Chương 587: Thẩm vấn
Trường Sinh từ phía sau câu cổ Sư Thanh Y, ghé vào lưng Sư Thanh Y nhìn Dạ trong màn hình, thân thiết hỏi: “Rất lâu đại khái là cần bao lâu? Ngư Thiển thích hợp trở thành ngự giả, vậy nếu là nàng học, thì lại cần bao lâu?”
Ánh mắt của Dạ dời đi một chút, đối diện với ánh mắt của Trường Sinh.
Nàng nói: “Rất ít người có tư chất trở thành ngự giả, điều kiện hà khắc. Mà người có tư cách, chậm thì hai ba mươi năm, lâu thì năm sáu mươi năm, mới có thể nắm giữ ngự thuật. Nếu muốn đạt đến cảnh giới cao, còn cần thời gian lâu hơn nữa.”
Mọi người nghe thấy khoảng thời gian cần thiết, đều im lặng không lên tiếng.
Ngư Thiển mím chặt môi.
Ngự giả vốn dĩ hiếm có, ngự khí cũng rất khó khống chế, Thiên Thiên cũng từng nói, cây sáo của nàng ấy tuy rằng có thể điều khiển rắn và hồ điệp, nhưng trình độ này so với ngự khí chân chính thì còn cách một trời một vực, căn bản không được xem là ngự khí.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Sư Thanh Y có điều kiêng kỵ đối với ngự giả đang giám sát Dạ. Người đó hiển nhiên cũng là ngự giả đẳng cấp cao giống như Dạ, ngự thuật đã đăng phong tạo cực, một khi xảy ra xung đột tất nhiên sẽ rất khó giải quyết.
Dạ nói tiếp: “Cho dù Ngư Thiển thân là Bạch Giao, thích hợp tu luyện ngự thuật ít nhất cũng cần hơn hai mươi năm.”
Thời gian dài như vậy, làm sao có thể chờ được.
Việc này quá không hiện thực.
Bầu không khí trong phòng càng trở nên ngưng trọng.
“Nếu như hiện tại bắt đầu học tập, thì sẽ không kịp.” Vũ Lâm Hanh khoanh hai tay, hỏi: “Vậy có đường tắt nào hay không?”
Dạ lắc đầu.
Thiên Thiên tuy rằng không biết ngự thuật của ngự giả, nhưng nàng am hiểu điều khiển động vật, biết sự gian nan trong đó, thở dài: “Loại thuật pháp cao cấp như ngự thuật thực sự quá hiếm người có thể đạt được, làm sao còn có cái gọi là đường tắt.”
Ngự thuật không thể học cấp tốc, mà hiện tại Trạc Xuyên không cách nào lâu dài ở lại trong huyết trì, Linh Kiến của rương tróc yêu cũng chỉ có bản thân Trạc Xuyên mới có thể mở ra.
Tuy rằng có thể thông qua mộng cảnh khiến Trạc Xuyên dùng trạng thái của người sống mở Linh Kiến của rương tróc yêu, tạm thời không nói đến việc nàng ấy lại phải trải qua một lần thống khổ sau khi thức tỉnh, mà quan trọng nhất là mộng cảnh không thể ở lâu. Chờ lúc rời khỏi mộng cảnh, ở trong Linh Kiến nàng ấy sẽ trở lại thành con rối sống, không có ý thức tự chủ, không cách nào từ bên trong mở Linh Kiến, người khác cũng không thể vào được nữa.
Ngư Thiển tất nhiên sẽ vào trong cùng Trạc Xuyên, đến lúc đó hai người đều không thể ra ngoài được, sẽ vĩnh viễn bị giam trong Linh Kiến.
Như vậy xem ra, mặc kệ là phương pháp nào đều không khả thi.
