Chương 588: Dạy học
Sáng hôm sau, hai người thức dậy hơi muộn.
Ban đêm xảy ra dị biến, bận rộn hồi lâu, luôn chờ đợi lo lắng, lúc Sư Thanh Y tỉnh lại thậm chí có chút uể oải, nàng rửa mặt xong thì mới tỉnh táo hơn một chút. Lúc ra khỏi phòng, cả căn nhà yên tĩnh, xem ra những người còn lại rất mệt mỏi nên còn chưa thức dậy.
Kết quả lúc Sư Thanh Y xuống lầu lại thấy Trường Sinh một mình ngồi trên sô pha.
Trong tay Trường Sinh đang cầm điện thoại di động của Lạc Thần, cúi đầu yên lặng nhìn chằm chằm màn hình, tư thế ngồi vừa đoan chính vừa ngoan ngoãn.
Điện thoại di động của Trường Sinh trước đó đã bị kim tiễn của Triệu Nghiễn phá hỏng, điện thoại mới mua còn đang trên đường giao đến, trước khi rời khỏi phòng của Ngư Thiển, Lạc Thần đã cố ý đưa điện thoại của mình cho nàng ấy, để tránh việc nếu như Dạ nhắn tin cho nàng ấy, nàng ấy lại không nhận được.
“Người lười như ngươi bình thường tham ngủ, sao hôm nay lại rời giường đầu tiên?” Sư Thanh Y có chút kinh ngạc, nhưng trong lòng đã sớm đoán được nguyên nhân, vì thế bước đến mỉm cười nhìn Trường Sinh.
“A Cẩn.” Trường Sinh ngẩng đầu gọi nàng, rồi lại nhìn về phía Lạc Thần vừa xuất hiện ở phía sau: “A Lạc.”
Lạc Thần gật đầu: “Thức dậy từ khi nào, có đói bụng không?”
“Sáng sớm ta đã tập luyện một lúc.” Trường Sinh trả lời đúng sự thật: “Có hơi đói.”
“Luyện tập?” Sư Thanh Y chú ý đến vài sợi tóc bên tai Trường Sinh thoạt nhìn dường như bị mồ hôi thấm ướt, trong lòng sáng tỏ như gương: “Không phải ngươi đã chạy bộ trong thôn đấy chứ?”
Trường Sinh gật đầu: “Đúng vậy.”
Sư Thanh Y đơn giản ngồi xuống bên cạnh Trường Sinh, tiện tay xoa đầu Trường Sinh, Trường Sinh được nàng xoa đầu thì mỉm cười, còn dán sát vào nàng, cọ vào người nàng như một chú thỏ khổng lồ.
“Trước đây ngươi sẽ không chạy bộ buổi sáng, hôm nay là ngọn gió nào thổi đến?” Sư Thanh Y vừa xoa đầu, vừa mỉm cười: “Có phải muốn chạy vài vòng quanh chỗ ở của Dạ hay không? Nếu như ngươi chạy bộ dọc theo đường lớn, chắc chắn sẽ chạy ngang qua chỗ ở của nàng.”
Trường Sinh cũng không giấu diếm, nói: “Phải, ta cũng không biết lúc chạy bộ ngang qua có thể nhìn thấy nàng không.”
“Vậy nhìn thấy Dạ không?” Sư Thanh Y hỏi nàng.
“Không có.” Trường Sinh nói: “Rèm cửa sổ phòng nàng khép lại, trước sân cũng không có người.”
Nhưng nàng cũng không thất vọng, ánh mắt trong suốt, giống như rơi đầy những ngôi sao: “Sau này sáng sớm và chiều tối, ta đều sẽ chạy bộ.”
Rồi cũng sẽ có một lần nhìn thấy, nàng cũng sẽ không quấy rầy, mà chỉ muốn lúc chạy bộ xa xa nhìn một cái, lại càng không dừng lại, để tránh gây cho Dạ phiền toái không cần thiết.
“Được.” Sư Thanh Y đưa tay, vui mừng nhéo lấy gò má mềm mại của Trường Sinh: “Mèo lười trong nhà rốt cục không ngủ nướng nữa, Dạ không thể không có công, ngày nào đó ta sẽ làm nhiều bánh gạo mè mời nàng ăn.”
