Chương 6: Da Mặt
Ướt nóng, bỏng cháy.
Giống như bị trói chặt, áp lực khiến người ta không thở nổi, muốn thanh tỉnh một chút cũng không thể, trái lại dần dần sa vào trong đó, tựa như chìm nổi trong sóng triều mãnh liệt, chỉ có thể nước chảy bèo trôi.
Người tu hành xưa nay khắc chế tự giữ, hiếm khi phóng túng, Mộc Thanh không biết loại cảm thụ này rốt cuộc là gì, thế cho nên cũng không biết phải làm thế nào.
Hương khí nhàn nhạt chưa từng ngửi qua, có chút cổ quái, nói không rõ đến cùng là mùi hương gì, chỉ là ngửi lâu ý thức càng lúc càng mơ hồ, cả người cũng luôn hãm vào trong đó không thoát ra được.
Lực đạo quấn lấy cổ tay chậm rãi nhỏ đi, di chuyển phất nhẹ, cuối cùng dừng trên vòng em thanh mảnh của nàng. Mộc Thanh cảm giác bản thân tựa hồ bị vây trong ảo cảnh, cũng có thể là đang mơ một giấc mơ kỳ quái, sức lực toàn thân nàng dường như đều bị rút đi, không cách nào cử động, linh lực cũng không sử dụng được, làm thế nào đều không thể thoát thân.
Nhiệt ý không giảm càng lúc càng không cách nào chịu nổi, đêm đông rõ ràng nên băng lãnh nhưng lúc này lại nóng bỏng giống như đặt mình trong ngọn lửa, thất kinh bát mạch đều đang bừng cháy, như là tẩu hỏa nhập ma. Nàng muốn vận chuyển linh lực để chống đỡ, nhưng tâm trí cũng sắp bị nuốt chửng, chỉ có thể nhẹ nhàng đóng mở đôi môi giống như một con cá mất nước, nôn nóng bất an.
Trên người dần toát ra một lớp mồ hôi mỏng, ở trong ảo cảnh không tìm được chút manh mối, có thể rơi vào ảo cảnh tiếp theo bất cứ lúc nào, khô khát đang từng chút ăn mòn, nuốt chững ý chí, nàng chưa bao giờ trải qua loại cảm giác này, trống rỗng, dường như thiếu thứ gì đó, cả người đều đang cấp thiết khát cầu cấp bách muốn lấp đầy khoảng không này.
Nàng có chút gian nan, vô lực mà nằm, hơi thở bất ôn.
Hồi lâu, trên người bỗng nhiên nhẹ nhõm.
Ngay lúc này Mộc Thanh mới có thể thanh tỉnh một chút, cố gắng mở mắt ra, nhưng mà vẫn thấy không rõ tràng cảnh trước mắt, đôi mắt tựa như bị che phủ bởi một màn sương nồng đậm, tất cả đều trở nên hư vô.
Bầu trời tinh tinh nguyệt vô ngần, ánh trăng như nước, cửa sổ đóng lại, ánh sáng không thể chiếu vào, trong phòng u ám, chỉ có thể nhìn thấy một màn đêm ám trầm, trước mắt có hư hư bạch sắc, nhưng rồi lại xem không rõ dáng vẻ cụ thể.
Bên hông bị quấn chặt, áo lót bị kéo xuống.
Mùi hương theo hô hấp thấm vào tận xương tủy, hung hăng áp chế khiến nàng không thể nào chống cự.
Nằm trên người Mộc Thanh chính là Bạch Xu.
Nghiệt chướng này vùi mặt vào cổ của nàng, lộn xộn không kết cấu làm xằng làm bậy, theo bản năng cọ lấy nàng giải nhiệt.
Thân thể Bạch Xu nóng bừng, ngay cả ý thức cũng không quá thanh tỉnh, mơ mơ hồ hồ, cũng không biết đã biến thành hình người từ khi nào, chăn bị đạp xuống gường, hình dạng của nàng lúc này không giống bình thường, giữa mi tâm có một việt hồng ngân tựa như bông hoa, hồng ngân như ẩn như hiện, cực kỳ bất ổn, dường như bị phong ấn có thể bộc phát bất cứ lúc nào, nhưng rồi lại không thể phá vỡ trói buộc.
