Dò Hư Lăng – Hiện Đại Chương 107

Chương 112: Bất minh đánh số.

Tí tách.

Một giọt nước từ trong cái miệng mở rộng của thạch điêu chảy ra, rơi vào mặt nước u lãnh hư vô, nhẹ nhàng tạo nên gợn sóng.

Bầu không khí vắng lặng cũng không vì một giọt nước rơi xuống mà dịu đi, trái lại càng trở nên trống rỗng rợn người.

Lạc Thần bước đến gần thủy tinh quan, nhìn một cỗ quan tài trong số đó. Sư Thanh Y nghi hoặc theo sát nàng, một tất cũng không rời.

Thủy tinh quan trong suốt, dĩ nhiên có thể nhìn thấy bên trong không sót thứ gì. Ánh đèn pin xuyên qua lớp kính, bên trong liền bị ánh sáng u lãnh bao trùm.

Trong thủy tinh quan có một người nằm yên lặng.

Nhìn tư thế, là một nam nhân. Tuy rằng bên ngoài bọc một thân hắc sắc trường bào, nhưng vẫn có thể nhận ra nam nhân này thân hình cao to, chiều cao ước chừng hơn một mét tám, mười phần giống người mẫu. Hắc bào là loại tuyệt phầm, hoa văn vàng sẫm, viền cổ áo cùng ống tay áo đều thiêu viền vàng, màu sắc phối hợp thỏa đáng, lộng lẫy phóng khoáng.

Tóc hắn rất dài, cũng không buộc lên, xõa tung như nước chảy trong thủy tinh quan, bởi vì không gian hữu hạn, nên một phần tóc dài cuộn lại một chỗ giống như hải tảo.

Gần như tất cả chi tiết đều ánh vào trong đáy mắt Sư Thanh Y.

Ngoại trừ một thứ, đó chính là khuôn mặt của nam nhân.

Hắn mang mặt nạ Thanh Đầu Quỷ, ánh lên sắc xanh đen quỷ mị, vì bị che kín nên căn bản  không thể nhìn thấy diện mạo cụ thể. Mặt nạ kia là cùng một loại với mặt nạ của Thiên Mạch, chỉ là chi tiết trên đó càng tinh xảo hơn.

Lạc Thần mặt không chút thay đổi quan sát.

Sư Thanh Y thấy nàng không nói lời nào, đại khái cũng đoán được nàng đang suy nghĩ cái gì. Lạc Thần đã từng giống như nam nhân này, cũng bị phong kín trong quan tài, trong lòng tràn đầy cảm xúc, nhưng nét mặt lại thanh lạnh, không muốn biểu lộ ra.

Lạc Thần cùng Thiên Thiên đã từng thức tỉnh từ trong thủy tinh quan, Sư Thanh Y suy nghĩ đến việc này, muốn nói lại thôi: “Vậy hắn có khả năng…..”

” Không có khả năng.” Lạc Thần biết nửa câu sau của Sư Thanh Y là gì, nhẹ nhàng lắc đầu: “Hắn đã chết, là một thi thể.”

” Vì sao khẳng định hắn là một thi thể?” Sư Thanh Y nói.

Lạc Thần vươn ngón tay, chỉ vào hai tay của nam nhân đang đặt trên bụng, nói: “Ngươi xem tay hắn, còn có cổ không được che phủ.”

Ngón tay nam nhân rất dài, rất đẹp, trên ngón tay cái đeo một chiếc ngọc ban chỉ, còn da ở cỗ thì trắng nõn.

Sư Thanh Y chăm chú quan sát chốc lát, rốt cục hiểu được: “Da hắn vừa nhìn rất nhẵn mịn, bảo dưỡng rất khá, nhưng thật ra trên đó có vô số vết rạn nứt. Đây chính là ban thi sao?”

Lạc Thần gật đầu: “Ân.”

Người sau khi chết, rất nhiều trường hợp thi thể sẽ xuất hiện ban thi, đó là dấu hiệu thi thể bắt đầu phân hủy. Ban thi xuất hiện là lúc nên hỏa tán hoặc mai táng.

Còn một loại khác cũng được gọi là ban thi, nhưng lại chỉ xuất hiện khi thi thể trải qua xử lý đặc biệt. Tỷ như nói thi thể được xử lý chống phân huỷ trong cổ mộ, những thi thể đó thoạt nhìn giống như người sống, nhưng thật ra bởi vì môi trường thay đổi có đôi khi sẽ xảy ra biến hóa, da thịt nứt ra những đường nhỏ, hình thành ban thi. Việc này cũng giống như nung gốm sứ, quá trình nung rất hoàn mỹ, sau đó qua quá trình làm lạnh đặc biệt mà dần dần nứt ra những hoa văn rực rỡ, loại gốm sứ này trái lại là tuyệt phẩm hiếm gặp.

