Chương 335 : Đêm về (thượng)
Tiếng bước chân như xa như gần.
Rất hiển nhiên sau khi bọn họ nghe được động tĩnh dị thường từ thùng rác bên này đã hành động nhanh hơn rồi.
Người bị nhét vào thùng rác nhất thời không có cách nào thoát thân, hai chân chật vật quẫy đạp giữa không trung, Sư Thanh Y đi qua nhặt lên trường đao hắn đánh rơi lúc nãy, hướng Trữ Ngưng ra hiệu.
Nhìn ám hiệu, khuôn mặt Trữ Ngưng đều tái rồi.
Sư Thanh Y không hề phản ứng nàng, rất nhanh đã lấy đà nhảy lên đầu tường bên phải ngõ hẻm, rồi lại trượt qua đầu bên kia, một tay giương đao, một tay bám lên vách tường , sau khi bản thân bản thân tại nơi trên tường nàng ẩn nấp ngưng thần yên lặng nghe động tĩnh.
Bởi vì Sư Thanh Y ra hiệu nên Trữ Ngưng cũng không có hành động gì.
Trong lòng nàng tức giận, tiểu yêu tinh này ngược lại biết trốn đi, nhưng lại buộc nàng ở lại đây làm bia ngắm, giận không chỗ phát, quay đầu nhìn thấy người trong thùng rác đang không ngừng giãy dụa, nàng lập tức đi qua đó hung hăng đạp hắn một cước.
Người đó vốn dĩ đã sắp thoát ra rồi nhưng lại bị nàng một cước đã trở lại.
Bốn đạo bóng người đã từ phía sau dần dần tiến đến.
Nghe được tiếng bước chân phía sau, lưng Trữ Ngưng đều là mồ hôi lạnh, nàng cứng nhắc xoay người. Bốn người thân mang vũ khí, trên mặt đeo mặt nạ, hàn áp rợn người, trong đó có một nữ nhân thoạt nhìn là đầu lĩnh.
“Các vị buổi tối tốt lành, cũng ra ngoài tản bộ sao?” Khóe miệng Trữ Ngưng cứng nhắc: “Được rồi, các ngươi xem trong thùng rác thế nào lại có người a?”
Nói xong liền chỉ sang thùng rác.
Bốn người kia không rên một tiếng, không nhìn thùng rác, mà chỉ nhìn nàng.
Trữ Ngưng: “……”.
Bốn người kia đồng thời vun đao lên.
Sợ chọc người chú ý, Trữ Ngưng kêu cũng không thể kêu, nếu như trong tay có súng nàng trái lại dám phản kháng bọn họ nhưng hiện tại ngay cả một cây củ cải cũng không có, chỉ đành xoay người bỏ chạy, bốn người kia cùng nhau vọt đến. Sư Thanh Y thừa cơ từ sau tường nhảy bật lên, nghe được động tĩnh phía sau bốn người kia quay đầu, Sư Thanh Y đã trong nháy mắt nhảy xuống, đẩy một người dán sát vào tường, lưng người đó hung hăng nện vào tường mà hắn lại là bị Sư Thanh Y mượn đà đẩy vào tường nên lực tương tác dĩ nhiên chấn động đến ngực hắn trận trận tê dại, giãy dụa muốn đứng dậy thì lại bị một người khác mà Sư Thanh Y ném đến va chạm, lúc này ép đến thiếu chút nữa hắn thổ huyết.
Không bao lâu, một người khác lại xông lên, sau đó một người tiếp một người, tầng tầng lớp lớp đè lên nhau như xếp đĩa.
Mà đầu lĩnh nữ nhân kia công phu tốt nhất, cùng Sư Thanh Y quấn đầy thời gian dài nhất, đương nhiên là bị chất ở tầng ngoài cùng, nàng từ đầu đến cuối không phát ra một tiếng, dáng người xinh đẹp đặc biệt quen mắt. Bốn người đang chuẩn bị dựa vào tường phân tán thoát thân thì trường đao trong tay Sư Thanh Y cũng đã theo sát đâm tới.
Bốn người lúc này chất cùng một chỗ, một đạo đao phong đồng thời gác lên cổ bốn người.
Sư Thanh Y thẳng tắp đứng đó, dường như ngưng tụ thành một ngọn gió băng lãnh trong bóng tối, ngạo nghễ nhìn bọn họ.
