Chương 610: Rót
Trên khuôn mặt trẻ con của tiểu cô nương còn lộ ra ý cười trong sáng, nhưng rồi lại có chút nghi hoặc hỏi: “… Quấy rầy là có ý gì?”
Nàng dường như không quá hiểu biết đối với một số từ ngữ thông dụng, còn đang trong quá trình học tập.
Lẽ ra với tuổi tác của nàng hiện tại thì nên nghe hiểu những lời khách sáo như thế này, nhưng nàng lại không hiểu. Dường như trước nay vẫn luôn sống trong hoàn cảnh phong bế, hiếm khi có cơ hội tiếp xúc với thế giới bên ngoài, gần đây mới có thể ra ngoài nhìn thấy việc đời, trong lòng liền tràn ngập hiếu kỳ, gặp phải những việc bản thân không hiểu sẽ muốn hỏi đến cùng.
“Quầy rầy chính là làm phiền, ý là gây phiền phức cho ngươi.” Lạc Thần nhìn có vẻ rất quen thuộc với việc nàng hỏi về những thường thức này, quen thuộc kiên trì kiên trì dạy cho nàng.
“Ta hiểu rồi.” Tiểu cô nương gật đầu, nghiêm túc hỏi: “Không phiền, ngươi chỉ đứng ở đây mà thôi, ngươi cứ đứng tự nhiên.”
Trong ánh mắt Lạc Thần xen lẫn ý cười, yên lặng quan sát nàng.
Tiểu cô nương học theo phát âm của Lạc Thần, lại nói: “Ta không biết quấy rầy viết như thế nào.”
Lạc Thần bẻ một nhánh cây, quỳ một gối xuống trước mặt nàng, viết vài nét trên mặt đất.
Tiểu cô nương ngồi xổm bên cạnh Lạc Thần, thoáng cúi đầu quan sát.
Nữ tử lột đậu nhìn thấy tiểu cô nương gặp được Lạc Thần, hơn nửa không chút e sợ người lạ, trong lòng ngược lại có chút bất ngờ. Côn Lôn nhíu mày, dùng giọng nói cực thấp nói: “Nàng xưa nay không phải không phản ứng với người lạ sao, vì sao hôm nay lại đổi tính, chủ động nói chuyện với người khác?”
“Ta cũng không biết.” Nữ tử lột đậu nhẹ giọng nói.
Nói xong, nàng đi về phía Lạc Thần và tiểu cô nương.
Tiểu cô nương nhìn thấy nữ tử đến chỗ mình, vội vàng nắm tay nàng ấy, nói với Lạc Thần: “Nàng là mẫu thân của ta.”
Nữ tử lột đậu nhìn có vẻ rất ôn hòa, nàng ấy gật đầu chào hỏi Lạc Thần, nói: “Ta tên là Sư Cẩm Niệm, nhà bọn ta ở đây. Cô nương nhìn lạ mặt, không biết là ở nơi nào?”
Lạc Thần biết Sư Cẩm Niệm tuy rằng làm ‘mẫu thân’ nhưng thực tế vẫn chưa có hôn phối, vẫn là một cô nương, theo đạo lý nên xưng hô là Sư cô nương. Nhưng hiện nay nàng ở trước mặt Sư Cẩm Niệm chỉ là người xa lạ, nếu như trực tiếp xưng hô như vậy ngược lại không phù hợp với phản ứng của người bình thường khi nhìn thấy một nữ tử có con, sẽ khiến người ta sinh nghi.
Vì vậy Lạc Thần tiến lên chào hỏi: “Xin chào phu nhân.”
Sư Cẩm Niệm cười khúc khích: “Ngươi gọi ta phu nhân? Thật ra ta chưa có hôn phối.”
Nữ tử cổ đại xem trọng danh tiết, thế nhân đối với nữ tử cũng có nhiều yêu cầu, nếu như để người khác biết nữ tử vẫn chưa có hôn phối mà đã làm mẫu thân đối với mà nói mà nói xem như là tội lớn, những nữ tử bình thường sẽ không chủ động thừa nhận giống như Sư Cẩm Niệm.
