Mùa Xuân Tốt Hay Xấu – Chương 58

Chương 58

 

Trong quán bar, Ninh Phỉ nhìn thấy Chu Côn Ngọc tự chụp bỗng nhiên bộc phát cảm hứng: “Chúng ta chụp chung một tấm đi, đã lâu không đông đủ như vậy.”

Chu Côn Ngọc vừa muốn lên tiếng, đã thấy Đại Mân Huyên ngồi đến bên cạnh nàng.

“Chờ một chút.” Chu Côn Ngọc nói: “Tôi muốn đi ra ngoài gọi một đĩa trái cây, a tỷ, chị có thể đi cùng em không?”

Ninh Phỉ cười trêu đùa nàng: “Gọi một đĩa trái cây còn muốn chị gái đi cùng sao?”

Lại có người cười: “Hai người họ trước nay không phải đều như vậy sao?”

Đại Mân Huyên theo Chu Côn Ngọc đi ra ngoài, Chu Côn Ngọc đi đến quầy bar xem menu, tiện tay gọi một phần trái cây, sau đó đè thấp giọng hỏi Đại Mân Huyên: “Vì sao lại đồng ý chụp ảnh? Ninh Phỉ sẽ đăng lên mạng xã hội.”

“Đăng thì đăng a.” Đại Mân Huyên xoa nhẹ mặt mình: “Hôm nay chị rất khó coi sao?”

Chu Côn Ngọc nhắc nhở: “Mẹ có kết bạn với Ninh Phỉ, bà ấy sẽ nhìn thấy.”

“Không có gì đáng ngại.” Đại Mân Huyên lắc đầu: “Lát nữa anh trai em sẽ đến đón chị, dì Vận Chi biết anh ấy đến, sẽ không để tâm.”

Chu Côn Ngọc mỉm cười.

Từ lúc xác định ngày kết hôn, hai người này cần gặp mặt thường xuyên.

Đại Mân Huyên nói: “Chị muốn chụp chung với em.”

Chu Côn Ngọc: “Em không muốn.”

Nàng xoay người lại muốn đi vào phòng, Đại Mân Huyên bắt lấy cổ tay nàng nhưng lại bị nàng né tránh, người đến người đi, Đại Mân Huyên cũng không tiến níu kéo, chỉ hỏi: “Như vậy không tốt sao?”

Thỏa hiệp ở mức độ nhất định, đổi lấy tự do ở mức độ nhất định.

Chu Côn Ngọc bình tĩnh lắc đầu: “Điều em chưa bao giờ là như thế.”

Uống rượu xong, Chu Tể Ngôn đến đón như đã hẹn, hơn nữa còn sắp xếp một tài xế đến lái xe của Đại Mân Huyên về.

Đại Mân Huyên ngồi ghế phụ, Chu Côn Ngọc ngồi ghế sau, chào hỏi một tiếng: “Anh hai.”

Chu Tể Ngôn khẽ nở nụ cười: “Sau khi về nước thực sự quá bận rộn, cũng không ở trong nhà, nên cũng không gặp em được mấy lần.”

Khí thế của anh ta rất lớn, mặc dù đang cười cũng không hề giảm bớt cảm giác áp bách trong xe.

Chu Côn Ngọc gật đầu: “Chờ anh xử lý xong chuyện của công ty, hẳn là sẽ có nhiều thời gian ở bên cạnh a tỷ.”

Chu Tể Ngôn lại cười nói: “Em nói không sai.”

Đại Mân Huyên ngồi ghế phụ, yên lặng không nói lời nào.

“Anh hai, làm phiền anh đưa em về chung cư.”

“Thế nào?”

“Sáng mai sẽ họp khoa, từ chung cư đến bệnh viện sẽ thuận tiện hơn.”

Xe lái đến bên ngoài khu chung cư, Chu Côn Ngọc xuống xe nói lời cảm ơn: “Anh hai, em đi trước.”

Chu Tể Ngôn: “Được, anh sẽ tìm thời gian về nhà ăn cơm, đến lúc đó gặp lại.”

Chu Côn Ngọc quay về căn hộ tắm rửa, lúc nằm trên giường nàng tận lực tránh đi chỗ ẩm ướt sáng nay.

Nàng cảm thấy trong vòng một ngày xảy ra thật nhiều việc, hiện tại nghĩ lại, cuộc hoan ái lúc tám giờ sáng tựa như chuyện của kiếp trước.

Lúc này nạp điện đang sạc trên đầu giường rung lên.

Chu Côn Ngọc miễn cưỡng cầm xuống.

Đại Mân Huyên: “A Ngọc, em nên sớm suy nghĩ thông suốt.”

