Chương 406: Mê cung
Lạc Thần nhìn nàng: “Che giấu cái gì?”
“….Chỉ là một số đèn dạ quang.” Sư Thanh Y bị nàng bắt gặp, chỉ đành thấp giọng nói thật.
Lạc Thần tựa hồ đoán được, không hỏi thêm, mà chỉ nói: “Để ta mang theo.”
” Ta mang theo là được rồi.” Sư Thanh Y hiểu ý nàng, vội vã nói.
Lạc Thần nói: “Công dụng không rõ, mới vừa rồi tiếp xúc chốc lát trái lại không sao, nhưng nếu như tiếp xúc thời gian dài, không biết sẽ có ảnh hưởng gì.”
“Ta biết, ta có đề phòng. Ta cảm thấy thứ này hẳn là sẽ hữu dụng, cho nên mới mang theo.” Sư Thanh Y nói đến đây, hai tay xoắn xuýt, giương mắt nhìn Lạc Thần.
Tuy rằng nàng hiện tại vẫn che vải lụa trắng, thấy không rõ ánh mắt, nhưng thông thường nếu nàng dùng phương thức này để nhìn qua, tức là biểu thị nàng đang chờ đợi, hy vọng có thể được đáp ứng.
Lạc Thần rốt cuộc vẫn nói: “Được rồi.”
Sư Thanh Y nhẹ nhàng nói: “Ta sẽ cẩn thận.”
Lạc Thần gật đầu xoay người tiếp tục đi về phía trước, Sư Thanh Y đi bên cạnh nàng.
Rời khỏi khu vực rộng mở về bên phải, tiếp tục dọc theo thông đạo bên trái tiến sâu vào trong. Thông đạo cũng không tính là rộng, hai bên đều là thạch bích hắc sắc, mơ hồ là màu sắc vốn có của bùn đất, nhìn qua vô cùng cứng rắn.
Đi một hồi lâu, tất cả đều là thông đạo có kết cấu tương tự. Biến hóa duy nhất chính là thông đạo cong cong quẹo quẹo, có nơi là nhánh rẽ, đôi khi lại đến một giao điểm, có thể thấy nơi này có ít nhất mười thông đạo, chỉ riêng việc lựa chọn đi theo thông đạo nào, đều phải hao hết vô số tâm tư.
Cũng may có bản đồ của Âm Ca dẫn đường, Âm Ca từng đến bốn lần, độ khó lúc lựa chọn thông đạo cũng giảm đi rất nhiều. Nếu như là lần đầu đến loại địa phương này, nhất định sẽ bị nhiễu loạn phương hướng, thảo nào lúc đó Tiểu Ích bị lạc đường, loại chỗ này, không lạc đường mới là kỳ quái.
“Chỗ quỷ quái này, quả thực chính là một mê cung khổng lồ a.” Vũ Lâm Hanh vừa đi vừa tắc lưỡi: “Ta đã không nhớ rõ hiện tại là đi qua ngã rẽ thứ bao nhiêu.”
Tuy nói nhìn bản đồ thấy rất nhiều đường cong đánh dấu thông đạo, đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng đến thể nghiệm thực tế, loại cảm giác thân ở mê cung vẫn chấn động trước nay chưa từng có.
Người ở trong mê cung, ngũ cảm sẽ dần trở nên hư vô mờ mịt, cảm giác vô định cũng sẽ càng lúc càng sâu sắc. Có đôi khi cho dù đi đúng rồi, cũng có thể sẽ bắt đầu hoài nghi bản thân, đây là con đường chính xác sao, có phải đã đi sai đường rồi không, hẳn là đi mộ con đường khác, mà sâu bên trong lại sẽ có thứ gì đang chờ đợi?
Nghe được bất cứ âm thanh gì, ngửi thấy bất cứ mùi hương gì, có thể đều sẽ khiến bản thân biến thành chim sợ cành cong.
Đi vào mê cung, dằn vặt trên tinh thần là vô cùng tàn khốc. Thông thường người chết trong mê cung, không phải bị chết đói, bị chết khát, mà là bị loại sợ hãi và tuyệt vọng này từng chút dằn vặt đến chết.
Hơn nữa cấu tạo địa chất của thông đạo rất cứng rắn, loại địa chất này, nếu như muốn đào ra một thông đạo riêng biệt, đều là phi thường trắc trở, huống hồ là một công trình phức tạp khổng lồ như thế này. Không biết người tu kiến mê cung dưới lòng đất này, rốt cuộc đã dùng biện pháp gì tiến hành thi công, hoàn toàn không cách nào tưởng tượng.
