Lâm Duyên cảm thấy xem như là lọt vào báo ứng….
Ngang dọc H văn a ! Cho tới bây giờ đều là nàng điều khiển kịch tình, ngược nữ chủ ngược đến thoải mái a! Chưa từng nương tay a! Hiện tại….bị nữ chủ biến thành nô lệ….Mặc cho người ta đánh mắng a! ( chính là mỗi ngày Băng Thú phụ trách ngược thân, Huyễn Mạt phụ trách ngược tâm!)
Tung hoành nhiều năm như vậy, nàng cư nhiên luân lạc tới mức phải quan tâm tình cảm của người khác sao! Cho tới bây giờ đều là nữ chủ không phối hợp? Không sao, lăn sàng đan a lăn sàng đan… Nữ chủ không thích? Không quan trọng, lăn sàng đan a lăn sàng đan, thành công tạo nên một nữ chủ ngoài miệng nói không muốn nhưng thân thể cũng rất thành thực! Chờ một chút, loại cảm giác nhàn nhạt kiêu ngạo này là chuyện gì xảy ra?
Nhưng, hiện tại thế nào? Nói đến đều là nước mắt a! Lâm Duyên trốn sau lưng Băng Thú, quan sát hai người phía trước, trong lòng thấp thỏm không yên, làm sao bây giờ, nàng phải làm thế nào bảo vệ Vân Ca!
Lâm Duyên không biết Liêm trưởng lão có phải do Huyễn Mạt giết hay không, nhưng trong lòng Lâm Duyên vẫn cảm thấy có lẽ là Huyễn Mạt giết, vừa rồi một câu “ma khí nhập thể”, nàng cũng nghe được, hơn nữa thái độ làm người của Huyễn Mạt thủ đoạn độc ác, giết người là chuyện cỡ nào bình thường!
Lâm Duyên hiện đang lo lắng a! Nếu như Vân Ca vì chuyện đó mà muốn tìm Huyễn Mạt báo thù thì làm sao bây giờ? Chút lực chiến của Vân Ca ở trước mặt Huyễn Mạt đơn giản là cỏ rác a!
Cũng là bởi vì nguyên nhân này, thần kinh của Lâm Duyên vẫn căng thẳng, rất sợ hai người phía trước xảy ra chuyện!
Mà trên thực tế tình huống cũng không hỏng bét như Lâm Duyên tưởng tượng, Vân Ca ngồi cách Huyễn Mạt không xa, bởi vì trời đã tối rồi, truyền tống trận quay về Vân Phù Môn đã đóng, ba người một con thú lưu lại trong rừng nơi đặt truyền tống trận, Vân Ca cùng Huyễn Mạt lần lượt ngồi xuống.
Huyễn Mạt cả hành trình đều rất vâng lời, không nói câu nào, chuẩn xác mà nói là từ chỗ Bách Thư Sinh , Huyễn Mạt liền không còn mở miệng, Vân Ca không biết đang suy nghĩ gì, cũng không nói câu nào.
Sau khi ngồi xuống, bầu không khí giữa hai người có chút xấu hổ, đây cũng là vì sao Lâm Duyên vừa nhìn hai người bên này liền kinh hồn táng đảm!
Băng Thú nhìn Lâm Duyên nấp sau lưng mình, còn thỉnh thoảng ló đầu ra nhìn về phía bên kia, sau đó lại liếc mắt nhìn Bạch Hổ đã ngủ say bên cạnh, sau đó cái đuôi mao nhung trực tiếp cuốn tới, mang theo Lâm Duyên sau đó Băng Thú ngồi xuống, đem thân thể của Lâm Duyên cố định trong lòng mình, tiếp đó liền nhắm mắt lại!
Lông của Băng Thú rất thoải mái, nhưng nàng nhìn không thấy tình huống bên kia nữa a! Ánh mắt của Lâm Duyên cũng bị che lại, vừa mở mắt liền thấy lông của Băng Thú…
Lâm Duyên nào có lá gan phản kháng, chỉ có thể ở ở trong lòng thắp một ngọn nến cầu phúc cho Vân Ca, sau đó chỉ có thể ngủ…..
Vân Ca cũng không biết nàng ở trong lòng Lâm Duyên chính là một con cừu nhỏ có thể bị sói ăn bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu…
Nàng hiện tại đang suy nghĩ một chuyện càng thêm nghiêm túc, nàng ở băng động đã nghe Lâm Duyên nói về hướng đi vốn có của thế giới này, Lâm Duyên đã nói qua thời kỳ này hẳn không có ma tu xuất hiện, như vậy sư tôn là chuyện gì xảy ra?
Vân Ca ngược lại không hề hoài nghi Huyễn Mạt, không phải nàng có bao nhiêu tín nhiệm Huyễn Mạt, mà là Liêm trưởng lão bởi vì ma khí nhập thể mà tử vong, như vậy hung thủ là ai thì cũng không thể là Huyễn Mạt.
