Chương 49: Lan tràn
Là Chu đại phu.
Hắn nhìn có vẻ rất chật vật, sắc mặt tái nhợt vài phần so với trước đó, trên người bị trói buộc bởi cấm chế giống như bị một tảng đá lớn đè nặng, không cho hắn chút cơ hội nào để trốn thoát.
Chu đại phu tướng mạo khắc khổ, tinh thần sa sút giống như mất hồn, hắn bước đi không nói một lời, dáng vẻ vô cùng cô độc, thoạt nhìn có chút bi thương.
Thấy hắn không chút ưu sầu cho tình cảnh hiện tại của bản thân, thái độ rõ ràng không bình thường, giống như đã hoàn toàn thay đổi, Mộc Thanh không khỏi hồ nghi, bất quá không lập tức hành động mà chỉ yên lặng quan sát nhóm người này.
Nàng không đuổi theo tiếp tục điều tra bởi vì sợ bại lộ hành tung dẫn đến rắc rối.
Cao tăng Phiêu Miểu Phong pháp hiệu Hoài Không, tu phật đạo, lấy từ bi làm gốc, là một người ngoan cố khó tiếp xúc, một khi chọc phải hắn sẽ rất phiền phức.
Vài năm trước Liễu gia ở Giang Nam xảy ra chuyện, chính là vị hòa thượng này xuống núi chủ trì đại cục, đối chọi với Thanh Hư lúc đó vẫn chưa gia nhập Phượng Linh Tông, lần đó Thanh Hư không chiếm được chút lợi thế nào, nếu không phải nàng và Thái Chân ra mặt, hắn đã dựa theo quy củ mang Thanh Hư về giam giữ ở Phiêu Miểu Phong.
Hoài Không cũng không phải người xấu, chẳng qua quá cố chấp phân rõ trắng đen, tự có quy tắc hành xử của bản thân. Cuộc đời Thanh Hư ghét nhất là người của Liễu gia, kéo theo đó cũng căm hận Hoài Không, nếu như để nàng ấy biết người này xuống núi, có lẽ sẽ vô cùng tức giận.
Đại trưởng lão và nhóm người Hoài Không rời đi, cũng không còn ai ra khỏi kết giới, xung quanh tĩnh lặng, thỉnh thoảng có gió thổi xào xạc, Mộc Thanh không ở lâu, nàng quyết định tạm thời rời khỏi đây, chuẩn bị tìm sư đồ Giang Lâm sau đó sẽ bàn tính.
Bạch Xu còn đang chờ dưới gốc cây, nàng ấy ẩn nấp rất kỹ, nếu không phải Mộc Thanh biết nơi này có người thì chưa chắc có thể phát hiện, nàng tựa lưng vào thân cây, một thân hắc bào trùm đến kín kẽ, cách quá xa nên không nhìn thấy khuôn mặt, chỉ mơ hồ nhìn thấy nàng đang nhìn theo phương hướng của nhóm người Hoài Không.
Bóng đêm thâm trầm khiến xung quanh trở nên tĩnh mịch, đồng thời cũng làm nổi bật khung cảnh Bạch Xu nhìn xa xăm, có lẽ là ảo giác của Mộc Thanh, không hiểu sao nàng lại từ trên người nghiệt chướng nhìn ra một chút thâm trầm.
Nhưng giây tiếp theo Bạch Xu nghiêng đầu nhìn thấy nàng lập tức bật người bước ra, không chút đề phòng trước sau như một.
Mộc Thanh cảm thấy bản thân suy nghĩ nhiều, có lẽ đã bị chuyện hôm nay làm hồ đồ rồi. Nàng kéo tay Bạch Xu, thấp giọng nói: “Không nên tùy tiện đi lại, cẩn thận bị phát hiện.”
Bạch Xu vẫn bộ dạng cũ, nắm lấy tay áo của nàng, một hồi mới nhỏ giọng nói: “Đợi rất lâu…”
Dáng vẻ thích náo loạn quen thuộc này làm nhạt đi sự nghi ngờ của Mộc Thanh vừa rồi, nàng không phản ứng Bạch Xu mà chỉ nhanh chóng dẫn người rời khỏi nơi này, đi tìm Giang Lâm.