Chu Côn Ngọc nghĩ kĩ: “Nghĩ thông suốt chuyện gì?”

Nàng tắt màn hình, không tiếp tục trả lời tin nhắn nữa.

Chủ nhật, Cung Viễn ngăn chặn Tân Kiều: “Nói chuyện này với cậu, cậu nghìn vạn lần đừng cự tuyệt.”

Tân Kiều nhếch khóe môi: “Chuyện quyên góp trang thiết bị đúng không?”

“Yêu, cậu cũng biết rồi?” Cung Viễn kinh ngạc nói: “Công ty dược phẩm Trần thị đến quyên góp trang thiết bị, cần phải làm một số hoạt động xã giao, hình ảnh sẽ chỉ gửi sang nước ngoài, cho nên cậu cũng không cần lo lắng bại lộ thân phận. Vì vậy lúc cử hành nghi thức bàn giao, hy vọng cậu vào chụp một tấm ảnh, không phải hình tượng của cậu rất tốt sao?”

“Vì sao đội trưởng Trần không tự mình nói với tôi?”

“Ai không biết tính cách của cậu.” Cung Viễn cười nói: “Rất phiền chán những hình thức này, chúng ta có giao tình nhiều năm, cho nên mình đến làm thuyết khách.”

“Được, tôi đi.”

Cung Viễn trái lại sửng sốt: “Cậu đồng ý rồi?”

Tân Kiều: “Vì sao không đồng ý? Ai lại ngại trang thiết bị quá nhiều đâu?”

Tính tình của cô bướng bỉnh như vậy, bi thương kéo đến sẽ không trốn tránh, trái lại cứng rắn đón nhận, đụng đến đầu rơi máu chảy, chất độc theo đó bị đào thải, như vậy sẽ bình phục nhanh hơn, tối qua cô nhìn chằm chằm ảnh chụp của Chu Côn Ngọc, cũng là đạo lý này.

Buổi sáng vẫn cứ huấn luyện theo lẻ thường, buổi trưa lúc đến căn tin, Cung Viễn nói với Tân Kiều: “Nghi thức trao tặng năm giờ chiều sẽ bắt đầu.”

Tân Kiều vẫn ngắn gọn gật đầu một cái: “Được.”

Buổi chiều bốn giờ ba mươi kết thúc huấn luyện, Trần Hành Viễn nhắc nhở Tân Kiều: “Chỉnh trang bản thân một chút, lát nữa còn phải chụp ảnh.”

Khóe môi Tân Kiều khẽ mím lại.

Trần Hành Viễn nhìn sắc mặt của cô, một bụng đạo lý ‘lấy đại cục làm trọng’ chuẩn bị thốt ra, lại thấy Tân Kiều gật đầu một cái rồi xoay người rời đi.

Trần Hành Viễn vội vàng gọi cô lại: “Cô đi đâu?”

Tân Kiều quay đầu lại: “Đi chỉnh trang.”

Trần Hành Viễn còn có một chút kinh ngạc: “Được, cô đi đi.”

Phối hợp như vậy sao?

Tân Kiều không phải rất phiền chán những kẻ có tiền và những thứ hình thức này sao?

Sau khi vào phòng thay quần áo, Tân Kiều nhìn điện thoại, hoàn toàn im ắng, Chu Côn Ngọc không liên lạc với cô.

Quần áo sau khi huấn luyện đã thấm ướt mồ hôi, cô cởi quần áo ra, thay một bộ thường phục sạch sẽ. Lúc tròng áo qua đầu, không cẩn thận chạm vào vết thương trên cổ gây ra trong lúc huấn luyện.

Các cô huấn luyện cường độ cao, dù sao đó cũng có thể trở thành lá bùa hộ mệnh cho lần làm nhiệm vụ tiếp theo. Tân Kiều nhớ trong căn hộ cao cấp xa hoa gần như không có nhiệt độ kia của Chu Côn Ngọc, Chu Côn Ngọc từng dùng tư thái quyến rũ câu người mơn trớn vết thương trên cổ cô, nàng nói: “Thật đẹp.”

Thì ra bắt đầu từ khi đó, cho đến bây giờ, đều không có gì khác biệt.

Vẫn là trò chơi của Chu Côn Ngọc, chẳng qua là từ thân đến tâm, tầng tầng tăng giá mà thôi.

Cô không biết Chu Côn Ngọc đã trải qua quý trình tính toán thế nào, tóm lại Chu Côn Ngọc lui vào trong chiếc vỏ vừa hoa lệ lạnh lẽo vừa kiên cố của mình, tiếp tục làm đứa con gái ngoan của Chu gia.

Tân Kiều lại lần nữa buộc lại mái tóc đuôi ngựa, sau đó đi ra ngoài.

