Chương 509: Sa lưới
#Editor: Culi.
Hai người cách cửa sổ nhìn nhau, vầng sáng của những chiếc đèn lồng treo dưới hành lang rơi xuống khắp người các nàng.
Dạ trả lời câu “Không có” kia, ngữ khí vô cùng nhạt nhẽo, không có do dự, cũng không có bất kì gợn sóng phập phồng nào, giống với nàng của trước kia.
Trường Sinh cong ngón tay, khoát lên mép cửa sổ, có lẽ là dùng sức quá nhiều, mạch máu bị đè ngược, ngay cả đầu ngón tay cũng bị nàng đè đến trắng bệch trong giây lát. Nhưng nhìn qua sắc mặt của nàng vẫn bình tĩnh, hay có thể nói là cố gắng duy trì bình tĩnh.
Nàng nhìn chằm chằm vào đôi mắt sâu thẳm của Dạ, lặng lẽ nhìn một hồi lâu, mới nói: “… Được. Nếu ngươi không nghe thấy, có lẽ là tai ta bị ảo giác, có thể vốn dĩ không có tiếng chuông nào tồn tại.”
Nàng nói xong, mi mắt rũ xuống, một tia đau khổ thoáng lướt qua đôi mắt.
Dạ không nói gì.
Chờ khi Trường Sinh một lần nữa nâng mắt lên, trong mắt nàng vẫn giống với lúc trước, rót đầy mật, cười đến thuần túy. Nàng nhìn Dạ, nói: “Qua một lúc nữa là đến giờ Hợi, canh giờ không còn sớm, ngươi định lúc nào quay về nghỉ ngơi?”
Lúc động tác của Dạ có chút đình chỉ, lúc sau nói: “Rất nhanh liền quay về.”
Trường Sinh nghiêng người đến.
Dạ cách cửa sổ rất gần, lập tức lui từng bước về phía sau.
Trường Sinh chỉ nhích gần về phía trước, đem người mình dựa ở bên cửa sổ, cánh tay trái và phải cùng ép xuống. Động tác dựa cửa sổ này của nàng làm cho cơ thể càng thêm thấp, nàng ngửa đầu, chớp chớp đôi mắt đen nhánh, thanh âm có chút mềm mại: “Tối nay, ngươi đừng quay về có được không?”
Dạ tiến thêm một bước nữa, trở lại đứng thẳng trên vị trí vừa nãy. Có lẽ là chưa bao giờ Trường Sinh dùng dáng điệu này năn nỉ nàng, nàng hình như có chút giật mình, lại vẫn không lên tiếng.
“Đã lâu như vậy, ngươi lại chưa từng ở chung trúc xá với chúng ta.” Trong mắt Trường Sinh như có chứa hơi nước mông lung, nói: “Ngươi có thể ở đây một đêm không?”
Dạ không trả lời, nàng ấy vẫn cứ dùng loại ánh mắt này mà nhìn nàng.
“… Có thể.” Dạ cuối cùng cũng nói.
Vui sướng trong mắt Trường Sinh nở rộ ra, nói: “Vậy ngươi có thể ngủ cùng ta không?”
Dạ: “…”
Câu hỏi này của Trường Sinh giống như là đang giẫm lên bậc thang, bước qua một bậc, lại chuyển đến bậc thang tiếp theo, từng bước nối theo từng bước mà cẩn thận cất giấu tâm tư, nhìn qua lại không có nửa điểm cảm giác được một tấc lại muốn tiến một thước, trái lại có thể bị sự chân thành của nàng mê hoặc.
Được một tấc lại muốn tiến thêm một thước: Được voi đòi tiên.
Thấy Dạ vẫn trầm mặc, Trường Sinh giải thích nói: “Cũng không phải chỉ có hai người, là ngủ cùng với người nhà chúng ta. A Cẩn, A Lạc, cô cô cũng đều ở đây, vừa rồi ta đã nói cùng với các nàng, ngươi nguyện ý tham gia sao?”
Dạ nói: “Có gường lớn như vậy sao?”
