Chương 460: A Xuyên
Sư Thanh Y nhất thời nghẹn lời.
Ra hiệu với Ngư Thiển, có lẽ đã không thể thực hiện được.
Bất quá ngoại trừ bất đắc dĩ, Sư Thanh Y lúc này còn có chút may mắn.
Cũng may vừa rồi Ngư Thiển hai lần đều đoán sai, bởi vì nàng phát giác mỗi lần Ngư Thiển đều sẽ nói thẳng suy đoán trong lòng ra, nếu vừa rồi Ngư Thiển đoán đúng, rồi lại nói ra, ngược lại có chút bất lợi đối với tình thế của các nàng.
Sư Thanh Y chỉ đành suy nghĩ trong lòng, cuối cùng làm sao mới có thể khiến Ngư Thiển biết được việc này, đồng thời cũng sẽ không để bại lộ.
Trạc Xuyên một mực ở bên cạnh, ngược lại nhìn ra một chút môn đạo.
Rõ ràng có thể lên tiếng, Sư Thanh Y cũng không lên tiếng mà chỉ dùng tay ra hiệu. Thậm chí bốn người còn muốn âm thầm vây thành một vòng, bên trên dùng ô che chắn, không cho người bên ngoài thấy cuối cùng nàng đang ra hiệu những gì.
Trạc Xuyên mặc dù không biết vì sao Sư Thanh Y làm như vậy, nhưng cũng biết trong đó tự có lo lắng của Sư Thanh Y, nên tốt nhất là phối hợp. Vì vậy Trạc Xuyên cũng không lên tiếng, mà chỉ dùng tay chỉ chỉ Sư Thanh Y, sau đó lại chỉ xuống tuyết.
Sư Thanh Y nhìn ra Trạc Xuyên đây là muốn nàng viết chữ lên trên tuyết.
Trong nhận thức của Trạc Xuyên, nếu không thể lên tiếng, vậy vết trên tuyết, cũng có thể biểu đạt suy nghĩ, hơn nữa càng chuẩn xác nhanh gọn.
Dù sao thì khoảng tuyết nhỏ này đã bị các nàng vây kín, người bên ngoài không nhìn thấy, sau khi viết xong, chỉ cần xóa đi những chữ đó là được.
Nhưng Sư Thanh Y không có nửa điểm dự định viết chữ lên tuyết, mà chỉ đánh giá Trạc Xuyên.
Sau một lúc lâu, Sư Thanh Y thoáng suy tư, lấy ra hai viên dạ minh châu vừa rồi Triệu Giác đưa cho nàng, mỗi tay cầm một viên, hai tay phân biệt đưa đến trước mặt Ngư Thiển và Trạc Xuyên, nói: “Cầm lấy, đợi lát nữa xuống mạch tỉnh một mảnh đen kịt, cần dùng dạ minh châu chiếu sáng. Nếu như không đủ, chỗ ta vẫn còn.”
Ngư Thiển ngửa tay lên, vui vẻ nhận lấy: “Vừa lúc trên người ta và A Xuyên không có, đa tạ Sư Sư.”
Sư Thanh Y mỉm cười với nàng, hơi cúi đầu, bán tay rãnh rỗi vén vài sợi tóc rũ xuống bên tay, đôi mắt lại âm thầm vận dụng Huyễn Đồng, thoáng nhìn cổ tay Ngư Thiển.
Ngư Thiển cùng nàng, còn có Lạc Thần, đều giống nhau, trên cổ tay đều có hai đạo hắc tuyến, một đạo hồng tuyến.
Thần sắc của Sư Thanh Y vô cùng bình tĩnh, từ lâu nàng đã dự liệu được, nhưng vẫn phải xác nhận một lần mới càng chắc chắn.
Vừa rồi Trạc Xuyên ý bảo Sư Thanh Y viết chữ trên tuyết, nhưng Sư Thanh Y không có phản ứng, ngược lại cầm dạ minh châu ra. Trạc Xuyên cho rằng Sư Thanh Y không hiểu ý nàng, vốn định kiên trì ám chỉ một lần, bất quá thấy Sư Thanh Y vươn tay, trước tiên liền đưa tay nhận lấy dạ minh châu trong tay Sư Thanh Y, nói: “Đa tạ Sư Sư.”
Sư Thanh Y cũng mỉm cười với Trạc Xuyên.