Cung Viễn đang chờ ngoài cửa, thấy cô lập tức nói: “Phải đến hội trường để chuẩn bị rồi.”

“Sớm như vậy?”

“Chúng ta phải đến sớm một chút, người ta đến quyên góp trang thiết bị, dù sao cũng không thể để người ta chờ.”

Tân Kiều rất yên lặng gật đầu một cái, Cung Viễn không khỏi liếc mắt nhìn cô.

“Thế nào?”

“Chính là đang suy nghĩ, sao cậu lại phối hợp như vậy.”

Tân Kiều khẽ cong khóe môi: “Không phải tôi đã nói rồi sao, ai lại ngại thiết bị nhiều đây?”

Đi vào hội trường, Tân Kiều ngồi ngẩn người.

Ánh mắt xuyên qua cửa sổ, dừng trên xà kép và đường chạy trên sân huấn luyện.

Đây là thế giới của cô, đơn điệu, nhàm chán, nhưng an toàn đáng tin cậy, chỉ cần liều mạng lau đi mồ hôi, lúc gỡ bom phát sinh bất cứ tình huống nguy cấp gì thì sự huấn luyện thường ngày cũng sẽ không cô phụ công sức của cô.

Không giống ở chỗ Chu Côn Ngọc.

Nỗ lực là vô nghĩa, hoặc nên ói, nỗ lực càng nhiều càng giống một trò cười.

Khóe miệng của Tân Kiều lại muốn nhếch lên, nhưng mà trước khi cô kịp nở nụ cười trào phúng, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại, nét mặt nửa cười không cười đông cứng.

Hai bàn tay vốn dĩ vô ý thức đan vào nhau, lúc này lại nắm chặt thành quyền, sau đó đặt trên tay vịn nhẹ nhàng ma sát.

Vừa rồi trong tầm mắt xuất hiện một bóng người mặc âu phục, Tân Kiều cũng không thấy rõ, lúc ánh mắt chạm vào bờ vai rộng lớn thì một đôi chân thon dài đã rút về.

Là đối tượng xem mắt của Chu Côn Ngọc.

Con mẹ nó, Tân Kiều chất vấn bản thân: không phải nói muốn đối mặt bi thương, đụng đến đầu rơi máu chảy sao, vì sao còn bản năng muốn trốn tránh.

Nhưng cũng không có gì để trốn, bởi vì rất nhanh, bóng dáng mà cô tránh né theo bản năng sẽ xuất hiện trong hội trường.

Ngón tay ma sát trên tay vịn, trước đây không chú ý trên tay vịn lại có những nốt sần thật nhỏ.

Cô cúi đầu, nghe tiếng bước chân càng lúc càng gần.

Vang lên đầu tiên chính là giọng nói của lãnh đạo: “Trần tiên sinh, hoan nghênh.”

Giọng nói của Trần Tổ Minh rất nho nhã: “Không làm lỡ thời gian của mọi người chứ?”

Tân Kiều nghĩ, âm sắc như vậy nên phối hợp với dung mạo như thế nào?

Tiểu bạch kiểm? Đeo mắt kính tơ vàng nhã nhặn bại hoại? Mái tóc bóng loáng đến mức con ruồi cũng đậu không được?

Lãnh đạo: “Không, hôm nay còn phải cảm ơn cậu đã đóng góp số trang thiết bị này.”

“Người nên cảm ơn là chúng tôi mới đúng, đội xử lý chất nổ mỗi ngày đều đang giữ gìn yên bình của thành phố, chúng tôi chỉ làm một chút việc trong khả năng mà thôi.”

Đều là những lời khách sách, nhưng kế tiếp lãnh đạo gọi cô: “Tân Kiều.”

Sau đó giới thiệu: “Đây là chuyên viên vô cùng ưu tú của đội.”

Tân Kiều ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt mang theo ý cười.

Tướng mạo rất ôn hòa, xứng đôi với giọng nói nho nhã kia, cũng không dầu mỡ giống như trong tưởng tượng, thậm chí nếu không có bộ âu phục quá mức sang trọng, gặp được anh ta trong đám người, khuôn mặt như vậy cũng sẽ không khiến Tân Kiều phản cảm.

Đây là thân cận xem mắt của Chu Côn Ngọc sao? Có phải quá tầm thường rồi không?

Trong lòng Tân Kiều tùy ý cười nhạo: Chu Côn Ngọc lại là nhân vật thần tiên gì? Cần người thế nào mới có thể xứng đôi?

Đang nghĩ như vậy, một khuôn mặt thanh lệ xuất hiện trong tầm mắt.

Lông mày xinh đẹp, đôi mắt màu hổ phách, da rất trắng, trong lãnh đạm lại xen lẫn một loại cảm giác dịu dàng làm cho người ta nghĩ đến thực vật xanh tươi bên bờ sông.

