Đồ Đệ Có Liêm Sỉ – Chương 57

Chương 57: Hiện thân

 

Ngô Thủy Vân từ nguy hiểm nhặt về một cái mạng, hắn không khỏi sợ hãi, cho rằng bản thân có thể giúp đỡ nào ngờ đám người này thực lực kinh khủng như vậy, tùy tiện một chiêu cũng có thể lấy mạng hắn, nếu không phải Mộc Thanh ngăn cản, hiện tại hắn đã nằm trên mặt đất. Ngô Thủy Vân kinh hãi, vì thế càng thêm cẩn trọng.

Mộc Thanh không để ý đến Dung Nguyệt mà chỉ đề phòng người mặc áo đen.

Người áo đen trầm tĩnh, không nóng nảy như Dung Nguyệt. Mộc Thanh không biết vì sao những người này phải gây họa ở thành An Dương, lần này xuất hiện lại có mục đích gì, bày ra cục diện lớn như vậy tất nhiên không phải dễ dàng giải quyết, nàng yên lặng cầm trường kiếm, ánh mắt trầm xuống.

Dung Nguyệt có chút đáng ghét, thấy nàng không phản ứng liền yểu điệu đến gần, vòng eo thon thả chuyển động, nét cười xinh đẹp, nàng ta rũ mắt nhìn túi vải, hàm ý sâu xa, nụ cười đột ngột nhạt đi vài phần, trong lòng biết rõ bên trong chứa thứ gì những vẫn cố ý làm như không biết.

“Sao tôn thượng lại không nói lời nào?” Nàng ta ôn nhu nói, đồng thời chậm rãi đến bên cạnh Mộc Thanh, dường như lơ đãng thân cận, đôi mắt hoa đào khép hờ, ánh mắt như nước nhìn về phía Mộc Thanh: “Là lòng có tâm sự, hay là không muốn nhìn thấy ta, cảm thấy phiền chán sao?”

Dung Nguyệt cũng tự mình hiểu lấy, Mộc Thanh luôn đứng đắn nghiêm túc, chán ghét nhất chính là hành vi giả vờ giả vịt này, dĩ nhiên cũng chướng mắt tác phong của Dung Nguyệt, chẳng qua không biểu hiện ra mặt mà chỉ lãnh đạm tránh sự tiếp xúc của đối phương, nàng lãnh đạm nói: “Tự trọng.”

Dung Nguyệt lại bật cười, hoàn toàn không để tâm lời nói của nàng, không có mắt mà tiếp tục đến gần, dường như sắp dán sát lên người Mộc Thanh, nàng ta trầm giọng nói: “Tôn thượng đối với tạp chủng kia cũng là như vậy sao, lúc nàng dĩ hạ phạm thượng, ngươi cũng sẽ nói những lời này? Đã lâu như vậy rồi, vẫn lạnh đạm tổn thương người khác, chỉ lo lắng cho tạp chủng kia, tôn thượng luôn nặng bên này nhẹ bên kia, vô cùng bất công.”

Một người xa lạ đến gần như vậy khiến Mộc Thanh không khỏi nhíu mày, vẻ mặt lạnh nhạt, không hề muốn phản ứng.

Nàng căn bản không biết bản thân và đám người Dung Nguyệt đến cùng là có quan hệ gì, vì sao lại đi đến bước đường ngày hôm nay, trong tiềm thức nàng không muốn có dính dán gì đến bọn họ.

Có lẽ vẻ lãnh đạm của nàng quá chói mắt, ý cười trên mặt Dung Nguyệt chợt ngưng đọng, nàng ta thay đổi sắc mặt, trong mắt hiện lên vẻ tối tăm.

Nhưng cuối cùng vẫn không có hành động gì, mà chỉ lui về đứng bên cạnh người áo đen.

Người áo đen trước sau vẫn luôn bàng quan, không quan tâm cũng không quản thúc Dung Nguyệt, ngay cả một câu cũng chưa từng nói. Hiển nhiên, người áo đen là chủ nhân nhưng Dung Nguyệt dường như không hề kiêng kỵ, hành vi quá mức càn rỡ.

