Chương 1: Tiệm đồ cổ phong ba
Một tiệm đồ cổ trang hoàng theo kiểu xa xưa, trên cánh cửa treo lên một tấm bảng hiệu được cố tình làm cho cũ kỹ đề lên hai chữ: Vô Sắc.
Cửa hàng chiếm ba gian mặt tiền của con phố, trông tương đối rộng rãi. Bàn ghế bên trong cửa tiệm đều làm bằng gỗ trầm hương, phỏng theo kiểu cổ, ngay cả lưng ghế dựa và mặt bàn cũng được chạm trổ tỉ mỉ bằng những hoa văn tao nhã.
Hai bên khung kệ gỗ đàn hương chia làm hai phần lớn nhỏ, bên trong trưng bày các loại đồ cổ. Để hấp dẫn khách hàng, chúng còn trang bị những ánh đèn sáng lạnh rất nhỏ, có màu da cam, chiếu lên những thứ trân châu, mã não, phỉ thúy, bạch ngọc, quay vòng rực rỡ, vô cùng chói mắt.
Thành phố Trường Sa ở trong đường hẻm Phù Dung, có rất nhiều tiệm đồ cổ giống như Vô Sắc. Các cửa hiệu chen chúc, đồ cổ xem như thứ hàng hóa trao đổi trọng yếu của thành Trường Sa. So ra tuy rằng kém hơn họ Phan ở hoa viên Bắc Kinh phồn hoa, nhưng ở vùng Trường Sa này, vẫn là rất có danh tiếng.
Hiện tại đúng là lúc học sinh được nghỉ hè, bên ngoài thời tiết oi bức, cho dù đường hẻm Phù Dung rúc vào chỗ sâu nhất của thành thị huyên náo, cũng biến thành một cái lồng hấp lớn.
Trần Cảnh Phát, ông chủ của Vô Sắc, hiểu rõ vào lúc này không có khách hàng, đang nhàn nhã tựa vào ghế gỗ trầm hương, nhắm hai mắt ngủ trưa. Bên cạnh ông, điện thoại di động để ở chế độ radio, đang phát nhạc kịch Bắc Kinh.
Lúc nhạc kịch đang y y nha nha hát hơn phân nửa thì cánh cửa treo lục lạc bằng đồng thau vang lên vài tiếng linh hoạt kỳ ảo, Trần Cảnh Phát mở mắt ra thì thấy một người từ cánh cửa bước vào.
Buổi trưa nóng chết người thế này lại có người tới buôn bán sao, Trần Cảnh Phát nghĩ thầm.
Đứng dậy nghênh đón, Trần Cảnh Phát mới nhìn thấy rõ ràng, người đi vào là một cô gái trẻ tuổi, nhìn qua chắc chỉ tầm hai mươi, trên người mặc một chiếc áo cotton màu xám nhạt không có tay, nửa thân dưới là quần bó màu sáng, trông rất tao nhã, chân dài eo nhỏ, khuôn mặt giống như được nước suối thiên nhiên gột rửa qua, vô cùng tuyệt đẹp thanh tú.
Nàng quay lưng về phía ánh sáng, vô số những ánh mặt trời nhỏ vụn xuyên qua từng sợi tóc đen nhánh của nàng.
Màu mắt nàng hơi nhạt, không giống như là xám đậm, lại giống màu hổ phách hơn, cho người ta một loại cảm giác thật dịu dàng. Tóc nàng rất dài, được buộc thành một đươi ngựa mềm mại ngay sau ót, không uốn tóc cũng không nhuộm, tự nhiên như thời thanh xuân vậy.
Trên thương trường, Trần Cảnh Phát chen lấn lăn lộn nhiều năm như vậy, kiểu người mua nào chưa thấy qua. Hơn nữa, giới cổ vật tàng long ngọa hổ, tranh giành cấu xé lẫn nhau, không học được một chút giảo hoạt căn bản không làm ăn được, tự nhiên hắn phải học một chút bản lãnh nhìn người qua tướng mạo.
