Chương 115: Đại hỗn loạn.
” Tiểu thư, ngươi…ngươi có thù oán với bọn ta a?”
Sư Thanh Y thực sự giận đến không phát điên, tay trái chống xuống miễn cưỡng đứng lên, Lạc Thần ở bên cạnh đỡ nàng, thuận tiện cầm Cự Khuyết trong tay, biểu tình quả đúng là bày trận nghênh chiến.
Ánh mắt màng lạnh như băng, từ lâu đã phát hiện bầu không khí ở tầng này có chỗ không ổn.
Không chỉ có bầu không khí không ổn, mà thân thể nàng dường như đột nhiên suy yếu đến cực hạn, giống như chỉ trong nháy mắt bị một lực lượng nào đó hút cạn, nếu không phải nàng cố gắn chống đỡ sợ rằng muốn đứng thẳng cũng không được, tay cầm kiếm cũng vô thức phát ra run rẩy.
Dọc theo quỷ lâu lên cao, chỉ có tại tầng này nàng mới gặp phải loại suy yếu mảnh liệt nhất.
Lúc này, cách đó không xa liên tục vang lên tiếng súng, phằng phằng phằng, tiếng súng vang vọng trong chính điện nghe vô cùng chói tai.
Vũ Lâm Hanh nhất thời cũng không nói nhiều cùng Sư Thanh Y, mà chỉ chạy thẳng hướng tây bắc chính điện, quát lớn: “Nhìn cho kỹ một chút! Bắn liên tục cho ta, không thể để chúng vào đây!”
Sắc mặt Sư Thanh Y thay đổi.
Vũ Lâm Hanh tuyệt đối sẽ không nổ súng lung tung, trừ phi là đã xảy ra biến cố. Nàng vừa rồi nhắm bắn vào cửa đồng nhất định là nghĩ dưới đó có thứ gì nguy hiểm cho nên mới tiên hạ thủ vi cường.
Rốt cục có thứ gì đang tiến lên đây?
Nguy hiểm lúc này khiến Sư Thanh Y không rảnh suy nghĩ nữa, trực tiếp chạy theo sau Vũ Lâm Hanh.
Nàng chỉ còn tay trái có thể hoạt động, nên lúc chạy có chút mất thăng bằng khiến thân người lảo đảo, Lạc Thần vội vã đưa tay đỡ lấy nàng, mang theo nàng dùng khinh công lao về phía bên kia.
Mặt đất là do các phiến đá vuông tạo thành, mỗi một phiến đá đều là màu xanh ngọc bích thoạt nhìn rất giống ngọc thạch, đồng thời trên mỗi một phiến đều tinh tế in hoa văn hình rắn.
Người đầu tiên Sư Thanh Y nhìn thấy chính là Diệp Trăn.
Nam nhân này đang ngồi dưới đất, đùi phải duối thẳng, chân trái gấp khúc, trong tay cầm súng tự động nhắm ngay phía trước điên cuồng xả đạn, gần như cuồng sát:” Đến a! Có gan đến cắn lão tử a! Lão tử không phát uy các ngươi khi dễ ta là khúc gỗ!”
Cánh chỗ Diệp Trăn không xa, Vũ Lâm Hanh cùng Tô Diệc cũng đang cầm súng lục xạ kích. Tiêu điểm bắn của ba người là một cửa động cùng cửa động lúc nãy Lạc Thần và Sư Thanh Y bò ra giống y như đúc, đều là của ngầm cơ quan , cửa mở ra, phía trên gần như nhuốm đầy chất lỏng màu đỏ.
Chất lỏng màu đỏ này là máu từ thứ gì đó trong động bắn ra.
Thứ kia toàn thân đen kịt, quả thực không thể nào miêu tả hình dáng của nó. Chỉ có thể nhìn thấy vô số xúc tua đen kịt đang vun vẩy, mỗi một xúc tua đều giống như cánh tay nam nhân, mơ hồ có thể nhìn thấy ánh sáng phản chiếu từ những chiếc vảy rất nhỏ.