“Dạ có từng gửi tin nhắn cho ngươi không?” Lạc Thần yên lặng ngồi bên cạnh Trường Sinh.
“Không có.” Trường Sinh chủ động đưa màn hình điện thoại đến trước mặt Lạc Thần.
Nàng dùng điện thoại di động của Lạc Thần đăng nhập vào tài khoản của bản thân, tuy rằng Dạ đã kết bạn với nàng, nhưng nhật ký tin nhắn lại trống rỗng. Mà ảnh đại diện của Dạ cũng xám xịt, đơn giản là ảnh đại diện mặc định.
Lạc Thần không lên tiếng.
Trường Sinh hiếu kỳ hỏi Lạc Thần: “A Lạc, ta không biết bản thân có nên chủ động nhắn tin cho nàng hay không. Nếu nàng vẫn không chủ động tìm ta trò chuyện, ta lại nhắn tin cho nàng, có phải là không tốt hay không?”
Dạ chưa từng trò chuyện với nàng qua tin nhắn, thật ra nàng có phần khẩn trương, không biết nên mở lời như thế nào.
Lạc Thần nói: “Mỗi người gặp phải tình huống như vậy đều có cách nghĩ của bản thân. Ta cũng không phải là Dạ, không cách nào phán đoán suy nghĩ của nàng, ngươi phải tự mình cẩn thận suy đoán rồi đưa ra lựa chọn.”
Trường Sinh thông minh mà thay đổi cách hỏi: “Vậy trước kia khi ngươi lần đầu có được số điện thoại của A Cẩn, ngươi đã làm thế nào?”
Lạc Thần còn chưa trả lời, trái tim của Sư Thanh Y đã đập loạn. Hồi tưởng lại buổi tối đầu tiên sau khi nàng mua điện thoại cho Lạc Thần, đủ loại rung động và thấp thỏm dường như lại lần nữa sống lại, phủ kín một lớp mật đường lên mảnh ký ức ấy.
Bất kể khi nào hồi tưởng lại, nàng đều cảm thấy ngọt ngào.
Ánh mắt của Lạc Thần lướt qua Trường Sinh, dừng trên người Sư Thanh Y: “Nếu là Thanh Y, ta sẽ chờ nàng chủ động nhắn tin. Người khác thì ta không hiểu, ta chỉ hiểu Thanh Y sẽ làm thế nào.”
Sư Thanh Y: “…”
Hai gò má của nàng nóng lên, rồi lại nghiêm mặt nói: “Ngươi giỏi tính toán, nhưng ngươi làm sao biết ta sẽ chủ động tìm ngươi, ngươi nghĩ thật hay.”
Lạc Thần bày ra vẻ mặt vô tội.
“Vậy lúc trước ngươi chủ động nhắn tin cho A Lạc sao?” Trường Sinh chuyển sang hỏi Sư Thanh Y.
“… Có nhắn.” Sư Thanh Y nhẹ giọng lẩm bẩm thừa nhận.
Lạc Thần nhẹ giọng nói: “Lúc đó ta vẫn luôn chờ, có lúc cũng sẽ chờ đến nóng lòng, sợ nàng không chủ động.”
Sư Thanh Y hiếm khi nghe được Lạc Thần kể lại tình huống khi đó, ánh mắt sáng ngời, giống như nghe thấy bí mật ẩn chứa kinh hỉ nào đó. Thì ra lúc trước Lạc Thần nhìn như bình thản, dáng vẻ bày mưu nghĩ kế thật ra trong âm thầm cũng sẽ vì nàng mà nóng lòng.
Lạc Thần quan sát Sư Thanh Y, trong ánh mắt ẩn chứa ý cười nhàn nhạt.
Sư Thanh Y nhất thời thoải mái.
Trường Sinh suy nghĩ một chút, đưa ra quyết định của chính mình, nói: “Ta rất muốn nhắn tin cho Dạ, vậy ta sẽ nhắn tin cho nàng trước.”
Sư Thanh Y thầm nghĩ cũng đúng, trạng thái cảm xúc của Dạ và người bình thường hoàn toàn không giống nhau, nàng ấy không biết gì về tình cảm. Đối đãi với Dạ, nếu như dùng những phương thức quanh co khúc chiết, Dạ căn bản khó có thể lý giải, cũng không lãnh hội được thâm ý trong đó, tốt nhất là nên trực tiếp nói rõ với nàng ấy.
