Chương 402
” Thi thể biến mất, có rất nhiều loại khả năng.” Thiên Thiên vừa nghe nhắc tới thi thể, đã nói: “Tỷ như rất thông thường là có người xử lý chúng hoặc di dời đi rồi, cũng có thể là bản thân thi thể tự rời đi.”
Loại khả năng thứ hai là thi biến, cố nhiên khiến kẻ khác rợn tóc gáy, nhưng loại khả năng đầu tiên cũng có nghĩa là có người đã làm chút gì đó dưới động, người như thế có mục đích bất minh càng làm cho nhân tâm hoảng sợ. Dù sao trên đời này còn có thứ gì đáng sợ hơn lòng người đây?
Những thứ dơ bẩn có thể khiến ngươi thống khổ mà chết đi, nhưng kẻ dụng tâm kín đáo chỉ sẽ làm ngươi sống không bằng chết.
Sư Thanh Y ngồi xổm xuống, vặn mở nắp bình chứa mẫu vật, nhìn vật chất hắc sắc bên trong, thứ này thô ráp, có chút giống như bị nghiền nát, nàng nói: “Mặc kệ là loại khả năng nào, phía sau đều có người tính toán, dưới đáy động phủ một lớp vật chất, lại rất cân đối, chỉ có người mới có thể làm được. Cho dù thi thể trong Cản Thi có thể đảm nhận một nhiệm vụ tương đối tinh tế như vậy, phía sau cũng phải dựa vào người đến điều khiển.”
Lạc Thần nhìn ảnh chụp Sư Thanh Y chụp được dưới đáy động, không nói lời nào. Sau một lúc lâu, nàng nói: “Ta xuống phía dưới xem thử.”
Sư Thanh Y vội vã đứng lên, vừa muốn nói, Lạc Thần đã lên tiếng trước: “Không sao, ta sẽ không giẫm lên thứ bên dưới.”
Nàng nói xong liền nắm lấy dây thường, chuẩn bị sẵn sàng, sau đó nói với Sư Thanh Y: “Chờ ta trở lại.”
Sư Thanh Y chỉ đành gật đầu, nhìn Lạc Thần nhảy xuống từ cửa động, thân ảnh dần biến mất.
” Vậy thứ này rốt cuộc là cái gì?” Vũ Lâm Hanh chỉ vào bình mẫu vật hỏi.
” Còn không biết.” Sư Thanh Y vốn dĩ nhìn xuống từ cửa động, nghe câu hỏi như thế, lại quay đầu nói với Thiên Thiên: “Thiên Thiên ngươi kiểm tra thử xem.”
Nói xong lại tiếp tục nhìn về phía đáy động.
Để Thiên Thiên đến kiểm tra, chủ yếu là dò xét xem bên trong có cổ trùng hay không, rất nhiều cổ trùng chỉ cần chạm phải sẽ bị lây nhiễm, cho dù là không cẩn thận dính vào giày hoặc quần áo, cũng sẽ nhiễm cổ.
Thiên Thiên thả Kim và Ngân ra, để chúng ngửi thử, Kim và Ngân không có biểu thị gì rõ ràng, bò trở lại quấn lên cánh tay Thiên Thiên. Kim và Ngân chán ghét hương vị của cổ, nếu như chúng cũng không biểu hiện rõ ràng chán ghét, có khả năng rất lớn là bên trong vật chất hắc sắc này cũng có có cổ tồn tại, dĩ nhiên cũng có trường hợp ngoại lệ, tỷ như có những loại cổ quá bí ẩn, ngay cả Kim và Ngân cũng không phát hiện được.
Trải qua dò xét sơ bộ của Kim và Ngân, Thiên Thiên mang bao tay, chia vật chất hắc sắc trong bình thành vài phần, mỗi một phần đều thêm một loại bộ phấn khác nhau vào bên trong, trên người Thiên Thiên mang theo rất nhiều loại dược cổ, có dùng để thử cổ, có dùng để giải cổ, cũng có dùng để tránh cổ, công dụng khác nhau.
Sư Thanh Y lại tiếp tục chuyên tâm nhìn cửa động. Đèn pin trong tay nàng hoảng động, bên dưới quá sâu, theo độ sâu, ánh sáng bị hắc ám nuốt chửng, căn bản không chiếu đến dưới đáy.