Sau đó cũng giống như lần trước, bình tĩnh dùng Huyễn Đồng nhìn thoáng qua cổ tay Trạc Xuyên.
Chỉ là lúc nhìn thấy tình huống trên cổ tay Trạc Xuyên, sắc mặt của Sư Thanh Y đột nhiên thay đổi, vô cùng bất ngờ, bất quá rất nhanh đã khôi phục bình thường.
Trên cổ tay Trạc Xuyên dĩ nhiên cũng có ba đạo tế tuyến, hai đạo hắc tuyến, một đạo hồng tuyến, hơn nữa cũng là giao cắt với hai đạo hắc tuyến.
Chỉ là trường độ của ba đạo tế tuyến này, chỉ bằng một nửa của ba người các nàng. Hai đạo hắc tuyến bắt đầu từ bên trái, đến chỗ giao cắt với đạo hồng tuyến liền cắt đứt, mà một đầu còn lại của đạo hồng tuyến cũng không kéo dài đến lòng bàn tay, một đầu khác cũng không kéo dài tận lên cánh tay giống như các nàng.
Trong lòng Sư Thanh Y tuy có nghi hoặc, nhưng so với trước đó đã yên tâm hơn rất nhiều, đồng thời cũng có vài phần thất vọng.
Trước đó nàng vẫn cố ý lãng tránh việc Trạc Xuyên ra hiệu nàng viết chữ trên tuyết, lúc này lại chủ động dùng ngón tay chỉ xuống tuyết ra hiệu cho Trạc Xuyên.
Trạc Xuyên còn tưởng rằng nàng rốt cuộc tỉnh ngộ, mỉm cười gật đầu.
Sư Thanh Y bắt đầu từ thời khắc này, đối với Trạc Xuyên không hề nghi ngại, tiếu ý như xuân phong, lần thứ hai chỉ xuống tuyết rồi khoát tay.
Ngụ ý, không thể viết chữ lên trên tuyết.
Nàng lại chỉ vào miệng mình, chỉ vào lỗ tai, sau đó chỉ trên dưới trái phải, phương hướng xung quanh đều chỉ một lần, thần sắc có chút trầm trọng.
Trạc Xuyên thông minh, lập tức hiểu được, thần sắc cũng trở nên ngưng trọng.
Mặc dù nàng không biết vì sao cần phải cảnh giác đối với hoàn cảnh xung quanh như vậy, nhưng nếu Sư Thanh Y đã phát hiện điều gì đó, nàng tất nhiên tin tưởng, liền chỉ chỉ Sư Thanh Y, lại chỉ vào bản thân, cuối cùng chỉ vào Ngư Thiển.
Trước đó Sư Thanh Y cẩn thận, chẳng qua là muốn thông qua thủ ngữ trực tiếp nói cho Ngư Thiển biết, nhưng sau khi nhìn qua cổ tay của Trạc Xuyên, nàng liền dự định ra ám hiệu với Trạc Xuyên trước, chờ Trạc Xuyên hiểu rõ, sẽ để Trạc Xuyên chuyển cáo cho Ngư Thiển.
Dù sao Trạc Xuyên cùng Ngư Thiển sớm chiều ở chung, nhất định sẽ có sự ăn ý.
Lần này thấy Trạc Xuyên cũng đưa ra biện pháp tương tự, Sư Thanh Y vui vẻ đáp ứng, lại chụm năm ngón tay, hai tay đến gần, làm một động tác Ngư Thiển hiểu lầm là ‘con gà mỗ thóc’.
Trạc Xuyên nhìn thấy sắc mặt đỏ bừng.
Chỉ nhìn thấy Trạc Xuyên thần sắc biến hóa, Sư Thanh Y liền biết Trạc Xuyên đã hiểu, lập tức thu tay lại. Dù sao nàng cũng biết động tác này vô cùng đáng xấu hổ, không muốn lặp lại lần thứ ba.
Sư Thanh Y nghiêng mặt đi, phát hiện Lạc Thần cũng không đắp tuyết, mà chỉ yên tĩnh nhìn nàng.
Sư Thanh Y: “…”
Bị Lạc Thần nhìn như vậy nàng càng mất mặt, chỉ đành thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Trạc Xuyên, muốn xem Trạc Xuyên làm thế nào thông báo với Ngư Thiển.
“…Ngư.” Trạc Xuyên nói với Ngư Thiển: “Có chuyện vô cùng quan trọng, nếu ta hy vọng ngươi làm, ngươi có thể đáp ứng ta sao?”