Mộc Thanh thu hất những chi tiết này vào đáy mắt, trong lòng sinh ra nghi vấn, lập tức nhớ đến đoạn đối thoại vừa rồi với nam nhân mang mặt nạ, đám người này cùng chung một giuộc, nhưng dường như không hòa thuận với nhau…

Trong lúc nàng suy tư, bên kia Giang Lâm bởi vì muốn che chở A Lương thực lực thấp mà bị ma vật nhân cơ hội đánh lén, lúc này cổ họng tanh ngọt, phun ra một ngụm máu tươi, thân thể thoáng chốc đau đến tê tâm liệt phế, nhưng ngay cả cơ hội thở dốc cũng không có, cho dù bị thương cũng không thể nghỉ ngơi mà chỉ có thể miễn cưỡng tiếp tục đối phó ma vật.

A Lương tuổi còn nhỏ, chưa từng gặp tình cảnh này, hơn nữa lần đầu tiên nhìn thấy sư tôn nhà mình bị đánh thành như vậy, trong ấn tượng của hắn các trưởng lão trong tông môn đều là cường giả có thể hô mưa gọi gió, hiện tại tất cả mọi người bị buộc vào đường cùng, quả thực chật vật đến cực điểm, hắn hoảng loạn nhanh chóng giúp sư tôn chống đỡ ma vật.

Tiểu tử này điểm xuất phát là tốt nhưng hắn chỉ là một tiểu đệ, ở loại thời điểm này chung quy vẫn trở thành gánh nặng, không những không giúp được Giang Lâm trái lại còn gây thêm phiền phức, làm hại Giang Lâm hai mặt thụ địch.

“Đừng chạy loạn, hoảng hốt cái gì!” Giang Lâm quát lớn, một bên cố sức chém giết ma vật đáng sợ không ngừng kéo đến, một bên kéo A Lương đến bên cạnh để che chở.

Trên người nàng có không ít vết thương, y phục màu xanh đã bị nhuộm thành màu đỏ, máu chảy đầm đìa.

Giang Lâm là y tu, hoàn toàn am hiểu thực chiến, khám và chữa bệnh thì rất giỏi nhưng giao đấu thì thật không xong, huống hồ những ma vật này có chuẩn bị mà đến, quả thực vướng tay vướng chân.

A Lương nóng nảy, nhưng vẫn nghe lời mà bình tĩnh lại, ngăn địch trước rồi lại nói.

Đáng tiếc đúng lúc này một con quái vật thân rắn đầu chim ưng phun ra ngọn lửa màu đen nhắm thẳng vào Giang Lâm, lúc nó sắp tiếp cận thì thân thể đột nhiên phóng đại, há cái miệng to như chậu máu muốn cắn Giang Lâm.

Nhìn thấy tình huống nguy cấp, nhưng lại không kịp ứng cứu, A Lương chỉ có thể vô thức hô lên: “Sư tôn cẩn thận!”

Nhưng mà lúc này xung quanh Giang Lâm tràn đầy ma vật, nàng không thể phân tâm ứng phó con quái vật kia mà chỉ có thể vận chuyển linh lực dựng kết giới nhằm che chắn, nhưng vẫn vô dụng, chỉ trong phút chốc kết giới đã bị quái vật phá vỡ.

Cũng ngay lúc này, Thanh Hư ở phía đối diện cắn răng một cái, bất chấp an nguy của bản thân trực tiếp phóng thanh đao trong tay, hung ác chém con quái vật tập kích Giang Lâm thành hai nửa.

Chiêu này cực kỳ tổn hao linh lực, hơn nữa bản thân Thanh Hư cũng bị bao vậy, cứu người khác nhưng cũng đồng thời đẩy bản thân vào hiểm cảnh, Giang Lâm thoáng chốc ngẩn người, không ngờ rằng Thanh Hư sẽ làm như thế.

Nhưng càng khiến nàng kinh ngạc chính là Thanh Hư ra sát chiêu mạnh mẽ thô bạo, chỉ vài ba chiêu đã gần như giết hết ma vật xung quanh, sau đó lập tức đến giúp sư đồ các nàng.

Thanh Hư từ trước đến nay không chút dịu dàng, nhìn thấy thứ thiếu đạo đức là Giang Lâm lúc này còn phân tâm, nàng liền nổi giận nói: “Muốn chết sao, còn không đánh!”

Ngọc Hoa ở bên cạnh không bận tâm đến các nàng, ứng phó thành thạo không quá cực lực, nàng nhìn về phía Mộc Thanh, không khỏi nhíu mày.