Là Chu Côn Ngọc.

Lãnh đạo: “Tôi nhớ Chu tiểu thư và Tân Kiều cũng có một chút duyên phận đúng không?”

Ánh mắt của Chu Côn Ngọc đầu tiên cũng không dừng trên người Tân Kiều, mà chỉ đáp lại lãnh đạo, hòa nhã mỉm cười: “Đúng vậy, lần đó vô cùng cảm ơn cảnh sát Tân đã mạo hiểm cứu tôi.”

Trần Tổ Minh: “Lần này công ty dược phẩm Trần thị tặng trang thiết bị, cũng nhờ có Từ Mục giới thiệu, sau này chúng tôi cũng sẽ có rất nhiều hợp tác, cho nên Chu tiểu thư mới cùng tôi đến đây.”

Đối với hai nhà Chu, Trần, đây là nâng đỡ lẫn nhau, một khi tin tức truyền ra, người trong giới sẽ biết hai nhà qua lại, đối với hai nhà đều có lợi.

Có người nhỏ giọng nghị luận: “Lần trước có phải chị Diêu đã nói, Chu tiểu thư muốn đính hôn với Trần công tử?”

“Xem ra là thật.”

Chờ bọn họ trò chuyện xong, nghi thức chính thức bắt đầu. Các đội viên ngồi đoan đoan chính chính, chỉ có một mình Tân Kiều là đứng, vì vậy ánh mắt của Chu Côn Ngọc rốt cục dừng trên người Tân Kiều.

Phát hiện Tân Kiều đang nhìn nàng.

Ngón tay của Chu Côn Ngọc buông xuống bên đùi, đầu ngón tay khẽ cong rồi lại buông xuống.

Sau đó, hai người đồng thời dời mắt.

Trần Hành Viễn gọi người mang hợp đồng cho tặng đến, đã niên đại gì rồi, vì sao còn làm khoa trương như vậy.

Trước hết mời Trần Tổ Minh đọc diễn văn.

Trần Tổ Minh cười nói: “Để không làm lỡ thời gian của mọi người, tôi chỉ nói vài câu đơn giản thôi.”

Anh ta đã nói những lời xã giao gì, Tân Kiều hoàn toàn không nhớ rõ.

Cô được gọi lên đứng cảnh bàn chủ tịch chờ lệnh, ánh mắt không khỏi nhìn chằm chằm vào đôi giày da màu vàng nhạt của Chu Côn Ngọc.

Mà Chu Côn Ngọc khoanh tay đứng đó, vẫn là nụ cười ôn hòa thỏa đáng, vô cùng đúng mực.

Tân Kiều bỗng nhiên có chút muốn cười.

Cô thực sự cười ra tiếng, âm lượng không lớn, nhưng trong hội trường yêu tĩnh lại có chút đột ngột, thế cho nên tất cả mọi người đều nhìn về phía cô, bao gồm Trần Tổ Minh đang đọc diễn văn.

Cũng may đúng lúc này Trần Tổ Minh cũng đọc xong diễn văn, Tân Kiều vỗ tay, nên việc này cứ thế trôi qua.

Tiếp đến Tân Kiều được mời lên sân khấu, tiếp nhận hợp đồng quyên tặng của Trần Tổ Minh.

Đồng thời được mời lên sân khấu còn có Chu Côn Ngọc, hai người mỗi người đứng một bên của Trần Tổ Minh.

Trần Tổ Minh trao bản hợp đồng trong tay cho Tân Kiều: “Không ngờ trong đội còn có nữ cảnh sát trẻ tuổi như vậy, cô thực sự rất ưu tú.”

Tân Kiều hờ hững trả lời: “Bom sẽ không quan tâm đến giới tính và tuổi tác.”

Đây mới là thế giới quen thuộc của cô, người người bình đẳng.

Mà không phải có một số người có thể dựa vào tài nguyên xã hội mà mình nắm giữ, từng bước thiết kế bẫy rập, chơi đùa tấm chân tình của người khác, sau đó toàn thân rút lui.

Hiện tại người đó chỉ đứng cách cô một người, thậm chí trên người còn tỏa ra hương thơm mà Tân Kiều quen thuộc.

Thợ chụp ảnh gọi các cô: “Cùng nhau nhìn vào ống kính đi.”

Tân Kiều châm chọc nghĩ rằng, đây đúng là tấm ảnh chụp chung đầu tiên của cô và Chu Côn Ngọc, cũng là tấm ảnh cuối cùng.

Nghi thức hoàn thành, Trần Tổ Minh lịch sự nói: “Vậy không làm lỡ thời gian của mọi người nữa, chúng tôi đi trước.”

