Chương 59: Tâm Ma
Một tiếng trả lời này của Lạc Thần, tuy là một câu trả lời rất đơn giản cùng nhạt nhẽo, nhưng ý tứ ở trong đó đối với Sư Thanh Y mà nói chính là một lời hứa hẹn vô cùng trọng đại.
Hai người mặt đối mặt, dán rất gần, Sư Thanh Y có thể nhìn thấy rõ ràng ánh sáng mờ nhạt của đèn giường chiếu lên mi mắt của Lạc Thần. Trong mắt nàng phản chiếu một bóng mờ, tựa như đêm trăng mùa hạ, ngọn cỏ lau bên bờ hồ yên tĩnh soi mình xuống mặt nước. Trong hơi thở có thể cảm nhận được hương thơm mềm mại ấm áp của Lạc Thần, bàn tay vuốt ve lưng nàng, lại càng có thể chân thật cảm nhận da thịt trơn bóng như ngọc của nàng.
Loại thị giác, khứu giác cùng xúc giác chân thật này kết hợp với nhau, nói cho Sư Thanh Y biết đây thật sự không phải là giả, hiện tại Lạc Thần là của nàng.
Hết thảy đều không phải một giấc mơ.
Thầm mến vốn là một việc quá sức thống khổ trên đời, thế nhưng khi loại tâm ý này được đối phương đáp lại, thống khổ ngược lại sẽ biến thành một loại hạnh phúc quá sức ngọt ngào, hơn nữa còn là hạnh phúc gấp bội.
Hiện tại Sư Thanh Y hạnh phúc đến muốn chết, khuôn mặt lộ ra một tia mờ nhạt ngượng ngùng đỏ ửng, khóe miệng nhịn không được nở một nụ cười.
Nhưng mà nàng cũng không thể đắc ý quá sớm, trước mặt Lạc Thần không hề e dè, nhưng nửa đường lại khẩn trương đến cả người cứng nhắc, vì vậy liền giấu đi ý cười nơi khóe miệng, che che đậy đậy vẻ mặt muốn nói lại thôi, trái lại cứ như kẻ trộm làm một lần thâu hương thiết ngọc*.
Lạc Thần đương nhiên đã đem biến hóa rất nhỏ trên mặt nàng nhất nhất thu vào trong mắt, vươn ngón tay xoa nhẹ khóe môi nàng. Qua lại trêu đùa khóe môi xinh đẹp kia, giọng nói có chút trêu ghẹo: “Giống như bây giờ có phải tốt hay không?”
Sư Thanh Y quẫn bách vân vê ngón tay của mình, đồng thời nắm chặt lấy tay của Lạc Thần dời xuống, ánh mắt không tự chủ được lại dán chặt trên bàn tay đó.
Tay của Lạc Thần thật sự là trắng nõn xinh đẹp, ngón tay thon dài, đầu ngón tay cũng là đẹp như hành tước*, nhất là móng tay được tu chỉnh rất gọn gàng sạch sẽ.
Ở hiện đại rất nhiều nữ nhân đều coi trọng móng tay của mình, thích giữ móng tay dài và nhọn, cũng có thể sơn sửa các kiểu, như vậy có thể làm cho ngón tay càng thêm thon dài xinh đẹp. Nhưng Lạc Thần lại thường xuyên tu chỉnh móng tay cho nên Sư Thanh Y gần như chưa từng thấy móng tay nàng dài.
Móng tay của nàng sạch sẽ mà ôn nhuận, tu chỉnh gọn gàng không hề bén nhọn, một chút cũng sẽ không mang đến tổn thương cho người khác, cũng như nàng đã từng như vậy cẩn thận săn sóc che chở nữ nhân nàng yêu.
Sư Thanh Y nhìn, gần như xuất thần. Nàng nghĩ đến không lâu trước đó, ngón tay Lạc Thần còn đang trên cơ thể nàng du ngoạn, thậm chí từng dò xét qua chỗ hết sức tư mật, trong lòng lập tức có một loại rung động dị thường mãnh liệt cùng khô nóng dâng lên.
