Dò Hư Lăng – Hiện Đại Chương 44-6

Chương 49: Bầu Bạn Lúc Về Đêm

Tay Lạc Thần vẫn như trước, cầm thẻ ngân hàng treo ở không trung không nhúc nhích, ánh mắt chăm chú nhìn Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y cho rằng nàng muốn trả lại số tiền trước đây mình vì nàng mà tiêu tốn, cực kỳ cô đơn, hai tay xiết chặt vô lăng, lắc đầu nhẹ giọng nói: “Không cần. Ngươi vừa mới đi làm, công ty lúc đầu cho ngươi ứng lương chắc cũng không nhiều lắm, ngươi lại vừa mua điện thoại, số tiền còn lại ngươi giữ đi.”

Trong lòng nàng cũng hiểu được, cuối cùng cũng đến lúc Lạc Thần không bao giờ cần đến nàng nữa.

Lúc trước khi Lạc Thần mới đến, cái gì cũng không có ngay cả giấy chứng minh cũng không, hộ khẩu cũng không, năm tháng trôi nhanh, nàng lại có năng lực thích ứng cao như vậy cho nên đến hôm nay nàng đã hoàn toàn có thể đứng vững giữa xã hội này, thậm chí công việc cũng tìm được rồi.

Lạc Thần không bao giờ cần nàng mua quần áo, mua sách, mua đồ dùng hằng ngày, mua bất cứ thứ gì nữa.

Cho dù hiện tại Sư Thanh Y cỡ nào mong muốn vì Lạc Thần mà mua thứ gì đó, hoặc giải vì nàng làm việc gì đó, Lạc Thần cũng không cần nữa.

Loại cảm giác mất mát cùng trống rỗng này khiến cho lòng Sư Thanh Y gắt gao thắt lại, thế nhưng nàng lại chỉ có thể cố gắng đè nén, ngón tay xiết chặt đến nỗi các chỗ khớp xương trở nên nhợt nhạt.

Giọng của nàng có chút khàn khàn, lặp lại nói: “Không cần đưa ta, không cần.”

“Ngoại trừ khoản tiền trước đây ngươi ứng trước cho ta, còn lại đều là ta muốn đưa cho ngươi tiền thuê nhà, phí điện nước, phí sinh hoạt.” Lạc Thần lẳng lặng nhìn Sư Thanh Y, ánh mắt buông xuống nhẹ giọng nói: “Trừ tiền mua điện thoại lúc nãy, ở đây vẫn còn lại gần bốn mươi vạn, ngươi nói ta còn có thể tiếp tục thuê nhà của ngươi bao lâu, chủ nhà?”

Sư Thanh Y sửng sốt.

Qua vài giây nàng xoay người qua chăm chú nhìn khuôn mặt Lạc Thần.

Khóe môi Lạc Thần cất giấu ý cười: “Có phải không muốn tiếp tục cho ta thuê nhà của ngươi hay không? Vậy ta không thể làm gì khác hơn là đi tìm công ty môi giới nhà ở.”

“Không cần tìm công ty môi giới.” Vẻ mặt lo lắng của Sư Thanh Y tiêu tan, lúc này mới nở nụ cười, giống như trẻ con được cho ăn đường nói: “Hà tất phải để công ty môi giới kiếm lợi, bọn họ đặc biệt gian xảo, ngươi tìm bọn họ sẽ bị thiệt thòi. Đương nhiên là tìm chủ cho thuê như ta vẫn có lợi hơn, ta cho ngươi thuê. Nhưng mà ngươi tại sao muốn đưa thẻ ngân hàng cho ta? Tự ngươi giữ lấy là tốt rồi.”

Đôi mắt đen kịt của Lạc Thần cùng đôi mắt màu hổ phách của Sư Thanh Y nhìn thẳng vào nhau: “Ta không thích giữ tiền, ngươi giúp ta giữ, được không?”

Tong lòng Sư Thanh Y bị đôi mắt thâm trầm kia của nàng làm cho rung động, cuối cùng không hề do dự mà nhận lấy tấm thẻ.

Tấm thẻ dường như rất nặng, Sư Thanh Y cầm nó giống như cầm giấy chứng nhận gì đó cực kỳ quan trọng, cảm giác mất mát vừa rồi nhanh chóng được thay thế bằng một sự vui mừng.

