Chương 320 : Tàng kiều
Như vậy áp xuống, phản ứng đầu tiên của Sư Thanh Y chính là sợ áp đè hỏng bình khí trên lưng Lạc Thần, bình khí dưới nước chính là mệnh, nàng vô thức muốn nâng người lên, đồng thời chuẩn bị xoay người nằm sang bên cạnh.
Kết quả vỏ trai này so với những cái khác mà nói, thực sự quá nhỏ rồi.
Thể tích chỉ có thể nhồi nhét chứa được hai người, Sư Thanh Y nâng thắt lưng, bình khí thở liền sắp đụng đến thịt trai.
Lạc Thần tay trái chế trụ thắt lưng của nàng, tay phải nâng lên hướng nàng ra hiệu, ý bảo không sao cả.
Sư Thanh Y lúc này mới yên tâm một chút, thoáng cúi đầu.
Các nàng sử dụng chính là thiết bị tuần hoàn hô hấp kín, lúc lặn sẽ không sản sinh bọt khí, trong lúc hô hấp thiết bị sẽ thu khí thở ra tiến hành tuần hoàn trở lại thành Oxi, có chút giống thiết bị hô hấp tuần hoàn các phi hành gia sử dụng, vì vậy thiết bị rất nhẹ, loại công nghệ cao này cũng đồng nghĩa với việc có thể ở lại dưới nước lâu hơn rất nhiều, cũng bền và ổn định hơn.
Sư Thanh Y lo lắng vỏ trai lại lật đi lật lại, nhìn xung quanh một chút, muốn tìm một nơi để nắm lấy, kết quả thấy bốn phía đều là thịt trai mềm mại, nàng liền buông tha ý nghĩ này.
Trai biển dù sao cũng là sống, thịt trai phập phồng rung động, Sư Thanh Y thấy có chút nổi da gà, cuống quít dời ánh mắt, ánh mắt của nàng không chỗ dừng, vì vậy chỉ có thể thẳng tắp chăm chú nhìn Lạc Thần dưới thân.
Tay Lạc Thần buông xuống, giống như trấn an nàng, hai tay hơi nghiêng chống đỡ, ôm lấy thắt lưng mềm mại của Sư Thanh Y.
Đồ lặn tuy rằng chống thấm, bên trong mặc quần áo chống lạnh. Nhưng rốt cuộc vẫn là bó sát người, sau khi xuống nước trở nên trơn ướt, tùy tiện tiếp xúc cũng tương tự như xích lõa tương dán.
Sư Thanh Y hiện tại chính là cưỡi ở trên người Lạc Thần, trước đó dưới tình huống khẩn cấp còn không cảm thấy, hiện tại hòa hoãn loại tư thế này khiến nàng nhất thời cảm thấy xấu hổ đến đỏ mặt tía tai.
Nhất là nàng gần trong gang tấc, có thể tinh tường thấy đường cong được đồ lặn vây buộc của Lạc Thần, khẽ ngực nhẹ nhàng phập phòng theo hô hấp, loại bó sát chặt chẽ này thậm chí so với trực tiếp cởi ra càng không nói nên lời.
Có lẽ là để chống đỡ thân thể Sư Thanh Y, tay Lạc Thần nhẹ nhàng trượt xuống, gần như chạm đến vị trí xương hông của nàng.
Sư Thanh Y dưới loại thiếp thân phất động cảm giác được một loại run rẩy không ngờ: “…..”
Trong lam quang u lãnh tĩnh mật, khuôn mặt Lạc Thần dưới mặt nạ bảo hộ cũng mơ hồ phủ thêm một tầng quang vựng mộng ảo, đôi mắt kia lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt tựa hồ đang hỏi nàng có vấn đề gì không.
Không biết vì sao, dưới tình huống như vậy Sư Thanh Y thực sự xấu hổ mở miệng nói chuyện, nàng đơn giản xuất ra bản ghi chú dưới nước, ở phía trên yên lặng viết: “Ta không sao. Ngươi cảm thấy thế nào?”