Người có thất tình lục dục, yêu cũng không thể tránh khỏi, chỉ là có điều bất đồng mà thôi, yêu có bản năng của yêu, nhất là ở đầu mùa xuân, bản năng ẩn sâu trong thân thể có thể hiển lộ bất cứ lúc nào. Nghiệt chướng này khởi điểm còn tương đối quy củ, sau khi cảm thấy bản thân quá nóng liền bắt đầu không ổn, nàng mê ly mà nhìn Mộc Thanh, sau đó dựa đến gần khóe môi Mộc Thanh.
Mộc Thanh căng thẳng, lập tức cảm thụ được ẩm ướt trên môi.
Rung động xa lạ đến bất ngờ không kịp đề phòng, hoang đường làm cho người ta muốn lùi không thể lùi, đồng tử của nàng co lại, nhất thời sững sờ.
Đuôi của Bạch Xu chẳng biết lúc nào đã biến thành ba cái, một cái quấn lấy thắt lưng của nàng, hai cái ngăn chặn hai tay của nàng.
Môi của Mộc Thanh lành lạnh, nghiệt chướng kia mút lấy một chút cũng không buông tha, lát sau đôi môi không còn lại nữa, nàng ấy lại khó chịu mà dời đi, cọ lên khuôn mặt của nàng, cùng với đầu vai trơn bóng đang bại lộ trong không khí.
” Nóng….” Bạch Xu ý thức mơ hồ nỉ non, trầm thấp kêu rên một tiếng, hai tay ôm lấy gáy của Mộc Thanh, đôi mắt hoa đào hẹp dài khẽ rũ xuống, nằm bên tai Mộc Thanh, khó chịu nói:” A Xu nóng quá…”
Vừa nói vừa dán chặt lên trên người Mộc Thanh.
Tay của Mộc Thanh rất lạnh, nàng liền nắm lấy tay Mộc Thanh, dùng khuôn mặt cọ qua cọ lại.
Mộc Thanh đã biết đây là chuyện gì đang xảy ra, bản thân lúc này bất thường phần lớn nguyên nhân ắt liên quan đến mùi hương kỳ lạ kia.
Hồ yêu am hiểu nhất chính là đầu độc nhân tâm, toả ra hương khí chính là một trong những biện pháp dụ dỗ, đến thời điểm sẽ tự động bộc phát. Bạch Xu đã hóa hình, theo lý thuyết không nên như vậy, mà hẳn là có thể tự khống chế, nhưng nàng tu vi không ổn định, giống như cái thùng chưa đầy nước đột nhiên bị thủng một lỗ, nước bên trong liền chảy ra hết, muốn ngăn cũng không ngăn được.
” Bạch Xu.” Mộc Thanh hô nhẹ, cố sức xoay mặt đi:” Thanh tỉnh một chút…”
Người trong ngực nóng như lò lửa, Mộc Thanh cảm thấy khó chịu, nhưng cũng bất chấp nhiều như vậy, chỉ có thể vận chuyển linh lực phá vỡ áp chế.
” Nóng….”
Bạch Xu càng dán càng chặt, giãy dụa vòng eo, cái đuôi nhếch lên cao cao, hồng ngân giữa mi tâm hoàn toàn hiển hiện ra, hơn nữa càng thêm đậm sắc so với trước đó, màu môi cũng theo đó mà biến đậm, cả người thoạt nhìn đặc biệt yêu diễm.
Nàng vốn đang gắt gao áp chế Mộc Thanh, lúc hồng ngân hoàn toàn hiển lộ, tu vi cũng bỗng dưng tăng vọt. Mộc Thanh cũng không thể điều động linh lực được nữa, đan điền bị một cổ lực đạo phong bế, giống như bị phong ấn khiến linh lực không cách nào vận chuyển, nàng dần dần yếu thế, bị hương khí dằn vặt.
…
Cả người Mộc Thanh đều là mồ hôi, cần cổ trắng nõn ướt nóng, trước mắt cái gì cũng không nhìn rõ, chỉ có một mảnh sương mù.