Thân ảnh của Lạc Thần hiện tại đã khó có thể nhận rõ, cho dù Sư Thanh Y ngưng mắt nhìn kỹ đến mức nào, cũng không nhìn thấy nữa.
Qua một đoạn thời gian, Sư Thanh Y nhìn đồng hồ, đánh giá hiện tại Lạc Thần hẳn là đã đến dưới đáy, đúng lúc này, nàng phát hiện dây thừng có biến hóa.
Bởi vì lúc Lạc Thần nhảy xuống, dây thừng chính là ở vị trí trung tâm, hiện tại lại đột nhiên toàn bộ lệnh sang một bên mép động.
Sư Thanh Y vừa nhìn thấy sự biến hóa này, trong lòng căng thẳng, nàng đã biết Lạc Thần đang làm gì ở bên dưới.
Dưới đáy động có một thông đạo nằm ngang, tương liên với vách động dựng thẳng, muốn đi vào không gian bên dưới đáy động, nhất định phải đi vào thông đạo nằm ngang kia. Từ biên độ dao động và phương hướng của dây thừng cho thấy, Lạc Thần nhất định là mượn xung lực từ dây thừng, thả người vào trong thông đạo.
Dưới đáy động đều là loại vật chất hắc sắc này, tuy rằng không biết đó là thứ gì, nhưng dùng trực giác của Sư Thanh Y đến phán đoán, thứ đó không thể giẫm lên. Nói không chừng bên trong thông đạo cũng có vật chất tương tự, như vậy Lạc Thần tiến vào thông đạo, sẽ không lựa chọn tiếp đất, nàng chỉ còn một cách duy nhất, đó chính là bám trên vách thông đạo.
Tuy rằng Sư Thanh Y biết Lạc Thần khinh công trác tuyệt, đi mây về gió, theo lý thuyết Lạc Thần có thể lợi dụng khinh công du tường đi xuống, nàng vốn không cần lo lắng, nhưng nàng không rõ tình huống bên dưới, nếu như vách thông đạo quá trơn, không thích hợp dùng Bích Hổ Du Tường, hoặc là trên mặt đất có một đoạn rất dài đều là loại vật chất hắc sắc này, Lạc Thần thời gian dài không thể tiếp đất, như vậy tình huống tương đối khó giải quyết.
Ngay cả bản thân đã thả chậm hô hấp Sư Thanh Y cũng không chú ý đến, nàng chăm chú nhìn biến hóa của dây thừng, rất nhanh nàng phát hiện dây thừng không kéo thẳng nữa, mà trở nên lỏng lẻo, nhìn qua dường như đã không còn trọng lực.
Để thuận tiện, dây thừng rất dài, giống như Sư Thanh Y vừa rồi xuống đáy động, thật ra trên mối thắt nàng vẫn còn một đoạn dây thừng rất dài chưa thả ra, cho dù tiếp tục đi sâu hơn cũng không thành vấn đề.
Hiện tại dây thừng của Lạc Thần đã nới lỏng, có một loại khả năng chính là trong quá trình Lạc Thần du tường, nới lỏng đoạn dây thừng còn thừa, như vậy có thể tiếp tục đi sâu, dây thừng dù dài hơn cũng không gây trở ngại.
Còn có một loại khả năng là dây thừng hiện tại đã không ở trên người Lạc Thần, đầu dây kia có thể hiện tại là trống rỗng. Lạc Thần cần dựa vào dây thừng để trở về, nàng tuyệt đối sẽ không chủ động tháo dây ra, trừ phi là gặp chuyện gì, dẫn đến nàng buộc phải tháo ra.
Dĩ nhiên đây điều là giả thuyết của Sư Thanh Y, Sư Thanh Y càng nghĩ, trên lưng càng toát nhiều mồ hôi lạnh, nàng mặt băng bó, ghé vào cửa động, chậm rãi đưa tay, nắm lấy dây thừng bên trên cửa động nhẹ nhàng lay vài cái.
Rất nhanh đầu kia dây thừng có đáp lại.
Thông qua dây thừng, Sư Thanh Y cảm giác được nó đang rung, vài cái mạnh, vài cái nhẹ, thời gian cũng dài ngắn khác nhau, giống như tuần hoàn theo quy luật nào đó.
