Đồ Đệ Có Liêm Sỉ – Chương 40

Chương 40: Kỳ lạ

 

Chu đại phu mỉm cười hiền lành, hắn sờ đầu đứa trẻ, nhẹ giọng nói: “Đông Ngọc.”

 

Gia đình này họ Vạn, đứa trẻ tên là Vạn Đông Ngọc.

 

Đông Ngọc vốn nên là một cái tên có ngụ ý tốt đẹp, nhưng không như mong đợi đứa trẻ này trời sinh ngây dại, vừa thật thà vừa ngốc nghếch, hắn nhút nhát không dám ngẩng đầu, đứng trước cửa cũng không biết mời khách vào nhà, một lát sau hắn chuyển mắt nhìn con đường lát đá bên ngoài không hề nhìn Chu đại phu nữa.

 

Dường như đã quen với hành vi khác thường này của hắn, Chu đại phu không hề để bụng mà còn trìu mến vỗ vai hắn, hỏi: “A nương của ngươi đâu, lại đi ra ngoài làm việc rồi?”

 

Vạn Đông Ngọc bám vào sau cánh cửa, thất thần nhìn đường phố vắng vẻ, một hồi lâu hắn mới mở rộng cửa, dường như đang mời Chu đại phu vào nhà, dù vậy hắn vẫn không nói gì mà chỉ xoay người chạy vào trong.

 

Chu đại phu có chút bất đắc dĩ thở dài, cõng hòm thuốc vào cửa.

 

Đứa trẻ này từ lúc sinh ra đã như thế, lúc đó nhìn không ra vấn đề dần dần lớn lến mới phát hiện bất thường, suốt ngày luôn là dáng vẻ này, không giống với những đứa trẻ cùng tuổi.

 

Hàng xóm tam cô lục bà đều nói Vạn Đông Ngọc là kẻ ngốc, đầu óc không bình thường không cho phép con mình chơi với hắn, ngay cả ra ngoài cũng cố ý đi vòng qua con đường bên kia để né tránh Vạn gia.

 

Lúc Chu đại phu sắp đến cửa phòng, Vạn Đông Ngọc dùng sức dời một chiếc ghế đẩu chạy ra, chờ Chu vào cửa vào cửa hắn trịnh trọng đặt chiếc ghế xuống, trầm tư giây lát dường như đang suy nghĩ chuyện gì, sau đó dùng sức vỗ vào ghế, kiên quyết nói: “Chu bá bá ngồi đi!”

 

Đối với hắn mà nói dường như việc mang ghế ra mời người khác ngồi là một chuyện khó khăn, việc hoàn thành trở nên cực kỳ khó nhọc.

 

Nói xong, hắn thở ra một hơi, ngẩng đầu nhìn Chu đại phu.

 

Chu đại phu buông hòm thuốc, sau đó ngồi xuống: “Đứa trẻ ngoan, làm phiền rồi.”

 

Vạn Đông Ngọc không được tự nhiên mà nghiêng đầu, hai tay bất giác siết chặt góc áo dường như rất khẩn trương.

 

Cũng phải, những đứa trẻ ở tuổi này ở phố Khánh Hoà cả ngày chơi đùa ở bên ngoài, mà hắn suốt ngày bị nhốt trong một ngôi nhà chật hẹp, quanh năm chỉ có thể từ khe cửa âm thầm nhìn ra bên ngoài, ngay cả bước ra cửa cũng không dám.

 

Hắn đã từng một mình ra ngoài, kết quả bị xa lánh bắt nạt, từ đó hắn không muốn ra khỏi cửa nữa.

 

“A nương của ngươi đâu?” Chu đại phu lại nhẫn nại hỏi hắn, không chút nóng nảy.

 

Vạn Đông Ngọc rũ mắt nhìn chằm chằm mặt đất, sau đó mới chậm chạp nói: “Phường thêu, làm việc…”

 

Hắn chính là tính cách này, không thể gấp được, càng gấp càng không được.

 

Chu đại phu cũng không ép hỏi mà chỉ từ trong hòm thuốc lấy ra một thứ gì đó được gói bằng giấy dầu, hiền từ đưa cho hắn, ôn hòa nói: “Mua trên đường, năm trước ngươi nói thích ăn cho nên ta mang theo một ít, cầm ăn đi.”

 

Đó là một gói mứt bí đao được gói rất kỹ,  lớp giấy bên ngoài đã bị rách, còn dính một ít vết bùn đất không biết đến từ đâu, nhìn qua đặc biệt nhếch nhác.

 

Vạn Đông Ngọc nhát gan, mặc dù trong lòng muốn lấy gói mứt kia nhưng không dám đưa tay ra mà chỉ cúi đầu dùng ánh mắt liếc trộm, hai tay càng siết chặt.