Lạc Thần vẫn quen sử dụng chữ phồn thể, dùng viết viết lên bản ghi chú: “Cảm giác rất tốt.”
Sư Thanh Y: “…….”
Yên lặng rồi lại yên lặng, nàng cảm giác được bên ngoài vỏ trai cố chấn động nhẹ, hẳn là là bị lam quang bổ trúng, lại viết: “Hải trận lúc nào mới có thể dừng lại?”
Lạc Thần nằm phía dưới viết lại: “Không xác định, từ từ đợi.”
Hai người các nàng sử dụng bản ghi chú tiến hành trao đổi, toàn bộ quá trình vẫn yên lặng, những người khác trái lại sẽ thỉnh thoảng phát sinh một chút âm thanh, nói mấy câu. Thiết bị truyền âm dưới nước tích hợp trong đáp tải dưới đáy biển đã bị độ sâu, áp suất nước, cự ly, còn có trở ngại vật ảnh hưởng, có khả năng không ổn định rất lớn, cho nên bản ghi chú dưới nước cùng thủ ngữ làm tín hiệu là vô cùng cần phải.
Hiện tại có vỏ trai cách trở, tín hiệu quả nhiên trở nên rất kém, tiếng đối thoại từ những vỏ trai khác gián đoạn bên tai, có đôi khi là một đoạn dài trống rỗng cũng vỡ vụn.
Vỏ trai của Âm Ca cùng Trường Sinh lại nhỏ, cũng chen chút rất vất vả.
Trường Sinh vô cùng biết lễ mà nói mọt câu xin lỗi: “Âm Ca cô nương, ta đề ngươi rồi.”
Bởi vì giọng nói đứt quãng, chờ lúc truyền đến Sư Thanh Y bên kia, thì biến thành thế này: “Âm… Ta đè… Ngươi….”
Sư Thanh Y vểnh tai nghe: “?”
Âm Ca hoàn toàn không lên tiếng.
Một lát sau, Trường Sinh cuộn lấy thân thể, lại vô cùng ôn hòa biết lễ nhắc nhở một câu: “Âm Ca cô nương, ngươi đè lên chân ta rồi, có hơi tê một chút.”
Sau đó Sư Thanh Y nghe được chính là thế này: “….. Ngươi….đè…ta….”
Sư Thanh Y nỗ lực nghe: “??”
Để đội ngũ thuận tiện trao đổi, đồng thời cũng để ứng biến tình huống khẩn cấp, kênh thông tin vốn dĩ chính là tập thể, Sư Thanh Y có thể nghe được, Lạc Thần các nàng dĩ nhiên cũng có thể nghe được, Lạc Thần nhìn thấy Sư Thanh Y ở trên người nàng nhíu mày lắng nghe, khóe môi khẽ kéo ra một nụ cười, không có biểu thị gì khác.
Vũ Lâm Hanh cũng lên tiếng: “Sư Sư, biểu tỷ nàng, nghe thấy trả lời!”
Tín hiệu đứt quảng, lời này đến tai Sư Thanh Y thì biến thành: “Sư… Tỷ… Trả lời….” Sư Thanh Y cười nói: “Sư muội, bọn ta nghe thấy.”
“Cái gì muội! Ai là muội muội! Cái gì vậy?” Vũ Lâm Hanh nghe được càng cảm thấy kỳ lạ, lớn tiếng.” Hai ngươi rốt cuộc có trốn được không! Thế nào trước đó lại không nghe hai người lên tiếng!”
Sợ Vũ Lâm Hanh nghe không rõ, nàng liên tiếp lập lại ba lần.
Đột nhiên lại tạm thời yên lặng, mọi người cũng có chút mệt mỏi hay là nhân lúc này nghỉ ngơi dưỡng sức.