Nàng xác định…
Vân Ca nghĩ không ra nguyên nhân, trong lòng suy nghĩ, ngày mai thừa dịp Huyễn Mạt không chú ý, hỏi thêm Lâm Duyên một chút, nhất định nàng ấy đã quên gì đó, Vân Ca nghĩ như vậy, Lâm Duyên từng cầu xin nàng, muốn nàng không nên đem chuyện của thế giới này nói cho Huyễn Mạt biết, theo như cách nói của Lâm Duyên là nếu như Huyễn Mạt biết, nhìn ra, nàng ấy sẽ không sống được mấy ngày nữa, kỳ thực cho dù Lâm Duyên không cầu nàng, nàng cũng sẽ không nói, cuộc sống của bản thân chỉ là một không gian hư huyễn không tồn tại, mà vận mệnh của mình lại bị người khác điều khiển trong tay, quan trọng nhất là kịch tình trong nguyên bản…. Sau khi Vân Ca biết được kịch tình cùng thân thế của Huyễn Mạt trong nguyên bản, liền quyết định bí mật này đời này cũng sẽ không nhìn thấy mặt trời…
Lúc Vân Ca hoàn hồn, đầu tiên nhìn thấy chính là đôi mắt của Huyễn Mạt…
“Làm sao vậy?” Vân Ca vươn tay, vốn là muốn giống như trước đây xoa đầu Huyễn Mạt, nhưng đưa đến phân nửa, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, lại rút tay trở về, có chút lúng túng lại hỏi một lần: “Làm sao vậy?”
Huyễn Mạt thấy Vân Ca nâng tay lên, đôi mắt vốn dĩ u ám thoáng chốc sáng lên, dường như tinh tú trên bầu trời đều rơi vào đáy mắt, sau đó chưa đến năm khắc, đôi mắt thoáng chốc đã ươn ướt…. Ủy khuất vô cùng, giống như một con thỏ bị cướp mất cây hành…
Vân Ca bị cách so sánh của mình chọc cười, bất quá Huyễn Mạt trước mắt thật sự rất giống một con thỏ nhỏ bị ủy khuất, trong lòng Vân Ca có chút không đành lòng, chỉ có thể lần thứ hai vươn tay xoa đầu Huyễn Mạt: “Đừng sợ, vi sư biết đó không phải là ngươi…..”
“Không phải ngươi…..” Ba chữ này thoáng chốc đánh trúng tâm của Huyễn Mạt, Huyễn Mạt ngẩng đầu lên, nhìn về phía Vân Ca: “Sư tôn….”
“Ta biết không phải là ngươi.” Vân Ca lặp lại một lần, ngữ khí ôn nhu ngoài dự đoán, có thể là bởi vì Vân Ca đau lòng dáng vẻ thận trọng lúc này của Huyễn Mạt…
“Vì sao không giải thích cùng ta?” Vân Ca lúc này mới nhớ tới, từ sau khi rời khỏi chỗ của Bách Thư Sinh, Huyễn Mạt một câu cũng không nói, cũng không có một câu giải thích.
“Sư tôn….”Thanh âm nhẹ nhàng, dường như ủy khuất đã lâu, nhỏ vụn ánh trăng mạn bất kinh tâm chiếu lên dung mạo của thiếu nữ, đem ủy khuất khổ sở trên mặt thiếu nữ toàn bộ phơi bày trước mặt Vân Ca.
Trong lòng Vân Ca mơ hồ có chút khổ sở, đặc biệt sau khi biết được những gì thiếu nữ này đã trải qua lúc trước, nàng ấy rất quan tâm nàng? Vân Ca nhớ đến lời của Lâm Duyên, Huyễn Mạt nhập ma ngoại trừ bởi vì không có phật thân trấn áp, còn có một nguyên nhân, chính là do nàng muốn kết làm đạo lữ cùng Minh Hiên, ở sâu trong nội tâm nàng ấy cảm thấy lại một lần nữa bị người vứt bỏ…
Vân Ca nhìn một chút thiếu nữ đã gầy đến thân thể da bọc xương, thở dài, trong khoảng thời gian này, lúc trong lòng nàng mê man khổ sở, hận không thể đánh hài tử này, hài tử này làm sao sẽ không khổ sở?
“Không sao.” Vân Ca ngồi lại gần một chút, sau đó đem người ôm vào lòng, đây là lần đầu tiên sau chuyện đó Vân Ca chủ động ôm lấy Huyễn Mạt, Vân Ca có thể cảm giác được người trong lòng đang run rẩy, sau đó cũng cảm giác được dịch thể ấm áp rơi vào cổ nàng, nóng rực, nóng đến trong lòng Vân Ca.
“Những lời vi sư nói với ngươi trước khi đi, ngươi đều không nghe sao? Kết làm đạo lữ chỉ là kế tạm thời, vi sư đi Quy Nhất Tông là vì muốn lấy phương pháp tu luyện của Phật Tu….” Vân Ca thở dài, có chút đau lòng nói.