Người của các tông phái cơ bản đều bị bao vây ở chỗ này, mọi người đồng lòng chống lại ma vật, ngay từ đầu còn có thể khống chế được cục diện nhưng mắt thấy ma vật càng ngày càng nhiều, giết một con đến một đôi, thực sự triền miên không dứt, mọi người không khỏi hoảng hốt, bắt đầu trở nên khẩn trương, không dám có nửa phần sơ suất.

Người áo đen không quan tâm tình huống bên kia, mà chỉ chắp tay quan sát, người đó chậm rãi bước đến trước mặt Mộc Thanh, dáng vẻ nhàn nhã không nhanh không chậm nói: “Tôn thượng có vẻ không hề nóng lòng, cũng không lo lắng.”

Mộc Thanh sẽ không bị những người này dắt mũi, nàng liếc nhìn về phía nhóm người Giang Lâm, thấy tất cả mọi người có thể tạm thời chống đỡ, đạm nhiên trả lời: “Các hạ tất nhiên đã có sắp đặt từ trước, nóng lòng lo lắng cũng vô dụng.”

Người áo đen mỉm cười, giọng nòi khàn đục đặc biệt khó nghe, giống như có thứ gì đó kẹt trong cổ họng, không thể phun ra.

“Rất có lý.” Người đó mỉm cười, chắp tay sau lưng: “Xác thực như vậy.”

Cả người che đến kín kẽ, giọng nói bị hủy hoại thành bộ dạng này, nhìn không ra nam nữ, Mộc Thanh muốn tìm ra manh mối từ hình dạng tay của người này nhưng nào ngờ bàn tay lại đeo bao tay đen, toàn thân trên dưới đều bị che kín.

Trong tiềm thức Mộc Thanh không thích người này, trong lòng có một loại cảm giác quái dị nói không nên lời, nàng vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó giống như đã từng quen biết nhưng rồi lại không thể nhớ ra, có lẽ nàng và đối phương từng có không ít tiếp xúc, hoặc là đã xảy ra chuyện gì đó khó có thể quên, nhưng bất kể nàng cố gắng hồi tưởng như thế nào cũng không tìm được ký ức có liên quan.

Người áo đen nhận thấy sự dị thường của nàng, ánh mắt u ám: “Tôn thượng đang suy nghĩ gì?”

Mộc Thanh cũng không giấu diếm, trực tiếp nói: “Bản quân đã từng gặp ngươi.”

Ngữ điệu khẳng định, nói ra mà không cần nghĩ ngợi.

Người áo đen là người quen cũ của nàng, nên ý nàng dĩ nhiên không phải nói là trước đây từng gặp mà lần những năm gần đây nhất định đã gặp, tuy rằng không nhớ ra nhưng không hiểu sao nàng chắc chắn là như vậy.

Cảm giác có đôi khi chuẩn xác hơn cả mắt thấy tai nghe, Mộc Thanh không nhận ra đối phương là ai, cho dù người này nói ‘nhiều năm không gặp’, nhưng nàng vẫn tin chắc là đã gặp gần đây, không phải cái gọi là ‘nhiều năm’.

Người áo đen dừng một chút, đại khái không đoán được phản ứng của nàng, rồi lại lập tức thấp giọng mỉm cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận, xem ra không hề lo lắng nàng sẽ phát hiện ra điều gì.

“Sao tôn thượng không hỏi xem tại sao ta lại đến An Dương, mục đích là gì?” Đôi mắt là thứ duy nhất lộ ra bên ngoài, lúc này trong mắt mang theo ý cười, chẳng những không có chút khẩn trương hoặc là tức giận ngược lại còn có phần vui vẻ, dường như tâm tình rất tốt.

Giọng điệu thoải mái này giống như đang đùa mèo đùa chó, tay cầm thức ăn, miệng gọi vài tiếng, dẫn dụ Mộc Thanh mắc câu.

Mộc Thanh đáp lại bằng sự hờ hững, không dự định trả lời, nàng giương mắt nhìn Dung Nguyệt, ánh mắt tiếp xúc, sau đó mới đạm nhạt trả lời: “Hỏi, các hạ sẽ nói sao?”

Người áo đen tiến lên nửa bước, càng đến gần nàng hơn, lập tức nói: “Sẽ không.”

