Chương 60: Mờ nhạt
Thùng gỗ có phần nhỏ hẹp, ngồi bên trong chân không thể duỗi thẳng, chỉ có thể ôm lấy đối phương mới miễn cưỡng ngồi vững. Mộc Thanh bất giác bám chặt hai vai Bạch Xu, nhất thời thất thần không kịp phản ứng, xúc cảm ấm áp nơi khóe môi khiến nàng khó có thể bình tĩnh, chuyện thân mật hơn cũng đã từng làm, lúc này lại bởi vì xa cách quá lâu mà có phần sợ hãi.
Đồng tử của nàng không khỏi co lại, phút chốc không thể phản ứng đã cho Bạch Xu cơ hội thực hiện được ý đồ.
Nghiệt đồ không chút do dự, thuần thục cướp đoạt lấy hô hấp của nàng, nhẹ nhàng chiếm giữ, thậm chí bộc lộ ra vài phần dịu dàng hiếm có.
Mộc Thanh không biết làm sao, tình ý triền miên không hề che giấu, táo bạo ngang ngược, nhiều loại cảm xúc bị kiềm nén không cách nào phát tiết, trái lại khiến nàng khó có thể chịu đựng, vì thế hai tai đều ửng hồng.
Dù cho trong lòng rung chuyển và phức tạp đến mức nào, nàng vẫn không hề đẩy người trước mặt ra mà chỉ tùy ý nàng ấy, đôi tay ẩm ướt đặt trên vai Bạch Xu, nửa cơ thể còn đang dính đầy nước.
Hô hấp của nàng dần trở nên rối loạn, bộ ngực lả lướt không ngừng phập phồng.
Một bàn tay của Bạch Xu đặt trên tấm lưng trơn bóng của nàng, sau đó bỗng nhiên dời đến xương bả vai, nhẹ nhàng vuốt ve mơn trớn.
Hai hàng mi của Mộc Thanh run rẩy, hô hấp thoáng chốc bị kiềm hãm.
Bạch Xu nâng cơ thể nàng lên cao hơn một chút, để nàng ngồi lên đùi mình, đôi môi vẫn luôn dây dưa không rời, nụ hôn vừa sâu vừa dài không biết bao giờ có thể kết thúc.
Thân mật qua đi, môi của Mộc Thanh trở nên hồng nhuận giống như tô son, nàng ngồi phía trên, từ trên cao nhìn xuống Bạch Xu mà yên lặng hồi lâu.
Hai người đều không lên tiếng, đi đến cuối cùng của sự trầm mặc, cùng nhau bù đắp nhung nhớ nhiều năm, một người hàm xúc tự giữ, một người càn rỡ tùy tính, dục vọng chiếm hữu mười phần, Bạch Xu lại kề cận, dịu dàng hôn lên khóe môi của nàng, rồi đến sườn mặt, cằm, yết hầu, một đường đi xuống… cho đến vị trí bên dưới mặt nước.
Mộc Thanh từ đầu đến cuối chưa từng có động tác, cho đến khi Bạch Xu áp sát trước mặt nàng thì nàng mới dùng một tay đặt trên vai, một tay đỡ lấy sau gáy của đối phương.
Xúc cảm đã mất từ lâu đột nhiên ập đến, nhưng rồi bởi vì xa cách quá lâu, ký ức mới vừa khôi phục khiến loại chuyện này dường như mới phát sinh hôm qua, đồng thời xen lẫn một loại xúc cảm rất khác biệt.
Hành vi của các nàng lúc này vô cùng mập mờ, nếu như là năm đó Mộc Thanh tất nhiên sẽ đẩy Bạch Xu ra, nhưng hôm nay nàng lại thong thả dời tay xuống ôm lấy thắt lưng của Bạch Xu, ngón tay dùng sức đến mức sắp cắm sâu vào da thịt của đối phương.
Bạch Xu hồi lâu mới ngồi thẳng dậy, nâng mí mắt bình tĩnh nhìn Mộc Thanh, chiếc cằm xinh đẹp của nàng còn đang chảy nước, mái tóc màu bạc dán trước ngực, đường cong lả lướt, vài lọn tóc đúng lúc rũ xuống che đi khe rãnh giữa nơi mềm mại đáng chú ý.
