Chương 38: Mất khống chế
Khi đó các nàng vẫn ở trong trạch viện tại Vu Sơn Trấn, thời gian thấm thoát, ngày qua ngày gắn bó đến nay nhìn lại đủ loại chuyện cũ dường như vẫn còn ngay trước mắt.
Từ thời khắc nhận lấy Tiểu Bạch Xu, Mộc Thanh chưa từng nghĩ sẽ giữ người ở lại, mà nay nàng ấy sắp xuất sư, nàng cũng không có quá nhiều cảm xúc.
Đây là cảm giác Mộc Thanh cảm nhận được trong ảo cảnh, mặc dù không biết vì sao sẽ sinh ra cảm giác đó.
Nàng vốn không nên ngã vào trong lòng Bạch Xu mà phải là mặt bàn lạnh lẽo, nhưng trong chớp mắt lại bị đối phương đỡ được.
Bạch Xu dùng một tay ôm nàng, tay kia cầm chén rượu lên uống cạn, ánh mắt đen tối không rõ hàm ý, sắc mặt không hề thay đổi, cũng không dự định đỡ nàng đứng lên, càng không có cử chỉ gì gì khác, mà chỉ chậm rãi đặt chén rượu xuống, hồi lâu sau mới nhẹ giọng trầm thấp hỏi: “Say rồi?”
Nàng dán rất gần, đôi môi mềm mại gần trong gang tấc, thậm chí có thể cảm nhận được nàng thở ra mùi rượu nhàn nhạt, men say gặm nhấm lý trí và ý thức cho nên Mộc Thanh không cách nào phản ứng.
Đầu óc quá mơ hồ, Mộc Thanh vẫn khép hờ đôi mắt, nửa tỉnh nửa say, cả người không còn chút sức lực nào.
Bạch Xu cứ như vậy ôm nàng ngồi trong lương đình.
Gió mát thổi qua, trúc ảnh lay động, lá cây rơi nhẹ theo gió, xung quanh yên tĩnh đến lạ kỳ.
Không biết qua bao lâu, Bạch Xu bế Mộc Thanh trở về phòng, nàng không đỡ được men say, cả người mềm nhũn, ý thức vẫn còn, nhưng cũng mặc kệ không quan tâm. Bạch Xu giúp nàng kéo chăn, rồi lại đứng trước giường hồi lâu.
Mộc Thanh choáng váng ngủ say, trong mê man dường như nghe Bạch Xu thấp giọng gọi nàng.
“Sư tôn…”
Giọng nói cực kỳ nhẹ nhàng, ẩn chứa tâm tư sâu sắc, vừa áp lực vừa khắc chế, tràn đầy niệm tưởng, tựa như dung nham nóng rực muốn phun trào rồi lại bị ngăn chặn, chỉ có thể vô tận sôi trào.
Nàng say rượu nên không để tâm, cho dù nghe thấy có lẽ cũng sẽ không đáp lại, ngay cả mí mắt cũng không nâng lên.
Bạch Xu rời đi, không biết đã đi nơi nào nhưng mãi đến hôm sau mới trở về.
Sau khi Mộc Thanh tỉnh dậy không tìm thấy người, gọi cũng không ai trả lời, nàng còn tưởng rằng nàng ấy giận dỗi bỏ đi rồi, không ngờ hôm sau lúc đang tĩnh tọa lại nghe tiếng mở cửa, vừa mở mắt đã nhìn thấy nàng ấy đứng trước mặt.
“Vấn an sư tôn.” Bạch Xu ngồi xuống bên cạnh nàng, không dự định giải thích.
Mộc Thanh tạm thời không đáp lại, một lát sau nàng mới mở mắt ra, nhẹ giọng hỏi: “Đã đi đâu?”
“Bên ngoài.” Bạch Xu trả lời qua loa, rõ ràng không muốn nói cho nàng biết.
Dù sao cũng không phải lúc nhỏ, trưởng thành rồi sẽ luôn có suy nghĩ của bản thân, vì thế Mộc Thanh không hỏi nhiều.
Bắt đầu từ hôm đó, Bạch Xu có chút khác thường không giống trước đây, Mộc Thanh nói không rõ là khác ở điểm nào, nhưng chính là cảm thấy như vậy.
Nhưng rồi Bạch Xu lại quá an phận, chưa bao giờ đi quá giới hạn, không khác gì so với trước đây.