Nhưng Sư Cẩm Niệm có vẻ không quan tâm đến việc này, ngược lại còn thản nhiên nói ra việc chưa kết hôn đã có con, không hề sợ hãi ánh mắt phiến diện của thế tục.
Lạc Thần nghe xong, lúc này mới thuận lý thành chương thay đổi xưng hô: “Là ta mạo muội, xin chào Sư cô nương.”
Sư Cẩm Niệm tỉ mỉ quan sát sắc mặt của Lạc Thần, thấy nàng vẻ mặt bình thường, dường như không hề để tâm việc nàng ấy chưa kết hôn đã có con.
Mà vừa rồi Sư Cẩm Niệm cũng là cố ý nói ra việc này, dùng đó làm phép thử. Nếu như người đến là một người thế tục, nàng ấy sẽ không để tâm nhiều, nhưng thấy Lạc Thần ăn nói lễ độ, lại không có bất kỳ ánh nhìn phiến diện nào, cho nên ấn tượng đối với Lạc Thần không khỏi tốt hơn một chút, vì thế nàng ấy mỉm cười nhìn Lạc Thần.
Lạc Thần rũ mi, trả lời câu hỏi trước đó của Sư Cẩm Niệm: “Ta cũng không sống ở gần đây, hôm nay mới đến nơi này, nhìn thấy nơi này yên tĩnh, nên muốn tìm một hộ gia đình để thuê nhà. Nếu như có thể mua được nhà, vậy thì càng tốt, ta muốn định cư ở đây.”
Sư Cẩm Niệm nhìn ra nét mặt của nàng có phần mệt mỏi, nên chỉ nói: “Phụ cận tuy có hộ gia đình, nhưng cũng không nhiều, đều phân bố rải rác. Ta có quen biết vài gia đình, nhưng nhà của bọn họ không cho thuê, nếu như cô nương muốn tìm chỗ ở, có lẽ phải tốn nhiều công sức một chút.”
“Thì ra là thế.” Giọng nói của Lạc Thần mơ hồ xen lẫn vài phần bất lực: “Đa tạ Sư cô nương nhắc nhở.”
Tiểu cô nương nắm góc áo của Sư Cẩm Niệm, cũng không lên tiếng mà chỉ nhìn không chớp mắt, đánh giá Lạc Thần.
Sư Cẩm Niệm lại nói: “Nhưng xung quanh có rất nhiều đất trống, đều không có khế đất ràng buộc, nếu cô nương thật sự muốn định cư, cũng có thể chọn một mảnh đất, tốn một số ngân lượng vào thành làm kế đất, như vậy mảnh đó sẽ thuộc về ngươi, ngươi có thể xây dựng nhà của mình ở trên đó. Nơi này hẻo lánh, ít có người lui tới, bình thường cũng có rất ít người muốn sống ở nơi này, nên giá đất cũng không cao.”
Lạc Thần nói: “Rất thích hợp với ta. Ta muốn tìm một nơi yên tĩnh để tịnh dưỡng.”
Sư Cẩm Niệm nghe nàng nói đến tĩnh dưỡng, ánh mắt có vài phần dao động, càng quan sát nàng tỉ mỉ hơn.
Sắc mặt của Lạc Thần xem ra có vài phần uể oải, nàng xoay người trầm thấp ho khan vài tiếng, sau đó mới xoay người lại.
“Ngươi sinh bệnh sao?” Tiểu cô nương ngửa đầu nhìn về phía Lạc Thần.
Sư Cẩm Niệm đã sớm chú ý đến Lạc Thần hình như có chút không khỏe, lại nói cái gì mà tĩnh dưỡng, lúc này nàng ấy không khỏi lộ vẻ thân thiết: “Sức khỏe ngươi không tốt lắm?”
“Không đáng ngại.” Lạc Thần nhẹ giọng nói: “Đều là bệnh cũ nhiều năm rồi.”
