Chương 4: Giằng Co
Một cánh cửa vắt ngang ở chính giữa, ngăn cách người và yêu đang giằng co.
Giây lát sau, Mộc Thanh cúi đầu nhấp một ngụm trad, đạm nhiên trước sau như một, đối với người đang làm ầm ĩ bên ngoài mắt điếc tai ngơ.
Bạch Xu không hài lòng, cảm thấy người này quá tuyệt tình, hãy còn tức giận nửa khắc, nàng tiếp tục đùa giỡn thỏ rừng, thỉnh thoảng còn cúi đầu ngửi ngửi, há miệng giả vờ muốn cắn xuống, xem ra là thật sự đói bụng.
Thỏ rừng sợ hãi run rẩy giống như cầy sấy, hai chân sau duỗi thẳng, linh hồn nhỏ bé cũng sắp bay mất, chỉ còn treo một hơi thở, có thể bị hù dọa tắt thở bất cứ lức nào.
Mộc Thanh vừa nhấc mắt liền nhìn thấy cảnh tượng này, nhưng nàng vẫn không quản, chậm rãi uống trà, chờ lúc nhìn ra ngoài lần nữa, Bạch Xu đã biến trở lại nguyên hình, ngậm lấy con thỏ đùa giỡn trong tuyết, thỏ rừng cứng nhắc như khúc gỗ, bị ném tới ném lui, sợ đến mất nửa cái mạng.
Xem một hồi, nàng nhìn thấy Bạch Xu còn đang hăng say đùa giỡn, con thỏ cũng sắp bị dọa vỡ mật, nàng trầm tư giây lát, rốt cuộc vẫn buông chén trà, điều động linh lực cứu con thỏ ra, kéo vào trong kết giới.
Con thỏ dưới chân đột nhiên biến mất, Bạch Xu sửng sốt, lập tức phát hiện đồ ăn của mình bị cướp đi, nàng không chút nghĩ ngợi mà đuổi theo, kết quả bị kết giới ngăn lại.
Con thỏ rừng thoát ly ma trảo vốn dĩ nằm giả chết trên mặt đất, thấy nàng còn muốn đuổi đến, nó sợ hãi lui vào trong góc phòng.
Bạch Xu không vào được, nàng đồn lực vào móng vuốt muốn phá kết giới, nhưng mà không làm nên chuyện gì, Mộc Thanh thong dong bàng quan hồi lâu mới trầm giọng nói:” Đừng cào nữa, yên tĩnh một chút.”
Bạch Xu dừng lại, trực tiếp dùng bản thể mở miệng nói chuyện:” Của ta…!”
Mộc Thanh giương mắt không để ý đến.
Nhìn thấy cơm tối đến miệng còn bị cướp đi, Bạch Xu có chút nóng nảy, đáng tiếc không biết cách ăn nói, nghẹn một lát chỉ nghẹn ra một câu:” Thỏm của ta!”
Nhưng mà Mộc Thanh cũng không có ý trả con thỏ lại, không những không lên tiếng trả lời, ngược lại còn xoay người vào phòng. Bạch Xu ngẩn người, ngay từ đầu vẫn chưa phản ứng được là xảy ra chuyện gì, cho đến lúc đối phương vào trong không ra nữa nàng mới hiểu được, nàng chưa từng trải qua trường hợp này, lúc này liền nóng nảy.
Yêu thú đã quen ăn tươi nuốt sống, hồ ly trời sinh chính là ăn thịt, Bạch Xu đối với thỏ rừng cũng không mang đồng cảm, chỉ cảm thấy thức ăn bị cướp đi, nàng ở ngoài kết giới liệc tục ồn ào, những rồi cũng không có tác dụng gì.
Nghiệt chướng này thật sự là một chút dáng vẻ con người cũng không có, một hồi kêu gào ở ngoài cửa, một hồi bám lấy khung cửa sổ, chạy tới chạy lui.
Mộc Thanh tu luyện nhiều năm như vậy gặp qua không ít yêu quái, nhưng yêu quái không hiểu thế sự như vậy thật sự là lần đầu tiên, những yêu quái khác ít nhiều có chút hiểu biết, chí ít sau khi hóa hình còn có một chút quy củ, nghiệt chướng này lại bất đồng, vẫn xem bản thân là yêu thú chưa hóa hình, nếu như không cứu con thỏ rừng đi, sợ rằng nàng ấy thật sự sẽ cắn chết nó rồi ăn tươi nuốt sống.
