Chương 88: Dung Nguyệt
Lúc này bên ngoài gió nhẹ, ánh hoàng hôn ấm áp len qua khung cửa sổ có phần chói mắt, khiến người ta theo tiềm thức muốn tránh né.
Mộc Thanh đứng bất động, đồng tử co lại, rốt cuộc có chút bất ngờ không kịp đề phòng, cũng không biết nên phản ứng như thế nào.
Cảnh tượng trước mắt quả thực giống hệt như khi đó, ngay cả vị trí của sa trướng cũng chưa từng thay đổi.
Có lẽ là ấn tượng quá sâu sắc, cho nên dù đã qua nhiều năm Mộc Thanh vẫn có thể nhớ rõ, sự việc hoang đường đi quá giới hạn tựa như con dao sắc bén khắc lên tảng đá, để lại vết tích không thể xóa nhòa.
Sa trướng mong manh nhẹ nhàng lay động, trên giường, nàng ướt đẫm mồ hôi, mái tóc dài xỏa tung, đôi môi hồng nhuận, vành tai cũng đỏ bừng. Đôi mắt nàng không biết từ khi nào đã bị bịt kín bằng một tấm vải, che đi tất cả ánh sáng, khiến nàng sa vào hắc ám và trầm luân không thoát ra được.
Có lẽ không nhịn được, nàng khẽ ngước cằm, đôi môi đỏ hé mở, yết hầu trơn bóng nhẵn nhụi bởi vì khô nóng mà bất giác trượt xuống.
Nhiệt ý nuốt chửng ý chí, kéo các nàng vào vực sâu nhìn không thấy đáy, khiến hai người trầm luân trong đó không cách nào tự kềm chế.
Y phục của nàng vẫn lỏng lẻo khoác trên cánh tay, da thịt dưới trường bào nhẵn nhụi như ngọc, phiến chút mồ hôi, xương quai xanh lác đác những vết đỏ bắt mắt. Nàng cong chân lên, nhắm mắt không lên tiếng, hồi lâu sau, lúc được ôm lấy, liền dùng đôi chân ôm chặt lấy đối phương, hai tay cũng khoác lên vai đối phương.
Ngoại trừ những lúc thực sự bất đắc dĩ thì nàng rất yên tĩnh, trên mặt chỉ có kiềm nén, gần như không xuất hiện loại cảm xúc nào khác, nhưng tay nàng vẫn luôn siết chặt, chưa từng buông lỏng.
Cảm thụ ngay lúc đó hoàn toàn không giống lúc này khi tận mắt chứng kiến, Mộc Thanh có phần kinh ngạc, bối rối đứng tại chỗ. Nàng nhìn bản thân, cũng nhìn Bạch Xu bên kia đang mặc sức làm càn, triền miên như vậy còn hoang đường ái muội hơn so với trong trí nhớ của nàng.
Thật lâu trước đây Mộc Thanh đã chôn sâu việc này ở trong lòng, không để lộ ra dù chỉ một chút, bất kể giữa nàng và Bạch Xu đã xảy ra chuyện gì, hoặc về sau từng có bao nhiêu lần triền miên cùng động tình, nhưng cả hai đều chưa từng đề cập đến.
Mỗi lần các nàng ở cùng nhau đều sẽ không thắp đèn, bởi vì trong bóng tối đôi mắt không nhìn thấy, tâm tình sẽ thả lỏng hơn, sẽ tạm thời dung túng bản thân.
Bên kia, Bạch Xu ôm nàng, sau đó kéo tấm vải che mắt nàng xuống, tựa cằm lên vai nàng mà nghỉ ngơi, một hồi lâu mới lười biếng đè thấp gọi: “Sư tôn…”
Cho dù có một khoảng cách nhất định, nhưng Mộc Thanh đứng tại chỗ bất động vẫn nhất thời giật mình, trong lòng sinh ra một loại cảm giác khác thường.
Nàng nên cảm thấy tức giận hoặc không vui mới phải, nhưng không biết vì sao lại không có những cảm giác đó.
Chuyện cũ phút chốc tái hiện từng cảnh một.
Mộc Thanh siết chặt nắm tay, chuyển mắt nhìn người bên cạnh.