Nàng giữ tấm thẻ này, có phải cũng tương đương với việc giữ được Lạc Thần hay không?

Chí ít Lạc Thần tạm thời sẽ không rời khỏi nàng.

Nghĩ vậy, Sư Thanh Y chậm rãi thả lỏng tâm trạng, mỉm cười nói: “Bên trong có gần bốn mươi vạn, vậy ngươi có thể ở lại nhà ta rất lâu. Lúc nào ngươi cần tiền hãy nói với ta.”

Hy vọng sẽ thật lâu, thật lâu.

Lâu đến Lạc Thần không bao giờ muốn từ nhà nàng dọn đi nữa.

Thế nhưng, có thể sao?

Lạc Thần gật đầu: “Ân.”

Sư Thanh Y cẩn thận đem thẻ cất đi, một mặt bắt đầu lái xe về nhà, một mặt cảm thấy kỳ quái nói: “Nhưng mà ngươi từ đâu có nhiều tiền như vậy? Bốn mươi vạn không phải con số nhỏ, công ty nào lại cho ngươi ứng trước nhiều tiền như vậy?”

Bởi vì Sư Thanh Y bận lái xe không rảnh quan tâm đến Nguyệt Đồng cho nên nó nhảy đến nằm trên đùi Lạc Thần. Tay Lạc Thần nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông màu trắng của Nguyệt Đồng, hành động này làm cho nó rất thoải mái, nheo mắt lại yên tâm mà hưởng thụ.

Lạc Thần một mặt vuốt ve Nguyệt Đồng, một mặt trả lời câu hỏi của Sư Thanh Y: “Ta không có công việc, ta chỉ là đem quần áo trên người trước đây bán đi mà thôi, bán hai nghìn lẻ bốn mươi vạn.”

Sư Thanh Y cả kinh vô thức nhấn chân ga liền vội vã đạp thắng lại, nghiêng mặt nhìn Lạc Thần nói: “Ngươi bán quần áo trên người?”

Nàng bây giờ cuối cùng cũng hiểu được Lạc Thần mấy ngày nay nhận gửi nhiều thư điện tử lại thường ra ngoài là bận việc gì, thì ra không phải tìm công việc hay chỗ ở mà là chuẩn bị giao dịch đồ cổ.

Lạc Thần thản nhiên gật đầu.

Sư Thanh Y cảm thấy đáng tiếc, nói: “Đó đều là những vật theo ngươi từ Minh triều đến đây, là đồ cổ vô giá, sao ngươi có thể bán đi? Nếu như ngươi cần tiền, cần bao nhiêu ta đều sẽ cho ngươi.”

Lời này vừa nói ra nàng lền biết bản thân đã lỡ lời, nếu nói như vậy quả thực là làm bại lộ tâm tư không thể cho ai biết của mình, nàng vội vã đổi giọng: “Ý của ta là nếu như ngươi cần tiền, ta sẽ giúp ngươi giải quyết.”

“Trước kia ta đã từng nói với ngươi, ta muốn tham gia phiên đấu giá ở Hoàng Đô.” Lạc Thần nói: “Ta muốn thanh kiếm kia, cho nên cần một số tiền lớn, hai nghìn vạn vẫn còn ít.”

“Thanh kiếm đó thật sự quan trọng đối với ngươi như vậy sao?” Sư Thanh Y xoay vô lăng, rẽ qua một khúc quanh.

Giọng nói Lạc Thần trầm ổn, nói: “Nó là của ta. Ta đã từng sở hữu hai thứ vô cùng quý giá, nó chính là một trong hai thứ đó.”

Lời nói của Lạc thần mặc dù đạm nhạt nhưng Sư Thanh Y có thể nghe ra trong đó có vài phần buồn bã. Trong lòng nàng có một chút suy nghĩ, hiếu kỳ hỏi: “Còn lại một thứ là gì? Ngươi nói “đã từng”, chẳng lẽ thứ kia ngươi đã đánh mất sao?”

Lạc Thần cúi đầu cười: “Đúng là đã từng đánh mất, nhưng mà bây giờ thì tốt rồi, đều đã tìm được.”

Trong xe đột nhiên rơi vào một khoảng vắng lặng, Nguyệt Đồng nằm trên đùi Lạc Thần không nhúc nhích hình như đang ngủ, Sư Thanh Y không nói nữa im lặng tiếp tục lái xe, nhưng trong lòng đã rối như tơ vò.