Một người một yêu hoang đường không ngớt, nhưng cũng không hoang đường đến cùng, một người lánh xa thế gian nhiều năm, một kẻ vô tri ngây thơ, như người mù đảo quanh trong rừng cây, đi nửa ngày cũng không tìm được lối ra, ngoại trừ ôm lấy nhau thì cũng không thật sự làm gì.
Bạch Xu có chút buồn bực, ba chiếc đuôi chịu nhục mà phất động một hồi, lát sau nàng cúi đầu ngậm lấy gáy Mộc Thanh giống như bắt giữ con mồi. Nàng vẫn còn giữ một chút lý trí cuối cùng, không thật sự cắn xuống, mà chỉ khó nhịn ô ô hai tiếng, cuối cùng buông ra.
Trời đã sáng.
Một đêm gió lớn không ngơi nghỉ, tuyết trắng trên những nhành mai đã bị thổi rơi, hoa mai phồn thịnh loá mắt, đặc biệt nổi bật giữa tuyết trắng.
Ngôi nhà gỗ cũ kỹ trải qua một đêm gió thổi vẫn đứng sừng sững không ngã, ánh mặt trời từ khe cửa sổ len lỏi vào trong, sáng đến chói mắt, người và bạch hồ trên giường không nhúc nhích, đệm chăn hỗn loạn bất kham, bạch y rơi trên mặt đất.
Chẳng biết qua bao lâu, Bạch Xu đã biến trở về bản thể khẽ động chiếc đuôi, có thể là đêm qua tu vi tăng vọt dẫn đến thân thể tổn hao quá nặng, hiện tại nàng không còn chút sức lực nào mệt mỏi rã rời mà nằm bất động như một con hồ ly đã chết.
Lúc này Mộc Thanh tỉnh lại, những hình ảnh đêm qua vẫn rõ ràng trước mắt, nàng thần sắc nặng nề, mi mục mang theo mưa gió uấn nộ, nhưng sau khi cảm thụ được một nắm lông nằm sắp trong lòng, rốt cuộc vẫn nhịn xuống.
Dù sao hai người cũng không làm gì, Bạch Xu cuối cùng còn bị yêu lực phản phệ, bị thương.
Bất quá nghĩ là nghĩ nghĩ như vậy nhưng trong cả một ngày kế tiếp, thần sắc của Mộc Thanh đều lạnh lẽo, không phản ứng Bạch Xu, từ sáng sớm đến chiều tối đều tĩnh tọa, ngay cả cơm cũng không ăn, cũng không hỏi đến Bạch Xu một câu.
Bạch Xu có chút ủy khuất, vẫn buồn bã ỉu xìu nằm sấp trên giường, từ tối qua biến trở về nguyên hình nàng đã không thể hóa hình được nữa, chỉ có thể duy trì hình dạng hiện tại. Nàng không biết bản thân đến cùng đã xảy ra chuyện gì, tối qua đột nhiên như vậy là vì sao, chỉ mơ hồ nhớ kỹ lúc đó có ba cái đuôi, nhưng hôm nay chỉ còn một cái, giống như sản sinh ảo giác, rất không chân thực.
Nàng nhảy xuống giường, đến bên chân Mộc Thanh giả vờ ngoan ngoãn dùng đầu cọ cọ, Mộc Thanh bất động như núi, hoàn toàn bỏ mặc.
Bạch Xu mất hứng, nhìn thấy đối phương không để ý đến mình liền trơ mặt nhảy lên đùi người ta, nhất định phải chiếm một chỗ trên người Mộc Thanh, tìm cảm giác tồn tại. Nghiệt chướng này thực sự là không có mắt nhìn, Mộc Thanh đường đường nhất đại tông sư, ở Tu Chân Giới được kính trọng cỡ nào, người khác đừng nói là đến gần, ngay cả xa xa gặp cũng không dám nhìn nhiều, đêm qua chịu nhục đến mức đó, vừa tỉnh lại đánh chết nàng còn tính là nhẹ, còn nàng thì hay rồi, làm như chưa xảy ra chuyện gì, còn không biết liêm sĩ mà dán đến gần Mộc Thanh.
Bất quá không nằm sấp trên đùi Mộc Thanh được bao lâu, một cổ lực đạo vô hình đã kéo nàng ra, không cho nàng đến gần nữa.
