Dò Hư Lăng – Hiện Đại Chương 599

 

Chương 599: Hỏi ý

 

Sư Thanh Y biết bản thân chỉ có thể ôm trong giây lát, nhưng trong lòng lại lưu luyến vô cùng, hai tay ôm lấy lưng Lạc Thần, thỉnh thoảng vuốt nhẹ vài cái.

Nàng cố ý vùi mặt vào hõm cổ của Lạc Thần, cẩn thận ngửi lấy hương thơm của Lạc Thần, cũng may không có mùi máu. Chí ít Lạc Thần không chịu bất kỳ ngoại thương gì, điều này làm cho Sư Thanh Y yên tâm không ít.

Nhưng vừa rồi lúc nàng nhìn thấy Lạc Thần, phát hiện Lạc Thần ngồi tựa lưng vào tường, lúc đứng dậy dường như cũng không quá thăng bằng, mà là đỡ tường chậm rãi đứng lên, lẽ nào thân thể Lạc Thần không được khỏe, bị nội thương gì đó?

Sư Thanh Y nghĩ vậy, lập tức buông tay ra, nhìn Lạc Thần từ trên xuống dưới: “Ngươi có bị thương chỗ nào không?”

Lạc Thần không trả lời mà chỉ nhíu mày nhìn chằm chằm chân của Sư Thanh Y.

Áo sơmi và quần dài của Sư Thanh Y đầy những vết rách, bị máu nhiễm đỏ, nhưng trải qua một thời gian trốn chạy, vết thương trên chân đã không còn chảy máu nữa, mà chỉ làm cho người ta nhìn thấy đau lòng.

Ngoài ra, những vị trí khác cũng không mấy lạc quan.

Sư Thanh Y cảm nhận được ánh mắt của Lạc Thần, hơn nữa có thể nhận thấy sự bất mãn của nàng ấy, vội vã cười nói: “Ta chỉ bị thương ngoài da, chuyện nhỏ mà thôi.”

“Lần này chuẩn bị không đầy đủ.” Trong ánh mắt của Lạc Thần mơ hồ có phần hối hận: “Chưa từng mang theo ba lô, nếu không còn có thể xử lý vết thương cho ngươi.”

“Chúng ta vốn dĩ cũng chỉ đến nhà họ Lâm điều tra một chút, ai biết sẽ gặp phải việc này, còn bị đưa đến dưới lòng đất.” Sư Thanh Y an ủi Lạc Thần: “Chúng ta cũng không thể đi đâu cũng mang theo ba lô đúng không.”

Nàng nói xong, lại bắt đầu lo lắng: “Vũ Lâm Hanh lần này có mang theo ba lô, cũng không biết nàng ấy thế nào rồi, nếu như đi cùng với đang, Âm Ca còn có thể bảo vệ nàng ấy, lỡ như nàng ấy đi một mình thì phải làm sao bây giờ.”

Lạc Thần chậm rãi thu sợi tơ đỏ lại, nét mặt có chút uể oải.

“Ngươi thành thật nói cho ta biết, ngươi có bị nội thương hay không, hay là bởi vì sử dụng tơ đỏ cho nên cơ thể không chịu nổi?” Sư Thanh Y đỡ lấy Lạc Thần, muốn nàng ấy ngồi xuống nghỉ ngơi: “Ta thấy lúc ngươi vừa đứng dậy, nhìn không ổn cho lắm.”

Lạc Thần thuận theo ý nàng, ngồi xuống cạnh bức tường, nói: “Ta chỉ hơi mệt.”

“Là bởi vì phải dùng tơ đỏ dẫn đường cho ta sao? Ta vẫn luôn cảm thấy việc này sẽ mang đến gánh nặng cho ngươi.” Sư Thanh Y cũng ngồi bên cạnh, sau đó quay sang vẫy tay với Biên Tranh, ra hiệu nàng ấy cũng đến đây ngồi.

Ánh mắt của Lạc Thần trở nên ảm đạm, nói: “Chỉ là trên đường gặp nhiều biến cố, nên có chút mệt mỏi, không liên quan đến… tơ đỏ. Ta nghỉ tạm một chút là được rồi, không sao.”

Biên Tranh vừa rồi thấy các nàng vô cùng thân mật, không dám quấy rầy, mà chỉ đứng bên cạnh cẩn trọng nhìn các nàng.

Hiện tại Sư Thanh Y vẫy tay gọi nàng ấy, nàng ấy liền nghe lời mà bước đến rồi ngồi xuống.

