Dò Hư Lăng – Hiện Đại Chương 583

Chương 583: Lưu khí

 

Lông Xám Trắng rất vui lòng giúp đỡ Sư Thanh Y, hơn nữa Sư Thanh Y còn hứa hẹn nếu như việc mua bán thành công hắn còn có thể được chia chút lợi ích, vì thế hắn nói: “Vậy ta nói với lão đại thử xem. Thật ra ta cũng biết đây là chuyện tốt, nhưng ta không nắm chắc suy nghĩ của lão đại.”

“Cảm ơn.” Sư Thanh Y mỉm cười gật đầu: “Mặc kệ kết quả thế nào, làm phiền ngươi giúp ta hỏi một tiếng.”

“Vậy nếu có tiến triển, ta làm thế nào liên lạc với ngươi?” Lông Xám Trắng lấy điện thoại của mình ra: “Sư tiểu thư, ngươi thuận tiện cho ta số điện thoại của ngươi không?”

“Không thuận tiện.” Lạc Thần đạm nhạt nói: “Ngươi có thể gọi điện thoại cố định trong nhà của bọn ta, bất cứ lúc nào cũng sẽ có người bắt máy.”

Lông Xám Trắng: “…”

Sư Thanh Y nhìn Lạc Thần một cái, không khỏi cười khẽ, sau đó nói với Lông Xám Trắng: “Ta cho ngươi số điện thoại cố định, ngươi lưu lại đi.”

Lông Xám Trắng lưu số vào trong điện thoại, rồi lại cùng Sư Thanh Y nói mấy câu, sau đó mới trở vào trong sân. Hắn không tiếp tục đánh bài nữa, mà đi thẳng vào bên trong tìm lão đại.

Ba người cũng trở lại căn nhà.

Hiện tại đã chuyển lời, việc cần phải làm là kiên trì chờ đợi.

Sư Thanh Y cảm thấy trong việc này Lông Xám Trắng vẫn vô cùng tận tâm, mà Dạ đã từ cửa sổ nhìn thấy các nàng, cũng biết mục đích của các nàng, hẳn là sẽ biết nên làm như thế nào.

Việc phiền phức duy nhất chính là lão đại kia, Hoàng Lương.

Hoàng Lương là một người cẩn trọng, điều này từ lúc tặng thức ăn nước uống cho bọn hắn ở trên đường thì Sư Thanh Y đã có thể nhìn ra, hơn nữa là trong nghề này, có thể đi đến vị trí lão đại, tất nhiên không phải hạng tầm thường.

Không hề nghi ngờ, Hoàng Lương đối với chiếc rương cổ vật này là có hứng thú rất lớn, nếu không cũng sẽ không để một người xa lạ như Ngư Thiển đi cùng đoàn xe của bọn họ. Trước đó bởi vì kiêng kỵ đối với Sư Thanh Y nên không tiện trộm đi hoặc cướp đoạt, hơn nữa còn phải vội vàng vào mê cung điều tra, nên chỉ đành miễn cưỡng buông bỏ chấp nhất đối với chiếc rương, nhưng lần này chủ động của chiếc rương chủ động tìm đến cửa, lại còn đưa ra giá cực thấp, hắn nhất định sẽ có phản ứng.

Với tâm tính của Hoàng Lương, phản ứng đầu tiên chắc chắn là hoài nghi.

Nếu như hắn cố tình muốn làm vụ mua bán này, cũng nhất định phải thông qua điều tra thăm dò, kiểm tra hàng hóa, sau đó đàm phán. Trước khi đưa ra quyết định cuối cùng, chính hắn sẽ không ra mặt, mà chỉ để thuộc hạ đứng ra. Nếu như việc này để Lông Xám Trắng đi báo cho hắn, hắn rất có khả năng sẽ thuận nước đẩy thuyền, để Lông Xám Trắng đến chỗ các nàng xem chiếc rương, dù sao đối với Hoàng Lương mà nói, lợi ích do hắn nhận, chịu chết thì người khác đi trước.

Sự cẩn thận và máu lạnh của Hoàng Lương ở mặt này, đối với Sư Thanh Y ngược lại là một chuyện tốt. Dù sao Lông Xám Trắng nhát gan, lại dễ lừa gạt, nếu như là Hoàng Lương tự mình đến, Sư Thanh Y vẫn sẽ có chút áp lực.

