Chương 591: Hiến tế quả tim
Sư Thanh Y ngồi xổm xuống bên cạnh tế phẩm, cúi đầu tỉ mỉ quan sát, ánh mắt càng lúc càng trầm xuống.
Đây không phải là trái tim của loài động vật nào đó.
Mà là một quả tim thuộc về… con người.
Một quả tim người bị xem như tế phẩm đặt ở trước mộ phần của đứa con gái, dĩ nhiên chứng tỏ từng có một người bị moi tim, cũng không biết quả tim này là bị moi ra từ trong thi thể, hay là trực tiếp tàn nhẫn moi ra từ cơ thể sống.
Xung quanh tối đen như mực, chỉ có ánh đèn pin lạnh lẽo chiếu vào quả tim đã hư thối sắp không còn hình dạng, bên cạnh lại là một mảnh vải đỏ tươi, loại đối lập giữa thối rửa và tươi đẹp này khiến Sư Thanh Y không khỏi rùng mình.
“Đây là tim người?” Vũ Lâm Hanh cũng đã nhìn ra, nét mặt lộ vẻ ghê tởm: “Trước đó rốt cục là người nào đến đây bái tế, không ngờ lại dùng tim người làm tế phẩm, có bệnh.”
Lạc Thần nhíu mày, nói: “Bức tượng Vô Thường Lang Quân ở từ đường thôn không có đầu, trên cổ cũng phủ một mảnh vải đỏ, đều là các thôn dân cúng bái. Bọn họ sợ hãi Vô Thường Lang Quân cho nên che đi dáng vẻ, đồng thời lại thờ phụng hắn.”
Sư Thanh Y đứng dậy, gật đầu: “Lúc có một sự tồn tại vô cùng kinh khủng, khiến người ta sinh lòng sợ hãi, sẽ nảy sinh một số loại tín ngưỡng biến chất. Mọi người sợ hãi sức mạnh của nó, sợ nó sẽ làm hại đến mình, vì vậy sẽ đang tế phấm khẩn cầu đối phương đừng gián tai họa lên người mình, sẽ thỏa mãn bất cứ yêu cầu nào của đối phương. Thời gian lâu dần, sự tín ngưỡng nảy sinh từ sợ hãi, đây cũng là nguyên nhân không ít người sẽ thờ phụng tà thần, quái vật, thậm chí là hành thi.”
“Ý của các ngươi là tình huống của Triệu Thính Cầm tương tự như Vô Thường Lang Quân? Nàng cũng có tín đồ, tế phẩm này có thể chính là một số thôn dân thờ phụng nàng chuẩn bị cho nàng?” Vũ Lâm Hanh khoanh hai tay, lần thứ hai quan sát bia mộ của Triệu Thính Cầm.
“Đây chỉ là một loại khả năng, cũng không phải tuyệt đối.” Sư Thanh Y liếc nhìn tấm vải đỏ: “Vải đỏ che tế phẩm thật ra là một tục lệ trong cúng tế của dân gian, phía sau nó có ý nghĩa tâm linh nhất định. Thông thường trường hợp dùng vải đỏ che tế phẩm đều là bởi vì muốn cúng tế rồi lại sợ hãi, vì vậy mới dùng vải đỏ che lại. Trái tim của con người bị xem như tế phẩm, thật ra là một việc rất đáng sợ, cho nên mới cần dùng vải đỏ che lại, mà thông thường, người có cảm giác sợ hãi đều là những người bình thường, cho nên ta cảm thấy cũng có thể là một số thôn dân từng cúng tế tại đây.”
Lạc Thần nhìn kỹ trái tim kia, sau đó dùng vải đỏ che lại, khiến nó trở về trạng thái giống như trước đó.
Giống như các nàng chưa từng đến nơi này.
Lạc Thần nói: “Cũng có thể là bởi vì tim người vô cùng dễ nhận ra, nếu như bị người khác nhìn thấy, trong lúc sợ hãi sẽ đi báo án, kéo cảnh sát vào cuộc. Vì vậy người đến cúng tế mới dùng vải đỏ che lại, nhằm tránh người khác chú ý.”
“Nói như vậy cũng rất có lý.” Vũ Lâm Hanh suy nghĩ: “Là có đến vài loại khả năng.”
Lạc Thần nói: “Chúng ta không hiểu biết toàn bộ nội tình, không thể vọng đoán, chỉ có thể đưa ra nhiều loại suy đoán một chút.”