Trường Sinh mở khung chat với Dạ, đang suy nghĩ nên nói câu gì để mở đầu, Sư Thanh Y lại phát hiện ảnh đại diện của Dạ thay đổi.
Từ hình ảnh một màu đen kịt trước đó, đổi thành ảnh chụp một xâu bánh gạo mè.
Mềm mại, phiếm ánh vàng của nước đường.
Sư Thanh Y nhận ra đây là xâu bánh gạo mè hôm qua nàng làm cho Dạ lúc nàng ấy và Lông Xám Trắng đến đây. Dạ từng lặng lẽ dùng điện thoại chụp một tấm ảnh, Sư Thanh Y đã bắt gặp, lúc đó nàng cho rằng Dạ yêu thích bánh gạo mè nên mới chụp làm kỷ niệm, không ngờ Dạ còn muốn dùng nó làm ảnh đại diện.
“Dạ mới vừa đổi ảnh đại diện.” Sư Thanh Y nói với Trường Sinh: “Hiện tại nàng đang cầm điện thoại, ngươi nhắn tin cho nàng, nàng sẽ lập tức nhìn thấy.”
Trường Sinh được cổ vũ, hít sâu một hơi, chuẩn bị soạn tin nhắn.
Thật ra Trường Sinh đến xã hội hiện đại cũng không tính là lâu, còn chưa quen nhắn tin, nên tốc độ cũng có phần chậm rãi. Hai người các nàng đánh chữ đều quá chậm, Sư Thanh Y cảm thấy như vậy lại rất đúng lúc, không người nào phải chờ người nào, trò chuyện nhiều rồi, tốc độ tay cũng có thể cùng nhau tiến bộ.
Trường Sinh gõ một lúc, Sư Thanh Y và Lạc Thần một trái một phải nàng bên cạnh nhìn nàng ấy.
Trong khung chat lại đột nhiên xuất hiện một tin nhắn.
Dạ nhắn: “Chào buổi sáng.”
Trường Sinh nhất thời mở to hai mắt nhìn, gần như sững sờ. Nàng thực sự ngờ Dạ sẽ nhắn tin cho nàng trước.
“Mau nói chào buổi sáng.” Đối mặt với Trường Sinh, Sư Thanh Y luôn phải quan tâm lo lắng, nàng nhìn thấy tin nhắn Dạ gửi cho Trường Sinh, ngay cả bản thân nàng cũng khẩn trương theo Trường Sinh.
Trường Sinh lập tức gõ chữ: “Chào buổi sáng, Dạ.”
Sư Thanh Y phân tích: “Lúc ngươi và Dạ trò chuyện, có thể sử dụng thêm một số biểu tượng cảm xúc mà ngươi thường dùng.”
Dù sao thì lúc Trường Sinh nhắn tin với nàng, cũng thường sử dụng một biểu tượng cảm xúc đều vô cùng đáng yêu, tốc độ gõ chữ của Trường Sinh tuy chậm, nhưng nửa thùng nước như nàng ấy về mặt này lại hỏi hỏi rất nhanh. Sư Thanh Y mỗi lần thấy Trường Sinh gửi biểu tượng cảm xúc cho nàng, dường như thấy được Trường Sinh đang nói chuyện trước mặt nàng, trong lòng không khỏi cảm thấy mềm mại.
Trong mắt nàng, Trường Sinh nhà nàng chính là người đáng yêu số hai trên đời.
Về phần người đáng yêu nhất trong lòng nàng, là một người khác. Tuy rằng người này bình thường nhìn lạnh lẽo như một tảng băng, bụng còn chứa đầy mực nước, nhìn dường như không dính dáng gì đến đáng yêu, nhưng chỉ có Sư Thanh Y mới biết được hương vị đáng yêu ở trong đó.
Lúc Dạ soạn những tin nhắn ngắn, tốc độ trả lời cũng tương đối nhanh: “Ta đến luyên gõ chữ.”
Trường Sinh: “Được, ta có mặt bất cứ lúc nào, ngươi cũng có thể tìm ta bất cứ lúc nào.”
Sau đó nàng gửi một biểu tượng mặt cười, trên gương mặt còn ửng đỏ hai má.”