Có vảy, khiến thứ này nhìn cực kỳ giống một đàn rắn.
Nhưng nếu nói chúng là rắn, thì chúng lại không có mắt và miệng, cũng không có răng, các cơ quan không phân hóa rõ ràng. Hơn nữa chúng rõ ràng là một chỉnh thể, liên kết cùng một chỗ chỉ có thể hoạt động tập thể, vì vậy có vẻ giống bạch tuộc hơn.
Giờ phút này, đám rắn nhỏ chính là muốn bò ra khỏi động, nhưng lại bị đạn bắn vào nên co rụt lại. Có một số xúc tua thậm chí bị đạn bắn đứt, tuôn ra máu đỏ, thế nhưng bắn đứt một cái, lại có mấy cái khác mọc lên, căn bản không cách nào tiêu diệt, cục diện thoạt nhìn vô cùng bế tắc cùng quỷ dị.
“Còn súng không!” Sư Thanh Y hô to.
Vũ Lâm Hanh đưa lưng về phía Sư Thanh Y, một mặt duy trì xạ kích, một mặt đem ba lô trên lưng ném xuống, sau đó lớn tiếng nói:”Bên trong có súng trường cỡ nhỏ, là bọn người Trữ Ngưng mang đến! Những người trước đó cùng Trữ Ngưng đến đây đều đã chết hết rồi!”
Diệp Trăn bắn ra một viên đạn, lớn giọng nói:”Vũ tiểu thư, nói cũng không thể nói như vậy a! Cái gì gọi chết hết rồi, lão tử vẫn chưa chết mà!”
Vũ Lâm Hanh đã sớm bị lũ rắn lăn qua lăn lại tức giận trong lòng, cả giận nói: “Ngươi cũng nhanh thôi.”
Diệp Trăn quay về nàng: “Ta cũng chỉ là gãy chân, Vũ tiểu thư ngươi nguyền rủa ta như vậy là không tốt lắm a! Tốt xấu gì chúng ta cũng đứng cùng chiến tuyến a!”
Hai người ở bên kia vừa bắn vừa nói, quả thực khiến cục diện càng thêm hỗn loạn.
Lạc Thần giúp Sư Thanh Y mở ba lô ra, lấy súng trường đưa cho nàng. Trong súng hiển nhiên không còn đạn, có lẽ trước đó bọn người Trữ Ngưng dùng xong chưa kịp thay mới, nên Sư Thanh Y chỉ có thể để Lạc Thần hỗ trợ nâng súng, dùng tay trái lấy băng dặn trong ba lô ra, cùng phối hợp với Lạc Thần để thay đạn.
Lạc Thần lãnh tĩnh giúp Sư Thanh Y ổn định súng, nhìn động tác thay đạn của Sư Thanh Y, trong mắt dường như có chút suy tư.
Tim Sư Thanh Y đập mạnh, ngước mắt đối diện Lạc Thần, thấy vẻ chăm chú trong mắt nàng đại khái cũng đoán được là chuyện gì.
Nàng tay trái cầm súng, thấp giọng căn dặn Lạc Thần: “Ngươi không nên qua bên kia, chỉ cần đứng bên cạnh ta. Rất nguy hiểm, có bọn ta từ xa xạ kích là được rồi.”
Nàng thực sự rất sợ Lạc Thần sẽ lại đi trước, mỗi lần nữ nhân này đẫn đầu mở đường nhận lấy thương tích, nàng đều vô cùng đau lòng. Thế nhưng trong tình huống này vốn dĩ là người có năng lực gặp nhiều phiền phức, vì vậy nàng càng căm ghét sự bất lực của bản thân mình.
Ánh mắt Sư Thanh Y sáng rực, ngữ khí mang theo chút hàm ý khẩn cầu:”Ngươi nghe ta nói.”
Lúc này đây, nàng chỉ mong muốn nữ nhân này có thể hảo hảo chờ bên cạnh nàng, không đi đâu cả.
Lạc Thần không nói gì, mà chỉ nhẹ nhàng gật đầu đáp ứng nàng.
