Chương 12: Khốn Cảnh
Ở đây vừa rồi còn có ánh đèn chiếu sáng, hiện tại đã là một mảnh hôn ám, hàng lang sâu thẳm chật hẹp nhìn không thấy điểm cuối, xung quanh yên tĩnh, quanh mình trở nên trống rỗng, dường như có một bức tường vô hình vây khốn các nàng.
Đây là quỷ dẫn dường, một trong những thủ pháp lệ quỷ quen dùng, người bị vây trong đó sẽ luôn đi vòng tròn, làm thế nào cũng không thoát ra được, tiểu quỷ bình thường không có năng lực này, phải là loại oán khí tận trời hoặc là chết tương đối thê thảm mới làm được.
Quỷ dẫn đường cũng giống như mê cung không có lối ra, một khi bị nhốt trong đó thì không nên đi lung tung, bằng không sẽ càng đi càng lạc lối, hơn nữa càng hoảng loạn tinh khí xói mòn càng nhanh dẫn đến cuối cùng đoạn khí mà chết.
Mộc Thanh và Giang Lâm tất nhiên là không hãi sợ chiêu này, đối phó một lệ quỷ quả thực dễ như trở bàn tay, chút tiểu xảo mà thôi, bất quá hai người các nàng lại không ra tay, chỉ lẳng lặng đứng bất động tại chỗ.
Quỷ dẫn đường của Liễu Thu Nương không giống với bình thường mà còn xen lẫn sức mạnh thâm hậu mà lệ quỷ không nên có, nhất thời phân không rõ đó là linh lực hay là cái gì, có lẽ là pháp khí, có lẽ là thứ khác, nói chung có chút vướng tay chân.
Thảo nào Liễu Thu Nương không hề sợ hãi, không ngờ quả thật là có đại chiêu, tuy rằng không rõ đối phương rốt cuộc muốn gì, nhưng ném Bạch Xu ở chỗ này, chính là muốn dẫn dụ hai người các nàng vào tròng, không có ý tốt. Giang Lâm liễm mi, trên mặt lộ ra vài phần nghiêm túc.
Mộc Thanh vẫn bình tĩnh như cũ, truyền cho Bạch Xu một chút linh lực.
Bạch Xu lúc này mới thanh tỉnh, không còn đầu choáng mắt hoa nữa, nàng nghi hoặc nhìn xung quanh một chút, rồi lại nghiêng đầu nhìn Mộc Thanh, vẫn chưa hiểu được tình hình, nghiệt chướng này đã quen được nước lấn tới, sau khi nhận ra người trước mặt là Mộc Thanh, chân sau dùng lực chồm lên, đáng tiếc nàng bị tóm sau gáy, làm loạn chốc lát cũng chỉ có thể giũa dụa trên không trung.
Mộc Thanh thản nhiên rũ mắt:” Thanh tỉnh rồi?”
Nghiệt chướng này thật là có bản lĩnh, ở trên Côn Sơn như vậy như vậy, bình thường quát tháo người khác, đêm nay lại bị một nữ quỷ làm choáng váng, thật là có tiền đồ.
Biết bản thân không nên tiến vào thêm phiền, Bạch Xu có chút nản lòng, rũ đầu giả vờ đáng thương, tùy ý đối phương xách lên, nhu nhược nói:” A Xu chóng mặt, khó chịu….”
Mộc Thanh không chút dao động:”Còn dám chạy không?”
Bạch Xu vẫy vẫy đuôi, tự biết đuối lý, lẩm bẩm trả lời:” Không chạy.”
Nàng không biết nhân gian hiểm ác đáng sợ, lần này may mắn, đụng vào quỷ còn có thể bình an vô sự, nếu như thật sự gặp phải loại cùng hung cực ác không chừng da cũng bị người ta lột ra rồi. Mộc Thanh không hề răn dạy nàng, mà chỉ nghiêm túc nói:” Không được có lần sau.”