 

Chu đại phu biết hắn xấu hổ, liền cười lau vết bùn đất trên lớp giấy rồi nhét vào tay hắn, để hắn cầm lấy.

 

“Là tặng cho ngươi, ăn hết lại mua tiếp.” Chu đại phu hiền từ nói xong, dừng một chút mới tiếp tục: “Muốn ăn bá bá sẽ mua cho ngươi.”

 

Vạn Đông Ngọc hai tay ôm lấy gói giấy, trầm mặc không hé răng, có thể là tương đối vui vẻ nên ngượng ngùng cúi đầu xuống, nhìn đầu ngón chân của mình, đôi tay cũng thả lỏng hơn một chút.

 

A nương của Vạn Đông Ngọc không ở nhà, Chu đại phu chỉ có thể chờ, dù sao thì hàng năm đến đây đều như thế, lần này cũng không ngoại lệ.

 

Chu đại phu không có quan hệ thân thích gì với Vạn gia, chẳng qua phụ thân quá cố của Vạn Đông Ngọc là đệ tử của hắn, lúc đứa trẻ sắp chào đời thì không may ngã chết trong lúc lên núi hái thuốc, chỉ còn cô nhi quả phụ sống khổ sở qua ngày. Hắn quanh năm xem bệnh cho người khác miễn cưỡng có thể kiếm được chút ngân lượng, ngoại trừ một phần dùng duy trì cuộc sống bản thân, tất cả còn lại đều dùng tiếp tế hai mẫu tử Vạn gia, cũng tiện thể theo lệ cũ đến thành An Dương chữa bệnh miễn phí.

 

Mộc Thanh và Bạch Xu che giấu tung tích, âm thầm quan sát.

 

Bạch Xu bò ra từ hòm sách, ghé vào đầu vai Mộc Thanh, nàng ngoắc đuôi, đôi mắt đen láy chăm chú nhìn Vạn Đông Ngọc.

 

Đứa trẻ này mặc dù ngờ nghệch nhưng tâm tính lương thiện, hắn biết mỗi ngày Bạch Xu đều sẽ đến nhà mình trộm thức ăn cho nên một hai bắt a nương đặt phần thức ăn còn lại trên bàn, không thể bỏ vào trong tủ, nếu không Bạch Xu phải rất khó khăn mới lấy được.

 

Vạn gia nghèo khó cơ bản mỗi bữa đều ăn cháo trắng, màn thầu cũng là thứ vô cùng hiếm có, tiểu tử này biết Bạch Xu thích ăn cho nên khóc nháo nói mình muốn ăn, nếu như a nương mua cho hắn thì hắn sẽ âm thầm giấu đi, trước khi ngủ lại chạy đến phòng bếp đặt lên trên bàn.

 

Hắn không biết giá trị những món trang sức Bạch Xu mang đến, chỉ cho rằng là quà đáp lễ của Bạch Xu cho hắn, vì vậy mỗi lần đều mang giấu đi, cho nên a nương của hắn còn chưa biết chuyện.

 

Nhưng việc này cũng có công lao của Bạch Xu, ngoại trừ buổi tối nghiệt chướng chỉ chọn lúc a nương của hắn không ở nhà mà đến, có lúc còn chơi đùa cùng Vạn Đông Ngọc một hồi.

 

Nàng biết Vạn Đông Ngọc giấu những thứ kia ở nơi nào, sau khi biết Mộc Thanh muốn thu hồi, trong lòng nhất thời đủ loại băn khoăn, do dự hồi lâu rốt cuộc ăn ngay nói thật.

 

“Giấu ở chỗ nào?” Mộc Thanh trầm thấp hỏi, mặt không biểu cảm nhìn vào trong nhà.

 

Bạch Xu rũ đuôi, không tình nguyện mà nhỏ giọng nói: “Gầm giường.”

 

Mộc Thanh im lặng nghiêng đầu nhìn nghiệt chướng một cái.

 

Qua một lúc, a nương của Vạn Đông Ngọc, cũng chính là Tề Tam Nương làm việc xong trở về, nhìn thấy Chu đại phu vội vàng nấu nước pha trà, sợ chậm trễ tiếp đón.

 

Mộc Thanh mang theo Bạch Xu rời đi trước, nàng có chút việc cần làm, ước chừng giờ Thìn mới quay trở lại, đúng lúc Vạn gia đã ăn cơm xong, Tề Tam Nương dẫn Chu đại phu đi ra ngoài tìm chỗ dừng chân — lo lắng hàng xóm sẽ nghị luận thị phi cho nên buổi tối không dám giữ người ở lại trong nhà, vì thế chỉ đành dùng tiền tìm một quán trọ giá rẻ.