Lạc Thần suy tư chốc lát, lại nói: “Ngư Thiển có thể không cần nắm giữ ngự thuật một cách toàn diện giống như ngự giả. Ngự giả có khả năng khống chế đa dạng, dĩ nhiên khó có thể tu luyện, cần tốn rất nhiền năm, nhưng Ngư Thiển không cần trở thành ngự giả nàng chỉ cần học được cách khiến Trạc Xuyên nhận nàng làm chủ nhân là được rồi, đây là mục đích duy nhất.”
Nàng đứng bên cạnh Sư Thanh Y, giọng nói có phần mềm nhẹ: “Sơ lân của Ngư Thiển ở trong cơ thể Trạc Xuyên mấy trăm, sơ lân lại là tinh huyết của Bạch Giao, Trạc Xuyên từ lâu đã dung hợp với khí tức của Ngư Thiển, khí tức của Ngư Thiển đối với nàng ấy vốn là một loại hấp dẫn trực tiếp nhất, sẽ càng dễ khiến Trạc Xuyên sinh ra phản ứng.”
Sư Thanh Y vẫn nhìn Lạc Thần, trong lòng luôn luôn có một chút trống rỗng không thể nói rõ, đồng thời cũng có chút hoảng hốt.
Nàng nỗ lực từ nét mặt của Lạc Thần nhìn ra một chút gì đó, nhưng Lạc Thần thoạt nhìn vẫn bình tĩnh như bình thường, nàng căn bản nhìn không ra điều gì.
Nàng chỉ có thể cảm giác được mùi hương trên người Lạc Thần rất nhạt, len lỏi vào trong hơi thở của nàng.
Sư Thanh Y chỉ đành vừa nhìn vừa nói ra suy đoán của bản thân: “Trạc Xuyên sản sinh phản ứng đối với rương tróc yêu là bởi vì rương tróc yêu là vũ khí nàng luôn mang theo bên người, có sự ràng buộc mật thiết, nếu vậy Ngư Thiển và Trạc Xuyên tình cảm sâu sắc, hẳn là cũng sẽ có giúp ích đối với việc Trạc Xuyên nhận chủ? Trong tiềm thức của Trạc Xuyên sẽ càng nguyện ý thân cận Ngư Thiển, điều này có thể giảm đi độ khó và thời gian nhận chủ hay không?”
“Ta không biết.” Dạ lại nói: “Điều này vượt qua phạm vi hiểu biết của ta.”
Dạ không hiểu tình cảm, là khó có thể hiểu được tác dụng của tình cảm trong việc nhận chủ.
“Trước đây có tiền lệ này hay không?”
Sư Thanh Y nghĩ thầm Dạ nhất định biết một số trường hợp ngự giả điều khiển thân thể lưu khí, đây là điều cần biết trong quá trình học tập ngự thuật, cho dù Dạ không cách nào thể hội tình cảm, chỉ cần trước đây có ví dụ Dạ sẽ khách quan nói ra, nhưng nàng ấy lại nói vượt quá phạm vi hiểu biết của nàng ấy, như vậy chứng tỏ trước đây chưa từng có trường hợp này.
“Không có.” Dạ cũng biểu đạt nghi hoặc của bản thân: “Tình cảm, có loại tác dụng này sao?”
” Mặc kệ hữu dụng hay là vô dụng, ta đều muốn thử một lần.” Ngư Thiển hiện tại có hy vọng nên cũng không ngại đối mặt khó khăn, nàng đứng lên, trịnh trọng nhìn vào màn hình điện thoại: “Dạ cô nương, ngươi có thể chỉ điểm ta sao? Có thể học được đến đây hay đến đó.”
Dạ gật đầu: “Có thể.”
Sư Thanh Y cũng nói: “Ngươi vừa học ngự thuật cơ bản, vừa sớm chiều ở chung với Trạc Xuyên, dẫn đạo nàng đáp lại ngươi. Giống như Lạc Thần đã nói, ngươi không cần mang theo áp lực trở thành ngự giả, như vậy sẽ rất lâu, ngươi chỉ cần khiến tiềm thức của Trạc Xuyên nhận ngươi làm chủ nhân thì nàng ấy sẽ không bị ngự giả khác khống chế nữa, như vậy là đủ rồi.”