Trước đó thiếu chút nữa trải qua sinh tử, thể xác và tinh thần rơi vào trạng thái căng thẳng trong thời gian dài, hiện tại thật vất vả mới có thở dốc cơ hội, Biên Tranh ngồi xuống, đồng thời dùng cánh tay ôm chặt hai đầu gối, giảm bớt cảm giác đau nhức.

Ba người ngồi dựa tường nghỉ ngơi.

Bốn phía vắng lặng, chỉ có ánh đèn pin chiếu sáng các nàng.

Sư Thanh Y kể lại tất cả tình huống nàng gặp phải trên cây dong, bao gồm cả việc có người kéo chân nàng, còn có ‘vực’ trên thân cây, cùng với ‘vực’ mà bản thân đã đi qua rồi rơi xuống lòng đất gặp phải Biên Tranh, đều kể lại chi tiết cho Lạc Thần nghe.

Sau đó nàng Lạc Thần Lạc Thần: “Ngươi có gặp phải loại vực tương tự hay không?”

Lạc Thần gật đầu: “Trên cây dong chắc chắn có vực. Chẳng qua vực mà ta rơi vào có chỗ bất đồng với ngươi. Sau khi ta nhảy xuống từ trên cây thì rơi vào một cái giếng cạn, dưới giếng cho một hang động, bên trong biến hoá kỳ lạ, trên đường cũng có quỷ vật đuổi theo. Ta cứ thế xuyên qua đáy giếng, leo lên trên, lúc này mới phát giác bản thân đã trở lại mê cung dưới lòng đất.”

“Vực của chúng ta không giống nhau, vậy vực mà Vũ Lâm Hanh và Âm Ca gặp phải có lẽ cũng khác nhau. Hai người các nàng rất có khả năng cũng thất lạc nhau.” Sư Thanh Y lo lắng không ngớt, vực là hư vô, Lạc Thần rơi vào một cái giếng cạn, cũng không biết Vũ Lâm Hanh và Âm Ca sẽ rơi vào loại vực gì.

Lạc Thần nói: “Nếu các nàng ở gần vị trí của ra, ta sử dụng tơ đỏ điều tra, trái lại có thể nhận biết vị trí của các nàng. Nhưng nếu như cách quá xa, thì không thể nào làm được, phạm vi điều tra hữu hạn, có thể là bởi vì ta chưa hoàn toàn nắm giữ được những sợi tơ đỏ này.”

Sư Thanh Y căng thẳng trong lòng.

Nàng nhớ đến quá trình Lạc Thần bắt được A Mai đang ẩn thân trong mộng cảnh. Lúc đó A Mai ẩn nấp xung quanh các nàng, Lạc Thần giống như thợ săn đang âm thầm chờ đợi A Mai, vừa chuẩn xác vừa quyết tuyệt vô tình.

Nhưng sau đó, nàng hoặc nhiều hoặc ít có thể cảm giác được Lạc Thần suy yếu.

“… Ngươi đừng.” Sư Thanh Y lập tức nói: “Nếu như không đến mức bắt buộc, ngươi tốt nhất đừng dùng đến chúng. Chúng rất xấu xa.”

“Tuy rằng lần này rốt cuộc có chút công lao, dẫn ta tìm được ngươi.” Nàng lại hừ nhẹ, nói thầm một câu.

Lạc Thần yên lặng nhìn nàng, trong mắt lúc này mới mơ hồ có chút ý cười.

Hiện tại cần nghỉ ngơi dưỡng sức, hai người khe khẽ trò chuyện, nói cho đối phương biết những gì mình đã trải qua trên đường, nhằm bảo đảm mỗi người có thể nhận được thông tin một cách toàn diện. Sư Thanh Y còn muốn lấy những trang ghi chép lấy được trên người cảnh sát Diệp ra cho Lạc Thần xem.

Biên Tranh không thể nói chuyện, Sư Thanh Y và Lạc Thần nói một số câu mà nàng ấy nghe rất mơ hồ, không thể lý giải ý nghĩa trong đó.

Sư Thanh Y hỏi Biên Tranh: “Kẹo sữa ta đưa cho ngươi đâu, còn không?”

Biên Tranh cho rằng nàng muốn ăn cho nên vội vã lấy ra, vẫn còn hai viên, đưa đến trước mặt nàng.

“Ta bảo ngươi lấy ra tự mình ăn.” Sau khi gặp lại Lạc Thần, tâm tình của Sư Thanh Y đã dịu đi không ít, giọng nói nghe cũng nhu hòa hơn: “Ngươi tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, bổ sung một chút năng lượng, tối nay chúng ta còn phải tiếp tục đi.”

