Dò Hư Lăng – Hiện Đại Chương 386

Chương 383: Thị Trấn (Thượng)

Sư Thanh Y buông tay, nhìn Lạc Thần đến bên giường, lần nữa cho bạch y vào túi chân không, cất vào ba lô.

Cửa phòng đang mở, có thể nghe được Vũ Lâm Hanh đang hướng trên lầu hô: “Biểu tỷ nàng, Sư Sư, ta cùng A Sanh bọn họ ra ngoài trước đây!”

Lạc Thần đi đến trước cầu thang, nói: “Trở về ăn bữa trưa sao?”

“Sẽ trở về ăn, chỉ là đến cục cảnh sát có thể cần mất chút thời gian, bất quá điểm tâm bọn ta mới vừa ăn xong không lâu, bữa trưa có thể ăn trễ một chút!” Vũ Lâm Hanh đi vài bước, lại quay đầu gọi: “Được rồi, ngươi mua nhiều thức ăn một chút, lát nữa ta sẽ liệt kê một danh sách, gửi qua tin nhắn điện thoại cho ngươi!”

Lạc Thần đáp ứng: “Được.”

Vũ Lâm Hanh gọi Phong Sanh cùng Tô Diệc, nhanh chóng rời đi.

Lạc Thần quay đầu lại quan sát Sư Thanh Y yên lặng theo sau nàng: “Ta cũng phải ra ngoài rồi.”

Sư Thanh Y khẽ mím môi, tựa hồ muốn nói gì đó với nàng, nhưng rốt cuộc vẫn là trầm mặc.

Lạc Thần nói: “Ngươi muốn ăn gì? Ta mua trở về.”

Sư Thanh Y lắc đầu.

“Nếu lát nữa ngươi nghĩ ra muốn ăn thứ gì thì nhắn  tin cho ta biết.”

“…Được.”

Hai người đi xuống lầu, nhìn thấy Thiên Thiên đang tựa vào cánh cửa phòng bếp, vừa rồi nàng một mực ở dưới lầu quét tước vệ sinh, trong tay còn cầm cây chổi, đang hứng thú nhìn vào phòng bếp.

Sau một lúc lâu, đại khái là nhìn thấy chuyện thú vị gì đó, Thiên Thiên híp mắt nở nụ cười.

Thanh âm của Trường Sinh vang lên trong phòng bếp, tuy rằng từ góc độ này không nhìn thấy thân ảnh của nàng nhưng có thể nghe ra nàng hiện tại hẳn là đứng rất gần Thiên Thiên, hơn nữa ngữ khí của nàng nghe ra còn rất xấu hổ: “Thiên cô nương, ngươi đừng chê cười ta.”

Thiên Thiên cười nói: “Nào có, ta làm sao đành lòng trêu đùa tâm can bảo bối đây?”

Trường Sinh: “…”

Thiên Thiên nhìn thấy Lạc Thần và Sư Thanh Y đến, mỉm cười chỉ chỉ vào phòng biếp: “Tâm can bảo bối nhà các ngươi đang nghiên cứu đại sự, có muốn vào chỉ điểm một chút không?”

Sư Thanh Y: “…”

Trường Sinh nghe Thiên Thiên nói, lập tức ló đầu ra từ phòng bếp, thấy hai người, vẻ mặt mừng rỡ nhảy nhót rồi lại có chút quẫn bách.

” Đại sự gì?” Lạc Thần ôn ngôn hỏi nàng.

Trường Sinh cúi đầu: “A Lạc, thật ra…Không phải là đại sự gì.”

Lúc này Ngư Thiển từ sau vai Trường Sinh, cũng nhô đầu ra nghiêm túc nói: “Là đại sự.”

Sư Thanh Y: “…”

Trường Sinh: “…”

Lạc Thần yên tĩnh chờ Ngư Thiển nói tiếp.

Ngư Thiển có vẻ vô cùng thần bí: “Bọn ta phát hiện bí mật trong nước rửa chén.”