Cảm giác kỳ lạ này đến nhanh đi cũng nhanh, không bao lâu sau đã bị nàng đè xuống đáy lòng, tựa như chưa bao giờ xuất hiện.
Trước khi xuất sư Mộc Thanh dẫn Bạch Xu ra ngoài du ngoạn một lần cuối cùng, lần này là đến An Dương, vượt qua núi non trùng điệp, đi ngàn dặm đường hiểu rõ muôn mặt thế gian.
Năm đó lúc Mộc Thanh bái sư học đạo, bài học cuối cùng trước khi rời khỏi sư môn chính là du ngoạn, ngày về cũng chính là lúc phải rời đi, vì thế nàng dùng cách tương tự truyền thụ cho Bạch Xu.
Lấy thiên hạ thương sinh làm trách nhiệm của bản thân, đây là Bạch Nhược Trần nhờ cậy, cũng là điều mà nhiều năm qua Mộc Thanh vẫn luôn dạy dỗ.
“Vì sao phải đến An Dương?” Bạch Xu hỏi.
Mộc Thanh không lập tức trả lời, đi một đoạn đường nàng mới ôn hòa nói: “Bản quân năm đó cũng đến nơi này, nếu như ngươi không muốn thì có thể đổi nơi khác.”
Du ngoạn tương đương với khổ tu, cần giống như phàm nhân, lưng mang hành lý, từng bước mà đi, không được sử dụng pháp thuật.
Mộc Thanh cho rằng nàng ấy không muốn đi An Dương cho nên mới nói như vậy, nàng không nhất định phải đến An Dương, chỉ cần là khổ tu đến nơi nào cũng không khác biệt.
Nào ngờ Bạch Xu khẽ cong khóe môi, không hề nói lời nào.
Đi bộ tốn thời gian, một ngày cũng không đi được bao xa, xuất phát từ Vu Sơn Trấn đi đến buổi tối hai sư đồ màn trời chiếu đất, trước khi sắc trời hoàn toàn tối đen, các nàng quyết định nghỉ ngơi ở một bãi đất.
Mùa hè vừa đến, Lâm An còn chưa bước vào thời điểm nóng bức nhưng cũng không tính là mát mẻ.
Trước khi ngủ Bạch Xu rời đi không nói lời nào, không thấy bóng dáng.
Thầm nghĩ có lẽ nàng ấy sẽ không đi quá xa cho nên Mộc Thanh cũng không bận tâm, mà chỉ ngồi xuống hóng gió.
Cách đó không xa có một dòng suối trong vắt, khúc chiết kéo dài. Mộc Thanh đến cạnh bờ suối thì phát hiện Bạch Xu đang ở ngay dưới đó.
Nàng ấy chậm rãi bơi lội trong nước, tay phủng một vóc nước tưới lên người.
Bởi vì nước sông và bóng đêm che lấp, Mộc Thanh xem không rõ hình ảnh dưới nước, nàng chỉ có thể nhìn thấy bờ vai và xương quai xanh lộ trên mặt nước.
Mặc dù đều là nữ tử nhưng tuân thủ nguyên tắc phi lễ không nhìn, Mộc Thanh vẫn lập tức rũ mắt tránh đi.
Nhưng Bạch Xu lại bơi đến, dừng ở vị trí cách của nàng không đến một trượng.
“Sư tôn.” Nàng ấy gọi nàng, cũng giống như ngày thường vẫn gọi.
Rõ ràng không quá giới hạn, chỉ gọi một tiếng vô cùng bình thường nhưng Mộc Thanh lại giống như bị bỏng, lập tức yên lặng quay mặt đi, chăm chú nhìn đá cuội bên bờ suối.
Nước chỉ sâu đến phần eo thon gầy săn chắc của Bạch Xu, nàng giương mắt nhìn về phía bạch y nữ tử trước mặt, lại đến gần nhìn về phía, thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Một nửa mái tóc của Bạch Xu đều bị nước thấm ướt, dán sát vào ngực, đúng lúc che khuất chỗ không nên nhìn.
Nhìn thấy Mộc Thanh không chịu ngẩng đầu, nàng tiện tay hắt nước, tiếp tục nói: “Sư tôn không tắm sao?”
Mặc dù đã quay đầu đi nhưng vẫn sẽ không cẩn thận thoáng nhìn thấy chút quang cảnh, thật ra cái gì cũng không thấy rõ nhưng Mộc Thanh vô cớ cảm thấy căng thẳng, muốn lập tức rời khỏi nơi này rồi lại không nhấc chân lên được.