Trên đường Bạch Xu hỏi: “Đi đâu?”
“Quán trọ.” Mộc Thanh nói, nàng thoáng nhìn mái tóc màu ngân bạch của Bạch Xu, suy nghĩ một chút liền biến nàng ấy trở lại dáng vẻ như lúc ở Phù Ngọc Sơn.
Bạch Xu không chút phản ứng, đi được một đoạn mới phút chốc biến về bản thể, dù sao ‘Bạch Xu’ đã quay về Phù Ngọc Sơn, ở lại thành An Dương chính là một con hồ ly trắng.
Nàng chỉ lớn hơn bàn tay, chiếc đuôi trắng xõa tung, dáng vẻ béo tròn.
Nàng thức thời như vậy lại khiến Mộc Thanh sững sốt, vẫn chưa kịp nghi hoặc nắm lông trắng đã ôm lấy tay áo của nàng để leo lên nằm sấp trên vai nàng, lười nhác lẩm bẩm: “Mệt mỏi quá, không đi nữa.”
Một hồi hóa thành người muốn mặc y phục, một hồi biến trở lại bản thân vì ngại đi bộ mệt nhọc, xác thực phù hợp với tác phong càn rỡ của Bạch Xu. Mộc Thanh nhặt y phục rơi đầy đất cất vào túi trữ vật, không chút hoài nghi mà tiếp tục đi về phía Đông, tùy ý Bạch Xu nhích tới nhích lui trên vai nàng.
Bạch Xu luôn cố ý vô tình dùng thân thể mềm mại cọ vào cổ nàng, hoặc là dùng chân trước còn không lớn bằng ngón tay để sờ soạng lung tung.
Biết đối phương luôn như thế, nên Mộc Thanh hoàn toàn không để bụng, mãi cho đến trước quán trọ nàng mới túm nàng ấy xuống nâng ở trong tay.
“Yên phận một chút, an tĩnh chờ đi.”
Lúc này mới có thể thanh tịnh.
Giang Lâm và A Lương đã chờ ở quán trọ, vì muốn che giấu tai mắt nên hai sư đồ tạm thời tách ra, hóa thành bách tính tầm thường. Mộc Thanh thay đổi thân phận, biến thành thương nhân bởi vì cửa thành bị phong tỏa nên không thể ra ngoài. Nàng thuê một gian phòng thượng hạng, trở về phòng đóng cửa lại, để Bạch Xu trong phòng rồi mới nhân cơ hội đi tìm Giang Lâm.
Bởi vì ôn dịch nên cổng thành đã bị phong tỏa, trong quán trọ có rất nhiều người, A Lương di dạo dưới lầu, Giang Lâm ở trong phòng điều chế thuốc, chờ Mộc Thanh đến thì lập tức kể lại những gì bản thân điều tra được.
Buổi chiều lúc Trần gia thôn xảy ra chuyện, trong thành An Dương cũng rung chuyển không nhỏ, Thái Nhất Môn liên tiếp bại lui, bị đánh đến mức không còn sức đánh trả, mà đối phương chính là nam nhân mang mặt nạ.
“Nhất định là người ở Vu Sơn Trấn lần trước, ngoại trừ hắn còn có thể là ai.” Giang Lâm nói, nàng ít nhiều có chút tức giận, từ ngay từ đầu cho đến bây giờ, tất cả mọi người đều bị đám người kia đùa giỡn xoay quanh, sao có thể nhịn được.
Mộc Thanh điềm tĩnh, không nóng nảy giống Giang Lâm, nàng cân nhắc kỹ càng rồi thuật lại tình huống, ngay cả chuyện của Chu đại phu cũng nói ra.
Giang Lâm không để tâm đến Chu đại phu, nhưng vừa nghe đến Hoài Không thì lập tức kinh ngạc nói: “Sao hắn lại đến?!”
Ân ân oán oán giữa Thanh Hư, Liễu gia và Hoài Không các nàng đều biết, Giang Lâm lại càng rõ ràng hơn những người khác, lúc đó Thanh Hư thiếu chút nữa bị Hoài Không bức chết tại Liễu gia, là được nàng chữa trị, hiện nay Thanh Hư cực đoan thống hận tất cả những người họ Liễu, Hoài Không không thể không có phần, nếu không phải vì hắn Thanh Hư đâu cần phải chịu nhiều đau khổ như vậy.