” Nếu là ngươi mong muốn, ta tất nhiên nghe theo ngươi.” Ngư Thiển cười nói: “Ngươi nói xem, chuyện gì?”
Trạc Xuyên hít sâu, nàng dùng ngón trỏ chỉ vào môi mình, sau lại đến gần Ngư Thiển, gương mặt gần như sắp dán lên mặt Ngư Thiển, gần trong gang tấc.
Trong nháy mắt đó, Sư Thanh Y còn tưởng rằng Trạc Xuyên muốn trực tiếp hôn Ngư Thiển, nàng không khỏi hoảng hốt.
Bất quá nghĩ lại lần này các nàng vây cùng một chỗ, lại có ô che ở bên trên, nếu Trạc Xuyên thật sự hôn Ngư Thiển, ngược lại cũng không sao, nên nhất thời an tâm không ít, nhưng khuôn mặt lại nóng bừng, vô thức muốn dời mắt.
Ngay lúc Sư Thanh Y muốn quay mặt đi, khóe mắt lại thoáng nhìn thấy Trạc Xuyên cũng không thực sự hôn lên, mà chỉ là lúc sắp chạm môi Ngư Thiển, chuyển sang dùng ngón trỏ đặt lên môi Ngư Thiển, rồi thu tay về, mặt đỏ tai hồng lắc đầu với Ngư Thiển.
Sư Thanh Y: “…”
…. Thì ra là thế, còn có thể như vậy?
Động tác này cũng chỉ có Trạc Xuyên mới có thể làm với Ngư Thiển, người bên ngoài đều không làm được.
Sư Thanh Y bái phục, bất quá cũng hiểu ý đồ của Trạc Xuyên, hiểu được nàng chẳng qua là yên lặng chuyển đạt lời muốn nói đến Ngư Thiển, mà không phải thật sự thân mật, liền tiếp tục nhìn.
Ngư Thiển đầu tiên là ngẩn người, nhưng rất nhanh mi mục tràn đầy tiếu ý.
Nàng lúc này thật không hiểu, A Xuyên đây là đang nói hai người không thể hôn môi. Ngư Thiển mặc dù không giải thích được, vì sao A Xuyên muốn nàng làm như vậy, nhưng nếu A Xuyên đã nói như vậy, nàng liền có thể làm được.
Khóe môi Ngư Thiển co quắp.
Trạc Xuyên biết nàng muốn nói gì, lập tức nhanh tay lẹ mắt bưng kín miệng của nàng.
Ngư Thiển bị Trạc Xuyên che miệng, đôi mắt ngập nước xoay chuyển đánh giá Trạc Xuyên, ngoan ngoãn gật đầu, bày tỏ bản thân sẽ không nói nữa.
Sư Thanh Y nhất thời thở dài một hơi.
Trạc Xuyên cúi đầu xuống rất thấp, có chút không dám nhìn đến, nhưng vẫn nói với Sư Thanh Y: “….Còn gì nữa không?”
Vốn dĩ với tính tình của Trạc Xuyên, vừa rồi nàng dán sát vào người Ngư Thiển làm ra động tác kia, nhất định là vô cùng xấu hổ. Nhưng bốn người phải vây thành một vòng, Sư Thanh Y và Lạc Thần chỉ có thể đứng ở bên cạnh, nàng tránh cũng không thể tránh, chỉ đành kiên trì mà làm.
Trong lòng nàng, chỉ cần là vì đại cục, vô luận làm ra hi sinh loại nào, nàng cũng nguyện ý.
Hi sinh một chút thể diện, ngay cả xấu hổ quẫn bách, cũng có thể chấp nhận.
Kế tiếp Sư Thanh Y thực sự xấu hổ dùng thủ ngữ để biểu đạt, cũng khó biểu đạt ra được, chỉ đành uyển chuyển nói: “Tiến thêm một bước, tiến thêm một bước ….”
Nói đến đây liền im bặt, sau đó khoát khoát tay, lại nói: “…Và vân vân, đều không được.”
Nàng đang nói cái gì.
Thật muốn mạng của nàng.
