Ôm Đầu, Ngồi Xuống! – Chương 3

Nặc Nhất Nhất không ngờ Lưu Bạch Ngọc cũng đến, nàng đẩy ra tầng tầng lớp lớp người đi đến bên cạnh Nặc Nhất Nhất, trước mặt mọi nơi nhìn cô một cái, nhẹ giọng hỏi: “Không sao chứ?”

Nặc Nhất Nhất lắc đầu Lưu Bạch Ngọc cười nhéo lỗ mũi cô: “Có bản lĩnh a, lá gan không nhỏ, dám khi dễ Hàn tổng của chúng ta?”

“A?” Nặc Nhất Nhất kinh ngạc nhìn Lưu Bạch Ngọc, các nàng quen biết? Lưu Bạch Ngọc nhìn nàng lắc đầu cười khẽ, ánh mắt ngược lại rơi vào trên người Hàn tổng vẫn đang nhìn chăm chú hai người. Hàn Nại rõ ràng có giáo dưỡng và phong độ rất tốt, làm như không nghe đến nhưng thần sắc lại lạnh nhạt. Trong mắt hiện lên hàn lãnh kinh hãi lòng người, tuy rằng rất nhanh nhưng Nặc Nhất Nhất đã thấy được, mang đến cảm giác rất áp bách.

“Hàn, đã lâu không gặp.”

Hàn Nại khẽ vuốt càm, trên mặt không có gì biểu tình, thần sắc cũng không thân cận cũng không bất hòa.

“Các ngươi quen nhau? Xảy ra chuyện gì?”

Trần cảnh trưởng dẫn đội từ trong đám người chen lấn đến, sau khi thấy Hàn Nại sửng sốt một chút, nhếch miệng cười: “Này, là Hàn tổng a, ta còn tưởng rằng là ai. nhiều năm không gặp, ngài lại thêm xinh đẹp.”

Hàn Nại nhìn hắn, môi mỏng đạm phấn khẽ mím : “Trần cảnh trưởng vẫn như trước, chị dâu, cũng như trước đi.”

Nhắc tới hai chữ “chị dâu”, Trần cảnh trưởng có chút xấu hổ, hắn gãi đầu một cái, nhìn về phía Triệu Vũ: “Triệu ca, không sao chứ?”

Triệu Vũ lắc đầu, sắc mặt không phải tốt. Triệu Vũ ở trong sở xem như cảnh sát tương đối lâu năm, từng trải nhiều kinh nghiệm không ai dám cứng rắn với hắn, ngay cả sở trưởng cùng chính ủy đều phải cho hắn vài phần nhân nhượng, tính tình quật cường có tiếng, vừa nhìn sắc mặt hắn hiện nay Trần cảnh trưởng có chút khó xử. Trái lại Lưu Bạch Ngọc có ý định giải vây, cười nói với hắn: “Người trong đội đều trở về đi, đây không phải ca trực của Nhất Nhất sao, Vừa lúc Hàn tổng ở đây, ta dẫn nàng cùng Hàn tổng nói chuyện.”

Lưu Bạch Ngọc vẫn hào hiệp như vậy, mặc dù là một thân nghiêm cẩn, nhưng ngực rõ ràng quá lớn, nghiêm cẩn cũng không cách nào ngăn cản vẻ phong tình của nàng. Nặc Nhất Nhất nghe xong lời này, len lén liếc nhìn Hàn Nại, bất thình lình ánh mắt hơi lạnh của Hàn tổng vừa lúc rơi vào trên người cô, Nặc Nhất Nhất có chút co quắp. Nặc Nhất Nhất từ nhỏ trực giác đã mạnh mẽ hơn người bình thường, hơn nữa thời đại học mặc dù cô học kỹ thuật điều tra, nhưng thời gian còn lại trên cơ bản đều lao đầu vào học ngôn ngữ hành vi. Lúc đó ở trường học còn viết một bài luận có tiếng vọng nhất định. Trực giác của cô nói cho cô biết trên người Hàn tổng tán phát khí tràng vô cùng cường đại, loại cường đại này khiến cô có chút không được tự nhiên, mang theo một tia băng lãnh, khiến cô xuất phát từ bản năng muốn chạy trốn.

