Chương 59: Biến cố
Ánh trăng ảm đạm, toàn bộ thành An Dương đèn đuốc tiêu điều, bóng cây lay động bên đường, gió nhẹ từng cơn.
Tiểu nhị trong quán trọ gọi một nam nhân cường tráng đến, hai người cố sức đổi hai thùng nước nóng cho phòng số một, sau đó lại tay chân lanh lẹ cho thêm xà phòng rồi vội vàng đi ra ngoài, từ đầu đến cuối không hề nói một câu, càng không dám nhìn về phía chiếc giường trướng rũ màn che.
Dù sao làm việc ở quán trọ nhiều năm, mọi người ở đây đều rất thông minh, nên làm gì không nên làm gì trong lòng biết rõ.
Cho đến lúc cửa phòng đóng lại, bức màn mới lay động, nhưng biên độ dao động không lớn.
Mộc Thanh vẫn được Bạch Xu ôm vào trong ngực, chấp nhận thần lực đối phương truyền vào nhằm giảm bớt phản phệ do linh lực hỗn loạn, cả người nàng không chút sức lực, tâm trí rối bời, giống như kẹt giữa bịu gai, khó lòng thoát ra được.
Tất cả thuộc về quá khức bỗng chốc trở nên rõ ràng chỉ như mới hôm qua, nhưng rốt cuộc đã ba nghìn năm trôi qua, thời gian thấm thoát hôm nay chung quy không giống với khi đó.
Xúc cảm nóng ẩm từ sau tai dần dời sang bên gáy, rồi đến bờ vai ngọc bạch… nàng khép hờ đôi mắt không đáp lại, người phía sau cũng không nói lời nào.
Mồ hôi mặn đắng xen lẫn một loại hương vị của tuyết giữa rừng tùng, sạch sẽ tinh khiết vẫn giống như trước đây, chưa từng thay đổi. Bạch Xu có chút tham luyến vùi mặt vào cổ nàng, đôi môi đỏ khẽ lướt qua, khiến Mộc Thanh khó nhịn mà kéo thẳng sống lưng.
Y phục hỗn loạn được cởi ra, khoát lên cánh tay, chỉ còn sót lại nội sam đơn bạc. Nội sam bị mồ hôi thấm ướt, dán sát vào da thịt, làm nổi bật những đường cong lả lướt của cơ thể, cho đến bây giờ Mộc Thanh luôn cao ngạo đứng đắng, chưa từng bộc lộ bản thân, việc ăn mặc cũng vô cùng bảo thủ, trong ba tầng ngoài ba tầng, nhưng Bạch Xu đã từng nếm trải hương vị, tất nhiên biết bên trong là dáng vẻ gì.
Bạch Xu in một nụ hôn lên cổ Mộc Thanh, giây lát sau lại dừng trên bờ vai nõ nà như ngọc.
Cảm giác đau đớn khiến Mộc Thanh thở dốc, bàn tay đang bắt lấy cánh tay đối phương càng siết chặt hơn.
“Sư tôn…” Bạch Xu thân mật nằm lên người nàng, thấp giọng gọi nàng, hơn nửa còn cố ý đè thấp giọng nói, nửa là làm càn nửa là ẩn nhẫn, bao hàm thâm ý.
Đêm nay Bạch Xu không nói gì cũng không làm gì, mà chỉ thân mật từng tiếng gọi nàng, không ngừng không nghỉ.
Mộc Thanh khắc chế, chỉ chốc lát đã buông tay, lặng lẽ tựa vào đối phương.
Bạch Xu vẫn không thay đổi bản tính thích đi quá giới hạn, nhìn thấy thái độ của nàng, được một tấc lại muốn tiến một thước mà ngẩng đầu, đôi môi ấm áp dời đến bên tai nàng, nửa gần nửa xa. Hô hấp rất nhẹ, rồi lại nóng bỏng kinh người, nóng đến trái tim Mộc Thanh đập loạn nhịp, muốn không cảm nhận được cũng rất khó, cảm giác ướt nóng quá dày vò, nàng dần cảm thấy vô cùng khó nhịn.