Sư Thanh Y trong không gian nhỏ hẹp, ngoại trừ cưỡi ở trên người Lạc Thần cũng không việc khác để làm. Trong thịt trai xuất hiện nếp uốn, mơ hồ có một vài vật tròn màu trắng ẩn trong đó, cũng có thể chính là tầng sinh ngọc trong trai biển. Những vật tròn này mặt ngoài lồi lõm, rất không quy tắc, còn đang trong quá trình hình thành, chỉ có thể xem như hạ phẩm không đáng tiền.
Dù sao thì cũng không nói chuyện, Sư Thanh Y mỉm cười, hăng hái viết chữ lên bản ghi chép: “Ngươi nói vỏ trai này bị kích thích, có thể sẽ xem chúng ta như tạp chất bao lại thành ngọc trai hay không?”
Lạc Thần mặt không biểu tình viết: “Ngươi không phải đã hơn hẳn ngọc trai rồi hay sao, còn muốn làm ngọc trai!”
Cổ nhân hay dùng châu ngọc hình dung mỹ nhân, ngọc trai xinh đẹp, Sư Thanh Y dĩ nhiên đối với lời tâm tình này nghe được vô cùng hưởng thụ, tuy rằng đây không phải trong nhà, mà là trong con trai.
Dù sao thì người khác cũng không nghe thấy, vì vậy nàng viết cho Lạc Thần: “Vậy đó là ngọc trai bao nhiêu năm tuổi?”
Lạc Thần viết: “Nghìn năm. Rất quý giá.”
“Nghìn năm? Vậy không phải ngọc trai, đó là yêu quái.”
Sau đó Lạc Thần dừng bút, ở phía dưới nhìn nàng.
Sư Thanh Y cũng đột nhiên có chút tham luyến tư vị yên tĩnh bế tắc ngắn ngủi này, khó tả nói không nên lời.
Đáy biển sâu sắc như vậy, đặt mình trong vỏ trai, thế giới yên lặng như thế, bên tai thỉnh thoảng còn có thể nghe được giọng nói gián đoạn của những người khác, giống như nghe phát sóng trực tiếp.
Bất quá vẫn đang trong trạng thái ngồi trên đùi Lạc Thần, xấu hổ lúng túng, còn có một chút tê chân, có thể nghĩ được cảm thụ của Lạc Thần lúc này. Sư Thanh Y do dự một lát, rốt cục vẫn viết: “Ta ngồi trên người ngươi như vậy, có chút không thoải mái, hay là đổi tư thế đi?”
Viết xong nàng nhất thời cảm thấy hối hận, lập tức mồ hôi chảy ròng ròng lau chữ viết.
Lạc Thần viết: “Ngươi nghĩ đến ta đang ở phía dưới sao?”
Sư Thanh Y: “…..”
Lạc Thần tiếp tục viết: “Nếu mệt mỏi, nằm trên người ta.”
Khuôn mặt Sư Thanh Y nhất thời nóng không chịu được, không đợi nàng đáp lại, Lạc Thần đã nâng nhẹ tay kéo nàng xuống. Tư thế như vậy, tự nhiên nằm trên ngực mềm mại của Lạc Thần, đồng thời rõ ràng cảm giác được nhịp tim của nữ nhân dưới thân.
Lạc Thần di chuyển cánh tay, ôm lấy nàng.
Khuôn mặt Sư Thanh Y hơi nghiêng, trong nếp uốn thịt trai phát hiện một viên ngọc rất không tầm thường. Viên ngọc này so với ngọc bình thường lớn hơn một chút, cũng sáng hơn, đang yếu ớt phiếm ra ánh sáng, trước đó lúc tiến vào cũng không chú ý, hiện tại ở góc độ này vừa vặn nhìn nó.
Sau đó Sư Thanh Y phát hiện viên ngọc trai này tự hồ cuộn lại nằm ở một nơi cách nàng không xa.
Lẽ nào….
Sư Thanh Y lập tức nâng người ngồi dậy, đồng thời vươn người về trước, tay chậm rãi duỗi ra, rốt cục lấy được viên ngọc.