Nữ nhân cùng nữ nhân trong lúc đó, chính là làm như thế này sao?
Trong lúc Sư Thanh Y miên man suy nghĩ, tay của Lạc Thần cứ như vậy ửng lên một tầng hồng nhạt, đó mà màu sắc của khát vọng.
Trước đây Lạc Thần ở cổ đại đã gả đi, đó chính là thích nam nhân, chuyện nam nữ Sư Thanh Y không muốn đề cập đến, chỉ xem đó là việc đã qua của Lạc Thần. Nhưng điều khiến nàng không nghĩ ra chính là, vì sao ngay cả loại chuyện trong lúc đó của nữ nhân với nhau, Lạc Thần cũng quen thuộc như vậy?
Tay của Lạc Thần dường như mang theo một loại ma pháp kỳ diệu, sờ đến mỗi một chỗ, đều có thể thật sâu mà gây kích thích lên thần kinh của Sư Thanh Y. Loại kỹ xảo này khiến Sư Thanh Y nghĩ lại mà máu huyết đều phải sôi trào, đồng thời cũng không khỏi cảm thấy nghi hoặc.
Nàng dù sao vẫn cảm thấy xấu hổ khó mở miệng hỏi, Lạc Thần quá mức thuần thục, điểm này thật sự có chút kỳ quái.
Cụ thể là kỳ quái ở đâu, Sư Thanh Y lại không nói ra được.
Lạc Thần phát hiện Sư Thanh Y vẫn nắm chặt lấy tay nàng không tha, nhìn đến mê muội, thần sắc e lệ mà lại có chút ảo não, trong lòng nhất thời sáng tỏ. Nàng bất động thanh sắc mà liếc mắt xuống hỏi: “Đang suy nghĩ gì?”
“Không có.” Sư Thanh Y ngượng ngùng cười, buông lỏng tay ra: “Không nghĩ gì cả.”
Đôi mắt Lạc Thần thâm thúy, vẻ mặt cười như không cười: “Ta đã lên mạng học. Thanh Y ngươi cũng hiếu kỳ sao?”
Sư Thanh Y không ngờ Lạc Thần liếc mắt một cái liền nhìn thấu lòng nàng, hơn nữa còn trực tiếp như thế mà trả lời nàng, nàng xấu hổ đến thiếu chút nữa là tìm một cái lỗ chui xuống.
Trước đây Lạc Thần chăm chỉ học tập như vậy, có một phần rất lớn tri thức hiện đại đều là học qua internet, kết quả thu nạp rất nhiều thứ. Nhưng thế nào Sư Thanh Y cũng nghĩ không ra nàng cư nhiên còn thu nạp cả những thông tin loại này, thực sự là khiến người mở rộng tầm mắt.
Lạc Thần vẻ mặt vô tội: “Ta đúng lúc nhìn thấy thôi, nó tự động nhảy ra, có lẽ là máy bị nhiễm virus.”
Khuôn mặt Sư Thanh Y càng thêm đỏ, bình thường nàng cũng lên mạng, thế nào lại không nhìn thấy nhảy ra cái gì về chuyện nữ nhân trong lúc đó. Hơn nữa tuy nói là nàng biết internet chứa ngàn vạn thông tin, cái gì cũng có, thế nhưng có những thứ trước kia nàng thật sự không muốn đi tiếp xúc, thậm chí từ đáy lòng bài xích, tận lực tránh xa, vì vậy mặc dù tuổi đã sắp ba mươi nhưng về phương diện này nàng vẫn là thuần khiết như giấy trắng.
Nếu sớm biết như vậy, bản thân nàng cũng đi “thu nạp” rồi.
Lạc Thần ngồi dậy, bước chân xuống giường: “Tuy rằng lúc đó ta là vô ý, nhưng kết quả cũng không tệ.”
Nàng đứng thẳng người, quay đầu lại: “Hay là, ngươi không thích?”