Gió thổi vào từ khung cửa sổ, nhưng vẫn không thể hé mở được bức màn, ánh nến vụt sáng, đón gió lay động nhưng không hề bị thổi tắt, trái lại càng sáng sủa hơn. Ánh sáng vàng tràn ngập căn phòng, ảm đạm, áp lực, mơ hồ có thể thấy được bóng dáng của hai người trên giường đang tựa sát vào nhau, Mộc Thanh nằm trong lòng Bạch Xu đột nhiên ẩn nhẫn mà ngẩng đầu lên, khẽ nâng cằm, lồng ngực phập phồng bất định.
Cuối cùng linh lực hỗn loạn trong thân thể đã bị áp chế, cảm giác thống khổ dày vò cũng có thể kết thúc, vì thế cả người nàng thoát lực, chỉ có thể vừa thở dốc vừa cố sức ngăn chặn hô hấp rối loạn của bản thân.
Trên cổ nàng đã phủ đầy mồ hôi, y phục đã ướt đẫm không ra hình dạng, cổ áo rộng mở để lộ ra da thịt trơn bóng trắng nõn bên trong, mồ hôi ướt dính phút chốc chảy xuống, thoáng chốc trượt vào lớp áo, chỉ để lại một vệt nước mờ nhạt.
Bạch Xu ôm nàng chặt hơn, hồi lâu sau mới mềm nhẹ lau đi mồ hôi trên xương quai xanh, ngón tay không ngừng vuốt ve, dời xuống một tấc lại một tấc, cử chỉ thân mật.
Mộc Thanh không đáp lại cũng không ngăn cản, nàng cần thời gian để bình tĩnh, thậm chí lúc Bạch Xu tiếp cận nàng vẫn âm thầm chấp nhận, cho đến khi nghiệt đồ lỗ mãng xong nàng mới mệt mỏi hỏi: “Ngươi đã làm gì?”
Dĩ nhiên việc nàng muốn hỏi chính là Bạch Xu làm thế nào để cứu nàng, nghịch thiên sửa mệnh, cũng không biết nghiệt đồ này rốt cuộc đã làm như thế nào.
Tuy rằng trong đầu vẫn còn rất hỗn loạn, đủ loại ký ức đột ngột kéo đến không giống như thuộc về bản thân nàng mà giống như ảo giác, nhưng nàng đã nhớ ra, cũng nhớ rất rõ bản thân đã ngã xuống tại Côn Sơn, cho nên không hiểu vì sao hiện tại nàng vẫn còn sống.
Bạch Xu cũng không trả lời, đôi môi mỏng hôn nhẹ lên má nàng, có thâm ý khác hỏi: “Sư tôn nhớ ra rồi?”
Mộc Thanh không lên tiếng, xem như cam chịu.
“Sao lại lãnh đạm như vậy…” Bạch Xu không quá hài lòng trước phản ứng của nàng: “Đã lâu như vậy rồi, sư tôn không nhớ bản điện hạ sao?”
Bạch Xu ngôn ngữ càn rỡ, không chút quy tắc, thoạt nghe thì có vẻ rất tôn sư trọng đạo, kỳ thực mỗi câu mỗi chữ đều rất lỗ mảng.
Mộc Thanh đã quen rồi, nên cũng không tính toán với nàng ấy, nàng tính tình lạnh nhạt, cho nên xem như không thấy hành vi cố ý khiêu khích của nàng ấy.
Chỉ đáng tiếc Bạch Xu xưa nay chưa bao giờ là một người giữ đúng bản phận, thấy nàng giả vờ bình thản trái lại càng thêm làm càn, yên lặng ôm chặt vòng eo của Mộc Thanh, đầu tiên là kéo vào trong lòng, sau đó sửa thành ôm chặt từ phía sau.
Mộc Thanh rũ mi, vô thức muốn ngăn cản hành vi của nghiệt đồ, nào biết Bạch Xu đột nhiên bắt lấy tay nàng, mười ngón đan nhau, nắm chặt đến mức khó có thể tách rời.
Bạch Xu lại không ngừng hôn lên cổ nàng, triền miên không dứt.