Mộc Thanh rũ mắt đối diện với nàng.
Một nửa mái tóc đen của Mộc Thanh rũ xuống mặt nước, đuôi tóc chạm vào Bạch Xu, cũng đúng lúc nửa đoạn trên của mái tóc che đi hơn một nửa trước ngực, không đến mức để cảnh xuân hé lộ.
Cứ thế giằng co một lúc lâu, nàng có chút khó chịu, bị bầu không khí nặng nề vắng lặng đè ép đến sắp không thể thở nổi, vì vậy muốn đẩy Bạch Xa ra, nào biết mới vừa cử động đã bị Bạch Xu ôm eo đè lại, cả người dán chặt lên người đối phương.
Nước trong thùng bắt đầu gợn sóng.
Sức lực của Bạch Xu có chút lớn, ôm chặt nàng không buông, tựa vào cổ nàng không ngừng đặt những nụ hôn ướt nóng lên đó.
Bởi vì quá gần, Mộc Thanh không nhịn được muốn ngã người ra sau, vì vậy phải dùng tay chống lên vách thùng tắm.
Bạch Xu dần dần di chuyển đến vành tai, nhẹ giọng hỏi: “Khá hơn rồi?”
Mộc Thanh bỗng nhiên hoàn hồn, bình phục tâm tình mới trả lời: “Buông tay.”
Ngữ điệu quá mức bình tĩnh, dường như tận lực ngăn chặn cảm xúc vốn có, cực lực duy trì vẻ bình thản nghiêm túc, không để bản thân lộ ra vẻ hoảng loạn và thất lễ, làm như không để tâm, bất động như núi.
Bạch Xu không quá làm càn, dù sao Mộc Thanh cũng mới khôi phục ký ức, lúc này tâm tình còn đang hỗn loạn, tất nhiên không thể thật sự cùng nàng làm chuyện nào đó, chiếm được lợi ích rồi cũng nên thu tay lại.
Chẳng qua Bạch Xu không buông tay, đôi môi mỏng hôn nhẹ lên má Mộc Thanh rồi mới lui lại một chút, hai tay vẫn đỡ lấy eo Mộc Thanh.
Hai người cứ như vậy mặt đối mặt, toàn thân quang lỏa không một mảnh vải, cuối cùng vẫn là Mộc Thanh thua trận, tránh né mà dời mắt.
Đúng lúc này, Giang Lâm sử dụng truyền âm phù truyền lời cho Mộc Thanh, hơn nữa tương đối nóng lòng.
Từ ban ngày đến bây giờ, các nàng biến mất không thấy bóng dáng, lại không có một chút tin tức, nên Giang Lâm các nàng nhất định sẽ lo lắng. Mộc Thanh do dự chốc lát, lại liếc mắt nhìn người kia, lúc này mới nhận truyền âm phù.
Giang Lâm hỏi nàng đã đi đâu, bảo nàng mau chóng trở lại, nhã các lúc này vô cùng hỗn loạn, các tông phái đang tranh luận không ngớt, Thái Nhất Môn và Nhất Tuyến Thiên cãi nhau, Thanh Hư thiếu chút nữa động thủ với Liễu Thành Nghĩa.
Mộc Thanh nhíu mày, không khỏi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài là một mảnh đen kịt, không ngờ bên kia là hỗn loạn thành như vậy.
Nàng suy nghĩ chốc lát, quyết định hồi âm cho Giang Lâm, nói nàng sẽ lập tức trở về.
Bạch Xu chỉ lẳng lặng quan sát, lúc nàng truyền âm cho Giang Lâm, Bạch Xu đột nhiên lui vào trong nước, đồng thời ôm Mộc Thanh đến gần một chút.
