Đồ Đệ Có Liêm Sỉ – Chương 45

Chương 45: Hồi tưởng

 

Máu từ cần cổ chảy xuống, để lại một vệt đỏ chói mắt.

 

Nhưng trong lòng Mộc Thanh không chút gợn sóng, kiếm trong tay không hề hả lỏng, mặc kệ kẻ điên trước mặt tự tìm đường chết, trường kiếm cũng không lui lại dù chỉ nửa phân.

 

Lúc trước nàng nói với A Lương ảo cảnh là giả, không thể xem là thật, nhưng thật ra mọi việc điều có căn cứ, ảo cảnh tuy là kẻ bố trận tạo ra nhưng lấy thất tình lục dục của người trong trận làm cơ sở, hoặc dùng những chuyện đã từng phát sinh trong quá khứ, hoặc là sự tiếp diễn của ký ức, hoặc là mong muốn trong lòng, đó mới là sức mạnh thực sự của Đại La Huyễn Cảnh, hoặc thật sự hoặc giả căn cứ quá khứ và chấp niệm trong lòng hư cấu thành ảo cảnh.

 

Sau khi trở về từ huyện An Bình, Mộc Thanh đã phát hiện rất nhiều điều bất thường, khởi điểm nàng cho rằng nguyên nhân nằm ở Bạch Xu, nhưng sau khi đến An Dương nàng dần dần phát hiện hình như tất cả cũng không chỉ nhằm vào một mình Bạch Xu mà còn cả nàng.

 

Hiện tại nhìn thấy Dung Nguyệt, nghe nàng ta nói năng lỗ mãng, nhớ lại những việc trong ảo cảnh, Mộc Thanh phải vạn phần thận trọng.

 

Nàng cũng giống như Bạch Xu, vẫn còn nhớ những việc từ nhỏ đến lớn, chỉ là đột nhiên có thêm không ít ký ức không rõ nguồn gốc, trên đời này luôn có rất nhiều việc kỳ lạ, nàng sẽ không hoàn toàn tin tưởng, lại càng không bởi vì lời nói mơ hồ của Dung Nguyệt mà tin tưởng không chút nghi ngờ.

 

Mộc Thanh đáp lại bằng sự lạnh lùng, điều này hoàn toàn khác với dự đoán của Dung Nguyệt, nàng ta cho rằng nàng sẽ có phần xúc động, nhưng không hề.

 

Lợi kiếm cắt vào da thịt yết ớt nơi yết hầu, vô cùng đau đớn, giằng co một lúc lâu cuối cùng nàng ta lui lại một bước.

 

“Tôn thượng thật nhẫn tâm.” Dung Nguyệt nói xong, chậm rãi lay động chiếc đuôi trắng tuyết: “Cũng giống như trước đây, khiến ta rất khó chịu.”

 

Nắm lông trắng ở trong tay Mộc Thanh giãy dụa vài cái, bốn chân vùng vẫy, nghe thấy giọng nói của nàng ta thì đột nhiên nghiêng đầu bất mãn thị uy.

 

Mộc Thanh không đáp lại, trường kiếm chỉ vào yết hầu của đối phương, vẻ mặt trầm tĩnh lại lạnh lùng.

 

Ngay cả nói chuyện cũng không nguyện nói một câu, có thể thấy nàng có bao nhiêu lãnh đạm.

 

Giây lát, Dung Nguyệt lại bóp chặt yết hầu của Thanh Hư, uy hiếp: “Tôn thượng buông kiếm xuống trước, còn để như vậy, ta sẽ đau lòng. Cửu biệt trùng phùng chung quy là duyên phận, không ôn chuyện cũ ngược lại còn động đao động kiếm thật không thú vị, dù sao ngài cũng không tổn thương được ta, ta cũng không thể ra ngoài, chi bằng cùng trò chuyện đi, bị giam ở nơi không thấy mặt trời này quá lâu, đã sắp quên thế giới bên ngoài là như thế nào.”

 

Vừa nói nàng ta vừa siết chặt tay, kẻ điên này đã nhập ma nên cũng không sợ chết, một khi nổi điên sẽ lấy mạng Thanh Hư.

 

Mộc Thanh không thỏa hiệp, lạnh nhạt nói: “Bản quân và ngươi không có gì để nói.”

 

Biết được nàng đang lo lắng điều gì, Dung Nguyệt trái lại không vội, mỉm cười nói: “Ta cùng vị nguyên quân này không thù không oán, cũng không muốn liên lụy người vô tội, chỉ cần tôn thượng tâm sự cùng ta, ta sẽ thả nàng ra, được không?”