Sư Thanh Y nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù trong ấn tượng của nàng, nàng tựa hồ chưa từng cùng Lạc Thần quy ước loại ám hiệu này, nhưng nàng chính là có thể lý giải được hàm ý trong đó, giống như đã từng khắc trong trí óc, hiện tại bất quá chỉ là tự nhiên mà hiện ra.
Lạc Thần đang nói cho nàng biết, rất an toàn, đừng lo lắng.
“Sư Sư, ngươi đang làm gì?” Vũ Lâm Hanh hỏi.
“Không có gì.” Sư Thanh Y ngưng mắt, trấn định nói: “Kiểm tra ra kết quả rồi sao?”
Thiên Thiên lắc đầu: “Xem ra là không kiểm tra được. Bất quá những loại cổ ta có thể thử qua đều thử một lần, không có, nếu như bên trong có cổ quái, hoặc không phải là cổ, hoặc chính là một loại cổ rất xảo quyệt, ta còn không cách nào nắm giữ.”
Sư Thanh Y nói: “Đối phương đặc biệt trải một lớp vật chất này, nếu như người xuống phía dưới có chút bất cẩn, sẽ trực tiếp giẫm lên, ta không tin đối phương chỉ là vì dùng thứ này che lấp vết máu.”
Thiên Thiên thu dọn dụng cụ, nói: “Đúng vậy, tuy rằng thử không ra, nhưng cẩn thận trên hết. Nếu như ở bên dưới gặp phải thứ này, mọi người nghìn vạn lần không nên tiếp xúc.”
Trường Sinh đợi thật lâu, cũng nóng lòng, theo Sư Thanh Y ghé vào cửa động, trông mong nhìn xuống.
“A Lạc sao còn chưa lên?” Trường Sinh điều chỉnh cung phản khúc trên lưng mà Vũ Lâm Hanh tặng cho nàng, nói.
“Không có việc gì, sẽ nhanh chóng trở lên thôi.” Sư Thanh Y chăm chú nhìn dây thừng.
Qua một lúc, dây thừng chợt kéo căng, Sư Thanh Y và Trường Sinh đồng thời cúi đầu nhìn xuống, lại một lát sau, theo ánh đèn pin chiếu xuống, nhìn thấy thân ảnh của Lạc Thần xuất hiện, hơn nữa càng lúc càng đến gần cửa động.
Lạc Thần cuối cùng theo dây thừng lên đến mặt đất, nhàn nhạt mỉm cười với Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y mím môi, không nói chuyện, bất quá nhìn sắc mặt của nàng đã ấm áp hơn trước đó rất nhiều, Trường Sinh đi đến bên cạnh Lạc Thần, Lạc Thần vỗ nhẹ vai nàng.
Trường Sinh nói: “A Lạc ngươi rốt cuộc trở lại rồi, A Cẩn đã gấp đến xuất mồ hôi.”
Sư Thanh Y: “…”
Lạc Thần nhìn Sư Thanh Y một cái, nói với Trường Sinh: “Vậy còn ngươi?”
Trường Sinh nói: “Ta cũng gấp đến xuất mồ hôi.”
Trường Sinh khẽ ngẩng đầu, Lạc Thần dùng khăn giấu giúp Trường Sinh lau mồ hôi trong suốt trên chóp mũi nàng, lại nói với Âm Ca: “Bản đồ.”
Âm Ca đưa bản đồ cho Lạc Thần, Lạc Thần gọi tất cả mọi người đến, ngón tay di động trên bản đồ của Âm Ca: “Từ đáy động, đến thông đạo bên này, mãi cho đến đây —.” Tay nàng điểm một cái trên mỗi vị trí, nói tiếp: “Mặt đất đều là thứ hắc sắc kia, trong khoảng cách này là không thể giẫm lên mặt đất.
May mà khoảng cách không quá xa, có thể mượn lực từ dây thừng, bám trên tường, cộng thêm khinh công du tường đi qua, cuối cùng an toàn tiếp đất ở chỗ này.”