Bạch Xu sững sờ, lăn hai vòng mới lấy lại tinh thần, nàng chưa từ bỏ ý định lập tức bò đến, đáng tiếc ngay cả đến gần Mộc Thanh cũng không được, nàng thật sự không có liêm sĩ, lăn hai vòng ăn vạ, dùng sức làm ầm ĩ, ồn ào nói:” Đói bụng, muốn ăn.”
Mộc Thanh mắt điếc tai ngơ, đạm nhiên thong dong không hề mở mắt.
Nắm lông trắng lại lăn lộn, một chút cũng không chê trên mặt đất bẩn:” Một ngày chưa ăn gì, đói…”
Nghiệt chướng này chỉ có nhắc tới ăn uống mới có thể nói chuyện lưu loát, bộ dạng lưu manh đanh đá, thật sự không đem chuyện tối qua để trong lòng, quả thực vô liêm sỉ.
Bất luận nàng nháo thế nào, Mộc Thanh vẫn không đáp lại, cho đến lúc nàng đói lã ngồi phịch trên mặt đất, không còn sức lực kêu la nữa Mộc Thanh mới kết thúc tĩnh tọa, bất quá sau đó cũng không chuẩn bị thức ăn mà chỉ cho con thỏ ăn hai cái củ cải rồi ra ngoài.
Lúc ra ngoài nàng lập kết giới cho gian nhà, Bạch Xu không thể đi theo chỉ có thể giương mắt nhìn. Bạch Xu tức giận, không nghe theo không buông tha nhưng rồi lại không cách nào khác, cuối cùng vẫn chỉ có thể yên tĩnh ở trong phòng, bởi vì quá đói, nàng còn đoạt lấy một cái củ cải của con thỏ mà ăn, trái lại rất biết chọn quả hồng mềm mà niết, suốt ngày quát tháo khi dễ kẻ yếu hơn mình.
Con thỏ không dám phản kháng, nó run rẩy kéo lấy cái củ cải còn lại đến dưới gầm giường, ẩn nấp mà ăn.
Mộc Thanh là đi ra ngoài tắm, đêm qua ra mồ hôi trên người dính nhớp một ngày, thực sự chịu không nổi nên vẫn phải vào sơn động tắm rửa, nàng ở đây tắm gần một canh giờ, lại ở bên ngoài hồi lâu, thẳng đến nửa đêm mới trở về.
Lúc đó nắm lông trắng nằm ngửa thẳng tắp trên mặt đất, ngủ như chết.
Nàng thu liễm thần sắc, rũ mắt nhìn xuống, cuối cùng không quản, tùy ý Bạch Xu ngủ một đêm trên mặt đất, nghiệt chướng này lông dày, ngủ trên mặt đất mỗi ngày cũng không sao.
Ngày hôm sau trời quang, càng ấm áp hơn so với ngày thường.
Bạch Xu đến lúc trời sáng bừng mới tỉnh, nàng lười nhác xoay người nằm sấp, sau đó chậm chạp đứng thẳng người.
Mộc Thanh đã thức dậy từ sớm, lúc này bưng thức ăn đến, vô thanh vô tức đặt thức ăn lên bàn, cũng không gọi Bạch Xu đến ăn. Bạch Xu da mặt còn dày hơn so với tường thành, bật người nhảy đến trên bàn, nàng thực sự không chút khách sáo, nhìn thấy Mộc Thanh múc một chén cháo đặt trên bàn lúc này liền thò đầu vào chén mà ăn.
Lúc sắp ăn xong, nàng đẩy chén đến trước mặt Mộc Thanh:”Còn muốn ăn.”
Mộc Thanh khẽ nâng mí mắt, trầm mặc không lên tiếng mà thêm cháo.
Nghiệt chướng này sáng nay khẩu vị tựa hồ không tốt lắm, sau khi ăn xong không tiếp tục đòi ăn nữa mà chui vào trong lòng Mộc Thanh, vừa chui vừa nói:”Đau…”
Mộc Thanh đưa tay ngăn lại:” Tránh ra một chút.”
Nàng thuận thế ngậm lấy ngón tay của Mộc Thanh, nằm ngửa lên, dùng chân trước vỗ vỗ cái bụng, nghẹn một hồi mới trầm thấp nói:”Chỗ này đau — “