Biên Tranh gật đầu.

Sư Thanh Y lại lấy ra hai viên kẹo sữa, xé lớp vỏ bên ngoài, bản thân ngậm một viên, viên còn lại đút cho Lạc Thần.

Trong miệng nàng ngậm kẹo sữa, gò má hơi phồng lên, trải những tờ ghi chú của cảnh sát Diệp lên mặt đất, rồi đưa cho Biên Tranh cây bút của cảnh sát Diệp: “Hiện tại bọn ta có một vài vấn đề muốn hỏi ngươi, ngươi muốn nói cái gì thì viết lên trên giấy.”

Biên Tranh cầm bút, vội vã gật đầu.

Sư Thanh Y nhớ đến phản ứng của Biên Tranh lúc nhìn thấy thi thể của cảnh sát Diệp, nàng hỏi: “Ngươi nói ngươi quen biết cảnh sát Diệp, là quen biết từ trước khi xuống đây, hay là sau khi xuống đây mới quen biết?”

“Dưới này.” Biên Tranh viết.

Biên Tranh rất thông minh, sợ trang giấy bị viết kín rồi không còn chỗ viết nữa, cho nên cố ý viết rất nhỏ, cũng tận lực viết ngắn gọn, để chừa lại nhiều khoảng trống. Sau khi viết xong, nàng ấy đưa trang giấy đến trước mặt Sư Thanh Y.

Trước đó Sư Thanh Y và Biên Tranh cùng nhau trải qua nguy hiểm bên trong hang động, lại thoát ra từ vòng vây của đám sinh vật máu me, nàng có thể nhìn ra tính deo dai trên người Biên Tranh, nàng ấy cũng không hề trở thành gánh nặng cho nàng. Nếu như không có ý chí cứng cỏi và thông minh, có lẽ Biên Tranh cũng khó có thể sống sót trong hoàn cảnh ác liệt như thế này.

Nàng ấy là một hạt giống tốt.

Chỉ đáng tiếc… Đầu lưỡi của nàng ấy đã không hồi phục được nữa.

Ánh mắt Sư Thanh Y trở nên lạnh lẽo.

“Đồng hồ đeo tay của ngươi có thể hiển thị ngày tháng, có lẽ ngươi biết mỗi ngày trôi qua, ngươi có nhớ ngươi đã gặp hắn vào lúc nào không?” Sư Thanh Y trật tự rõ ràng, hỏi tiếp.

“Sáng sớm ngày hôm trước.” Biên Tranh viết: “Không có cảnh sát Diệp thì ta đã chết rồi. Lúc đó ta vừa đối vừa khát, hắn cho ta một ít thức ăn và nước uống, ta mới có thể tiếp tục kiên trì, sau đó hắn dẫn ta đi cùng.”

Sư Thanh Y trầm ngâm, thì ra Biên Tranh từng được cảnh sát Diệp giúp đỡ.

Lạc Thần yên lặng ngậm kẹo sữa, đầu lưỡi thỉnh thoảng liếm nhẹ, nhìn Sư Thanh Y hỏi chuyện Biên Tranh.

Sư Thanh Y nỗ lực tìm hiểu chi tiết về thời gian Biên Tranh và cảnh sát Diệp gặp nhau: “Ngươi nói ngươi bị giam giữ hơn một tháng, sau đó mới thoát ra, ngươi trốn thoát đã bao lâu? Cảnh sát Diệp có từng nói với ngươi, hắn xuống đây từ lúc nào? Các ngươi lại tách ra bao lâu?”

Biên Tranh trả lời đúng sự thật: “Ta trốn thoát từ năm ngày trước đó, một mình trốn ở dưới này. Cảnh sát Diệp bốn ngày trước mới vào đây, sáng hôm đó sau khi ta gặp hắn, chưa được mấy tiếng đồng hồ thì đã lạc nhau, nơi này quá nguy hiểm.”

Bốn ngày trước.

Từ thi thể của cảnh sát Diệp cho thấy hắn còn chưa bị tấm màng mỏng hoàn toàn tiêu hóa, vậy có lẽ hắn chết vào hôm qua hoặc là hôm nay.

Lạc Thần Biên Tranh yên lặng lúc này chợt nhìn về phía Biên Tranh, hỏi: “Năm ngày trước ngươi trốn thoát, buổi sáng ngày hôm trước mới nhận được thức ăn và nước uống, rồi lại nhanh chóng thất lạc với cảnh sát Diệp, đồng nghĩa ngươi có hai khoảng thời gian rất dài không có thức ăn và nước uống, trong quá trình chạy trốn ngươi cần tiêu hao thể lực, chí ít phải ăn uống một chút bằng không sẽ không thể chịu được. Ngươi đã làm thế nào?”