Tục ngữ nói đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy. Nếu như khách là một người nước ngoài, không hiểu rõ hoặc biết ít tiếng Trung Quốc, Trần Cảnh Phát đều sẽ cũng độn giá lên, có thể nói dối thì nói dối, có thể lừa gạt thì lừa gạt. Nếu như khách hàng tuổi khá lớn, nhìn qua thông minh lanh lợi, căn bản ăn nói thâm sâu, Trần Cảnh Phát sẽ hầu hạ đàng hoàng, không dám bỏ vào hàng giả cho đủ số. Bởi vì loại người như vậy, thông thường đều là tay mua lớn, hơn nữa còn là loại người mua tinh tường, biết hàng tốt hàng xấu, nếu là đắc tội sẽ khó làm ăn.
Đối với cô gái trước mắt này, Trần Cảnh Phát lập tức phán đoán. Cách ăn mặc giống như sinh viên đại học, phỏng chừng chính là tới đây loanh quanh xem một chút, mở mang tầm mắt mà thôi. Dù sao trong mắt hắn, một món đồ chơi tùy tiện trong cửa hiệu này, động một tí giá tiền cũng hơn vạn, những thứ sinh viên đại học yêu thích, cũng không dư dả để mua về ngắm nghía.
Nghĩ vậy, Trần Cảnh Phát cũng không có ý định chào hỏi nàng, bèn cầm tách trà gốm trên bàn lên, uống một ngụm trà đậm.
“Trần lão bản.” Cô gái mỉm cười với Trần Cảnh Phát, kẻ đang lãnh đạm không thèm để ý, tiếng nói nhẹ nhàng và trong trẻo.
“A, tiểu thư, ngươi biết được ta họ Trần a.” Trần Cảnh Phát có chút kinh ngạc, buông tách trà xuống, chà xát hai tay mà nói.
Cô gái vẫn cười như cũ : “Ta không chỉ biết ngươi họ Trần, mà còn biết rõ tên của ngươi.”
Nàng cười thực ôn nhu khéo léo, thanh xuân tịnh lệ, nhưng trong ánh mắt màu hổ phách lại cất giấu thâm trầm không tương xứng với tuổi trẻ của nàng. Hổ phách qua ngàn vạn năm thời gian mới hình thành, ánh mắt của nàng, cùng với hai chữ “hổ phách” này, thực sự là tương xứng.
Trần Cảnh Phát có chút nhìn không thấu nàng, cảm nhận đầu tiên cho rằng nàng bất quá là một sinh viên đại học mà thôi; bây giờ nghe nàng mở miệng, lại cảm thấy được làm gì có chuyện như vậy.
Trần Cảnh Phát suy nghĩ vài giây, lại chà chà tay, trưng ra nụ cười của kẻ làm ăn: “Tiểu thư xem tự nhiên, trúng ý món đồ chơi nào trong tiệm cứ nói với ta, tùy ý a.”
Nữ nhân đứng bất động, tay vuốt ngược đôi sợi tóc mai, lại cười mà nói: “Lần trước Trần lão bản ngươi gửi bưu kiện hình ảnh về một đám hàng mới cho Dương thúc, Dương thúc đã chọn vài món trong đấy, hôm nay hắn gọi ta đến lấy hàng.”
Sắc mặt của Trần Cảnh Phát biến đổi đôi chút: “Ngươi là người làm việc trong cửa tiệm mới của lão Dương?”
Lão Dương tên đầy đủ Dương Thế Vinh, là người hợp tác buôn bán với Trần Cảnh Phát, kinh doanh một cửa tiệm đồ cổ ở đầu phố Thái Bình, đôi khi Trần Cảnh Phát có đến nơi này lấy hàng.
Những cửa hiệu trên đường Phù Dung ngư long hỗn tạp, dọc con đường bốn phương thông suốt, có sáng có tối, chủ yếu vẫn là buôn bán hàng hóa, bán sỉ, cùng với nhà họ Phan ở hoa viên Bắc Kinh giống nhau, tương đương với đào hàng. Mà Mặc Nghiễn Trai” của lão Dương, mở ở tại phố xá sầm uất, trang hoàng tinh mỹ, một năm tiền thuê mặt tiền cửa hiệu là rất xa xỉ, lại chỉ mua bán tư nhân, nhưng còn hơn Vô Sắc của Trần Cảnh Phát rất nhiều.
Nữ nhân lễ phép vươn tay ra: “Ngươi hảo, ta gọi là Sở Thanh Y , là lão bản của Dương thúc.”