Dường như có ánh sáng hy vọng, chiếu sáng đáy biển hắc ám, Ngư Thiển cảm kích nói: “Ta chắc chắn sẽ nỗ lực học tập.”
Dạ nói: “Ngày mai bắt đầu, ta sẽ chính thức dạy ngươi cơ sở của ngự thuật. Ngự khí cần nhiều lần tác động lên thân thể của đối tượng, cho nên ngươi có thể lựa chọn ngự khí phù hợp với ngươi trước, mà ngự khí phù hợp với Bạch Giao nhất thật ra chính là giọng hát của chính họ, trời sinh đã có khả năng khống chế rất mạnh.”
“Nghĩa là ta phải thường xuyên hát cho A Xuyên nghe, đúng không?” Ngư Thiển vội hỏi.
“Phải, nhưng không phải ca hát bình thường, mà còn phải dùng ca văn của Bạch Giao các ngươi. Không có ca văn củng cố, tiếng hát sẽ không có năng lực khống chế, mất đi tác dụng cơ bản của ngự khí.”
“Ta hiểu.” Ngư Thiển vốn có yêu thích rất lớn đối với ca hát, trước đây nàng thường hát cho Trạc Xuyên nghe, việc này đối với nàng là rất nhẹ nhàng, kho tàng âm nhạc cũng tràn đầy, trong đó không thiếu những ca khúc kỳ quái.
“Ngự thuật cần giảng giải rất nhiều, ta đánh chữ rất chậm, sau này ngươi có thể gọi video trò chuyện với ta, ta sẽ dạy lý thuyết cho ngươi thông qua điện thoại. Nhưng cũng có rất nhiều thao tác thực tế ta phải tiến hành làm mẫu trước mặt ngươi, cũng phải xem biểu hiện thực tế của ngươi, cho nên ta phải đến chỗ các ngươi.”
Trường Sinh nghe xong, ánh mắt sáng bừng, rồi lại nhanh chóng trở nên ảm đạm.
Dù sao Dạ đến một chuyến cũng không dễ dàng gì, nàng sợ Dạ khó xử.
Sư Thanh Y nghĩ đến Lông Xám Trắng: “Để Chu Thương đến xem rương tróc yêu thêm vài lần, ngươi đến cùng với hắn. Hoàng Lương nếu có ý muốn làm vụ mua bán này, hắn nhất định cần nhiều lần đàm phán.”
Nhưng nàng cũng biết cách làm này có nguy cơ nhất định, lại nói: “Chỉ là một hai lần thì không sao, nhưng nếu quá nhiều lần, kẻ giám sát ngươi cũng không phải đèn cạn dầy, nàng ta phát hiện ngươi thường xuyên đến chỗ bọn ta, nhất định sẽ nhìn ra quan hệ giữa chúng ta.”
Một khi kẻ giám sát nhìn ra, với mức độ bất hòa giữa Dạ và nàng ta, nàng ta nhất định sẽ ra tay với các nàng.
Nhưng hiện tại Sư Thanh Y cũng biết không còn cách nào khác.
Vốn dĩ Dạ sợ ngự giả kia tìm đến các nàng gây phiền phức, nhưng đêm nay nàng ta đã muốn khống chế Trạc Xuyên, hành vi này khiến người ta phẫn nộ, các nàng cũng không cần phải kiêng kỵ nữa, cùng lắm là trực tiếp đối đầu.
Dường như Dạ cũng có suy nghĩ giống như Sư Thanh Y, không hề phập phồng nói: “Phát hiện thì phát hiện, dù sao thì cũng sắp phế đi nàng ta rồi.”
“Phải.” Nét mặt của Lạc Thần có vẻ hờ hững chợt lóe lên.