Nàng cố ý làm như vô ý để lộ vẻ nhu nhược ở trước mặt Sư Cẩm Niệm, dáng vẻ lãnh đạm xen lẫn vài phần yếu đuối, lấy lui làm tiến, nàng khom người nói: “Quấy rầy Sư cô nương rồi. Ta sẽ đi tìm nhà ở quanh đây, đa tạ.”
Nói xong, nàng xoay người muốn rời đi.
Tiểu cô nương nóng lòng, vội nói: “Ngươi chờ một chút. Ngươi còn chưa nói tên của ngươi.”
Lạc Thần dừng bước, quay đầu lại.
Đôi mắt của tiểu cô nương trong suốt, tựa như được thanh tuyền gột rửa, gần như là ấu trĩ thốt lên: “Ta là Sư Thanh Y, ngươi tên là gì?”
Lạc Thần: “…”
Sư Thanh Y dưới sự trợ giúp của A Mai, căn cứ ký ức lúc nhỏ của bản thân dựng nên mộng cảnh. Trong trí nhớ năm đó, nàng và Côn Lôn, mẫu thân Sư Cẩm Niệm cùng sinh sống ở Huyên Hoa Hiên trên đất Thục. Căn cứ vào quy tắc của mộng cảnh, cho dù Sư Thanh Y là chủ thể thì sau khi tiến vào mộng cảnh nàng cũng sẽ vô thức bị mộng cảnh che mắt, cho rằng bản thân vẫn đang sống ở năm đó, mà dáng vẻ cùng với quần áo cũng sẽ được mộng cảnh ngụy trang, trở về dáng vẻ non nớt khi đó.
Nhưng trong tiềm thức của nàng, vẫn giữ tư duy của thời hiện đại, chẳng qua đã bị che giấu ở sâu trong tiềm thức mà thôi. Từ giây phút nhìn thấy Lạc Thần, thật ra trong lòng nàng đã có cảm giác giống như đã từng quen biết, cho nên mới chủ động bắt chuyện với Lạc Thần, thậm chí còn nở nụ cười.
Lúc này hỏi tên của Lạc Thần, nói ra cũng hoàn toàn xuất phát từ tiềm thức, nhưng chính nàng lại ngây thơ không biết.
Lạc Thần dường như có chút bất đắc dĩ nhìn khuôn mặt nhỏ trắng nõn mềm mại của Sư Thanh Y, nàng nói: “Ta tên Lạc Thần.”
“Viết như thế nào?” Sư Thanh Y lúc này mới vừa được Sư Cẩm Niệm nhặt về chưa được bao lâu, rất nhiều chữ đều không biết viết, rất nhiều thứ đều không hiểu được, cho nên dưỡng thành thói quen thích hỏi.
Lạc Thần lại khom lưng dùng cành cây viết tên của mình.
“Lạc Thần… Thần.” Bàn tay nhỏ bé của Sư Thanh Y viết theo từng nét trên tên của Lạc Thần, từng nét một, đồng thời học cách phát âm.
Lạc Thần lại dùng tay che miệng, ho khan vài tiếng rồi đứng lên nói với Sư Cẩm Niệm: “Sư cô nương, cáo từ.”
“Lạc Thần cô nương đi thong thả.” Sư Cẩm Niệm thấy nàng ho khan nhiều lần, nét mặt có chút lo lắng.
Hai tay Sư Thanh Y nắm chặt lấy góc áo của Sư Cẩm Niệm, nhìn Lạc Thần đi xa, ánh mắt có chút thất vọng, gần như là nhìn chằm chằm theo Lạc Thần, ngoài miệng nói: “Mẫu thân, nàng đi rồi.”