Cũng đúng lúc này, nàng bỗng nhiên phát hiện không nhìn thấy Bạch Xu bên cạnh, không biết đã biến mất từ lúc nào.
Nàng sửng người, nghĩ rằng đã xảy ra biến cố, cho nên muốn ra tay kết trận tìm người, nhưng không ngờ khung cảnh trong phòng lại đột ngột thay đổi, hai người trên giường đã biến mất, sa trướng cũng không còn, xung quanh trở lại như lúc vừa bước vào nhà.
Mộc Thanh vô thức nâng tay lên che chắn phía bên trái, muốn lập tức ra chiêu.
Nào ngờ người bên trái lại lên tiếng: “Sư tôn, là ta.”
Là Bạch Xu.
Mộc Thanh ngẩn người, phút chốc còn chưa bình tĩnh lại.
Chẳng qua chỉ một cái nhấc chân bước vào cửa mà thôi, khung cảnh xung quanh đã biến đổi hai lần, chính vì vậy nàng sắp không phân biệt được thật giả. Nàng kịp thời dừng tay, yên lặng quan sát Bạch Xu, sau khi xác nhận người trước mặt không có gì bất thường mới thả lỏng, hỏi: “Vừa rồi ngươi đã đi đâu?”
Nàng cho rằng vừa rồi Bạch Xu đã bị trận pháp dùng ảo giác mê hoặc.
Bạch Xu lại trả lời: “Ta vẫn luôn ở đây, chưa từng rời đi.”
Mộc Thanh dừng một chút.
“Sư tôn đã nhìn thấy gì?” Bạch Xu quay đầu nhìn nàng: “Vừa rồi ngươi vào cửa liền bất động, ta gọi vài tiếng cũng không phản ứng.”
Mộc Thanh ngẩn ra, lúc này mới hoàn hồn, vừa rồi là nàng rơi vào trận pháp, những hình ảnh triền miên quấn quýt kia chẳng qua chỉ là hồi ức của nàng, thật ra cái gì cũng không có, càng không có lầu các và rừng trúc.
Trận trong trận rất dễ làm cho người ta sản sinh ảo giác, ngay thời khắc bước vào cửa Mộc Thanh chưa từng nghĩ bản thân đã rơi vào trong trận, tất cả phái sau đều chỉ là hồi ức của nàng mà thôi, mà những gì Bạch Xu nhìn thấy lại hoàn toàn không giống với nàng.
Bạch Xu cảnh giác, cẩn thận đề phòng cho nên không bị trúng chiêu, nếu không phải Mộc Thanh nhanh chóng thanh tỉnh lại nàng đã muốn mang nàng ấy ra ngoài.
Mộc Thanh không được tự nhiên mà dời mắt, tránh đối diện với Bạch Xu nhằm che giấu tất cả tâm tư của bản thân, bình tĩnh giây lát nàng mới ra vẻ tự nhiên trả lời: “Không sao, không có gì.”
Nàng nhất định sẽ không nói cho Bạch Xu biết bản thân đã nhìn thấy những gì, nàng làm sao có thể nói ra miệng.
Nhận thấy nàng có chút tránh né không muốn nói thật, Bạch Xu cũng không hỏi nhiều, mà chỉ khó hiểu nhìn nàng vài lần.
Mộc Thanh không biểu lộ ra mặt, vẫn là dáng vẻ lạnh nhạt như cũ, chỉ là vành tai đỏ ửng chưa kịp rút đi. Bạch Xu đã nhìn thấy, ánh mắt ngưng trệ, nhưng rồi lại lập tức làm như không thấy.
“Mau tìm mắt trận.” Mộc Thanh biết nghiệt chướng đang âm thầm nhìn mình, nhưng vẫn duy trì dáng vẻ bình đạm ung dung, nhẹ giọng nói.
Nhìn nàng xoay người, lúc này Bạch Xu mới lên tiếng trả lời.
Mắt trận không khó tìm, nó ở ngay bên trái gian nhà, nhưng hai người lại không dám tùy tiện phá huỷ, Đông Xích tâm tư thâm trầm, nếu trực tiếp phá hủy mắt trận, có lẽ sẽ dẫn đến phiền phức nào đó.