Lưỡi dao phía trước, bốn người kia lại vô cùng bình tĩnh dường như không biết sợ hãi là gì, từ khe hở mặt nạ xem qua, bọn họz đôi mắt bọn họ cũng đều là vô thần.
Sư Thanh Y bọn họ bọn họ chỉ là công cụ giết người mà thôi. Là một trong ngàn vạn công cụ, một người chết đi trong nhiệm vụ còn có thể có thiên thiên vạn vạn người khác. Không cách nào nói chuyện, không tên, dung mạo không thuộc về bản thân, cái gì cũng không có.
Chủ nhân của bọn họ cũng vĩnh viễn không quan tâm bọn họ.
Giống như… ..Vô Danh.
Nhớ đến Lạc Thần, nhớ đến tất cả những gì nàng từng chịu đựng trong thần phúc, Sư Thanh Y chỉ cảm thấy ngực mình có một lưỡi đao đang từng tấc cắt xẻo.
“Tối này, ta sẽ không giết các ngươi.” Sư Thanh Y nhẹ nhàng nói, nghiêng đầu, giọng nói của nàng không chút cảm tình, không chút phập phồng: “Bởi vì xử lý thi thể các ngươi sẽ rất phiền. Hiện tại ta bề bộn nhiều việc, không muốn phiền phức, các ngươi gặp may rồi.”
Bốn người kia nhìn nàng, đầu lĩnh nữ nhân kia nhìn dây xích tay hồng ngọc trên cổ tay nàng một cái, lại nhìn khuôn mặt của nàng.
Sư Thanh Y nâng tay tháo mặt nạ của đầu lĩnh nữ nhân xuống.
Nữ nhân kia lúc này mới có vẻ kinh hoàng, Sư Thanh Y xem qua khuôn mặt của nàng, sau khi xác nhận lại đem mặt nạ trả lại cho nàng, nữ nhân kia vội vàng đeo lại mặt nạ.
“Trở về chuyển cáo hai vị chủ nhân của của các ngươi.” Sư Thanh Y thu đao, nói: “Hiện tại không có tâm tình, sau này sẽ chơi đùa cùng bọn họ.”
Nàng không nói gì nữa, đem trường đao vứt trên mặt đất, xoay người đi đến đầu hẻm.
Người trong thùng rác rốt cục ra được rồi, đầu lĩnh nữ nhân ra hiệu, năm bọn họ đứng tại chỗ không tiếp tục đuổi theo.
Lúc đầu Trữ Ngưng trốn ở một bên quan chiến hiện tại nhìn thấy Sư Thanh Y đi rồi , lập tức xám xịt mà chạy mau phía sau. Nghĩ đến mấy người không cần mạng đó , nàng nhất thời cảm thấy theo sau Sư Thanh Y sẽ đảm bảo hơn rất nhiều .
Ra khỏi con hẻm đến trên đường tiếp tục đón taxi, lúc này đây bình an đến mà đến được địa điểm mục tiêu. Bệnh viện này so với trước đó xa xôi một ít, bóng đêm đã sâu sắc, trên sân rộng vắng vẻ trống trải không nhìn thấy nửa bóng người.
Đi qua sân rộng, đến khu phòng bệnh, Sư Thanh Y đứng trong bóng tối ngẩng đầu nhìn tòa nhà, ánh mắt đảo qua những phiến cửa sổ phía trên, hoặc đen kịt, hoặc đèn sáng, không nói một lời.
Nàng cứ như vậy đứng gần hai mươi phút.
Trữ Ngưng ở phía sau đứng đến tê chân, đi xa một chút ngồi vào ghế dài bên đường, lại qua nửa giờ nàng phát hiện Sư Thanh Y cư nhiên vẫn đứng nhìn tòa nhà kia.
“Uy.” Quá áp lực rồi, Trữ Ngưng rốt cục nhịn không được nói: “Không phải đến tìm người sao? Ngươi phát ngốc nửa ngày cũng không động.”
Không dự định đi vào?
“Ta đang đợi một người bạn của ta.” Một lát sau, Sư Thanh Y trả lời.
“Nhất định phải phải chờ người bạn đó đến mới được sao?” Nhắc đến bạn bè của Sư Thanh Y, Trữ Ngưng liền đau đầu, dù sao tất cả đều không phải đèn cạn dầu.
Sư Thanh Y quay đầu, đôi mắt tối tăm, ánh đèn đường mông lung chiếu vào khiến đường nét trên người nàng có chút hư ảo.
Trong lòng Trữ Ngưng cảm thấy không ổn.