Người bình thường trước tiên sẽ chỉ quan tâm xem có muốn hay không, Dạ lại để ý sao lại có giường lớn như vậy, Trường Sinh cũng không cười nàng, ngược lại còn vô cùng nghiêm túc nói: “Đương nhiên có, chúng ta có một cái giường thật lớn, trước kia khi người nhà chúng ta ngủ cùng nhau, sẽ dùng tới. Ngươi nếu ngủ ở đây, A Cẩn có thể đem giường đó sửa lớn hơn nữa.”
“Còn có thể sửa lớn sao?” Dạ nói.
“Tất nhiên là có thể, lớn nhất có thể sửa to bằng gian phòng này.” Trường Sinh dựa cửa sổ, hai tay mở ra, dùng động tác tay miêu tả cho Dạ.
“Làm sao làm được?”
“Ngủ dưới đất.” Trường Sinh nói.
Dạ: “…”
Trường Sinh vội nói: “Là một gian phòng đặc biệt chỉ dùng để ngủ dưới đất, rất sạch sẽ, với lại phần bên dưới được A Cẩn các nàng cải tiến qua, đóng mấy tầng gỗ tre trên cao, mặt đất không còn bị ẩm ướt nữa, A Cẩn nói gọi là giường sẽ càng hợp lý hơn. Thỉnh thoảng người một nhà chúng ta cùng nhau ngủ, sẽ ngủ ở trên giường đó, hơn nữa vào những ngày trời hè, rất mát mẻ, A Lạc còn có thể kể cố sự ma quỷ, càng thêm mát mẻ.”
Dạ nhìn thần thái ánh mắt nàng trong khi nàng nói chuyện, bên trong giống như pháo hoa rực rỡ đêm mùa hè, cứ nhìn như vậy một lúc, Dạ nói: “Nếu giường ngủ đủ rộng, có thể.”
“Thật tốt quá.” Trường Sinh cười nói: “Vậy ta đi nói với các nàng một tiếng.”
Dạ gật gật đầu.
Trường Sinh xoay người, đi đến nơi Ti Hàm ngồi. Sư Thanh Y cùng Lạc Thần đang đứng bên cạnh Ti Hàm, thấp giọng nói chuyện cùng Ti Hàm, ánh mắt ba người thỉnh thoảng sẽ quan sát phía cửa sổ.
Trường Sinh hai tay vòng qua vai Ti Hàm, cùng các nàng tính toán chuyện đêm nay năm người cùng nhau ngủ chung, trong mắt nàng tràn đầy tia mong đợi. Nàng là người được yêu thương nhất trong nhà, đề nghị này, đương nhiên sẽ được đáp ứng.
Tiếng chuông đã tan đi, Dạ đứng ở bên cửa sổ, từ đầu đến cuối chỉ nhìn thân ảnh của nàng.
***
Dưới Triệu Mạch, ánh mắt Sư Thanh Y càng không dám rời khỏi người Lạc Thần, trong khoảng thời gian tiếng chuông vang lên này, tay nàng siết thành nắm đấm, nắm chặt vào lòng bàn tay, gần như đã quên đi loại đau đớn này, mồ hôi trong lòng bàn tay cũng không tự chủ mà đổ ra.
Nàng đứng ở đó, giống như một pho tượng.
Mãi cho đến khi tiếng chuông bên tai nàng chợt im bặt, nàng mới đột nhiên lấy lại tinh thần, nắm tay vô thức buông lỏng. Mộng linh đột nhiên ngừng, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của nàng, tuy rằng nàng cũng không thể dự đoán quá chính xác thời điểm mộng linh sẽ ngừng lại, nhưng theo hiểu biết của nàng đối với mộng linh, mộng linh cũng sẽ không dừng lại nhanh như vậy.
Là chỗ nào có vấn đề?
Mộng linh không bình thường, điều này có nghĩa là mộng tràng có thể sinh ra thay đổi nào đó, mà kẻ bố mộng là trụ cột của mộng tràng, khả năng lớn nhất là phía bên kẻ bố mộng đã xuất hiện rủi ro.
Sư Thanh Y luôn cảm thấy Lạc Thần đã làm điều gì đó, nhưng Lạc Thần vẫn đứng tại chỗ, nửa bước cũng không di chuyển, thậm chí ngay cả tay cũng không nhúc nhích. Đường nét Lạc Thần dường như ngưng trệ trong màn đêm tối tăm, tựa như muốn cùng màn hắc ám kia hòa làm một.