Nếu kết quả giống như Sư Thanh Y dự đoán, Dạ và Lông Xám Trắng cùng đến, bởi vì mục đích mà Dạ muốn đạt được, mặc kệ bằng cách nào nàng ấy cũng sẽ làm được.

Cũng không biết Dạ đã sẽ nói những gì với Hoàng Lương.

Trường hợp này Dạ cần phải diễn kịch, nhưng thực tế khả năng diễn xuất của Dạ gần như bằng không, điều này khiến Sư Thanh Y có chút lo lắng.

Trường Sinh cũng khó tránh kích động. Nhưng nàng biết chừng mực, sẽ không đi ra ngoài ngóng nhìn, mà chỉ ngồi trên sô pha phòng khách, trò chuyện cùng Sư Thanh Y, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa lớn.

Ngư Thiển trong lúc chờ đợi lại càng đứng ngồi không yên, lo lắng và nóng lòng đều viết lên trên mặt, rất sợ xuất hiện biến cố gì đó dẫn đến việc Dạ không cách nào thuận lợi đến đây.

Nhóm người đều chờ trong phòng khách, chỉ có một mình Lạc Thần vắng mặt, nàng đang ở trong phòng, Sư Thanh Y cũng không biết nàng đang làm gì.

Thời gian chậm rãi trôi qua, lúc gần mười giờ tối, điện thoại cố định của phòng khách rốt cục đổ chuông.

Ngư Thiển canh giữ ở bên cạnh điện thoại, mới vừa nghe tiếng chuông, nàng lập tức vươn tay bắt máy. Hai vai của nàng vô thức run rẩy, hít sâu một hơi rồi mới đưa ống nghe đến bên tai, thấp giọng nói: “… Xin chào.”

Trong ống nghe truyền đến giọng nói của Lông Xám Trắng: “Xin chào, ta tìm Sư tiểu thư.”

Ngư Thiển vội vã chuyển máy cho Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y gật đầu với nàng ấy, nhận lấy điện thoại nói chuyện với Lông Xám Trắng.

Trong điện thoại Lông Xám Trắng nói cho Sư Thanh Y biết, lão đại tạm thời còn không quyết định, chỉ nói để hắn đến xem hàng trước, hỏi Sư Thanh Y có thể mang chiếc rương ra hay không, hắn sẽ đến nhà để xem.

Sư Thanh Y chờ chính là kết quả này, nên nàng vui vẻ đáp ứng.

Lông Xám Trắng lại nói: “Không chỉ có ta, Đồ tỷ cũng sẽ cùng ta đến đó. Lão đại nhờ Đồ tỷ hỗ trợ xem hàng, có thêm một người, Sư tiểu thư ngươi thấy có thuận tiện không?”

“Thuận tiện.” Sư Thanh Y nét mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng quả thực cầu còn không được.

“Vậy lát nữa bọn ta sẽ đến.”

“Được, bọn ta sẽ chuẩn bị sẵn chiếc rương.”

Sư Thanh Y cúp máy, nhìn về phía Ngư Thiển, nói: “Dạ sẽ nhanh chóng đến đây. Chờ nàng đến, tất cả tiến hành theo kế hoạch.”

Ngư Thiển mím môi, vội vàng gật đầu không ngừng. Nàng cũng không ngồi xuống mà cứ đứng như thế.

Trường Sinh lại nhanh chóng chạy vào phòng bếp rửa trái cây, rất nhanh đĩa trái cây tươi ngon mọng nước được bày trên bàn trà, nàng ngồi trên sô pha, ngoan ngoãn chờ đợi.

Sư Thanh Y gửi tin nhắn cho Lạc Thần: “Dạ đã xác định sẽ đến.”

Qua một hồi lâu Lạc Thần mới trả lời: “Được, ta lập tức mang rương tróc yêu xuống.”

Không bao lâu, Lạc Thần bước xuống từ trên cầu thang, trên lưng cõng rương tróc yêu. Sư Thanh Y vội vã đón lấy rương tróc yêu, nàng phát hiện Lạc Thần đã thay một bộ quần áo khác so với bộ mặc ra ngoài lúc sáng sớm, mái tóc dài cũng có chút óng mượt, như là mới vừa gọi đầu xong.

Hương thơm trên người thoang thoảng, thấm vào tâm can.

“Ngươi tắm rồi?” Sư Thanh Y lấy làm kỳ lạ.

“Phải.” Lạc Thần thấp giọng nói: “Ta ở trên lầu thu dọn, đổ chút mồ hôi.”

