Chương 592: Giữa cây dong
Lạc Thần cũng nhìn thấy đàn kiến đen bò trên tường, nhưng nàng cũng không lập tức nhảy xuống, mà chỉ nhìn về phía Sư Thanh Y, dùng tay ra hiệu: “Lát nữa sẽ xuống, đừng lo lắng.”
Sư Thanh Y biết nàng muốn quan sát xem đàn kiến và bốn chiếc rương kia có quan hệ gì, mà góc độ quan sát tốt nhất, cũng chỉ có phía trên.
Nếu Lạc Thần đã trấn an nàng như vậy, nàng dĩ nhiên tin tưởng Lạc Thần có thể nắm giữ chừng mực, nhưng trong lòng vẫn không tránh được khẩn trương.
“Nhất định phải cẩn thận.” Sư Thanh Y nhìn chằm chằm Lạc Thần không chớp mắt.
Lạc Thần lại nhìn đàn kiến.
Đàn kiến kéo dài thành một hàng từ trên tường đến trần nhà, hơn nữa càng lúc càng đến gần dây xích treo bốn chiếc rương. Bốn chiếc rương bị bốn sợi dây xích treo lên, hình thành bốn góc vuông với trần nhà.
Chờ đàn kiến bò đến phía trên những chiếc rương, lập tức chia làm bốn đường, lần lượt bò xuống dọc theo bốn sợi dây xích.
Màu sắc của dây xích vô cùng ám trầm, đàn kiến màu đen sau khi bò lên dây xích thì căn bản không nhìn thấy được nữa. Sư Thanh Y phải vận dụng huyễn đồng, lúc này mới thấy rõ sợ di chuyển của đàn kiến trên dây xích. Trong lúc vận dụng huyễn đồng, sẽ liên tục tiêu hao sức lực của nàng, nàng vốn dĩ không cần liên tục sử dụng nhưng nàng vẫn mở huyễn đồng không chút do dự chính là muốn giúp Lạc Thần quan sát.
Sư Thanh Y gần như ngừng thở, nhìn bốn đàn kiến nhanh chóng bò xuống.
Lạc Thần đứng trên chiếc rương hướng Đông Nam.
Mà đàn kiến trên sợ dây xích treo chiếc rương ở phía Đông Nam đã bò đến điểm tiếp giáp giữa dây xích và chiếc rương.
Sư Thanh Y siết chặt tay, chân phải lui lại phía sau, thân thể cũng có khuynh hướng tụ lực. Nghĩ thầm nếu như giây tiếp theo Lạc Thần còn không chuẩn bị nhảy xuống thì nàng sẽ nhảy lên kéo nàng ấy xuống.
Đàn kiến đã bò lên chiếc rương Lạc Thần đang đứng.
Lạc Thần chuyển ánh mắt, lập tức nhẹ nhàng nhảy xuống, đi đến trước mặt Sư Thanh Y.
Trái tim treo trên cổ họng của Sư Thanh Y cuối cùng cũng miễn cưỡng hạ xuống, nàng đứng thẳng thân thể.
Vũ Lâm Hanh cũng vô cùng khẩn trương, gõ văn tự vào điện thoại, hỏi Lạc Thần: “Trên đó rốt cuộc thế nào? Ngươi đã nhìn thấy cái gì?”
Lạc Thần nhận lấy điện thoại của nàng, tiếp tục gõ chữ: “Bốn chiếc rương đều có một lỗ cực nhỏ. Trước đó không nhìn ra, chờ đến lúc đàn kiến bò lên liền từ lỗ nhỏ chui vào trong rương thì ta mới biết trên đó có lỗ.”
Vũ Lâm Hanh tiếp tục: “Mục đích của đàn kiến chính là thứ gì đó trong rương, nếu như bên trong quả thật là thi thể, vậy chúng bò vào để ăn thi thể sao? Ngươi đứng ngay trên chiếc rương, chúng cũng không tấn công ngươi, mà chỉ bò vào trong rương, lẽ nào hứng thú của chúng đối với thi thể lớn hơn so với người sống?”
Lạc Thần trả lời: “Tạm thời không cách nào xác định.”
Sư Thanh Y đứng bên cạnh nhìn các nàng đối thoại, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn những chiếc rương treo trên đầu.