Càng đi sâu, Sư Thanh Y lại càng có thể lý giải vì sao Âm Ca nhất định phải xuống động nhiều lần như vậy. Nếu như không nhiều lần tiến hành dò đường trong mê cung này, tìm kiếm con đường thỏa đáng nhất, rất có thể sẽ bị lạc đến chết ở bên trong.
Âm Ca đi ở trước nhất để dẫn đường, Lạc Thần và Sư Thanh Y lại thỉnh thoảng đối chiếu bản đồ, Âm Ca đi qua mỗi một khoảng cách, các nàng đều sẽ tìm được vị trí đối ứng trên bản đồ, tiến hành đánh dấu.
Lại đi đến một ngã rẽ, Vũ Lâm Hanh nói: “Nơi này quá nhiều đường, nếu như chỉ dựa vào trí nhớ, có lẽ sẽ nhớ sai. Chúng ta có cần thử để lại ký hiệu trên đường đi hay không, chí ít có thể nhắc nhở chúng ta con đường này đã từng đi qua.”
Âm Ca dừng lại, quay đầu lạnh lùng nhìn nàng: “Tốt nhất không nên làm như vậy, sẽ có chuyện.”
Vũ Lâm Hanh sững sốt, sau đó bắt đầu giả vờ giả vịt mà lau nước mắt vốn không tồn tại trên mặt nàng: “Âm Ca ngươi cuối cùng cũng chịu nói chuyện với ta rồi, Vũ tỷ tỷ thật là cao hứng, thật là cao hứng.”
Âm Ca: “…”
Thiên Thiên nhìn Vũ Lâm Hanh nói: “Ngươi như vậy có chút biến thái.”
” Ngươi mặc kệ ta!” Vũ Lâm Hanh trừng mắt nhìn Thiên Thiên: “Cả ngày không phải rắn chính là cổ, động một chút là thi thể, ta có thể biến thái hơn ngươi sao?”
” Điểm ấy ngươi dĩ nhiên kém ta.” Thiên Thiên cười rất tự hào.
Vũ Lâm Hanh: “…”
Âm Ca dẫn mọi người rẽ vào một thông đạo khác.
” Trước đó ngươi từng để lại ký hiệu trên đường đi, đúng không?” Sư Thanh Y hỏi Âm Ca.
Âm Ca nói: “Ban đầu ta lo lắng sẽ lạc đường, nên vừa đi vừa để lại một đồng tiền ở một số vị trí khó nhìn thấy.”
“Sau đó?” Sư Thanh Y mơ hồ đoán được điều gì đó.
” Ta lo lắng, lại đường cũ trở về, phát hiện tiền xu biến mất.”
” Toàn bộ đều biến mất?”
” Đúng vậy.”
Sư Thanh Y lại thay đổi một câu hỏi khác: “Vậy ngươi có thử để lại ký hiệu gì đó trên vách đá hay không?”
” Thử qua, cũng đã biến mất.” Âm Ca hồi tưởng một chút, thần sắc âm lãnh.
” Không có dấu vết gì dị thường sao?”
” Ta lúc đó cũng không đặc biệt chú ý, chỉ nhìn thấy ký hiệu trên vách đá đã biến mất.”
Ký hiệu lưu lại biến mất, đây là một việc là phi thường nguy hiểm.
Lúc mọi người bắt đầu để lại ký hiệu, trong lòng sẽ vô thức sản sinh ỷ lại đối với những ký hiệu này, do đó bỏ qua việc quan sát hoàn cảnh và sự vật tham chiếu quanh mình, việc này giống như quá mức ỷ lại vào sự hướng dẫn, sẽ vô thức bỏ qua sự hợp lý của ký ức, một khi hướng dẫn không còn nữa, sẽ hoàn toàn biến thành kẻ mù đường, chính là đạo lý này.
Mọi người nghĩ chính là không sao cả, dù sao thì đến lúc đó quay trở lại thấy ký hiệu sẽ biết đường đi. Mà dưới tình huống như vậy, một khi ký hiệu biến mất, loại ỷ lại đối với kỳ hiệu này sẽ trong nháy mắt biến thành bọt biển, đáng sợ hơn nữa chính là trước đó bởi vì quá mức ỷ lại, đã không chăm chú ghi nhớ đường đi, quả thật giống như Âm Ca nói, vô cùng dễ gặp chuyện không may.
Sư Thanh Y không nói nữa, quay đầu nhìn về phía tường thông đạo, thần sắc có chút ngưng trọng.
Cất tạo của những bức tường này, bản thân dị thường kiên cố, tựa như hàng rào phòng thủ. Hơn nữa dưới bố cục quanh co như mê cung, hai yếu tố kết hợp với nhau, khiến người ta phải bắt đầu lưu ý mục đích của công trình dưới lòng đất này.