Viên ngọc giống như bị kinh hãi, loạn động trong tay Sư Thanh Y, Sư Thanh Y thủ pháp thành thạo lại tinh xảo, bắt lấy nó không để nó chạy mất.
Có lẽ là sự ôn nhu của Sư Thanh Y rốt cục khiến thứ này nhận biết không có nguy hiểm, nó dần dần an tĩnh lại, lui trong lòng bàn tay Sư Thanh Y, nhẹ thong thả nhấp nhô.
Đây không phải ngọc trai, mà là một quả trứng Bạch Giao, không biết có phải viên bỏ chạy trước đó hay không.
Lạc Thần toàn bộ quá trình cũng không cử động, nhìn thấy vật nhỏ mơ hồ trong bạch sắc noãn (trứng) Dược động, viết ra: “Nó cần được ấp.”
Sư Thanh Y một tay phủng nó, một tay viết: “Làm sao để ấp?”
Lạc Thần nhìn nàng, bỡn cợt viết: “Có lẽ là phải nằm sắp trên nó mà ấp.”
Trong đầu Sư Thanh Y hiện lên một con gài mái tục tục tát tát dang cánh, trừng Lạc Thần một cái, một lát sau nàng cảm thấy bạch noãn trong lòng bàn tay kịch liệt nhảy vài cái, bạch quang lập tức đại thịnh, cả bàn tay này đều ngập trong bạch quang.
Nàng bởi vì kinh ngạc, nhịn không được nhẹ nhàng mà ai nha một tiếng.
Vật chất bên ngoài noãn giao tan mất.
Một con ướt đẫm nho nhỏ gì đó xuất hiện trong lòng bàn tay Sư Thanh Y, nó nhỏ như vậy nhưng quanh thân như tuyết, trên đầu mái tóc ngân sắc gần như đem nhó bao bọc, từ bên trong lộ ra bàn tay nhỏ nhắn, cái bụng trắng nõn, còn có một cái đuôi trắng nhỏ.
Vật nhỏ giống như mới vừa tỉnh ngủ, nâng tay bưng đôi mắt, đồng thời giọng nói non nớt học theo một tiếng: “Ai nha.”
Tiếng ai nha này là Sư Thanh Y mới vừa vô thức cảm thán hô lên, cũng là câu đầu tiên vật nhỏ nghe được, không biết có phải là thiên tính của thứ này hay không, nó nhớ kỹ câu đầu tiên mình nghe thấy, đồng thời lần thứ hai lặp lại: “Ai nha.”
Cũng ngay lúc này, chỗ vỏ trai chỗ hai người các nàng kịch liệt chấn động, giống như bị cái gì va vào, bất quá cũng may lần này con trai không lật lại. Không chỉ các nàng, một số người khác hiển nhiên cũng gặp phải chuyện tương tự.
Va chạm này hiển nhiên là đụng rất mạnh, bên kia Tiêu Ngôn bị đụng đến vỏ trai trở mình, thống khổ quát to một tiếng: “Trời ạ! Má ơi! mẹ của ta a!”
Cùng lúc đó vật nhỏ cũng bị đánh bay ra, Sư Thanh Y không kịp đón lấy nó, chỉ thấy nó ở giữa không trung trở mình xoay cái mông nhỏ vài vòng, ô ô anh anh, cuối cùng được Lạc Thần ở phía dưới vươn tay nhẹ nhàng nâng lấy.
Lạc Thần ánh mắt trầm tĩnh nhìn nó.
Nó vun đuôi nhỏ ngồi trong lòng bàn tay Lạc Thần, mở bàn tay che đôi mắt ra, một đôi mắt to ngập nước cứ như vậy tỉ mỉ nhìn Lạc Thần.
Câu nói kia của Tiêu Ngôn bởi vì tín hiệu không tốt, truyền tới Sư Thanh Y cùng Lạc Thần bên này gián đoạn ngắt đầu bỏ đuôi biến thành: “Nha! Mẹ!”
Lạc Thần trở thành người đầu tiên vật nhỏ nhìn thấy lúc mở mắt.
