Đồ Đệ Có Liêm Sĩ – Chương 1

Chương 1: Côn Sơn

Tháng giêng, Côn Sơn Lạc Thành.

Trên núi gió lạnh không dứt. Tuyết nơi Phần Dương rơi lớn, dường như sắp áp những cành cây trơ trụi cong xuống tận mặt đất, trong tầm mắt là một mảnh trắng xoá, chỉ có hoa mai trên đỉnh núi vẫn ngạo nghễ, đỏ bừng trải rộng khắp một vùng.

Trên sơn đạo gồ ghề, nữ tử mặc bạch y gần như hòa thành một thể với tuyết trắng trên núi, rất khó phân biệt, trong ngực nàng ôm một con hồ ly trắng như tuyết, từng bước một giẫm lên tuyết đọng, không nhanh không chậm mà đi lên núi.

Nữ tử tên là Mộc Thanh, là nữ tu sĩ của Phù Ngọc Sơn, nhị trưởng lão của Phượng Linh Tông. Lần này tới Côn Sơn để tĩnh tu, bạch hồ trong ngực là nhặt được trên đường.

Bạch hồ bị thương trên lưng, giống như cà tím gặp sương, cúi đầu ủ rũ nằm yêu không nhúc nhích.

Mùa đông Côn Sơn tịch liêu giá rét, vạn vật tĩnh lặng, sơn cốc rộng lớn dường như chỉ có một người một hồ ly. Gió lớn, hàn lãnh đến xương tựa như lưỡi dao cắt qua, bạch hồ hẳn là có phần sợ lạnh nên rút vào ngực Mộc Thanh, chiếc đuôi xoã tung khoát lên trên người, đem bản thân cuộn thành một nắm.

Mộc Thanh rũ mắt, yên lặng nhìn xuống, sau đó cũng không để tâm nữa.

Sơn đạo khúc chiết, đến đỉnh núi đã là nửa canh giờ sau, lúc đó sắc trời đã tối, màn đêm cũng đần buông xuống.

Sâu trong rừng hoa mai có một gian nhà đơn sơ, đẩy cửa phòng ra, bên trong đã phủ một lớp bụi, Mộc Thanh tiện tay niệm Thanh Trần Quyết, trong nháy mắt nơi đây đã trở nên sạch sẽ, sau đó nàng nhấc chân bước vào trong.

Nàng đặt bạch hồ lên trên giường, niệm chú trị thương. Mộc Thanh tu vi cao, chữa trị cho một con tiểu hồ ly dĩ nhiên không phải chuyện khó, chỉ là trên người con bạch hồ này đã mang theo yêu khí, không thể đánh đồng với hồ ly bình thường, còn bị thương rất nặng, một lần trị không hết, phải ở lại vài ngày.

Cửa vừa đóng lại đã ngăn cách phong tuyết giá lạnh ở bên ngoài, bạch hồ nằm trong chăn bông hồi lâu, chờ có chút sức lực mới dò đầu ra khỏi chăn chốc lát.

Trong phòng quá tối, Mộc Thanh đứng dậy thắp đèn, ánh sáng ảm đạm chiếu lên mặt nàng, độ ra một tầng quang vựng nhu hòa. Nàng dung mạo xinh đẹp, vóc dáng cao gầy khí chất xuất trần, tự có một cổ khí chất nhẹ nhàng, ngay cả động tác thắp đèn cũng mang theo vẻ đạm nhiên, thoáng nhìn thấy bạch hồ ló đầu ra, nàng chỉ dùng khóe mắt liếc nhìn một cái, ngược lại cũng không quan tâm quá nhiều.

Thắp đèn xong, nàng đi ra ngoài một chuyến, khi trở về bầu trời đã tối đen, nàng phất đi lớp tuyết ở trên người rồi mới vào cửa, bạch hồ vốn dĩ buồn bã ỉu xìu nằm sấp phút chốc giật mình tỉnh giấc, cái đuôi giương lên, không tự chủ được mà lắc lư.