Đáy mắt nàng sáng rực, mang theo một loại trêu chọc như có như không cộng thêm gương mặt khiến người khác mất hết hồn phách kia quả thực làm cho Sư Thanh Y chống đỡ không nổi. Sư Thanh Y mím chặt môi, cảm thấy đầu lưỡi dường như xoắn lại, căn bản không thể nào trả lời được, sau đó lại thấy Lạc Thần đi ra ngoài, gấp đến độ vội vã nhảy xuống giường kéo lấy nàng: “Ngươi đi đâu?”
“Trở về phòng.” Lạc Thần thản nhiên trả lời nàng.
Sư Thanh Y cảm thấy có một chậu nước lạnh từ trên đầu dội xuống: “Ngươi…không cùng ta sao?”
Lạc Thần lẳng lặng nhìn nàng, không nói chuyện.
Giọng nói Sư Thanh Y trở nên trầm thấp: “Lưu lại, cùng với ta.”
Quan hệ của hai người hiện tại đã được xác định, đó chính là người yêu, nên lá gan của Sư Thanh Y cũng lớn hơn. Nếu như đổi lại là trước đây, đoạn thời gian thầm mến đó, nàng thât sự không dám tưởng tượng đến loại chuyện xa xỉ rằng Lạc Thần buổi tối sẽ cùng nàng ngủ.
Lạc Thần đưa tay xoa nhẹ tóc của nàng, cúi đầu cười: “Ta chỉ trở về phòng tắm rửa thay quần áo.”
Ánh mắt của nàng giống như vô ý liếc nhìn trên người Sư Thanh Y, thậm chí có chút cân nhắc mà chăm chú nhìn áo tắm của Sư Thanh Y vốn đã được kéo lại ngay ngắn, lại nhìn xuống hai chân thon dài trắng nõn của Sư Thanh Y: “Ngươi không cần tắm sao?”
Sư Thanh Y trước đó bị trêu trọc, nơi nào đó hoàn toàn ngập lụt, trở thành một mảnh ẩm ướt, dưới tác động của lãnh khí đã trở nên cực kỳ lạnh lẽo, loại cảm giác này phi thường khó chịu. Hiện tại lại bị Lạc Thần nhìn như thế, Sư Thanh Y quả thực cảm thấy loại ánh mắt này của Lạc Thần đã đem nàng cởi không còn một mảnh, đành phải cúi đầu cứng nhắc xoay người, đi tới tủ quần áo yên lặng lấy ra một bộ nội y sạch cùng áo tắm sau đó đi vào phòng tắm.
Lạc Thần dùng phòng tắm bên ngoài tắm xong, cầm khăn lau tóc, toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái mà trở lại phòng của mình. Nàng không bật đèn, cả người giống như cá chìm vào đáy nước đen đặc, nhiệt khí trên người đã bị nước lạnh dập tắt, thế nhưng rung động trong lòng lại không chút nào lắng xuống.
Trên bàn yên tĩnh đặt chiếc hộp kiếm tinh xảo mà Sư Thanh Y mang về cho nàng.
Ngón tay khẽ sờ lên hộp, mở nắp hộp ra, cuối cùng lộ ra thứ tuyệt đẹp cất giấu trong hộp.
Tay phải của nàng chặt chẽ cầm chuôi kiếm, tay trái ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên thân kiếm, một thanh kiếm nặng như đẽo ra từ đá cứ như vậy dễ dàng bị nàng cầm lên.
Nàng giống như đang cầm trân bảo trong tay, dùng vải mềm để sẵn trong hộp bắt đầu nhẹ nhàng chà lau.
Thanh kiếm này trước đó từng được Sư Thanh Y cùng Dương thúc cẩn thận xử lý, bây giờ nằm trên tay chủ nhân của nó, rốt cục rạng rỡ mà phát ra ánh sáng. Lưỡi kiếm sắc bén kia phản chiếu đôi mắt đen kịt của Lạc Thần, lại càng phát ra băng lãnh.
Sư Thanh Y đứng ở cửa, vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng này.
