất động, lý trí tạm thời áp chế lệ khí trong người, nàng bắt đầu phân tích tình hình trước mắt.
Khả năng đầu tiên nàng nghĩ đến chính là ảo giác.
Cây dong có thể che mắt nàng, thật ra có thể hiện tại nàng vẫn bất động trên cây, hoặc là còn đang tiếp tục cùng Lạc Thần các nàng leo lên trên, chẳng qua là thân thể vô ý thức hành động giống như máy móc, trong đầu lại nhìn thấy một loại ảo giác khác.
Hoặc là căn bản không có người nào bắt lấy mắt cá chân của nàng, đó đều là cây dong này đang giở trò ma quỷ.
Nếu như vậy, Lạc Thần hẳn là sẽ phát giác điều bất thường của nàng, nhanh chóng đến bên cạnh nghĩ biện pháp thức tỉnh nàng. Nhưng nếu như nàng chậm chạp không thức tỉnh, Lạc Thần nhất định sẽ vô cùng lo lắng, nàng không muốn Lạc Thần lo lắng, vì thế ngược lại càng khiến bản thân nàng nóng lòng hơn.
Máu nóng cuồn cuộn dường như xông thẳng lên gáy, cả người nàng phát nhiệt, vội vã lắc đầu lấy lại bình tĩnh.
Khung cảnh xung quanh thực sự quá chân thực.
Sau khi nàng suy đoán xung quanh chỉ là ảo giác, nhưng rồi vẫn có cảm giác chân thực như vậy, điều này làm cho nàng có chút không dám xác định.
Sư Thanh Y lục tìm trong túi áo, lấy mảnh Thứ Lân của Ngư Thiển ra.
Trước đó lúc ở trong mộng cảnh rơi vào ác mộng nguy hiểm, chính là Lạc Thần mang Thứ Lân đặt vào tay nàng, mới khiến nàng thoát ly mộng trong mộng, từ sau lúc đó, nàng vẫn luôn mang theo bên người. Sau khi nàng ra khỏi mộng cảnh, từng muốn mang Thứ Lân trả lại cho Ngư Thiển nhưng Ngư Thiển bởi vì việc của Trạc Xuyên mà tinh thần hoảng hốt, đã không quan tâm đến Thứ Lân gì nữa, cho nên nàng ấy nói cứ tạm thời để Sư Thanh Y bảo quản vào ngày, nói không chừng Sư Thanh Y sẽ cần dùng đến.
Đôi mắt đỏ rực của Sư Thanh Y liếc nhìn Thứ Lân.
Thứ Lân khong phát quang, cũng không có bất kỳ phản ứng đặc biệt nào.
Nếu như thật sự là ảo giác thì Thứ Lân sẽ nhắc nhở nàng thông qua việc phát quang, trừ phi là ảo cảnh quá cao siêu, ngay cả Thứ Lân cũng không chống đỡ được.
Nói như vậy, tất cả những việc xảy ra trên cây dong này cũng không phải là ảo giác? Vừa rồi nàng xác thực đã đá rơi một bóng người quỷ dị xuống phía dưới.
Nếu như đây là hiện thực, như vậy đồng nghĩa rằng trên cây còn có một không gian đặc biệt nào đó.
Vừa rồi Lạc Thần ngay ở phía trên, tuyệt đối sẽ không biến mất vào hư không, hiện nay lại chỉ còn một mình nàng, giống như không gian đột nhiên bị bóp méo, ngăn cách nàng và ba người khác.
Từ bên ngoài nhìn vào, cây dong này không cao, không thể nào leo mãi không đến ngọn, càng không thể không nhìn thấy điểm cuối, nhưng nó lại tựa như kéo dài vô hạn, leo thế nào cũng không đến được ngọn cây. Hơn nữa cành lá xung quanh thoạt nhìn tương tự nhau, nàng leo rồi lại leo, về sau thậm chí cũng không biết cụ thể bản thân đang ở vị trí nào.