Nếu lỗ nhỏ trên bốn chiếc rương gần như không nhìn thấy, mà lại có kiến từ bên ngoài bò vào trong rương, nàng cảm thấy bốn chiếc rương này giống như được chuẩn bị riêng cho lũ kiến, lỗ nhỏ cũng phù hợp với kích thước của chúng một cách hoàn mỹ, thuận tiện cho chúng ra vào.
Họ Lâm đang phương thức này phương thức này để cho kiến ăn?
Đàn kiến này được phân công rõ ràng, hơn nữa đều có tổ của riêng mình, bốn chiếc rương này thoạt nhìn cũng không giống như hang ổ của chúng, mà giống với quán ăn hơn. Chờ ăn xong rồi, chúng sẽ rời đi, trở về hang ổ của mình.
Bốn người đứng bên dưới, yên tĩnh chờ đợi.
Không biết qua bao lâu, Sư Thanh Y phát hiện đàn kiến bò ra từ bốn chiếc rương, một lần nữa dọc theo dây xích bò lên trên tường, cuối cùng nhanh chóng xếp thành hàng dài bò trở lại sàn nhà.
Bốn người né tránh một chút, nhường đường cho đàn kiến.
Chỉ là Sư Thanh Y lại phát hiện đàn kiến thay đổi màu sắc. Ngoại trừ bản thân mỗi con kiến vẫn là màu đen, bên trên chúng là một đường màu đỏ, Sư Thanh Y tập trung nhìn kỹ, nhìn thấy trên lương mỗi một con kiến đều mang theo một thứ gì đó có màu đỏ, thứ này nhìn rất nhỏ, nhưng so sánh với kích thước của loài kiến thì lớn hơn một chút, nó được đàn kiến vận chuyển, dường như lung lay sắp đổ.
Chúng thoạt nhìn giống như những miếng thịt rất nhỏ.
Vì vậy theo sự di chuyển của đàn kiến, một dãy máu thịt nhanh chóng được vận chuyển qua khe cửa.
Bốn người không hề chần chờ, nhanh chóng đi theo chúng.
Chờ khi ra cửa, Sư Thanh Y còn đặc biệt đóng cửa sắt, khóa kỹ, khiến tất cả khôi phục nguyên trạng.
Bóng đêm bên ngoài càng thêm u ám, Sư Thanh Y loáng thoáng nghe thấy tiếng chim cú kêu.
Các nàng cứ thế theo sau đàn kiến, đi đến bên dưới góc cây dong, chỉ thấy đàn kiến vận chuyển thịt vụn đã dọc theo thân cây bò lên trên rồi nhanh chóng biến mất trong cành lá tầng tầng giao quấn.
“Lên?” Vũ Lâm Hanh ngẩng đầu nhìn lên, yên lặng ra hiệu.
Sư Thanh Y gật đầu.
Không hề nghi ngờ, tổ kiến nằm bên trong thân cây dong, muốn biết muốn biết vị trí cụ thể.
Lạc Thần là người đầu tiên phát lực nhảy lên một cành cây tương đối dễ thấy, nàng dùng đèn pin chiếu sáng. Mỗi một lần nàng gần như đều là người xung phong, đề phòng có thể xuất hiện nguy hiểm ở phía trước.
Sư Thanh Y phụ trách yểm hộ phía sau, nói: “Vũ Lâm Hanh, ngươi và A Âm lên đi.”
Âm Ca điểm nhẹ mũi chân, lưu loát nhảy đến bên cạnh Lạc Thần.
Vũ Lâm Hanh: “…”
Vũ Lâm Hanh không biết khinh công, chỉ có thể trèo lên dọc theo thân cây. Nhưng nàng vốn giỏi việc trèo tường, thân thủ nhanh nhẹn, chỉ chốt lát đã leo được lên trên.
Sư Thanh Y sợ Vũ Lâm Hanh lại bị đả kích, cho nên cũng lựa chọn cách trèo lên. Nàng vắt dao quân dụng bên hông, trong tay nắm Xuân Tuyết, tay chân cùng sử dụng để leo lên trên, mỗi một lần bò lên, Xuân Tuyết đều bị kê dưới tay nàng, nhiệt độ càng lúc càng thấp.