 

Nàng ta ý cười ngâm ngâm, nét mặt nhẹ nhàng, lời nói cũng ôn hòa nhưng sức lực trên tay càng lúc càng lớn.

 

Hiển nhiên nếu Mộc Thanh còn tiếp tục chần chờ, Thanh Hư nguy trong sớm tối.

 

Cánh cửa đá to lớn kiên cố chính là giới hạn nhà giam của Dung Nguyệt, đồng thời cũng là lá chắn ngăn trở tất cả ngoại vật, năm đó kiến tạo nơi này là vì đề phòng nàng ta đào tẩu hoặc đồng bọn nghĩ cách cứu viện, nhưng hôm nay lại trở thành nơi ẩn náo kiên cố không thể phá nổi.

 

Mộc Thanh chỉ dịch chuyển mũi kiếm một chút, nhưng không buông xuống.

 

Dung Nguyệt mỉm cười, dùng ngón tay thon dài đẩy nhẹ trường kiếm lạnh lẽo, tay bóp yết hầu của Thanh Hư cũng dần nới lỏng.

 

“Những nam qua tôn thượng sống thế nào?”

 

Mới vừa rồi còn giương cung bạt kiếm, hiện tại lại trở nên ôn nhu, quả thật thay đổi thất thường.

 

Mộc Thanh vẻ mặt bình tĩnh: “Không cần ngươi nhọc lòng.”

 

“Ta bị giam ở nơi này không ra ngoài được, nhưng những năm gần đây vẫn nghe không ít đồn đãi về tôn thượng, đã lâu như vậy rồi, tôn thượng vẫn giống như năm đó, lòng mang thiên hạ thương sinh.” Dung Nguyệt nói, không chút quanh co.

 

Mộc Thanh nhíu này.

 

Nghe không ít? Vừa rồi còn nói bị giam tại đây không biết chuyện bên ngoài, hiện tại lại đổi giọng, xem ra là có tai mắt ở bên ngoài, hơn nữa còn thường xuyên đến đây.

 

Dung Nguyệt dám nói những lời này tất nhiên là không hề lo lắng.

 

Nàng ta cố ý nói như vậy, có lẽ muốn thu hút sự quan tâm của Mộc Thanh, muốn nàng bị dẫn dắt theo đề tài của nàng ta.

 

Đáng tiếc Mộc Thanh bất động như núi, sẽ không bị dắt mũi.

 

Bạch Xu luôn bị bỏ qua lúc này rất bất mãn, nghiệt chướng vô cùng căm ghét Dung Nguyệt, lòng cảnh giác cũng đặc biệt nặng. Nàng xưa nay lỗ mãng không nói đạo lý nhưng tình huống hiện tại cho dù mất hứng cũng không thể xằng bậy, vì vậy chỉ đành dùng móng vuốt ôm lấy tay Mộc Thanh, cọ rồi lại cọ, không chút che giấu mà công khai chủ quyền.

 

Dung Nguyệt thoáng nhìn, không hề thất thố giống như vừa rồi mà chỉ vô tình dời mắt, không thèm để tâm.

 

Bạch Xu căm tức trong lòng, nhưng cũng không dám lỗ mãng, để không thêm phiền phức cho Mộc Thanh.

 

“Chuyện ở Vu Sơn Trấn là ngươi làm?” Mộc Thanh hỏi, đồng thời yên lặng nhìn Thanh Hư đã mất đi ý thức, nàng hẳn là không sao, không bị thương.

 

“Tôn thượng cảm thấy thế nào?” Dung Nguyệt dường như hiểu rõ mà hỏi ngược lại.

 

Cho dù không phải nàng ta chủ mưu, nhất định cũng liên quan đến nàng ta. Mộc Thanh chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi, nhằm kéo dài thời gian chờ đợi thời cơ, kẻ điên này muốn trò chuyện với nàng, nếu không chiều ý của nàng ta nói không chừng nàng ta lại muốn làm ra hành động ngoài dự đoán nào đó.

 

“Hắn là ai?”

 

Dung Nguyệt mặt mày giãn ra: “Tất nhiên là người quen cũ của tôn thượng. Tôn thượng ngay cả việc này cũng không nhớ, ngay cả bằng hữu thâm giao cũng đã quên.”

 

Mộc Thanh đối với cái gọi là quá khứ hiểu biết rất ít, làm sao biết những việc này, hơn nữa Dung Nguyệt nói rất mơ hồ, tất nhiên không thể hoàn toàn tin tưởng, nàng trầm tư chốc lát, lúc nhìn thấy vẻ mặt chắc chắn của đối phương mới kết luận: “Hắn đã đến gặp ngươi.”

