Chương 15: Dương Oai
Đối với một số yêu thú mà nói, đuôi là không thể thiếu, Bạch Xu rất coi trọng đuôi của mình, rất sợ nó nháy mắt lại biến mất.
Mộc Thanh đạm nhạt giải thích, nàng nghe được cái hiểu cái không, bất quá sau đó cũng không muốn biến thành nhân hình nữa, lăn qua lăn lại trên giường ôm cái đuôi chơi đùa, vô cùng yêu thích. Hôm nay tinh thần của nàng rất tốt, làm ầm ĩ nửa ngày không chê mệt thỉnh thoảng còn ô ô vài tiếng, hăng say cọ loại lên người Mộc Thanh, không một khắc yên tĩnh.
Vài ngày trước yêu lực phản phệ rũ rượi mệt mỏi, hiện tại ra sức vui đùa, rõ ràng là một con bạch hồ tao nhã tự phụ, bây giờ lại giống như một con tiểu cẩu ở đầu đường ngõ hẻm, muốn ngăn cũng ngăn không được.
Mộc Thanh mặc kệ đối phương lỗ mãng, mặc kệ không hỏi, lại càng không phản ứng, nàng ngồi vẽ phù chú nhưng lại không chuyên tâm.
Một lúc sau A Lương mang thức ăn đến, kính cẩn nghe theo xin chỉ thị của Mộc Thanh, sau đó mới chuyển lời của Giang Lâm, mời nàng giờ Mẹo đến từ đường một chuyến, lúc vào phòng còn trộm vuốt lông Bạch Xu. Bạch Xu rất hưởng thụ sự hầu hạ như vậy, đưa đầu cho đối phương sờ, thoải mái đến híp mắt.
Mộc Thanh lãnh đạm giương mắt, lơ đãng thoáng nhìn.
Trong lòng biết vị này xưa nay nghiêm khắc bất cận nhân tình, A Lương miễn cưỡng thu tay lại, quy củ không dám làm càn, nhìn thấy không còn việc gì liền đi trước.
Bạch Xu lại tự mình nhảy tới nhảy lui, mệt mỏi thì nằm sấp trên đùi Mộc Thanh, không bao lâu sau đổi thành nằm ngửa, nàng không nằm yên được, luôn dùng móng vuốt lay ống tay áo của Mộc Thanh, đáng tiếc Mộc Thanh làm như không thấy, chưa hề đáp lại nàng.
Thực sự nhàm chán, nàng nhảy đến trên bàn, hiếu kỳ nhìn một lá bùa đã viết xong, hỏi:” Đây là cái gì?”
Mộc Thanh không hề ngẩng đầu, thấp giọng nói:” Buổi tối cần dùng.”
Bạch Xu không hiểu, nhưng nghĩ đến người này dụng tâm như vậy, cho nên cũng không quấy rầy, chỉ nghiêng đầu xem xét nửa ngày, rốt cuộc một lần nữa vùi vào lòng đối phương. Mộc Thanh thần sắc khẽ động, rồi lập tức trở nên đạm mạc, tiếp tục vẽ phù chú.
Giờ mẹo, một người một hồ ly cùng đến từ đường.
Ngoại trừ Trần thiếu gia, những người khác của Trần gia đều đã tỉnh lại, dưới sự chăm sóc của đệ tử Phượng Linh Tông, những người này đều chuyển biến tốt đẹp, có thể xuống giường rồi.
Nhìn thấy Trần thiếu gia còn đang hôn mê chưa biết sống chết, Trần phu nhân và Trần lão thái thái dùng nước mắt rửa mặt, từ sau khi tỉnh lại đã canh giữ bên cạnh Trần thiếu gia, mà Trần lão gia mặt như tro lạnh, một mực nói chuyện với Giang Lâm, lời trong lời ngoài không lời nào không phải cầu xin nàng cứu Trần thiếu gia một mạng.
Giang Lâm bị làm phiền cả ngày, trong lòng ít nhiều có chút không kiên nhẫn, nhưng vẫn chịu đựng hỏi vài câu, cũng nhắc tới Liễu Thu Nương, nhưng cũng không nói chuyện tối qua, thăm dò phản ứng của gia đình này.
Vừa nghe đến Liễu Thu Nương, sắc mặt của người Trần gia cũng không tốt lắm, nhưng đều ngậm miệng không nói, Trần lão gia nói mấy lời qua loa ứng phó, ám ý Trần thiểu gia và Liễu Thu Nương đã sớm nhất đao lưỡng đoạn, không có bất cứ liên quan gì, hắn không dám ở trước mặt Giang Lâm nói lung tung, chỉ có thể nói gần nói xa để ám chỉ.
Nhưng mà cho dù hắn không nói thật, mấy ngày qua nghe hàng xóm láng giềng và nô bộc Trần gia lén lúc bàn tán, Giang Lâm cũng có thể đoán được đại khái, nhất là buổi sáng hôm nay, có hai gã sai vặt lắm mồm ở bên ngoài từ đường âm thầm đàm luận việc này, nhìn thấy nàng đến lập tức kinh ngạc ngậm miệng lại.
Giang Lâm tuy là người tu tiên, những cũng hiểu đạo lí đối nhân xử thế.
Thật thật giả giả, còn phải tự mình xem, hỏi là hỏi không ra.
Mộc Thanh và Bạch Xu vừa đến, nàng liền không nghe Trần lão gia nói lời vô nghĩa nữa, bảo đám người Trần gia đi ra ngoài, mượn cớ muốn làm phép.