“Trung tâm nơi này có hồ nước, tính thuần âm, hơn nữa còn là nước trong núi, rất thích hợp để nuôi dưỡng cùng thanh tẩy tử khí.”

Sư Thanh Y nghiêng đầu nhìn nàng, đột nhiên mềm nhẹ cười.

Lạc Thần cũng nhìn vào mắt Sư Thanh Y: “Thế nào?”

Sư Thanh Y nói: “Điều này ta đã thấy qua trong một vài quyển sách, thuật phong thuỷ rất phức tạp, rất huyền diệu. Ta cảm thấy rất hứng thú, nên ghi nhớ trong lòng, nhưng lại cảm thấy nó quá hư huyễn, quá không thực, cùng quan niệm khoa học hiện đại tương đối đối lập, cho nên có đôi khi ta tin tưởng, có đôi khi  lại đột nhiên cảm thấy không thể tin. Đến lúc gặp ngươi ta mới biết được những thứ cổ nhân lưu truyền cũng đều có căn cứ. Chúng ta ngày thường không có cơ hội tiếp xúc, nhưng cũng không có nghĩa là chúng không tồn tại.”

Trong mắt nàng ánh sáng lay động:”Loại cảm giác ngộ ra này rất kỳ diệu. Sau khi  ngươi xuất hiện, cuộc sống của ta dường như hoàn toàn thay đôi, càng trở nên….”

Càng trở nên phong phú, càng trở nên sáng lạn, mặc dù cũng gặp rất nhiều nguy hiểm, thậm chí đe dọa đến tính mạng.

Nếu như cuộc sống trước đây của Sư Thanh Y là một trang giấy trắng, thì hôm nay nữ nhân này đã chấp bút tô điểm thêm màu sắc, vẽ cho nàng một bức tranh sinh động.

Lời nói ra miệng dường như cũng không thể hình dung hết cảm giác trong lòng, nên Sư Thanh Y liền chuyển đề tài, chỉ trầm thấp nói một câu:”Cho nên ta rất may mắn. May mắn lúc trước có thể gặp ngươi.”

Ánh mắt Lạc Thần nhu hòa, bên trong  giống như một đầm nước tĩnh lặng.

Ta mới là người may mắn nhất.

Môi nàng khẽ mấp máy, nhưng cũng không nói ra, mà chỉ khẽ cười nói: “Ta đang cùng ngươi nói phong thuỷ, vì sao lại đột nhiên nói với ta những điều này?”

Trên mặt Sư Thanh Y ửng lên một ánh sáng, ánh mặt vô cùng kiên định, nói:”Ta chỉ là muốn nói với ngươi, ta rất may mắn, cũng rất cảm kích ngươi đến, đến….bên cạnh ta. Sau này mỗi một bước ta cũng sẽ không bao giờ để cho ngươi….cho ngươi đi cực khổ như vậy nữa.”

Những lời này đã cất giấu thật lâu, lại khó nói ra nên mới kéo dài mà không chân chính đem tâm ý của nàng biểu đạt ra.

Có nhiều lúc lời nói luôn phù phiếm cùng vô lực, nhưng lại nhịn không được muốn nói, không thể không nói. Nàng nói nhưng lời này cũng chỉ  mong muốn có thể mang đến thoải mái cùng khích lệ, mặc dù nghe có vẻ không chân thật cùng không tự nhiên. Tỷ như “ta yêu ngươi”, hai cánh môi trên dưới khép lại, ba chữ này liền đơn giản nói ra, nếu bàn luận thì ba chữ này kỳ thực rất giả dối, thế nhưng trên thế giới vẫn có vô số người đang nói, đang nhắc đến, cũng đang cảm động đến điên cuồng

Sư Thanh Y thấp thỏm quan sát vẻ mặt của Lạc Thần.

Lạc Thần lúc này lại mặt không chút thay đổi.

Vì vậy vẻ mặt Sư Thanh Y trở nên bất an.

“Ngươi sẽ bảo vệ ta.”

Yên lặng chốc lát, Lạc Thần rốt cục cong khóe môi nói:”Ngươi trực tiếp nói như vậy, không phải là yêu sao?”

Sư Thanh Y: “…..”