“Bởi vì bị điều khiển và tiếng sáo của hai bên ảnh hưởng, ý thức của Trạc Xuyên đã buông lỏng, không chỉ là một cơ thể không có sự sống như trước đây nữa.” Dạ ở trong điện thoại nhắc nhở Ngư Thiển: “Nàng có thể sẽ tự mình làm ra một số cử động, nếu như nàng cử động thì sẽ tiêu hao năng lượng, như vậy thì cần phải ăn uống, ngủ nghỉ, điểm ấy sẽ không khác gì người sống. Ngươi cần chăm sóc nàng ấy giống như người bệnh, chỉ là thân thể của nàng ấy sẽ rất lạnh.”
Ngư Thiển nghe xong, vừa mừng vừa sợ, liên tục gật đầu.
Lạc Thần cũng liếc mắt nhìn Ngư Thiển, nhẹ giọng nói: “Hiện tại trong người nàng có sơ lân của mỗ nương, đảm bảo cơ thể không thối rửa, như vậy đồng nghĩa cơ thể của nàng sẽ không già đi, nếu có thể nhận chủ thành công, nàng có thể dùng trạng thái con rối sống ở bên cạnh ngươi mãi mãi.”
Ngư Thiển nghe vậy, một lần nữa đặt tay mình lên tay Trạc Xuyên, đầm nước trong mắt một lần nữa nổi lên gợn sóng.
Đôi mắt của Trạc Xuyên vẫn nhắm nghiền.
“A Xuyên, ngươi có nghe thấy không?” Ngư Thiển run giọng, trong mắt lại ngậm lấy ý cười chát đắng: “Thì ra chúng ta còn có lựa chọn thứ ba, ta nhất định sẽ làm được.”
Sư Thanh Y cũng cảm thấy vừa chua xót vừa thương tiếc cho Ngư Thiển. Nhìn như gian nan, nhưng trên con đường u tối cuối cùng cũng có thể nhìn thấy một chút ánh sáng, nàng tin tưởng Ngư Thiển tiếp tục tiến về phía trước, nhất định có thể đi đến nơi nàng ấy mong muốn.
Nghe ý tứ của Dạ, dường như Trạc Xuyên đã không cách nào chân chính sống lại, dù sao thì Dạ cũng không cứu được.
Nếu như Ngư Thiển trở thành chủ nhân của Trạc Xuyên, Trạc Xuyên cho dù thân là con rối sống cũng có thể giữ gìn được tôn nghiêm và tự chủ, Ngư Thiển sẽ không khống chế nàng ấy giống như những ngự giả khác, sẽ không mệnh lệnh cho nàng ấy mà sẽ cho nàng ấy rất nhiều che chở. So với trước đó cho rằng Trạc Xuyên đã chết đi, hoặc là Trạc Xuyên bị buộc nhận ngự giả khác làm chủ nhân, lựa chọn lúc này đối với Ngư Thiển là tương đối có thể chấp nhận.
Tuy rằng điều này không tính là viên mãn, dù sao con rối đứng giữa ranh giới của người chết và người sống, nhưng nếu như có thể dùng phương thức này ở bên cạnh Trạc Xuyên, cũng có thể xem như một loại vĩnh viễn.
Sư Thanh Y tâm tình phức tạp, lần thứ hai nhìn về phía Lạc Thần.
Ánh mắt của Lạc Thần cũng dừng trên người Sư Thanh Y.
Tất cả mọi người đều bị tiếng sáo của ngự giả đánh thức trong lúc nghỉ ngơi, đêm đã khuya, các nàng ở trong phòng thương lượng hồi lâu, chờ mọi việc được quyết định một cách thỏa đáng, Sư Thanh Y nói với Dạ: “Nghỉ ngơi trước đi, ngày mai chúng ta lại tiếp tục sắp xếp.”
Lạc Thần nói: “Ngươi gõ chữ chậm, lúc rỗi rãnh có thể nhắn tin nhiều một chút để tập luyện. Trường Sinh xưa nay có nhiều thời gian rãnh rỗi, hơn nữa cũng thích nói chuyện với ngươi, ngươi có thể nhắn tin với nàng nhiều hơn.”