Cảnh sát của Sở cảnh sát đa số đều là nguyên lão, nhất là Trần cảnh trưởng loại làm việc nhiều năm, thấy Lưu Bạch Ngọc cho một bậc thang, có chút có chút kinh ngạc quan sát Lưu Bạch Ngọc một phen, vừa mới bắt đầu hắn đã cảm thấy cô gái này không đơn giản, sau khi đến sở độc lai độc vãng, không sợ trời không sợ đất dáng vẻ mụ phù thủy, hiện tại xem ra có quen biết Hàn Nại, nhất định là có chút bối cảnh.

Nhìn Trần cảnh trưởng cùng sư phụ dẫn theo một đống người đi ra ngoài, Nặc Nhất Nhất nhấc chân lặng lẽ muốn trà trộn vào trong đội ngũ, lại bị Lưu Bạch Ngọc kéo ra ngoài.

“Ngươi đi đâu?”

Lưu Bạch Ngọc không chút khách khí kéo lại Nặc Nhất Nhất, giương mắt nhìn cô. Nặc Nhất Nhất có chút lúng túng nhìn nàng, cô cũng không thể nói cho Lưu Bạch Ngọc biết cô sợ,  lần đầu tiên thấy Hàn tổng thì đã không muốn tiếp cận người này?

“Thế nào, hiện tại biết sợ? Hào khí vừa rồi đi đâu rồi?” Lưu Bạch Ngọc buồn cười nhìn Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất nghẹn lời, nhìn nàng: “Làm sao ngươi biết?”

Lưu Bạch Ngọc ngược lại cũng không cho cô mặt mũi, đưa tay chỉ vào bộ đàm, phun ra từng chữ: “Vừa rồi không tắt bộ dàm, không chỉ có ta biết, toàn bộ mọi người trong sở đều nghe được ngươi là như thế nào lấy một địch trăm, không thua kém nam nhi giương cảnh côn chế phục kẻ cơ bắp.”

…….

Nặc Nhất Nhất hoàn toàn xám xịt, Lưu Bạch Ngọc nhìn cô không chạy nữa, ngẩng đầu mỉm cười nhìn Hàn Nại: “Tìm một chỗ ngồi một chút đi?”

Hàn Nại gật đầu, dùng khóe mắt nhìn lướt qua khuôn mặt đỏ bừng của Nặc Nhất Nhất, gật đầu: “Được.”

* * * * * *

Cùng hai ngự tỷ đi uống cà phê là cảm giác gì?

Nặc Nhất Nhất đã lâu không có loại cảm giác dày vò nghẹn khuất này.

Hàn Nại tuyệt đối là là một mỹ nữ khí chất cùng bên ngoài cùng tồn tại. Nàng phải là một thiên chi kiêu tử được bồi dưỡng từ một đại gia đình, Nặc Nhất Nhất len lén quan sát Hàn tổng. Dáng người của Hàn tổng rất cân xứng, giở tay nhấc chân ưu nhã tự nhiên, phần eo xinh đẹp được quần dài vàng nhạt ôm sát tinh tế gợi cảm, hai má của nàng cũng rất đẹp, giống như  một tác phẩm nghệ thuật được nghệ thuật gia tinh tế khắc từng dao một. Uống cà phê khiến đôi môi càng thêm no đủ mê người, hiện lên một tia thủy quang, phối hợp với ánh đèn khiến nàng tựa như nghệ nhân trên ti vi, màu da rất tốt khiến người ta ước ao.

Tựa hồ nhận thấy được Nặc Nhất Nhất đang quan sát mình, ánh mắt của Hàn tổng thoáng cái nhìn sang, Nặc Nhất Nhất cả kinh, tay đụng phải ly cà phê nóng hổi, nóng đến cô hít sâu một hơi.

“Ai u uy, tổ tông!”

Lưu Bạch Ngọc kinh ngạc: “Ngươi không biết tránh a, nơi đó có cà phê nóng ngươi chỉ biết nhe răng nhếch miệng không biết tránh xa?”

Hàn Nại nhìn thoáng qua Nặc Nhất Nhất, nói một câu “xin lỗi”, liền đứng dậy tạm thời rời khỏi.

Thấy Hàn tổng đi, Lưu Bạch Ngọc cười như không cười vỗ một cái vào gáy Nặc Nhất Nhất: “Ngươi không phải là bị sắc đẹp của người ta làm cho mờ mắt đi?”

“Mới không có!” Nặc Nhất Nhất mạnh miệng: “Nàng khi dễ sư phụ ta, ngay cả ta cũng làm khó.”