“Trữ Tỷ.” Sư Thanh Y cười nói: “Ngươi nói càng ngày càng nhiều rồi, là cảm thấy cùng ta càng lúc càng thân sao?”
Trữ Ngưng: “…..”
“Đến khách sạn gần đây ở đi, ngày mai có thể đến nơi này gặp bác sĩ để truyền dịch.” Sư Thanh Y vừa trả lời tin nhắn vừa nói: “Bây giờ ngươi có thể đi rồi.”
Trữ Ngưng sững sờ, cho rằng bản thân nghe lầm rồi.
“Điện thoại di động duy trì trạng thái hoạt động, có việc cần ta sẽ liên hệ với ngươi.” Ánh mắt của Sư Thanh Y từ màn hình điện thoại di động dời đi, liếc mắt nhìn Trữ Ngưng: “Ngươi sẽ không chạy, đúng không?”
Trong lúc nhất thời Trữ Ngưng dĩ nhiên không biết trả lời nàng thế nào.
“Ta tin tưởng ngươi sẽ không chạy.” Sư Thanh Y lại hiền lành mỉm cười: “Dù sao thì nếu như ngươi chạy, ta cũng sẽ tìm được ngươi, bất quá đến lúc đó phải chặt một chân của ngươi. Ngươi sợ không.”
Trữ Ngưng: “…..”
Lúc trước bắt cóc nàng, quả thực là kết oán tám đời rồi!
Trữ Ngưng nghẹn đầy mình hỏa dược mà đi rồi, bốn phía yên tĩnh, chỉ còn lại một mình Sư Thanh Y.
Nàng vẫn như cũ, đứng tại chỗ, ánh mắt một lần nữa nhìn từng cửa sổ. Rõ ràng không chút manh mối, rõ ràng biết không thể nào, nhưng vẫn hy vọng xa vời có thể nhìn thấy gì đó ở một ô cửa sổ nào đó.
Đêm sâu thẳm như vậy, trời lại tối như vậy, rộng như vậy., cứ trống rỗng như vậy mà áp xuống, bao trùm lấy thân ảnh đơn bạc của nàng.
“Sắc trời đã muộn.” Sư Thanh Y cúi đầu, tóc dài tán trên vai, nhẹ nhàng nỉ non: “Vì sao ngươi vẫn chưa trở về?”
Một giờ ba mươi sáng Thiên Thiên mới đi đến bên cạnh Sư Thanh Y, trên tay nàng còn mang theo một cái tráp.
“Đến rồi?” Vãn kéo môi cười đưa cho nàng một túi thức ăn: “Đã ăn gì chưa? Đói bụng thì ăn một chút đi.”
Thiên Thiên nhìn nàng, rõ ràng mới vài ngày không gặp nhưng lại dường như cùng nàng cách xa rất lâu rồi, đôi mắt ôn nhu của nàng cũng là vân che vụ lấp, u ám đến thế.
Túi thức ăn chưa mở ra, rất đầy, nghĩ đến Sư Thanh Y cũng chưa ăn, Thiên Thiên nhìn một chút, thở dài tiếp nhận túi thức ăn ngồi xuống ở bên cạnh, lúc này mới ngẩng đầu cười nói: “Dựa theo ngươi nhắn tin thảo luận, ta đến bệnh viện trước đó tìm kiếm một chút, lúc lấy khuông mặt mất một chút thời gian, nên mới đến trễ.”
“Lấy được khuông mặt của y tá đã sắp đặt sẵn rồi sao?”
“An bài thỏa đáng rồi, các nàng sẽ ngủ một giấc, rất an toàn, theo lời người nói đã để lại tiền mặt, các nàng tỉnh lại cái gì cũng sẽ không biết. Tư liệu đã gửi vào điện thoại của ngươi.”
Sư Thanh Y thoạt nhìn thở phào nhẹ nhõm: “Khổ cực ngươi rồi. Tất cả mọi người đều khỏe chứ?”
“Đều tốt, cần dưỡng thương thì dưỡng thương, cần nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi.” Thiên Thiên cười nói: “Vũ Lâm Hanh đang an bài người chăm sắc họ, Trường Sinh cũng trở về giúp đỡ rồi, chính là Vũ Lâm Hanh ồn ào muốn đến, ta nói ngươi không cho phép, kết quả thiếu chút nữa đã đánh nhau.”