Chờ một lúc, Dạ mới trả lời, nhưng chỉ có ba chữ, thật ra rất ngắn gọn: “Đã dậy chưa?”
Đáy mắt Trường Sinh dường như rót đầy mật, ngay cả màn hình điện thoại dường như cũng có thể nghênh đón hương hoa và ong mật vây quanh vào buổi sáng: “Dậy rồi.”
Dạ: “Ăn sáng rồi sao?”
Trường Sinh: “Vẫn chưa ăn. A Cẩn và A Lạc mới vừa thức dậy, lát nữa sẽ đi làm điểm tâm.”
Sư Thanh Y ở bên cạnh tiếp tục chỉ chiêu: “Ngươi có thể nói với nàng nhiều một chút, điểm tâm hôm nay chúng ta sẽ ăn bánh rán cùng với bánh cuốn hành thái cuốn mỏng.”
Vì vậy Trường Sinh lại chậm rãi gõ chữ: “A Cẩn nói, điểm tâm ăn bánh rán cùng với bánh cuốn hành thái . Đã lâu không không ăn bánh cuốn nàng làm, rất thơm, ngươi muốn nếm thử không?”
Sư Thanh Y hận không thể viết một quyển sổ tay đặt ở bên cạnh cho Trường Sinh tham khảo, còn đặc biệt dùng đến logic để phân tích: “Không sai, chính là phải tìm đề tài nói chuyện. Dù sao thì Dạ cũng là tìm ngươi để luyện tập đánh chữ, nàng ấy tính tình nghiêm túc, ngươi đánh chữ nhiều một chút, thật ra nàng ấy sẽ cảm thấy đó là một cơ hội tốt để học tập.”
Dù sao thì thời gian đầu thầm mến, Sư Thanh Y cũng trò chuyện với Lạc Thần như thế, có thể nói cái gì thì nói cái đó, cho đến khi bản thân vò đầu bứt tai cũng không tìm ra chuyện gì để nói nữa mới thôi.
Trong tiềm thức, lúc đó nàng luôn ngóng trông Lạc Thần có thể trả lời nàng nhiều một chút.
Nhưng đại đa số thời gian Lạc Thần đều trả lời một cách nhàn nhạt, nhưng mỗi một tin nhắn Sư Thanh Y gửi, Lạc Thần đều sẽ trả lời rất nhanh, rất hiếm khi khiến nàng phải đợi.
Lạc Thần nhìn Sư Thanh Y đang thao nát tâm can tiến hành quá trình đào tạo yêu đương cho Trường Sinh, nàng cũng không nói gì, mà chỉ yên lặng nhìn Sư Thanh Y bằng ánh mắt dịu dàng.
Sư Thanh Y lại nói: “Nhưng Trường Sinh ngươi cũng không thể nói quá nhiều, nói nhiều dễ làm cho người ta cảm thấy phiền, phải giữ chừng mực. Cái này ta không thể đo lường chính xác mà phải tự bản thân ngươi phán đoán.”
Trường Sinh liên tục gật đầu, lại tiếp tục trả lời tin nhắn tiếp theo: “Dạ, nếu ngươi muốn ta có thể mang điểm tâm của A Cẩn làm đến chỗ của ông chủ quán ăn, sau đó ngươi đến quán ăn, ngự giả sẽ không biết.”
Dạ nhanh chóng trả lời: “Được.”
Trường Sinh vô cùng mừng rỡ, nhìn Sư Thanh Y: “Nàng đồng ý đến quán ăn, A Cẩn ngươi làm nhiều một chút.”
“Yên tâm, cứ tin ở ta.” Sư Thanh Y cũng hưng phấn giống như Trường Sinh, nàng cũng không biết xảy ra chuyện gì, thấy Trường Sinh có chút tiến triển tâm tư trưởng bối của nàng cũng thêm phần vui mừng.
Loại cảm giác kích động này thật sự đã lâu chưa từng có.
Nếu như cô cô biết nàng đang vội vàng giúp người ta dọn chậu hoa trong nhà ra bên ngoài, không biết nàng ấy có tức giận đến mức muốn răn dạy nàng hay không. Sư Thanh Y nhớ đến Tư Hàm trong mộng cảnh, trong lòng bỗng nhiên có chút buồn bã.