Sư Cẩm Niệm nhìn ra Sư Thanh Y hình như có phần luyến tiếc, khiến nàng ấy cảm thấy đây là một việc mới mẻ. Sau khi nàng ấy cứu Sư Thanh Y ra khỏi cổ mộ ở Cô Tô, Sư Thanh Y bệnh nặng một hồi, sốt đến hồ đồ, lúc tỉnh đậy thì không nhớ được gì nữa, Sư Cẩm Niệm nói bản thân là mẫu thân của nàng, nàng cũng phải qua một khoảng thời gian, được sự dịu dàng của Sư Cẩm Niệm cảm hóa thì mới thực sự xem nàng ấy là thân sinh mẫu thân.
Về phần người khác, Sư Thanh Y rất ít tiếp xúc nên vô cùng cảnh giác, tối đa chi theo Sư Cẩm Niệm đi chợ mua thức ăn, sợ hãi theo sát phía sau Sư Cẩm Niệm. Cứ thế một thời gian, lá gan mới xem như lớn hơn một chút.
Nàng ở bên ngoài chủ yếu chỉ hỏi Sư Cẩm Niệm mà sẽ không phản ứng người khác, trừ phi người khác chủ động nói chuyện với nàng, nàng mới có thể trả lời vài câu. Hôm nay Sư Cẩm Niệm nhìn thấy thái độ của Sư Thanh Y đối với Lạc Thần, trong lòng tất nhiên là cảm thấy kinh ngạc.
Đây chính là lần đầu tiên.
“Nàng sẽ ở sẽ tìm một căn nhà ở gần đây.” Sư Cẩm Niệm an ủi nàng: “Sau này ngươi còn có thể thường xuyên gặp nàng.”
“Thật sao?” Ánh mắt Sư Thanh Y phát sáng.
“Dĩ nhiên.” Sư Cẩm Niệm cười nói.
Côn Lôn vẫn mặt lạnh quan sát, lúc này mới bước đến: “Một người xa lạ, làm gì phải nhiều lời như vậy, lãng phí thời gian.”
Sư Thanh Y ngẩng đầu nói với Côn Lôn: “Côn Lôn, ngươi lột đâu xong rồi sao?”
“Không có.” Đêm qua Côn Lôn cũng không ngủ cùng Sư Cẩm Niệm, bởi vì Sư Cẩm Niệm phải ngủ cùng Sư Thanh Y, trong lòng nàng ấy đang buồn bực Sư Thanh Y cho nên lời nói cũng rất lạnh lùng.
Sư Thanh Y cũng không nói với Côn Lôn nữa mà chỉ ngửa đầu nhìn Sư Cẩm Niệm: “Mẫu thân. Côn Lôn không nói chuyện với người lạ, cảm thấy lãng phí thời gian, nhưng nàng cũng không lột đậu, mà chỉ đứng nhìn, vẫn là lãng phí thời gian.”
Côn Lôn: “…”
Con thỏ ranh nhà ngươi.
Sư Cẩm Niệm bật cười, đưa tay nhéo mặt Côn Lôn: “Lãng phí thời gian.”
Côn Lôn bị nàng ấy nhéo đến đỏ bừng cả mặt, thấp giọng ho khan: “Niệm Nhi, ta không phải…”
“Ngươi không phải cái gì?” Sư Cẩm Niệm trừng nàng ấy một cái, cười nói: “Còn không đi lột đậu, Y Nhi muốn ăn cơm đậu.”
Côn Lôn vội vàng đi đến trước bàn đá, ngoan ngoãn lột đậu.
Lúc này, Sư Thanh Y quay đầu nhìn lại, thấy bóng dáng của Lạc Thần đã sắp biến mất, nàng không khỏi mím môi.
Nàng nhìn chằm chằm bóng lưng của Lạc Thần một lúc, bỗng dưng sắc mặt thay đổi.
Bóng trắng cao gầy phía xa xa tựa vào một thân cây rồi chậm rãi trượt xuống.
“Mẫu thân! Mẫu thân! Nàng ngã rồi!” Sư Thanh Y vô cùng nóng lòng, nắm tay Sư Cẩm Niệm chạy về phía bóng trắng.