Lãnh đạo: “Tân Kiều, cùng đội trưởng Trần tiễn khách đi.”

Tân Kiều vốn dĩ đã giao hợp đồng cho Cung Viễn, cô mím môi đứng lên: “Vâng.”

Chu Côn Ngọc: “Không cần.”

Tân Kiều không nói lời nào, cứ thế cùng đi ra ngoài.

Trên đường đi Trần Tổ Minh và Trần Hành Viễn nói về việc huấn luyện hằng ngày trong đội, Trần Hành Viễn biết tính tình của Tân Kiều nên cũng không bảo cô trả lời, mà cho phép cô giữ yên lặng.

Cô đi ở phía sau Trần Hành Viễn, Chu Côn Ngọc đi ở phía sau Trần Tổ Minh, ngược lại biến thành hai người sóng vai đi xong đoạn đường cuối cùng này.

Mặt trời ngã về Tây, bóng người in xuống mặt đường.

Tân Kiều cũng không biết đoạn đường đi từ hội trường ra cửa rốt cuộc là dài hay ngắn.

Nếu nói ngắn, ánh chiều tà đã biến thành dòng sông không trong suốt, mực nước cao hơn đỉnh đầu, làm cho người ta khẩn cấp muốn ngoi lên hít thở.

Nếu nói dài, rồi lại kết thúc bất ngờ ngay lúc người ta chưa kịp chuẩn bị.

Tài xế của Trần Tổ Minh đã dừng xe chờ trước cửa, Trần Tổ Minh rất lễ độ mời Chu Côn Ngọc lên xe trước, một tay đặt trên khung cửa để tránh Chu Côn Ngọc bị đụng đầu.

Sau đó bản thân anh ta mới lên xe, cười nói: “Liên lạc sau, tạm biệt.”

Trần Hành Viễn khách sáo đáp lại, dùng khuỷu tay huých nhẹ Tân Kiều đang im lặng ở phía sau.

Tân Kiều vốn dĩ đang nhìn chằm chằm vào cửa xe sáng bóng, phản chiếu chiếc bóng của cô trên đó, lúc này rốt cục phải nhìn vào trong xe: “Tạm biệt.”

Tiếng Trung bác đại tinh thâm, ‘hẹn gặp lại’ có thể là mong đợi gặp lại, cũng có thể là vĩnh viễn không gặp lại nữa.

Những lời này cô nói khi nhìn Trần Tổ Minh, Chu Côn Ngọc biến thành một chiếc bóng mơ hồ trong bối cảnh.

Cô nghĩ, đây là lần gặp cuối cùng của cô và Chu Côn Ngọc.

Tân Kiều và Trần Hành Viễn trở lại hội trường.

Kế tiếp chính là một buổi học lý thuyết, giáo viên giảng dạy là Diêu Lam, cô ấy đã đứng trên bục giảng, tài liệu cầm trong tay, đang mở máy chiếu bắt đầu bài giảng.

Những người khác nói chuyện phiếm với cô ấy: “Chị Diêu, lần trước chị nói Chu tiểu thư sắp đính hôn với Trần công tử, xem ra là thật.”

“Hôm nay họ cùng nhau đến đây.”

Diêu Lam cười hỏi: “Đẹp trai không?”

“Dĩ nhiên không đẹp trai bằng tôi rồi.”

Có người đẩy cậu ta một cái: “Tới địa ngục đi.”

Tiếp đến có người khách quan đánh giá: “Rất đẹp trai.”

“Đẹp trai là thứ nhì, chủ yếu nhất là nhìn rất xứng đôi với Chu tiểu thư… Hình dung như thế nào đây?”

“Vừa nhìn đã biết là người cùng một thế giới.”

“Đúng vậy.” Người đó cảm thán: “Xem ra môn đương hộ đối vẫn có đạo lý của nó.”

Trong tiếng nghị luận, Tân Kiều yên lặng ngồi xuống, Cung Viễn liếc nhìn cô một cái.

Diêu Lam chuẩn bị cho xong máy chiếu, vỗ vỗ tay: “Được rồi không nói nữa, chuyên tâm học đi.”

Máy chiếu mở lên, ánh sáng trong phòng được giảm bớt, Cung Viễn đẩy quyển sổ ghi chép ra trước mặt Tân Kiều.

Tân Kiều nhìn thoáng qua, Cung Viễn viết bốn chữ: “Cậu làm sao vậy?”

Tân Kiều rất lãnh đạm lắc đầu, đẩy quyển ghi chép trở lại.

Lúc này, trên xe của Trần Tổ Minh, anh ta cảm ơn Chu Côn Ngọc: “Cảm ơn cô đã dành thời gian đi cùng tôi.”