Trong ánh sáng mờ nhạt phác họa ra nữ nhân thân ảnh cao gầy, trong tay nàng cầm Cự Khuyết, người và kiếm phối hợp một chỗ. Thật sự là hoàn mỹ không chê vào đâu được, ngay cả bóng đêm nặng nề cũng không thể giấu được phong thái thái lãnh ngạo của một người một kiếm này.
“Lạc Thần.” Do dự chốc lát, Sư Thanh Y lên tiếng.
Lạc Thần đem Cự Khuyết đặt lại trong hộp, hướng Sư Thanh Y đi đến: “Chờ lâu rồi sao, ta trở lại ngay.”
Sư Thanh Y nắm lấy cánh tay nàng, giọng nói trầm thấp lại mang theo chút giảo hoạt: “Haiz, chúng ta ngủ ở đây.” Nói xong, nàng nhẹ nhàng đóng cửa phòng, thậm chí còn khóa trái.
Lạc Thần rất nhanh hiểu được ý đồ của nàng, có chút bất đắc dĩ mà nở nụ cười: “Nó chỉ là một con mèo.”
Sư Thanh Y cây ngay không sợ chết đứng, nhỏ giọng nói: “Mèo cũng không được.”
Nguyệt Đồng thực sự quá có linh tính, đến nỗi khiến Sư Thanh Y sản sinh cảm giác nó là một con người, nếu như bị cặp mắt xanh biếc kia của nó nhìn trộm, cái loại cảm giác này thật sự là quỷ dị.
“Được, chỉ có hai chúng ta.” Lạc Thần bất ngờ đưa tay đem Sư Thanh Y bế lên khiến nàng không kịp đề phòng, Lạc Thần ôm lấy nàng đi đến bên giường.
Sư Thanh Y bị Lạc Thần ôm vào trong lòng, hai người lại thân mật một lúc rồi mới lẳng lặng cùng nhau ngủ.
Buổi tối hôm nay đã mang đến cho Sư Thanh Y một cuộc sống mới, nàng có cảm giác tựa như một lần nữa sống lại, thật sự rất mới mẻ cùng vui sướng. Sáng hôm sau Sư Thanh Y thức dậy, mở mắt ra, nhìn thấy dung nhan mỹ lệ đang yên tĩnh ngủ say của Lạc Thần gần trong gang tấc, loại cảm giác cuộc sống mới này càng thêm mãnh liệt.
Nữ nhân này sẽ là của nàng.
Từ mặt trời mọc đến mặt trời lặn, Lạc Thần sẽ luôn cùng nàng.
Loại cảm giác hạnh phúc của luyến ái này khiến tất cả lỗ chân lông trên người Sư Thanh Y đều phải giãn ra, nàng đưa tay xoa nhẹ mái tóc dài của Lạc Thần, nhịn không được lại muốn hôn nàng.
Chỉ là mới vừa thức dậy, còn chưa đánh răng thật sự là có chút phiền toái nhỏ, Sư Thanh Y đành phải đem cánh môi nhẹ nhàng áp vào môi Lạc Thần, tất cả chỉ là lướt qua rồi dừng lại.
Đôi mắt của Lạc Thần trong loại tiếp xúc mềm mại này khẽ hé ra, lông mi dài rung động, mang theo một tầng sương mù lười biếng, yên lặng mà đáp lại động tác môi kề môi này.
Không biết có phải do con người vừa thức dậy vào lúc sáng sớm sẽ càng thêm nhiệt tình hay không, Sư Thanh Y vuốt ve da thịt quang lõa của Lạc Thần, quyến luyến đến không muốn rời.
Lạc Thần cuối cùng cười ôm nàng dậy, nói: “Chín giờ rồi, nên ăn sáng thôi, nếu không dạ dày sẽ chịu không nổi.”
Chẳng qua là hai người mới vừa đẩy cửa ra ngoài, chân của Sư Thanh Y liền giẫm lên một thứ lông xù gì đó, khiến nàng sợ đến mức vội vã lui lại. Lạc Thần kéo nàng ôm vào trong ngực, cùng lúc đó vang lên âm thanh ma sát của da lông.