Sư Thanh Y nghĩ thầm, như vậy cũng cáu kỉnh?
Nàng nên hầu hạ Xuân Tuyết thế nào mới tốt.
Nếu như hầu hạ không tốt, Xuân Tuyết chậm chạp không chịu nhận chủ, nàng cũng không cách nào rút Xuân Tuyết ra khỏi vỏ.
Vũ Lâm Hanh leo lên một cành cây, giả vờ cảm động: “Sư Sư, cũng may ngươi không vứt bỏ tổ chức ‘không biết khinh công’ của chúng ta, tổ chức vô cùng vui mừng.”
“Cảm tạ quý tổ chức đã công nhận ta.” Sư Thanh Y phối hợp tâng bốc.
Vũ Lâm Hanh chuyển sang hả hê nhìn Lạc Thần: “Biểu tỷ nàng, ngươi nhìn rõ rồi chứ, bắt đầu từ nơi này, bên trên đều là cành cây chằng chịt, cho dù ngươi biết khinh công cũng không thể bay lên được, vẫn phải ngoan ngoãn trẻo lên như bọn ta thôi.”
Dong thụ càng lên cao cành cây càng nhiều, khinh công quả thật chỉ có thể dừng lại tại đây.
Lạc Thần nhàn nhạt liếc nhìn nàng một cái: “Ta đã gia nhập quý tổ chức từ lâu rồi.”
Nàng nói xong, đưa tay ôm lấy một cành cây, thân thể nhẹ nhàng di chuyển, ôm lấy cành cây trèo lên trên, Âm Ca cũng theo sát phía sau nàng.
Sư Thanh Y hồi tưởng lúc ở dưới mặt đất Lạc Thần nói ra lý do vì sao nàng ấy là người của tổ chức không biết khinh công, không khỏi mỉm cười.
Vũ Lâm Hanh là người thứ ba, cũng biết lời này của Lạc Thần là có ý gì, ngoài miệng ồn ào: “Không biết xấu hổ, ngươi cho là gia nhập tổ chức dễ dàng như vậy sao, trước tiên phải viết một lá đơn xin gia nhập tổ chức gửi cho ta.”
Sư Thanh Y cố định dây đeo đèn pin trên vai, một mình leo ở sau cùng. Nàng leo được một đoạn, rồi lại nghe thấy tiếng chim cú kêu, loại âm thanh này có chút ngắn ngủi, nàng quay đầu nhìn lại, phát hiện trong bóng cây cách đó không xa có một cái bóng như ẩn như hiện, nơi đó dường như có một loại chim kích thước lớn đang ẩn nấp.
Nàng lập tức nghiêng người, để đèn pin trên vai có thể chiếu vào cái bóng kia.
Thứ phát ra âm thanh bại lộ dưới ánh sáng, lợi trảo ôm lấy thân cây, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào nàng.
Thứ phát ra tiếng kêu là một con cú mèo, thường xuất hiện ba đêm, cũng giống như quạ đen, nó thường được xem là tượng trưng cho điềm xấu. Tương truyền khi nhìn thấy cú mèo, gần đó sẽ có người chết hoặc sắp chết, bởi vì nhạy cảm của loài cú nhạy bén, có thể ngửi được mùi của người chết.
Sư Thanh Y khẽ chau mày, nói với ba người phía trước: “Các ngươi nhìn con cú mèo này đi.”
Ba người tạm thời dừng lại.
Cả người Vũ Lâm Hanh nổi da gà, thấp giọng nói: “Con cú này sao lại kỳ lạ như vậy, chỉ có… một con mắt.”
Nó cũng không phải mù một con mắt mà là chỉ có một con mắt duy nhất, mọc ở giữa trán. Bị con mắt này nhìn vào, Sư Thanh Y chỉ cảm thấy ánh mắt đó vô cùng lạnh lẽo, dù sao thì nàng chưa từng gặp chim cú một mắt.
“Có muốn tiên hạ thủ vi cường hay không?” Vũ Lâm Hanh đặt tay lên bán súng: “Nó vừa nhìn đã biết là quái vật.”
Con chim cú kia dường như có thể nghe hiểu lời Vũ Lâm Hanh nói, nó dang cánh ra, lập tức bay đi.