Công ty dược Trần thị cần thoát khỏi hình thượng thương nhân, làm từ thiện là điều cần thiết, mà sự xuất hiện của một người làm bác sĩ, mang theo phong độ của người trí thức như Chu Côn Ngọc, hiển nhiên sẽ có giúp ích đối với việc nâng cao danh tiếng của đợt quyên góp lần này.

Chu Côn Ngọc lắc đầu: “Anh vì Trần gia, tôi vì Chu gia, đôi bên cùng có lợi, đâu cần nói cảm ơn.”

Trần Tổ Minh nở nụ cười.

Đây là nguyên nhân anh ta ưu ái Chu Côn Ngọc.

Bọn họ từ nhỏ đã được huấn luyện thành kỳ thủ, nhân sinh coi như một ván cờ, mỗi một nước đi đều cần tính toán tỉ mỉ, đồng thời tự có ý nghĩa của nó. Mà những điều này anh ta hiểu, Chu Côn Ngọc cũng hiểu, khiến anh ta cảm thấy bớt việc hơn rất nhiều.

Buổi tối về nhà, Tân Kiều và Tân Mộc ăn cơm tối xong, sau khi quét dọn trong nhà thì mỗi người trở về phòng mình.

Công ty dược Trần thị đã viết ra danh sách những hoạt động tuyên truyền cần thiết, trong đội cần xét duyệt, Trần Hành Viễn cũng gửi Tân Kiều một bản.

Đọc qua sơ lược nội dung, sau đó Tân Kiều mở tấm ảnh chụp chung, phóng đại, chăm chú nhìn khuôn mặt có một chút ý cười của Chu Côn Ngọc.

Ảnh Chu Côn Ngọc tự chụp và được chụp rất không giống nhau.

Không phải nói ngũ quan và khuôn mặt không giống nhau, dù sao lúc Chu Côn Ngọc tự chụp cũng không bật filter, mà là nói, Chu Côn Ngọc trong ống kính của người khác càng tiếp cận Chu Côn Ngọc mà mọi người nhìn thấy.

Hoàn mỹ, dịu dàng, đi theo quỹ đạo nhân sinh từ trước đến nay, dường như rất điềm tĩnh cũng rất thỏa mãn.

Còn Chu Côn Ngọc tùy ý nở rộ dưới tay Tân Kiều, thậm chí làm drap giường ướt thành một mảnh hỗn độn, rất khó có thể được nhìn thấy dù chỉ một chút dấu vết ở trong bức ảnh này.

Tân Kiều đứng bên cạnh nàng, thoạt nhìn chỉ cách nàng một khoảng cách ngắn.

Nhưng đó là khoảng cách giữa giai cấp và tài phú, giữa tình yêu và trò chơi, phấn đấu quên mình và toàn thân rút lui.

Tân Kiều chăm chú nhìn khuôn mặt của Chu Côn Ngọc, con người một khi quá hoàn mỹ thì sẽ có vẻ giả tạo, mặt nạ tươi cười dường như dính vào trên mặt, có phải chỉ cần đủ tinh mắt thì có thể nhìn ra một chút kẽ hở trên tấm mặt nạ ấy, để cô biết thời gian hai người ở bên nhau, chí ít Chu Côn Ngọc cũng từng có một chút thật lòng, cho nên hiện tại nàng cũng có một chút khổ sở.

Nhưng mà nỗ lực đến mấy cũng là phí công, Tân Kiều không thể nhìn ra bất cứ điều gì.

Cô ném điện thoại sang một bên, dùng cánh tay che mắt, ẩn đi tất cả ánh sáng.

Lúc đả kích thật lớn ập đến, tri giác của con người thật ra luôn đến muốn.

Tân Kiều vẫn luôn cảm thấy bản thân rất bình tĩnh, cho đến buổi chiều thứ năm, sau một tuần tương đối gió êm sóng lặng, trong đội nghênh đón thời gian hoạt động vui chơi giải trí, sau khi Diêu Lam giảng dạy xong thì mở một bộ phim hài trong nước cho mọi người xem.

Có người nói: “Đã xem rồi a!”

Diêu Lam mỉm cười trừng cậu ta một cái: “Là xem một bộ phim đã từng xem một lần tốt hơn, hay là tiếp tục học một tiết lý luận tốt hơn?”

Người đó yên lặng ngậm miệng lại.

Tân Kiều ngồi hàng ghế cuối cùng, Cung Viễn ngồi bên cạnh cô, nhìn mọi người trong phòng hiếm khi được thả lỏng như thế.

