Dò Hư Lăng – Hiện Đại Chương 55

Chương 60: Đánh lừa ghi âm

Chúc Cẩm Vân đương nhiên là một nữ nhân có tri thức hiểu lễ nghĩa, tuy rằng trong lòng đối với mỗi một chi tiết đều chú ý, nhưng mặt vẫn lộ ra vẻ ôn hòa, mỉm cười nói: “Xin chào, Lạc tiểu thư.”

Sau khi cùng Chúc Cẩm Vân khách sáo chào hỏi, Lạc Thần vỗ nhẹ lên vai Sư Thanh Y: “Ta về phòng.”

Sư Thanh Y ngẩng đầu nhìn nàng, khuôn mặt thanh tú vẫn như trước có chút nhợt nhạt: “Chờ ta cho ngươi nghe một đoạn ghi âm, là của Tào Duệ.”

Động tác của Lạc Thần thoáng chốc dừng lại, gật đầu, ra khỏi phòng sách.

Rất nhanh Lạc Thần trở lại, thay đổi một bộ quần áo ở nhà.

Nếu trước đó mặc áo ngủ để lộ vết đỏ thì lúc này đều đã bị áo sơ mi che đi hơn phân nửa, vết đỏ ở chỗ xương quai xanh cũng được tóc dài che lại, vì vậy loại cảm giác lười nhác mà quyến rũ cũng phai nhạt rất nhiều, ngược lại lộ ra vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Nữ nhân này con người nàng chính là như vậy, lúc nàng mờ ám lại có thể mờ ám đến khiến khớp xương người khác phải mềm nhũn, thẹn thùng mà xin khoan dung. Thế nhưng trong những lúc cần nghiêm chỉnh nàng luôn luôn là dung mạo cao nhã đúng mực cùng lễ độ như vậy.

Sư Thanh Y vừa rồi không trực tiếp mở đoạn ghi âm kia, là vì muốn chờ Lạc Thần, đồng thời cũng chờ Chúc Cẩm Vân nói xong. Hiện tại thấy Lạc Thần ngồi xuống bên cạnh nàng, trong lòng cuối cùng cảm thấy bình tĩnh rất nhiều, nói với Chúc Cẩm Vân: “Cẩm Vân, ta trước hết nghe đoạn ghi âm, chúng ta tạm thời dừng ở đây, ta nghe xong sẽ lại tìm ngươi.”

Chúc Cẩm Vân xuyên qua màn hình băng lãnh, nhìn Sư Thanh Y và Lạc Thần ngồi cùng một chỗ, nhẹ giọng cười nói: “Ta bên này cũng có chút tài liệu cần xử lý, nếu có thắc mắc gì ngươi cứ trực tiếp gọi điện thoại cho ta. Tạm biệt.”

“Được, tạm biệt.”

Chúc Cẩm Vân kết thúc cuộc thoại, Sư Thanh Y cũng đăng xuất MSN, màn hình một lần nữa trở lại trống trải, chỉ còn đoạn ghi âm vẫn lẳng lặng hiển thị trên đó, tựa như một bí mật bám bụi đã lâu chờ người đến xem.

Sư Thanh Y cắm tai nghe vào máy tính, cùng Lạc Thần mỗi người một bên bắt đầu nghe đoạn ghi âm.

Trong tai nghe lúc đầu chỉ phát ra một đoạn âm thanh sàn sạt trống rỗng, nghe tựa như âm thanh của tằm ăn lá dâu, loại chờ đợi này khiến Sư Thanh Y càng cảm thấy khẩn trương.

Đoạn ghi âm cuối cùng cũng vang lên giọng nói của nam nhân: “Trước đó đã tiêm cho hắn liều lượng bao nhiêu? Tại sao vẫn chưa đi vào trạng thái bán hôn mê.”

Giọng nói của nam nhân trầm thấp có chút già nua.

“5ml, nồng độ năm phần trăm.” Giọng nói ôn hòa của nữ nhân truyền đến, là giọng nói của Chúc Cẩm Vân.

“Nồng độ này rất cao, đã là gấp đôi thể chất của người bình thường. Kỳ lạ, sao lại không được.” Nam nhân nói: “Ta đang suy nghĩ, có nên tăng nồng độ hay không.”