Sư Thanh Y cũng cười rồi, biểu tình bất đắc dĩ như đã đoán trước, lại nghiêm túc lắc đầu: “Bây giờ còn không phải thời gian. Nơi nào cũng rất nguy hiểm, trong thời gian ngắn phải vô cùng cẩn thận.”
“Ta biết.”
Hai người hàn huyên, Sư Thanh Y đột nhiên nói: “Thiên Thiên, mấy tiếng đồng hồ trước ta gặp phải một người, nàng lớn lên giống ngươi….”
Thiên Thiên trầm mặc chốc lát, vẫn như cũ, mỉm cười: “Khuôn mặt giống ta, thân hình giống ta.”
“Nàng là cái gì? Vô Danh là cái gì? Dưới lớp mặt nạ kia giống như người phục chế, đều là thứ gì?” Sư Thanh Y ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm: “Hiện tại ta hỏi ngươi, ngươi có trả lời không?”
“Bọn họ là những thứ một tay tổ chức tạo ra, Quỷ Cơ ở bên trong phụ trách.” Thiên Thiên trả lời rất bình tĩnh: “Người trong tổ chức gọi bọn họ là “Bàn Nhược” hoặc là “quỷ”..”
“Quỷ Cơ?” Sư Thanh Y khẽ nheo mắt.
“Chính là Quỷ Chủ. Quỷ Cơ là danh hiệu của nàng trong tổ chức, tất cả mọi người đều xưng hô nư vậy, A Nguyễn…. cũng gọi nàng như vậy.” Nói đến đây, sắc mặt Thiên Thiên rõ ràng biến hóa, môi dưới của nàng cắn ra một vết máu,đầu tựa vào ghế nghiêng sang một bên: “Ta rời tổ chức cũng đã lâu, rất nhiều thứ thật ra ta cũng không phải vô cùng hiểu rõ, nhưng nếu như ta biết, ta nguyện ý nói cho ngươi biết.”
“Được.” Sư Thanh Y phát hiện sắc mặt của nàng biến hóa, giọng nói chậm lại: “Có những lời này của ngươi là tốt rồi, sau này có thời gian chúng ta lại nói tiếp.”
Nàng đứng dậy vỗ vai Thiên Thiên, nói: “Dù sao ta phải cũng phải đi trực đêm rồi, y tá Lý.”
Thiên Thiên cũng đứng lên, tiếu ý thâm sâu: “Đúng vậy, y tá Trương.”
Cùng Thiên Thiên bước ra từ phòng thay đồ, Sư Thanh Y mặc đồng phục y tá, vô thức vuốt mặt một cái.
Khuôn mặt này còn phải tốn chút thời gian làm quen mới được.
Đầu hành lang dán thông tin của nhân viên y tế, ở vị trí mới nhất là ảnh chụp cùng giới thiệu vắn tắt của Trầm Du, sau đó là mấy vị bác sĩ, y tá trưởng, y tá vân vân, Sư Thanh Y từ đầu nhìn đến cuối, yên lặng đem những thông tin này khắc vào trong đầu.
“Trương Nhất Hân, Lý Nhã!” Phía sau đột nhiên có người gọi, giờ này bệnh nhân đều đang ngủ, người phía sau gọi vô cùng nhỏ giọng.
Chợt tên này tên này Sư Thanh Y quả thật có chút xa lạ, bất quá nàng vẫn vô cùng nhanh chóng mà quay đầu lại, Thiên Thiên cũng xoay người, hai người lộ ra nụ cười tiêu chuẩn.
“Vừa rồi chạy đi nơi đâu vậy?” Tiểu y tá kia đến gần, nhỏ giọng nói: “Tự ý rời cương vị công tác, bị y tá trưởng biết được sẽ giáo huấn các ngươi. May mà hôm nay không có việc gì.”
“Có chút việc.” Sư Thanh Y áy náy nói: “Ta xin người giữ kín giúp ta, xin ngươi đó, xin ngươi.”
Tiểu y tá nói: “Dù sao thì ta sẽ không nói ra, người khác thì ta không biết, bất quá A Liễu mới vừa ở ngủ gật, phỏng chừng nàng cũng không thấy được.”
Ba người đi đến phòng y tá, Sư Thanh Y ngồi xuống rất dĩ nhiên mà lật xem tư liệu của bệnh nhân, bây giờ còn không phải thời gian rời đi, nàng phải kiên trì chờ một chút. Thương thế của Lạc Thần nghiêm trọng như vậy, đối phương tốn hao nhiều tâm tư đặc biệt chuyển nàng đi, hiển nhiên là Lạc Thần còn có giới trị lợi dụng rất lớn, như vậy đối phương nhất định sẽ lựa chọn trị liệu cho nàng, nơi này là chỗ chữa bệnh thích hợp nhất.