Nếu nàng ấy thật sự đã làm điều gì đó, nàng ấy đã làm như thế nào?
Bất tri bất giác, sau gáy nàng đã ra không ít mồ hôi lạnh, bị mép của áo choàng lông cọ lên, rất khó chịu. Nhưng nàng căn bản không có thời gian tháo bỏ đai lưng áo choàng, chỉ chăm chú nhìn Lạc Thần.
Rất nhanh, sau khi tiếng chuông chấm dứt, Lạc Thần lại bắt đầu di chuyển.
Dường như nàng đã xác định rõ ràng mục tiêu của mình, đi thẳng đến tầng tầng lớp lớp đá mạch tinh ở nơi xa kia. Bước chân của nàng cũng không còn nửa điểm thăm dò và thận trọng, mà nhanh như gió thổi, giống như một tay thợ săn đang đi về hướng con mồi đã sa lưới.
Đá mạch tinh thật lớn, che lấp thân ảnh Lạc Thần, thậm chí ngay cả hình dáng của nàng ấy Sư Thanh Y cũng không nhìn thấy, trong lòng nhất thời trầm xuống. Sư Thanh Y cử động đôi chân đã tê dại của mình, chạy nhanh về phiến đá mạch tinh kia, hơn nữa lúc nàng chạy, còn đặc biệt lướt qua vị trí lúc trước Lạc Thần từng đứng, cũng đem túi chứa dạ minh châu kéo mở.
Mượn ánh sáng dạ minh châu, nàng nhìn trên vị trí vừa rồi Lạc Thần đứng cũng không có điểm nào dị thường, cũng không có vết máu.
… Hoàn hảo.
Hẳn là nàng ấy không làm chuyện gì nguy hiểm.
Sư Thanh Y thở phào nhẹ nhõm, không hề trì hoãn, lập tức đi tới trước mặt khối đá mạch tinh Lạc Thần biến mất. Nhưng nàng còn nhớ trước đó Lạc Thần đã dặn dò nàng, nên không dám tiến đến quá gần, chỉ đứng ở bên ngoài đá mạch tinh tạm thời chờ đợi, cũng yên lặng lắng nghe động tĩnh bên trong.
Với đôi tai nhạy bén của nàng, vậy mà cái gì cũng không nghe thấy.
Sư Thanh Y hoảng hốt, đắn đo có nên cẩn thận mà dò đường đi vào hay không, kết quả từ phía sau khối đá mạch tinh một bóng người cao gầy đi ra, tay phải người nọ gác ở phía sau, năm ngón tay khẽ mở, co lại, sau đó hư ảo mà kéo kéo, lúc này mới đi về phía Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y không nhìn thấy động tác Lạc Thần giấu ở phía sau, chỉ có thể thấy nàng đi về phía mình, trái tim treo ở cuống họng kia cuối cùng cũng miễn cưỡng trở về, nhưng vẫn căng chặt, không thể an ổn mà trở về vị trí cũ.
Lạc Thần chủ động mở túi chứa dạ minh châu ra, vị trí hai người đứng cuối cùng cũng có ánh sáng.
Cánh môi mỏng của Lạc Thần mấp máy, đang muốn nói chuyện, nhưng Sư Thanh Y không quan tâm nhiều như vậy, lập tức dựa càng sát vào người nàng, giống như vô thức mà vén lên một bên ống tay áo của nàng, một đường từ nơi cổ tay đến bả vai nàng, cánh tay phải trắng nõn của Lạc Thần hoàn toàn bại lộ trong mắt nàng.
Hô hấp Sư Thanh Y hỗn loạn, nhìn cánh tay phải Lạc Thần từ dưới lên trên, tỉ mỉ mà kiểm tra một lần, lúc này mới đổi sang cánh tay khác, cũng vén ống tay áo lên, kiểm tra đến hoàn toàn triệt để.
Trên cả hai cánh tay đều không có miệng vết thương nào, cũng không có vết máu.
Lạc Thần vốn đang muốn nói, thấy bộ dáng nàng luống cuống tay chân, lời nói buông xuống, im lặng mà nhìn nàng, tùy ý nàng loay hoay trên người mình.
“Cổ.” Sư Thanh Y nhìn chằm chằm Lạc Thần, nói.
