Chương 606: Cháy rồi
Hai người lấy hết củi Trạc Xuyên nhét trong tủ bếp ra, không thể đặt củi trong phòng bếp nên chỉ đành giấu ở sân sau, dùng một tấm màn nhựa phủ lên.
Trạc Xuyên cho rằng có hỏa hoạn, căn cứ thói quen của nàng ấy trước đây, chắc chắn sẽ tìm nước ở xung quanh. Nhưng xung quanh căn nhà này không có giếng nước, nếu như Trạc Xuyên không tìm được, hơn nữa cũng không quen thuộc hoàn cảnh nơi đây, không biết nàng ấy sẽ thế nào.
May mà còn có Ngư Thiển theo sau, Sư Thanh Y vừa gọi điện thoại cho Ngư Thiển vừa cùng Lạc Thần ra cổng, đến trước sân xem thử, nhưng không có ai, lúc này Ngư Thiển đã bắt máy, nói hai người đang ở phía trái căn nhà.
Đến bên kia thì nhìn thấy Trạc Xuyên đang cầm một cái thùng rỗng nhìn xung quanh, nét mặt không có gì thay đổi, nhưng bước chân lại lộ ra vẻ lo lắng, mỗi lần đều bước rất nhanh. Không có giếng nước, tạm thời cũng không phát hiện chỗ nào có thể múc nước, điều này làm cho Trạc Xuyên nhìn có vài phần lo sợ không yên.
Nhưng sắc mặt của nàng ấy vẫn không thay đổi, không có cách nào làm ra biểu cảm gì, nhìn có vẻ đối lập với bước chân không ngừng thay đổi, khiến người ta không khỏi thương cảm.
“Trạc Xuyên.” Sư Thanh Y tiến đến, giọng nói mềm nhẹ thử trò chuyện với Trạc Xuyên: “Ở đây không có nước, ta biết một chỗ để lấy nước, ngươi đi theo ta.”
Nhưng Trạc Xuyên dường như không nghe thấy, vẫn trong trạng thái hoang mang tìm nước.
“Nàng hẳn là có thể nghe được lời ta nói đúng không?” Sư Thanh Y cảm thấy kỳ quái, nhìn Lạc Thần: “Ta nói cháy rồi, nàng có phản ứng rất lớn, lập tức xách thùng đi tìm nước, vì sao hiện tại lại giống như không nghe thấy?”
Ánh mắt của Ngư Thiển nhìn chằm chằm Trạc Xuyên, dường như rất sợ nàng ấy đi lạc, ngoài miệng nói: “Vừa rồi ta cũng nói với A Xuyên mấy câu, nhưng nàng cũng không có phản ứng gì rõ ràng, dường như không nghe thấy. Nhưng có lúc ta gọi nàng, bước chân của nàng sẽ dừng lại, ta lại cảm thấy nàng có thể nghe được.”
Lạc Thần yên lặng quan sát Trạc Xuyên một lúc rồi nói: “Nàng xác nhận có thể nghe thấy, cũng có thể nhìn thấy, nhưng không nhất định sẽ có phản ứng. Vừa rồi Thanh Y nói cháy rồi, trong trong tiềm thức của Trạc Xuyên quả thật là một việc lớn khiến nàng vô cùng để tâm, cho nên nàng mới có phản ứng rõ ràng, lập tức muốn dập lửa.”
Ngư Thiển hiểu được, nói: “Năm đó nhà của ta và A Xuyên bị cháy, A Xuyên không thể cứu được ngôi nhà, lúc đó bọn ta chỉ có thể sống ở trong một túp lều nhỏ, nếu không phải được hai người các ngươi cho tá túc thì bọn ta thật sự không có nhà để về. Đối với chuyện cháy nhà, trong lòng A Xuyên vẫn rất tự trách, cảm thấy bản thân không thể cho ta một chỗ dung thân, cho nên hôm nay nghe nói có hỏa hoạn nàng mới có phản ứng như vậy.”
Sư Thanh Y sửng sốt, càng nghĩ càng cảm thấy là nguyên nhân này, nếu không Trạc Xuyên cũng sẽ không có phản ứng mạnh như vậy, nàng nhất thời hổ thẹn: “Đều do ta, dùng lý do này lừa gạt nàng đi ra ngoài. Lúc đó ta thấy nàng đang châm lửa, nên cũng không suy nghĩ nhiều mà đã vô thức hô lên.”
Ngư Thiển khẽ cười nói: “Sư Sư ngươi không cần tự trách. Tình huống vừa rồi cũng chỉ có thể nói có hỏa hoạn thì mới có thể dời sự chú ý của A Xuyên, bằng không nàng thật sự sẽ châm lửa đốt tủ bếp.”
