Chương 590: Ba ngôi mộ
Lạc Thần cúi người, nhấn nút tạm dừng.
Cảnh tượng người áo đen ngẩng đầu nhìn camera bị dừng lại trên màn hình, dưới chế độ ban đêm nhìn càng thêm quỷ dị. Lâm ca đứng bên cạnh hắn, diện mục u ám, cũng nhìn chằm chằm vào camera, phía sau lại là những thi thể âm trầm đáng sợ.
“Rõ ràng hắn đã phát hiện, nhưng lại cố ý không dỡ xuống.” Hai tay Sư Thanh Y đang ôm cổ Lạc Thần không khỏi siết chặt hơn, ghe vào tai Lạc Thần nói: “Còn vết chữ lên lưng thi thể để khiêu khích.”
Loại cảm giác ớn lạnh trong lòng nàng đã giảm xuống chút út, trong lời nói xen lẫn vài phần mất hứng: “Kiêu ngạo.”
Nhưng trong mộng cảnh nàng đã giao đấu với hai người áo đen, tuy rằng không biết nội tình cụ thể nhưng cũng có phần hiểu biết đối với thực lực của bọn họ. Bản lĩnh của đối phương quả thật là rất cao cường, thảo nào dám không kiêng kỵ như vậy.
Lạc Thần cảm giác được những cảm xúc nhỏ nhặt này của nàng, mí mắt khẽ buông xuống rồi cười khẽ, vỗ nhẹ lên bàn tay nàng, dường như đang an ủi.
“Ngươi nói hắn sẽ là người nào trong số hai người áo đen?” Sư Thanh Y hỏi Lạc Thần.
“Không nhận ra.” Lạc Thần nói.
“Ta cũng không nhận ra.” Sư Thanh Y có chút chán nản.
Từ quá trình mưu tính trong mộng cảnh cho thấy đối phương hiển nhiên đã sớm giăng bẫy chờ các nàng, cũng không rõ rốt cục bọn họ đã âm thầm quan sát các nàng bao lâu. Người áo đen biết camera là do nhóm người các nàng lắp đặt, sau đó nhất định sẽ bị thu về cho nên dùng phương thức đáng sợ này chào hỏi các nàng.
Thời gian tuy rằng khác biệt, nhưng thông qua màn hình, hai bên dường như đang ở cùng một thời không, trực tiếp đối mặt với nhau.
“Bọn họ mang thi thể xuống hang động, nhìn rất thành thạo, dường như đã làm qua rất nhiều lần.” Sư Thanh Y từ chi tiết của đoạn video để phân tích: “Trước đó họ Lâm đã từng ở lại từ đường của thôn, mà trong thôn có một số người sẽ đến từ đường cúng bái lang quân. Đầu độc tư tưởng những thôn dân này biến họ thành tín đồ, sau đó dẫn bọn họ xuống hang động tham gia nghi lễ, rồi lại dùng biện pháp gì đó khiến họ trở nên điên cuồng tự giết lẫn nhau, kẻ thực hiện tất cả những việc này chính là họ Lâm.”
“Những thi thể trên vách tường dưới hang động có mức độ phân hủy không đồng nhất, thời gian cách biệt rất lớn, từ lâu và gần đây đều có, chứng tỏ những năm gần đây thế lực của họ Lâm và người áo đen vẫn luôn hoạt động dưới ở dưới hang, dưới đó nhất định sẽ có các loại cứ điểm của bọn họ. Sau khi người áo đen trốn khỏi mộng cảnh thì vẫn còn đang bị thương, ta cảm thấy khả năng rất lớn là hắn sẽ trốn dưới hang động.”
Sư Thanh Y ghé vào lưng Lạc Thần, cũng không không tay, mà chậm rãi nói ra suy đoán của mình.
Lạc Thần vững vàng chống đỡ trọng lượng của Sư Thanh Y, gật đầu: “Ừm.”
“Bắt đầu từ ngày mai ta muốn xuống hang động xem thử, thăm dò một số khu vực mới.” Sư Thanh Y sợ Lạc Thần lo lắng cho trạng thái của nàng hiện tại, nên lại vội vàng nói: “Ta không sao, vẫn giống như trước đây, chỉ đi xuống dưới đó một khoảng thời gian ngắn rồi sẽ trở lại. Những chỗ đã đi qua sẽ vẽ lại thành bản đồ, kết hợp với những khu vực Âm Ca từng đi qua, cho dù bên dưới có phức tạp hơn nữa, sớm muộn gì cũng sẽ được tái hiện hoàn chỉnh trên bản đồ, cứ như vậy, cứ điểm của người áo đen cũng sẽ bại lộ.”
So với việc để đối phương trốn trong bóng tối theo dỗi, nàng càng muốn chủ động hiểu rõ tình huống của đối phương. Hiện nay hiểu biết của nàng đối với người áo đen rất hữu hạn, mà đối phương dường như hiểu các nàng như lòng bàn tay, loại cách biệt về nhận thức này là một sự bất lợi rất lớn.