Có thể trong quá trình leo lên, bất tri bất giác tiến vào một không gian khác, không gian này tương tự như thân cây trước đó đã leo qua, cho dù nàng tiến vào trong đó cũng không thể phân biệt được.
Sư Thanh Y biết, trên đời này có một số nơi ly kỳ, tồn tại thứ gọi là ‘vực’.
Thấy một căn nhà, mở cửa bước vào hành lang, sau khi vào trong, có thể cũng chính là tiến vào một không gian đáng sợ, cách bố trí của không gian này không khác gì ngôi nhà trong hiện thực, nhưng ở trong đó sẽ gặp phải rất nhiều thứ kinh dị, tràn ngập nguy hiểm.
Mà sau khi thành công tìm được rồi lối ra, thì sẽ trở lại một căn phòng nào đó trong hiện thực, dường như không gian trước đó đã đi qua chỉ là một giấc mộng.
Không gian đã đi qua này, chính là ‘vực’.
Loại vực này ở vào trạng thái nửa hư nửa thực, là giao giới giữa hư vô và hiện thực, từ một vị trí của hiện thực có thể tiến vào ‘vực’, cũng có thể xuyên qua ‘vực’ , tìm được lối ra, đi đến một vị trí nối liền với hiện thực.
Giống như một tấm bản đồ lập thể, ‘vực’ là không gian ẩn giấu bên dưới đường vẽ hư không, mà xung quanh được cấu thành từ những đường vẽ hiện thực, là một nơi có thể đến được như bình thường. Có một số vị trí dùng biện pháp bình thường thì không cách nào đến được, mà phải thông qua giao điểm với ‘vực’, mà ‘vực’ sẽ trở thành trạm trung chuyển.
Bên trong cây dong này lẽ nào cũng là không gian tương tự như ‘vực’?
Nếu như trên cây thật sự là vực, phần bên dưới của nó giao với hiện thực, vậy một đầu khác của nó sẽ dẫn đến nơi nào của hiện thực? Dù sao thì vực chỉ là trung gian, thông qua vực thì có thể đi đến một nơi khác trong hiện thực. Dĩ nhiên, thỉnh thoảng cũng có tử vực, nhưng loại xác suất này tương đối thấp.
Nếu như thực sự là như vậy, Lạc Thần các nàng cũng rất có khả năng đã thất lạc, mỗi người tiến vào một ‘vực’.
Chỉ khi cuối cùng các nàng rời khỏi ‘vực’ thì mới có khả năng tập hợp.
Sư Thanh Y suy nghĩ đến đây, càng thêm tâm phiền ý loạn.
Nhưng dù sao cũng phải tìm lối ra, nàng không có cách nào, tạm thời đè nén lửa giận trong lòng, nhẫn nại tiếp tục leo lên trên.
Tất cả xung quanh đều giống như lúc Lạc Thần còn hiện diện, vẫn là thân cây leo thế nào cũng không đến được ngọn, cành lá dương nanh múa vuốt, làm cho người ta cảm thấy hít thở không thông.
Mà tiếng chim cú kêu lại vang lên.
Nhưng lần này, nó có bốn con mắt, nhìn chằm chằm vào Sư Thanh Y.
Trong miệng lại phát ra vài tiếng kêu.
Tiếp tục leo.
Chim cú xuất hiện biến thành năm con mắt.
Sư Thanh Y nhìn thấy, cho rằng cứ thế leo lên, số mặt của chim cú sẽ càng ngày càng nhiều. Vì vậy nàng thay đổi quyết định, ôm thân cây chậm rãi tuột xuống, nhìn xem số mắt của những con cú có giảm xuống hay không.
Tuột xuống được một đoạn, trên cành cây bên cạnh lại xuất hiện một con cú.
Sáu con mắt phân bố trên đầu nó, có vẻ vô cùng chen chúc. Hơn nữa sáu mắt phân bố không đều, có ngang, có dọc, có nghiêng, chỉ cần nhìn nhiều một cái cũng sẽ bị hình ảnh này làm cho khủng hoảng.
… Thứ quỷ quái gì!