Trầm Du kia, nàng sẽ làm phẩu thuật cho Lạc Thần sao?
Lạc Thần sẽ được sắp xếp ở phòng bệnh nào? Rõ ràng muốn tìm phòng bệnh này cũng không dễ dàng, đối phương nhất định sẽ áp dụng biện pháp che lấp.
Sư Thanh Y suy nghĩ, một giải thuyết bị đè xuống thì một cái khác lại nảy lên, càng là đến gần nơi này, trong lòng nàng lại càng khó có thể kiềm chế.
Cả tầng lầu một mảnh tĩnh mịch, phòng bệnh đều đã tắt đèn, đèn chiếu sáng bên này cũng là u lãnh.
Vô cùng yên tĩnh.
Thẳng đến nàng nhìn thấy một nữ nhân đẩy xe trị liệu đi ngang qua trước mặt nàng.
Sư Thanh Y thấy tóc của nàng vô cùng chỉnh tề mà bới lên dưới mũ y tá, bóng lưng tinh tế, vóc dáng cũng cũng không tính toán quá cao.
“Mộc Tiểu Uyên đây là muốn giành danh hiệu nhân viên gương mẫu sao.” Chờ nữ nhân kia đi rồi, tiểu y tá thấp giọng nói: “Buổi tối không phải trách nhiệm của nàng, nàng còn ở đây, hai ngày này lại đặc biệt chịu khó, Trương Nhất Hân, Lý Nhã, hai người các ngươi nhìn người ta, rồi nhìn nhìn lại các ngươi đi.”
“Phải không?” Sư Thanh Y giương mắt nhìn.
“Ta đi toilet .” Sư Thanh Y đứng lên , hướng Thiên Thiên nháy mắt .
Tiểu y tá nói: “A, ngươi lại muốn trốn ca trực!”
“Nào có!” Sư Thanh Y giả vờ nhíu mày: “Ta thật sự đau bụng, đi đây.”
Thiên Thiên cười nói với tiểu y tá: “Không có việc gì, không có việc gì, còn có ta đây.”
Sư Thanh Y chuẩn bị đuổi theo, nhưng Mộc Tiểu Uyên đã không thấy đâu, cửa tất cả phòng bệnh ở tầng này đều đóng chặt, không biết nàng đi vào phòng nào.
Cả hành lang lại một lần nữa trở lại tĩnh mịch đến mao cốt tủng nhiên, Sư Thanh Y nhắm mắt, bắt đầu về phía trước.
Cùng lúc đó, Mộc Tiểu Uyên mở một cánh cửa, đẩy xe trị liệu vào trong.
Trong phòng không bật đèn, tối như mực, ở giữa treo một bức mành, Mộc Tiểu Uyên nhẹ nhàng xốc mành lên, cả gian phòng chỉ có tiếng bánh xe ma sát mặt đất.
Trên giường bệnh nằm một người.
Gian phòng hôn ám, chỉ có chút ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, chiếu lên tóc dài mềm mại đen nhánh của nữ nhân trên giường. Chúng quấn trên gối, lặng yên không một tiếng động.
Mộc Tiểu Uyên cẩn thận vặn sáng đèn.
Ánh sáng tảo khắp gian phòng, cũng chiếu sáng mỹ lệ của nữ nhân trên giường bệnh. Cho dù tái nhợt tái nhợt đến mức này nhưng vẫn không che lấp được thanh nhã như trăng sáng của nàng, cả người trầm tĩnh tựa như được táng dưới sông băng, chỉ có chu sa rạng rỡ khấp huyết giữa mi gian chung quy khiến nàng có một tia khí tức của sự sống.
Dịch thủy từng giọt nhỏ xuống, theo ống dẫn trong suốt tiến nhập huyết quản thanh sắc của nữ nhân.
Mộc Tiểu Uyên đứng bên giường, nhìn nàng một hồi lâu.
Sau đó cầm lấy ống tiêm chuẩn bị tiêm thuốc vừa mới phối vào trong bình dịch.
Ngón tay thon dài trắng nõn của nữ nhân cử động.
Nàng chậm rãi mở mắt, hàng mi run rẩy nhìn y tá trẻ tuổi, đôi mắt hắc sắc so với bóng đêm càng thêm thâm trầm.