Vật sống căn bản không cách nào đi sâu vào trong, thậm chí mới vừa vào không bao lâu có thể đã bị mê cung giam giữ đến chết.
Mà thứ ở sâu bên trong, có phải cũng bị giam giữ tương tự, dẫn đến căn bản không cách nào đi ra?
Rốt cuộc là loại khả năng nào, hay là cả hai loại khả năng đều thành lập.
Mặc kệ là loại này, chúng thật ra đều chỉ có một bản chất
Đó chính là, ngăn trở.
Sư Thanh Y vừa đi, vừa yên lặng nhìn thoáng qua đồng hồ. Nhóm người đã đi được một đoạn thời gian, nhưng dọc đường cũng không gặp phải bất luận nguy hiểm rõ ràng gì.
Ở đây quá yên tĩnh, cũng quá trống trải, ngoại trừ tiếng bước chân, còn có tiếng nói chuyện thỉnh thoảng phát ra, chỉ còn lại khí lưu trong không khí.
Sư Thanh Y lại hỏi Âm Ca một câu: “Ngươi xuống bốn lần, có gặp phải thứ gì không?”
Âm Ca biết nàng hỏi những lời này là có ý gì, liền nói: “Không có thứ gì công kích ta, thoạt nhìn mỗi một lần dường như đều rất an toàn.”
Sư Thanh Y trầm mặc. Âm Ca dùng từ dường như, điều này cho thấy thật ra nàng cũng không tin vào loại an toàn này.
Loại an toàn này, có thể chỉ là một loại biểu hiện giả dối. Biểu hiện giả dối thật ra càng làm cho người ta rợn tóc gáy hơn cả nguy hiểm trực tiếp xông đến, không biết nó lúc nào sẽ lộ ra răng nanh.
Cuối cùng Âm Ca dẫn mọi người rẽ vào một thông đạo càng rộng lớn, hai bên tường cao vót, trên tường tràn đầy bích hoạ.
Ánh đèn pin trắng xóa chiếu xạ, xuyên qua vô tận hắc ám, từ bên này nhìn sâu vào trong, bích hoạ một bức tiếp một bức, kéo dài vô tận.
Bích hoạ rất hữu dụng đối với việc hiểu rõ thế giới dưới lòng đất, giống như một ô cửa sổ dùng để nhìn lén, nhất là bích hoạ dạng tự sự.
Tất cả mọi người bị những bức bích hoạ này hấp dẫn, một bức tiếp một bức nhìn xuống, Vũ Lâm Hanh và Ngư Thiển các nàng xem rất hăng say, thoáng chốc đã đi tận phía trước.
Sư Thanh Y xem vô cùng cẩn thận, cho nên rơi lại sau cùng. Để dễ dàng quan sát, nàng tháo vải lụa trắng che trên đôi mắt xuống, cẩn thận gấp lại, đặt ở trong túi áo, dùng đôi mắt đỏ rực tinh tế quan sát những bức bích hoạ này.
Chỉnh thể bầu không khí trong những bức bích họa này đều vô cùng đáng sợ, nội dung đều xoay quanh Vô Thường Lang Quân.
Tỷ như trên bức bích hoạ đầu tiên, Vô Thường Lang Quân thân hình vạm vỡ, trên cổ không có đầu, xung quanh lại vẽ đầy thi thể máu chảy đầm đìa, Lang Quân giẫm lên thi thể, sắc điệu rất tối.
Bức bích họa thứ hai vẽ một trạch viện, Lang Quân đứng bên ngoài cửa sổ một căn phòng trong trạch viện, có thể mơ hồ thấy bóng người in lên khung cửa sổ, cửa sổ bị hắn khẽ đẩy ra, tay hắn dán sát trên cửa sổ, bắt đầu gõ lên cửa sổ.
Về phần sau khi gõ cửa sổ, sẽ phát sinh chuyện gì, không cần nói cũng biết.
Sau đó lại có một bức, là hình ảnh Lang Quân đổi đầu.
Sư Thanh Y cũng không biết Lang Quân này trong truyền thuyết của thôn dân, rốt cuộc dùng phương thức nào tiến hành đổi đầu, nhưng hiện tại nàng phát hiện bích hoạ có nội dung liên quan đến vấn đề này, nhưng được vẽ rất mơ hồ.
Có thể thấy trên hình ảnh là hai tấm bình phong dựng đứng, phía sau bình phong hiện ra một phần thân hình của Lang Quân, thân thể hắn nghiêng về phía trước, đầu bị bình phong ngăn trở, không nhìn thấy quá trình cụ thể, nhưng hai tay giơ lên, đặt ở gần cổ, Sư Thanh Y từ động tác này của hắn suy đoán, đó hẳn là một loại động tác đỡ lấy đầu của mình.