Giọng nói của Chúc Cẩm Vân không có gì phập phồng, nói: “Thầy, chờ thêm một lát nữa. Thuốc này nếu nồng độ quá cao sẽ gây tổn thương cho thần kinh.”

Nghe đến đó, cả người Sư Thanh Y trở nên run rẩy.

Người chưa từng trải qua đương nhiên sẽ không biết hai thầy trò họ đang nói về cái gì, thế nhưng Sư Thanh Y đã từng chân thật mà thể nghiệm qua, vì vậy nàng cực kỳ hiểu rõ.

Bọn họ là đang tiến hành bước đầu tiên của quá trình thôi miên, dùng thuốc khống chế thần kinh, trong y học gọi là gây mê tâm lý. Người trải qua gây mê tâm lý, đại não sẽ rơi vào trạng thái hôn mê không thể tự khống chế, tính cảnh giác, năng lực nhận thức, các loại bản năng nguyên thủy đều bị suy yếu đến điểm đóng băng.

Trong trạng thái tâm lý không hề phòng bị, dưới sự ám chỉ cùng dẫn dắt bằng lời nói của bác sĩ tâm lý, đối với người bệnh có một tác dụng khơi gợi rất rõ rệt.

Năm đó tại biệt thự nhà họ Sư, Sư Thanh Y bị băng gạc che đi hai mắt, nằm trên giường lớn, trên cổ tay mảnh khảnh tràn đầy vết kim, vô số lần bị người khác đỡ lấy đầu, rót vào chất lỏng mùi vị như rỉ sắt.

Những người hầu hạ Sư Thanh Y khuôn mặt đều cứng nhắc như tử thi, mà đôi mắt Sư Thanh Y bị băng lại không nhìn thấy gì. Vì vậy cho dù là một mỹ nhân mỹ lệ như vậy, ở trong cuộc sống tăm tối như thế cũng sẽ khiến người ta có cảm giác tuyệt vọng như rơi vào địa ngục.

Chất lỏng được rót vào trong miệng, theo thực quản chảy vào dạ dày, loại mùi vị đó đến nay từng tế bào trên người Sư Thanh Y còn ghi nhớ rõ ràng, không thể quên, không dám quên.

Loại mùi vị như ăn mòn thân thể trong ký ức này hôm nay một lần nữa khơi lại, lãnh khí bắt đầu lan tràn từ đầu đến chân.

Bàn tay Sư Thanh Y vô thức nắm chặt vạt áo của Lạc Thần, Lạc Thần một tay đè lại tai nghe, nhìn về phía nàng, nhận thấy nàng gần như lạnh phát run, vội vàng kéo tay nàng qua, nắm tay nàng trong lòng bàn tay mình, ôn nhu nói: “Làm sao vậy?”

Sư Thanh Y lắc đầu: “Không sao, ta chỉ cảm thấy Tào Duệ rất đáng thương. Hắn tại sao lại biến thành như vậy, nếu như giáo sư biết sinh viên của nàng vì một lần theo nàng xuống mộ mà suy sụp thành bộ dạng này, nhất định sẽ hối hận đến chết.”

Thần sắc của nàng vô cùng hốt hoảng, không phân biệt rõ là đang nói hắn hay là chính bản thân nàng.

Lạc Thần nắm cổ tay nàng, nắm thật chặt: “Cho dù Tào Duệ lúc trước không xuống mộ, chỉ sợ hắn cũng không tránh khỏi. Ta cảm thấy năm xưa đã xảy ra chuyện gì đó, hắn vẫn luôn đè nén trong lòng, trùng hợp tại cổ mộ bị phóng đại nên mới có phản ứng như vậy. Trước hết nên bình tĩnh, nghe hết đoạn ghi âm, có lẽ sẽ phát hiện manh mối gì đó.”

Lạc Thần vừa dứt lời, đoạn ghi âm cuối cùng có sự thay đổi.

Tiếng sàn sạt trở nên lớn hơn rất nhiều, có lẽ là Chúc Cẩm Vân thay đổi vị trí của máy ghi âm, đồng thời nghe giọng già nua của nam nhân, nặng nề hỏi: “Tào Duệ, nghe thấy ta nói chuyện không?”