 

Vạn Đông Ngọc không biết hai người các nàng đã đến, hắn ôm lấy gói mứt Chu mua cho mình đi vào phòng bếp, cho rằng Bạch Xu sẽ còn trở lại nên muốn để dành mứt bí đao cho nàng ăn.

 

Căn phòng nhỏ chỉ có một đứa trẻ, tất nhiên là thuận tiện hành động, Mộc Thanh không để ý đến Vạn Đông Ngọc mà yên lặng vào phòng ngủ, lấy đi những thứ hắn đã cất giấu, chỉ để lại vài khối bạc vụn.

 

Bạc không nhiều, chỉ hai ba lượng nhưng cũng đủ cho mẫu tử bọn họ sinh sống thật lâu, đồng thời không dễ dàng bị người ngoài hoài nghi.

 

Một người một hồ ly vốn dự định lấy đồ vật xong sẽ rời đi, nhưng khi ra đến ngoài sân, Bạch Xu quay đầu lại nhìn thấy Vạn Đông Ngọc khó khăn đặt mứt bí đao lên bàn, nàng ngẩn người, do dự chốc lát liền nhảy xuống thẳng đến vào phòng bếp.

 

Mộc Thanh không ngăn cản mà chỉ ấn náo trong một góc để không bị phát hiện.

 

Vạn Đông Ngọc phản ứng vô cùng chậm chạp, mãi đến khi bị Bạch Xu dùng móng vuốt khiều nhẹ hắn mới nghi hoặc quay đầu lại, nhìn thấy là Bạch Xu, lúc này hắn kinh ngạc trừng to đôi mắt, thậm chí có chút chân tay luống cuống.

 

Hắn ngồi xổm xuống, cẩn thận sờ lưng Bạch Xu, ngây ngô nói: “Bạch Bạch…”

 

Bạch Xu tùy ý cho hắn sờ, hơn nữa còn dùng đầu cọ vào tay hắn.

 

Vạn Đông Ngọc mỉm cười ngốc nghếch, đột nhiên nhớ đến mục đích của mình khi vào phòng bếp, hắn leo lên ghế cầm gói mứt bí đao, tựa như hiến vật quý mà mở lớp giấy dầu ra, cầm một miếng đút cho Bạch Xu, lắp bắp nói: “Ăn ngon, Bạch Bạch ăn.”

 

Đối với hắn, việc nói năng và hành động giống như một đứa trẻ bình thường thật sự quá khó khăn, mỗi một động tác đều tương đối phí sức.

 

Bạch Xu dù không hiểu thế sự đến mức nào, cũng biết hắn tương đối đặc thù, nàng nâng chân trước đặt lên cánh tay Vạn Đông Ngọc xem như trấn an, sau đó ăn miếng mứt bí đao.

 

Vạn Đông Ngọc đặc biệt vui vẻ, nhếch miệng mỉm cười, rồi lại nhẹ nhàng vuốt ve lưng Bạch Xu, lẩm bẩm nói: “Ngươi không đến… Đông Ngọc rất nhớ ngươi…”

 

Hắn là kẻ ngốc, không biết nói dối, nói nhớ chính là nhớ, không xen lẫn chút giả tạo. Hắn không hề ra ngoài, hôm nay thật vất vả mới gặp được một người bạn để cùng chơi đùa, một ngày không gặp nhất định nóng lòng, may mắn đêm nay Bạch Xu đã xuất hiện, nếu không buổi tối hắn sẽ không ngủ ngon.

 

Bạch Xu ngoắc đuôi, dùng đầu cọ lòng bàn tay hắn, nàng không nói lời nào, sợ rằng sẽ dọa đến hắn.

 

Chờ ăn xong một miếng mứt bí đao, Vạn Đông Ngọc ôm Bạch Xu lên, dùng gương mặt lưu luyến cọ vào người nàng, dường như hắn biết Bạch Xu phải đi rồi, sẽ không trở về chơi với hắn nữa, cho nên ôm một hồi lâu mới thả nàng xuống.

 

Đoán chắc Tề Tam Nương cũng sắp trở về, Bạch Xu không dám ở lâu, nàng nhảy lên vai Vạn Đông Ngọc nằm sấp chốc lát, sau đó dùng chân trước ra hiệu bản thân phải đi rồi.

 

Vạn Đông Ngọc không rên một tiếng, một câu cũng chưa từng nói.

 

Mộc Thanh ở bên ngoài quan sát, từ đầu chí cuối vẫn không hiện thân, nhìn thấy Bạch Xu lưu luyến từ biệt đứa trẻ khờ khạo, nàng mím chặt môi, trong lòng có chút phức tạp.