Nói đến đây, nàng cầm ảnh chụp được từ bên dưới cho mọi người xem, trong ảnh chỉ chụp tình trạng trên mặt đất, đầu cùng là vách động dựng thẳng và thông đạo nằm ngang, quả thật giống như lời nàng nói, khoảng cách ở trung gian tất cả đều là loại vật chất hắc sắc, giống như trải một lớp nhựa dày.
Nhìn chung có một biện pháp có thể thuận lợi đi qua, Thiên Thiên nói: “Khinh công, không thành vấn đề.”
Trường Sinh nói: “Đơn giản.”
Âm Ca cười nhạt nói: “Dễ.”
Ngư Thiển vô cùng nghiêm túc học tập tri thức hiện đại, lập tức ra dấu OK, lúc này rốt cục làm đúng rồi, tốt xấu gì cũng không giống lần trước ở phòng bếp, làm ra một cái Lan Hoa Chỉ.
Vũ Lâm Hanh: “…”
“Không OK!” Vũ Lâm Hanh là một người hiện đại, nàng cho dù thân thủ tốt, leo trèo hoặc chạy trốn đều dễ dàng linh hoạt, nhưng cũng không có được tạo nghệ khinh công như cổ nhân, nhất thời trở nên nóng nảy: “Một chút cũng không OK!”
Nàng nóng nảy xong, nhìn về phía Sư Thanh Y: “Sư Sư, tại sao ngươi không nói lời nào?”
Sư Thanh Y: “…”
Vũ Lâm Hanh quá sợ hãi: “Ngươi đừng nói cho ta biết, hiện tại ngươi cũng có thể rồi!”
Sư Thanh Y thần sắc yếu ớt nói: “.. Được rồi, ta không thể.”
“Cái gì gọi là được rồi?” Vũ Lâm Hanh hoài nghi mà nhìn nàng chằm chằm: “Miễn cưỡng như vậy, ngươi sẽ không gạt ta đi? Có thể thì thành thật mà nói là có thể, ta không sao cả, dù sao thì còn có A Sanh và Tô Diệc bọn họ cũng không biết khinh công, cho ta chút sĩ diện, ta làm một vị Tổng tư lệnh không biết khinh công, cũng sẽ không khổ sở.”
Ngoài miệng nói không khổ sở, nhưng ánh mắt Vũ Lâm Hanh lại gần như giận điên lên rồi. Người chính là như thế, người khác đều biết, bản thân ngươi không biết, loại cảm giác này thực sự là quá không cam lòng, luôn muốn kéo theo mấy người giống như mình, tâm lý mới có thể thăng bằng.
Phong Sanh và Tô Diệc: “…”
Sư Thanh Y nói: “… Ta cũng là một thành viên trong cổ chức.”
Vũ Lâm Hanh lúc này mới cười hì hì: “Thật vậy sao? Vậy thật tốt quá, tổ chức có ngươi thực sự là vinh hạnh! Tổ chức quyết định bổ nhiệm ngươi làm tham mưu trưởng, ngươi cảm thấy thế nào?”
“Cảm ơn tư lệnh, cái này không cần, ta chỉ là một tiểu đồng chí vô cùng bình thường.” Sư Thanh Y khiêm tốn nói.
Vũ Lâm Hanh khoát khoát tay, nói: “Được rồi, được rồi. Chúng ta không cần khinh công, có thể leo tường đi qua, leo tường rất đơn giản, ngươi nhất định sẽ biết đi? Dù sao thì trong ba lô của chúng ta đều có dụng cụ leo núi, đợi lúc leo tường có thể dùng đến.”
Sư Thanh Y nói: “Biết.”
Vũ Lâm Hanh đắc ý đến mi mục phi dương, đồng thời hung hăng liếc Thiên Thiên các nàng một cái: “Chúng ta đây dùng dụng cụ leo núi leo qua, dễ như ăn sáng.”
Thiên Thiên ôm cánh tay, cười khanh khách nói: “Vậy là ‘tổ chức biết khinh công’ của bọn ta xuống dưới trước, hay là ‘tổ chức không biết khinh công’ của các ngươi xuống trước?”
Vũ Lâm Hanh vẻ mặt ghét bỏ nhìn nàng: “Các ngươi trước.”