Trạc Xuyên: “…”
Sư Thanh Y ha má cũng nóng bừng, riêng Ngư Thiển lại cười đến thuần lương vô tội, nàng nghiêng mặt nhìn về phía Lạc Thần, Lạc Thần cũng đang hứng thú mà xem nàng làm trò cười. Chỉ có nàng và Trạc Xuyên hai người đỏ mặt, vì muốn câu thông dưới loại tình huống đặc biệt này mà đăm chiêu suy nghĩ không ngại cực khổ, không khỏi cảm thấy nàng và Trạc Xuyên có vài phần đồng bệnh tương liên.
Trạc Xuyên lần thứ hai gật đầu, chứng tỏ đã hiểu ý tứ của Sư Thanh Y, sau đó nhìn sang Ngư Thiển.
Ngư Thiển khẽ nghiêng đầu, nhìn Trạc Xuyên.
Trạc Xuyên lần này hít một hơi sâu hơn so với lần trước, dường như hạ quyết tâm, bằng bất cứ giá nào.
Ngón tay nàng bắt đầu từ trên trán, một đường đi xuống, đến môi, cằm, xương quai xanh, ngực, một đường kéo đến thắt lưng.
Theo ngón tay nàng kiều diễm đi xuống, ánh mắt Ngư Thiển nhìn nàng càng trở nên nóng rực, ánh mắt dường như muốn dính chặt theo quỹ đạo của ngón tay.
Ngón tay Trạc Xuyên lướt qua thắt lưng, đến tiểu phúc, còn chưa dừng lại mà tiếp tục đi xuống.
Sư Thanh Y: “…”
Nàng nhìn Lạc Thần.
Lạc Thần: “…”
Cả người Trạc Xuyên đều là mồ hôi, nhưng vẫn kiên trì dùng ngón tay một đường chỉ đến đùi, lại đến bắp chân.
Nói chung trên người nàng vị trí có thể chỉ được, tất cả đều bị nàng chỉ qua một lần.
U lam trong mắt Ngư Thiển dường như nhấc lên sóng triều, nàng khẽ cắn môi, mắt cũng không chớp mà nhìn Trạc Xuyên.
Trạc Xuyên chỉ xong, thu ngón tay lại, rốt cuộc nghiêm túc lắc đầu với Ngư Thiển, khuôn mặt từ lâu đã đỏ như cua luộc.
Sóng biển trong mắt Ngư Thiển đột nhiên rút đi, ủy khuất gật đầu, cho thấy nàng đã hiểu.
Nếu A Xuyên không cho nàng chạm vào bất cứ chỗ nào trên người nàng ấy, vậy thì nàng chỗ nào cũng không chạm là được rồi.
Sư Thanh Y: “…”
Lạc Thần: “…”
Trạc Xuyên đỏ mặt, rốt cuộc có thể khiến Ngư Thiển hiểu được, nàng vui mừng nở nụ cười, chẳng qua là tiếu ý cũng rất câu thúc.
Sư Thanh Y ở một bên nhìn cả quá trình, thực sự vô cùng kinh ngạc, rồi lại sinh ra vài phần kính nể đối với Trạc Xuyên.
Trạc Xuyên quả nhiên là một người thành thật….Tự thân làm mẫu.
Sư Thanh Y ho nhẹ một tiếng, nàng có chút lo lắng, kéo căng khuôn mặt nói với Trạc Xuyên: “Trước đó các ngươi ở trong dược phường, có hay không…?”
Trạc Xuyên quá sợ hãi, vội vàng nói: “Không, không có.”
Ngư Thiển nói: “Lúc đó A Xuyên vội vàng điều chế Mặc Quỷ Trường Tán, không có thời gian.”
Sư Thanh Y: “…”
…. Ý là có thời gian thì sẽ có sao?
Sư Thanh Y nghe đến đây, cũng không biết là nên yên tâm hay là nên bội phục.
Lúc này Ngư Thiển lại hỏi Trạc Xuyên: “Có thời hạn sao?”
Nhìn A Xuyên mất nhiều công sức như vậy để nói cho nàng biết những chuyện này, Ngư Thiển cũng cảnh giác hơn rất nhiều đối với hoàn cảnh xung quanh, lúc nói chuyện cũng không trực tiếp như trước đó, mà trở nên hàm súc rất nhiều.
Các nàng lúc này nói chuyện như vậy, nội dung đều rời rạc không liền mạch, nghe qua căn bản không hiểu ra sao, hoàn toàn không biết các nàng đang nói cái gì.
Trạc Xuyên nhìn về phía Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y gật đầu xác nhận.
Trạc Xuyên liền trả lời: “… Có.”
