Chương 389: Số Điếm
Lão bản cửa hàng tạp hóa từ bên trong đi ra, chụp một tấm ảnh của mấy món đồ lưu niệm kia rồi trở lại, nói tiếp: “Thấy rồi chứ, chính là mấy thứ này, ngươi xem có ấn tượng gì không?”
Rất nhanh bên kia trả lời: “Đây nhất định không phải hàng ta giao cho ngươi, nếu như ngươi nói là chuyển đến cùng với hàng hóa của ta, vậy ta biết là chuyện gì xảy ra rồi. Nhất định là Nhất Thủy tên kia làm lẫn lộn mô hình của mình vào trong hàng hóa, mỗi lần đều bảo hắn làm mô hình xong thì không nên để lung tung, rất bị công nhân nhầm lẫn thành hàng hóa mà sắp xếp, lần trước làm lẫn hai cái mô hình xe lửa vào hàng hóa, phải qua thật lâu mới phát hiện, hại ta còn phải tìm về giúp hắn, mặt mũi cũng mất hết.”
“Mấy thứ này đều là bản thân Nhất Thủy làm ra sao, vậy Nhất Thủy có còn mô hình loại này không?”
“Chuyện này ta cũng không biết, phải hỏi Nhất Thủy mới biết được.” Bên kia điện thoại cười rộ lên: “Bất quá ta thấy việc này không có cách nào đâu, Nhất Thủy chính là tự mình làm tiêu khiển, nói đây là nghệ thuật cao thượng, chưa bao giờ mang bán, ta khuyên ngươi muốn bán thì lập tức bán hết đi, tốt nhất cũng đừng đi hỏi Nhất Thủy, bằng không Nhất Thủy bản thân mô hình của mình lại bị lẫn trong hàng hóa, thủ đoạn đủ để ngươi chịu đựng, những thứ đó ngươi cũng đừng hòng bán được.”
Lão bản vừa nghe lời này, thanh âm cũng có chút hư nhược, xem ra xác thực chịu không nổi thủ đoạn của người tên Nhất Thủy này, liền nói: “Vậy được rồi, ngươi cũng đừng nói với Nhất Thủy, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.”
Người bên kia điện thoại hiển nhiên có giao tình với lão bản, đáp lại hắn: “Được, vậy ta không nói, bất quá đến lúc đó nhớ mời ta ăn cơm a!”
Lão bản gọi điện thoại xong trở ra, nụ cười đầy mặt: “Xấu hổ đã để các ngươi đợi lâu, ta đã hỏi qua, cũng chỉ có một bộ này thôi, tất cả đều ở chỗ này, nếu các ngươi muốn mua, ta dùng hộp đựng vào cho các ngươi.”
Sư Thanh Y nghe thấy cuộc đối thoại của hắn, yên lặng gật đầu, biểu thị mua hết toàn bộ.
Lão bản mừng rỡ, muốn đi lấp hộp, Sư Thanh Y cầm lấy những mô hình kia lên cẩn thận quan sát, những đôi cánh này rất tinh xảo lả lướt, có thể cầm gọn trong lòng bàn tay, nếu nói là vật trang trí, không bằng nói là trang sức, trong tiệm đồ cổ của Sư Thanh Y có rất nhiều ngọc bội đeo bên hông, loại cánh nhỏ này kích cỡ không mấy khác ngọc bội.
Sư Thanh Y phát hiện một đôi cánh trong số đó ở trung tâm phần đáy có khác một chữ ngũ, nhưng mô hình này là hai đôi cánh, cũng tức bốn cánh, nếu như là chữ số đại biểu cho số lượng cánh, vậy vô luận thế nào cũng không nên là năm. Sư Thanh Y lại nhìn những mô hình khác, tổng cộng sáu mô hình, hai cái hai cánh, bên dưới lần lượt khắc một và hai, ba cái bốn cánh, lần lượt khắc bốn, năm, sáu, sáu cánh có một cái, bên dưới lại khắc là bảy.
Sư Thanh Y cầm mô hình sáu cánh lên, lần lượt đưa cho Lạc Thần xem, ra dấu ‘ba’, đồng thời thấp giọng nói: “Không có.”
Lạc Thần đã xem qua, gật đầu.
Lão bản cầm hộp giấy đến, đang chuẩn bị đóng gói sáu mô hình cánh vàng, Lạc Thần nói: “Còn thiếu một cái.”
Lập tức lập tức nói: “Tất cả ở đây rồi, cái gì gọi là thiếu một cái?”
Lạc Thần nói: “Bên dưới mỗi cái đều khắc chữ số, hẳn là số thứ tự, tổng cộng bảy cái, nhưng ở đây chỉ có sáu cái, vẫn còn thiếu một cái đánh số ba.”