“Ngươi không nên quá vất vả.” Sư Thanh Y lo lắng cho nàng: “Chờ lát nữa ta đến thu dọn là được rồi.”

“Không sao.” Lạc Thần nói.

Sư Thanh Y bảo nàng ấy ngồi xuống nghỉ ngơi, nhóm người trong phòng khách đợi hơn mười phút, ngoài cửa xuất hiện bóng dáng của Lông Xám Trắng.

Dạ yên lặng đứng phía sau hắn, hiện tại nàng là Tân Đồ.

Ngư Thiển và Trường Sinh gần như không hẹn mà cùng nhìn về phía Dạ.

Nét mặt của sắc mặt không có một chút gợn sóng, chẳng qua lúc liếc mắt nhìn Trường Sinh, ánh sáng trong mắt dường như khẽ lay động.

“Quấy… quấy rầy rồi.” Đây là lần đầu tiên Lông Xám Trắng đến gõ cửa nhà các nàng, tuy rằng mấy ngày nay thường nhìn thấy trong thôn, nhưng dù sao cũng rất ít khi trực tiếp giao tiếp, Lông Xám Trắng thoạt nhìn có chút khẩn trương, nói chuyện cũng có phần lịch sự hơn so với các anh em của hắn.

“Mời hai vị vào.” Sư Thanh Y bước đến, mỉm cười mời bọn họ vào nhà, rồi lại biết rõ cố hỏi Lông Xám Trắng.” Ngươi họ gì, ta nên xưng hô ngươi như thế nào?”

“Ta họ chu, tên Chu Thương.” Lông Xám Trắng bị nụ cười ấm áp của Sư Thanh Y chói đến mờ mắt, trong lòng vui sướng hồi đáp: “Đồ tỷ họ Tân.”

“Chu tiên sinh, Tân tiểu thư.” Sư Thanh Y gật đầu, dẫn Lông Xám Trắng và Dạ đến ngồi trên sô pha.

Trường Sinh lập tức rót trà cho hai người họ.

Lúc đưa chén trà vào tay Dạ, Trường Sinh không nói lời nào, nhưng ánh mắt dừng lại đối diện với ánh mắt của Dạ giây lát, sau đó lập tức lui về. A Cẩn và A Lạc đã căn dặn nàng lúc ở bên ngoài không thể nhận người quen với Dạ, nàng vẫn luôn cố gắng khắc chế, diễn rất tốt.

“Cảm ơn.” Dạ nhìn Trường Sinh.

“… Không cần khách sáo.” Trường Sinh thấp giọng nói: “Trên bàn trà có trái cây, các ngươi tùy ý là được rồi, đừng câu nệ.”

Lông Xám Trắng ngồi ở một bên, trái lại có chút kinh ngạc.

Hắn không ngờ Đồ tỷ lại nói cảm ơn với người khác, thật sự là lần đầu tiên. Dù sao thì hắn và các anh em khác chưa từng nghe qua, căn bản là không hề có đãi ngộ này.

Dạ uống một ngụm trà do Trường Sinh rót, lại nói: “Trà ngon.”

Lông Xám Trắng: “…”

Tình huống gì?

Dù sao thì Lông Xám Trắng mới vừa vào nhà đã bị chỉnh đến ngây người.

Sư Thanh Y âm thầm lau mồ hôi, tuy rằng Trường Sinh có khả năng diễn xuất, nhưng Dạ ở mặt này thật sự là không biết cái gì gọi là diễn xuất.

Trước đó Dạ giả trang làm Tân Đồ, nhưng vẫn chủ động nói chuyện với Trường Sinh, còn cùng Trường Sinh đi cưỡi lừa, sau đó lại tặng chuồn chuồn cỏ. Nếu không phải Dạ không hề che giấu khi ở trước mặt Trường Sinh, Sư Thanh Y còn không thể sớm nhìn thấu thân phận của nàng ấy.

Nhưng đối với Dạ mà nói, diễn xuất quả thật là không thể cưỡng cầu.

Sư Thanh Y chỉ đành nhìn Trường Sinh một cái, Trường Sinh thông minh hiểu ý của Sư Thanh Y, sau khi đưa trà xong thì tự giác ngồi sang đầu kia của sô pha.

“Hai vị xem hàng trước đi.” Sư Thanh Y đi thẳng vào vấn đề, đặt rương tróc yêu xuống.