Các nàng đều đã nhớ lại quá khứ, hiện tại mỗi một cử chỉ thân mật đều trở nên vô cùng quen thuộc, đã từng giao hòa khắng khít, những chuyện cũ hoang đường đáng xấu hổ vốn dĩ bị vùi lấp trong bóng tối hôm nay tái hiện, bại lộ dưới ánh nến mờ nhạt.
Loại cảm giác ăn mòn xương cốt này đã ngấm vào thân thể, không cách nào quên đi, giống như mặt nước bình lặng nổi lên gợn sóng, nó sẽ không ngừng lan rộng, mà nay cảm nhận một lần nữa, những ngày đêm trong quá khứ không ngừng tái hiện, quanh quẩn không tiêu tan.
Rung động khắc vào xương tủy không cách nào biến mất, cũng không chịu an phận ngủ đông, nắm thật chặt siết chặt chăn đệm dưới thân, mũi chân giẫm lên chăn bông, nhẫn nại không lên tiếng.
Bạch Xu không nhanh không chậm, làm càn đủ rồi mới bắt đầu kể rõ ngọn nguồn.
Năm xưa Mộc Thanh chỉ còn lại một phần hồn phách không trọn vẹn, Bạch Xu chỉ có thể bất đắc dĩ nuôi dưỡng nàng trong cơ thể của chính mình, chờ đến khi tìm được toàn bộ các mảnh hồn phách, lúc này mới đắp nặn thân thể cho nàng, nhưng quá trình cực kỳ gian nan, mất rất nhiều năm mới thành công.
Bạch Xu không nói quá chi tiết, mà chỉ kể một cách qua loa.
Thu thập hồn phách tái tạo cơ thể không phải chuyện dễ dàng, huống hồ Mộc Thanh không phải người bình thường, muốn làm được những việc này tất nhiên phí không ít tâm lực, hi sinh không ít.
Hơn ba nghìn năm…
Mộc Thanh mím môi, nhớ lại tình cảnh lúc nàng nhặt được nghiệt đồ ở Côn Sơn, cùng với việc Bạch Xu đã không có nguyên đan.
Những chuyện này tất nhiên đều liên quan đến nàng.
Thân thể được Bạch Xu tái tạo cũng không phải thân thể trước kia của nàng, đồng thời cũng tái tạo toàn bộ nhân sinh của nàng, lúc nàng còn là trẻ sơ sinh nằm trong tã lót, Bạch Xu bởi vì nghịch thiên sửa mệnh suýt chút nữa đã dầu hết đèn tắt, vì vậy đành phải đưa nàng đi, sau đó một mình trở về Côn Sơn tuyết đọng quanh năm chờ ngủ đông. Bởi vì thần lực hỗn loạn tổn thương quá nặng, sau khi tỉnh lại Bạch Xu không chỉ mất đi ký ức mà còn biến trở lại hình dạng bản thể, hơn nữa thu nhỏ, cuối cùng được một con tuyết hồ ra ngoài kiếm ăn xem là con nhỏ mà ngậm về hang.
Trấn Hồn Thạch của Liễu Thu Nương ở Huyện An Bình là Bạch Xu để lại cho Mộc Thanh, viên đá đó ban đầu không phải Trấn Hồn Thạch mà chỉ là một viên đá ẩn chứa thần lực của nàng nhằm che chở Mộc Thanh mà thôi, đồng thời cũng để ngày sau nàng dễ dàng dựa vào nó mà tìm được Mộc Thanh. Năm xưa Bạch Xu mang Mộc Thanh đến gửi nuôi ở một gia đình tại Giang Bắc, thầm nghĩ chờ bản thân khôi phục sẽ đến đón người ai, nào ngờ một lần từ biệt chính là nhiều năm như vậy, viên đá cũng không biết vì sao bị thất lạc.
Về sau rất nhiều việc không thể dự đoán được, rồi tất cả lại vô cùng trùng hợp, Mộc Thanh bước lên con đường tu luyện, nợ ân tình của Lục gia vốn là tu chân thế gia của Giang Bắc, sau này gia nhập Phượng Linh Tông, cơ duyên xảo hợp gặp lại Bạch Xu ở Côn Sơn.
Rất nhiều chuyện dường như đã được định trước, đi một vòng lớn cuối cùng vẫn quay về điểm ban đầu.