Vì vậy Thiên Thiên quải balo, buộc dây thừng, dọc theo cửa động nhảy xuống. Trường Sinh là người thứ hai, nàng chờ ở cửa động để thu dây thừng của Thiên Thiên lại, đợi một đoạn thời gian, dây thừng buông lỏng, nàng tiếp tục nhảy xuống, sau đó là Ngư Thiển, tiếp đến là Âm Ca.
Lạc Thần vẫn đứng bên cạnh Sư Thanh Y, bất động.
Vũ Lâm Hanh tràn ngập không càm lòng, lại không chỗ phát tiết, lập tức giục nàng: “Biểu tỷ nàng ngươi sao còn không xuống dưới, ngươi là người của ‘tổ chức biết khinh công’, cũng không phải người của ‘tổ chức không biết khinh công’, ở lại đây làm gì?”
Lạc Thần nói: “Ta cũng là người của ‘tổ chức không biết khinh công’, vì sao không thể ở chỗ này.”
“Khinh công của ngươi đều có thể lên trời, ở đây nói bậy bạ cái gì.” Vũ Lâm Hanh trợn trắng mắt.
Lạc Thần hỏi nàng: “Thanh Y là người của ‘tổ chức không biết khinh công’, đúng không?”
“Đúng.” Vũ Lâm Hanh nói.
Sư Thanh Y: “…”
Lạc Thần vô cùng chính kinh nói: “Ta là người của Thanh Y, Thanh Y là người của ‘tổ chức không biết khinh công’, có nghĩa ta là người của người của ‘tổ chức không biết khinh công’, như vậy ta cũng là người của ‘tổ chức không biết khinh công’.”
Sư Thanh Y: “…”
Vũ Lâm Hanh hoa mắt lãng tai, nghe đến mắt mạo kim tinh, sắp bị nói đến hôn mê, sau khi nghĩ thông suốt, nhất thời trừng mắt há miệng, nói: “Ngươi còn dám nói!”
Nhưng Vũ Lâm Hanh không cách nào phản bác, mắt thấy những người biết khinh công đều đã xuống dưới, nàng để Phong Sanh và Tô Diệc cầm dụng cụ leo núi, xuống phía dưới.
Phong Sanh và Tô Diệc đều là người giỏi leo núi, hai người lần lượt xuống động. Bọn họ và Vũ Lâm Hanh đều là người đào mộ, đối với lòng đất rõ như lòng bàn tay, cho dù không biết khinh công, từ mức độ lồi lõm của vách động cho thấy, chỉ cần có dụng cụ leo núi trong tay, mượn lực bám của dụng cụ bám chặt vào tường, lại dùng nó cắm chặt vào tường, chờ sau khi bản thân leo lên, phối hợp với dụng cụ, sử dụng kỹ xảo leo núi di động trên tường, muốn lướt qua quãng thông đạo phủ lớp vật chất hắc sắc quả thật giống như Vũ Lâm Hanh nói, dễ như ăn một bữa sáng.
Vũ Lâm Hanh cầm dụng cụ, quay đầu lại nói: “Ta cũng xuống phía dưới, hai người các ngươi đừng ma thặng nữa, lập tức đuổi theo.”
Rất nhanh, Vũ Lâm Hanh biến mất dưới hang động.
Lạc Thần nói với Sư Thanh Y: “Ta mang người xuống dưới.”
Sư Thanh Y lập tức lắc đầu: “Cùng nhau xuống động sẽ bất tiện, ta có thể đi một mình.”
Nàng nói đến đây, tựa hồ có chút nhăn nhó, nói với Lạc Thần: “Ngươi xuống trước, đến bên dưới, ngươi đi tìm các nàng nói chuyện, nhất là Vũ Lâm Hanh, ngươi đi phân tán lực chú ý của nàng, để nàng đừng nhìn thấy ta từ cửa động xuống dưới.”
Lạc Thần ngưng mắt, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì, sau đó dường như hiểu được, nét mặt bỗng nhiên thay đổi, kinh ngạc, mừng rỡ, biến hóa rất nhỏ, đều chỉ là một cái chớp mắt rồi dung vào trong sóng mắt.
Nàng vẫn hỏi ý Sư Thanh Y, dường như đang xác nhận: “Vì sao?”
Sư Thanh Y thấp đầu, nói: “… Thật ra ta cũng không phải rất xác định, nói chung sau khi xuống dưới ngươi sẽ biết.”