Tình hình chiến đấu trước cửa động càng lúc càng kịch liệt, hơn nữa có phần hỏa lực của Sư Thanh Y, thế cục tựa hồ đang chậm rãi chuyển biến tốt. Bởi vì hỏa lực quá mạnh, lũ rắn dần bị bắn tan rã, trước đó xúc tu bị bắn đứt còn có thể mọc lại nhưng hiện tại số lượng rắn càng lúc càng ít, dường như chỉnh thể bạch tuộc đã bị thu nhỏ mấy phần.
Sư Thanh Y thầm nghĩ có hy vọng, muốn tăng cường hỏa lực, thế nhưng tay nàng phải cầm súng, súng trường tuy rằng cấu tạo gọn nhẹ nhưng muốn khống chế tốt cũng vô cùng tốn sức, vì vậy đành thôi.
“Tiến đến!” Diệp Trăn đột nhiên mắng một câu thô tục, súng đã hết đạn.
Hắn ngồi dưới đất đối với Lạc Thần hô: “Lạc tiểu thư, ném ba lô đến đây.”
Lạc Thần nhặt ba lô đang nằm trên mặt đất của Vũ Lâm Hanh ném đến, Diệp Trăn đón được, bắt đầu thay đạn. Mà hắn bên này mới vừa ngừng bắn, bên kia súng của Vũ Lâm Hanh cũng hết đạn, vì vậy chỉ còn lại Sư Thanh Y một mình xạ kích.
“Dừng.” Lạc Thần đột nhiên mở miệng.
Trong lòng Sư Thanh Y trầm xuống, lập tức ngừng bắn, nhìn theo hướng Lạc Thần chỉ thị, cư nhiên phát hiện ở giữa lũ rắn có một viên tròn màu đỏ. Nhìn kỹ mới phát hiện đó là đầu của một người, đầu người đó chậm rãi lộ ra nửa bên mặt nặng nề cử động dường như đang bị lũ rắn nhổ ra.
Cư nhiên là Trần Húc Đông.
Mái tóc hắn bị máu thấm vào, khuôn mặt cũng toàn là máu, hai mắt nhắm nghiền, căn bản không nhận ra là hắn đã chết hay còn sống.
Tuy rằng trong tình huống này hắn nhất định là dữ nhiều lành ít nhưng nếu hắn còn sống, vậy vừa rồi Sư Thanh Y chỉ cần dừng tay chậm một giây thì đầu của Trần Húc Đông sẽ bị súng trường bắn thành cái rổ.
Trong lòng Sư Thanh Y thầm nghĩ mà không ngớt sợ hãi, tay vẫn cầm súng nhưng không dám manh động.
Vũ Lâm Hanh tiếp thêm đạn sau đó nhìn thấy cảnh này cũng nhất thời bối rối, nói:” Hắn còn sống, hay là….”
Diệp Trăn hướng lòng bàn tay phun một bãi nước bọt, cầm chặt súng:”Còn phải nói, tình huống này nhất định là không xong rồi.”
“Đừng nổ súng.” Lạc Thần lạnh lùng căn dặn một câu, cầm theo Cự Khuyết một bước nhảy vọt về phía trước.
Sư Thanh Y muốn ngăn cản nàng lại phát hiện đã muộn, vì vậy chỉ có thể giương súng đứng chờ tại chỗ. Lạc Thần nhanh chóng chạy đến bên cạnh cửa động, lũ rắn hình thể to lớn vừa cảm giác được có người đến gần liền trở nên hung hăng giương nanh múa vuốt càng thêm kịch liệt.
Ánh mắt Lạc Thần lãnh tĩnh như nước, đối mặt lũ rắn đang che chúc, dùng Cự Khuyết chuẩn xác chém ngang, lưỡi kiếm lướt qua, những con rắn từng con một bị chém đứt, rơi trên mặt đất.
Nhân cơ hội này, Lạc Thần nhanh chóng vươn tay nắm lấy áo Trần Húc Đông, kéo hắn ra như kéo một con chó chết, sau đó cấp tốc lui sang một bên. Ngón tay Lạc Thần chạm thử vào động mạch cảnh của Trần Húc Đông phát hiện nơi đó vẫn còn mạch đập yếu ớt.