“Ai u, không nhìn ra ngươi còn rất biết bao che khuyết điểm.” Lưu Bạch Ngọc híp mắt nhìn cô, Nặc Nhất Nhất bĩu môi, cô cảm thấy Lưu Bạch Ngọc thật sự là một người tốt, giúp cô giải vây, nhưng từng cử chỉ của nàng lúc này có phải hơi quá yêu nghiệt rồi không? Đôi mắt hoa đào thực sự là câu người.

“Vậy ngươi giả câm điếc cái gì, làm quen Hàn tổng đối với ngươi mà nói chỉ lợi không hại.”

Lưu Bạch Ngọc trêu chọc Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất nhỏ giọng nói với nàng: “Ta không biết nên gọi nàng ấy thế nào, cảm thấy tên nàng ấy rất kỳ quái, ngươi không cảm thấy sao?”

“Kỳ quái?” Lưu Bạch Ngọc suy nghĩ một chút: “Hàn Nại làm sao sẽ kỳ quái?”

Khuôn mặt Nặc Nhất Nhất có chút hồng, có chút thẹn thùng nói: “Không phải — có chút sắc tình sao?”

“A?” Lưu Bạch Ngọc kịp phản ứng, trong lúc nhất thời cười đến ngã trái ngã phải: “Nhất Nhất a, là hàn của Hàn Quốc, thế nhưng là nại, không phải ngậm sữa (nãi – nại gần âm), có được hay không? Cái đầu nhỏ của ngươi thật không giống như người thường a.”

Khuôn mặt Nặc Nhất Nhất thoáng cái đỏ bừng, cô vừa định kéo Lưu Bạch Ngọc bảo nàng đừng cười lớn tiếng như vậy, nhưng đã nhìn thấy gương mặt đen của Hàn Nại đang đứng ở bên cạnh ghế dài.

Nặc Nhất Nhất: “…..”

“Ai u, cười chết ta.”

Lưu Bạch Ngọc còn đang chụp đùi e sợ thiên hạ không loạn, Nặc Nhất Nhất thiếu chút nữa chui xuống gầm bàn, Hàn Nại hừ lạnh một tiếng, ngồi xuống, đối diện Nặc Nhất Nhất không nháy một cái mà nhìn cô. Mà trong tay nàng đang cầm một lọ thuốc cao trị bỏng màu xanh biếc, Nặc Nhất Nhất nhìn thấy cả người co quắp, bất an né tránh.

Trong đôi mắt màu hổ phách mang theo đích tình tự khiến người ta đoán không ra, Hàn Nại nhìn chằm chằm Nặc Nhất Nhất, nàng về nước lâu như vậy vẫn cảm thấy không có gì thú vị, khô khan chán nản, trái lại một tiểu dân cảnh không biết từ đâu chui ra lại khiến nàng có một tia cảm giác mới mẻ. Bởi vì ba nàng, đại đa số mọi người thấy Hàn Nại đều là tất cung tất kính, duy chỉ có cô gái trước mắt, mỗi một lần cùng nàng tiếp xúc tựa như con chuột đụng phỉa cái rập, sợ hãi tránh né, bây giờ còn đặt một biệt danh như vậy cho nàng quả thực thú vị.

“Ngươi về nước khi nào?”

Kết thúc niềm vui nhỏ, Lưu Bạch Ngọc uống cà phê nhìn Hàn Nại, Hàn Nại đạm đạm nhất tiếu: “Có nửa năm rồi.”

“Tiếp nhận việc làm ăn của Hàn tổng?”

Ánh mắt của Lưu Bạch Ngọc mang theo một tia quan sát, Hàn Nại không có trả lời, mà là nhìn nàng một cái, hỏi lại: “Lưu thúc vẫn khỏe chứ? Ngươi thế nào đến sở cảnh sát? Lại ngại ngày tháng nhàm chán?”

Lưu Bạch Ngọc như có như không liếc nhìn Nặc Nhất Nhất, gật đầu mỉm cười: “Đúng vậy, cuộc sống nhàm chán như vậy, ta phải hảo hảo thể nghiệm sự tốt đẹp của cuộc sống.”

“Tướng quân đồng ý thả ngươi, sợ là cũng gặp không ít trắc trở.”

Nụ cười của Hàn Nại mang theo một tia nghiền ngẫm, Lưu Bạch Ngọc nhướng mày, cũng mỉm cười nhìn nàng: “Hàn tổng sợ là cũng luyến tiếc bảo bối thiên kim đến nơi này đi, đường xá xa xôi, con đường phía trước gập ghềnh, tiểu thư đi cũng sẽ không thuận lợi.”