“Nhưng vì sao chỉ hiến tế riêng cho Triệu Thính Cầm?” Vũ Lâm Hanh nhìn trái nhìn phải: “Ta thấy tế phẩm trước mộ của ba mẹ nàng đều rất bình thường, chính là màn thầu, thịt và các loại tế phẩm thông thường, chẳng qua không bị chó hoang ăn mất.”
Nàng là người đi tìm vàng*, dĩ nhiên có thể nhìn ra tình trạng của ba ngôi mộ: “Nơi này âm khí rất nặng, thảo nào ngay cả chó hoang cũng không dám đến gần.”
*tìm vàng ở đây ám chỉ những người chuyên đi trộm mộ.
Lạc Thần yên lặng đi một vòng quanh ba ngôi mộ, nói: “Tế phẩm, chính là cúng tế những thứ đối phương muốn.”
Giọng nói của nàng tan đi trong gió đêm: “Thần phật lấy nhang đèn làm công quả, dĩ nhiên cần bái tế bằng nhang đèn. Người bình thường cần ăn uống, nên dùng thức ăn đến bái tế trước mộ. Hà bá cưới vợ, sẽ cần dùng mỹ nhân hiến tế.”
Những ngọn cỏ lay động, chiếc bóng cao dài mảnh khảnh của chúng đan xen vào nhau, in lên bia mộ.
Xa xa côn trùng kêu vang, nghe giống như trong bóng tối có thứ gì đó đang thì thầm.
Lạc Thần xoay người, yếu ớt nhìn về phía Vũ Lâm Hanh: “Trước mộ phần của Triệu Thính Cầm lại được cúng tế bằng tim người. Ngươi cảm thấy người cúng tế, cho rằng Triệu Thính Cầm cần cái gì?”
Vũ Lâm Hanh cảm thấy nổi da gà: “Nàng cần tim người, lẽ nào người khác cảm thấy nàng thích ăn tim người?”
“Cái này thì không biết.” Lạc Thần lắc đầu: “Chúng ta cần nghe một số tin đồn về Triệu Thính Cầm, trong thôn có nhiều lời đồn về Lang Quân, nhưng lại chưa từng nói đến bí mật về ngôi mộ của Triệu Thính Cầm.”
Sư Thanh Y nói: “Nhất Thủy chỉ nói Triệu Thính Cầm mất tích vào Minh Triều, bên trong ngôi mộ cũng không có thi thể của nàng, mà chỉ là quần áo và đồ trang sức nàng yêu thích lúc còn sống. Phụ thân mẫu thân của nàng không tìm được nàng, cho nên sau khi hai người qua đời, bọn họ được an táng bên cạnh mộ chôn di vật của nàng, lúc này mới có ba ngôi mộ như hiện tại.”
Vũ Lâm Hanh nói thầm: “Nếu là mộ chôn di vật, thi thể không ở bên dưới, cho dù biết đối phương cần cái gì, thì cúng tế cũng vô dụng thôi.”
Sau đó sắc mặt nàng thay đổi, mắng một tiếng, lại nói: “… Không thể nào!”
Lạc Thần yên lặng.
Vũ Lâm Hanh rút súng ra, mở chốt bảo hiểm, cảnh giác nhìn xung quanh: “… Nếu như thực sự đang ở đây, bản tiểu thư bắn chết nàng ta.”
“Chúng ta đi trước cây Dong trước đi.” Sư Thanh Y mỉm cười.
Bốn người không dừng lại trước ba ngôi mộ kia nữa, mà đẩy cỏ dại ra tiếp tục đi về phía trước.
Chỉ để lại ba ngôi mộ lẳng lặng nằm trong trong bóng đêm.
Gió thổi qua, nhấc lên một góc của mảnh vải đỏ, cũng lay động cỏ dại xung quanh, đám cỏ dại dường như đang cử động.
Cũng may trước đó Nhất Thủy chỉ đường rất cẩn thận, lấy ngôi mộ của Triệu Thính Cầm làm tọa độ, đi về bên phải ước chừng hai mươi phút, rốt cục thấy được cây dong rất lớn.
Xa xa nhìn lại, bóng cây và bóng tối gần như dung hợp vào nhau, chỉ khi ánh sáng từ đèn pim chiếu gần, Sư Thanh Y mới có thể thấy rõ dáng vẻ của nó.
Cây dong này thật sự quá khổng lồ.