Dù sao nếu đã cố ý dẫn dụ các nàng vào trong trận thì sẽ không để các nàng có thể rời khỏi một cách dễ dàng.
Mộc Thanh suy tư một lúc lâu, quay đầu nhìn ra ngoài cửa, chỉ thấy hắc khí còn chưa tan mà đang cuồn cuộn trong sân, hơn nữa có xu thế càng lúc càng dày đặc.
Nàng nhíu mày do dự chốc lát, sau đó mới lấy dẫn lôi phù ra, rót vào linh lực vào trong đó rồi dẫn Bạch Xu ra bên ngoài.
“Rời khỏi đây trước.”
Bạch Xu đoán được mục đích của nàng nên lập tức yểm hộ phía sau, đồng thời dùng kết giới ngăn cản hắc khí.
Hai người vừa bước ra ngoài, Mộc Thanh lập tức kích hoạt dẫn lôi phù, chỉ nghe ầm một tiếng, một tia sét từ không trung đánh xuống, gian nhà phủ đầy bụi bậm lập tức sụp đổ, mà mắt trận ẩn dưới sàn nhà cũng bị phá hủy.
Trận trong trận bị phá hủy, sự vật xung quanh dần dần tan biến, lộ ra dáng vẻ vốn có.
Thì ra nơi này chỉ là một trạch viện không người. Trận pháp vừa bị hủy, toàn bộ trạch viện trở lại ban đêm giống như bên ngoài, bức tường cao cũng đã biến mất, chỉ còn lại đường phố vắng lặng, cùng lúc đó sương mù dày đặc cũng bắt đầu tiêu tán, cảm giác bị áp chế cũng dần yếu đi.
Mộc Thanh thở dài một hơi, nhưng không hoàn toàn thả lỏng cảnh giác, mà luôn chú ý những động tĩnh ở xung quanh.
Trận pháp đã hủy, nhưng Bạch Xu cũng không thư giãn, trái lại trong lòng mơ hồ sinh ra cảm giác bất an, vì vậy vô thức nắm tay Mộc Thanh.
Sương mù tan đi, nhưng ma khí lại càng lúc càng nặng, dường như có một đàn ma vật đang tụ tập xung quanh, nhưng các nàng đều có thể nhận thấy trên con phố này căn bản không có sự tồn tại của nhiều ma vật như vậy.
Mộc Thanh ổn định tâm tình, phóng thích thần thức điều tra xung quanh, một lúc sau mới trầm tĩnh nói: “Ở hướng Đông Nam, đến rồi.”
Bạch Xu cũng đã cảm nhận được.
Lần này Đông Xích thực sự nghiêm túc mang đến một đối thủ mạnh, chỉ bằng ma khí điên cuồng phát ra cũng có thể biết thứ đó nhất định rất khó đối phó.
Có thể điều khiển một thứ có thực lực kinh khủng như vậy, sợ rằng nàng ta lại sử dụng con đường tà ma ngoại đạo gì đó.
Bạch Xu nhíu mày, nàng và Đông Xích cùng xuất thần từ hồ tộc, nên cũng xem như hiểu biết về nàng ta, nếu những thứ này thực sự là đối phương tạo ra, vậy rốt cuộc đã sử dụng thủ đoạn gì? Cái khác Bạch Xu không biết, nhưng có thể chắc chắn chính là chỉ dựa vào tu vi của Đông Xích, cho dù nàng ta dùng đến nguyên đan ngàn năm của mình cũng không tạo ra được cục diện hiện nay, vậy rốt cuộc nàng ta đã làm cách nào?
Phải biết rằng thiên địa vạn vật đều có giới hạn, nếu như muốn vượt khỏi giới hạn của thiên đạo, vậy tất nhiên phải có sự đánh đổi, ví dụ như Bạch Xu làm trái ý trời hồi sinh Mộc Thanh, cái giá phải trả chính là đánh mất nguyên đan và tu vi, dù cho hiện tại thần lực đã khôi phục, có thể sánh bằng thời kì cực thịnh, nhưng rốt cuộc vẫn không thể như xưa, hơn nữa dùng nguyên đan trọng tố Mộc Thanh tương đương với hoàn toàn bị ràng buộc với Mộc Thanh, cùng chung mệnh số, từ nay về sau đồng sinh cộng tử, nói trắng ra là chính là hai người cùng chung mệnh cách.