Nguyệt Đồng bị Sư Thanh Y giẫm lên đuôi, toàn bộ lông trên người đều dựng đứng giống như một con nhím, thiếu chút nữa sẽ lăn lộn trên đất.
Sư Thanh Y nhìn rõ, dở khóc dở cười xách nó lên: “Ngươi trốn ở chỗ này làm gì, cùng góc tường chơi đùa sao?”
Nguyệt Đồng còn đang xù lông, nằm trong ngực Sư Thanh Y vẫn không an phận giãy dụa, móng vuốt bất lực cào loạn vào khoảng không. May mà Sư Thanh Y cùng nó rất thân thiết, nếu không hiện tại nó nhất định đã ra sức làm loạn rồi.
Lạc Thần tiếp nhận Nguyệt Đồng, nói: “Nhất định là nó đói bụng, nên muốn vào trong nhưng lại bị cửa ngăn lại. Ta đi chuẩn bị chút thức ăn cho nó, ngươi rửa mặt trước đi.”
Nói xong, nàng ôm Nguyệt Đồng qua phòng bếp, Sư Thanh Y đành phải một mình đi rửa mặt chải đầu, rồi trở về phòng thay quần áo, không ngờ đúng lúc nhận được tin nhắn của Chúc Cẩm Vân.
Trong tin nhắn viết: “Hiện giờ rảnh rỗi không? Ta gửi cho ngươi thứ ngươi cần, ta vừa nhận được vào hôm qua.”
Sư Thanh Y đoán được là cái gì, trả lời tin nhắn cho Chúc Cẩm Vân, rồi vội vàng chạy đến phòng sách khởi động máy tính. Sau khi mở MSN, tin nhắn của Chúc Cẩm Vân liền hiện ra: “Nhận.”
Chúc Cẩm Vân gửi đến cho nàng một tập tin dạng âm thanh, dung lượng rất lớn, sau khi Sư Thanh Y tải xong tập tin, Chúc Cẩm Vân lại gọi điện thoại video cho nàng.
Trên màn hình Chúc Cẩm Vân vẫn giống như trước trang điểm tinh tế, áo sơ mi trắng, trên người mặc âu phục rất thanh nhã. Nàng ngồi ở bàn làm việc, từ góc độ này còn có thể nhìn thấy phía sau nàng treo một bức tranh thư pháp.
Bức tranh này vốn là quà Sư Thanh Y tặng cho nàng để đáp lễ, bất quá nguyên bản bức tranh này vốn là quốc bảo, người bình thường không thể nào có được. Cho dù có được cũng tính là phạm pháp, cho nên bức tranh này chỉ là do hậu nhân mô phỏng mà thôi.
Tuy nói là mô phỏng, nhưng giá trị cũng rất cao.
Chúc Cẩm Vân nhìn Sư Thanh Y, vẻ mặt tươi tắn tràn ngập ý cười: “Nhìn dáng vẻ của ngươi, là mới vừa ngủ dậy sao?”
Sư Thanh Y vén tóc lên, trực tiếp đi vào vấn đề chính: “Hiện tại Tào Duệ thế nào rồi?”
Từ khi Tào Duệ bắt đầu tiếp nhận tâm lý trị liệu, hắn hoàn toàn rơi vào tình trạng bị cách ly, Duẫn Thanh và Sư Thanh Y căn bản không có cơ hội tiếp xúc thăm hỏi hắn, nửa điểm tin tức cũng nghe không được.
Tệ hơn nữa chính là, ba của Tào Duệ giống như đã bốc hơi khỏi thế gian, điều này làm cho Tào Duệ hoàn toàn trở thành một kẻ tứ cố vô thân. Hiện giờ ngoại trừ người của bệnh viện, bất kể người nào cũng không được phép tiếp xúc.