Hai người cuối cùng cũng về đến nhà, Sư Thanh Y trực tiếp đem Nguyệt Đồng thả xuống sàn nhà để nó tiếp tục ngủ, sau đó lôi kéo Lạc Thần đến ngồi trên sô pha, nàng nói với Lạc Thần: “Đem chìa khóa của ngươi đưa cho ta.”

Lạc Thần chỉ có một cái chìa khóa nhà của Sư Thanh Y, nàng cảm thấy khó hiểu nhưng vẫn lấy chìa khóa ra đưa cho Sư Thanh Y, Sư Thanh Y lấy ra cặp móc khóa tình nhân đã rút được ở cửa hàng điện thoại, đem một trong hai cái gắn vào chìa khóa của Lạc Thần, mặc khác lại lấy ra thêm hai cái chìa khóa gắn vào, dặn dò nói: “Đây là chìa khóa cửa chính, còn đây là chìa khóa phòng ta, đây là của phòng ngươi, tổng cộng là ba cái.”

Nàng dặn dò xong lại lấy ra xâu chìa khóa của nàng, đem móc khóa vốn gắn trên đó gỡ xuống thay bằng cái móc khóa mới vốn là một cặp với cái của Lạc Thần. Ngụ ý của cặp móc khóa tình nhân này khiến Sư Thanh Y len lén vui sướng thật lâu, bất quá nét mặt nàng vẫn là rất nghiêm túc, bất động thanh sắc.

Tuy rằng Lạc Thần đã thích ứng với xã hội này, cũng tiếp thu được rất nhiều tri thức hiện đại nhưng những loại đồ cặp tình nhân gì đó nàng hẳn là cũng không hiểu rõ.

Sư Thanh Y suy nghĩ đến đây, trong lòng càng thêm yên tâm thoải mái.

Móc khóa được làm bằng bạc, sáng lấp lánh, vẫn còn lưu lại độ ấm từ lòng bàn tay của Sư Thanh Y, Lạc Thần cầm móc khóa trong lòng bày tay tỉ mỉ quan sát, lại nhìn đến móc khóa trong tay Sư Thanh Y, nói: “Đây hình như là đồ tình nhân gì đó?”

Sắc mặt Sư Thanh Y đông cứng, nặn ra một nụ cười cứng nhắc: “….”

Qua vài giây nàng mới giả vờ vô tội nói: “Không phải đâu, đây là quà cửa hàng tặng cho chúng ta.”

“Thật không?” Đôi mắt Lạc Thần khẽ híp lại, mỉm cười nhìn nàng: “Ngươi nhìn hoa văn trên đó, hai cái có thể ghép lại hoàn chỉnh. Ta lên mạng đã thấy qua loại này, đây là thiết kế dành riêng cho tình nhân.”

“Nga, thật ra ta cũng không chú ý, nếu không phải ngươi nói ta cũng không nhận ra.” Gương mặt Sư Thanh Y ửng đỏ, nói: “Không sao cả, là bạn bè cũng có thể dùng được. Loại này cũng không nhất định phải là tình nhân mới dùng, chúng ta không cần câu nệ những việc này.”

Ngoài miệng nói là không câu nệ nhưng thật ra lại lúng túng đến sau gáy phủ một tầng mồ hôi.

Cũng may Lạc Thần chỉ thản nhiên nở nụ cười, không tiếp tục cùng Sư Thanh Y nghiên cứu đề tài này nữa, nàng cất xâu chìa khóa đi, đem điện thoại vừa mua lúc nãy ra nhìn kĩ. Kỳ thực nàng rất ít dùng các loại máy móc thiết bị, trước đây cũng chỉ thình thoảng cầm điện thoại của Sư Thanh Y nhìn một cái, rất nhiều chức năng cũng không hiểu rõ.

“Số điện thoại ngươi vừa đăng ký là bao nhiêu?” Sư Thanh Y trượt mở khóa màn hình điện thoại của mình, hỏi.

Lạc Thần đọc số điện thoại của mình để Sư Thanh Y lưu lại, sau đó cũng lưu số của mình vào điện thoại của Lạc Thần. Nàng cầm điện thoại của Lạc Thần, xem thấy trong danh bạ hiện nay chỉ lưu duy nhất số liên lạc của nàng, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác thỏa mãn kỳ lạ.