 

Có lẽ lũ lụt và ôn dịch cũng không ngẫu nhiên, mà là có người cố ý sắp đặt, nhất định có liên quan đến người này.

 

Nghĩ đến điểm này, Mộc Thanh thoáng chốc căng thẳng, nhớ lúc các nàng vào đây, một đường thông suốt, nếu truy cứu nguyên do nhất định Bạch Xu thân là hậu duệ thần hồ tộc không thoát được can hệ, mà đám người Dung Nguyệt dẫn dụ các nàng đến đây, đã an bài mỗi một bước, tất cả không thể nào chỉ là trùng hợp, càng không thể chỉ muốn nàng đến đây gặp mặt một lần…

 

Tượng đá bên ngoài, tầng tầng pháp trận, phong ấn… Bạch Xu tự mình phong ấn!

 

Dung Nguyệt tốt xấu gì cũng là trưởng lão thần hồ tộc, thực lực không thể khinh thường, nàng ta bị giam ở nơi này không thể ra ngoài không chỉ bởi vì cửa đá và pháp trận, mà chủ yếu nhất vẫn là phong ấn.

 

Những người này trăm phương nghìn kế dẫn dụ Bạch Xu đến, chính là vì nàng liên quan đến phong ấn.

 

Mộc Thanh siết chặt nắm tay, yên lặng mang nắm lông trắng lui về phía sau một bước, dừng chốc lát lại đặt nàng lên vai.

 

Bạch Xu không hiểu nguyên do, vẫn chìm đắm trong tức giận, thở hổn hển bám chặt y phục của nàng, không ngồi trên vai mà muốn chui vào lòng nàng. Nghiệt chướng căn bản không hiểu lễ nghĩa, chân ngắn giẫm đạp lung tung, treo trên ngực Mộc Thanh giống như sắp chết.

 

Mộc Thanh không kịp phản ứng nghiệt chướng, ánh mắt sắc bén nhìn về phía đối diện, nàng buông kiếm cũng âm thầm vận dụng linh lực.

 

Không biết là không quan tâm hay là thế nào, Dung Nguyệt tâm tình rất tốt, thản nhiên mỉm cười ngay sau đó cũng buông Thanh Hư ra.

 

“Chuyện gì cũng không thể gạt được tôn thượng, một canh giờ trước hắn đã đến đây.”

 

Hoàn toàn không che giấu, cái gì cũng dám nói ra.

 

Mộc Thanh thoáng đến gần một chút, ánh mắt nặng nề.

 

Nàng đã nghĩ thông suốt một việc, trong lòng biết mục đích của Dung Nguyệt, không khỏi siết chặt nắm tay, dự định cứu Thanh Hư trước rồi lại nói.

 

Nhưng chính vào lúc này Dung Nguyệt dường như nhìn thấu tâm tư của nàng, bỗng nhiên ôn nhu gọi một tiếng: “Tôn thượng —”

 

Mộc Thanh nâng mắt nhìn, nhưng không trả lời.

 

Dung Nguyệt dường như hồi tâm chuyển ý ném Thanh Hư ra khỏi cửa đá, tựa hồ thực sự nói là làm, nếu đối thoại đã kết thúc, nàng ta sẽ giữ lời thả Thanh Hư ra.

 

Hành động này của nàng ta đã hoàn toàn quấy nhiễu kế hoạch của Mộc Thanh, nàng thu hồi linh lực đón lấy Thanh Hư.

 

Cùng lúc đó, mặt đất chấn động, dường như có thứ gì ầm ầm sụp đổ.

 

Mộc Thanh đỡ lấy Thanh Hư, che chở nắm lông trắng trên vai, ổn định thân thể tránh xa cửa đá.

 

Dung Nguyệt dường như đã sớm đoán được, chính là đang chờ đợi thời cơ này, ma khí trên người nàng ta phút chốc bắn ra, khuôn mặt quyến rũ động lòng người và trên cổ hiện đầy gân máu đáng sợ, ý cười trong mắt càng sâu, tựa hồ muốn hóa thành thực chất.

 

Ma khí dày đặc gần như kết thành thực thể, có thứ gì đó đang xâm nhập vào thân thể của nàng.

 

Thứ đó là hư vô không nhìn thấy được, chỉ có thể cảm nhận được.

 

Bất quá trong chớp mắt tu vi của Dung Nguyệt tăng vọt, cửa đá lung lay sắp đổ, có thể sụp xuống bất cứ lúc nào, cũng không thể trói buộc được nàng ta nữa.