Lạc Thần rất ngoan ngoãn mà vén tóc dài trên vai, đem tóc dài đẩy sang một bên, đến trước mặt Sư Thanh Y, khẽ nâng cổ thon nhỏ thanh mảnh.
Sư Thanh Y nhìn một vòng, không bị thương.
“Muốn ta cởi vạt áo sao?” Lạc Thần nhẹ nhàng cười, sắc mặt có chút tái nhợt.
“Muốn.” Loại thời điểm cứ phải nơm nớp lo sợ này, Sư Thanh Y mới không muốn khách khí với nàng.
Lạc Thần đang muốn chủ động cởi bỏ vạt áo, Sư Thanh Y nhíu mày, tiến đến bên tai Lạc Thần, đè thấp thanh âm nói: “Chờ một chút, giờ đừng nhìn.”
Tiếng mộng linh đã ngừng, cũng có nghĩa là “đôi mắt” và “lỗ tai” của kẻ bố mộng rất có thể đã khôi phục lại như thường, Sư Thanh Y sợ Lạc Thần bị nhìn lén, theo bản năng ngăn cản hành động này của Lạc Thần, nàng đang suy nghĩ tìm biện pháp ổn thỏa hơn để kiểm tra.
Lạc Thần cùng nàng thì thầm nói: “Không sao, ta đã bắt được nàng, sau này chúng ta không cần kiêng dè ‘đôi mắt’ cùng ‘lỗ tai’ của nàng. Là một nữ nhân.”
Sư Thanh Y: “…”
Sắc mặt nàng có chút ngạc nhiên, rồi lại cảm thấy kết quả này cũng không nằm ngoài dự đoán. Tuy rằng vừa rồi nàng không hiểu rốt cuộc Lạc Thần đang làm gì, nhưng Lạc Thần nói nàng ấy bắt được kẻ bố mộng, nàng liền tin tưởng.
“Nàng ở mặt sau đá mạch tinh sao?” Sư Thanh Y khẽ hỏi.
Lạc Thần lắc lắc đầu, bám vào bên tai nàng, cùng nàng nói vài câu.
Sư Thanh Y càng nghe, sắc mặt càng biến hóa rõ rệt, chờ Lạc Thần nói xong, nàng mới nói: “Thật ra ta cũng chỉ vừa mới nghi ngờ loại khả năng này, không nghĩ tới lại là thật, nếu đã như thế này, vậy quả thực tất cả đều có thể hiểu được rồi.”
Lạc Thần gật đầu.
Sư Thanh Y nhìn Lạc Thần một lát, mi tâm lại cau lại, hỏi ra nghi hoặc lớn nhất trong lòng: “… Nhưng ta cũng không thể nghĩ ra, lúc trước ngươi đứng ở nơi đó, đi một đoạn đường, lại bất động, lúc sau liền đi thẳng đến phía đá mạch tinh bên này, lúc đó ngươi đã biết rõ nàng trốn ở nơi này đúng không. Nhưng nàng biết ngươi sẽ đến đây, không có khả năng ngốc đến mức chờ tại chỗ, kết quả nàng lại thật sự đứng tại chỗ, chờ ngươi bắt nàng? Hơn nữa lúc bị bắt, tại sao lại không có âm thanh vang lên?”
Suy nghĩ Sư Thanh Y xoay chuyển rất nhanh, nàng hỏi: “Chẳng lẽ là ngươi đã làm gì, khiến nàng không thể di chuyển, chỉ có thể khoanh tay chịu trói? Còn không thể lên tiếng? Rốt cuộc ngươi dùng biện pháp gì để bắt nàng?”
Lạc Thần nghiêm trang nói: “Dùng mã cơ khách.”
Sư Thanh Y: “…”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Bắt được, thật sự đã bắt được!!!!! Tuyệt đối không lừa các ngươi!!!!!!!!!!!!
Thật sự là dùng mã cơ khách, nhưng mà ta không nói cho các ngươi, xem tiếp là biết rồi ~
【 Nếu đã quên mã cơ khách là cái gì, vậy cần quay về xem trước kia, *phốc* nhắc tới mã cơ khách ta cũng đã bắt đầu nở nụ cười 】
—
Editor: mã cơ khách = maggie = magic. Mọi người quên có thể đọc lại Chương 446: Chuồn chuồn ở Hiện đại thiên.