Trường Sinh thuận theo con đường A Lạc đã trải sẵn cho nàng, lập tức nói: “A Lạc nói đúng, ta không bận chút nào.”
“Được.” Dạ nhìn Trường Sinh, có chút đăm chiêu, sau đó kết thúc cuộc trò chuyện này.
Ngư Thiển đỡ Trạc Xuyên nằm xuống, lúc này Trạc Xuyên không có bất cứ phản ứng gì, mà chỉ nằm bất động không chút sinh khí giống như trước đây. Đêm nay ngự giả kia đấu sáo thất bại nên sẽ không trở lại nữa, Sư Thanh Y bảo Ngư Thiển lập tức nghỉ ngơi dưỡng sức, sau đó nàng và mọi người rời khỏi phòng.
Cửa chính đóng chặt, trải qua một đêm khúc chiết, ngôi nhà một lần nữa yên tĩnh trở lại.
Sư Thanh Y mới vừa trở lại phòng mình thì đã ngửi thấy trong không khí tràn ngập mùi hương như có như không, mơ hồ có vài phần tương tự mùi hương trên người Lạc Thần.
Nàng ngửi kỹ, rồi nhìn chằm chằm Lạc Thần.
“Thế nào?” Lạc Thần hỏi.
“Ngươi… thơm quá.” Ánh mắt của Sư Thanh Y dán chặt lên người Lạc Thần.
Trên người Lạc Thần luôn có một làn hương lành lạnh vô cùng tốt dễ ngửi, Sư Thanh Y quyến luyến hương thơm ấy, mỗi lần nàng nói Lạc Thần thơm quá, vẫn luôn mang theo vài phần nóng bỏng si mê.
Nhưng lần trở lại này, ánh mắt của nàng là có chút do dự.
“Ta phát hiện gần đây lúc ngươi tắm rửa sẽ luôn có một chút mùi hương.” Sư Thanh Y đi vào phòng tắm, mở cửa ngửi thử, bên trong quả nhiên có mùi hương nhàn nhạt.
Lạc Thần đi đến bên cạnh nàng, nói: “Ngươi cảm thấy mùi hương này có thơm không?”
“… Thơm.” Sư Thanh Y gật đầu.
“Vậy là được rồi.” Lạc Thần thong thả tự nhiên: “Ta hy vọng trên người mình thơm một chút, ngươi cũng sẽ thích ngửi hơn. Mùi hương này còn có tác dụng an thần, chúng ta ngủ cùng nhau, ngươi sẽ ngủ ngon giấc hơn.”
Một lý do khiến Sư Thanh Y tìm không ra bất cứ sơ hở nào.
Sư Thanh Y nhìn Lạc Thần một cái, ánh mắt lại dừng trên sàn nhà của phòng tắm.
Mặt sàn vô cùng ẩm ướt, lưu lại không ít hơi nước.
Tuy rằng trước khi đi ngủ, nàng và Lạc Thần đều đã đi tắm, nhưng thời gian trôi qua khá lâu, hiện tại phòng tắm vốn nên gần như khô ráo mới phải, sẽ không đến mức ẩm ướt như vậy, giống như vừa rồi lại có người tắm rửa, thời gian vô cùng gần.
Sư Thanh Y xoay người lại, lần thứ hai nhìn chằm chằm Lạc Thần.
Nàng không nói chuyện, nhưng ánh mắt đang yên lặng dò hỏi.
“Ta lại tắm thêm lần nữa.” Lạc Thần trả lời đúng sự thật.
” Vì sao lại muốn tắm thêm lần nữa?” Sư Thanh Y hỏi.
Nàng càng nhìn càng cảm thấy không bình thường, đôi mắt dường như muốn nhìn thấu Lạc Thần: “Trong phòng còn rất nhiều hơi nước, rõ ràng mới vừa tắm xong, nhưng trước đó ngươi nói ngươi ra ngoài đuổi theo ngự giả, sao lại tắm lần nữa?”
Lạc Thần cười khẽ: “Ngươi thẩm vấn ta.”