Người đầu tiên Lạc Thần liên lạc trên MSN là nàng, người đầu tiên Lạc Thần cho biết địa chỉ mail cũng là nàng, mà hôm nay người đầu tiên có tên trong danh bạ điện thoại của Lạc Thần vẫn là nàng.

Rất nhiều cái lần đầu tiên Sư Thanh Y đều chiếm được (phải, cái gì đầu tiên đều cho Thanh tỷ hết a~ hắc hắc), loại đối đãi đặc biệt này khiến Sư Thanh Y vụn trộm vui mừng không ngớt. Nàng thật ra là một người rất dễ thỏa mãn, chỉ vài thứ đơn giản như vậy thôi cũng đủ làm cho nàng vui mừng hồi lâu.

Chỉ là thõa mãn được một lúc nàng lại nghĩ đến một phương diện khác, bắt đầu sinh ra một ít cảm giác mất mát.

Nàng có thể chiếm được những cái lần đầu tiên này, nhưng lại không chiếm được lần đầu tiên của Lạc Thần.

Cách nghĩ này khiến Sư Thanh Y  vô cùng ngượng ngùng xấu hổ, nhưng cũng vô cùng khổ sở, Lạc Thần là người đã có chồng, đừng nói là lần đầu tiên của nàng, mà ngay cả nàng của hiện tại Sư Thanh Y cũng tự nghĩ không thể nào chiếm được.

“Thanh Y.” Giữa lúc tâm trí của Sư Thanh Y đang rối rắm, tay Lạc Thần khẽ lay động: “Ngươi giúp ta cài vài ứng dụng cần thiết. Chẵng hạn như những cái ngươi thường dùng, ta không cần phải chọn nhiều.”

“Ân, được.” Sư Thanh Y lấy lại tinh thần, vội vã đáp lời nàng, nhận lấy điện thoại của Lạc Thần mở wifi để đăng nhập kho ứng dụng, bắt đầu chọn lựa ứng dụng để cài đặt.

Sư Thanh Y bận rộn giúp Lạc Thần cài ứng dụng, thân thể Lạc Thần nhẹ nhàng mềm mại dựa đến gần nàng, hai người ngồi trên sô pha dựa cực kỳ gần. Hương thơm trên người Lạc Thần đặc biệt dễ ngửi, thơm ngát thanh nhã như hoa lan, Sư Thanh Y ngửi được hương thơm thanh nhã trên người Lạc Thần, ngón tay đang thao tác trên màn hình tự động trở nên chậm chạp.

Nàng hơi nghiêng mặt, len lén đánh giá Lạc Thần.

Môi nàng mềm mại ánh lên một tầng hồng nhuận tựa hoa đào, thoạt nhìn cực kỳ mê người, nếu như sờ lên chắc chắn cũng là cực kỳ mềm mại, mềm mại đến có thể làm cho xương cốt cũng nhũn ra.

Mùi vị của đôi môi tựa cánh hoa đào này, trong cổ mộ Sư Thanh Y đã được nếm qua. Khi đó tuy nói Lạc Thần là vì cứu nàng nên mới chọn lựa tiếp khí như vậy nhưng dù sao nàng cũng thật sự được nếm đôi môi thơm kia.

Sư Thanh Y hồi tưởng lại cảnh tiếp khí trong mộ, lại thấy Lạc Thần gần ngay trước mắt, hương thơm quẩn quanh, tóc dài che lấp một phần tầm nhìn, tim nàng đột nhiên đập rất nhanh.

Trong nháy mắt Sư Thanh Y thực sự rất muốn hôn nàng.

Là hôn nàng.

Hoặc giả, chỉ cần chạm nhẹ môi nàng một cái cũng tốt lắm rồi.

Nàng muốn hôn Lạc Thần?

Bản thân là nữ nhân nhưng lại muốn hôn môi một nữ nhân khác?

Nàng……nàng là người đồng tính luyến ái?

Sư Thanh Y đột nhiên nghĩ như thế, lưng bỗng dưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh, đồng thời nhận thấy tay mình không tự chủ đặt lên lưng bàn tay của Lạc Thần, chỉ còn thiếu thân thể dán sát vào mà hôn nàng, mà đôi mắt trong trẻo của Lạc Thần vẫn đang yên tĩnh theo dõi nàng.

Lạc Thần nói: “Tay của ta sờ rất tốt sao?”