Tai nghe lại truyền ra âm thanh sàn sạt, rõ ràng là Tào Duệ không trả lời.

Nam nhân nói tiếp: “Tào Duệ, ngươi sợ nhất cái gì?”

Giọng nói của hắn khàn đục, chậm rãi, giống như một lão nhân tuổi xế chiều: “Sợ sâu? Sợ rắn? Sợ tối? Sợ cô đơn một mình?”

Hắn lần lượt liệt kê, cuối cùng mới nói: “Hay là sợ quỷ?”

Tào Duệ vẫn không trả lời, bất quá trong đoạn ghi âm có thể nghe được âm thanh hắn nuốt nước bọt, còn có tiếng thở nặng nề của hắn.

Đây là biểu hiện hắn đang sợ hãi.

Tuy rằng Sư Thanh Y không nhìn thấy dáng vẻ của Tào Duệ lúc này, nhưng nàng hoàn toàn có thể tưởng tượng hắn lúc này hẳn là đang cuộn chặt thân thể, cúi đầu, giống như người suy yếu sắp chết, ánh mắt ngây dại nhìn đầu ngón chân của mình, dường như đã không còn linh hồn nữa, như một con rối mặc cho người khác chi phối.

Nam nhân trầm giọng lặp lại: “Ngươi sợ quỷ. Là loại quỷ gì, nó có hình dạng như thế nào, ở nơi nào? Nói đi, đừng sợ, ngươi nói cho ta nghe, ta giúp ngươi bắt nó, nó cũng sẽ không hại người được nữa.”

Tâm lý bệnh nhân rất nhiều lúc tựa như một đứa trẻ, vì vậy trong quá trình thôi miên, rất nhiều bác sĩ tâm lý sẽ vào vai phu huynh mà dỗ dành đứa trẻ đó. Lúc này tâm tư của bệnh nhân đã được thuốc thanh lọc đến ngây thơ như trẻ con, cái bác sĩ muốn chính là một sự dẫn dắt thiện ý, nhưng loại dẫn dắt này nói trắng ra cũng chính là một sự lừa dối mà thôi.

Đáng tiếc lời nói dối của nam nhân kia không đạt được hiệu quả mong đợi, Tào Duệ tuy rằng sợ hãi đến không ngừng thở dốc nhưng không hề trả lời.

Đoạn ghi âm truyền đến âm thanh vải vóc được vuốt phẳng, hẳn là là Chúc Cẩm Vân chỉnh sửa lại quần áo trên người Tào Duệ.

Nàng nói: “Ngoan, đừng sợ, nói cho ta biết, ta sẽ ở bên cạnh ngươi.”

Giọng nói của nàng ôn nhu như nước, nếu nói dối, so với nam nhân có hiệu quả hơn bội lần, khiến người khác không thể chống đỡ. Hơn nữa trong quá trình thôi miên, nàng không đề cập đến cập bản thân là ai, cũng không gọi thẳng tên của Tào Duệ, biến bản thân thành một người không xác định như vậy có thể khiến Tào Duệ thu được cảm giác không có chút áp lực.

Tào Duệ quả nhiên đã mắc câu, giọng nói của hắn khàn khàn, tuyệt vọng mà nỉ non: “A mỗ nương.”

Tào Duệ là người dân tộc thiểu số, từ nhỏ xưng hô mẹ là a mỗ nương, xưng hô ba là a đa. Bởi vì Chúc Cẩm Vân là nữ nhân cho nên trong nhận thức của Tào Duệ lúc này, hắn hiển nhiên xem nàng là người thân thiết nhất với hắn lúc nhỏ, mẹ hắn.

Vì vậy Chúc Cẩm Vân thuận nước đẩy thuyền: “A mỗ nương ở đây, nói cho a mỗ nương biết, bây giờ ngươi đang nhìn thấy cái gì?”

“Một chiếc kiệu hoa.” Tào Duệ nỉ non: “Một chiếc kiệu hoa đỏ thẫm, bốn anh em nhà họ Vương nâng lấy nó, khiêng nó lên Thâm Vân Sơn. Mọi người trong làng đi theo phía sau chiếc kiệu đó.”