” Tiếp tục bắn.” Lạc Thần dẫn theo Trần Húc Đông trở lại, nói.
Sư Thanh Y tạm thời thả lỏng thở ra một hơi, kể cả Vũ Lâm Hanh cùng Diệp Trăn ba người tập trung hỏa lực xả đạn, bắn được một lúc lũ rắn quấn cùng một chỗ bị đạn bắn nát trực tiếp từ cửa động lăn xuống phía dưới.
Vũ Lâm Hanh thấy thế lập tức chạy đến bên cửa động, xê dịch cửa đồng đem nó đóng lại.
Bất quá cái này cũng chưa tính là xong chuyện, xa xa trong góc chính điện vẫn còn tiếng súng vang lên, âm thanh chấn động thần kinh. Ở một cửa động khác, Phong Sanh cùng Trữ Ngưng vẫn đang giằng co, cửa động cũng có một lũ rắn tương tự bên này.
Ngoại trừ Diệp Trăn gãy chân cùng với Trần Húc Đông hôn mê, những người đang ở phía tây bắc chính điện lập tức chạy sang hướng đông.
Tình hình ở cửa động phía đông cũng không lạc quan, số lượng rắn quá nhiều, Phong Sanh cùng Trữ Ngưng gần như sắp chống đỡ không nổi, nhìn thấy lũ rắn kia sắp bò khỏi của động tiến vào chính điện, Sư Thanh Y nâng súng, nhắm ngay đám rắn đang bò ra nổ súng.
Nàng nhân cơ hội nhìn một lượt những người xung quanh, sắc mặt đột nhiên thay đổi, nói với Vũ Lâm Hanh đang ở bên cạnh: “Âm Ca đâu?”
Vũ Lâm Hanh trở nên lúng túng, môi khẽ động nhưng không trả lời.
Sư Thanh Y quả thực không biết nên nói gì cho phải, dừng một chút, cắn răng nói: “Nàng….nàng vẫn chỉ là một đứa trẻ.”
” Là ta không tốt, không bảo vệ tốt nàng.” Vũ Lâm Hanh trái lại không hề viện cớ, trực tiếp thừa nhận bản thân thất trách. Tuy rằng Âm Ca cùng nàng không thân cũng chẳng quen nhưng trước đó Sư Thanh Y để nàng mang Âm Ca đi thì xem như là một phần trách nhiệm của nàng, hiện tại không làm tròn trách nhiệm, Vũ Lâm Hanh có cảm giác không còn mặt mũi gặp Sư Thanh Y hay không.
Hai người đang nói, lũ rắn ở cửa động đột nhiên đồng thời co quắp, hình như là bị thứ gì ở phía dưới cắn, sau đó kéo xuống.
Lũ rắn không cam lòng bị kéo xuống không ngừng giãy dụa, thế nhưng lực đạo phía dưới thực sự quá lớn, giống như quái vật gì đó đang cắn xe khiến lũ rắn ngọ nguậy vài gây liền không trụ nổi, rốt cục từ bỏ ý định bò ra cửa động, trực tiếp bị kéo xuống.
Phía dưới truyền đến âm thanh kỳ quái, tiếng chi chi quỷ dị thậm chí còn có tiếng dã thú gầm nhẹ.
Lạc Thần nghiêng tai yên lặng nghe, nghe xong chốc lát, nét mặt có chút thả lỏng, một mình đi đến cửa động, soi đèn pin xuống để quan sát. Sư Thanh Y cũng nghe ra được tiếng gầm nhẹ là cái gì phát ra, bước nhanh đến bên cạnh Lạc Thần.
Rất nhanh, từ cửa động một thiếu nữ ló đầu ra, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ.
Âm Ca tóc dài tán loạn, trên lông mi còn vươn giọt nước trong suốt, lấp bắp nói với Sư Thanh Y: “Chúng …..chúng rất dữ a, chúng muốn ăn thịt ta a.”