Người của Trần gia cho rằng đây là có biện pháp cứu Trần thiểu gia, cảm động đến rơi nước mắt hận không thể quỳ xuống dập đầu cho các nàng:”Đa tạ nguyên quân, đa tạ nguyên quân.”
Mộc Thanh luôn không thích loại hành động khoa trương này, nàng thờ ơ, trực tiếp đi đến chỗ Trần thiểu gia. Giang Lâm khoát khoát tay, không nhịn được đuổi đám người kia ra ngoài:” Được rồi, đừng ở chỗ này chiếm chỗ, làm phiền các vị ra ngoài trước.”
Nhóm người lúc này mới cảm tạ ân đức mà đi ra ngoài.
Mộc Thanh xách Bạch Xu xuống khỏi vai mình, đặt ở trên bàn, đạm mạc nhìn Trần thiểu gia sắp tắt thở, hỏi Giang Lâm:”Thế nào rồi?”
” Không có cách nào.” Giang Lâm bất đắc dĩ nói:”Phí công cả đêm.”
Những chuyện này đều nằm trong dự đoán, sắc mặt Mộc Thanh không thay đổi, đến gần truyền chút linh lực cho Trần thiểu gia, lấy một lá bùa dán lên trên trán đối phương, đây là dùng để xua đuổi âm khí kéo dài sinh mệnh, thời gian hiệu lực không dài, nhưng có thể kéo thêm hai canh giờ.
Giang Lâm đột nhiên nhớ đến gì đó, lập tức nói cho nàng nghe những lời đồn đãi mình đã nghe được, thật ra cũng không có gì nhiều, chính là nguyên nhân trong phủ bố trí nhiều trận phong thuỷ như vậy.
Có người nói vài năm gần đây thân thể Trần thiểu gia không tốt lắm, thường xuyên sinh bệnh, Trần phu nhân tìm một vị đại sư đoán mệnh, đại sư nói đây là năm hạn, vận mệnh bị hao tổn, chỉ cần sửa phong thuỷ là được, lúc đầu chỉ bố trận trong phòng Trần thiểu gia để tụ dương khí xua đuổi âm khí, cũng không biết là đại sư đạo hạnh không đủ hay là thế nào, sau khi trận phong thủy bày xong tác dụng không đáng kể, Trần phu nhân lại tìm một vị đại sư khác bố trí trận phong thủy khác, cứ nhiều lần như vậy, trận phong thuỷ gần như bày khắp Trần phủ, thân thể của Trần thiểu gia mới dần chuyển biến tốt đẹp.
Bất quá rốt cuộc là do lành bệnh hay là tác dụng của trận phong thuỷ, ai cũng không biết được, dù sao thì Trần phu nhân vô cùng tin tưởng đối với vị đại sư kia, trong hai ba năm sau đó, Trần thiểu gia chưa từng phát bệnh lần nào, không chỉ có Trần phu nhân càng thêm tín phục vị đại sư kia, ngay cả Trần lão gia bọn họ cũng tín phục.
Giang Lâm mắng:” Một trận phong thuỷ đã quá lắm rồi, còn bố trí nhiều như vậy, thực sự là tự tìm đường chết, còn đại sư, bọn bịp bợm giang hồ thì đúng hơn.”
Nhà bình thường cũng sẽ bày trận phong thuỷ lúc xây nhà, bọn họ thì giỏi rồi, thật sự xem thứ này như bùa hộ mệnh, trận phong thuỷ vốn dĩ dễ xung khắc lẫn nhau, chỉ chút sơ suất sẽ biến sinh cục thành tử cục, may mà vị đại sư kia là gà mờ, làm ra đều là những trận pháp nhỏ yếu, không có tác dụng lớn, bằng không một khi xung khắc sẽ rất phiền, còn không hút khô dương khí cả nhà.
Mộc Thanh mím môi, do dự chốc lát, dò xét hơi thở của Trần thiếu gia.
“Sắp không xong rồi.”
Giang Lâm không nói chuyện, đã sớm đoán được việc này.
Bạch Xu đứng trên hương án khẽ đảo tròng mắt, cảm thấy hiếu kỳ, đứng lên trên người Trần thiếu gia, cúi đầu xem xét hồi lâu, không hiểu sao cảm thấy khó chịu, liền ghét bỏ mà nhảy đi chỗ khác.
Yêu thú trời sinh mẫn cảm, trong tiềm thức sẽ không nguyện ý đến gần những thứ không bình thường.
Mộc Thanh chú ý đến hành vi của nàng, lưu tâm quan sát.
Giang Lâm không quá để ý, nhìn Trần thiếu gia chần chờ một lát, than thở:”Mộc Thanh, thả Liễu Thu Nương ra hỏi thử xem, thật sự sắp tắt thở rồi.”
Trùng hợp Mộc Thanh cũng có ý này, nàng gật đầu, thả Liễu Thu Nương ra.
Liễu Thu Nương bị nhốt cả đêm bị thương quá nặng, vừa xuất hiện liền miệng phun máu đen, từ đường tràn đầy dương khí, nàng chịu không nổi, suy yếu đến ngay cả hồn thể cũng sắp không duy trì được nữa, mùi xác chết thối rửa cũng càng khó ngửi.
Nhìn thấy Trần thiếu gia mặt trắng như tờ giấy, Liễu Thu Nương sững sốt, vẻ mặt âm độc tràn ra một loại đau thương thâm trầm, bất quá rất nhanh lại bị nàng che giấu, dung mạo xinh đẹp hiện ra mấy phần mỉa mai, mạn bất kinh tâm hỏi:” Tiên trưởng gọi Thu Nương ra đây, trận thế lớn như vậy, là muốn làm gì?”