“….” Huyễn Mạt chấn động, lúc đó nàng nghe được sư tôn cố ý muốn cùng tên ngu xuẩn kia kết làm đạo lữ cả người đã lâm vào trạng thái điên cuồng, đâu còn lý trí nghe được những gì Vân Ca nói sau đó?
Huyễn Mạt ngẩng đầu, nước mắt trên mặt còn chưa khô, trong mắt lại là kinh hỉ, trong miệng càng không ngừng gọi: “Sư tôn… Sư tôn….”
Vân Ca thở dài, vươn tay ôn nhu lau đi nước mắt trên mặt Huyễn Mạt: “Quỷ thích khóc….”
Huyễn Mạt một chút cũng không ngại danh xưng này, thậm chí trong lòng còn có một chút âm thầm vui mừng, Huyễn Mạt hít mũi một cái, ánh mắt trong suốt nhìn Vân Ca, lấy lòng nói: “Sư tôn… Mạt Mạt sai rồi, sau này sẽ không dám nữa….” Vừa nói, vừa hiên ngang lẫm liệt nhắm mắt lại: “Sư tôn, ngươi đánh ta đi!”
Hàng mi thật dài khẽ rung động, mới vừa khóc xong, khuôn mặt nhỏ vẫn hồng hồng, dáng vẻ đáng thương, Vân Ca nhất thời bị điểm trúng yêu huyệt, cuối cùng chỉ có thể cam chịu, hiện tại còn có thể làm thế nào? Đây là một tiểu nha đầu, lẽ nào nàng còn phải cường bạo lại?
Phi phi phi…. Bị Lâm Duyên lây nhiễm không trong sáng rồi!
Vân Ca chọc vào gò má đã không có vẻ mập mạp trẻ con của tiểu đồ nhi, xúc cảm không thoải mái như trước đây nữa.
“Không sao.” Vân Ca lại nói một lần: “Sau này có chuyện gì không nên giấu ở trong lòng, nhất định phải nói cho vi sư biết, biết không?” trong lòng Vân Ca nghĩ đến sau này kỳ thực vẫn thường buồn bực, đây coi là chuyện gì!
Huyễn Mạt mở mắt, thoáng chốc ôm cổ Vân Ca, giống như trước đây, đôi mắt cong cong toát ra vui sướng của chủ nhân: “Sư tôn tốt nhất!”
Vân Ca thấy Huyễn Mạt phản ứng như vậy, chân chính thả lỏng, lúc Lâm Duyên nhắc đến kịch tình vốn có, có nhắc đến nữ chủ ngây thơ đơn thuần, đặc biệt là đối với phương diện kia cơ hồ là hoàn toàn không biết gì cả, thấy phản ứng của Huyễn Mạt không chút nào bất ổn vặn vẹo, Vân Ca chân chính yên lòng.
Vân Ca cũng không biết, sau khi nàng ngủ, người vốn dĩ ngủ ở một chỗ cách xa nàng đột nhiên mở mắt, sau đó chỉ trong nháy mắt, nàng đã ở ngay trong lòng người nào đó.
Ánh trăng như nước, trên mặt Huyễn Mạt sớm đã không còn vẻ ngây thơ vừa rồi, nhưng vui mừng trong mắt không hề rút đi, Vân Ca ngủ trong lòng Huyễn Mạt, cũng không bởi vì ánh mắt nóng rực này mà tỉnh lại, thậm chí đôi mày gần đây vẫn luôn nhíu lại cũng ôn nhu giãn ra, cổ áo trắng tuyết chỉnh tề để lộ ra nửa đoạn cổ trắng nõn, tóc đen như gấm vóc phủ xuống càng thêm vài phần mị hoặc, thậm chí có vài sợi tóc không nghe lời lúc Vân Ca trở mình nhẹ nhàng mà trợt vào cổ áo, Huyễn Mạt nhắm mắt lại, không muốn nhìn nữa, ngăn chặn cổ xao động không nên có trong lòng…
Bên kia, Lâm Duyên thừa dịp Băng Thú đang ngủ, thật vất vả bò ra ngoài, lộ ra đôi mắt, cả quá trình vây xem kỹ thuật đổi sắc mặt cao siêu của Huyễn Mạt, đột nhiên cảm thấy trái tim hảo mệt mỏi… Thế giới này còn có để cho người ta sống hay không?
#Quá trình vây xem Boss giả ngây thơ cầu xin tha thứ, cần dùng phương thức nào để chạy trốn? Cấp! Đang ở tuyến chờ! #
Huyễn Mạt cũng không để ý tới Lâm Duyên bên kia, nhắm hai mắt lại, những chuyện nàng không muốn để cho Vân Ca biết đến, Lâm Duyên một chữ đều không thể nói ra được.
Lẽ ra tiểu Mạt nên nói “Sư tôn… Mạt Mạt sai rồi, sau này không dám nữa, người cường bạo lại ta đi” :”>