 

Tâm trí của Bạch Xu hiện tại cũng chỉ mới vài tuổi, nhưng nàng tốt hơn Vạn Đông Ngọc rất nhiều, nhiều việc chỉ nói liền hiểu, tuy rằng luôn ngốc nghếch nhưng cũng coi như bình thường có chừng mực, trước đó nàng còn tương đối bài xích tiếp xúc người khác, hiện tại có thể kết bạn với một đứa trẻ, xem như không tệ.

 

Ly biệt luôn khổ sở, cho dù lưu luyến thế nào rồi cũng phải rời đi. Không bao lâu Bạch Xu theo Mộc Thanh đi rồi, căn nhà cũ trống vắng chỉ còn lại một mình Vạn Đông Ngọc, hắn ngồi trong phòng bếp hồi lâu mới chậm rãi trở về phòng ngủ.

 

Mà Bạch Xu được cõng trong hòm sách buồn bã hồi lâu, thương tâm ăn xong mứt bí dao Vạn Đông Ngọc cho nàng trước khi ly biệt, chờ tiêu thực một hồi mới bò đến trên vai Mộc Thanh, nghi hoặc hỏi: “Muốn đi đâu?”

 

Trên móng vuốt của nghiệt chướng dính đầy vụn đường, nàng còn hoàn toàn không ý thức được, trực tiếp nắm góc áo của Mộc Thanh lau vụn đường trên miệng.

 

Mộc Thanh lạnh nhạt nhíu mày, nhưng cũng không răn dạy câu nào, chỉ đạm nhiên trả lời: “Triệu phủ, trả đồ.”

 

Bạch Xu tự biết bản thân gây họa nên lập tức câm miệng, yên tĩnh nằm sấp.

 

Nửa khắc sau, đến Triệu phủ.

 

Kẻ trộm đã một ngày không đến thăm nhà, Triệu lão gia càng ngồi đứng không yên, trong lòng vô cùng khó chịu, vẫn luôn cảm thấy không quen.

 

Hắn không dám ngủ, cố gắng chống đỡ chờ kẻ trộm đến. Nhưng theo thời gian trôi qua, đến lúc mí mắt sắp khép lại, trong phủ vẫn không có động tĩnh gì, hắn hiển nhiên vô cùng căm tức, không nhịn được mà nhìn ra bên ngoài.

 

Bóng đêm sâu sắc, bên ngoài tối đen như mực.

 

Lại đợi thêm thời gian nén hương, trong phủ vẫn yên tĩnh vô sự.

 

Triệu lão gia mệt mỏi ngủ gật, mí mắt hoàn toàn khép lại, đầu của hắn càng rũ càng thấp gần như sắp gục xuống bàn, nhưng chính là lúc hắn sắp ngủ thì có một túi đồ rơi xuống bàn, khiến hắn sợ đến bật người ngã ra phía sau.

 

Cú ngã mạnh khiến Triệu lão gia thất điên bát đảo, đau đến kêu to.

 

“Người đâu! Người đâu!”

 

Nha hoàn và gia đinh canh giữ ngoài cửa phòng lập tức xông vào, còn tưởng rằng xảy ra việc lớn gì.

 

Lúc mọi người đẩy cửa xông vào, chỉ thấy một túi trang sức thình lình xuất hiện trên bàn chính là những vật bị mất trước đó, mà ô ngói trên mái nhà không biết bị xống lên từ khi nào, tạo ra một cái lỗ lớn.

 

Rất rõ ràng, kẻ trộm lại to gan lớn mật đột nhập vào phủ.

 

Mọi người kinh ngạc không ngớt.

 

Trong lúc Triệu phủ hỗn loạn, trên đường phố trống trải bên ngoài, bạch y thư sinh cõng hòm sách yên lặng bước đi giữa màn đêm rồi dần dần biến mất sau ngã rẽ.

 

Hôm sau trời còn chưa sáng, một người một hồ ly rời đi sau một đêm thoải mái nghỉ ngơi ở quán trọ, lúc đó trên đường còn chưa có người, nơi nơi vẫn còn cửa đóng then cài.

 

Hai người các nàng bước đi thong thả, dự định nhân lúc này sẽ ra khỏi thành.

 

Ra khỏi phố Cửu Khúc, rẽ vào một con hẻm, cách đó không xa chính là cổng thành, chỉ cần yên lặng đi qua là được.

 

Nhìn thấy bốn bề vắng lặng, Bạch Xu to gan bò ra ngồi trên vai Mộc Thanh, hiếu kỳ nhìn Đông ngó Tây.

 

Vừa ra khỏi con hẻm, Bạch Xu lơ đãng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc — Chu đại phu. Còn sớm như vậy mà hắn đã cõng hòm thuốc đi về hướng cửa thành.

 

Mộc Thanh cũng nhìn thấy hắn.

 

Trong bóng đêm mờ tối cô tịch, Chu đại phu đơn độc bước đi, bóng lưng đặc biệt bắt mắt.

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!