Sư Thanh Y: “…”
Nàng không có cách nào, kéo tay Lạc Thần ngồi xuống giường, dịu dàng nói: “Ta không phải đang thẩm vấn hoặc là hoài nghi ngươi, ta chỉ lo lắng cho ngươi. Ngươi chính là một kẻ lừa đảo, dù sao ta cũng phải để tâm nhiều một chút.”
“Ta hiểu.” Lạc Thần nói: “Thanh Y, ngươi quá thông minh, để tâm càng nhiều liền càng khó lừa gạt ngươi, lâu ngày dài tháng, dĩ nhiên cũng sẽ không cố ý lừa gạt ngươi nữa, ngươi đừng lo lắng.”
“Ngươi không cần tâng bốc ta, dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ dành ta.” Sư Thanh Y gặp chiêu nào đỡ chiêu đó: “Đừng hòng đánh lạc hướng. Vì sao ngươi phải tắm thêm lần nữa?”
Trong nhận thức của nàng, trước khi ngủ rõ ràng đã tắm một lần, sau đó lại đột nhiên tắm thêm lần nữa, hẳn là muốn tẩy đi dấu vết gì đó.
Hoặc là lúc ngủ đổ quá nhiều mồ hôi, nên cảm thấy khó chịu.
Hoặc là…
Sư Thanh Y lấy lại tinh thần, càng thêm lo lắng mà nhìn chằm chằm Lạc Thần.
Lạc Thần cũng không lên tiếng nữa.
Sư Thanh Y không hề chần chờ, nói với Lạc Thần: “Cởi quần áo ra.”
“Làm gì?” Lạc Thần biết rõ còn cố hỏi.
Sư Thanh Y vươn tay muốn tự mình cởi, Lạc Thần lại tránh khỏi tay nàng. Sư Thanh Y càng cảm thấy khác thường, đơn giản trực tiếp nắm lấy cổ tay trái của Lạc Thần, Lạc Thần lại dùng tay phải giữ chặt tay nàng, nàng liền thuận thế khống chế cả tay phải của Lạc Thần.
Nàng giữ chặt tay Lạc Thần, Lạc Thần cũng không chút phản kháng, thân thể ngã xuống giường.
Sư Thanh Y cũng ngã xuống, cúi đầu nhìn nàng: “Đừng cử động.”
Cùng lúc đó, Sư Thanh Y lần lượt kéo hai tay của Lạc Thần ra rồi đè lên đỉnh đầu, áp lên mái tóc dài xỏa tung trên giường.
Gương mặt của hai người gần kề trong gang tấc, hô hấp cũng quyện vào nhau.
Lạc Thần nằm dưới thân Sư Thanh Y, dường như bị Sư Thanh Y khóa chặt, không thể chạy trốn, ánh mắt cũng tựa như bao phủ bởi một màn sương mù, mê hoặc khó tả, nàng thấp giọng nói: “Thanh Y, ngươi ép buộc ta?”
Sư Thanh Y thiếu chút nữa bị ánh mắt mê hoặc của nàng câu mất hồn phách, ngay cả thắt lưng cũng mềm nhũng, hơn nữa bị câu nói mập mờ của nàng làm cho mặt đỏ tai hồng: “Ta… ta không có ý ép buộc ngươi, ngươi nói xấu ta.”
Lạc Thần cười như không cười mà nhìn nàng.
Sư Thanh Y nói: “Là ngươi không phối hợp.”
Lạc Thần hỏi ngược lại nàng: “Ta không phối hợp, ngươi còn ấn chặt ta, chẳng phải là ép buộc ta sao.”
“… Ta.” Trong lòng Sư Thanh Y có một suy đoán, thật ra nàng dùng lực rất nhẹ, lúc ấn tay Lạc Thần rất sợ đụng phải chỗ nào đó, thân thể của nàng cũng nằm nghiêng bên cạnh Lạc Thần tránh đè lên người nàng ấy.
“Ta không muốn làm gì, chỉ muốn xem một chút.” Sư Thanh Y nói tiếp.