Bạch Xu chưa từng đề cập đến việc này nhưng Mộc Thanh cũng biết một chút, đây là lý do vì sao trước đó các nàng cùng chung thức cảm, Mộc Thanh cũng có thể nhận biết những cảm giác vốn không thuộc về bản thân.
Chỉ là hồi sinh một người chết cũng đã gian nan như vậy, mà Đông Xích lại có thể làm được đến mức này, không biết rốt cuộc phải trả cái giá lớn đến mức nào.
Bạch Xu vừa suy nghĩ vừa nhìn về hướng Đông Nam, âm thầm vận chuyển thần lực muốn tiên phát chế nhân, nhưng lúc mơ hồ nhìn thấy bóng dáng đang chậm rãi đền gần nàng không khỏi sửng sốt.
Trong bóng tối, người đang đi về phía này cũng không phải yêu ma quỷ quái gì, mà là một nữ tử dáng người cao gầy.
Cách rất xa nên không thể thấy rõ khuôn mặt của người đó. Đối phương cúi đầu, mái tóc dài buông xỏa, bước chân có chút xiêu vẹo, dường như không cách nào tự mình đứng thẳng, thực sự vô cùng quái dị, giống như… một con rối với tứ chi bị treo trên sợi dây.
Giữa buổi tối, cho dù Mộc Thanh và Bạch Xu không e ngại những thứ này, nhưng sau khi nhìn thấy bóng dáng đáng sợ kia các nàng vẫn vô thức trở nên căng thẳng.
Không thấy rõ khuôn mặt, nhưng vóc dáng của người đó nhìn có chút quen mắt…
Đồng tử của Mộc Thanh chợt co lại, siết chặt nắm tay, nhìn chằm chằm vào đối diện.
Đối phương mặc trường bào đỏ sẫm, đi chân trần, bước chân vô cùng chậm rãi, tứ chi cực kỳ không phối hợp, mỗi một bước đi sẽ để lại một dấu chân, nhưng bởi vì quá tối làm cho người ta không phân biệt được đó là nước hay là thứ gì.
Hai cánh tay của nàng vô lực buông thõng hai bên, mỗi một bước sẽ nhẹ nhàng dao động một chút, dường như hai cánh tay vốn không thuộc về chính nàng.
Hai cánh tay đã bị bẻ gãy, cho nên mới trở thành như vậy.
Thân thể của người này đã trở nên vặn vẹo, thậm chí còn có một số chỗ bị cắt đứt, cho nên mới không thể đứng thẳng.
Đến gần một chút mới có thể thấy rõ không chỉ hai cánh tay rũ xuống, mà ngay cả khớp tay cũng đang rỉ ra chất lỏng gì đó, từng giọt từng giọt rơi xuống, để lại dấu vết trên mặt đất.
Mộc Thanh nhận ra đó là ai, nhất thời sống lưng phát lạnh.
Chờ người đó đấn gần chút nữa, Bạch Xu mới chợt nhận ra, nàng cũng vô cùng ngạc nhiên.
Đối phương dường như không có ý thức, chỉ biết dùng tư thế xiêu vẹo kỳ quái tiến từng bước một, cho đến lúc cách các nàng gần hai trượng, cuối cùng mới chậm rãi khó nhọc ngẩng đầu lên.
Dưới mái tóc rối tung mất trật tự là dung mạo quyến rũ không gì sánh được, xinh đẹp, động lòng người, cực kỳ có tính mê hoặc, nhưng đôi mắt nàng ta đã trống rỗng, vành mắt biến thành hai lỗ máu đáng sợ, nàng ta nghiêng đầu dường như muốn nhìn rõ các nàng nhưng rồi cái gì cũng không thể nhìn thấy, chỉ có máu loãng đang không ngừng rỉ ra bên ngoài.
Mộc Thanh không nhịn được nữa.
“Dung Nguyệt?!”