Biết người này không có ác ý, là đang quan tâm nàng, Bạch Xu thành thật lên tiếng đồng ý.
Giang Lâm ở bên cạnh xen mồm:” Tiểu hồ ly, bảo ngươi canh giữ ở bên ngoài ngươi không nghe, bây giờ tốt rồi, ba người chúng ta đều bị vây khốn.”
Bạch Xu rũ đuôi làm bộ không nghe thấy, dùng sức giãy dụa vài cái, giãy khỏi tay Mộc Thanh, sau đó bám vào góc váy của đối phương, nhất định muốn chui vào lòng Mộc Thanh.
Mặc kệ nắm lông trắng kia lỗ mãng thế nào, Mộc Thanh chỉ âm thầm quan sát xung quanh.
Âm khí trên hành lang dần nặng hơn, hàn ý ăn mòn, rõ ràng không có gió thổi nhưng băng lãnh lại ập đến trước mặt, từ da thịt lộ ra bên ngoài thấm vào xương tủy, Liễu Thu Nương ở bên ngoài hẳn là biết các nàng không đơn giản, cho nên tăng thêm một tầng cấm chế.
Lần này các nàng tinh tường cảm thụ được một loại sức mạnh thần bí, trầm trọng, thâm hậu, cũng không phải một lệ quỷ có thể có được, những cũng không giống như uy lực của pháp khí. Mộc Thanh thần sắc nghiêm trọng, nhìn về phía hành lang, chỗ vừa rồi vẫn còn là một mảnh hắc ám, lúc này lại biến thành một cửa động hư vô vặn vẹo.
Một khắc sau nàng và Giang Lâm cảm giác được linh lực xung quanh đang xói mòn, chính là bị cửa động đen như mực kia hút đi.
Bạch Xu nằm trên vai Mộc Thanh giật mình, không biết là ảo giác hay là thế nào, đan điền của nàng đột nhiên có chút căng trướng nóng rát.
Nhưng mà không đợi nàng làm rõ nguyên do, vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần, cửa động đen như mực bên kia bỗng nhiên mở rộng, đồng thời di chuyển về phía các nàng, tựa như mãnh thú há to cái miệng như chậu máu, đói khát cắn nuốt con mồi.
Mộc Thanh vặn chặt mi tâm, lúc này linh lực bắn ra nhưng cũng không có tác dụng, cửa động thoáng chốc đã nuốt chửng toàn bộ linh lực, trong nháy mắt lại to hơn một chút.
“Mẹ nó, thật kỳ nữa.” Giang Lâm kinh ngạc nói:”Thứ này giống như Phệ Linh Thú, chuyên ăn linh lực, lợi hại a, quỷ dẫn đường.”
Mộc Thanh thu lực, ôm nắm lông trắng trong lòng, nhắc nhở Giang Lâm:”Cẩn thận một chút.”
“Biết.” Giang Lâm nói.
Mộc Thanh lúc này kết trận, ngăn chặn cửa động, chiêu này dùng được, cửa động không thể tiến gần các nàng nữa.
Cùng thời khắc đó, Liễu Thu Nương ở bên ngoài điều khiển, muốn đột phá trận pháp, cho nên không ngừng tăng thêm sức mạnh. Hành lang càng trở nên âm trầm lạnh lẽo, hắc khí nồng nặc lũ lượt tràn vào, mùi xác chết thối rửa cũng càng dày đặc.
Lúc luồn sức mạnh kia chống lại trận pháp của Mộc Thanh, cảm giác nóng rát trong đan điền Bạch Xu càng thêm mãnh liệt, như có lửa đốt, ở một nơi âm lãnh nàng lại cảm thấy thân thể nóng rực, vô cớ sinh ra cảm giác trống rỗng, dường như trong cửa động đen như mực kia có thứ gì đó sản sinh liên kết với nàng, nàng không biết đây là làm sao vậy, chỉ cảm thấy quá nóng, vì vậy dùng móng vuốt ôm chặt lấy Mộc Thanh, liên tiếp cọ vào người đối phương để giảm bớt nóng bức trong đan điền.