Lạc Thần ngưng mắt lẳng lặng từ trên xuống dưới quan sát Trường Sinh cùng Ngư Thiển, nói: “Vừa rồi các ngươi ở phòng bếp thổi bong bóng?”

Ngư Thiển vốn đang muốn tiếp tục thần bí một chút, không nghĩ tới lại bị Lạc Thần một cái xem thấu, nhất thời kinh ngạc: “Ngươi làm sao biết được bí mật này?”

Sư Thanh Y: “…”

Thiên Thiên ở bên cạnh xem náo nhiệt, cầm cái chổi cười cong cả thắt lưng.

Lạc Thần trái lại nghiêm trang liếc mắt nhìn vào trong, rồi lại nhìn ống hút trên tay Trường Sinh: “Trên tay Trường Sinh có bọt biển, cầm ống hút, các ngươi lại nói đến nước rửa chén, dĩ nhiên chỉ có là thổi bong bóng.”

Trường Sinh nhìn thấy bị Lạc Thần đoán được, lập tức đến trước mặt Lạc Thần, thành thật nói rõ tình huống trong phòng bếp: “Ta cùng Ngư cô nương lúc rửa chén phát hiện nước rửa chén có rất nhiều bọt, cho nên đã điều chế một ít dung dịch pha nước rửa chén, thử chơi thổi bong bóng. Trước kia ta chỉ dùng cây cỏ lau thổi bong bóng bằng nước tạo giác, không nghĩ tới dùng nước rửa chén cũng có thể làm được, đáng tiếc hiệu quả không tốt lắm.”

Ngư Thiển cũng phụ họa: “Ta đã thấy người ta thổi bong bóng trên TV, bong bóng kia nhìn rất đẹp mắt, rất khác bong bóng chúng ta thổi ra từ tạo giác, kích thước cũng rất lớn. Lần này ta và Trường Sinh cô nương thổi ra rất nhỏ lại dễ vỡ.”

Hai cái nửa thùng nước không hẹn mà cùng biểu đạt sự hướng tới đối với việc thổi bong bóng xà phòng, hơn nữa bong bóng càng lớn, càng hướng tới.

Sư Thanh Y đi vào phòng bếp, nhìn thấy chén đĩa bên trong đã lau rửa sạch sẽ, chỉ là trên bồn rửa đặt một chén nước rửa, hiển nhiên là  sản phẩm thất bại Trường Sinh các nàng nghiên cứu ra.

Nàng đổ nước rửa trong chén đi, rửa sạch cái chén, lại tìm hai chiếc ly giấy, một ly đổ nước rửa chén, một ly  đổ đường cát trắng, lại tìm thêm một ly chứa nước, cuối cùng mang theo những thứ kia ra khỏi phòng bếp, quay đầu lại trầm mặc nhìn Trường Sinh cùng Ngư Thiển.

Lạc Thần nói: “Đi thôi, Thanh Y sẽ dạy các ngươi.”

Trường Sinh cùng Ngư Thiển lập tức giống như hai cái đuôi, theo sau lưng Sư Thanh Y, một đường theo nàng đến trước sân.

Lưu lại Thiên Thiên vỗ vai Lạc Thần, bỡn cợt cười nói: “Thổi bong bóng, dạy dỗ tâm can bảo bối, đều là đại sự.”

Lạc Thần mặt không biểu tình.

Thiên Thiên nói xong, cầm cái chổi tiếp tục ra trước sân xem náo nhiệt.

Lạc Thần cúi đầu nhìn đồng hồ, vẫn còn thời gian, cho nên nàng đi thẳng đến phòng tạp vật tìm một cuộn kẽm,  cắt đi một đoạn kẽm, đoạn kẽm có chút thô ráp, nàng lại mang bao tay sử dụng đá mài, mài nó đến trơn bóng sáng loáng.

Bên ngoài ánh nắng ấm áp, Trường Sinh và Ngư Thiển bận trước bận sau, dọn bàn ghế ra ngoài, Sư Thanh Y bắt đầu điều phối dung dịch xà phòng, hai cái nửa thùng nước một trái một phải ngồi trên ghế, chăm chú quan sát.