Trần Cảnh Phát hiểu rõ lão Dương mặc dù đang kinh doanh Mặc Nghiễn Trai, nhưng cũng chỉ là thay người khác buôn bán, lão bản ở sau lưng trên thực tế một người nào khác.
Tính ra Trần Cảnh Phát cùng Mặc Nghiễn Trai buôn bán lui tới cũng đã cỡ hai năm, nhưng vị lão bản thần bí kia vẫn chưa hề gặp qua. Không thể tưởng được ngày hôm nay đối phương lại tự đến thăm, lại càng không thể tưởng tượng được đối phương có thể là một nhân vật như vậy
Trần Cảnh Phát khó xử vươn tay ra, trên ót đều là mồ hôi: “Nguyên lai là Sở lão bản tới, ngươi hảo, ngươi hảo, không thể tưởng được Sở lão bản ngươi còn trẻ như vậy, thật sự là tuổi trẻ tài cao, tuổi trẻ tài cao a. Mới vừa ta chào hỏi không chu tòan, Sở lão bản ngàn vạn lần đừng để trong lòng.” Lão nói xong, quát to với người làm đang bận việc trong phòng: “A Thành, mau mau pha bình trà ngon đi ra, có khách quý.”
Hai người bắt tay nhau cười khách sáo.
Sở Thanh Y trước khi bước vào, đã thu hết thái độ lẫn hành động của Trần Cảnh Phát vào trong mắt, người làm ăn coi trọng mặt mũi, trong lòng sớm nắm rõ, nhẹ nhàng nói: “Ta không thích uống trà, đừng phiền phức người làm của ngươi.”
Trần Cảnh Phát cười theo, gật đầu: “Cũng phải, lúc ta ở tuổi của Sở lão bản, cũng không thích uống trà. Trẻ tuổi nha, là sẽ thích những thức uống như nước ngọt, nước trái cây, bia chẳng hạn, tìm một chút vui vẻ hài lòng. Người từ bên ngoài tiến vào, trời quá nóng, thế nào cũng phải uống trước chút đồ uống giải khát, chúng ta mới dễ nói việc lấy hàng. Ta đây trong tủ lạnh cái gì cũng có, tùy tiện nói cái, ta gọi a Thành lấy cho ngươi.”
Trần Cảnh Phát hiểu rõ, Mặc Nghiễn Trai là khách sộp của Vô Sắc, lão bản của người ta tự mình tới cửa, như thế nào cũng không thể lãnh đạm với nàng, phải hảo hảo kêu gọi, con đường tiền tài mới không bị đứt. Mà đối phương mặc dù là lão bản, nhìn qua bất quá cũng chỉ là một cô nương ngây ngô, ngoại hình lại là sinh viên đại học, phỏng chừng tâm tư cũng không quá thâm sâu, lừa gạt đi thì còn sợ gì buôn bán không tự nhào tới.
Trần Cảnh Phát tính toán như ý xong, rung rung đùi, Sở Thanh Y nhìn thấy mặt của hắn, mím môi khẽ cười, tới ghế dựa ngồi xuống, hai tay đan chéo để trên đầu gối: “Trần lão bản, ngươi thật sự là khách sáo. Vậy làm phiền ngươi cho ta một ly sữa tươi.”
Trần Cảnh Phát nhíu mày: “Sữa tươi?”
Sở Thanh Y nhíu mày: “Ân, sữa tươi. Trần lão bản, ngươi không phải nói ở đây, ngươi cái gì cũng có sao?”
Trần Cảnh Phát tiếp lời liên tục: “Có, đương nhiên có. A Thành, đừng lấy trà! Giúp Sở lão bản rót ly sữa tươi đi.”
Ngoài miệng chào hỏi rào đón như vậy, nhưng trong lòng thì nghĩ lại, quả nhiên là tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa, sữa chưa dứt còn dám tới tự mình lấy hàng, phỏng chừng những hàng hóa là thời nhà Thanh hay là thời Dân quốc, cũng đều ngốc hề hề mà không phân biệt rõ ràng.
Lần trước lão Dương phái một người làm trẻ tuổi mới mướn ở Mặc Nghiễn Trai lại đây lấy hàng, Trần Cảnh Phát dùng kế đánh tráo, đem một nghiên mực được mô phỏng cao cấp để lẫn vào trong đám hàng hóa kia. Nghiên mực cổ đó vô cùng giống thật, lão Dương lớn tuổi, ánh mắt không tinh tường như trước, cho dù hắn tự mình xem, mười phần cũng đều phân biệt không ra, huống chi là một tên người làm kinh nghiệm không đủ, không thể phát hiện hiện, đem đám hàng hóa đó mang về.