Lông Xám Trắng kích động không ngớt, vội vã mang bao tay. Trước đó tuy rằng hắn đồng hành cùng Ngư Thiển, nhưng căn bản không có cơ hội gần gũi quan sát rương tróc yêu giống như bây giờ, rương tróc yêu bên ngoài có những đường vân gỗ vừa cổ xưa vừa tinh xảo, khiến người ta tán thán không ngớt.

“Đồ tỷ.” Lông Xám Trắng cẩn thận liếc mắt nhìn Dạ.

Dạ không hé răng mà chỉ chuyển mắt nhìn rương tróc yêu.

“Chiếc rương này nên mở thế nào? Bọn ta muốn xem bên trong.” Lông Xám Trắng không dám hỏi Đồ tỷ, chỉ đành hỏi Sư Thanh Y.

“Đây là rương có ẩn chứa cơ quan, không thể mở dễ dàng như vậy được.” Sư Thanh Y vẫn duy trì ý cười: “Ta cũng không biết.”

Bên trong rương tróc yêu đều là vũ khí và bảo vật của Trạc Xuyên, còn có quyển sách tranh quý báu nàng ấy vẽ cho Ngư Thiển, Sư Thanh Y nhất định sẽ không để người khác nhìn thấy.

“Đây là vật của Ngư tiểu thư, vậy Ngư tiểu thư biết mở không?” Lông Xám Trắng chỉ đành nhìn về phía Ngư Thiển.

Tâm tư của Ngư Thiển căn bản không ở nơi này, nàng chỉ lắc đầu.

Lông Xám Trắng không có cách nào, chỉ đành tự mình quan sát từng chút một, đặc biệt chăm chú nhưng vẫn không thể nhìn ra mấu chốt của cơ quan. Nhưng điều này ngược lại khiến hắn cảm thấy rương tróc yêu nhất định không phải vật tầm thường, càng xem lại càng thích, nhịn không được cẩn thận suy nghĩ.

Để có thể tranh thủ cho Dạ có thể thời gian ở lại chỗ này, Sư Thanh Y dĩ nhiên cũng hy vọng Lông Xám Trắng có thể xem cẩn thận hơn một chút.

Nhưng chờ sau khi Lông Xám Trắng xem xong, hắn cũng sẽ không ở lại lâu, cho nên nàng cân nhắc rồi mời Lông Xám Trắng.” Chu tiên sinh, Tân tiểu thư, cũng sắp đến giờ cơm trưa rồi, hai vị hiếm khi đến đây một chuyến, chi bằng ở lại ăn trưa rồi hãy đi? Đúng lúc các ngươi cũng có thể chậm rãi xem, không cần vội.”

“Việc này…” Lông Xám Trắng muốn đồng ý, rồi lại sợ lão đại tức giận.

“Tuy nói là buôn bán, nhưng buôn bán cũng phải ăn cơm đúng không, có một số việc thương lượng trên bàn cơm sẽ dễ dàng hơn.” Ý cười trong mắt Sư Thanh Y làm cho người ta sa vào trong đó, khó có thể cự tuyệt: “Trưa hôm nay ta sẽ làm bánh gạo mè*, các ngươi thích không?”

Dạ lập tức nâng mắt lên.

“Đó là thứ gì?” Lông Xám Trắng không biết bánh gạo mè là bánh gì, không phản ứng kịp.

*Mình dịch tạm là bánh gạp mè, nguyên văn là Yongjin Tangyouguozi:  đặc sản Tứ Xuyên

Dạ liếc mắt nhìn Lông Xám Trắng: “Nói, ngươi thích.”

Lông Xám Trắng: “…”

Đồ tỷ bảo hắn nói, hắn liền cảm thấy lông tơ đều dựng đứng.

Dạ lại nhìn Sư Thanh Y: “Hắn sẽ ở lại ăn trưa, ta cũng vậy.”

Lông Xám Trắng: “???”

Hắn vẻ mặt mờ mịt: “Đồ tỷ, ta… ta chưa từng nói a?”

Dạ quay đầu yên lặng nhìn chằm chằm Lông Xám Trắng.

Lông Xám Trắng gian nan nuốt nước bọt, một lát mới sợ hãi rụt rè nói: “Ta đã nói ta sẽ ở lại đây ăn trưa, cảm ơn Sư tiểu thư, có thể thưởng thức tay nghề của Sư tiểu thư là vinh hạnh của ta, ta rất thích ăn… bánh… mè.”