Yêu thú muốn biến thành người cần rất nhiều năm tu luyện cùng với cơ duyên, vận khí tốt ngàn năm là được, vận khí không tốt, tu luyện đến chết cũng vô dụng, bất quá cũng có ngoại lệ, nếu như thiên thời địa lợi cộng thêm cơ duyên xảo hợp, có thể sẽ trực tiếp hóa hình, căn bản không cần tu luyện. Bạch Xu không giống như yêu quái đã tu luyện ngàn năm, nàng ấy ngay cả yêu thuật cũng không biết dùng, biến hóa cũng không hoàn toàn nhưng lại có thể dễ dàng phá vỡ linh thuật cùng kết giới của Mộc Thanh, thực lực hẳn là không thấp, nàng ấy có lẽ là gặp được thiên đạo cơ duyên nào đó, nếu không cũng sẽ không như vậy.
Mộc Thanh âm thầm quan sát bên ngoài, muốn nhìn xem nghiệt chướng kia đến cùng sẽ làm những chuyện gì.
Nhưng mà nắm lông trắng ngoại trừ chạy tới chạy lui cào kết giới, khóc lóc lăn lộn ở bên ngoài, cái gì cũng không làm được. Nàng chạy mệt mỏi thì dựa vào kết giới ngồi một chút, nghỉ một chút, hoặc là nằm chỏng chân trên tuyết, bất động như chết, phát hiện Mộc Thanh đang nhìn mình, nàng liền u oán ô ô hai tiếng, cái đuôi không ngừng quét tới quét lui trên tuyết.
Lăn qua lăn lại một phen, trời đã tối.
Mộc Thanh cho thỏ rừng ăn một chút lá cây, lá gan của thỏ rừng còn nhỏ hơn cả hạt đậu tương, nó vẫn chưa hết hoảng sợ, kéo mấy phiến lá vào trong góc phòng mà ăn, dáng vẻ vô cùng sợ hãi.
Nghiệt chướng ngoài cửa phỏng chừng là mệt đến không còn sức lực, đã nằm tê liệt hơn nửa canh giờ nếu không phải cái đuôi còn cử động, xa xa thoạt nhìn thật đúng là giống như đã chết.
Bạch Xu vô cùng uể oải thất vọng, vốn tưởng rằng buổi tối có thể ăn thịt, nào ngờ một chút hương vị còn chưa nếm được đã bị cướp mất, Côn Sơn quanh năm tuyết đọng không tan, kiếm ăn gian nan, lúc ấy nàng vẫn còn là yêu thú thường xuyên bởi vì không tìm được thức ăn mà bị đói, lúc này biến hóa thành người, vẫn phải đói bụng, thật sự là nghẹn khuất.
Hồ ly muốn ăn thịt, sao có thể mỗi ngày ăn trái cây.
Nàng xoay người nằm sấp, hai móng vuốt cố sức kéo hai quả trái cây dại nhét xuống dưới bụng, trầm tư đêm nay nên vượt qua như thế nào.
Mộc Thanh thắp đèn, thổi tắt hỏa chiết tử, thoáng nhìn nghiệt chướng lông trắng kia vẫn giữ dáng vẻ như chết rồi, rũ rượi như cà tím gặp phải sương, rồi lại liếc mắt nhìn thỏ rừng trong góc phòng, rốt cuộc vẫn không quan tâm, dù sao thì không có thức ăn nghiệt chướng kia sẽ rời đi, ra tay lần nữa trái lại sẽ trêu chọc phiền toái.
Cứ kiên trì như thế, lại trôi qua một đêm đầy gió tuyết.
Mộc Thanh nghĩ Bạch Xu sẽ tự mình rời đi, nhưng Bạch Xu cứng đầu, trước đó còn xuống núi tìm thức ăn, nhưng từ lúc con thỏ bị cướp đi nàng chỉ ủ rũ nằm sấp trước cửa, khát nước thì ngay tại chỗ liếm tuyết, đói bụng thì cao giọng gọi với vào trong phòng.
” Đói, A Xu đói…”
Khiến Mộc Thanh không được an bình.
Nghiệt chướng này chính là cố ý, rõ ràng dưới bụng còn hai quả dại, nàng chính là không ăn, nhất định muốn quấy nhiễu sự thanh tịnh của người khác.