Vì vậy vật nhỏ này vô cùng hiếu học nghi nhớ tiếng nói đứt quãng của Tiêu Ngôn, nhìn Lạc Thần nha nha học nói: “Mẹ.”
Lạc Thần: “….”
Sư Thanh Y: “……”
Rất nhiều động vật mới vừa mở mắt sẽ cho rằng người đầu tiên nhìn thấy chính là mẹ chúng, đây là thiên tính. Đồng thời rất nhiều động vật sinh ra có năng lực học tập vô cùng xuất sắc, đây hoàn toàn chính là một loại bản năng.
Vật nhỏ nhìn thấy Lạc Thần đang cầm nàng (nó giờ là nàng rồi nhé), nhưng cũng không để ý nàng, liền nhảy đánh trên vai Lạc Thần, đuôi cá nhỏ ở trên vẩy qua vẩy lại, vươn tay nhỏ bám lên một góc trên mặt nạ của Lạc Thần.
Sư Thanh Y ngồi trên người Lạc Thần, cảm giác cả người Lạc Thần tựa hồ đều cứng nhắc, vẻ mặt càng khiếp sợ cùng băng lãnh xưa nay khó gặp.
Vật nhỏ học Tiêu Ngôn, tiếp tục nói: “Mẹ.”
Vỏ trai không biết vì sao, phanh một tiếng mở ra, trong nháy mắt nước biển chảy xiết tiến đến, Lạc Thần thần tốc vặn người bơi ra, mặt băng bó một tay cầm Cự Khuyết, một tay ôm Sư Thanh Y bơi ra, giống như trốn ôn thần mà vứt Giao Nhân ở phía sau.
Bên ngoài bơi một con hải ngư thật lớn, nhìn tư thế không phải là loài hiền lành gì, vừa rồi vỏ trai phỏng chừng cũng là bị nó va chạm, loại cái này tựa hồ là thiên địch của trai biển, biết thế nào kích thích để vỏ trai mở ra, khiến vỏ trai mất đi phòng vệ để ăn thịt tươi bên trong.
Con cá này hung hăng lao đến, giống như điên rồi, hướng về phía Lạc Thần cùng Sư Thanh Y là hai người đầu tiên bơi ra mà há mồm muốn nuốt hai người vào bụng. Lạc Thần tâm tình lúc này hiển nhiên có dao động rất rõ ràng, tay nâng Cự Khuyết, một kiếm cắm vào bụng hải ngư, thoáng chốc liền mổ bụng con cá kia.
Giọng nói mơ hồ mềm nhẹ, giống như đòi mạng từ phía sau truyền đến: “Mẹ.”
Lạc Thần buồn bực nói một tiếng: “Đi mau.”
Sư Thanh Y: “…….”
Giao Nhân nho nhỏ tạm thời không nhìn thấy nữa, những người khác theo kịp, Lạc Thần bơi đến bên cạnh Tiêu Ngôn, ánh mắt sắc bén băng lãnh nhìn hắn một cái, còn mang theo căm giận, loại ánh mắt này nhất thời khiến Tiêu Ngôn vốn không hiểu ra sao cảm thấy được một cổ khí áp nhiếp người.
Lạc Thần bơi đi rồi, Tiêu Ngôn lập tức đuổi theo Thanh Y, vô cùng lo lắng dùng bản ghi chú dưới nước hỏi: “Sư Sư, ta cảm thấy biểu tỷ nàng hận ta.”
Sư Thanh Y: “……”
Tiêu Ngôn sợ bị người khác nghe được, tiếp tục lặng lẽ viết: “Biểu tỷ ngươi vì sao lại hận ta.?”
Sư Thanh Y: “…..”
Tiêu Ngôn còn muốn viết tiếp, Sư Thanh Y lập tức ngăn cản hắn, viết lại: “Sư huynh, ngươi còn dài dòng như vậy, ta cũng hận ngươi.”
Tiêu Ngôn: “……”