Trường Sinh nhìn chằm chằm màn hình.
Dạ lại nhắn tin: “Uống nước chưa?”
Sư Thanh Y: “…”
Chờ một chút, tin nhắn này hình như có chút không ổn.
Trường Sinh cũng có chút nghi hoặc nhìn Sư Thanh Y. Nàng cũng cảm thấy tin nhắn này không giống với phong cách của Dạ.
Lạc Thần nhìn chằm chằm giao diện tin nhắn của Trường Sinh, lông mày nhíu lại dường như đang suy tư.
Trường Sinh chỉ đành trả lời đúng sự thật: “Sáng sớm lúc thức dậy, đã uống một ly nước ấm.”
Lạc Thần nhìn chốc lát, đạm nhạt nói: “Thanh Y, ngươi ở đây làm quân sư của Trường Sinh, mà có lẽ Dạ cũng có một quân sư.” Sư Thanh Y: “???”
Lạc Thần tiếp tục nói: “Đã dậy chưa, ăn cơm chưa, uống nước chưa. Những câu này nhìn hoàn toàn không giống phong cách của Dạ. Có thể là nàng đã đọc sách hoặc là tham khảo kinh nghiệm trên mạng, hoặc là bên cạnh nàng có người.”
Sư Thanh Y: “…”
Nàng nghĩ lại cũng cảm thấy đúng.
Nhưng như thế cũng thật thái quá, Dạ đây là tham khảo thứ hỗn tạp gì, hơn phân nửa là bị người ta hãm hại rồi.
Trong một căn nhà khác, Dạ cầm điện thoại di động, nhìn về phía Lông Xám Trắng ở bên cạnh, vẻ mặt lạnh lùng: “Kế tiếp, nên nói như thế nào?”
Lông Xám Trắng đứng bên cạnh Dạ, bắt đầu điếm ngón tay, từng ngón từng ngón, hắn không nhìn thấy màn hình điện thoại của Dạ, nói: “Để ta suy nghĩ đã, bách khoa toàn thư hướng dẫn nhắn tin qua điện thoại! Thức dậy rồi sao, ăn cơm chưa, uống nước chưa, trước khi ngủ đã tắm chưa, muốn đi ngủ sao? Còn có cái gì đây, đúng rồi, hôm nay thời tiết tốt, sau đó ngươi chụp một tấm ảnh phong ảnh gửi cho đối phương.”
Dạ có chút đăm chiêu.
“Đồ tỷ, ngươi cứ yên tâm đi.” Lông Xám Trắng vỗ ngực: “Làm theo lời ta, nhất định không sai, cam đoan cuộc trò chuyện không nhàm chán!”
Dạ tựa hồ nghe không hiểu: “Ta không biết chụp ảnh.”
“Ta biết, ta chụp giúp ngươi rồi gửi cho ngươi, hơn nữa còn cho ngươi một lớp filter tươi mát. Đúng lúc, trong điện thoại của ta có không ít ảnh phong cảnh chụp ở trong thôn, ta gửi ngươi, Đồ tỷ hiện tại ngươi có thể sử dụng rồi.”
Dạ gật đầu, lại gửi một tin nhắn cho Trường Sinh: “Ta không biết cách trò chuyện, để cho ngươi đợi lâu rồi.”
Sau đó nàng gửi một tấm ảnh phong cảnh.
Bên dưới nhắn tiếp một câu: “Hôm nay thời tiết thật tốt.”
Sư Thanh Y: “…”
Tình huống gì?
Trường Sinh nhận được tin nhắn, càng thêm sững sốt nhìn Sư Thanh Y, rồi lại nhìn Lạc Thần: “Ta nên trả lời thế nào?”
Sư Thanh Y vô cùng bất đắc dĩ: “Ta cũng không biết.”
Lạc Thần nhìn tấm ảnh chụp phong cảnh, phát hiện bên trong còn có bóng lưng của Sư Thanh Y, vừa nhìn đã biết là chụp lén, nàng chỉ cho Sư Thanh Y xem, giọng nói lạnh lùng: “Là Chu Thương đang ở bên cạnh làm quân sư, Dạ bên kia chỉ có hắn mới có thể chụp tấm ảnh như vậy.”
Sư Thanh Y: “…”