 

Nàng ta bị phong ấn mấy ngàn năm, pháp trận vẫn luôn hút lấy yêu lực của nàng ta để nuôi dưỡng địa mạch, mà nay tất cả sức mạnh đang điên cuồng chảy về thân thể của nàng ta.

 

Sắc mặt của Mộc Thanh trầm xuống, muốn bước tới ngăn cản nhưng nắm lông trắng trên vai đột nhiên bị phù văn kim sắc quấn lấy.

 

Phù văn này giống hệt như loại được khắc ở vách hồ tại trạch viện.

 

Bạch Xu mất khống chế mà rơi xuống, không hiểu sao thân thể vô cùng khó chịu, trong kinh mạch có thứ gì đó đang gặm nhắm, thiêu đốt. Sức mạnh phía sau cửa đá không ngừng rót vào thân thể nàng, nhưng khác với loại sức mạnh trên người Dung Nguyệt, nó càng cường hãn hơn bá đạo hơn, tựa như lưỡi dao sắc bén tàn phá tất cả máu thịt.

 

Đây là thần lực Bạch Xu dùng để phong ấn Dung Nguyệt, lúc này tất cả đều chảy trở về.

 

Thần lực chảy trở về sẽ không phản phệ chủ nhân, nhưng bởi vì có phù văn kim sắc quấn thân, hai loại sức mạnh xung khắc, nên Bạch Xu chỉ có thể đau khổ chịu đựng.

 

“Bạch Xu!” Mộc Thanh đỡ lấy nghiệt chướng.

 

Bạch Xu thống khổ lăn lộn trên tay nàng, nàng bị phù văn kim sắc ngăn chặn không cách nào khống chế hành động của bản thân. Mộc Thanh muốn giúp nàng giảm bớt thống khổ nhưng mà căn bản là không được, làm thế nào cũng vô dụng.

 

Chấn động càng lúc càng mạnh, ngay cả đứng cũng đứng không vững, Mộc Thanh một mặt che chở Bạch Xu và Thanh Hư, một mặt nhìn thấy cửa đá sắp sụp đổ, nàng vận chuyển linh lực đánh về phía Dung Nguyệt phía sau cửa đá không chút do dự, muốn ngăn cản tất cả mọi việc.

 

Dung Nguyệt cũng không né tránh, chịu một kích này vẫn chỉ thê lương mỉm cười, huyết sắc cuồn cuộn trong ánh mắt, cả người tản ra tà khí âm hàn, nàng ta chậm rãi nói: “Tôn thượng, sau này còn gặp lại.”

 

Sau đó chính là một cơn rung chấn dữ dội, cửa đá hoàn toàn sụp đổ.

 

Mộc Thanh bất chấp việc khác, đỡ Thanh Hư và nắm lông trắng né tránh.

 

Thần lực dùng duy trì trận pháp đã biến mất, cửa đá bị hủy, nơi này không thể tiếp tục chống đỡ mà ầm ầm sụp đổ. Mộc Thanh dùng kết giới che chắn, tránh đến nơi trống trải, muốn đường cũ quay về nhưng chính thời khắc này, phía trước đột ngột xuất hiện một luồn sáng, ngay sau đó nước sông cuồn cuộn tràn vào.

 

Cũng may có kết giới chống đỡ, đá vụn và nước sông đổ xuống cũng không làm các nàng bị thương.

 

Nơi nước sông tràn vào xuất hiện một cái động lớn, hình thành một xoáy nước rất sâu. Mộc Thanh nhíu mày, mang một người một hồ ly lao ra từ cửa động.

 

Bên ngoài cửa động chính là giữa sông nơi bãi cát lún xuống, bên bờ có đệ tử của Thái Nhất Môn canh giữ, còn có một vị trưởng lão, sau khi ra ngoài Mộc Thanh không tiếp tục đi lên bờ mà ẩn giấu tung tích đi dọc theo dòng nước xuống hạ lưu.

 

Cho đến lúc cách bến thuyền Trần gia thôn một đoạn rất xa nàng mới mang Thanh Hư và Bạch Xu trồi lên khỏi mặt nước.

 

Chỉ trong chốc lát, phù văn kim sắc trên người Bạch Xu đã hoàn toàn biến mất.

 

Mà Thanh Hư cũng tỉnh lại, nước sông lạnh lẽo tận xương, nàng bị Mộc Thanh tùy ý ném lên bờ, nửa thân thể còn đang ngâm trong nước, vừa mở mắt đã nhìn thấy Mộc Thanh đưa lưng về phía mình, còn nắm lông trắng thì hơi thở mong manh, bộ dạng nửa sống nửa chết ngồi phịch trên mặt đất.

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!