“Được.” Lạc Thần đáp: “Nhưng chúng ta phải ra tay từ chỗ họ Lâm.”
Dứt lời, nàng khẽ nghiêng mặt đi: “Ngươi còn nhớ đêm lấy được chiếc hộp không, những lời mà Nhất Thủy đã nói trên hành lang.”
Sư Thanh Y nói lắp: “… Nhớ kỹ.”
Nhưng buổi tối hôm đó nàng say đến mơ hồ, không nghe thấy gì cả. Những lời Nhất Thủy nói, phải đến sáng hôm sau nàng mới nghe được từ trong ghi âm của điện thoại.
Nhớ đến đoạn chứng cứ ghi âm hồ đồ trong điện thoại, nàng chỉ cảm thấy bản thân vừa hoang đường vừa đáng xấu hổ, hai gò má không khỏi nóng bừng.
Lạc Thần vốn dĩ kề cận này, dĩ nhiên cũng cảm giác được hai má Sư Thanh Y thay đổi nhiệt độ, nàng nhẹ giọng nói: “Nhất Thủy nói họ Lâm ngoại trừ từ đường, còn từng dừng chân ở một ngôi nhà bên cạnh cây Dong cổ thụ, chúng ta đến đó điều tra trước, xem có phát hiện manh mối gì không.”
“Vậy lúc nào chúng ta đi?” Sư Thanh Y nói.
Nàng nhớ Nhất Thủy từng nói, muốn đến chỗ cây Dong kia, trên đường phải ngang qua ba ngôi mộ.
Lạc Thần nói: “Ngày mai sau khi ăn tối xong. Ngươi còn muốn từ chỗ Dạ học một ít ngự thuật cơ bản, đừng vì chuyện này mà làm lỡ việc học tập.”
“Như vậy ngươi có mệt hay không?” Sư Thanh Y cọ cọ vào má Lạc Thần, lo lắng hỏi.
“Sẽ không.” Lạc Thần dịu dàng nói: “Lúc ở trong mộng cảnh ngươi đã cho ta uống máu, thời gian tiếp theo ta sẽ không sau.”
Sư Thanh Y bỗng dưng có chút đau lòng. Việc Lạc Thần bị hồn đọa vẫn giống như tảng đá lớn đè nặng trong lòng nàng, tuy rằng hiện tại nhìn như sóng yên biển lặng, nhưng nàng không biết sóng gió sẽ kéo đến lúc nào, đánh nàng rơi vào hiện thực lạnh lẽo tàn khốc.
Nhưng cũng chút vì như vậy, nàng càng thêm quý trọng thời gian thư giản ở bên cạnh Lạc Thần giống như hôm nay, thầm nghĩ cùng nàng ấy tranh thủ thời gian, ở bên cạnh nhau nhiều một chút.
Chỉ là như thế cũng giống như trộm chút ngọt ngào từ trong cay đắng, thật quá đáng quý.
Sư Thanh Y gật đầu: “Được, lần này sẽ không đi quá nhiều người. Trạc Xuyên tình hình không ổn định, Ngư Thiển không thể thoát thân, trong nhà cần có người trông chừng, chỉ ngươi và ta, Vũ Lâm Hanh, Âm Ca, bốn người đi thôi, đôi mắt của Âm Ca rất đặc biệt.”
“Được.”
“Ngươi đi tắm, ta ở đây xem tiếp, nếu như thấy thứ gì thì sẽ nói cho ngươi biết.” Sư Thanh Y hôn nhẹ lên gương mặt Lạc Thần rồi hối thúc nàng: “Mau đi đi, ta đã chuẩn bị sẵn cho ngươi rồi.”
Trong ánh mắt của Lạc Thần hàm chứa ý cười, nàng đứng dậy đi vào phòng tắm.
Sư Thanh Y ngồi trên ghế, tiếp tục xem video giám sát.
Nhưng sau sự xuất hiện của người áo đen và họ Lâm, một đoạn thời gian rất dài phía sau hình ảnh đều trong trạng thái tĩnh, không có gì khác. Mãi cho đến khi Lạc Thần tắm xong, Sư Thanh Y vẫn không có thu hoạch gì, mắt thấy trời đã tối, sắp đến giờ ngủ, nàng mới tắt đoạn video đi, dự định khi rãnh rỗi sẽ tiếp tục xem.
Thời gian nghỉ ngơi sau tiết học ngày hôm sau, Sư Thanh Y nói rõ kế hoạch với mọi người, nhằm có sự chuẩn bị tương ứng.
Nàng đặc biệt chọn lúc Dạ có mặt để nói chuyện này, như vậy thông qua điện thoại Dạ cũng có thể biết kế hoạch của các nàng sau này.