Trần Cảnh Phát lần này đánh tráo, trừ ra được những vài vạn, mà bên phía Mặc Nghiễn Trai cũng lại không nhìn ra đầu mối, hắn lại càng thêm đắc ý. Kỳ thật mấu chốt nhất trong buôn bán hàng hóa, là lúc đi lấy hàng kia, phải phái đi một người tinh mắt và ổn trọng lấy hàng. Hàng hóa chở về rồi, lão bản kỳ thật không có tiếp tục thận trọng phân biệt, cho nên người đi lấy hàng rất là trọng yếu, trong nghề gọi “Bàn cờ tay” .
Bàn cờ tay rất khó làm, phải có lịch duyệt thâm sâu, phân biệt được hàng thật hàng nhái, lại phải tinh mắt, tìm cho ra tì vết, tốt xấu. Dù sao, đồ cổ cũng không thể so sánh với hàng hóa thông thường, trên mặt lộ ra một cái chấm đen nhỏ, giá trị đều giảm đáng kể. Trước kia bàn cờ tay của Mặc Nghiễn Trai chính là bản thân lão Dương, chính là gần nhất thân thể của ông không được tốt, mới thay người khác lại đây, Trần Cảnh Phát liền thừa nước đục thả câu, khi dễ bàn cờ tay ngày đó là người trẻ tuổi, bèn đánh tráo đổi cổ nghiễn, giành lợi nhuận sau lưng.
Nhìn thấy Sở Thanh Y ngoại hình trẻ tuổi dịu dàng, Trần Cảnh Phát trực tiếp cho rằng tiểu lão bản của Mặc Nghiễn Trai đang ngồi trước mắt đây cũng chỉ là bàn cờ tay mới, âm thầm đánh giá chỉ có 50%.
Con cừu nhỏ, rất dễ lừa, lại còn rất xinh đẹp.
Sở Thanh Y tiếp nhận sữa tươi lạnh, nhấp một miếng, trong ly thủy tinh trong suốt chứa chất lỏng trắng tinh, lộ ra ngón tay nàng nắm cái tách, thon dài mà trắng nõn.
“Trần lão bản, phiền phức ngươi kêu người làm của ngươi đem lô hàng của Dương thúc ra đây để ta đối chiếu với danh sách kiểm kê.” Uống xong sữa tươi, Sở Thanh Y nói ngắn gọn, thanh âm ôn nhu, tựa như nước chảy phảng phất trong đầu.
Trần Cảnh Phát phân phó một tiếng, hàng hóa rất nhanh được đưa đến trước mặt Sở Thanh Y .
Lần này đồ đạc không nhiều lắm, đại khái chỉ bằng một thùng sữa tươi cỡ nhỏ. Thùng hàng hóa là làm theo yêu cầu chuyên môn, bên ngoài là một tầng hợp kim rất chất lượng, nhẹ mà rắn chắc, ở giữa đệm lên một tầng dày bọt biển và vải mềm để phòng chấn động, tận cùng bên trong mới là hàng hóa quý trọng được đặc thù đóng gói.
Sở Thanh Y cúi thấp đầu, đeo lên bao tay latex trắng, chậm rãi đem hàng hóa đóng gói thận trọng mở ra, đối chiếu danh sách để xem xét. Tổng cộng là một cái lọ thuốc hút thời nhà Thanh, hai miếng cổ ngọc hình hoa sen, một khối cổ kiếm đời nhà Thanh, còn có một cái nghiên mực bằng đá, nền vuông điêu khắc hoa lan.
Lúc xem hàng, Sở Thanh Y không hé môi một tiếng, ánh mắt tập trung trên lọ thuốc hít trong lòng bàn tay, nhàn nhạt, giống như nước trong giếng cổ, trong suốt không gợn sóng sợ hãi.
Bàn tay mang bao tay trắng vuốt ve qua lại lọ thuốc hít, tựa như là đang khẽ vuốt ve gương mặt của tình nhân.