Chúc Cẩm Vân nói: “A mỗ nương trí nhớ kém, đã quên mất là con gái nhà nào lập gia đình, ngươi nói cho ta biết có được hay không?”

Tào Duệ rõ ràng dừng lại một lúc, đột nhiên khóc thành tiếng: “A mỗ nương….là ngươi. Ngươi ngồi bên trong kiệu, ngươi chính là cô dâu kia, vì sao ngươi không biết! Bọn họ không phải người tốt, a đa cũng là kẻ hèn nhát, người trong thôn muốn đem ngươi gả cho động chủ, a đa cũng không quản.”

Giọng nói trong đoạn ghi âm cất cao hết mức, chói tai mà điên cuồng. Tào Duệ hét lớn: “Không….đó không phải động chủ gì cả, đó là Thanh Đầu Quỷ, nó mỗi buổi tối đều trốn bên cạnh của sổ nhìn hai người chúng ta! Nó đến rồi, móng tay thật dài, nó sẽ đến! Đến rồi!”

Lần này đoạn ghi âm dường như muốn bùng nổ, Sư Thanh Y cảm thấy một trận đau đầu, tiếp theo chỉ biết giọng nói của Tào Duệ đột nhiên im bặt, thay vào đó là âm thanh thống khổ của Chúc Cẩm Vân, nghe ra hình như là Chúc Cẩm Vân bị Tào Duệ bóp cổ.

Đoạn ghi âm bắt đầu xuất hiện hỗn loạn, cuối cùng trong âm thanh thủy tinh vỡ vụn trên mặt đất tất cả đều kết thúc.

Sư Thanh Y mồ hôi chảy ròng ròng, đem tai nghe tháo xuống sau đó cầm lấy ly sữa trên bàn đưa lên miệng.

Bởi vì sợ hãi khi hồi tưởng lại dĩ vãng, nàng uống quá nhanh dẫn đến bị sặc, khuôn mặt thanh tú vốn tái nhợt trở nên đỏ ửng, không ngừng ho khan, thoạt nhìn cực kỳ yếu ớt.

Lạc Thần bỏ tai nghe xuống, vội vã ôm lấy vai nàng, bàn tay nhẹ nhàng qua lại vỗ về lưng nàng, giúp nàng đều hòa lại nhịp thở: “Chậm một chút, đừng nóng vội.”

Trong loại vỗ về mềm mại như sóng biển này Sư Thanh Y cuối cùng bình thường trở lại, nàng ngẩng đầu lên, có chút đờ đẫn mà nhìn khuôn mặt Lạc Thần.

Đôi mắt màu hổ phách của nàng dường như bất động, bên trong phản chiếu tất cả đều là hính bóng của Lạc Thần.

Lạc Thần đã sớm nhận thấy Sư Thanh Y bất thường, ngay từ đầu lúc nghe ghi âm thái độ của Sư Thanh Y đã không bình thường, hiện tại càng thêm kỳ hoặc. Nàng vuốt nhẹ mái tóc của Sư Thanh Y, đem nàng ôm vào trong ngực, thấp giọng nói: “Đang suy nghĩ cái gì? Nói cho ta biết.”

“Ta trước đây cũng từng trải qua loại trị liệu này.” Sư Thanh Y ôm nàng, nói: “Khi đó trong quá trình trị liệu, luôn có một nữ nhân gọi ta, theo ta. Là một nữ nhân, ta không biết nàng cụ thể là ai, ngay cả hình dáng của nàng như thế nào ta cũng không biết. Ta biết đó là tác dụng của thuốc cùng suy nghĩ hỗn tạp của ta mà sinh ra ảo giác, trên thực tế chỉ có Cẩm Vân bên cạnh ta.”

Ánh mặt Lạc Thần trầm xuống: “Cho nên?”

“Lúc đó ta còn xem Cẩm Vân là nữ nhân đó, cũng giống như Tào Duệ vừa rồi xem nàng là mẹ hắn. Thôi miên đều là gạt người thôi.” Sư Thanh Y nghĩ lại mà sợ hãi, nỉ non nói: “Chỉ mong lúc đó ta không nói sai cái gì với Cẩm Vân.”

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!