Sư Thanh Y chỉ cảm thấy nó phiền.
Trải qua nghiệm chứng, số mắt của những con cú tăng lên vào khoảng cách giữa nàng và mặt đất hoàn toàn không liên quan đến nhau. Mặc kệ nàng leo lên trên, hay là leo xuống dưới, chỉ cần nàng di chuyển, số lượng mắt của những con cú sẽ càng lúc càng tăng lên, tựa như hơi thở của tử vong đang không ngừng đến gần.
Sư Thanh Y chỉ đành tiếp tục leo lên.
Nhưng loại hành động lặp đi lặp lại không chút ý nghĩa này đã khiến nàng dần mất đi kiên nhẫn. Cho dù bình thường nàng có thể ổn định tâm tình, nhưng hiện tại tâm tư nàng càng lúc càng hỗn loạn, chỉ cần thêm một chút kích thích, có lẽ sẽ khiến nàng bộc phát.
Rốt cục, theo sự di chuyển của Sư Thanh Y, số lượng mắt của con cú đã tăng lên thành mười con.
… Chi chít.
Trên đời này có rất nhiều người có chứng sợ lỗ, thấy nhiều lỗ xếp cùng một chỗ sẽ cảm thấy cả người không khỏe. Huống hồ đây còn là mắt, xuất hiện trên đầu một con chim cú tượng trưng cho người chết, càng làm cho người ta muốn phát điên.
Gân xanh trên mu bàn tay của Sư Thanh Y nổi lên, chờ con cú bay đi, thân thể nàng di chuyển, ngồi trên một cành cây tương đối chắc chắn.
Vô số nhánh cây đâm ra, có to như miệng chén, có nhỏ như cán vợt cầu lông, tựa như hình thành một thác nước.
Đây điều là rễ khí của cây dong.
Mỗi một cây dong phát triển đến mức độ nhất định đều sẽ sinh ra rễ khí, tuy rằng là ‘rễ’, nhưng lại không giống loại rễ cắm vào trong đất mà là mọc ra từ cành của nó, chậm rãi phát triển dài ra, giống như nổi trong không khí, cho nên mới gọi là ‘rễ khí’.
Đối với cây dong, rễ khí có rất nhiều tác dụng, bao gồm hỗ trợ quá trình hô hấp, tăng sức chống chịu cho thân cây, hấp thu chất dinh dưỡng và vân vân, rễ khí nhiều đến mức giống như thác nước thế này, chứng tỏ tuổi cây cao đến khó có thể tưởng tượng.
Sư Thanh Y lấy dao quân dụng ra, lựa chọn một cái rễ khí tương đối nhỏ, cắt đứt nó.
Với đôi mắt đỏ, sức lực của nàng đặc biệt đáng sợ, ngay cả lúc ôm Lạc Thần đều phải cẩn thận đắn đo chừng mực, dường như rất sợ sẽ bóp vỡ Lạc Thần, động tác cũng phải hết sức nhẹ nhàng.
Nhưng hiện tại nàng thực sự phiền, căn bản không muốn khống chế sức lực, lưỡi dao cắt xuống, rễ thở thật dài kia lập tức rơi xuống.
Tựa như cắt đứt một sợi dây rắn chắc.
Chỉ là vết cắt hiện lên màu đỏ, có chất lỏng màu đỏ chảy ra, tựa như bên trong là máu thịt.
Sư Thanh Y cất dao quân dụng đi, hờ hững vẫy sạch máu loãng trên rễ khí, rồi lại Xuân Tuyết một cái, dùng cái rễ khí này quấn vào chuôi kiếm.
Mới vừa quấn một vòng, Xuân Tuyết lập tức chấn động, nhiệt độ cũng thấp xuống, đông lạnh tay nàng.
Sư Thanh Y không chút lay chuyển, tiếp tục quấn.
Chờ nàng quấn được ba vòng, Xuân Tuyết rung động càng thêm kịch liệt, tựa hồ không muốn bị loại rễ khí đê tiện này quấn lấy thân thể.