Suốt quá trình Sư Thanh Y không nói lời nào, nàng đổ nước vào trong một chén nhỏ, dựa theo tỉ lệ cho thêm nước rửa chén, khuấy đều.

Trường Sinh vừa nhìn vừa quan sát vải lụa che trên mắt nàng, nhẹ giọng nói: “Đây là cắt xuống từ bạch y của A Lạc sao?”

Sư Thanh Y: “…”

Trường Sinh nói: “Cũng may trong nhà nàng còn bảo tồn rất nhiều bạch y, lần này trở về nhà có thể lấy thêm vài bộ. Bằng không cứ tiếp tục cắt như vậy, ta sợ nàng không có quần áo mặc.”

Sư Thanh Y: “…”

Khuấy xong, Sư Thanh Y lại cho thêm một lượng đường trắng số lượng vừa phải, tiếp tục khuấy.

Ngư Thiển hiếu kỳ nói: “Lúc trước bọn ta không thêm đường trắng, vì sao phải thêm đường?”

Thấy nàng hiếu học như vậy, Sư Thanh Y yên lặng chốc lát, rốt cục hồi đáp: “… Tăng độ kết dính, bong bóng sẽ không dễ vỡ.”

Ngư Thiển hiếu kỳ hỏi tiếp: “Vì sao thêm đường lại tăng độ kết dính?”

Lúc này Lạc Thần đã mài xong thanh kẽm, cũng ra sân, nghe được câu hỏi của Ngư Thiển liền nói: “Nếu đổ nước đường lên mặt đất, chờ nó khô rồi giẫm lên, có phải rất dính hay không? Lúc này cho thêm đường vào trong nước, sẽ tăng tính kết dính. Thật ra cũng có thể thêm keo dán vào nhưng keo dán có mùi, lại có độc tính nhẹ, không an toàn bằng dùng đường.”

Trường Sinh bừng tỉnh đại ngộ: “A Lạc nói đúng.”

Ngư Thiển cũng lập tức gật đầu.

Sư Thanh Y: “…”

Lạc Thần cầm thanh kẽm và cây kìm đặt trên bàn, thanh kẽm được nàng cắt thành vài đoạn, độ dài vừa phải.

Sư Thanh Y nhìn thoáng qua thanh kẽm, lại nâng mắt nhìn về phía Lạc Thần, sau khi dùng kìm cắt thanh kẽm cuối cùng, nàng uống cong nó, cuối cùng lưu loát xoắn thành một vòng tròn, đầu nhọn cũng được bẻ chặt để tránh lúc cầm bị đầu nhọn đâm trúng tay.

Sư Thanh Y rất khéo tay, bình thường lúc cải tiến một số loại vũ khí như cung tiễn đều rất thuần thục, loại vòng kẽm dùng để thổi bong bóng này càng không cần phải nói, nàng nhanh chóng làm xong bốn cái liên tiếp, cuối cùng đứng lên, cầm lấy một vòng kẽm trong số đó nhúng vào dung dịch xà phòng, vòng kẽm nhất thời được phủ một lớp màng mỏng.

Nàng đặt vòng kẽm trước mặt, nhẹ nhàng thổi một hơi, một chuỗi bong bóng liên tục bay ra.

Lạc Thần lẳng lặng đứng bên cạnh, xuyên qua những bọt bóng kia mà nhìn nàng. Lụa trắng che đi đôi mắt, xung quanh bay đầy bọt bóng, cả người dường như còn rực rỡ hơn cả quang mang phản chiếu từ vô số bọt bóng, vô cùng trong suốt.

Trường Sinh và Ngư Thiển nhìn bọt bóng theo gió tán đi dưới ánh mặt trời, không cần nói cũng biết có bao nhiêu cao hứng, mỗi người cầm lấy một vòng kẽm, học phương thức vừa rồi của Sư Thanh Y bắt đầu thổi.

Nhân số thổi bọt bóng trở nên nhiều hơn, bọt bóng bay lượn khắp bầu trời, dưới ánh nắng tràn đầy rực rỡ.