Tâm tình của Ngư Thiển đã tốt hơn vài ngày trước đó rất nhiều, cũng đã bình tĩnh hơn rất nhiều, nhất là hôm nay thấy Trạc Xuyên có thể tự mình buộc tóc, xuống lầu, còn có thể lên núi đốn củi, tìm nước, tất cả những việc này đối với nàng đều là niềm vui bất ngờ, trên mặt rốt cục cũng có ý cười.
Chỉ cần dòng nước có thể mang đến hy vọng cho nàng vẫn còn đó, thì chú cá đơn thuần như nàng sẽ không suy sụp quá lâu, nàng sẽ nghĩ thông suốt.
Sư Thanh Y thấy trạng thái của Ngư Thiển chậm rãi tốt đẹp hơn thì trong lòng cũng vui mừng thay cho nàng ấy.
“Dùng trầm vấn tóc, ngửi được mùi trong phòng bếp, còn tự có ý thức xuống bếp nấu cơm, phát hiện không có lửa thì đi đốn củi để nhóm lửa, nghe nói có hỏa hoạn thì lập tức đi tìm nước, những hành vi này đều là hành vi trong tiềm thức của Trạc Xuyên.” Sư Thanh Y nói: “Thật ra nàng còn không sản sinh bao nhiêu phản ứng đối với chúng ta và cuộc sống của hiện tại.”
Ngư Thiển nói: “Ta đã rất thỏa mãn rồi. Chỉ cần… nàng có thể hoạt động.”
Trong ánh mắt của Ngư Thiển dâng lên ánh nước, tựa như gợn sóng chập chờn, mang theo sự tự tin quen thuộc của nàng trước kia, thậm chí càng thêm phần kiên định: “Tuy rằng là bởi vì Dạ cô nương cùng với ngự giả kia mới khiến ý thức của A Xuyên bắt đầu thức tỉnh, hành động có ý thức. Nhưng hôm nay nàng có thể làm ra nhiều hành động như vậy, ta cảm thấy nguyên nhân nằm ở ta, mấy ngày nay ta đều dựa theo cách Dạ cô nương dạy, dùng ca văn hát cho A Xuyên nghe, đều là những ca khúc trước kia nàng thích nghe, nàng nghe xong thì có phản ứng, ta biết nàng nhận thức được là ta. Chỉ cần ta tiếp tục kiên trì, nàng sẽ càng ngày càng có nhiều phản ứng, đến lúc đó ngự giả kia cũng sẽ khó khống chế được nàng.”
Sư Thanh Y thấy Ngư Thiển đã hoàn toàn thoát khỏi trạng thái tinh thần sa sút, nàng cảm thấy vui vẻ tự đáy lòng.” Dạ cũng đã nói, ngươi trời sinh thích hợp học ngự thuật, hơn nữa ngươi còn là người thân thuộc nhất của Trạc Xuyên, từng có rất nhiều hồi ức chung, ta cũng cảm thấy không bao lâu nữa trạng thái của Trạc Xuyên sẽ đáng mừng hơn nữa.”
Ngư Thiển gật đầu: “Sau này ta sẽ không giấu A Xuyên ở trong phòng nữa, nếu nàng đồng ý cùng ta ra ngoài thì ta sẽ dẫn nàng ra ngoài nhiều một chút, những thay đổi bên ngoài cũng sẽ sản sinh một ít kích thích đối với ý thức của nàng. Chúng ta nói chuyện với nàng nhiều một chút, để nàng cảm nhận được sự tồn tại của chúng ta, bất kể nàng có phản ứng hay không.”
“Được.” Sư Thanh Y mỉm cười.
Các nàng trò chuyện còn Lạc Thần lại đăm chiêu nhìn Trạc Xuyên.
Trạc Xuyên cầm thùng nước, đi tới đi lui.
Lạc Thần chậm rãi đi đến trước mặt từ từ nhắm hai mắt, Trạc Xuyên nhắm mắt, nhưng vẫn biết trước mặt có người cho nên sẽ không đụng thẳng vào người Lạc Thần, không phát hiện nàng cũng làm như không phát hiện.
“Phù lai.” Lạc Thần trầm thấp nói.
‘Phù lai’ là pháp ngôn lúc Trạc Xuyên vận dụng rương tróc yêu, nó dường như đã khắc vào trong xương tủy, Trạc Xuyên lập tức dừng bước, quay đầu nhìn Lạc Thần.
Sau một lúc lâu, Trạc Xuyên dường như nhớ đến điều gì đó, nàng lập tức ném thùng nước, dùng tay bắt pháp quyết, hô lớn: “Phù lai!”
Giọng nói chính khí nghiêm nghị, Sư Thanh Y và Ngư Thiển đột nhiên nghe Trạc Xuyên hô một tiếng như vậy thì không khỏi giật mình, vội vã chạy đến.
“Nàng làm sao vậy?” Sư Thanh Y vội vã hỏi Lạc Thần.