Lão bản đếm lại, lại đi lật xem bên dưới mỗi mô hình, phát hiện xác thực là thiếu một cái đánh số ba, lẩm bẩm nói: “Lạ thật, lúc trước đưa đến, là bảy cái.”
Lạc Thần quan sát lão bản, đạm nhạt nói: “Thiếu một cái, là không viên mãn.”
Lão bản vừa nghe vậy, có chút khẩn trương, nghe ngụ ý của Lạc Thần đó chính là thiếu một cái nên có thể sẽ không mua nữa, lão bản lập tức nói: “Để ta hỏi vợ ta nàng đang đi mua thức ăn, có thể lúc nàng thu dọn đặt đồ vật sai vị trí rồi, xin chờ một chút.”
Lão bản lập tức gọi một cuộc điện thoại, sau khi chuyển được, hỏi người bên kia điện thoại vài câu, sắc mặt có một chút biến hóa. Kết thúc cuộc gọi, hắn biết việc này cũng không có cách nào nữa, chỉ đành thành thật trả lời: “Vợ ta nói cái đánh số ba trước đó được một nữ nhân mua đi rồi, lúc đó ta không ở trong cửa hàng, nàng lại không nói cho ta biết, ta cũng không rõ. Thật sự không đúng lúc, nếu như các ngươi đến sớm hai mươi phút, thì có thể mua được đủ bộ rồi, nữ nhân kia vừa đi không bao lâu, các ngươi lại đến.”
Lạc Thần cùng Sư Thanh Y trầm mặc.
Lão bản hỏi: “… Vậy những thứ này, hai vị có muốn mua nữa không?”
Lạc Thần chỉ chỉ hộp giấy, gật đầu, lão bản thấy nàng vẫn muốn mua, nhất thời vui vẻ trở lại.
Sư Thanh Y tựa hồ suy tư chốc lát, trên tờ giấy viết lại số điện thoại, đưa cho lão bản. Nàng cũng không nói gì, lão bản ngẩn người, hoàn toàn không hiểu, Sư Thanh Y bất động, môi mấp máy, nhìn qua tựa hồ muốn nói gì đó, rồi lại không muốn mở miệng nói.
Lạc Thần nói thay nàng: “Bọn ta muốn gặp người chế tác những đôi cánh này, nếu ngươi có thể giúp đỡ giới thiệu, xin liên lạc với bọn ta.”
Lão bản hiểu được, có chút khó xử: “Chuyện này sợ rằng…”
Trên tờ giấy Sư Thanh Y viết số điện thoại, Lạc Thần lại viết một con số, nói: “Nếu có thể giới thiệu, đây là thù lao.”
Lão bản thấy được con số kia, đôi mắt nhất thời phát sáng, vừa mừng vừa sợ.
Hai người rời khỏi cửa hàng tạp hóa, đi đến chỗ đỗ xe đạp, nên mua trên cơ bản đã mua đủ, thậm chí còn có thu hoạch bất ngờ, hiện tại sọt trúc đã tràn đầy.
Sư Thanh Y đứng bên cạnh xe đạp, chăm chú nhìn cái sọt trong tay Lạc Thần: “…. Cần phải trở về, nặng như vậy, ngươi ngồi ở phía sau, hay là quải lên đi.”
Lạc Thần: “…”
Sư Thanh Y lại nói: “… Nếu như ngươi xấu hổ, lúc vào rừng không có ai hãy quải lên, trở lại trong thôn lại tháo xuống, sẽ không bị nhìn thấy.”
Lạc Thần: “…”
Sư Thanh Y tiếp tục nói: “… Ta rất muốn quải giúp ngươi, nhưng nếu như ta đeo, sẽ chiếm mất không gian, ngươi sẽ không thể ngồi phía sau nữa. Trừ phi ngươi biết đi xe đạp, ta có thể quải sọt ngồi phía sau.”
Lạc Thần: “…”
Lặng im gần nửa phút, Lạc Thần mặt không biểu tình quải cái sọt lên, nàng lựa chọn quải cái sọt lên ngay tại chỗ đông người, không phải không phải trong rừng cây, đại khái là muốn dùng hành động biểu thị bản thân cũng không cảm thấy ‘xấu hổ’ như Sư Thanh Y nói.
Dọc theo đạp xe trở về, ánh mắt của Sư Thanh Y thỉnh thoảng quan sát người đi đường, dòng người đông đúc ở trong mắt nàng không ngừng lui về phía sau, đạp đạp, ánh mắt thoáng nhìn, thấy được một nữ nhân trong đám người. Nữ nhân kia cũng đang nhìn nàng, phát hiện ánh mắt của Sư Thanh Y dừng lại trên người mình, nàng ta quay đầu đi, lẫn sâu vào dòng người.
Tuy rằng chỉ là giây phút ngắn ngủi, nhưng Sư Thanh Y cũng có thể nhận ra được, đây là nữ nhân kia đầu lĩnh trong đám người gặp ở giữa đường, bọn người tóc bạch kim gọi nàng là Đồ tỷ.