“Cảm ơn quan tâm.”

“Thực sự là khách khí.”

Trên mặt Lưu Bạch Ngọc có  một nụ cười xã giao không thể xoi mói: “Hàn tổng thật là  rộng lượng, không để tâm chuyện vừa rồi, còn khoản đãi bọn ta như vậy, bọn ta rất vui vẻ, có đúng hay không, Nhất Nhất?”

Lưu Bạch Ngọc chuyển đề tài, rơi xuống trên người Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất đang ăn bánh cũng bị nghẹn, nhìn nàng: “Cái gì?”

Lưu Bạch Ngọc nở nụ cười, cười đến tâm Nặc Nhất Nhất đều mềm nhũn, nàng vươn tay chỉ vào trán Nặc Nhất Nhất một cái: “Ngươi cứ tiếp tục giả bộ đi.”

Nặc Nhất Nhất rất vô tội, cô là một người mới vừa đi làm, cả ngày hôm qua đã cảm nhận được sự hung tàn của sở, hôm nay lại  thấy hai vị nữ cường nhân khí tràng cường đại thần thương khẩu chiến, cô một chút cũng không muốn dính vào.

Đề tài đến cuối, Hàn Nại lịch sự đứng dậy ra bên ngoài tiễn hai người, lúc đến cửa, Hàn Nại đạp giày cao gót tiến lên một bước, gọi Nặc Nhất Nhất lại: “Nặc cảnh quan.”

Nặc Nhất Nhất thân thể cứng đờ, cô còn chưa từng nghe qua người khác gọi cô  như vậy, vẻ mặt giống như đạp phải phân, nhìn Hàn Nại: “Chuyện gì?”

Hàn Nại lắc lắc thuốc trị bỏng trong tay, Nặc Nhất Nhất thở phào nhẹ nhõm, từ bàn tay thon dài của nàng nhận lấy thuốc cao, lịch sự gật đầu: “Cảm ơn.”

“Không cần cảm ơn. Sau này, chúng ta còn có rất nhiều cơ hội tiếp xúc. Ngày mai, không phải ta còn phải đến tìm ngươi ký biên bản xử phạt phòng cháy chữa cháy, nộp tiền phạt sao? Có phải không Nặc cảnh quan?”

Hàn Nại nhìn Nặc Nhất Nhất nở nụ cười, nụ cười mang theo mê người cùng phức tạp. Nặc Nhất Nhất nghẹn lời một lúc, đem thuốc cao trong tay trả lại, nhíu mày: “Cái này vẫn là trả lại ngươi, ta không có gì, da dày.”

Lần này không chỉ Hàn Nại, ngay cả Lưu Bạch Ngọc cũng có chút không rõ Nặc Nhất Nhất tại sao lại làm vậy. Mặc kệ nói như thế nào, tâm tình của Lưu Bạch Ngọc không tệ, khó có được lúc nhìn thấy Hàn đại tiểu thư từ nhỏ đến lớn đều được vạn người phủng trong lòng bàn tay bị cơn giận này, thật đúng là thoải mái.

Hàn Nại không nói lời nào, cứ như vậy nhàn nhạt nhìn Nặc Nhất Nhất, hai tay ôm ở trước ngực, không nhận thuốc cao trong tay cô. Nặc Nhất Nhất tuy rằng trong lòng còn có chút khiếp sợ, nhưng ngẫm lại vừa rồi đám người kia vây công sư phụ, cô hít sâu một hơi, ưỡn ngực nói: “Ta nghĩ chúng ta vẫn nên giải quyết việc công là được rồi, ta không thể nhận ân huệ của ngươi, phải có tác phong liêm khiết.”

“Phốc!”

Lưu Bạch Ngọc bật cười, nhìn loại thuốc cao trong tay Nặc Nhất Nhất đã hoàn toàn bái phục, Nặc Nhất Nhất quả thực là đổi mới nhân sinh quan của nàng. Mà Hàn tổng “tặng quà” bị cự tuyệt trên mặt cũng có chút chấn động, nàng cong khóe môi, nhìn Nặc Nhất Nhất, tiếu ý trong mắt điểm tinh quang nhìn khuôn mặt trắng nõn đã phiếm hồng của Nặc cảnh quan mới vừa bắt đầu làm việc.

Recommended Articles

1 Comment

  1. Chết cười với bạn Nhất. Thanks nàng, tông màu mới dễ nhìn a

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!