Trên màn hình, nam diễn viên nhân sinh thất ý đang được thông báo anh ta thật ra là người thừa kế duy nhất của một khoảng bảo hiểm rất lớn, nhưng điều kiện để nhận được quyền thừa kế là trong một tháng phải tiêu hết mười triệu tệ.

Đó là nhất bộ phim hài kinh điển, nam chính diễn xuất vừa nghiêm túc vừa khoa trương, khiến nụ cười trở thành bản năng của khóe miệng. Đội viên oán giận mình đã xem rồi cũng bị lôi cuốn, cũng bật cười ha hả.

Cung Viễn cũng cười, nhưng vẫn nhìn Tân Kiều một cái, Tân Kiều cũng nhếch khóe miệng cười theo.

Thật ra cũng không phải rất vui vẻ, có lẽ cảm thấy hài hước đến đâu cũng chỉ giống như tiếng cười trong những show giải trí, là một loại phản ứng sinh lý hiển nhiên sau khi bị chọc cười.

Cười cười, Tân Kiều bỗng nhiên cảm thấy không đúng.

Cô mờ mịt nhìn xung quanh, rèm cửa sổ khép kín, đèn tắt đi, ngoại trừ ánh sáng từ màn hình thì ánh sáng phát ra từ máy chiếu trở thành nguồn sáng duy nhất, Tân Kiều chăm chú nhìn, cảm thấy giống như ánh sáng phát ra từ tàu ngầm dưới đáy biển,  từng hạt bụi nhỏ, giống như sinh vật nhỏ không biết tên dưới đáy biển, quang vựng từng vòng khúc xạ như cầu vồng.

Cung Viễn chú ý đến sự khác thường của cô, hỏi: “Làm sao vậy?”

Tân Kiều cũng không thể nói rõ là làm sao vậy, chỉ là bầu không khí trong lúc xem phim khiến xugn quanh dường như biến thành đáy biển màu hổ phách, Tân Kiều hãm sâu trong đó, không ngừng chìm xuống.

Đáy biển màu hổ phách như vậy gần đây Tân Kiều đã thể nghiệm qua, chính là buổi chiều tiễn Chu Côn Ngọc và Trần Tổ Minh ra cổng, mặt trời chiều cũng dày đặc bao phủ lấy cô, lúc đó cô ngửi mùi hương trên người Chu Côn Ngọc, cũng cảm thấy hít thở không thông.

Cảm giác như thế không kéo dài, Chu Côn Ngọc đi rồi, đáy biển u ám chôn vùi cô cũng biến mất.

Cô rất tự đại, cho rằng bản thân sống sót sau tai nạn, cho rằng đó chính là thời khắc bi thương cuộn trào mãnh liệt nhất.

Nhưng không ngờ bốn ngày sau, đáy biển u ám từng nuốt chửng cô lại xuất hiện, so với lúc Chu Côn Ngọc ở bên cạnh còn cuộn trào mãnh liệt hơn. Cô chìm sâu dưới đáy biển, giống như cách một lớp kính bảo hộ, tiếng cười của người xung quanh cô vẫn có thể nghe thấy, chỉ là có vẻ rất xa xôi.

Không khí trong phổi theo yết hầu từng chút thoát ra, trái tim của cô cảm nhận được sự áp bách, mà yết hầu cũng đau rát.

“Tân Kiều?”

Có lẽ nét mặt của cô thực sự quá vô hồn, Cung Viễn đưa tay lay nhẹ cô một cái: “Tân Kiều?”

Lúc Cung Viễn chạm vào cô, nước biển màu hổ phách tựa như thủy triều đột ngột rút đi, để lộ ra thân thể ướt sũng của Tân Kiều, tạm thời cho cô cơ hội thở dốc, cô lắc đầu: “Không có gì.”

Cô rất khó hình dung loại cảm giác này.

Đồng thời trong lòng hiểu rất rõ, một khi Cung Viễn bỏ tay ra, đáy biển kia sẽ lại nuốt chửng cô.

Tân Kiều bừng tỉnh, đáy biển kia mang tên ‘bi thương’, mà hấp lực duy trì nó tên là ‘cô độc’.

Cảm giác trái tim chịu áp bách, yết hầu đau rát lại càng đơn giản, chỉ là Tân Kiều không quen thuộc với nó mà thôi — đó là muốn khóc.

 

Buổi tối, Tân Kiều và Tân Mộc ăn tối xong, cô một mình ra ngoài.

Cô muốn đi xem một bộ phim, đi một mình.

Cô không mua bắp rang, bởi vì lần này cô chọn một bộ bi kịch.

Lấy mua vé có một nữ sinh đang nhìn trailer phim trên màn hình lớn, ngoại trừ ‘a a a chồng em quá đẹp trai’ thì chính là ‘ô ô ô muốn khóc’.