Sư Cẩm Niệm nhìn thấy, nét mặt cũng trầm xuống, Sư Thanh Y hiện tại vóc dáng nhỏ bé, chân ngắn, chạy không nhanh bằng Sư Cẩm Niệm, Sư Cẩm Niệm liền bế Sư Thanh Y lên, dùng khinh công lao đi.
Mẹ con hai người đến cạnh gốc cây.
Lạc Thần tựa lưng vào gốc cây, đôi mắt nhắm chặt, không ngừng ho khan.
“Lạc Thần cô nương?” Sư Cẩm Niệm buông Sư Thanh Y xuống, gọi vài tiếng nhưng Lạc Thần tạm thời không có phản ứng gì.
Sư Thanh Y ngồi xổm bên cạnh Lạc Thần, lo lắng nhìn nàng.
Sư Cẩm Niệm bắt lấy cổ tay Lạc Thần, ngón tay đặt lên mạch huyền, cảm nhận được mạch tượng hỗn độn của nàng, rất kỳ lạ, sau đó nàng ấy lại thăm dò nội tức, cảm thấy nội tức của Lạc Thần lúc mạnh lúc yếu, cực kỳ bất thường.
Lạc Thần tùy ý Sư Cẩm Niệm thăm dò nội tức, âm thầm khiến cho nội tức của bản thân càng rối loạn hơn.
Trước đây nàng nghe Sư Thanh Y nhắc đến Sư Cẩm Niệm, biết Sư Cẩm Niệm là một người cực kỳ lương thiện, có lòng trắc ẩn. Hôm nay nàng không thể ở lâu trong mộng cảnh, nhưng nếu muốn dung nhập vào gia đình của Sư Thanh Y lại phải tiêu tốn không ít thời gian, cho nên nàng phải tìm một đường tắt nhằm vào ở nhà của Sư Thanh Y.
Mà con đường tắt này, chính là lòng tốt của Sư Cẩm Niệm. Chỉ có cách giả vờ bị thương mới có thể được Sư Cẩm Niệm đưa về nhà tĩnh dưỡng.
Đôi mắt Lạc Thần khép hờ, hơi thở mong manh, nói với Sư Cẩm Niệm: “Không sao… ta thường xuyên bị như vậy, nghỉ ngơi một chút là được rồi.”
“Thường xuyên bị như vậy?” Sư Cẩm Niệm nhíu mày: “Ngươi bị nội thương? Còn chưa chữa trị tốt, nội công của ngươi rất hỗn loạn.”
Lạc Thần ho khan, nói: “Lúc trước ta quả thật có nội thương chưa lành.”
Sư Thanh Y ôm cánh tay của Sư Cẩm Niệm, cầu xin: “Mẫu thân, ngươi cứu nàng đi, nàng rất… đáng thương.”
Lạc Thần âm thầm nhìn nàng một cái.
Sư Cẩm Niệm xoa đầu Sư Thanh Y, dịu dàng nói với Lạc Thần: “Lạc Thần cô nương, nếu ngươi không chê thì theo ta về nhà nghỉ tạm đi. Nơi này lạnh lẽo, ngươi ngồi ở đây làm sao có thể khỏe lại được.”
Lạc Thần uyển chuyển cự tuyệt: “Đa tạ, nhưng sẽ gây phiền phức cho các ngươi, rất không nên. Ta nghỉ tạm một lúc, sau đó tìm nhà thuê, lúc đó sẽ có nơi ở.”
“Trong nhất thời sao có thể tìm được chỗ ở.” Sư Cẩm Niệm lo lắng: “Lẽ nào ngươi muốn ngủ lại trong rừng.”
Lạc Thần không lên tiếng.
Sư Thanh Y lắc cánh tay của Lạc Thần, nói: “Ngươi đến nhà ta nghỉ ngơi, có cơm đậu để ăn. Mẫu thân của ta rấ tốt, nàng sẽ chăm sóc ngươi.”
“Việc này…” Lạc Thần có vẻ còn đang do dự.
Sư Cẩm Niệm đỡ nàng đứng dậy, nói: “Ngươi tạm thời đừng nói nữa, ta đỡ ngươi đi.”