“Không tốt.” Chúc Cẩm Vân lắc đầu: “Trường hợp của hắn rất khó giải quyết, trên thân thể lẫn tâm lý đều tồn tại vấn đề rất lớn, nhất là hắn có lúc hoàn toàn không để ý đến đến ai, lại có lúc trở nên điên cuồng tấn công người khác, cho nên tiến độ trị liệu rất chậm chạp. Có nhiều lúc hắn kỳ thực đều là dưới tác dụng của thuốc an thần mới tạm thời cưỡng bách rơi vào trạng thái ngủ, thời gian thật sự có thể trị liệu cực kỳ ít cho nên mới kéo dài đến hôm nay.”
Sư Thanh Y nhíu mày: “Hắn mỗi ngày đều cần đến thuốc an thần sao? Hắn làm thế nào chịu đựng nổi.”
Chúc Cẩm Vân bất đắc dĩ nhún vai: “Trừ cách đó ra, không có biện pháp khác, tính tấn công của hắn thật sự quá lớn, đã mất đi lý trí. Bệnh viện đã đưa hắn đến khu dành cho bệnh nhân tâm thần nặng. Bất quá hôm qua ta cùng thầy ta đối với hắn đã tiến hành một liệu pháp, cuối cùng cũng có chút kết quả.”
“Các ngươi làm gì đối với hắn?” Sư Thanh Y đột nhiên bắt đầu khẩn trương.
Vẻ tươi cười của Chúc Cẩm Vân thu lại, hiếm khi nói năng trở nên thận trọng: “Ngươi cũng biết. Thôi miên.”
Sư Thanh Y nghe được cả người co rụt lại, từ ngữ này, quả thực đã từng là ác mộng của nàng, nàng căn bản là không muốn nghe đến.
“Đừng sợ, Sư Sư, tất cả đều đã qua đi.” Ánh mắt Chúc Cẩm Vân nhu hòa nhìn nàng, nhưng mà ánh mắt nhu hòa này cách màn hình vi tính liền trở nên băng lãnh.
Sư Thanh Y bắt đầu xoắn ngón tay, sau lưng đều là mồ hôi lạnh: “Ngươi đưa cho ta chính là kết quả sau khi các ngươi thôi miên thành công.”
“Đúng.” Chúc Cẩm Vân nói: “Đây là đoạn ghi âm lại quá trình đó. Tào Duệ nói rất nhiều, ta nghĩ nếu ngươi muốn điều tra hắn, những nội dung này, nhất định ngươi sẽ cảm thấy hứng thú.”
Sư Thanh Y đem con trỏ di chuyển đến đoạn ghi âm bên cạnh, bất động thật lâu, tập tin kia lạnh lùng hiển thị trên màn hình, tĩnh lặng đến giống như khuôn mặt người chết.
“Thanh Y, bữa sáng.” Vừa vặn lúc này Lạc Thần đi vào phòng sách, đem trứng chiên cùng sữa đặt vào tay Sư Thanh Y.
Lúc ngẩng đầu, Lạc Thần cùng Chúc Cẩm Vân trong màn hình đối diện nhau.
Lạc Thần vẫn mặc áo ngủ màu trắng, xương quai xanh tinh xảo, trên mặt còn mang theo vài phần lười nhác. Cổ cùng lân cận xương quai xanh của nàng da thịt trong suốt lưu lại một vài vết hồng nhạt, loại vết tích khả nghi này, rất rõ ràng là bởi vì bị người khác dùng môi hôn lên mà lưu lại.
Vì lúc nàng khom lưng gần kề camera máy tính, loại vết tích này cũng rõ nét rơi vào trong mắt Chúc Cẩm Vân.
Vẻ mặt của Chúc Cẩm Vân trong nháy mắt có phần phân vân cùng mất tự nhiên, nàng khẽ nhíu mày.
Lạc Thần nhìn màn hình lễ độ gật đầu: “Xin chào.”
Chú thích : Thâu hương thiết ngọc : trộm hương trộm ngọc
Hành tước : cũng không biết tại sao người TQ lại thích lấy ngón tay xinh đẹp ví với hành tước nữa .