“Ngươi nhớ lại từ khi nào?” Mộc Thanh hỏi.
Bạch Xu trả lời: “Chưa bao lâu, luôn gián đoạn, ký ức không hoàn chỉnh.”
Nghịch thiên sửa mệnh phản phệ quá nặng, sao có thể dễ dàng khôi phục, lúc trước suýt nửa mất đi nửa cái mạng, sau khi gặp phải Mộc Thanh cũng trải qua vô số lần sinh tử trước mắt.
Mộc Thanh xưa nay ít nói, lúc này cũng không lên tiếng.
Bạch Xu cũng không nói nhiều, lặng lẽ nửa khắc sau đó ôm nàng đi tắm rửa.
Bị linh lực hỗn loạn dằn vặt một phen, Mộc Thanh cực kỳ mệt nhọc, lại cộng thêm việc chìm đắm trong những lời nói của Bạch Xu, nàng không có tinh thần đến cự tuyệt, mà chỉ phối hợp vào trong nước, cẩn thận tắm qua một lần.
Nàng còn đang suy nghĩ chuyện trước đây, dù sao cũng mới vừa nhớ lại, đả kích thực sự quá lớn, mặc dù đã qua rất nhiều năm nhưng rất nhiều chuyện vẫn còn rõ ràng trước mắt.
Bạch Xu vẫn ôm nàng từ phía sau, vóc nước lên vai nàng, thấp giọng hỏi: “Sư tôn đang suy nghĩ chuyện gì?”
Mộc Thanh không phủ nhận, chỉ ừ một tiếng.
Bạch Xu không đi xuống hỏi nữa, cũng không quấy rầy nàng mà chỉ đưa tay khuấy động mặt nước.
Mặt nước nổi lên gợn sóng, một vòng lại một vòng.
Số lần hai sư đồ giống như lúc này có thể đếm trên đầu ngón tay, nhưng sau khi đoàn tụ chung quy có điều bất đồng, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, tiếng nước không ngừng nghỉ rơi vào trong tai, tựa như đang khuấy động đáy lòng.
Mộc Thanh rĩ mắt nhìn mặt nước.
Có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của hai người phản chiếu trên mặt nước, chẳng qua bởi vì gợn sóng nên nhìn không rõ mà thôi.
Bạch Xu dừng động tác, không khuấy động mặt nước nữa để nó dần trở nên bình lặng, nàng chậm rãi nâng tay lên, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng, từng giọt nước theo mu bàn tay và cánh tay chảy xuống, tí tách tí tách — hòa vào trong thùng tắm, gợn nước mơ hồ…
Hơi nước bốc lên khiến Mộc Thanh hoảng hốt trong chốc lát.
Dưới mặt nước, bàn tay của Bạch Xu từ sau thắt lưng của nàng trượt về phía trước, rồi chậm rãi dừng trên bụng nhỏ săn chắc, không bao lâu lại chậm rãi trượt lên.
Mộc Thanh thấp giọng nói: “Bạch Xu…”
Người phía sau lại không lập tức đáp lời, cũng không dừng động tác, tay còn lại trong nháy mắt này mềm nhẹ vuốt ve cần cổ mẫn cảm của nàng, ngón tay ẩm ướt trượt nhẹ qua yết hầu.
Mộc Thanh vô thức nuốt một ngụm nước bọt, yết hầu khẽ động.
Ngón tay thon dài của Bạch Xu tiếp tục trượt xuống, dừng ở trước ngực nàng, rồi lại đi xuống, cuối cùng dừng ở vị trí trên mặt nước.
Bóng đêm thâm trầm, không gian vắng lặng không chút âm thanh, chỉ có hô hấp nhẹ như kim rơi của đối phương.
Có lẽ vì nước quá nóng, thái dương của Mộc Thanh đã chảy đầy mồ hôi.
Bạch Xu hồi lâu mới trả lời: “Ừ…”
Mộc Thanh rũ mắt nhìn mặt nước, đang muốn mở miệng nói chuyện, kết quả đối phương đột nhiên nâng thắt lưng xoay người nàng lại, sau đó áp sát, dùng đôi môi nuốt hết những lời nàng muốn nói.