Tuy rằng hắn không biết đó là thứ gì.

Nhưng Đồ tỷ đã nói như vậy, hắn nào dám không phối hợp, bằng không cái mạng cũng không còn.

Dạ sửa lời hắn: “Là bánh gạo mè.”

Lông Xám Trắng hoảng hốt vô cùng: “Đúng đúng đúng, bánh gạo mè.”

Dạ nhìn Lông Xám Trắng một hồi lâu.

Lông Xám Trắng gần như có cảm giác bị tử thần nhìn chằm chằm.

Dạ gọn gàng dứt khoát nói: “Đừng ra ngoài nói lung tung, nếu không sẽ giết ngươi.”

Sư Thanh Y: “…”

Lông Xám Trắng: “…”

Lông Xám Trắng rất ít tiếp xúc trực tiếp với Đồ tỷ, nhưng đều có một nhận thức chung với các anh em, đó chính là Đồ tỷ bình thường rất đáng sợ, bọn họ không dám đến gần, cũng chỉ có lão đại mới có thể nói với Đồ tỷ mấy câu.

Nhưng hiện tại hắn mới biết được, thì ra Đồ tỷ đáng sợ như vậy.

Mà Dạ những biểu hiện lúc này của Dạ, nếu như là Hoàng Lương, với sự khôn khéo của hắn nhất định sẽ nhìn ra điểm kỳ lạ, nhưng Hoàng Lương người này rất thâm trầm, sẽ không biểu hiện ra ngoài, hắn chính là một mối uy hiếp lớn nhất.

Nhưng khả năng diễn xuất của Dạ không thể học cấp tốc, trước đó Sư Thanh Y vẫn luôn lo lắng đối với việc này, hiện tại nhìn Dạ hù dọa Lông Xám Trắng, nàng ngược lại thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may người đến là Lông Xám Trắng.

Nếu như không uy hiếp như vậy, nói không chừng sau khi trở về Lông Xám Trắng nói chuyện phiếm với các anh em, không cẩn thận sẽ truyền tới tai Hoàng Lương. Nhưng hiện tại hắn bị Dạ đe dọa, có lẽ lá gan đều bị dọa vỡ rồi, ngay cả khi hắn cảm thấy trong việc này có điều kỳ lạ thì sau khi trở về cũng sẽ không dám lên tiếng.

Kẻ giám sát không nhìn thấy tình huống trong nhà, hiện tại Dạ không có diễn xuất, ngược lại rất an toàn.

Dạ đứng dậy, rời khỏi sô pha.

Lông Xám Trắng vội vã hỏi: “Đồ tỷ, ngươi đi đâu?”

Dạ không quay đầu lại mà chỉ nói: “Toilet.”

Sư Thanh Y nghĩ thầm lần này không tồi, cuối cùng cũng biết tìm một lý do rồi, nàng cũng vội vã nói: “Toilet ở trên lầu, ta dẫn ngươi đi.”

“Được.” Dạ trả lời một tiếng, rồi theo Sư Thanh Y lên lầu.

Hai người cùng đi lên lầu, đến gian phòng của Ngư Thiển.

Không được bao lâu, dựa theo kế hoạch Lạc Thần và Ngư Thiển cũng sẽ tìm một lý do để lên lầu, đến lúc đósẽ do Vũ Lâm Hanh và Thiên Thiên các nàng ở lại chiêu đãi Lông Xám Trắng.

Dù sao thì với bản lĩnh nói chuyện đầu lưỡi nở hoa của Vũ Lâm Hanh và Thiên Thiên, Lông Xám Trắng có thể bị mê hoặc đến đầu óc choáng váng, nhất thời sẽ không xảy ra vấn đề gì.

Sư Thanh Y mở cửa phòng Ngư Thiển, Dạ đi rồi, nhìn chằm chằm Trạc Xuyên đang nằm trên giường chốc lát.

Sư Thanh Y đứng ở bên cạnh, khẩn trương đến mức không dám lên tiếng. Dạ xốc chăn của Trạc Xuyên lên, trước tiên là sờ vào cổ, sau đó đặt tay lên ngực Trạc Xuyên, rồi lại chuyển sang bắt mạch.

Lúc Ngư Thiển và Lạc Thần vào phòng, nhìn thấy hình ảnh Dạ đang bắt mạch.

Lạc Thần yên lặng đóng cửa lại, Ngư Thiển bước nhanh đến bên giường, hô hấp khó có thể khống chế.