Ngư Thiển lại hỏi: “Vậy khi nào có thể?”
Mặc dù nàng muốn , A Xuyên nhưng A Xuyên không cho nàng chạm vào, nàng hoàn toàn có thể làm được. Đã có thời hạn, vậy nàng kiên trì chờ đến hết thời hạn, liền có thể chạm vào A Xuyên, dù sao thì A Xuyên sẽ một mực bên cạnh nàng, cũng sẽ không rời xa nàng.
ư Trạc Xuyên lại nhìn Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y thực sự không biết làm sao trả lời, đây là việc tư mật giữa Trạc Xuyên và Ngư Thiển, lần này quyết định then chốt lại rơi vào trên người nàng. Bất quá nhìn ánh mắt tín nhiệm của Trạc Xuyên, nàng chỉ đành cam chịu, cân nhắc chốc lát, mới thấp giọng nói: “Chờ…. Chờ sau khi ra khỏi mạch tỉnh.”
Trạc Xuyên lại nói với Ngư Thiển: “Chờ ra khỏi mạch tỉnh… Có thể.”
Ngư Thiển có hi vọng, cười nói: “Được.”
Trạc Xuyên cũng cúi đầu, cần cổ đỏ bừng, mắt liễm ý cười.
Ngư Thiển bắt đầu đắp người tuyết, Trạc Xuyên liền đắp cùng nàng, hai người ở một bên chơi đến thích ý.
Mắt thấy việc này rốt cuộc giải quyết xong, Sư Thanh Y cảm thấy yên tâm một chút.
Mặt nàng cũng rất đỏ, lặng lẽ dùng tay quét quét trên mặt tuyết, khiến hai bàn tay lạnh lẽo đến xương, lúc này mới cúi đầu dùng hai tay che mặt, muốn cho khuôn mặt hạ nhiệt.
“Làm gì?” Lạc Thần đưa tay khẽ nắm lấy cổ tay nàng: “Vừa chạm vào tuyết, đừng để khuôn mặt bị lạnh.”
Sư Thanh Y chỉ đành buông tay, rồi lại không dám nói cho Lạc Thần biết dụng ý của mình lúc này.
Lạc Thần chăm chú nhìn nhìn chốc lát, nâng tay áo áp vào gương mặt Sư Thanh Y, một tay đè lại.
Sư Thanh Y nhất thời sững sốt.
Tay áo của Lạc Thần vô cùng lạnh lẽo, cho dù không lạnh như tuyết trên mặt đất, hơn nữa vải vóc mềm mại, dán lên mặt, vừa vặn có thể giảm bớt cảm giác nóng rát trên khuôn mặt.
Hơn nữa ngón tay của Lạc Thần cũng có một đoạn thời gian không chạm qua tuyết, lúc dùng tay áo áp lên má nàng, Sư Thanh Y có thể cảm giác được một loại mát mẻ đặc biệt thư thích.
“Khá hơn rồi sao?” Lạc Thần nhẹ giọng hỏi nàng.
“…Ừ.” Sư Thanh Y mỉm cười gật đầu, lại nói: “Chúng ta cũng đắp người tuyết đi.”
“Được.” Lạc Thần đáp.
Chờ lúc khuôn mặt Sư Thanh Y cảm thấy thoải mái hơn, Lạc Thần lúc này mới thả tay áo xuống, hai người bắt đầu đắp người tuyết.
Lạc Thần đắp một cái đầu tròn tròn cho người tuyết, Sư Thanh Y đắp thân thể, ghép cùng một chỗ, lại từ bên cạnh tìm hai cành cây, cắm ở trên thân của người tuyết.
Bên kia Ngư Thiển và Trạc Xuyên cũng đại công cáo thành, Sư Thanh Y hiếu kỳ nhìn một cái, lại nhìn không ra các nàng rốt cuộc đắp cái gì, nghi hoặc nói: “Đây là người tuyết sao?”
Chỉ thấy trước mặt là một khối tuyết hình chữ nhật, phía trên chất một khối tuyết nhỏ hơn phía dưới rất nhiều, khối tuyết kia hình dạng nửa giống hình bầu dục nửa giống hình trụ tròn.
“Là người tuyết.” Ngư Thiển nghiêm túc nói.
“Ngươi có thể nói cho ta nghe một chút đi sao? Là người tuyết loại nào?” Sư Thanh Y vẫn không nhìn ra.