“Xem cái gì?”
Sư Thanh Y nghĩ thầm có phải trên người Lạc Thần có vết thương nào đó, đang chảy máu cho nên nàng ấy mới cần phải tắm rửa, rồi lại sợ nàng lo lắng nên mới giấu diếm nàng. Nếu như Lạc Thần bị thương, vậy cũng chỉ có thể là sau khi ngự giả xuất hiện, bởi vì hôm nay trước khi đi ngủ nàng và Lạc Thần đã tắm cùng nhau, thân thể của Lạc Thần nàng nhìn rất rõ ràng, không hề có vết thương.
Lạc Thần trở về vô cùng trễ, có lẽ là vào phòng tắm xử lý vết thương xong rồi mới đến phòng của Ngư Thiển.
Mức độ ẩm ướt của phòng tắm, có thể chứng minh điều này.
“Có phải ngươi đã giao đấu với ngự giả rồi bị thương không?” Sư Thanh Y nóng lòng, cũng không vòng vo với Lạc Thần nữa mà trực tiếp hỏi: “Để ta xem dưới quần áo của ngươi.”
“Được.” Lạc Thần nói: “Ngươi buông ta ra, ta tự mình cởi.”
Thật ra Sư Thanh Y cũng sợ luôn giữ tay nàng ấy như vậy, nàng ấy sẽ khó chịu, cho nên nàng cuống quýt buông tay ra.
Lạc Thần ngồi dậy, trên người nàng chỉ mặc một bộ quần áo mỏng, hai tay nắm góc áo, chậm rãi cởi xuống, chỉ còn lại nội y.
Da thịt không chút tỳ vết, còn xinh đẹp hơn bất cứ khối mỹ ngọc nào trên thế gian.
Sư Thanh Y tỉ mỉ quan sát một phen, thấy nửa người trên của Lạc Thần quả thật không có vết thương, nhất thời yên tâm không ít, nhưng nàng tâm tư kín đáo, nên vẫn nói: “Hay là bị thương trên đùi?”
Lạc Thần bất đắc dĩ liếc mắt nhìn nàng một cái, sau đó cởi quần dài, để lộ ra đôi chân thon dài trơn bóng.
“Có không?” Lạc Thần hỏi nàng.
Sư Thanh Y cúi xuống nhìn kỹ chân của Lạc Thần, cũng không có bất cứ khác thường gì.
Lạc Thần nói: “Ta đi ra ngoài truy tìm ngự giả, dĩ nhiên đổ không ít mồ hôi, ngươi cũng biết hiện nay ta bị hồn đọa, thân thể dễ bị lạnh, mồ hôi lạnh càng khiến cả người không thoải mái, cho nên trở về liền đi tắm, sau đó mới đến phòng của Ngư Thiển.”
Trên người nàng không có miệng vết thương, đây là bằng chứng, nhưng Sư Thanh Y biết Lạc Thần một khi bị thương, những sợi tơ đỏ trên người sẽ lập tức khâu lại, cam đoan thân thể nàng ấy khôi phục trở lại trạng thái tốt nhất, cho dù bị thương thì cũng có thể là đã được chữa trị rồi.
Tốc độ chữa trị của tơ đỏ nàng đã chứng kiến tận mắt, thực sự vô cùng đáng sợ.
Nhưng phương thức khâu vết thương không hề có gây tê và thương xót này sẽ chỉ làm Sư Thanh Y kinh hồn táng đảm. Như vậy sẽ đau đớn cỡ nào, nàng không cách nào tưởng tượng, rồi lại không cách nào chịu đau đớn thay cho Lạc Thần.
Sư Thanh Y nhìn thấy Lạc Thần hiện tại gần như không mặc quần áo, vội vã bảo nàng ấy nằm vào trong chăn, nhẹ giọng nói: “Thực sự không phát sinh xung đột với ngự giả rồi bị thương? Ngươi bị thương, tơ đỏ sẽ… khâu lại, thật ra hiện tại ta cũng không biết nên phán đoán thế nào.”