Sư Thanh Y nổi giận, cầm Xuân Tuyết vỗ mạnh vào thân cây.
Chỉ nghe răng rắc một tiếng, thân cây phát ra tiếng xé rách, lá cây rơi xuống, tựa như đang run rẩy.
Xuân Tuyết lúc này càng rung động dữ dội, rễ khí gần như sắp không quấn được nó nữa.
Sư Thanh Y nắm chặt chuôi kiếm, hung hăng siết chặt, lần thứ hai đập mạnh vào thân cây.
Xuân Tuyết hung hăng.
Nàng hiện tại còn hung hăng hơn Xuân Tuyết.
Đôi mắt đỏ rực dường như rót đầy nham thạch nóng chảy, chực chờ trào ra ngoài. Cho dù là thần đến, nàng cũng có thể giết huống hồ chỉ là một thanh thần khí mà thôi.
“Cho mặt mũi lại không muốn.” Sư Thanh Y ấn lấy Xuân Tuyết, lạnh lùng nói: “Thiếu ăn đòn?”
Nàng đã sớm bị dị biến của cây dong chọc đến khó chịu trong lòng, đã lười đi hầu hạ Xuân Tuyết, không nghe lời thì trực tiếp đánh.
Xuân Tuyết tiếp tục rung động, nhưng rung động lần này nhẹ đi không ít.
Sau một lúc lâu, Xuân Tuyết yên tĩnh lại, không hề chống cự Sư Thanh Y quấn rễ khí lên người nó nữa.
Sư Thanh Y trói Xuân Tuyết xong, rễ khí lại đặc biệt dài, nên nàng dùng nó như dây thừng, quấn quanh Xuân Tuyết rồi đeo lên người mình, như vậy nàng có thể rãnh cả hai tay.
Chờ chuẩn bị thỏa đáng, nét mặt của nàng vẫn không chút cảm xúc, tiếp tục leo lên.
Leo rồi lại leo, nàng rốt cục chờ đến con chim cú thứ mười một.
Quả nhiên, trên đầu nó đã có mười một con mắt.
Không đợi chim cú đứng vững trên thân cây, Sư Thanh Y đột nhiên bật người nhảy lên, đưa tay nắm lấy một cái rễ khí, chiếc rễ giúp nàng đu mình đến gần vị trí của con cú.
Trong lúc hành động, tay phải thành trảo, gần như ngay trong chớp mắt đã bóp lấy cổ con cú.
Sau đó lợi dụng nàng quán tính của rễ khí, bám trở lại thân cây.
Tay phải nắm chặt con cú đang giãy dụa không ngừng, nó hình thể to lớn, nhưng Sư Thanh Y lại nắm chặt nó giống như xách một con gà, tùy ý đôi cánh to lớn của nó không ngừng vùng vẫy, trong miệng phát ra tiếng kêu rên.
Nhất là mười một con mắt trên đầu nó, đồng thời nhìn trừng trừng Sư Thanh Y.
Đôi mắt của đỏ của Sư Thanh Y cũng trừng lại nó.
Chim cú giãy dụa vô cùng kịch liệt, lông trên người gần như muốn dựng thẳng lên, mép lông sắc bén. Bàn tay của Sư Thanh Y bị lông của nó cắt bị thương, máu tươi từ ngón tay rơi vào trong bóng tối.
Máu của nàng vẫn không ngừng chảy.
Sư Thanh Y cúi đầu nhìn bàn tay đang chảy máu của mình.
“Không phải ta đã nể mặt ngươi rồi sao?” Sư Thanh Y tức giận trong lòng, đập đầu con cú vào thân cây dong.
Chim cú nhất thời bị đập đến mười một con mắt đều thấy sao trời.
Mà ngay lúc chim cú bị đánh, thân thể của nó chợt biến mất.
Trong bóng tối bên dưới bắt đầu phát ra tiếng xì xào, dường như có thứ gì đó đang thì thầm.
Dần dần, loại thì thầm này trở nên lớn hơn, cuối cùng biến thành một loại âm thanh chói tai như quỷ khóc thần gào.