Nàng không được giáo hóa, không hiểu lễ nghĩa, không biết cái gì gọi là khiến người ta phiền chán, tùy tâm sở dục vô pháp vô thiên, liên tiếp gây rối, hạ quyết tâm không cho người trong phòng được sống yên ổn.
Không chỉ có như vậy, nàng còn thỉnh thoảng cào kết giới giết thời gian, giống như đánh la, chơi đùa không biết chán, có lúc nàng sẽ không khống chế được mà sử xuất yêu lực, kết giới đã bị công kích sẽ phản phệ, thoáng chốc hất nàng ra thật xa, nàng lăn một vòng trong tuyết, nhưng cũng không nhụt chí, bò trở về tiếp tục cào, dường như không biết mệt.
Trên kết giới có linh lực của Mộc Thanh, mỗi lần bị yêu lực công kích nàng sẽ cảm thụ được, khởi điểm nàng không để ở trong lòng, nhưng không lường trước nghiệt chướng kia chẳng biết phân nặng nhẹ, có một lần suýt nữa chụp vỡ kết giới.
Nàng vốn dĩ đang tĩnh tọa, mi tâm khẽ nhíu, mở mắt ra.
Bạch Xu ngoài cửa hồn nhiên không biết, lại vung móng vuốt chụp xuống, lần này còn mang theo yêu lực, nàng thật sự một chút cũng không hiểu, không biết đến cùng bản thân đang làm gì, cảm giác kết giới chấn động nàng vô cùng ngạc nhiên, nghi hoặc nghiêng đầu xem xét, lúc này lại cho thêm vài móng vuốt, kết giới bị nàng chụp đến lung lay sắp vỡ, phiếm ra kim quang như ẩn như hiện.
Kết giới bị chụp vỡ, thế tất sẽ phản phệ đến trên người Mộc Thanh, nhưng Bạch Xu không hiểu những chuyện này, nàng hiếu kỳ xem xét chốc lát, nhìn thấy kim quang sắp biến mất, vô thức muốn chụp thêm mấy cái.
Bất quá không đợi nàng nâng móng vuốt lên, trước mặt đã xuất hiện một đạo thân ảnh cao gầy, đối phương đột nhiên thu hồi kết giới, khom người tóm lấy sau gáy nhấc nàng lên.
Nàng vẫn chưa lấy lại tinh thần đã bị mang vào trong nhà gỗ.
Thỏ rừng trong góc phòng cả người run rẩy, vùi đầu trong góc cái mông hướng ra ngoài, sợ đến giả chết ngay tại chỗ.
Bạch Xu đi vào nhìn thấy nó, đôi mắt sáng ngời, chỉ chờ Mộc Thanh buông tay nàng sẽ xông qua bên kia, bất quá chưa chạy được hai bước đã bị ngăn lại. Mộc Thanh nhấc nàng lên, đặt trên bàn, mí mắt khẽ nâng, trầm thấp hỏi:” Chạy cái gì nàng?”
Nàng lập tức yên tĩnh, mạnh miệng phủ nhận:” Không chạy.”
Mộc Thanh lười phản bác nàng, cũng không hỏi lại mà chỉ rũ mắt đánh giá, giống như muốn nhìn thấu nàng. Nghiệt chướng này bản lĩnh không nhỏ, tùy tiện là có thể đánh vỡ kết giới của nàng, nếu đã lợi hại như vậy vì sao còn té xuống vách núi bị thương? Theo lý thuyết hẳn là có yêu lực hộ thể, làm thế nào cũng không ngã gần chết mới đúng. Thật ra Mộc Thanh không muốn quản những chuyện này, dự định tĩnh tu xong sẽ rời đi, nhưng lúc này thực sự hiếu kỳ, dù sao Bạch Xu không giống như hồ yêu thông thường.
” Tu luyện đã bao nhiêu năm?” Nàng hỏi.
Bạch Xu bị nàng nhìn đặc biệt không được tự nhiên, đem bản thân cuộn lại thành một nắm, lơ đãng trả lời:” Không biết, không nhớ được.”
” Vẫn luôn tu luyện trên ngọn núi này?”