Tuy rằng xưa nay Giang Lâm và Thanh Hư không hợp nhau, nhưng những lúc như thế này Giang Lâm vẫn đứng về phía nàng ấy, nên không khỏi phỉ nhổ Hoài Không là con lừa ngốc, hắn quả thật là tai họa, thích làm giá, ra vẻ thế ngoại cao tăng nhưng cách xử sự lại khiến người ta ghê tởm, dối trá cùng cực.
Giang Lâm tính tình nóng nảy, hoàn toàn đối lập với Mộc Thanh tính tình lãnh đạm xuất trần, không nói được câu nào dễ nghe, cái miệng không buông tha người khác.
“Con lừa trọc này xuất hiện thì không có chuyện gì tốt lành, suốt ngày ba phải, không biết trong hồ lô bán thuốc gì, lại muốn ra ngoài hại ai.”
Mộc Thanh coi như bình tĩnh, không định tiếp lời nàng.
“Thanh Hư bên kia thế nào rồi?”
“Vẫn tốt.” Giang Lâm gói kỹ đan được đã điều chế, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, lại nói: “Ngày mai Ngọc Hoa sẽ đến đây.”
Chuyện này chỉ một mình Giang Lâm biết, là do Thái Chân truyền âm cho nàng, tạm thời vẫn chưa nói với Mộc Thanh và Thanh Hư. Không ngờ Ngọc Hoa sẽ đến, Mộc Thanh có chút bất ngờ, khó hiểu hỏi: “Có chuyện gì?”
Giang Lâm giải thích.
Tóm lại chính là chuyện lối vào ma giới bị phá vỡ, Thái Nhất Môn không dám giấu diếm nên đã gửi tin tức đến các đại tông phái, dù sao ma vật xuất hiện không phải chuyện đùa, những tông phái khác cũng rất coi trọng, đều sẽ phái người đến xem, nói dễ nghe là hỗ trợ, nói trắng ra là thăm dò tình hình.
Nhưng Thái Chân phái Ngọc Hoa đến đúng là ngoài dự đoán, Giang Lâm chưa từng nghĩ đến, ba người các nàng đều đang ở đây, bất cứ ai cũng có thể ra mặt, không nhất thiết phải phái Ngọc Hoa đến.
Có lẽ Thái Chân lo lắng là đúng, Giang Lâm và Thanh Hư đều là kẻ bất cần, Mộc Thanh quá mức lãnh đạm, không đủ khéo léo, Ngọc Hoa xưa nay làm việc ổn thỏa tin cậy có thể ứng phó người của các tông phái khác.
Nếu các đại tông phái đều sẽ đến đây, vậy Mộc Thanh các nàng phải thay đổi kế hoạch, tiếp tục che giấu hành tung sẽ rất bất tiện, ngược lại có thể nhân ngày mai xuất hiện cùng Ngọc Hoa, đến lúc đó có thể mượn danh Phượng Linh Tông để điều tra, như vậy sẽ thuận tiện hơn.
Suy nghĩ này rất đúng với ý của Giang Lâm, không lâu sau Thanh Hư truyền âm nói bản thân cũng có dự định này, tình huống hiện tại cơ bản đã điều tra rõ, tiếp tục che giấu sẽ gây bất lợi thậm chí làm mọi việc phức tạp hơn.
Hai người ăn ý không nói cho Thanh Hư biết việc Hoài Không đến thành An Dương, mà chờ nàng ấy tự mình phát hiện.
Mộc Thanh lặng lẽ trở lại gian phòng của mình, lúc đó Bạch Xu đang tản mạn ngồi trên giường chơi đùa thứ gì đó, nghiệt chướng thích biến tới biến lui, nàng đi ra ngoài một chuyến mà nàng ấy lại hóa thành người, chẳng qua lần này trên người lỏng lẻo khoác một bộ y phục.
Nghiệt chướng chính là đức hạnh này, không chịu thành thật mặc y phục mà chỉ lung tung khoác lên người xem như xong việc, y phục hỗn loạn, hai chân khẽ cong, đưa lưng về phía cửa.