Trần Cảnh Phát ở bên cạnh lén lút đánh giá ánh mắt cùng biểu cảm của nàng, trong lòng không biết như thế nào, cảm giác mọi chuyện còn chưa xong, trán bắt đầu không ngừng đổ mồ hôi.
Chỉ có Trần Cảnh Phát biết, cái lọ thuốc hít mà Sở Thanh Y đang xem đó, là hàng làm giả cấp cao. Chính phẩm mấy ngày hôm trước bị hắn bán giá cao cho người khác, nhưng là lúc trước, email của lão Dương cũng nhìn trúng, hắn lại không thể mất lòng tin, chỉ có thể làm chút việc bẩn thỉu, lấy thứ hàng giả này để đánh tráo.
Đại khái sau hai phút, Sở Thanh Y ngẩng đầu, khóe môi nhàn nhạt một tia cười: “Trần lão bản.”
Tiếng của nàng rõ ràng rất nhẹ nhàng, nhưng lại khiến Trần Cảnh Phát giật cả mình.
Trần Cảnh Phát cảm giác mình không thể tiếp tục nhìn chằm chằm vào mắt nàng nữa, ánh mắt màu hổ phách của nàng xem đồ đạc hay nhìn người khác cũng đều thập phần chuyên chú, đến mức như thể muốn đem mọi thứ đều hút đi.
“Thấy như thế nào?” Trần Cảnh Phát ung dung thản nhiên mà lau mồ hôi, “Lần trước chính là gửi qua một bức ảnh, lần này là xem chính phẩm, Sở lão bản cảm thấy được đồ đạc tỉ lệ có hợp tâm ý không?”
Sở Thanh Y cười nói: “Đồ tốt lắm.”
Trần Cảnh Phát thở dài nhẹ nhõm, quả nhiên chỉ là một con cừu nhỏ tuyệt đẹp, bề ngoài ôn thuận mà thôi, rất dễ lừa. Chỉ bằng nhãn lực này của nàng, như thế nào mở Mặc Nghiễn Trai để làm tiểu lão bản.
Sở Thanh Y đem lọ thuốc hít đưa cho Trần Cảnh Phát: “Bất quá gần đây lọ thuốc hít trên thị trường đồ cổ tiêu thụ không tốt, lọ thuốc từ trong quán mang tới bán được không tốt. Cái lọ thuốc hít này, hay là không muốn đây.”
Trần Cảnh Phát trong lòng run rẩy, ngẩng đầu nhìn lên, thấy mắt Sở Thanh Y cười như không cười.
Nàng đã nhìn ra? Không có đạo lý a, đây chính là vật phẩm làm giả cấp cao, vô luận là màu sắc hay chi tiết, cơ hồ là hoàn mỹ rồi. Bất quá chính phẩm vốn là ngọc phỉ thúy, vì tiết kiệm phí tổn, hàng giả chỉ dùng thủy tinh cùng với tùng trọng thôi, vốn cùng với phỉ thúy xấp xỉ, người có mắt không tốt, tuyệt đối nhìn không ra.
Trần Cảnh Phát nói: “Lọ thuốc hít này là từ Thanh triều, thời Càn Long Đại học sĩ Trầm Nghiễm Văn, từ phỉ thúy tinh khiết tạo hình, là ngọc lục bảo, là lọ thuốc hít phỉ thúy của vua. Sở lão bản là người trong nghề, cũng nên nhìn ra được thứ này giá trị, những lọ thuốc hít khác bán không tốt, thứ này, còn có thể bán không tốt sao?”
Sở Thanh Y cởi bao tay, nói: “Ta hiểu rõ đây là đồ vật của Trầm Nghiễm Văn, buôn bán được sẽ rất lời, đem về mười vạn nhất định là không thành vấn đề. Chính là này Trầm đại học sĩ lọ thuốc hít, có lẽ là những năm đó bỏ vào thuốc hít quá nhiều nên có điểm kỳ quái, không hiểu sao ta lại nghe được hương vị của thủy tinh cùng tùng trọng đây. Ta không thích mùi vị kia, rất khai.” Nàng nói đến đây, ánh mắt cong cong, lại nhìn ra mấy tia tiếu ý.
Trần Cảnh Phát ở trong lòng mắng mấy câu, cừu nhỏ cái gì chứ, cười kiểu này rõ ràng là hồ ly. Đã nhìn ra rồi, vẫn còn vòng vo tam quốc để xem lão tử phản ứng.