Nhận thấy nghiệt chướng này đang dùng bụng cọ qua cọ lại vào ngực mình, Mộc Thanh dừng một chút, nàng tất nhiên là cảm thụ được nhiệt độ từ trên người Bạch Xu, nhưng tư thái như vậy thực sự bất nhã, vì vậy nàng ngăn đối phương lại.
“Làm sao vậy?”
Bạch Xu lại ôm lấy tay nàng cọ cọ, không lên tiếng trả lời.
Hắc khí trên hành lang còn nồng đậm hơn cả mực, ùng ùng kéo về phía bên này, nếu không phải có trận pháp chống đỡ, nó nhất định đã xông đến ăn sống nuốt tươi các nàng. Giang Lâm không chú ý đến sự dị thường của Bạch Xu, nhìn thấy hắc khí cách đó không xa đã sắp ngưng tụ thành thực thể, cảm khái:”Trận thế này thực sự là… Oán khí phải nặng đến mức nào, là thù gì lại có thể hận đến mức này.”
Những năm qua không phải chưa thấy lệ quỷ, nhưng oán niệm sâu nặng như thế này là lần đầu tiên, loại ngoan tuyệt cam nguyện rơi vào kết cục không thể luân hồi.
Loại sức mạnh bí ẩn kia càng ngày càng mạnh, trong lòng Liễu Thu Nương biết không thể kéo dài được nữa, phải tốc chiến tốc thắng, nàng ta cắn răng thôi động hai loại sức mạnh, ầm một tiếng, gần như đánh nát trận pháp.
Chỉ một kích, trận pháp đã lung lay sắp đổ, hắc khí càng dày đặc, điên cuồng lưu chuyển.
Lần này, không chỉ có Bạch Xu phản ứng, ngay cả Mộc Thanh cũng đã nhận ra không thích hợp, chỉ dựa vào oán khí của Liễu Thu Nương tất nhiên không thể làm lay động trận pháp, tất cả đều là công lao của một loại sức mạnh khác, loại sức mạnh này thực sự quen thuộc, ở Côn Sơn Mộc Thanh đã lĩnh giáo qua vài lần, nhất là đêm đó lúc bị Bạch Xu làm càn đè nặng, nàng đã từng phản kháng nhưng mỗi lần đều bị loại sức mạnh này gắt gao áp chế, thế cho nên hoang đường mọc lan tràn, loạn đến không thành hình dạng.
Hôm nay cảm nhận được lần nữa, cũng chính là trên người Bạch Xu, Mộc Thanh rũ mắt nhìn nắm lông trắng đang xao động bất an trong tay mình, do dự chốc lát, đem nàng ôm vào trong lòng, dùng linh lực miễn cưỡng mở cánh cửa phía bên trái, nói với Giang Lâm:”Đi vào trước, đừng đứng ở chỗ này.”
Giang Lâm không giải thích được:”Muốn làm gì?”
“Trận pháp sắp vỡ, rời khỏi đây.” Mộc Thanh nói xong liền đi vào trước.
Nhìn thấy hắc khí dày đặc cách đó không xa, Giang Lâm cân nhắc giây lát, rốt cuộc vẫn theo sát phía sau.
Nhưng biến cố chính là phát sinh ngay lúc này, trong nháy mắt lúc Giang Lâm bước vào gian phòng, quỷ dẫn đường bỗng nhiên sản sinh biến hóa, trong ngoài gian phòng tức thì trở nên vặn vẹo, hoàn toàn ngăn cách hai người các nàng.
Tiến vào gian phòng chỉ có Mộc Thanh và Bạch Xu, không thấy bóng dáng Giang Lâm đâu.