Sư Thanh Y luống cuống vội vã rụt tay về, ngượng ngùng nói sang chuyện khác: “Ngươi xem, ứng dụng này ngươi có cần hay không? Ngoài ra ngươi có muốn ta cài vào vài trò chơi không?”

Lạc Thần cười nói: “Tùy ý ngươi là được.”

Thời gian tiếp sau đó Sư Thanh Y thực sự cảm giác rất gian nan. Cũng may rất nhanh liền đến buổi tối, nàng cùng Lạc Thần sau khi ăn cơm và thu dọn xong liền gọi điện thoại cho Duẫn Thanh và Chúc Cẩm Vân để hỏi thăm tình hình của bọn họ rồi tùy tiện trò chuyện một lúc, sau đó mới đi tắm rồi trở về phòng.

Lúc Sư Thanh Y về phòng, Lạc Thần vẫn còn ở phòng sách xem tài liệu, Sư Thanh Y nằm trên giường không nhúc nhích, nàng nằm thật lâu, cuối cùng không nhịn được ngồi dậy.

Nàng mở đèn ở đầu giường, thuận tay cầm lên điện thoại di động.

Do dự hồi lâu, ngón tay cử động, gửi cho Lạc Thần một tin nhắn: “Đã tắm chưa? Còn đang ở phòng sách?”

Tin nhắn hiển thị trạng thái đã gửi đi, Sư Thanh Y không hiểu sao lại cảm thấy khẩn trương.

Nguyệt Đồng nằm sấp cuộn mình ngủ trên sàn nhà, nhận thấy ánh đèn, dùng chân trước xoa nhẹ lên mặt, mềm mại mà nhảy tới trên giường Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y có chứng ưa sạch, giường của nàng ngay cả người khác cũng không thể nằm huống chi là mèo. Nàng vừa nhìn thấy liền xốc chăn lên, thò người ra nắm lưng Nguyệt Đồng xách lên, đau đầu nói: “Không được đến trên giường ta.”

Nguyệt Đồng meo meo kêu to, bị Sư Thanh Y đuổi trở lại sàn nhà.

Nó chưa từ bỏ ý định lại ỷ vào khả năng kinh người của mình, dễ dàng nhảy trở lại trên giường. Cùng Sư Thanh Y hỗn chiến, Nguyệt Đồng lúc ban đầu rụt rè cùng né tránh đã sớm không thấy đâu nữa, hiện tại liền phát huy bản chất ác liệt của nó.

Sư Thanh Y lại một lần nữa đem Nguyệt Đồng thả lại trên sàn nhà.

Cả đêm nàng đều bị ý nghĩ muốn hôn Lạc Thần dọa cho sợ hãi, trong lòng rối bời, đồng thòi cũng cảm giác như có rất nhiều lông vũ quấy nhiễu trong lòng nàng, phiền não dĩ nhiên sẽ dễ cáu giận, nàng ngồi tại mép giường trừng mắt nhìn Nguyệt Đồng, bày ra dáng vẻ không cho phép xâm phạm để ngăn cản Nguyệt Đồng xâm lấn chỗ ngủ của nàng, thấp giọng nói: “Mèo hư.”

Mèo hư rất tức giận, lại kêu meo meo một tiếng.

Mà lúc này điện thoại di động của Sư Thanh Y đột nhiên nhẹ nhàng rung lên.

Sư Thanh Y quay đầu, giây tiếp theo, nàng gục tại trên giường cực nhanh chộp lấy điện thoại di động mở tin nhắn ra xem.

Là tin nhắn trả lời của Lạc Thần, ngữ điệu cũng giống như thường ngày vẫn nhàn nhạt như vậy: “Mới vừa tắm xong. Chuẩn bị đi ngủ.”

Trong lòng Sư Thanh Y hơi run rẩy, rất muốn cùng Lạc Thần tiếp tục nhắn tin. Trước đây vào ban đêm, hai người đều là tự mỗi người ngủ ở phòng mình, đều có không gian riêng nên cũng không cách nào nói chuyện, mà lúc có điện thoại muốn nói chuyện trở nên rất dễ dàng, vì vậy Sư Thanh Y càng cảm thấy hối hận tại sao bản thân không mua điện thoại cho Lạc Thần sớm một chút.