Mộc Thanh vẫn không xem nó, mà chỉ làm việc của bản thân, bận rộn một lúc lại dùng truyền âm phù hồi âm cho tông chủ, cơ bản là đang thông báo hành trình hôm nay của nàng, báo cho tông môn biết nàng đã đến Côn Sơn.

Bạch hồ nghiêng đầu hiếu kỳ quan sát, nhìn thấy Mộc Thanh vừa nói xong, truyền âm phù đột nhiên hóa thành tro tàn, lúc này nó trừng lớn đôi mắt, nghi hoặc không giải thích được, nó nhảy xuống giường, cẩn cẩn dực dực đi đến trước mặt Mộc Thanh, thử dùng móng vuốt lay nàng.

Mộc Thanh lúc này mới có chút đáp lại, nàng rũ mắt, hỏi: “Làm gì?”

Bạch hồ nghe tiếng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào nàng, dường như nghe không hiểu những lời này, nó lắc lư cái đuôi.

Có yêu thú trước khi hóa hình vẫn luôn trốn ở nơi rừng sâu núi thẳm, chưa từng được giáo hóa, không tiếp xúc qua nhân thế phức tạp hay thay đổi, cũng giống như hài đồng còn chưa biết đi, phần lớn vẫn còn bảo lưu bản năng vốn có. Nó buông móng vuốt, đi vòng quanh Mộc Thanh, dùng đầu cọ vào chân nàng, dường như đang lấy lòng.

Có thể là đang cảm tạ ân cứu mạng.

Mộc Thanh thu hồi ánh mắt, vẫn không phản ứng.

Bạch hồ vốn dĩ rất hiểu nhân tính, sau khi ăn xong lại trở về nằm sấp trên giường, nó không nằm ở giữa giường mà chỉ chiếm một góc nhỏ, còn lại chừa cho Mộc Thanh.

Mộc Thanh ngồi trên bồ đoàn, nhắm mắt tĩnh tu.

Ngồi xuống chính là một canh giờ, không cử động dù chỉ một chút, người tu hành chú ý thanh tâm quả dục, một canh giờ cơ bản không tính là lâu.

Không đợi được người đến, bạch hồ vẫy đuôi đứng dậy nhảy xuống cuộn người nằm sắp cạnh bồ đoàn, chiếc đuôi đắp trên đùi Mộc Thanh. Nó không hề tỏ ra xa lạ, mới nửa ngày mà đã chủ đến gần, hơn nữa thỉnh thoảng còn nhẹ nhàng lay động chiếc đuôi, không chút bất an.

Mộc Thanh nhíu mày, nhưng đến cùng vẫn mặc kệ, tiếp tục nhắm mắt cho đến kết thúc tĩnh tu mới lên tiếng: “Thả đuôi xuống đi.”

Bạch hồ nghiêng đầu, chẳng những không thả đuôi xuống mà còn không hiểu quy củ lắc qua lắc lại, đến mức sắp quét đến trên lưng của nàng. Mộc Thanh nâng tay phất một cái, ngăn cản chiếc đuôi lộn xộn của nó, nàng trầm thấp nói: “Yên tĩnh một chút.”

Nó không nhúc nhích nữa, đem đuôi buông xuống.

Bất quá an phận chỉ là nhất thời, có lẽ đã sống ở nơi hoang vu không một bóng người này quá lâu, nhìn thấy người liền cảm thấy mới lạ, bạch hồ luôn cố ý vô ý muốn thân cận Mộc Thanh, bất luận Mộc Thanh làm gì nó đều theo sát như hình với bóng, nàng đi chỗ nào nó đi chỗ đó.

Ngay cả lúc nàng đến ôn tuyền trong sơn động để tắm, nó cũng từng bước theo sát.

Sơn động ngay cách đó không xa, chỉ cần mất thời gian một chung trà là đến.