Đồ tỷ dời mắt, nhưng cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm vẫn còn, người theo dõi các nàng không chỉ có một. Sư Thanh Y nhìn bốn phía, cẩn thận quan sát khác thường trong đám người, sau đó thấy ở góc đường bên phải có một bóng người lướt qua, người đó đi quá nhanh, rất nhanh biến mất trong con hẻm gần đó.
Sư Thanh Y nhìn thoáng qua con hẻm, như có điều suy nghĩ.
Chờ trở lại trong thôn, đã hơn mười hai giờ, mà ngay cả đi trên đường cũng có thể ngửi thấy mùi thơm của thức ăn bay ra từ những ngôi nhà ven đường, nếu còn không quay về làm cơm, phỏng chừng Trường Sinh sẽ đói bụng.
Con đường trong thôn rất bằng phẳng, Sư Thanh Y đẩy nhanh tốc độ, xe đạp của các nàng đi trên đường lớn, chờ lúc đi đến một nhánh đường rộng rãi, từ đường rẽ bên trái lại có hai chiếc xe máy chạy đến, Lạc Thần vừa nhìn thấy người trên một chiếc xe máy trong số đó, hai tay ôm thắt lưng Sư Thanh Y đột nhiên căng thẳng, thấp giọng nói: “Quay trở lại.”
Sư Thanh Y cũng nhìn thấy người trên xe máy, biết Lạc Thần đang lo lắng cái gì, lập tức khẩn cấp quay đầu, chạy ngược trở lại, rẽ sang một con đường khác.
Để có thể trở về sớm một chút, chỉ đành đi con đường tắt, Sư Thanh Y tăng tần suất đạp xe, xe đạp lao nhanh như gió giữa con đường nhỏ xuyên qua những căn nhà, rất nhanh thì ra khỏi khu nhà ở, Lạc Thần xuống xe, đem sọt từ quải chuyển thành ôm, một đường đi trở lại phòng bếp, lấy những thứ bên trong ra, Sư Thanh Y lại đem xe đạp lặng lẽ dựng ở sau nhà, động tác lưu loát, sau đó cũng đến phòng bếp trong Lạc Thần sắp xếp những thứ trong sọt.
Qua một lúc, trong sân vang lên âm thanh của hai chiếc xe máy, Vũ Lâm Hanh bước xuống từ một chiếc mô tô, còn chưa đi vào cửa chính, đã lớn tiếng kích động nói: “Trường Sinh có phải ngươi đang ở trên lầu hay không, ta nói với ngươi a ngươi nhất định chưa từng thấy tình huống này, ta cảm thấy dường như đã thấy biểu tỷ nàng quải một cái…”
Nàng thật vất vả bắt được một cơ hội, đang chuẩn bị trắng trợn cười nhạo Lạc Thần, sau đó nàng dừng lại cửa, tiếng nói im bặt.
Lạc Thần ngồi ngay ngắn trên sô pha, chậm rãi uống một ly nước, khí định thần nhàn mà chăm chú nhìn Vũ Lâm Hanh.
Vũ Lâm Hanh: “…”
Ánh mắt Lạc Thần khẽ nâng: “Quải cái gì?”
Vũ Lâm Hanh nhất thời sững sốt, lập tức dùng sức dụi mắt: “Biểu tỷ nàng? Sai a, ngươi tại sao lại ở chỗ này, sao ngươi có thể nhanh như vậy! Vừa rồi ngươi còn đang ở trên đường!”
Lạc Thần nói: “Ta đã trở về từ lâu, cái gì mà còn đang trên đường?”
“Điều này không thể nào! Ta mới vừa thấy ngươi quải một cái sọt, ôm Sư Sư giống như một cô vợ nhỏ, ngồi ở sau xe đạp của Sư Sư!”
Lạc Thần: “…”
Sư Thanh Y từ phòng bếp đi ra, vừa vặn nghe thấy một câu như thế: “…”
Vũ Lâm Hanh nói: “Tuy rằng là cách rất xa, chỉ nhìn thấy bóng lưng, nhưng ta cảm thấy đó chính là ngươi và Sư Sư!”
Lạc Thần đạm nhạt nói: “Ngươi hoa mắt nhìn lầm rồi, ta và Thanh Y ngồi xe trở về. Bất quá ngươi cũng nói là cách rất xa, nhìn lầm cũng rất bình thường.”
Vũ Lâm Hanh nửa ngờ nửa tin, thật vất vả có thể cười nhạo một chút, cơ hội này thực sự là đốt đèn lồng cũng không tìm ra, kết quả dĩ nhiên là nhìn lầm rồi? Nàng có chút không muốn buông tha, từ phòng khách lầu một đi đến phòng bếp, đi cả một vòng, cũng không phát hiện cái sọt gì đó.