Mộc Thanh không phòng bị, vô thức đưa tay chống lên mép thùng, nàng không dám dừng lại bởi vì một khi dừng lại truyền âm phù sẽ quay ngược trở về, Giang Lâm nhất định sẽ nhận thấy điều bất thường. Nàng vẫn duy trì bình tĩnh, không chỉ ngữ điệu bình thường, ngay cả sắc mặt cũng không hề thay đổi, thong dong đạm nhiên nói Giang Lâm không cần lo lắng, nàng còn có việc ở bên ngoài, sẽ nhanh chóng trở lại.
Nước gợn không ngừng, một vòng lại một vòng…
Mộc Thanh chịu không nổi mà dừng lại chốc lát, nhưng rốt cuộc vẫn nhịn xuống, đâu vào đấy tiếp tục nói chuyện, nhưng giọng nói bỗng chốc thấp đi rất nhiều, nghe có phần trầm úc.
Thật ra tổng cộng chỉ nói mấy câu, bằng thời gian uống hai ngụm nước trà mà thôi.
Truyền âm hoàn tất, Mộc Thanh muốn đẩy Bạch Xu ra, nhưng không ngờ Bạch Xu lại đi trước một bước, đè nàng lên vách thùng tắm.
“Vô liêm sỉ —”
Mộc Thanh thấp giọng quát, đồng thời nâng tay lên muốn ngăn cản đối phương.
Ai biết Bạch Xu thoáng chốc bắt lấy tay nàng rồi đè chặt ở hai bên, sau đó lại cúi đầu gần kề trước mặt nàng.
Những lời sắp sửa thoát ra khỏi miệng phút chốc bị nuốt mất, thân thể Mộc Thanh cứng đờ, kinh ngạc không ngớt.
…
Ban đêm se lạnh, ánh trăng bạc treo phía phía chân trời dần bị áng mây nuốt chững, theo đó mặt đất cũng trở nên u ám. Lúc này đèn lồng trên phố đều đã tắt, khắp nơi tràn ngập bóng tối, trên đường ngoại trừ quan binh tuần tra thì không còn ai khác.
Gió đêm nhẹ thổi, cây cối lay động, không một bóng người.
Sau thời gian một nén hương, gian phòng trên lầu hai của quán trọ tắt đèn, ngọn nến lay động rốt cục không còn cháy nữa.
Giờ Hợi một khắc, đường phố yên tĩnh, Mộc Thanh y phục chỉnh tề chậm rãi đi về phía nhã các, qua một khoảng thời gian nàng đã khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt tao nhã thường thấy, ăn mặc nghiêm cẩn không chút qua loa, mặt không biểu cảm mà cất bước.
Nàng thay đổi một bộ y phục khác, chẳng qua kiểu dáng vẫn tương tự bộ trước đó, đại đa số người sẽ không nhìn ra sự khác biệt mà nghĩ rằng là cùng một bộ.
Lúc này Bạch Xu đã hóa thành bản thể chỉ lớn bằng bàn tay, biếng nhác nằm trong túi vải. Nghiệt chướng này đã chững chạc hơn rất nhiều, không nóng nảy xung động giống như trước đây, nàng ấy chỉ ló đầu ra, chăm chú nhìn con đường phía trước.
Một người một hồ ly không bao lâu đã về đến nhã các, lúc này trò khôi hài đã kết thúc, bầu không khí căng thẳng, yên tĩnh đến lạ thường.
A Lương thành thật đứng chờ ngoài cửa, Giang Lâm bảo hắn đứng chờ nàng, thấy nàng thì lập tức dẫn vào, xa xa nhìn thấy Mộc Thanh hắn liền vẫy tay, chờ nàng đến gần mới quy củ hô: “Sư bá.”
Mộc Thanh ôn hoà ừ một tiếng, không hề nói nhiều.
A Lương không nhận thấy sự bất thường của nàng, nhiều chuyện hỏi: “Sư bá đi ra ngoài làm gì, vì sao nửa ngày chưa trở về, sư tôn sư thúc đều lo lắng cho ngươi, còn đi tìm một chuyến.”
“Có chút việc gấp.” Mộc Thanh không giải thích quá nhiều.
Cũng may A Lương không phải tính cách thích truy hỏi kỹ càng sự việc, nói hai câu liền chuyển đề tài nói đến việc buổi chiều các tông phái tranh cãi thiếu chút nữa động tay động chân.