“Ta đi trước.” Lạc Thần nhìn Trường Sinh và Ngư Thiển  ở bên kia đùa bất diệc nhạc hồ, nói với Thiên Thiên: “Thiên Thiên, hai người các nàng đối với hiện đại vẫn còn nhiều chỗ chưa hiểu, phiền ngươi trông chừng các nàng nhiều hơn.”

Thiên Thiên cười nói: “Yên tâm, chờ các nàng chơi đủ rồi ta sẽ dẫn các nàng đi dạo trong thôn. Có ta ở đây, sẽ không đi lạc.”

“Thanh Y.” Lạc Thần cuối cùng nhìn về phía Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y gật đầu.

Lạc Thần xoay người rời khỏi.

Sư Thanh Y rũ mắt thổi một chuỗi bọt bóng, ánh mắt xuyên qua một cái bong bóng nhìn theo bóng lưng của Lạc Thần. Bề mặt bọt bóng được ánh nắng chiếu vào, phản xạ ra quang hoa ngũ thải ban lan, tựa như mộng ảo, bóng lưng của nàng trong nháy mắt cũng đi xa tựa như huyễn mộng.

Sư Thanh Y buông vòng kẽm xuống, Lạc Thần Lạc Thần đi xa nàng mới cất bước theo sau.

Lạc Thần lần nữa trở lại quán ăn, hỏi ông chủ đến chợ nên đi đường nào.

Hiện tại cách buổi trưa vẫn còn nhiều thời gian, quán ăn có phần vắng vẻ, lão bản ngồi trước cửa phơi nắng, hắn nói: “Thôn này và vài thôn khác đều mua thức ăn ở cùng một chợ, đi về phía Đông, có một ngôi chợ rất lớn nằm giữa thị trấn, trên cơ bản cái gì cũng có bán, đúng lúc hôm nay là ngày họp chợ, càng thêm náo nhiệt. Trước đó đúng lúc có người giao hàng cho quán ăn của ta, hắn chính là đến từ trong ngôi chợ đó, bất quá đã đi rồi, nếu không còn có thể tiện thể cho ngươi quá giang một đoạn, Lạc tiểu thư ngươi một mình đến đó có phần bất tiện, dù sao ngươi cũng không thể lái xe đến.”

Trước đó Lạc Thần đã chú ý đến việc thôn này vận chuyển hàng hóa bất tiện, tựa hồ có xe bốn bánh cũng không lái, nàng nói: “Vì sao không thể lái xe? Là đường đang thi công sao?”

Ông chủ thở dài: “Nếu như là đường đang thi công thì tốt rồi, thi công xong thì có thể lưu thông, nhưng hiện tại là mặt đường toàn bộ đều sụp lúng rồi a.”

Lạc Thần nhíu mày.

Ông chủ giải thích với nàng: “Lúc các ngươi lái xe vào thôn, có phải chỉ có một con đường vào thôn? Đường xá của bọn ta ở đây chính là như vậy, đó là con đường duy nhất để vào thôn, chỉ có một tuyến đường chủ yếu thông xe nối liền những thôn khác, bao gồm cả ngôi chợ kia. Gần đây con đường đó đột nhiên sụp lúng, bọn ta muốn mua sắm hoặc đến những thôn trấn khác chỉ đành đi bằng những con đường nhỏ thật lâu trước đây, đường rất chật hẹp, ô tô không qua được, chỉ có thể chạy xe máy hoặc xe đạp, thường xuyên qua lại cũng rất phiền phức.”

“Đường sụp, không ai tu sửa sao?”