Trên người Bạch Xu còn đang rõ nước, đuôi tóc quấn lấy cần cổ trơn bóng, từng giọt nước từ xương quai xanh chảy xuống, lướt qua đường cong cơ thể, hoặc là từ trung gian chảy xuống, len qua bụng nhỏ bằng phẳng rồi hòa vào dòng suối. Bạch Xu hô hấp bình ổn, ngực hơi phập phồng, chờ nước chảy xuống gần hết nàng mới nhàn nhã nâng tay vuốt nước ở trước ngực.
Mộc Thanh thoáng nhìn thấy cảnh tượng này, thân thể cứng nhắc rồi lại lập tức ra vẻ như chưa từng nhìn thấy.
Không biết là nghĩ đến điều gì, Bạch Xu đột nhiên cười khẽ, hỏi: “Sư tôn đang trốn tránh?”
Mộc Thanh ngạc nhiên chốc lát mới lấy lại tinh thần, muốn phủ nhận nhưng nhất thời nói không nên lời, nghẹn cả nửa ngày mới giấu đi vẻ thất thố vừa rồi, trầm ổn nói: “Không có.”
Ngữ điệu không chút nào phập phồng dao động.
Bạch Xu không để tâm, ý vị sâu xa nói: “Nếu không phải, vậy vì sao không chịu nhìn ta?”
Ngôn ngữ mang theo chút trêu chọc, Mộc Thanh nhíu mày vốn dĩ muốn quát lớn nhưng trong lúc phân tâm đã bị một sức mạnh vô hình kéo vào trong nước.
Tất cả xảy ra bất ngờ không kịp đề phòng, cũng không cách nào ngăn cản.
Nước suối chảy nhẹ, vô cùng mát mẻ, nhưng cái ôm từ phía sau tuyệt nhiên tương phản, nóng rực, không cách nào bỏ qua, giống như giữa đống cỏ khô bị châm một mồi lửa, càng cháy càng mãnh liệt, thiêu đốt hết thảy.
Bạch Xu ôm chặt lấy nàng từ phía sau, dán đến kín kẽ.
Cảm nhận được sự ấm áp và mềm mại chợt đến, Mộc Thanh nhất thời cứng đờ, vì thế không thể lập tức phản ứng kịp.
Hai người cùng chìm vào trong nước, sau đó lại bị Bạch Xu đỡ lên.
Có thứ gì đó quấn trên lưng nàng. Sớm chiều ở chung đã nhiều năm, tất nhiên Mộc Thanh biết đó là một cái đuôi, nàng lần nữa sững sốt, thật lâu không thể bình tĩnh.
Bạch Xu dùng sức ôm lấy nàng, kín kẽ dán chặt từ phía sau, đôi môi mỏng thì thầm bên tai nàng: “Trước đây không phải sư tôn tắm cho ta sao, vì sao lúc này lại không dám nhìn, là đang sợ cái gì?”
Hơi thở ấm áp trên vành tai khiến Mộc Thanh không biết làm thế nào, nàng muốn đẩy người này ra nhưng ngay cả cánh tay của đối phương cũng kéo ra không được.
Nàng không nhận thấy rằng đầu ngón tay của mình đang vô thức run rẩy.
“Sư tôn…” Bạch Xu tựa vào vai nàng chậm rãi, trầm thấp lên tiếng, cố ý ép giọng xuống cực thấp, khàn đục.
Xúc cảm ướt nóng và bị ôm chặt khiến Mộc Thanh hoảng hốt giấy lát.
Tắm cho nàng ấy đã là chuyện của bao nhiêu năm trước, lúc đó nàng ấy mới bao nhiêu tuổi, còn chưa cao bằng cái bàn, ở Đào Hoa Đảo được nuông chiều từ bé, lúc bái nàng làm sư còn rất nhiều việc không thể tự gánh vác, mọi thứ đều cần phải dạy, có lúc nàng còn phải hạ mình giúp đỡ.
“Buông ra.” Mộc Thanh thấp giọng trách cứ, lòng tự trọng không cho phép nàng tỏ ra yếu kém, cũng không cho phép nàng biểu hiện ra một chút bất thường nào, nàng vờ như không có việc gì xảy ra, vờ như không cảm nhận được sức lực đang siết chặt bên hông cùng với xúc cảm như có như không ở phía sau, nàng rắn lạnh như đá, vẫn nghiêm khắc và đạm nhiên giống như trước đây.