“Thật sự không có.” Trong mắt Lạc Thần có chút giận dỗi.
Sư Thanh Y bị Lạc Thần nhìn như vậy trong lòng vô cùng hổ thẹn, nên liền tiến đến bên cạnh nàng ấy, nói: “Không phải ta không tin ngươi, ta chính là… sợ ngươi bị thương.”
“Ta đã nói ta sẽ phế nàng ta, nếu ta dễ dàng bị nàng ta đả thương, sau này làm thế nào phế nàng ta?” Lạc Thần tựa vào đầu giường, đưa tay giúp Sư Thanh Y cởi cúc áo.
“Ngươi nói cũng đúng.” Sư Thanh Y bị thuyết phục, mỉm cười phối hợp cởi quần áo: “Trong lòng ta, ngươi nhất định lợi hại hơn nàng ta.”
Trong ánh mắt Lạc Thần cũng có ý cười, nàng đưa áo ngủ cho Sư Thanh Y, rồi lại cởi móc áo ngực, chuẩn bị tự mình thay áo ngủ.
Sư Thanh Y ném áo ngủ của hai người sang một bên, cứ thế quang lỏa ôm Lạc Thần nằm xuống, gương mặt vùi vào hõm vai Lạc Thần: “… Cứ thế ngủ đi.”
“Được.” Lạc Thần đồng ý.
Da thịt của hai người tiếp xúc lẫn nhau, điều này làm cho trái tim mệt mỏi của Sư Thanh Y có cảm giác bình yên hơn một chút.
Màu đỏ trong đôi mắt của Sư Thanh Y lúc này vẫn chưa rút đi, nàng không dám lộn xộn, tối đa chỉ chen chân của mình vào giữa hai chân Lạc Thần, quyến luyến cọ xát, rồi lại tiếc hận nói: “Ta cảm thấy đôi mắt của ta một khoảng thời gian rất dài cũng không thể trở lại bình thường được.”
“Hôm nay ngươi đã khống chế rất tốt.” Lạc Thần đối diện với nàng, cũng đáp lại động tác cọ xát của nàng: “Nhưng phải chú ý ngưng thần tĩnh tâm, đừng kích động.”
Hôm nay Sư Thanh Y an an ổn ổn trôi qua một cách bình thường, vẫn có thể miễn cưỡng chống đỡ, nhưng một khi tâm tình chịu kích thích gì đó, loại bình tĩnh được nàng khổ cực duy trì sẽ sụp đổ trong chớp mắt.
Ánh mắt của Lạc Thần thoáng ảm đạm.
“Ta sẽ chú ý.” Hô hấp của Sư Thanh Y rất ấm áp: “Chỉ là ta rất tưởng niệm thời gian nằm cùng ngươi giống như trước đây, cũng giống như bây giờ.”
Lạc Thần hiểu ý của nàng, ngón tay điểm nhẹ lên mũi của nàng, cố ý trêu chọc: “Lẽ nào hiện tại nằm cùng ta, không tốt sao?”
“… Dĩ nhiên là tốt.” Sư Thanh Y câu lấy ngón tay của nàng: “Nhưng trước đây có thể… thuận theo tâm ý.”
“Phải nhịn.” Lạc Thần cười khẽ.
“Ta sẽ nhịn.” Sư Thanh Y hừ nhẹ một tiếng, vùi đầu vào ngực Lạc Thần, Lạc Thần đưa tay ôm nàng chặt hơn nữa.
“Nhưng…. ta hy vọng ngươi không nên nhịn.” Khuôn mặt của nàng vùi sâu vào nơi mềm mại của Lạc Thần: “Ngươi biết ta có ý gì.”
Không nên luôn chịu đựng.
Không nên luôn uất ức bản thân.
“Ta… hiểu.” Lạc Thần rũ mi, cúi đầu hôn nhẹ lên trán của Sư Thanh Y.
Hai người tắt đèn, ôm nhau ngủ.