Lúc thấy hai nam tử giống nhau như đúc đi theo phía sau Huyễn Mạt, Vân Ca phản ứng đầu tiên chính là muốn đánh Lâm Duyên! Không cần phải nói, đây là cái gọi là song sinh đi?
“Sư tôn, ta đã trở về.” Huyễn Mạt thấy ánh mắt của Vân Ca dừng lại trên người hai kẻ sau lưng nàng, trong đầu hiện lên một tia sát ý, sau đó ôn nhu gọi một tiếng.
Vân Ca thấy cặp song sinh kia vốn dĩ tinh thần sáng lạng, đột nhiên thân thể cứng nhắc!
“Bọn họ là?” Vân Ca đã quên chút khó chịu trong lòng, hỏi.
“Ta ở trên đường nhặt được.” Huyễn Mạt không muốn nhiều lời.
Mà giờ khắc này nội tâm của hai người bị nhặt được sắp hỏng mất! Bọn họ không phải là muốn cướp sắc thôi sao? Trêu chọc phải ai rồi? Cướp sắc sau đó lại không có một chút lợi ích! Đây rõ ràng chính là chuyện cả tu tiên giới đều công nhận rồi, vì sao lúc đó ánh mắt không lanh lẹ, liền nhìn trúng người này!
Hai huynh đệ đều rõ ràng cảm giác được sát ý đến từ nữ nhân nhu nhu nhược nhược này, đáng sợ nhất là, hai người bọn họ cư nhiên không hề có lực phản kích!
Không biết vì sao, cuối cùng người nữ nhân này bỏ qua cho bọn họ, nhưng, hãm hại hơn nữa chính là bị biến thành nô lệ, thà rằng không được buông tha còn hơn!
Hơn nữa! Hai huynh đệ nhiều năm lưu luyến trong hoa cỏ, đối với chuyện tình cảm rõ như lòng bàn tay, cho nên, liếc mắt liền nhìn ra nữ nhân này có hứng thú đối với sư tôn của nàng ! Ách…. Sai, là nàng yếu sư tôn của nàng!
Nhưng! Vấn đề là ngươi yêu trong lòng ngươi là tốt rồi! Cái lông gì mà sư tôn nhà ngươi nhìn bọn ta ngươi liền dằn vặt bọn ta! Không thể nhẫn nhịn! Nhưng…. Đối phương là chủ nhân….
Hai huynh đệ liếc mắt nhìn nhau, thật sâu trách cứ đối phương tại sao phải nhìn trúng tên sát tinh này!
Vân Ca cũng không biết suy nghĩ của hai người kia, chẳng qua là cảm thấy thái độ của Huyễn Mạt đối với hai người kia có chút kỳ quái.
Nếu như nói không ai hiểu rõ Huyễn Mạt hơn Vân Ca, Huyễn Mạt người này khuyết thiếu cảm giác an toàn, cho dù là Lâm Duyên Vân Ca cũng không cảm thấy Huyễn Mạt có bao nhiêu tin tưởng nàng ấy, nhưng vì sao Huyễn Mạt còn có thể tin tưởng hai người vừa nhặt được ở trên đường?
Vân Ca nhíu mày, trong lòng có chút khó chịu, lẽ nào chính là giống như Lâm Duyên nói, Huyễn Mạt thích hai người này?
Không được! Vân Ca ngẩng đầu mới phát hiện tất cả mọi người đang nhìn nàng, lúc này mới phản ứng được nàng đã đem lời trong lòng nói ra miệng, Vân Ca cảm thấy có chút lúng túng mà xoa mũi mình!
“Sư tôn, cái gì không được?” Huyễn Mạt đi đến bên cạnh Vân Ca, rất tự nhiên nắm tay Vân Ca.
Trong lòng Vân Ca đang rất phiền, nên trực tiếp bỏ qua tay của Huyễn Mạt, rồi rời đi.
Lưu lại Huyễn Mạt, thần tình bất định mà nhìn bóng lưng của Vân Ca.
Kỳ thực Vân Ca cũng không chú ý đến chính nàng đã bỏ qua tay của Huyễn Mạt, nàng chẳng qua là cảm thấy trong lòng có chút buồn bực.
Lúc nàng biết Lâm Duyên là tác giả H văn, trong lòng nàng không có một tia gợn sóng, lúc biết Lâm Duyên là tiểu tam của bạn trai cũ, Vân Ca vẫn không có gợn sóng nào.
Thành thật mà nói, theo Vân Ca mỗi người có cuộc sống của mình, những người khác không có quyền lợi can dự. Tuy rằng Lâm Duyên cùng Băng Thú là nhân thú luyến ái, nữ nữ luyến ái, nhưng Vân Ca căn bản sẽ không để ở trong lòng, nhiều nhất là cảm thấy có chút không nói nên lời mà thôi!
Nhưng ngay vừa rồi, ngay lúc nàng nhìn thấy Huyễn Mạt nhìn về phía hai người kia, Vân Ca cảm nhận được phẫn nộ trước nay chưa từng có, không sai, chính là phẫn nộ!