Hàng năm Mộc Thanh đều sẽ đến nơi này tĩnh tu, đối với địa hình xung quanh đã quen thuộc từ lâu, nàng ngăn cản bạch hồ đi theo, trực tiếp đi ở phía trước, chờ lúc thật sự vào sơn động, trước tiên là thắp sáng những ngọn đuốc trên vách đá, sau đó tiện tay nhẹ nhàng điểm nhẹ lên người bạch hồ, trực tiếp nhấc bạch hồ lên tảng đá lớn bên hồ.

Thật ra bạch hồ là một con hồ ly cái, cho dù cùng nhau xuống nước cũng không có gì, năm đó Mộc Thanh mới vào Phượng Linh Tông làm đệ tử, bảy tám nữ đệ tử ngủ cùng một gian phòng, tắm chỉ có thể dùng chung phòng tắm, đều là nữ nhân không có gì phải kiêng kỵ, huống chi đây chỉ là một con yêu hồ chưa hóa hình. Bất quá đây đều là chuyện trước kia, Mộc Thanh của hôm nay đã là đệ nhất tông sư của Tu Chân Giới, đâu thể nào vẫn để kẻ khác tắm chung với mình, yêu hồ cũng không được.

Bạch hồ vẫn chưa phản ứng kịp, đột nhiên cảm giác bản thân không động đậy được, đôi mắt màu hổ phách lập tức dựng đứng, lát sau dường như đã biết đây là Mộc Thanh hạ định thân thuật, nó lập tức ủy khuất mà kêu ô ô, tiếng kêu trầm thấp lại nhu nhược.

Mộc Thanh không chút dao động, chỉ nói: ” Yên tĩnh đợi, rất nhanh sẽ trở về.”

Bạch hồ lại nhỏ giọng ô ô một lần nữa, đáng tiếc không thể động, kêu cũng vô dụng.

Mộc Thanh vốn dĩ có thể để nó ở lại trong phòng, nhưng vẫn để nó theo sau, chính nàng cũng nghĩ không ra nguyên do, có thể là nhất thời mềm lòng, cũng giống như buổi chiều ở sườn núi nàng phí công cứu nó lúc đang hấp hối, còn mang lên núi chữa trị.

Tảng đá lớn bên hồ nằm nghiêng, bạch hồ đứng ở một bên, đưa lưng về phía ôn tuyền, tất cả phía sau đều không nhìn thấy, chỉ có thể nhìn thấy thạch bích bốn phía.

Ánh lửa lay động, thân ảnh bên hồ phản chiếu lên trên thạch bích, bạch hồ đang cực lực muốn thoát khỏi trói buộc của định thân thuật, nhưng bất luận làm như thế nào cũng vô ích, cuối cùng nó thẳng thắn từ bỏ.

Trong lúc vô ý, nó bỗng nhiên nhìn thấy cái bóng trên thạch bích, biết có thể từ nơi này thấy được Mộc Thanh đang làm gì, nó thoáng chốc hiếu kỳ quan sát.

Ôn tuyền không ngừng tỏa ra nhiệt khí, toàn bộ sơn động hơi nước lượn lờ, Mộc Thanh không lưu ý những việc này, nàng cởi y phục xuống nước, nước suối dâng qua ngực, cảm giác ấm áp bao phủ cả thân thể.

Nàng tựa lưng vào mép hồ nghỉ ngơi một chút, mới chậm rãi vóc nước lên cần cổ trắng nõn.

Trong thời tiết âm lãnh như vậy, ngâm trong nước nóng sẽ rất thư thích, không bao lâu sau lúc đã gần tắm xong, nàng nhắm mắt lại ngủ trong chốc lát.

Trong sơn động yên tĩnh dị thường, ngoại trừ tiếng gió gào thét bên ngoài cũng chỉ có tiếng nước thư hoãn, Mộc Thanh nín thở ngưng thần, lúc ngủ cũng đồng thời vận chuyển linh lực, ngay lúc nàng sắp vận chuyển hoàn tất, bỗng nhiên một tiếng ủm vang lên.