Chỉ để lại một cành cây nhẹ nhàng lay động.
“Đồ nhát gan.” Vũ Lâm Hanh cười nhạo.
Bốn người tiếp tục leo lên trên.
Lúc này lại leo một lúc, trong lòng Sư Thanh Y càng lúc càng cảm thấy kỳ lạ. Cây dong vốn dĩ không cao, mà chủ yếu phát tiếng táng cây ra xung quanh, các nàng các nàng đã leo một lúc, với tốc độ này dù thế nào cũng nên leo đến ngọn cây rồi mới đúng, nhưng hiện tại ngay cả ngọn cây cũng không nhìn thấy.
Trước mắt vẫn là vô số cành cây giao quấn, táng lá rậm rạp vắt ngang trên đầu.
Mỗi một tầng lá bị các nàng đẩy ra, lại xuất hiện tầng tiếp theo.
Mà Sư Thanh Y lại nhìn thấy con chim cú.
Lúc này con chim cú ở khoảng cách gần hơn, mắt của nó có chút thay đổi, đã trở thành một đôi mắt giống như bình thường, cứ thế nhìn các nàng.
“Đây không phải con trước đó chứ?” Vũ Lâm Hanh nhất thời sởn da gà.
“Không phải.” Phía trước truyền đến giọng nói của Lạc Thần.
“Các ngươi nói ta có nên nổ súng hay không?” Vũ Lâm Hanh hỏi nàng các nàng: “Nếu như ta nổ súng, có thể nhận lấy hậu quả bất lợi gì không? Cây dong này chỗ nào cũng kỳ quái.”
“Tạm thời đừng manh động.” Lạc Thần nói: “Quan sát.”
Vũ Lâm Hanh chỉ đành nhịn.
Tiếp tục bò lên trên.
Dần dần Sư Thanh Y càng cảm thấy độ cao này đã vượt qua tưởng tượng của nàng, nhưng vì sao vẫn chưa bò đến ngọn cây? Nàng dừng lại, chậm rãi cúi đầu nhìn xuống, phát hiện đã không nhìn thấy mặt đất mà chỉ còn là một mảnh u ám nặng nề.
Bóng tối bên dưới dường như đang cuồn cuộn, giống như vực sâu không thấy đáy.
“Trước đó nhìn từ bên ngoài, cây dong này không thể nào cao bằng quãng đường chúng ta đã trèo lên.” Sư Thanh Y nói: “Ta cảm thấy chúng ta đã leo hai mươi mấy mét rồi, nhưng nếu chúng ta thực sự leo hai mươi mấy mét thì cũng có thể nhìn thấy mặt đất mới đúng.”
Vũ Lâm Hanh nghe nàng nói như vậy nên cũng nhìn xuống, lập tức mắng một tiếng: “Gặp quỷ, bên dưới là cái gì? Mặt đất đâu rồi?”
Cho dù đứng trên một tòa nhà cao tầng nhìn xuống, cũng có thể quan sát thấy cảnh vật thu nhỏ trên mặt đất mới đúng.
Tình huống hiện tại, giống như tất cả bên dưới đã bị thứ không biết nào đó nuốt chửng, cái gì cũng không có. Cành lá của cây dong tựa hồ không có bất cứ cơ sở nào, cứ thế lơ lửng trong bóng đêm.
Đôi mắt của Âm Ca có thể nhìn thấu một số tồn tại mà người thường khó có thể phát hiện, Sư Thanh Y lập tức hỏi Âm Ca: “A Âm, ngươi có thể thấy rõ bên dưới có thứ gì không?”
Âm Ca nhìn chốc lát, nói: “Không nhìn ra, chỉ thấy tối.”
“Trúng tà rồi, vậy chúng ta có leo tiếp nữa không?” Vũ Lâm Hanh nói: “Hay là quay trở lại?”
Lạc Thần âm trầm nói: “Chắc chắn là không thể quay lại.”
Vũ Lâm Hanh: “…”
Trong lòng Sư Thanh Y cũng suy nghĩ giống như Lạc Thần. Cho dù các nàng quay trở lại, rất rất có khả năng không về lại được nơi bắt đầu, trèo lên cao, trèo thế nào cũng không lên được ngọn cây, trèo trở xuống, hẳn là cũng không thể nào chạm được mặt đất.