“Thanh Y.” Lạc Thần đứng trước bức bích hoạ này, đột nhiên nhẹ nhàng gọi nàng.
Sư Thanh Y đến bên cạnh nàng, nói: “Phát hiện cái gì?”
Lạc Thần chỉ về phía dưới của bức bình phong trong bích họa.
Sư Thanh Y nhìn theo phương hướng nàng chỉ, phát hiện bên dưới tấm bình phong còn vẽ một đôi chân, vị trí của đôi chân này, có thể nhìn ra là đang ngồi, nói cách khác phía sau bình phong, còn ngồi một người.
Chỉ là bởi vì trên cơ bản bị bình phong ngăn trở, nên nhìn không ra chi tiết gì nữa, nếu như không nhìn kỹ, sợ rằng ngay cả hai chân cũng không nhất định nhìn thấy được.
Sau khi hai người xem qua bức bích hoạ này, tiếp tục xem những bức khác, thẳng đến khi Sư Thanh Y đi ngang qua một bức bích họa, đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt đặc biệt chuyên chú.
Chỉ là nàng nhìn chốc lát, nhíu mày, ánh mắt chuyên chú, phát hiện Lạc Thần đã đi về phía trước, nàng vội vã đi theo.
Đi rồi lại đi, Lạc Thần phát hiện nàng thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại, dường như có một chút không yên lòng, liền nói: “Làm sao vậy, phía sau có thứ gì sao?”
Sư Thanh Y suy nghĩ một chút, nói: “Ta cảm giác vừa rồi có một bức bích hoạ nhìn qua có chút kỳ quái, chỉ là một chi tiết rất nhỏ, không biết có phải là ta suy nghĩ nhiều hay không.”
“Là bức kia sao?” Lạc Thần chỉ vào một bức bích hoạ, nói: “Trở lại nhìn cẩn thận một chút, để tránh luôn suy nghĩ như vậy.”
“Phải.” Sư Thanh Y cúi đầu, tựa hồ có chút khó xử: “Bức kia vị trí rất cao, không quá thuận tiện quan sát.”
Lạc Thần không nói nữa, mà chỉ đi đến phía dưới bích hoạ, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, sau đó xoay người lại, đưa lưng về phía bích hoạ, vươn hai tay, vẫy vẫy Sư Thanh Y: “Đến đây.”
Sư Thanh Y: “…”
Sư Thanh Y chỉ đành đi đến, đối mặt Lạc Thần, cách rất gần.
“Chuẩn bị xong chưa?” Lạc Thần nhẹ giọng nói.
Sư Thanh Y đến gần nàng hơn nữa, đứng thẳng tắp, tựa hồ có chút câu nệ: “… Được rồi.”
Lạc Thần khom lưng, hai tay ôm lấy hai chân nàng, nâng nàng lên cao.
Sư Thanh Y đầu óc trống rỗng, hai tay bám lấy hai vai của Lạc Thần, Lạc Thần điều chỉnh vị trí tay một chút, chuyển sang dùng một tay ổn định đùi của nàng, tay kia ôm thắt lưng nàng, toàn bộ thân thể đều dán chặt vào đùi nàng, dùng đó chống đỡ lấy nàng.
Trái tim Sư Thanh Y thình thịch kinh hoàng, vội vã hít sâu vài cái, giương mắt nhìn bích hoạ.
Nàng cảm thấy không thích hợp, vị trí này quả thật là vô cùng cao, cho dù nàng dáng người cao gầy, cũng rất khó với tới, bất quá hiện tại được Lạc Thần nâng lên cao, thoạt nhìn dễ dàng hơn rất nhiều.
Nàng thu liễm tâm tư, nhìn kỹ, phát hiện một vị trí lớn chỉ bằng một đồng tiền, màu sắc rất nổi bật, rất không phù hợp với chỉnh thể của bích hoạ.
Bởi vì là đối mặt ôm lấy, khuôn mặt Lạc Thần lúc này gần như dán sát vào bụng Sư Thanh Y, nàng khẽ cúi đầu, giọng nói bởi vì quần áo của Sư Thanh Y che lấp, mà có vẻ hàm hồ: “Nhìn thấy rồi sao?”
“… Thấy rồi.” Sư Thanh Y đáp lại, từ ba lô tháo lấy dao quân dụng, mũi dao đặt bên mép vị trí kia, nhẹ nhàng khoét xuống.
Một khối màu ngưng kết bị khoét rơi xuống, lộ ra màu lót càng tươi sáng bên dưới.
Sư Thanh Y nói: “Bên dưới bích họa, còn có một tầng bích hoạ.”