Biên Tranh tiếp tục viết lên giấy: “Dưới này có một cái hồ, ta uống nước trong hồ. Hơn nữa có một chỗ có một loại nấm, ta quá đói bụng, lúc đó ôm suy nghĩ cùng lắm thì ăn phải nấm độc rồi chết, nhưng ta phát hiện nó không có độc. Ta vốn dĩ muốn mang theo một ít trên người, nhưng sau khi hái xuống thì nấm hư hỏng rất nhanh, nên ta chỉ có thể ăn ngay khi hái.”

Lạc Thần nhìn nàng ấy viết xong, không nói gì nữa.

Sư Thanh Y hỏi: “Ngươi bị giam giữ một mình, hay là bị giam cùng những người khác?”

“Ta sáu sáu học sinh bị giam giữ cùng nhau.” Biên Tranh viết: “Nhưng ta không biết những chỗ khác còn ai bị giam nữa hay không, ta và bọn họ đều bị… cắt lưỡi.”

Sư Thanh Y nhìn thấy không khỏi giận dữ, siết chặt nắm tay: “Người đàn ông bắt các ngươi làm tế phẩm cho Tâm Nương Nương chỉ có một mình, hay là còn có đồng bọn, ngươi đã nhìn thấy mặt mũi của hắn sao?”

Biên Tranh lần này viết: “Ta chỉ thấy người đàn ông đó. Lúc hắn đến đưa thức ăn nước uống có mở đèn pin, nên ta có thể nhìn thấy dáng vẻ của hắn, đại khái là hơn năm mươi tuổi, khẩu âm giống như người ở vùng này.”

Hơn năm mươi tuổi?

Tuổi tác không giống với tên họ Lâm, hắn thoạt nhìn rất trẻ tuổi.

Sư Thanh Y thầm nghĩ, lại hỏi: “Ngươi hiểu biết bao nhiêu đối với Tâm Nương Nương? Nói cho bọn ta biết tất cả những gì mà ngươi biết.”

Nét mặt Biên Tranh lộ ra hoảng sợ, viết: “Ta là người trong thôn này, thật lâu trước đây ta đã nghe các trưởng bối  kể về Tâm Nương Nương. Bọn họ nói Tâm Nương Nương là… nữ quỷ, nàng muốn trái tim, hơn nữa là điên cuồng muốn trái tim, nàng du đãng dưới mặt đất, có đôi khi sẽ xuất hiện trong thôn, thấy người sống thì sẽ mọi tim bọn họ.”

Sư Thanh Y dĩ nhiên không tin cái gì mà nữ quỷ, có thể là quỷ vật nào đó, hoặc là hung thần cương thi các loại, nàng hỏi: “Tâm Nương Nương làm như vậy, là vì muốn ăn tim?”

Biên Tranh lập tức lắc đầu, viết: “Không phải, nàng không ăn tim người. Nàng chỉ đơn thuần muốn lấy trái tim, trái tim sau khi bị moi ra, nàng nhìn thấy sẽ điên cuồng điên cuồng như là đạt thành mục đích, sau đó ném thi thể sang một bên, nhưng chờ lúc nàng phát hiện trái tim không còn đập nữa lại sẽ trở nên điên cuồng, bóp nát quả tim đó, dường như đó không phải thứ nàng muốn. Các trưởng bối nói, Tâm Nương Nương là muốn một quả tim còn đập sau khi bị moi ra khỏi lồng ngực, nhưng đó là điều không có khả năng. Trái tim rời khỏi cơ thể là không thể nào hoạt động nữa.”

“Còn gì nữa không?”

Còn có Biên Tranh viết: “Các ngươi có từng nghe về Vô Thường Lang Quân không?”

Sư Thanh Y gật đầu.

Nét mặt Biên Tranh thay đổi, nàng ấy viết: “Ta nghe… những người già bàn luận về Tâm Nương Nương. Ta không biết vì sao bọn họ nói như vậy, bọn họ nói, Tâm Nương Nương yêu thích Lang Quân, có lúc sẽ du đãng bên cạnh từ đường vốn dùng thờ phụng Lang Quân, có người ban đêm đến cúng bái, còn có thể nghe thấy nàng quỳ trước tượng Lang Quân khóc lóc thê lương.

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!