Lúc này, Lạc Thần nâng ánh mắt nhìn lên phía trên.
Chỉ nghe tiếng vỗ cánh, một con chim cú lại đậu lên nhánh cây gần các nàng.
Sư Thanh Y nhìn con cú, trái tim nhất thời chìm xuống, chỉ thấy con cú này có đến ba con mắt. Dường như theo các nàng không ngừng leo lên cao, số mắt của những con cú cũng không ngừng tăng lên.
Vũ Lâm Hanh dựng tóc gáy, bộc phát tính tình, hận không thể lập tức một súng bắn chết nó. Nhưng nàng lại lo lắng tình huống hiện tại đã trở nên quỷ dị như vậy, bên trong cây dong này dường như có một không gian khác, hoàn toàn không giống với vẻ bên ngoài của nó, nếu như nổ súng gây ra tiếng động, hoặc là bắn chết chim cú, có thể sẽ dẫn đến dị biến nào đó mà các nàng khó có thể ứng phó.
Hiện tại dường như chỉ có thể cẩn trọng, không phá vỡ loại thăng bằng trong yên lặng này.
“Vậy làm sao bây giờ?” Vũ Lâm Hanh nhìn những cành cây càng lúc càng chằng chịt phía trên: “Tiếp tục trèo?”
Sư Thanh Y suy nghĩ một chút, nói: “Trèo.”
Bốn người không thể đi xuống, chỉ có thể tiếp tục trèo lên trên. Con cú thấy các nàng tiếp tục trèo lên, nên lại vỗ cánh bay đi.
Sư Thanh Y càng lúc càng cẩn trọng, ngay cả hô hấp cũng thả nhẹ. Đây không phải gặp quỷ dẫn đường trong mê cung, mà đang ở trên cây, trên không có điểm đặt chân, dưới không có phát lực, một khi gặp phải biến cố gì, các nàng rất khó hoạt động, chỉ cần sơ ý một chút thì sẽ rơi xuống dưới.
Nếu như thực sự cao như vậy, ngã xuống nhất định sẽ thịt nát xương tan.
Lại qua năm phút dài đăng đẳng, ai cũng không lên tiếng, Sư Thanh Y trèo rồi lại trèo, thân thể đột nhiên ngừng lại.
Nàng cảm thấy hình như chân trái của mình bị thứ gì đó quấn lấy.
Chuẩn xác mà nói, không phải là quấn lấy, mà là nắm lấy.
Như là có một bàn tay cứng nhắc, nắm lấy mắt cá chân của nàng.
Đó là một bàn tay không hề có nhiệt độ, thậm chí nắm chặt đến mức khiến nàng phát đau.
Nàng trèo ở sau cùng, phía dưới căn bản không thể nào có người khác, bị bàn tay kia nắm lấy, lỗ chân lông trên người nàng nhất thời muốn nổ tung, nàng không chút do dự dùng chân trái đạp mạnh xuống dưới.
Sau đó nàng cảm thấy bản thân đá trúng thứ gì đó, như là đầu người, nàng đá xuống đồng thời cũng cúi đầu nhìn xuống, cùng với một tiếng kêu rên, nàng nhìn thấy một người quần áo rách nát, tóc tai bù xù bị nàng đá rơi xuống dưới.
Người đó rơi vào bóng tối bên dưới, không phát ra bất cứ âm thanh gì nữa, dường như bóng tối đã nuốt chửng mọi âm thanh của người đó.
Trên trán Sư Thanh Y tóat đầy mồ hôi lạnh, nhưng trong lòng lại càng cảm thấy bất ổn.
Vì sao đột nhiên lại yên tĩnh như vậy?
Theo lý thuyết, nàng đạp thứ gì đó rơi xuống phía dưới, thứ đó sẽ phát ra tiếng kêu rên, chính nàng cũng có động tác rất rõ ràng, ba người Lạc Thần ở phía trước nhất định sẽ biết, nhưng nàng lại không thấy Lạc Thần có bất kỳ phản ứng gì.
Mồ hôi lạnh của Sư Thanh Y càng lúc càng nhiều, nàng chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên.
Thân cây phía trên trống rỗng.
Hiện tại cũng chỉ có một mình nàng trên cây.