Tâm tình Sư Thanh Y rốt cục buông lỏng, miễn cưỡng cười an ủi, nói:” Đừng sợ, chúng đã bị Nguyệt Đồng đuổi đi rồi, bây giờ ngươi sẽ không sao nữa.”
Âm Ca lộ ra nửa người, Lạc Thần đưa tay ôm lấy thắt lưng, bế nàng từ trong động ra, Vũ Lâm Hanh từ bên cạnh đưa tay đón lấy, sau đó dẫn Âm Ca đến chỗ an toàn.
Sư Thanh Y lại quỳ một gối xuống, tiếp tục nhìn xuống phía dưới, phát hiện phía dưới còn có một nữ nhân mặc miêu phục. Thiên Thiên đang cực lực trụ trên gồ đá dưới chân, thân thể run rẩy, vừa rồi Âm Ca chính là được nàng đẩy lên.
Thấy khuôn mặt của nữ nhân phía dưới, Sư Thanh Y nhất thời nhớ đến bốn thi thể giống Thiên Thiên như đúc, trên lưng bất chợt chảy ra mồ hôi lạnh, vẻ mặt cũng trở nên phức tạp.
Trong lòng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi nàng.
Thế nhưng hiện tại gặp được lại cảm giác quỷ dị đến căn bản không hỏi ra miệng được.
Lạc Thần nhìn xuống, hướng Thiên Thiên vươn tay.
Thiên Thiên do dự vài giây, nâng tay lên nắm lấy, Lạc Thần một tay nắm tay nàng, tay kia đỡ nàng, sau đó bắt đầu dùng sức kéo lên.
Lúc tiếp xúc, tay hai người kỳ thực đều đang khẽ run rẩy, dường như vì có điểm chung nên có vài phần cảm giác đồng bệnh tương liên. Mà điểm này, cũng chỉ có hai người bọn họ trong lòng biết rõ, người bên cạnh căn bản không nhận ra.
Thiên Thiên ngồi dưới đất, trầm thấp thở dốc nhìn phía Lạc Thần, vài sợi tóc bên tai Lạc Thần bị mồ hôi thấm ướt, ánh mắt vẫn trong trẻo giống như u tuyền sâu thẳm, không một gợn sóng mà cùng nàng nhìn thẳng.
Sư Thanh Y cũng ở bên cạnh dò xét, trong lòng suy xét chuyện hỏi nàng nhưng lại lo lắng đến tình trạng chật vật của Thiên Thiên lúc này nên tạm thời khó mở miệng hỏi.
Vũ Lâm Hanh cho Âm Ca uống nước xong, phát hiện xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh, không khỏi chau mày.
Trữ Ngưng quen một mình, mắt lạnh quan sát, Diệp Trăn là người hay ầm ĩ cũng không ở đây, những người khác lại đều không nói lời nào, vì vậy bầu không khí trong nháy mắt đến mức quỷ dị.
Vũ Lâm Hanh tiến đến cửa động, nghe bên dưới có động tĩnh, trong lòng cảm thấy bất ổn, liền xê dịch cửa đồng chuẩn bị đóng lại để diệt trừ hầu hoạn, mà trước khi đóng lại nàng còn đặc biệt liếc mắt thăm dò phía dưới.
Lạc Thần đột nhiên nói: “Khuyên ngươi không nên nhìn.”
Nhắc nhở này đã chậm.
Một con gì gì đó nhanh như hỏa tiển phóng đến, trực tiếp bổ nhào lên mặt Vũ Lâm Hanh, Vũ Lâm Hanh hoa dung thất sắc, căn cứ các loại vẻ mặt khi giác ngộ tư tưởng làm trọng tâm, lảo đảo lui về phía sau vài bước.
Vũ Lâm Hanh ngã trên mặt đất, thứ màu trắng tròn vo như bánh bao trực tiếp cuộn trong lòng nàng.
Tiếng kêu thảm thiết của Vũ Lâm Hanh nhất thời vang vọng cả chính điện.