Sư Thanh Y muốn cùng Lạc Thần nói chuyện, nhưng lại nghĩ không ra phải nói cái gì, đành phải gửi đi một tin nhắn như thế này: “Nhớ kỹ chờ tóc khô rồi hãy ngủ, nếu không sẽ không tốt cho sức khỏe.”

Nàng gửi xong tin nhắn, toàn bộ cảm giác buồn ngủ cũng tiêu tan, chỉ chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại, yên lặng chờ đợi.

Đợi thật lâu vẫn không thấy tin nhắn trả lời lại, khiến cho Sư Thanh Y cảm giác vô cùng mất mát.

Lạc Thần đang làm gì? Vì sao không trả lời tin nhắn của nàng?

Là do nàng nói chuyện quá nhàm chán sao, nên căn bản là không cần thiết phải trả lời.

Vô số lần, nàng đặt điện thoại trở lại đầu giường rồi lại thò người ra khỏi chắn lấy kiểm tra tin nhắn, cứ như vậy lặp đi lặp lại. Nữ nhân kia hiển nhiên đối với nàng đã giống như thuốc phiện, khiến nàng lúng sâu trong đó không cách nào tự kiềm chế.

Sư Thanh Y tựa ở đầu giường, Nguyệt Đồng lại một lần nữa nhảy lên trên giường, cuộn mình nằm trên đùi nàng, nàng lần này giống như xuất thần, không còn sức lực đi đuổi con mèo không biết xấu hổ lại tham ăn này xuống, một tay nâng thân thể nó lên rồi ôm vào trong lòng giống như tạm thời tìm sự an ủi.

Sư Thanh Y vuốt ve bộ lông mềm mại của Nguyệt Đồng, đột nhiên lại cảm thấy Lạc Thần hẳn là cũng có chút thích mình.

Nàng có thể cảm giác được Lạc Thần đối với nàng rất tốt, một loại tốt nói không nên lời.

Nàng suy nghĩ như thế liền cảm giác dường như lóe lên một tia hy vọng. Đang lúc nửa vui nửa buồn thì điện thoại trong tay nàng đột nhiên rung lên, lần này không phải tin nhắn mà là điện thoại.

Sư Thanh Y nhìn tên hiển thị trên màn hình, liền nhận điện thoại, nhẹ nhàng đưa điện thoại dán bên tai.

Giọng nói của Lạc Thần thấp mà mềm mại từ trong điện thoại truyền ra: “Thanh Y.”

“Là ta.” Sư Thanh Y khẩn trương đến cả người đều đông cứng, lưng thẳng tắp dựa vào đầu giường.

Nguyệt Đồng cảm giác được thân thể nàng bất thường, có khả năng sẽ đem nó ném sang một bên nên bất mãn cử động lại bị Sư Thanh Y vỗ đầu đè lại, nhỏ giọng nói: “Đừng nháo, mèo hư.”

“Cái gì?” Lạc Thần nói.

“Không có gì.” Sư Thanh Y vội vã giải thích: “Ta đang đùa với Nguyệt Đồng thôi, ngươi tìm ta có việc sao?”

“Không có việc gì.” Trong điện thoại nhẹ nhàng truyền ra một tiếng cười, Lạc Thần nói: “Đêm đã khuya, ngủ đi.”

“Ân…được.” Sư Thanh Y rất muốn tiếp tục cùng nàng nói chuyện nhưng lại khó mở miệng, chỉ đành nói: “Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon, Thanh Y.” Giọng nói của Lạc Thần nhẹ tựa sóng biển.

Cuộc điện thoại ngắn gọn kết thúc, Sư Thanh Y chăm chú nhìn nhật ký cuộc gọi hiển thị trên màn hình, vừa hạnh phúc vừa khổ sở.

Rất nhanh lại có một tin nhắn từ điện thoại của Lạc Thần gửi tới, Sư Thanh Y mở ra xem, trong đó chỉ có duy nhất hai chữ: “Mộng đẹp.”

Sư Thanh Y nhìn hai chữ này, dường như có thể nghe được giọng nói của Lạc Thần, cảm nhận được hương thơm của nàng từ điện thoại tản ra.

Trong cảm giác mê muội không rõ ràng ấy, nàng dần dần chìm vào giấc ngủ.

Điện thoại di động lẳng lặng đặt cách đó không xa, giống như thay nữ nhân kia ở bên cạnh nàng.

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!