Lạc Thần biết thời cơ đến rồi, tùy ý Sư Cẩm Niệm đỡ lấy nàng đi vào nhà, Sư Thanh Y cẩn thận theo sát bên cạnh nàng.
Côn Lôn đang ở trong sân, nhìn thấy Sư Cẩm Niệm đỡ một nữ tử xa lạ trở về thì không khỏi nhíu mày.
Sư Cẩm Niệm không để ý đến nàng ấy, đỡ Lạc Thần vào một gian phòng, cởi ngoại sam lụa trắng của Lạc Thần ra, đỡ nàng nằm xuống giường.
Lạc Thần mới vừa nằm xuống không bao lâu, Sư Thanh Y đã từ bên ngoài dùng hai tay bừng một chén nước vào, đưa đến trước mặt Lạc Thần: “Ngươi… Uống nước.”
Lạc Thần nhận chén nước, nhấp vài ngụm.
Sư Thanh Y lại chạy ra ngoài, ôm tất cả đồ ăn vặt Sư Cẩm Niệm mua cho nàng vào trong ngực rồi đi vào phòng của Lạc Thần.
Lúc này bị Côn Lôn nhìn thấy, Côn Lôn lạnh lùng nói: “Đứng lại.”
Sư Thanh Y dừng bước.
“Làm gì?” Côn Lôn nhìn chằm chằm Sư Thanh Y.
“Ta mang thức ăn cho nàng.” Sư Thanh Y nói.
Côn Lôn cười nhạt: “Nàng là một người xa lạ, ngươi và Niệm Nhi để nàng vào nhà, ngươi còn mang đồ ăn vặt cho nàng? Nếu nàng là người xấu thì sao?”
Sư Thanh Y vừa nghe Côn Lôn nói thế, trong lòng có chút uất ức: “Nàng là người tốt.”
“Ngươi nói nàng là người tốt, thì nàng chính là người tốt.” Ánh mắt của Côn Lôn trở nên nghiêm khắc, châm chọc nói: “Sau gáy nàng có dán hai chữ người tốt sao? Nếu có, ta sẽ tin.”
Sư Thanh Y giậm chân, đặt đồ ăn vặt lên bàn, cầm lấy giấy bút, xiêu xiêu vẹo vẹo viết hai chữ ‘người tốt’ rồi chạy vào trong phòng.
“Ngươi dán cái này lên.” Sư Thanh Y cầm mảnh viết hai chữ ‘người tốt’ đưa cho Lạc Thần.
Lạc Thần dường như không hiểu, ánh mắt lại thiếu chút nữa không giấu được ý cười.
Hai chữ này, thực sự viết quá xấu.
Chữ viết vẫn không có bao nhiêu tiến bộ. Chỉ trách bản thân nàng năm đó ở Thanh Huyên không thể dạy Sư Thanh Y lâu một chút, chưa bao lâu thì đã thất lạc nhau.
Sư Thanh Y nghiêm túc nói: “Ngươi dán hai chữ ‘người tốt’ lên, Côn Lôn sẽ không nói ngươi nữa.”
Lạc Thần: “…”
Sư Thanh Y giơ mảnh giấy trong tay lên, thúc giục Lạc Thần.
Lạc Thần mặt lạnh nhận lấy mảnh giấy.
Côn Lôn sắc mặt khó coi, vừa bước vào phòng thì thấy cảnh tượng này, trong lòng càng thêm tức giận.
Lạc Thần đặt mảnh giấy có chữ ‘người tốt’ lên trên gáy, nàng nhìn Sư Thanh Y, buồn bã nói: “Dán không dính.”
“Dán không dính cũng không sao.” Sư Thanh Y quay đầu lại nhìn Lạc Thần: “Ta chỉ muốn Côn Lôn thấy. Nàng thấy trên gáy ngươi có hai chữ người tốt, bây giờ ngươi là người tốt.”
Côn Lôn: “…”
Tức chết nàng rồi.