Vừa mở mắt, nàng nhìn thấy bạch hồ vốn nên bất động trên tảng đá lớn đã rơi xuống nước.

Bạch hồ hẳn là không biết bơi, nó hoảng loạn vùng vẫy trong hồ, đáng tiếc cái gì cũng không bắt được, chỉ có thể dần chìm vào trong nước.

Mộc Thanh nhíu mày, không biết nghiệp chướng này làm thế nào hóa giải được định thân thuật, nhìn thấy nó đã sắp hoàn toàn chìm xuống, nàng liền tiện tay túm lên khỏi mặt nước. Có lẽ là bị hù dọa, bạch hồ dĩ nhiên dễ dàng giãy khỏi tay nàng, rồi lại dùng đuôi quấn lấy cánh tay của nàng, cứ như vậy mượn lực nhảy lên, trực tiếp dùng hai chân trước ôm lấy cổ của nàng, ôm rất chặt.

Không chỉ như vậy, nó còn dùng đuôi quấn lấy Mộc Thanh.

Mộc Thanh nghiễm nhiên không ngờ tới việc này, đã nhiều năm qua, những người khác ngay cả đến gần nàng cũng không thể, hôm nay không chỉ bị một con hồ yêu còn chưa hóa hình phá linh thuật, còn bị đối phương ôm lấy kín kẽ.

Nàng nhất thời sững sốt giây lát mới quen tính mà trầm giọng quát: “Buông ra!”

Trước kia ở Phượng Linh Tông, lúc nàng nghiêm túc đối đãi đệ tử trong tông môn chính là như vậy. Từ trước đến nay nàng nghiêm túc lãnh đạm, cao ngạo như trăng sáng trên cao, lúc trở nên nghiêm khắc quả thực muốn lấy mạng, thế cho nên các đệ tử Phượng Linh Tông ít nhiều đều kính sợ đối với vị tông sư này, đừng nói gì đến quát lớn, nàng chỉ cần nhíu mày một cái tất cả mọi người cũng sẽ thức thời không đi trêu chọc.

Nhưng mà bạch hồ không hiểu, không những không có một chút tự giác, trái lại càng thêm làm càn, càng thêm cố sức ôm lấy, hai chân sau còn đạp lung tung.

Dù sao cũng là yêu thú, trước sau gì cũng sẽ mở linh trí, như vậy không thích hợp, Mộc Thanh lại không tiện tính toán cùng một con nghiệt chướng, niệm tình nó cái gì cũng không hiểu, nàng chỉ đành động thủ kéo nó ra.

Nhưng ở thời khắc này lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Không biết là quá mức kinh sợ hay là thế nào, hồ yêu thoáng chốc biến thành hình người.

Ánh lửa chợt lóe, bên trong sơn động phút chốc mờ tối hai phần, Mộc Thanh vẫn chưa hoàn hồn đã cảm giác được một thân thể mềm mại ấm áp dán chặt lên người mình, hồ yêu mới vừa biến hình toàn thân không một mảnh vải, eo thon chân ngọc quang lỏa, tựa như không xương mà dán trên người nàng, vô cùng nóng bỏng.

Có lẽ là hóa hình quá sớm, thời cơ chưa đến, dẫn đến bạch hồ chưa biến hóa hoàn toàn, đôi tai cùng cái đuôi vẫn chưa biến mất, hơn nữa cái đuôi kia theo sự thay đổi của thân thể mà trở nên lớn hơn không ít, càng linh hoạt so với trước đó. Bạch hồ mở to đôi mắt mờ mịt, vừa tản mạn vừa kinh hoảng lay động chiếc đuôi, một hồi lâu mới hậu tri hậu giác bản thân đã biến hóa mà vô thức cử động.

Nàng còn chưa thích ứng với hình người, vốn muốn đứng thẳng lên, kết quả chỉ có thể nhẹ nhàng giãy dụa.

Mộc Thanh vốn dĩ cùng nàng dán sát vào nhau, thân thể nhất thời cứng đờ, sững sờ tại chỗ.

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!