“Bọn ta trái lại muốn tu sửa, nhưng không ai dám.” Ông chủ thần sắc âm trầm: “Ta cũng đi vào trong đó xem qua, xe cẩu nói ở giữa đường sụp một lỗ lớn sâu hút,  hơn nữa còn có một mùi hôi thối khó tả, sâu không nhìn thấy đáy. Chỗ bọn ta lại chỉ có một cái xe cẩu, cũng không dám tùy tiện mở đường, trước đó tài xế xe cẩu nói vẫn phải chờ cẩn thận tính toán việc tu sửa. Rất nhiều năm trước trong thôn có tin đồn lòng đất bên dưới những thôn quanh đây thật ra là trống rỗng, bên dưới là động vô thường, không cẩn thận đào sụp,  thật sự là xui tám đời. Lần này đường sụp, là do có người đào phải động vô thường, chọc giận Lang Quân, vì vậy cái hố lớn trên đường không ai dám tu sửa, vẫn cứ bỏ mặc ở nơi đó.”

Lạc Thần trầm ngâm không nói.

“Lạc tiểu thư ngươi lần này hẳn là muốn mua rất nhiều thứ đi?” Ông chủ đứng lên nói: “Ngươi chờ một chút, ta cho ngươi một số thứ để ngươi thuận tiện đi chợ mua thức ăn.”

“Cảm ơn.”

Lạc Thần đứng ở ngoài cửa chờ.

Phía sau quán ăn có một bức tường, bên kia trồng rất nhiều đại thụ, rất râm mát, một lát sau, từ đầu tường xuất hiện một nữ nhân đôi mắt che vải lụa trắng.

Sư Thanh Y yên lặng theo sau, lại cẩn cẩn dực dực trốn ở sau tường, lặng lẽ nhìn Lạc Thần.

Ông chủ trở ra, trong tay cầm một cái sọt trúc, đưa cho Lạc Thần: “Lạc tiểu thư, ngươi đeo nó đi mua thức ăn, thuận tiện thuận tiện, có thể chứa rất nhiều thứ. Từ lúc đường sụp thôn bọn ta mỗi nhà mỗi hộ đều chuẩn bị loại sọt này, lúc đi bộ cũng có thể đeo sau lưng.”

Lạc Thần rũ mắt nhìn cái sọt trúc: “…”

“Lạc tiểu thư?” Ông chủ nói.

“… Cảm ơn.” Lạc Thần cầm lấy cái sọt.

“Được rồi, được rồi.” Ông chủ vào trong quán, lúc này lại đẩy ra một chiếc xe đạp mới tinh, nói: “Lạc tiểu thư, ngươi chạy xe đạp đi thôi.”

Lạc Thần: “…”

Ông chủ không nhìn ra biến hóa trong thần sắc của Lạc Thần, còn cười nói: “Xe máy nhà ta trước đó đã được Vũ tiểu thư và hai vị tiên sinh kia mượn đi rồi, ngươi xem xe của bọn họ vẫn còn đỗ trước quán ăn của ta, trước đó bọn họ cũng là đến hỏi thăm đường đến cục cảnh sát, kết quả phát hiện không thể lái xe nên đã mượn xe máy của quán. Ta chỉ còn lại một chiếc xe đạp, rất mới, rất dễ chạy.”

Lạc Thần tiếp tục mặt không biểu tình chăm chú nhìn chiếc xe đạp: “….”

” Lạc tiểu thư?” Ông chủ nhìn thấy Lạc Thần không nói lời nào, liền hỏi nàng.

“… Không được.” Một lát sau Lạc Thần nói: “Ta đi bộ là được rồi.”

“Đi bộ làm sao được?” Ông chủ nói: “Nơi này cách chợ rất xa,  đi bộ sẽ rất mệt, hơn nữa còn phải vác theo nhiều thứ, đi một chuyến mất rất nhiều thời gian. Ngươi đừng ngại, các ngươi là khách phương xa, lại chiếu cố việc kinh doanh của ta, ta cho ngươi mượn dùng xe đạp, thật ra cũng là một cái nhấc tay mà thôi.”

“… Ta không ngại.”

“Nếu không ngại vậy thì dùng xe đạp đi thôi.”

Lạc Thần: “…”

Ông chủ nhiệt tình vỗ vỗ yên xe.

Lạc Thần mặt băng bó, nghiêm nghị nói: “… Ta thích đi bộ.”

Ông chủ: “…”

Sư Thanh Y trốn sau bức tường âm thầm quan sát: “…”

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!