Lạc Thần đạm nhạt nói: “Ta thử nói một câu ‘phù lai’, nàng có phản ứng rất mạnh.”
Ngư Thiển vừa mừng vừa sợ: “A Xuyên có thể nói chuyện rồi, đây là lần đầu tiên ta nghe A Xuyên mở miệng.”
Thì ra A Xuyên có thể nói được.
Lạc Thần nói: “Ta cũng chỉ muốn dùng pháp ngôn ‘phù lai’ kích thích ký ức của nàng, muốn xem nàng có thể đọc theo hay không. Nếu có thể, chứng tỏ nàng chưa từng mất đi năng lực ngôn ngữ.”
“Thật tốt quá.” Ngư Thiển kích động không ngớt.
Lạc Thần nói: “Đây chỉ là từ ngữ trong tiềm thức của nàng, nếu muốn biểu đạt suy nghĩ của bản thân đó cũng là một việc không dễ dàng, có thể chúng ta cần trò chuyện với nàng nhiều hơn, thông qua đó dần đánh thức ngôn ngữ của nàng.”
Ngư Thiển cảm giác con đường phía trước tràn ngập hy vọng, cảm kích nói: “Cảm ơn ngươi, Lạc Thần.”
“Thật thông minh.” Sư Thanh Y khó nén vui vẻ, kéo cánh tay Lạc Thần, nghiêng người dựa vào Lạc Thần, nhẹ giọng thì thầm với nàng: “Ta muốn thưởng cho ngươi.”
Lạc Thần nhìn Sư Thanh Y một cái, mặt không biểu cảm, nhưng trong ánh mắt lại ẩn giấu vẻ vui mừng, nàng thấp giọng nói: “Thưởng cái gì?”
“Đến lúc đó ngươi sẽ biết.” Sư Thanh Y cười một cách thần thần bí bí.
Trạc Xuyên duy trì trạng thái bắt pháp quyết, sau khi niệm pháp chú xong, nàng lại có một chút sững sờ. Nàng dường như đang nghi hoặc, nhìn trái nhìn phải, như là đang tìm thứ gì đó, thậm chí đảo quanh, dường như đang tìm cái đuôi của mình.
Sư Thanh Y cũng đã nhìn ra, nói: “Có phải nàng đang tìm rương tróc yêu hay không? Bình thường nàng niệm pháp chú xong, rương tróc yêu sẽ mở, giúp nàng dán phù chú. Hiện tại rương tróc yêu đang ở trong phòng, có phải nàng đang cảm thấy kỳ lạ vì sao rương tróc yêu không xuất hiện?”
Xem ra pháp ngôn và cứu hoả đều như nhau, cũng đều là tiềm thức của Trạc Xuyên.
Trạc Xuyên có một loại chấp niệm rất lớn đối với rương tróc yêu, trên đời này ngoại trừ Ngư Thiển thì thứ nàng thích nhất có lẽ chính là rương tróc yêu, nhìn thấy bản thân niệm pháp chú xong cũng không thấy rương tróc yêu đâu, trong tiềm thức của nàng trở nên nóng lòng, càng không muốn buông tha, lần thứ hai hô to: “Phù lai! Tốc lệnh!”
Tuy rằng nàng nhắm mắt, không thể nhìn thấy ánh mắt, nhưng sắc mặt lúc này lạc đặc biệt trầm trọng, tựa như có gió lớn vờn quanh, ngay cả không khí cũng bị một loại áp lực vô hình nén lại.
Sư Thanh Y mơ hồ cảm thấy không ổn.
Chỉ nghe thình thịch một tiếng, sau đó là âm thanh thủy tinh vỡ vụn, trên mặt đất cách đó không xa rơi đầy mảnh thủy tinh, thậm chí còn có một phần khung kim loại đã biến dạng.
Chỉ thấy một chiếc rương lớn màu đen bay từ phía trên xuống, miệng rương mở ra, bên trong tối như mực, từ bên trong bay ra vài lá bùa, lao thẳng về phía Trạc Xuyên.
Sư Thanh Y: “…”
Lạc Thần: “…”
Ngư Thiển: “…”
Rương tróc yêu vững vàng dừng bên cạnh Trạc Xuyên. Trạc Xuyên vẻ mặt nghiêm túc bắt pháp quyết, nhìn thấy rương tróc yêu rốt cục nghe theo mệnh lệnh của nàng, lúc này mới như là hoàn thành một nhiệm vụ lớn nào đó mà đứng bất động.
Sư Thanh Y chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên.