Nỗ lực che giấu bị nàng vạch trần, gương mặt Sư Thanh Y nóng bừng, vội cúi đầu, cầm đèn pin thay đổi góc độ chiếu lên phần đầu của nam nhân nằm trong quan tài. Nàng đã sớm dự định xem khuôn mặt của hắn, vì vậy lấy ra chủy thủ cạy mở nắp, chuẩn bị khai quan.

Trong lòng cũng xấu hổ quẫn bách vô cùng.

Lạc Thần gần kề nàng, nhẹ giọng mà chậm rãi nói rằng: “Chỉ cần năm chữ. Ngươi lại vòng vo nhiều vòng như vậy. Thật vất vả!”

Chủy thủ phát ra một tiếng động, Sư Thanh Y cứng miệng thấp giọng lẩm bẩm: “Ta chính là thích nói vòng vo.”  vốn dĩ vừa rồi là lời bày tỏ của nàng, kết quả lại rất bi thảm, bởi vì nàng biểu đạt dài dòng, dường như cách này đối với Lạc Thần không thu được kết quả như dự tính.

Khóe mắt Lạc Thần khẽ động, vươn tay nắm lấy tay Sư Thanh Y, cười nói: “Ta thích nữ nhân trực tiếp.”

Sư Thanh Y: “…..”

Lạc Thần nâng cánh tay, Sư Thanh Y cũng theo đó dùng lực, tay hai người dán chặt cùng một chỗ, phối hợp ăn ý, nắp thủy tinh quan bị dời sang một bên.

Lạc Thần mang găng tay, đang muốn tháo mặt nạ của nam nhân xuống thì Sư Thanh Y lại ngăn cản nàng: “Chờ một chút.”

Thi thể trước nay chứa nhiều huyền cơ, người đầu tiên tiếp xúc thi thể có thể sẽ gặp phải phiền phức không thể lường trước.

Sư Thanh Y mặt đỏ lên, dùng giọng nói rất nhẹ, nói: “Ta….. Ta sẽ bảo vệ ngươi.”

Năm chữ.

Tuy rằng bởi vì ngượng ngùng mà ngập ngừng, nhưng cuối cùng vẫn nói ra.

Lạc Thần dường như rất thoả mãn, trong mắt dâng lên tiếu ý, nhưng động tác vẫn nhanh gọn dứt khoát, vươn tay, chuẩn xác chạm đến lễ khâu (nút thắt trên dây deo mặt nạ)  sau lỗ tai nam nhân.

Ngón tay khẽ kéo, lễ khâu liền nới lỏng.

Xuất phát từ phản xạ có điều kiện, Sư Thanh Y vô cùng khẩn trương, vội vã kéo Lạc Thần lại. Đợi một lát, nhìn thấy không có gì khác thường, cũng không có cơ quan ám khí hay khí độc xuất hiện, mới cảm thấy an tâm, cúi người kéo mặt nạ trên mặt nam nhân xuống.

Hiện ra khuôn mặt tuấn mỹ bất phàm, vài sợi tóc dán trên khuôn mặt.

Mặc dù trên da mơ hồ hiện ra vết nứt, nhưng cũng không làm ảnh hưởng đến dung mạo của nam nhân này. Lông mi thật dài, đen nhánh, sóng mũi rất cao, nam nhân này thực sự tuấn tú đến quá phận, Sư Thanh Y cho đến bây giờ chưa thấy qua nam nhân tuấn tú như vậy, dùng tuấn mỹ để hình dung hắn cũng không quá đáng.

“Ngươi không cảm thấy hắn nhìn rất quen sao?” Sư Thanh Y trầm ngâm một lúc, đột nhiên nói.

Lạc Thần gật đầu: “Pho tượng ở tầng bốn.”

Không sai, nam nhân này tóc  đỗ dài như thác nước, ám kim hắc bào, thực sự vô cùng giống pho tượng có đôi mắt bằng ngọc thạch. Âm Ca luôn nhắc đến động chủ, nói không chừng chính là nam nhân này.

Ánh mắt Lạc Thần dời xuống, đi sang bên kia thủy tinh quan, liếc mắt nhìn đến chữ khắc trên đó.

Đó là cổ triện (văn tự cổ), chữ phồn thể “Nhất”.

“Đến đây.” Lạc Thần đột nhiên nói với Sư Thanh Y đang ở bên kia, Sư Thanh Y theo lời nàng đi qua, thấy một cỗ thủy tinh quan khác, trong đó cũng có một người nên  không khỏi sửng sốt.