Nắm lông trắng suy nghĩ một chút, khẽ ừ một tiếng, trong trí nhớ của nàng bản thân xác thực chưa từng rời khỏi Côn Sơn, sống ở chỗ này năm lại một năm, ngay cả ngọn núi lân cận cũng chưa từng đi qua. Nàng không biết vì sao Mộc Thanh lại hỏi chuyện này cho nên nhìn đối phương một cách khó hiểu.
Mộc Thanh cũng không giải thích, nàng lại hỏi vài vấn đề, Bạch Xu đều trả lời đúng sự thật, chẳng qua nàng chỉ biết nói một vài từ ngữ, diễn đạt rất khó khăn. Mộc Thanh cũng không hỏi những việc khác mà chỉ hỏi một ít việc linh tinh không hiểu ra sao, thật ra chính là đang thăm dò xem Bạch Xu đã gặp phải loại kỳ ngộ nào.
Bạch Xu không lưu ý, cũng không chuyên tâm, nói một hồi liền xụi lơ trên bàn, tràn ngập oán niệm mà nói:” Đói bụng….”
Nàng còn chưa ăn gì, đồ ăn duy nhất còn bị cướp đi, nàng đã sớm đói đến trước ngực dán sau lưng, nào còn tâm tư trả lời câu hỏi.
Mộc Thanh không nói, một lúc lâu sau mới đứng dậy mang theo nàng đến nhà bếp.
Bạch Xu biết đây là muốn chuẩn bị thức ăn cho mình, nàng tùy ý bị nắm gáy mang đi, không hề lộn xộn.
Hai bên kiên trì hai ba ngày, rốt cuộc vẫn là Mộc Thanh bại trận, không cách nào, chỉ vì nghiệt chướng này quá biết cách dày vò, nếu không để nàng vào thì căn nhà gỗ này hơn phân nửa khả năng là sẽ bị nàng ấy hủy đi, tóm lại Mộc Thanh cũng chỉ ở Côn Sơn nửa tháng, cứ xem như làm một việc thiện, tùy ý nàng ấy đi.
Mộc Thanh cũng chưa ăn cơm, liền tạm chấp nhận ăn cùng nhau, cơm tẻ cộng thêm hai món ăn đơn giản. Trong lúc nhóm lửa làm cơm, Bạch Xu nằm trên bếp nhìn, nàng còn rất biết cách sai phái người khác làm việc, giơ hai chân trước chỉ trỏ:”Phải dài dài, cái kia thật dài…”
Mộc Thanh nghe không hiểu, vì vậy không để ý.
Bạch Xu có chút nôn nóng, lay cánh tay của Mộc Thanh, một lần nữa khoa tay múa chân:” Ngươi đã từng ăn, thật dài.”
Nói nửa ngày thì ra là muốn ăn mì, muốn Mộc Thanh nấu cho nàng một bát, nàng chưa thấy qua những thứ này, cho nên thấy cái gì cũng thèm, một chén mì nước cũng đủ để cho nàng nhớ thương mấy ngày.
Mộc Thanh xem như không nhìn thấy, không cho nàng được voi đòi tiên.
Dùng bửa phải dùng đũa, sau khi ngồi vào bàn, Mộc Thanh hạ thấp tư thái dạy nàng một lần, Bạch Xu coi như thông minh, tuy rằng phương thức cầm đũa không đúng, nhưng tốt xấu gì cũng có thể gắp được thức ăn.
Mộc Thanh chỉ ăn vài miếng, cơm canh còn lại toàn bộ đều vào bụng của Bạch Xu.
Trà đủ cơm no, nàng rời bàn sau đó biến trở về bản thể, nhảy đến trong góc phòng trêu chọc thỏ rừng, cả người thỏ rừng run lên, lúc này vẫn nằm bất động giả chết. Biết được đây là đang giả chết, Bạch Xu dùng chân trước lay nó, nhe răng trợn mắt ra vẻ muốn cắn khiến thỏ rừng sợ đến duỗi chân.
Mộc Thanh nhìn không được nữa:”Đừng làm nó bị thương.”
Nắm lông trắng ngậm thỏ rừng trong miệng, mơ hồ không rõ mà nói:”Không có…”
Thật biết nói dối, con thỏ cũng sắp bị hù chết rồi.
Mộc Thanh trầm mặc, chậm rãi bước đến hạ định thân chú lên nghiệt chướng, cứu thỏ rừng từ miệng nàng ra.
“An phận một chút.”
P/s: Nhân ngày 20/10 chúc tất các các bạn một ngày nhiều niềm vui nhé ~