Bên hông căn nhà này cũng có cửa sổ, đúng lúc đó chính là cửa sổ phòng Ngư Thiển. Cửa sổ nay đã biến thành một lỗ thủng lớn, mà khung cửa sổ của những căn nhà trong thôn làm bằng hợp kim nhôm, cũng không quá bền chắc, lúc rương tróc yêu nghe lệnh bay ra khí thế bừng bừng, toàn bộ khung cửa sổ gần như bị rương tróc yêu đụng biến dạng, thủy tinh cũng vỡ nát rơi đầy trên mặt đất.
Sư Thanh Y nhìn cửa sổ chốc lát, rồi lại yên lặng nhìn Lạc Thần.
Lạc Thần mặt không biểu cảm: “…”
Sư Thanh Y nhìn chằm chằm Lạc Thần, nói: “Là ngươi nói ‘phù lai’ trước.”
Lạc Thần vẻ mặt vô tội: “Ta chỉ là muốn dùng việc này đến kích thích năng lực ngôn ngữ của nàng, cũng không biết nàng lại chấp nhất như vậy, có thể gọi rương tróc yêu từ trong phòng ra.”
“Phần thưởng của ngươi đã mất.” Sư Thanh Y yếu ớt nói.
Ánh mắt của Lạc Thần liếc sang một bên, hàng mi dài rũ xuống, không hé một lời.
Sư Thanh Y nhìn khung cửa sổ, nghĩ thầm thảo nào ngự giả hao hết tâm tư cũng muốn Trạc Xuyên nhận nàng ta làm chủ. Trạc Xuyên là cơ thể lưu khí, cho dù hiện tại không tính thực sự là sống mà chỉ giống như con rối sống, nhưng tuyệt học cả đời nàng ấy chưa từng quên đi, rương tróc yêu vẫn luôn nghe lệnh nàng ấy.
Trước kia Trạc Xuyên khắc chế, hành sự đều có chừng mực, rất ít khi gây ra thiệt hại gì, nhưng hiện tại hoàn toàn xuất phát từ tiềm thức của Trạc Xuyên, không có cách nào khống chế, nên sức phá hoại rất lớn. Trước đó chuẩn bị đốt phòng bếp còn không nói, hiện tại cả căn nhà cũng thiếu chút nữa bị phá hủy.
“Cửa sổ phòng của ta và A Xuyên hỏng rồi.” Ngư Thiển ngẩng đầu lẩm bẩm nói.
Sư Thanh Y đau đầu không ngớt, nói: “Tạm thời đổi phòng khác đi, ta giúp ngươi dời những đồ vật trong phòng sang phòng mới.”
Cũng may căn nhà này đủ lớn, còn nhiều phòng trống, nếu không thì cái cửa sổ này muốn bỏ cũng không bỏ được.
Trạc Xuyên cõng rương tróc yêu trên lưng, dường như đã quên vụ cháy trước đó mà tiến vào tiềm thức của bản thân. Không không để ý đến thùng nước trên mặt đất nữa mà cõng rương tróc yêu trở lại phòng khách.
Ngư Thiển theo sát một tấc cũng không rời.
Sư Thanh Y nhặt thùng nước lên, lần thứ hai trừng Lạc Thần một cái, Lạc Thần cúi đầu đi theo phía sau nàng.
Đi vào phòng khác, tất cả mọi người đều đã bị đánh thức, Thiên Thiên vội hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Vừa rồi ta cảm thấy cả căn nhà đều chấn động, còn tưởng rằng có động đất.”
Trường Sinh còn buồn ngủ dụi mắt, vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.
Tóc của Vũ Lâm Hanh còn chưa từng chải, xuống lầu liền hô lên: “Vừa rồi là âm thanh gì! Có phải xảy ra chuyện rồi hay không! Chỗ nào phát nổ rồi?”
“Cửa sổ phòng Ngư Thiển nổ rồi.” Sư Thanh Y nói.
Vũ Lâm Hanh cả giận nói: “Là ai làm nổ! Giỏi cho gan chó của hắn! Dám khi dễ đến trên đầu chúng ta, ta đánh chết hắn!”
Sư Thanh Y đưa tay chỉ vào Trạc Xuyên, Trạc Xuyên cõng rương tróc yêu đứng bên cạnh bàn ăn không có bất kỳ phản ứng gì, căn bản không biết bản thân phạm vào sai lầm gì. Sau đó ngón tay của Sư Thanh Y chậm rãi chỉ vào Lạc Thần.
Lạc Thần liếc mắt nhìn Vũ Lâm Hanh.” Đến đây, ngươi đánh chết ta đi.”
Vũ Lâm Hanh: “…”
Chờ Sư Thanh Y kể lại tất cả những chuyện đã xảy ra, Vũ Lâm Hanh thiếu chút nữa cười đến lăn lộn trên sô pha, nàng chỉ vào Lạc Thần nói: “Biểu tỷ nàng, ngươi cũng có hôm nay!”
Lạc Thần vẻ mặt lãnh đạm, đoan trang ngồi đó, không hé một lời.