“Trong cơ thể nàng có thứ gì?” Dạ nhìn Ngư Thiển.

Ngư Thiển vội vàng nói: “Là sơ lân của mỗ nương ta. Trước đó sơ lân của ta cũng ở bên trong, sau đó được ta lấy ra, mà sau khi mỗ nương qua đời, không ai có thể lấy sơ lân ra nữa, cho nên… vẫn ở lại trong cơ thể của A Xuyên.”

Dạ gật đầu: “Đây là vật hộ mệnh rất tốt.”

” Ý của ngươi là, A Xuyên nàng…” Giọng nói của Ngư Thiển run lên.

Dạ thu tay lại: “Nàng không có hô hấp, không có mạch đập, không có nhịp tim.”

Ánh mắt của Ngư Thiển chợt ảm đạm.

Những điều này chứng tỏ rằng một người đã chết đi.

“Nhưng đây cũng không phải là kết luận cuối cùng, cần phải vào huyết trì xem rồi mới có thể định đoạt.” Nói nói xong, tùy ý nâng tay lên, trong phòng đột nhiên xuất hiện một cánh cửa kỳ lạ, dường như có thể mở ra tùy theo ý muốn của Dạ.

“Đây là cửa vào huyết trì.” Dạ nói: “Các ngươi cùng ta đi vào.”

Ngư Thiển vội vã ôm lấy thân thể của Trạc Xuyên, theo Dạ bước vào cánh cửa.

Sư Thanh Y và Lạc Thần cũng theo sau.

Cánh cửa khép lại.

Trước mắt là một màu đỏ thê mỹ, mặt trăng đỏ treo trên bầu trời, bên dưới là huyết trì đỏ tươi, mặt nước chập chờn theo gió.

Trước đây Sư Thanh Y và Lạc Thần đã từng nhìn thấy huyết trì của Dạ nên cũng không kinh ngạc, nhưng Ngư Thiển lần đầu tiên nhìn thấy, ôm Trạc Xuyên đứng bên hồ, nhìn một mảnh mênh mông đỏ rực, không khỏi sững sốt.

“Cùng ta đến đây.” Dạ cởi giày, đi vào trong hồ.

Ba người cũng chân trần bước xuống hồ.

Cùng theo sau Dạ đi vào giữa hồ, trăng đỏ trên đầu, dường như đưa tay là có thể chạm đến.

“Đặt nàng vào trong nước.” Dạ căn dặn.

Hô hấp của Ngư Thiển ngưng trệ, cẩn thận thả Trạc Xuyên xuống.

Nước trong huyết trì rất nông, không qua khỏi mắt cá chân của các nàng. Trạc Xuyên nằm xuống, cũng không hoàn toàn bị nước nhấn chìm, một phần mũi vào miệng vẫn còn lộ ra khỏi mặt nước, mái tóc dài đen nhánh nhẹ nhàng lay động trong máu loãng.

Dạ lấy cây sáo màu đen của mình ra, đưa lên môi, bắt đầu thổi.

Đây là một làn điệu Sư Thanh Y chưa bao giờ nghe qua.

Yếu ớt, giống như âm thanh phát ra từ địa phủ, từng âm tiết dọc theo máu loãng, rơi xuống người Trạc Xuyên.

Ánh mắt của Lạc Thần dừng trên mặt Trạc Xuyên.

Rất nhanh, nàng đã nhìn thấy từ lỗ mũi Trạc Xuyên toát ra một làn khói màu đỏ nhạt, làn khó tràn ra ngoài rồi lại dường như chậm rãi bị hít vào, vặn vẹo tựa như một con rắn.

Sư Thanh Y cũng nhìn thấy, vội vã hỏi Dạ: “Đó là thứ gì?”

Dừng lại dừng thổi sáo, nói: “Đó là khí của nàng, chỉ khi ở trong huyết trì mới có thể nhìn thấy loại khí này.”

Dạ nhìn Ngư Thiển: “Huyết trì là nơi phán đoán một người còn sống hay đã chết chuẩn xác nhất, nàng không chân chính chết đi.”

Cả người Ngư Thiển kịch liệt run lên, sau đó hai chân thoát lực quỳ gối bên cạnh thân thể của Trạc Xuyên.

“Nhưng…” Dạ đột ngột đổi giọng.

Sư Thanh Y cảm thấy không ổn, nhìn Dạ, chờ nàng ấy nói tiếp.

 

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!