Bạch Xu bất động, tựa hồ không dự định buông tay.
“Không buông thì sao?”
Vẻ mặt Mộc Thanh trở nên ngưng trọng, có lẽ là có lẽ là tức giận, cũng có lẽ là nguyên nhân khác.
“Làm càn!”
Nàng ra tay tập kích Bạch Xu, nhưng không sử dụng linh lực.
Bạch Xu không tránh né mà chỉ thuận thế giữ chặt hai tay của nàng, tiếp tục giam cầm nàng trong ngực mình.
Nhiều năm qua đi tu vi của Bạch Xu càng ngày càng tăng, đã không phải đứa trẻ có thể bị nàng ngăn cản chỉ bằng một tầng kết giới của trước kia, nàng ấy là quân chủ đời kế tiếp của thần hồ tộc, trời sinh bất phàm, tất nhiên không hề thua kém nàng, nếu nàng ấy thật sự ngỗ nghịch, so với nàng chỉ mạnh hơn chứ không kém.
Có lẽ sợ làm nàng bị thương nên Bạch Xu không sử dụng yêu lực, mà chỉ dựa vào sức mạnh của bản thân để áp chế.
Hai sư đồ cũng không chịu tỏ ra yếu kém, bắt đầu quấn đấu.
Mộc Thanh làm sư tôn của người ta lâu rồi, không hạ thấp tư thái được, nàng thề phải giáo huấn nghịch đồ này, đáng tiếc nàng là một tu sĩ cho dù lợi hại đến đâu cũng không thể hơn được Bạch Xu, dù sao cũng là thần hồ tộc, chỉ xét vể thể chất đã mạnh hơn không ít.
Bạch Xu kéo nàng xuống nước, dùng sức đè nàng lên tảng đá lớn giữa dòng suối, hơn nữa còn lỗ mãng cùng cực mà ngồi lên người nàng, đôi chân thon dài trắng nõn quỳ gối hai bên, từ trên cao nhìn xuống.
Vừa mới tranh đấu một phen, hai người đều mệt mỏi hô hấp dồn dập.
Bị khống chế mọi mặt lại quấn đấu quá lâu, Mộc Thanh không còn chút sức lực, nhìn thấy Bạch Xu còn đường hoàng đánh giá mình, nàng khó nén tức giận, giãy dựa hai cánh tay đang bị ép chặt trên đỉnh đầu, trực tiếp đánh vào đối phương.
“Nghiệt chướng!”
Bạch Xu không né tránh, mặc cho nàng đánh, đau đớn cách mấy cũng không rên một tiếng, ngược lại còn mỉm cười đầy thâm ý.
Quần áo của Mộc Thanh đã hỗn loạn từ lúc nào, ngoại bào lỏng lẻo lộ ra da thịt trơn bóng như ngọc, mặc dù không nhìn thấy gì nhưng cũng có một phen phong vị.
Gió đêm thổi nhẹ, thân thể hai người đều ướt sũng, bị gió thổi có chút lạnh lẽo.
Cuối cùng là Bạch Xu chịu thua trước, ánh mắt nàng sâu thẳm như nước, nhìn chằm chằm Mộc Thanh, chậm rãi nói: “Đồ nhi biết sai…”
Lời này là thật hay giả không thể nào biết được, Mộc Thanh đoán không ra, cũng không muốn đoán.
Hình ảnh trong ảo cảnh không liền mạch, biến hóa rất nhanh, sau đó lại xảy ra rất nhiều việc vừa phức tạp vừa dài dòng, khiến người ta đau đầu. Từ Vu Sơn Trấn đến An Dương rõ ràng chưa từng gặp phải biến cố gì nhưng có thứ gì đó đang lặng lẽ thay đổi.
Bất quá cuối cùng Bạch Xu vẫn xuất sư, nhưng nàng ấy không muốn rời đi, ngược lại là Mộc Thanh yên lặng rời đi không một lời từ biệt, duyên tụ duyên tan, từ đó thiên hạ mênh mông mỗi người một hướng.
Trong một năm sau khi từ biệt, Mộc Thanh đến rất nhiều nơi, lẫn trong biển người.
Vốn tưởng rằng sẽ không gặp lại, nhưng không ngờ trong một lần đến An Dương lại trùng phùng.
Khi ấy, trướng rũ màn che, đã không thuần túy như năm xưa, phá tan thế tục, mọi việc mất khống kế.