Trong thủy tinh quan cũng là một nam nhân mặc hắc bào mang mặt nạ. Vóc dáng, tóc dài, ngọc ban chỉ trên tay, quả thực như một khuôn đúc ra.

Lần này, trên quan tài khắc một chứ “nhị”.

Sư Thanh Y hồ nghi mà xốc lên mặt nạ của nam nhân, khuôn mặt tuấn mỹ lần thứ hai hiện ra trước mặt nàng.

Sư Thanh Y ngẩng đầu, cùng Lạc Thần nhìn nhau, vẻ mặt có chút cứng nhắc: “Song sinh?”

“Xem cỗ tiếp theo.” Lạc Thần không đáp, chỉ dẫn nàng đến chỗ cỗ thủy tinh quan thứ ba. Cỗ thủy tinh quan này  nếu đúng như dự liệu thì phía trên phải khắc một chữ “tam”.

Sư Thanh Y không chút do dự kéo mặt nạ của nam nhân xuống, lại hiện ra một khuôn mặt giống hệt.

Sóng lưng bắt đầu phủ đầy hàn khí.

Hai người ngầm hiểu mà đi đến cổ thủy tinh quan thứ tư, nam nhân nằm bên trong vẫn như trước tóc dài đen nhánh, mặt mày tuấn mỹ, trên tay đeo ngọc ban chỉ.

Hiện tượng sinh bốn có tồn tại mặc dù tỷ lệ rất hấp, nhưng rốt cuộc vẫn là có. Bất quá Sư Thanh Y cảm thấy cảnh tượng trước mắt cũng không thể dùng hiện tượng đa thai trong trong khoa học để giải thích, nàng vẫn cảm thấy quá quỷ dị, quỷ dị đến trong khoảng thời gian ngắn không cách nào chấp nhận.

“Chúng ta phải xem cỗ thủy tinh quan thứ năm.” Vẻ mặt Sư Thanh Y có chút ngưng trọng.

Còn có bốn cỗ thủy tinh quan khác đang bên kia bờ hồ, hai người đi đến bên cạnh cỗ thủy tinh quan vốn cho rằng sẽ khắc chứ “ngũ”, tập trung nhìn vào, phát hiện đánh số thay đổi, lại biến thành “nhất”.

Dường như đánh số một lần nữa bắt đầu.

Ánh đèn pin chiếu vào thủy tinh quan, hình ảnh người nằm bên trong cũng theo đó phản chiếu vào đáy mắt.

Lần này lại mà một nữ nhân.

Sư Thanh Y nhíu mày nhìn Lạc Thần, trong mắt Lạc Thần che giấu một phiến bóng đêm tĩnh mịch, giống như cách một tầng sương mù.

Nữ nhân trong quan tài mặc ngoại sam màu trắng, đường cong trước ngực kiều diễm câu người, vòng eo thon nhỏ mềm mại,  vô cùng dịu dàng. Tóc của nàng cũng xõa tung, không hề có trật tự, tuy rằng khuôn mặt bị mặt nạ quỷ che đậy nhưng một chút cũng không che lấp được dáng người xinh đẹp quyến rũ của nữ nhân này.

Đồng thời, dáng người này nhìn qua tựa hồ rất quen mắt.

Cụm từ nhìn quen mắt này Sư Thanh Y vốn không muốn dùng, dù sao dùng trong trường hợp này cũng sẽ mang đến một cảm giác vô cùng đáng sợ.

Tim nàng không thể khống chế mà đập nhanh như đánh trống, hơn nữa càng lúc càng nhanh.

Sắc mặt Lạc Thần trầm như kết băng,  không nói một lời chăm chú quan sát.

Sư Thanh Y vươn ngón tay, run rẩy chạm đến lễ khâu của mặt nạ, kéo dây mới phát hiện ngón tay mình đã đông cứng.

Ngón tay khẽ vươn ra, đang muốn chạm đến mặt nạ của nữ nhân, hạ quyết tâm xốc nó lên nhìn diện mạo chân chính của nữ nhân này thì trong ao lại vang lên tiếng ùng ục, thoát ra một vùng bọt khí thật lớn.

Có thứ gì đó sắp từ trong nước ngoi lên.

Âm thanh ùng ục này vang lớn khiến thần kinh Sư Thanh Y kéo căng như dây đàn, căng đến sắp đứt, nàng dừng động tác, giây tiếp theo, trong hồ đột nhiên nổi lên sóng lớn, nước lạnh đến thấu xương bắn tung tóe.

Lạc Thần ôm thắt lưng Sư Thanh Y, hai người nhanh chóng né sang một bên.

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!