Tân Kiều mang theo tâm lý chuẩn bị đi vào rạp chiếu phim.

Cáo biệt với sinh mệnh luôn khiến người ta cảm thấy đau thương, tuy rằng phim kể về một đôi mẹ con, nhưng lại khiến Tân Kiều nhớ đến thời gian Tân Lôi qua đời.

Trong phim có một câu thoại rất cảm động: “Có thể nhân sinh chính là nhìn theo bóng lưng của người thân đi về phía trước mà không quay đầu lại.”

Khoảng thời gian Tân Lôi mới vừa qua đời, Tân Kiều quả thật nhiều lần mơ thấy bóng lưng của ông ấy, vẫn vĩ ngạn giống như lúc nhỏ cô thường ngưỡng vọng, dẫn dắt cô từ trong bóng tối đi về phía ánh sáng, đi ngắm sao, bắt đom đóm.

Nhưng mà bất kể ở trong mộng cô có gọi thế nào, Tân Lôi đều không quay đầu lại.

Khi đó cô mới vừa tròn mười tám tuổi, lúc ở trong tang lễ ôm lấy Tân Mộc năm tuổi, nhưng cô không khóc.

Cô phải chống đỡ.

Hiện tại gần mười năm trôi qua, cô một mình ngồi trong rạp phim u tối nghe những lời này, bên tai còn có tiếng nhạc uyển chuyển u buồn.

Cô không khóc được.

Tất cả bi thương được xây dượng quá khiên cưỡng, cô khóc không được.

Ra khỏi rạp chiếu phim, cô trở lại đầu phố.

Đứng dưới ngọn đèn đường quen thuộc, rút một điếu thuốc.

Vẫn khóc không được.

Cảm giác này thật ra rất khó chịu, có chút giống lúc bơi lội uống một ngụm nước, vẫn luôn cảm thấy có thứ gì đó nghẹn trong cổ họng vừa đau rát vừa ngứa ngáy.

Bất kể nuốt như thế nào cũng không nuốt xuống được.

Lại qua một tuần, cũng tức là hai tuần sau khi cô và Chu Côn Ngọc tạm biệt nhau.

Thời tiết đã dần nóng lên, trong không khí có hương vị của mùa xuân.

Tân Kiều đi ra ngoài chạy bộ buổi sáng, vẫn nhớ lúc về sẽ mua cho Tân Mộc bánh quẩy và sữa đậu nành.

Công viên lân cận có không ít người cao tuổi đến múa kiếm, còn có một bác gái nhìn Tân Kiều tán thán.” Ôi, hiện tại cũng có người trẻ tuổi có tinh thần rèn luyện như vậy sao.”

Tân Kiều nghĩ thầm, rõ ràng cháu thường xuyên đến đây, sao bác vẫn không nhớ được cháu.

Hôm nay cô chạy nhanh hơn bình thường, sau đó tìm một chiếc ghế ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, xung quanh tràn ngập hương cây tùng, đồng thời chia tầm mắt thành hai nửa, trong công viên ngoại trừ những người đi tập thể dục buổi sáng còn có không ít người tản bộ, một cô gái mặc một chiếc váy màu xanh lá lướt qua trước mắt Tân Kiều.

Màng tai Tân Kiều chấn động, bỗng nhiên khom lưng xuống.

Loại cảm giác này lại đến rồi.

Cô vùi mặt vào giữa hai tay, cô quả nhiên vẫn không thể nhìn thấy Chu Côn Ngọc mặc váy xanh vào mùa xuân, chiếc váy mà cô đã tưởng tượng vô số lần.

Cô khóc không mãnh liệt, mà chỉ cảm thấy có một dòng nước ấm áp tràn ra từ khóe mắt, nhưng rồi rất nhanh lại bị hấp thu ngược trở vào.

Cô rất khắc chế, thậm chí ngay cả tấm lưng cũng chưa từng phập phồng hoặc rung động.

Rất nhanh cô xoa nhẹ đôi mắt rồi ngồi dậy, viền mắt còn lại một chút ánh nước, nhưng rất nhanh đã được gió xuân thổi khô.

Lúc tận lực xây dựng bầu không khí bi thương cô khóc không được, nhưng vào một buổi sáng bình thường sau hai tuần chia tay, xung quanh là cảnh tượng vui sướng tích cực, cô bỗng nhiên bị bi thương mãnh liệt cuốn lấy, giết đến không còn manh giáp.

Cô khuyên bản thân: tốt rồi, đã qua rồi.

Lúc cô mang theo sữa đậu nành và bánh quẩy về nhà, Tân Mộc đang đọc sách tiếng Anh như  thường lệ, cô đổ sữa ra ly, làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra!

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!