Mộc Thanh quay đầu nhìn lại, ngoài cửa đã là một mảnh hỗn độn, u tối đáng sợ, quỷ khí um tùm như biển điên cuồng vọt tới muốn nuốt chững các nàng, nàng hoàn toàn không kiêng kỵ thứ này, một tay ôm lấy Bạch Xu một tay kết trận.
Bạch Xu nóng đến khó chịu, dường như có thứ gì đang xa xa triệu hoán nàng, nhất là lúc quỷ khí tiếp cận nàng càng thêm nóng bức bất an.
“Nóng quá…” Nàng dùng đầu cọ Mộc Thanh, muốn nhờ đó giảm bớt nhiệt ý trên người.
Rõ ràng nàng không thoát khỏi can hệ với loại sức mạnh kia, Mộc Thanh trấn an:”Nhịn một chút, đừng nhúc nhích nữa.”
Đáng tiếc Bạch Xu không nghe lọt tai, nàng vẫn khó chịu vẩy đuôi, có thể là cảm giác được hơi lạnh từ luồn quỷ khí bên kia, nàng liền hướng đuôi về phía đó.
Có trận pháp chống đỡ, nàng không chạm vào luồn quỷ khí đó, Mộc Thanh cũng không bận tâm nhiều, nhưng ngay một khắc sau đó, loại sức mạnh cường đại ẩn chứa trong quỷ khí dày đặc xuyên qua trận pháp, tất cả xâm nhập vào trong người Bạch Xu.
Chỉ trong một khắc, một loại sức mạnh khác ẩn trong quỷ khí đã bị hấp thụ sạch sẽ.
Biến hóa bất ngờ trong nháy mắt làm thế cục xoay chuyển, Liễu Thu Nương sợ xảy ra sự cố nên ẩn nấp trong bóng tối lúc này lập tức thu tay lại, đáng tiếc đã quá muộn, Mộc Thanh đã phát hiện ra chỗ ẩn thân của nàng, chỉ bằng một cái khoát tay, trong khoảnh khắc không chỉ đánh tan quỷ khí mà suýt nữa còn đánh vỡ hồn thể của Liễu Thu Nương.
Nếu không phải nghĩ đến mười tám người Trần gia, Mộc Thanh nhất định sẽ không dễ dàng tha cho nàng ta, một kích này đã xem như thủ hạ lưu tình.
Liễu Thu Nương vốn ẩn thân trong một góc tối, sau khi bị thương liền hiện thân, quỷ dẫn đường cũng tiêu tan thành mây khói trong nháy mắt, nàng cắn răng một cái, tự biết không phải đối thủ của Mộc Thanh, ngay cả nghỉ ngơi cũng không dám mà lập tức bỏ chạy.
Mộc Thanh muốn đuổi theo nhưng biến cố lại xảy ra một lần nữa, dường như nàng đã dự liệu được gì đó, lập tức đóng cửa, đồng thời kết xuất một đạo cấm chế, ngăn cách gian phòng với bên ngoài.
Bạch Xu hấp thu loại sức mạnh kia thoáng chốc biến hóa, xích lỏa nằm trong lòng Mộc Thanh.
Lần này đuôi và lỗ tai vẫn không biến mất, hơn nữa cũng giống như lần trước, đuôi một lần nữa biến thành ba cái.
Nàng toàn thân nóng rực, không khống chế được yêu lực hỗn loạn, bởi vì không cách nào phát tiết, chỉ có thể kề sát Mộc Thanh tìm kiếm an ủi, áp lực mà gián đoạn nói:”Nóng… Khó chịu…”
Vừa nói vừa dùng đuôi cuốn lấy tay Mộc Thanh, kín kẽ ép sát.
Trong hoảng hốt, Mộc Thanh lại ngửi thấy mùi hương quen thuộc, lần trước nàng không rõ mùi hương này có tác dụng gì, nhưng hiện tại đã biết.
Đây là biện pháp của hồ yêu lúc phát tình dùng để mê hoặc con mồi.