Nhìn thấy Bạch Xu mặc y phục của mình, Mộc Thanh chợt dừng bước.
Bạch Xu xoay người lại, biết Mộc Thanh trở về. Dường như nàng có chút khó chịu, rồi lại giống như những lần trước, có lẽ là khô nóng khó nhịn, khóe mắt ửng hồng, xinh đẹp hơn nhiều so với son phấn chốn phàm tục.
Mộc Thanh lập tức đóng chặt cửa, khẽ mím môi thả chậm bước chân.
“Làm sao vậy?”
“Có hơi nóng.” Bạch Xu nói: “Khó chịu…” Cổ và xương quai xanh phủ một lớp mồ hôi mỏng, da thịt vốn dĩ trắng nõn cũng ửng hồng, xem ra là thật sự rất nóng.
Không phải Bạch Xu giả vờ, thần lực đang dần khôi phục nhưng thân thể có vấn đề nên khó có thể dung nhận được, cả người giống như bị lửa đốt, thần lực lan tràn khắp kinh mạch.
Mộc Thanh đưa tay dò xét, cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng, nàng không khỏi nhíu mày muốn đi tìm Giang Lâm nhưng lại bị giữ chặt.
Bạch Xu sau khi hóa thành người sức lực rất lớn, mặc dù Mộc Thanh có sự chuẩn bị nhưng chỉ một động tác đã bị kéo đến bên giường, có lẽ là nóng đến hồ đồ, Bạch Xu trực tiếp đè nàng dưới thân, còn thuận thế ôm chặt.
Ký ức của Bạch Xu vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, giờ phút này cũng không phải đang giả vờ đáng thương, nàng chỉ vô thức làm như thế bởi vì không muốn Mộc Thanh rời khỏi nàng nửa bước, lúc Mộc Thanh nâng tay muốn đẩy ra, nàng lập tức bắt lấy tay nàng ấy, đè xuống hai bên.
Nhiệt ý trong cơ thể thật ra cũng không đáng là gì, nhưng không biết vì sao giây phút nhìn thấy Mộc Thanh nhiệt ý đột nhiên thiêu đốt tận xương, khơi dậy một ít ký ức vô cùng kiều diễm.
Nàng chỉ nhớ lại một số việc, nhưng không hiểu vì sao lại trở thành thế này, Mộc Thanh trong trí nhớ đã không còn nữa, nhưng hiện tại nàng ấy lại ở ngay trước mặt nàng, rốt cuộc mất tìm lại được.
Mộc Thanh không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cho rằng nghiệt chướng lại nổi điên, phát sốt đến mất đi lý trí.
“Tránh ra.” Nàng giãy dụa rút tay ra: “Uống chút đan dược, ta lấy cho ngươi.”
Nàng muốn đẩy Bạch Xu ra, nhưng nàng ấy lại nghiêng người né tránh.
“Không uống, ta không sao.” Bạch Xu nằm phía trên, đôi mắt đen láy nặng nề như nước.
Mộc Thanh lãnh đạm dời mắt.
Lúc này trên lưng bỗng nhiên xuất hiện một cái đuôi, vô cùng quá phận mà quấn lấy nàng.
Có kinh nghiệp của vài lần trước, Mộc Thanh thấy nhưng không thể trách, dù sao mỗi lần nghiệt chướng đều như thế, không phải phát sốt thì chính là mọc đuôi, nhiều lần làm càn. Nàng không bận tâm, chỉ dùng một tay tìm lấy bình sứ, muốn đút cho Bạch Xu hai viên Ngưng Thần Đan để thanh tỉnh lại.
Trong lúc dây dưa, y phục vốn lỏng lẻo trên người Bạch Xu tản ra, nàng ấy trực tiếp cúi xuống dán sát vào cổ nàng, cảm giác ấm áp như có như không khiến Mộc Thanh nhất thời cứng đờ, vô cớ nghĩ đến chuyện xảy ra trong ngõ hẻm tối nay.
Bạch Xu thu tay ôm chặt lấy eo của nàng, đồng thời vùi mặt vào cổ nàng, nhiệt ý lan tràn.