Dường như do vài cây dong sinh trưởng cùng nhau hợp thành một gốc. Loại cây này vốn dĩ cành lá um tùm, nhưng chiều cao có hạn, thường tập trung mở rộng cành lá ra xung quanh, nhưng cây dong này lại vô cùng cao.
Cành lá không ngừng vươn ra bên ngoài, tựa như tán ô mở lớn giữa màn đêm, rất nhiều rễ lớn đã nhô lên khỏi mặt đất, chằng chịt đan xen. Những cành cây khổng lồ vặn vẹo đan vào nhau, tựa như những con rắn kích thước khác nhau, quấn lại cùng một chỗ.
“Cái cây này nhìn như sắp thành tinh đến nơi rồi.” Vũ Lâm Hanh ngẩng đầu, dùng đèn điện thoại chiếu lên: “Âm khí thật sự rất nặng.”
Phía trên tất cả đều là những cành cây vặn vẹo quấn chặt vào nhau.
Cây hòe, cây dong, cây liễu, là ba loại cây âm khí rất nặng, mỗi lần Vũ Lâm Hanh thấy những loại cây này, đều sẽ vô thức trở nên cẩn thận hơn. Trước đây lúc nàng xuống đất, nếu như bên cạnh lối vào có một trong ba loại cây này, như vậy chuyến đi đó nàng có thể đoán được là sẽ lành ít dữ nhiều.
“Thôn dân ở lân cận cũng không dám đến chỗ này.” Sư Thanh Y nhìn thấy hai căn nhà bên dưới góc dong, chậm rãi bước đến.
Một trái một phải, chính là dáng vẻ của nhà ở bình thường, đều là nhà hai tầng, tường rất cũ, trên mặt đất đã bám đầy rêu xanh. Rêu xanh tựa như những vết sẹo, mọc lan tràn trên mặt đất, mang đến cảm giác gần đất xa trời.
Nhất Thủy nói họ Lâm ở căn nhà bên trái, nên Sư Thanh Y đến trước cửa căn nhà bên trái.
Nàng áp tai vào cửa, yên lặng lắng nghe.
Bên trong lặng yên không một tiếng động.
Đây là cửa sắt hai cánh kiểu cũ, nàng mang bao tay lộ ngón, áp tai vào cửa, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa ra, chỉ nghe thấy âm thanh khô khốc của trục cửa khi chuyển động, sau đó cánh cửa bị mở ra một khe nhỏ.
Cửa không khóa.
Bốn người đều vô cùng yên lặng.
Lạc Thần ra hiệu cho Sư Thanh Y, ý bảo để nàng vào trước. Sau đó nàng lấy Cự Khuyết ra, đưa Cự Khuyết vào giữa khe cửa rồi chậm rãi đẩy về phía bên trái, khe cửa càng mở càng lớn, cho đến khi một người có thể đi qua.
Lạc Thần đi phía trước, Sư Thanh Y ở phía sau, kế tiếp là Vũ Lâm Hanh và Âm Ca lần lượt đi vào.
Ánh sáng của đèn pin quét qua lầu một.
Chùm sáng tái nhợt chậm rãi quét qua sô pha cũ kỹ làm bằng da, bàn trà thủy tinh màu đen, những chiếc tủ gỗ chiều cao không đồng nhất. Các vật dụng trong nhà nhìn như những chiếc bóng già nua, đứng yên bất động, lúc ánh đèn chiếu đến, va chạm với những cái bóng này, chúng bỗng chốc trở nên có phần dữ tợn.
Bốn người không phát ra một chút âm thanh nào, bước chân cẩn thận di chuyển.
Từ phòng khách đến phòng bếp, lại vào phòng tạp vật, rồi lên lầu, xem qua mỗi một căn phòng.
Chỉ có thể nhìn ra nơi này trước kia từng có người ở, nhưng chủ nhân đã một khoảng thời gian không trở về, mọi thứ đều phủ bụi, các nàng cũng không tìm được bất cứ thứ gì có giá trị, họ Lâm vô cùng cẩn thận.
Sau khi điều tra xong căn nhà này, bốn người đi ra ngoài.
Đổi sang điều tra căn nhà bên phải.
Cửa nhà bị khóa lại, cũng là loại ổ khóa kiểu cũ.
Vũ Lâm Hanh nhất thời hưng phấn: “Có khóa cửa, nói không chừng bên trong có thứ gì đó.”