Mộc Thanh nhìn quét qua người này, đồng thời âm thầm che chở Ngô Thủy Vân ở bên cạnh, nếu đã như vậy nàng cũng không tiếp tục dây dưa cùng bọn họ nữa, mà trực tiếp xuất chưởng đánh tới. Nàng hoàn toàn không nương tay, mỗi chiêu đều nhắm thẳng vào yếu điểm, lúc người áo đen né tránh lại đột ngột xuất kiếm, lưỡi kiếm lướt qua sườn mặt của đối phương, phút chốc cắt đứt một chùm tóc.

Người áo đen hiển nhiên không ngờ nàng sẽ đột nhiên hành động, dù sao Mộc Thanh xưa nay không phải người xung động, hành sự cẩn thận, vẫn luôn thích dùng bất biến ứng vạn biến, lần này lại tùy tiện công kích, chẳng qua thực lực của người này hiện tại cao hơn Mộc Thanh nên mới có thể khó khăn tránh thoát một phen.

“Đây không giống tác phong của tôn thượng.” Người đó chậm rãi nói, ung dung ứng phó chiêu thức của Mộc Thanh, hơn nữa thoáng chốc bắt được trường kiếm: “Không muốn nói chuyện sao?”

Mộc Thanh vận chuyển linh lực đánh bật đối phương, trường kiếm cắt ngang, thuận tiện chém đôi ma vật vừa xông tới từ bên trái, rồi lại chỉ thẳng vào người kia: “Bản quân không lời nào để nói với các ngươi.”

Mặc kệ là người áo đen, nam nhân mang mặt nạ hay là Dung Nguyệt, không ai là người tốt, nhiều lời vô ích cùng bọn họ chính là lãng phí thời gian, Mộc Thanh biến sắc, dùng phù chú ném về phía đối phương, đồng thời kết trận.

Thực lực của nàng vẫn phải có, mặc dù kém xa lúc trước nhưng danh hào đệ nhất tông sư không phải thổi phồng, tuy rằng không địch lại người áo đen nhưng cũng không đến mức bó tay chịu trận.

Huống hồ trong túi vải còn cất giấu một con hồ ly thực lực sâu không thấy đáy, nghiệt chướng giờ phút này vô cùng thông minh, âm thầm giúp đỡ nàng.

Một người cộng thêm một hồ ly, nào dễ dàng đối phó.

Người áo đen lúc này đã nhận thấy, vẻ ung dung trên mặt giảm đi một phần, lập tức phất tay chặn lại nhưng người đó đã đánh giá thấp nghiệt chướng trong túi vải, từ lúc Dung Nguyệt xuất hiện thì Bạch Xu đã nghẹn đầy bụng lửa giận không chỗ phát tiết nên lúc này trút hết lên người áo đen.

Chiêu này kết hợp hai loại sức mạnh từ hai người các nàng, quả thực rất mạnh, tức thì đánh người áo đen văng xa hơn một trượng.

Trong lúc giao đấu xưa nay Mộc Thanh không hề mềm lòng, quyết đoán tiếp tục truy kích, phối hợp cùng Bạch Xu.

Vô duyên vô cớ, có lẽ đã bị thứ gì đó ảnh hưởng, Mộc Thanh cảm thấy trong kinh mạch có một luồn linh lực đột ngột bộc phát, dường như bị chôn sâu đã lâu đột nhiên tỉnh lại.

Biến cố đến bất ngờ không kịp đề phòng, người áo đen hiển nhiên cũng đã cảm giác được, sắc mặt thoáng chốc trở nên trầm trọng, nhưng bởi vì khuôn mặt bị che kín nên không thể nhìn thấy mà thôi.

Dung Nguyệt đứng bàn quan xem kịch cũng cảm nhận được sự bất thường, vẻ mặt ngưng trọng, không thể tin tưởng mà nhìn về phía túi vải, nàng ta biết việc này nhất định có liên quan đến Bạch Xu liền không khỏi phẫn hận cắn môi, bật người sóng vai cùng người áo đen.

“Không ngờ còn có chuyện này, thật sự đã quá coi khinh tạp chủng này rồi.”

Túi vải cử động, hồ ly trắng ló đầu ra khỏi miệng túi, sau đó ngay lập tức nhảy ra ngoài, cơ thể bỗng nhiên biến lớn, thoáng chốc đã vồ Dung Nguyệt ngã nhào xuống đất.

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!