Tuy rằng Vân Ca rất nhanh đã ép xuống, nhưng cảm giác trong lòng vẫn không gạt được bản thân!
Vân Ca che mặt, đây là chuyện gì!
Nhưng không biết tại sao, Vân Ca đột nhiên nhớ đến Lâm Duyên cũng là người xuyên qua giống như nàng, trong lòng không khỏi thư thái không ít …..
Quả nhiên, con người trong lúc so sánh với nhau, chỉ cần có người còn bi thảm hơn so với mình, trong lòng quả thực có thể thoải mái không ít.
Lúc Huyễn Mạt đến, nhìn thấy chính là Vân Ca đứng giữa nắng xuân tháng ba, tươi sáng rực rỡ.
Trong lòng Huyễn Mạt từng cơn đau nhức, lúc ở trước mặt nàng sư tôn trầm muộn như vậy, nhưng lúc một mình, lại có thể cười đến xán lạn như vậy, nàng thật sự… khiến nàng ấy không thích như vậy sao?
Nếu như nói, đối với nàng mà nói tất cả tốt đẹp đều bắt đầu từ ngày nàng nhảy xuống từ lầu hai tửu lâu, sau đó trong nháy mắt được đón lấy, như vậy đối với sư tôn thì sao?
Sư tôn hối hận đã gặp nàng sao? Sẽ hối hận sao?
Huyễn Mạt chỉ cảm thấy chằng chịt đau đớn trong nháy mắt bao phủ lấy nàng, nàng từ nhỏ trải qua vô số đau đớn nhưng chưa có lần nào giống như lúc này, khiến nàng gần như không cách nào hô hấp!
Sư tôn…. Có phải đang hối hận đã gặp phải nàng không? Nàng mang đến cho sư tôn ngoại trừ thống khổ vẫn là thống khổ….
Không có nàng, sư tôn vẫn là niềm kiêu ngạo của Vân Phù Môn, là đối tượng ngưỡng vọng của đại đa số người ở tu tiên giới, nhưng, hiện tại….
Huyễn Mạt chỉ cảm thấy sắp bị bóng tối bao phủ rồi, nàng khiến sư tôn trở thành đối tượng truy sát của cả tu tiên giới. Nàng không để ý đến ý nguyện của sư tôn, phá thân của nàng ấy, nàng… Lừa dối sư tôn…..
Nàng cho tới bây giờ đều không phải là dáng vẻ hoạt bát như trong lòng sư tôn….
Nàng như vậy…Làm sao xứng đáng với sư tôn tốt đẹp như vậy…
Đây đại khái là nhiều năm như vậy, lần đầu tiên Huyễn Mạt phủ định bản thân.
Vân Ca chỉ cảm thấy Huyễn Mạt trước mặt nàng biểu tình thay đổi liên tục, cuối cùng giống như tiểu động vật bị vứt bỏ, dáng vẻ đáng thương.
“Làm sao vậy?” Vân Ca cảm thấy phải lên tiếng, nếu lại im lặng hài tử này không biết lại nghĩ bậy cái gì, cảm giác thế nào lại giống như có một đám mây đen bao phủ.
“Sư tôn….” Huyễn Mạt hồi phục tinh thần, liền thấy ánh mắt của Vân Ca nhìn đến, không khỏi bi thương, mặc kệ nàng đã trải qua bao nhiêu việc, loại tình yêu cầu mà không được này cũng đủ khiến nàng thống khổ, nhưng, lần đầu tiên nàng không muốn để cho Vân Ca thấy được thống khổ của nàng.
Huyễn Mạt cho tới nay đều hy vọng trong lòng Vân Ca, trong mắt Vân Ca chỉ có một mình nàng, cho nên nàng sẽ nghe lời Vân Ca, sẽ làm nũng, sẽ đem thống khổ của bản thân bày ra trước mặt Vân Ca, khát vọng có được sự thương yêu của Vân Ca.
Nhưng hiện tại, nàng lần đầu tiên không muốn như vậy.
Thảo nào Vân Ca vẫn xem nàng như tiểu hài tử, hành vi của nàng như vậy có khác gì tiểu hài tử? Một mặt đòi lấy mà không hiểu thế nào là yêu một người.
Trong lòng Huyễn Mạt đau nhói, cảm thấy ngay cả ánh mắt rơi vào trên người Vân Ca đều là đau đớn.
Vị trí nàng hy vọng lấy được cùng vị trí hiện tại chênh lệch cực lớn, khiến nàng gần như không thở nổi.
Dưới bóng cây, ánh dương quang chiếu lên người Vân Ca, khiến cả người Vân Ca đều trở nên ấm áp.
Đầu óc Huyễn Mạt trống rỗng, ánh mắt ngơ ngác dừng lại trên người Vân Ca, nhìn dáng vẻ ấm áp chưa từng thay đổi của Vân Ca, trong lòng dâng lên cảm giác đau đớn bi ai. Đây là người nàng yêu… Nhưng… Người như nàng có tư cách gì để nói nàng yêu người này?
Huyễn Mạt nhắm hai mắt lại, sư tôn chưa từng nói sai, nàng giống như một hài tử….