Nguyên nhân đơn giản chính là vì mọi người ý kiến không hợp, cộng thêm việc Phiêu Miểu Phong cố ý giấu diếm, thì ra từ lúc thành An Dương xảy ra biến cố, ở phía của Phiêu Miểu Phong cũng xuất hiện vấn đề tương tự chẳng qua tin tức đã bị bọn họ che giấu, về sau cũng không thấy xảy ra chuyện gì nữa, coi như đã giải quyết. Nhưng trên đời nào có bức tường không lọt gió, hôm nay bị người áo đen bao vây, các môn phái tổn thương thảm trọng vì thế không nhịn được bắt đầu lôi chuyện ra nói.
Nhưng dù sao cũng không có chứng cứ, chẳng qua là nghe sấm tưởng mưa, nói một cách nghiêm túc thì đây chính là cố ý gây sự, dù sao chuyện lớn như vậy nếu Phiêu Miểu Phong thật sự che giấu không nói cho các tông phái khác biết, dẫn đến hôm nay mọi người khó lòng ứng phó, vậy sự việc sẽ rất nghiêm trọng.
Lúc đó các đại tông phái chưa từng tỏ thái độ, chỉ đáp lại bằng sự yên lặng, nhưng Liễu Thành Nghĩa tương đối thiên vị Phiêu Miểu Phong cho nên đứng ra nói vài câu, ngoài mặt là hòa giải nhưng lại có hàm ý nói Nhất Tuyến Thiên ngậm máu phun người.
Nhất Tuyến Thiên cảm thấy mất mặt nên bắt đầu phản bác Liễu Thành Nghĩa, cả hai bên không ai nhường ai, kết quả Dương môn chủ cười ha hả đứng ra khuyên giải, nhưng hắn cũng không trung lập, rõ ràng nghiêng về phía Hoài Không đại sư. Thanh Hư nhìn không vừa mắt liền lạnh lùng nói vài câu, tóm lại mọi người cứ thế bắt đầu tranh cãi.
Liễu Thành Nghĩa coi như giỏi nhẫn nhịn, từ đầu chí cuối đều làm người tốt, bị vả mặt cũng không để tâm, có thể nói là hiên ngang lẫm liệt. Thanh Hư lập tức đen mặt, trực tiếp phẩy tay áo bỏ đi.
A Lương chưa từng trải qua chuyện thị phi, không hiểu vì sao những người này bởi vì chút chuyện mà tranh cãi thành như vậy, hơn nữa còn cố ý nhắm vào sư thúc của hắn, vì vậy ở trước mặt Mộc Thanh không khỏi nói tốt cho Thanh Hư.
“Nàng ở đâu?” Mộc Thanh hỏi.
A Lương nói: “Mới rời khỏi chỗ của Ngọc Hoa trưởng lão, hiện tại đang chăm sóc sư tôn của ta.”
Hôm nay Giang Lâm bị thương không nhẹ, sợ rằng năm ba ngày không thể hồi phục.
Mộc Thanh đột nhiên nhớ đến việc này, quyết định đến thăm Giang Lâm trước.
A Lương lắm lời, liên tục lải nhải, lúc nhìn thấy hồ ly trắng treo bên hông nàng liền muốn cầm giúp, nhưng không chờ hắn lên tiếng, Bạch Xu dường như đã nhìn ra suy nghĩ của hắn mà lui vào trong túi. A Lương ngẩn người, cuối cùng lựa chọn ngậm miệng lại.
Đi qua hành lang rẽ vào cửa, Mộc Thanh đang muốn vào phòng Giang Lâm, không ngờ vừa đi hai bước thì gặp Ngọc Hoa, còn suýt nữa va vào nhau.
Ngọc Hoa đang tựa lưng vào cây cột, nghe âm thanh liền nâng mắt nhìn lên, đôi mắt xếch khẽ nhấc, vẻ mặt u ám, môi đỏ ngậm tẩu thuốc, tản mạn hỏi: “Vội vàng như vậy làm gì?”