Lạc Thần vươn tay ra trước mặt nàng.
Vũ Lâm Hanh ăn ý từ trong ba lô lấy công cụ mở khóa ra, đưa cho Lạc Thần, ngoài miệng còn không quên nói móc: “Biểu tỷ nàng, ai có thể nghĩ đến, ngươi lại là người mở khóa giỏi nhất trong số chúng ta. Nhìn ngươi vẻ mặt đứng đắn, không ngờ còn rất có tố chất làm kẻ trộm.”
Lạc Thần đạm nhạt nói: “Khóa, chính là thứ cơ bản nhất trong cơ quan thuật.”
“Được được được, là cơ quan.” Vũ Lâm Hanh bật cười.
Lạc Thần dễ dàng mở được khóa cửa, lần này bốn người cũng cẩn thận tiến vào giống như trước đó, nhìn quét qua một vòng, phát hiện bố cục của hai căn nhà tương tự nhau.
Lạc Thần liếc nhìn cái bóng trên mặt đất, sau đó chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên trên.
Nhận thấy nhận thấy cử chỉ của nàng, nên cũng ngẩng đầu nhìn theo.
Chỉ thấy trên trần nhà treo bốn cái rương lớn, thoạt nhìn rất giống những chiếc rương kiểu cũ dùng để chứa quần áo, bên ngoài còn được sơn màu đỏ, trần nhà không cao, Sư Thanh Y có thể nhìn thấy hoa văn khắc trên rương, thủ pháp coi như tinh xảo.
Bốn chiếc rương lớn tựa như bốn chiếc quan tài, bị xiềng xích trói buộc, treo trên đỉnh đầu của các nàng.
Lạc Thần phát lực mũi chân, bật người nhảy lên, nhanh nhẹn đạp trên một chiếc rương trong số đó.
Thân thể của Lạc Thần rất vững, chiếc rương lắc lư vài cái, sau đó không tiếp tục lay động nữa.
Sư Thanh Y nhất thời không dám thở mạnh, nàng đưa đèn pin cho Âm Ca, bảo Âm Ca hỗ trợ chiếu sáng còn bản thân lại ra hiệu cho Lạc Thần đang đứng trên chiếc rương: “Dây xích chắc chắn không? Cẩn thận một chút.”
Lạc Thần gật đầu với nàng: “Không sao.”
Lạc Thần kiểm tra chiếc rương dưới chân xong, lại nhảy sang một chiếc rương khác, sau đó cũng kiểm tra hai chiếc còn lại, ra hiệu nói: “Bên trong có mùi máu.”
“Thi thể sao?” Sư Thanh Y trả lời nàng.
“Có thể.”
Sư Thanh Y ngửi thử, nàng cũng có thể mơ hồ cảm giác được một chút mùi tanh của máu, nhưng không có mùi hôi thối. Nếu như bên trong thực sự chứa thi thể, vậy hẳn là thi thể vẫn còn mới.
Âm Ca yên lặng chiếu đèn pin, một lát sau, ánh mắt của nàng thoáng nhìn sàn nhà, đột nhiên bất động, sau đó nàng đưa tay nhẹ nhàng kéo góc áo của Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y quay đầu nhìn về phía Âm Ca.
Âm Ca nhìn chằm chằm sàn nhà.
Sư Thanh Y nhìn theo ánh mắt của nàng ấy, chỉ thấy trên sàn xuất hiện một vật thể màu đen, có hình sợi dài, hơn nữa còn đang cử động, từ một chỗ khác kéo dài tới cửa.
Cửa đã bị các nàng tạm thời khép lại, vậy sợi dây đen này là len vào từ khe cửa bên dưới.
Sư Thanh Y cúi người nhìn kỹ, mới nhìn thấy đó là một loại kiến màu đen, nhưng bởi vì kéo một đàn dài với mật độ cao, kích thước lại cực kỳ nhỏ bé, hơn nữa tốc độ di chuyển của chúng rất nhanh, nên khi tụ cùng một chỗ mới nhìn giống như một sợi dây màu đen kéo dài trên sàn nhà.
Những con kiến này nhanh chóng bò lên tường, bức tường màu trắng loang lổ nhanh chóng xuất hiện một lằn đen vặn vẹo.
“Mau xuống đi!” Sư Thanh Y cảm nhận được mục đích của những con kiến này, nên vội vàng ra hiệu cho Lạc Thần.