Trường Sinh có chút thất vọng, nói: “A Cẩn, A Lạc, ta không thể đi cùng các ngươi sao?”
Trước đây lần nào nàng cũng đi theo bên cạnh A Cẩn và A Lạc, bất kể có bao nhiêu nguy hiểm cũng sẽ không lùi bước, lần này không đi, nàng cảm thấy có chút không quen.
Thời gian giải lao Dạ cũng không rời khỏi cuộc trò chuyện, vẫn nhìn các nàng thông qua màn hình điện thoại, nhìn thấy Trường Sinh cúi đầu, ánh mắt của nàng lập tức dừng trên người Trường Sinh.
Sư Thanh Y hiểu tâm tư của Trường Sinh, mỉm cười dỗ dành nàng ấy: “Không phải không thể đi, đều có thể đi, nhưng mỗi người đều có nhiệm vụ thích hợp với mình, ngươi ở lại trong nhà giúp Thiên Thiên và Ngư Thiển trông chừng Trạc Xuyên, vì trong nhà cần nhiều người canh giữ.”
Âm Ca vừa nghĩ đến việc a tỷ muốn cùng nàng đi điều tra cây Dong cổ thụ, hơn nữa không dẫn Trường Sinh theo, trong lòng cao hứng miễn bàn, nhưng ngoài mặt vẫn lạnh như băng, ánh mắt cố ý vô ý liếc nhìn Trường Sinh một cái: “A tỷ nói đôi mắt của ta đặc biệt, ta có thể phát hiện manh mối.”
Đôi mắt đen láy của Trường Sinh liếc nhìn Âm Ca.
Trường Sinh tiện tay ngưng tụ một mũi kim tiễn, buồn bã nói với Âm Ca: “A Cẩn và A Lạc nói ta có tài bắn cung, ta có thể đánh người.”
Sư Thanh Y: “…”
Âm Ca: “…”
Lạc Thần ở bên cạnh yên lặng không lên tiếng.
“Mau thu lại đi.” Sư Thanh Y thấy Trường Sinh ngay cả kim tiễn cũng mang ra, thầm nghĩ không cần đến mức này nên lại vội vàng nói.
Bình thường Trường Sinh sẽ sử dụng cung phản khúc Vũ Lâm Hanh tặng, sau đó lại đổi sang sử dụng ngân cung và ngân tiễn mang theo từ Thục Xuyên. Trước kia nàng rất hiếm khi ngưng tụ kim tiễn, nhưng nàng có thể ngưng tụ được, chẳng qua là tình huống của nàng vẫn có khác biệt với các tộc nhân khác, lực sát thương của kim tiễn mạnh hơn của người khác rất nhiều, nhưng đồng thời cũng tiê hao nhiều thần khí hơn, cho nên nếu như không cần thiết thì sử dụng cung tiễn bình thường là được rồi.
Tài bắn cung của nàng thuộc hàng trác tuyệt, cho dù cung tiễn tầm thường, uy lực cũng vô cùng lớn, đã đủ ứng phó kẻ thù, huống hồ ngân cung và ngân tiễn vốn được đặc chế riêng cho nàng, nên càng không giống bình thường.
Trường Sinh lập tức nghe lời mà thu kim tiễn lại.
Vũ Lâm Hanh một tay vỗ vai Sư Thanh Y, một tay vỗ lưng Lạc Thần, đứng ở giữa hai người các nàng, cười hì hì xem náo nhiệt.
“Chính vì ngươi có giỏi bắn cung, cho nên mới để ngươi ở lại bảo vệ Trạc Xuyên.” Sư Thanh Y nói với Trường Sinh: “Nếu như thực sự gặp phải tình huống gì, phòng thủ là trên hết, tuyệt đối đừng để bản thân bị thương. Bọn ta chỉ đi hai ba tiếng đồng hồ, sẽ nhanh chóng trở về.”
Trường Sinh đã hiểu, gật đầu.
Thiên Thiên tươi cười nói: “Các ngươi yên tâm đi điều tra, ta và tâm can bảo bối sẽ ở nhà trông chừng.”
Hai ngày qua Dạ dạy học qua điện thoại, có thể nghe được đối thoại của mọi người, vì vậy nàng thường nghe Thiên Thiên gọi Trường Sinh là tâm can bảo bối. Mỗi lần nghe thấy, ánh mắt nàng dường như có một chút suy tư.
Lạc Thần nhìn màn hình điện thoại đặt trên giá: “Dạ, làm phiền ngươi để mắt đến bên này một chút.”
Dạ nói: “Được.”
Ăn cơm tối xong, mặt trời xuống núi, hoàng hôn dần buông, phía chân trời xa xa phiếm chút ánh nắng chưa tắt đi. Chờ Sư Thanh Y, Lạc Thần, Vũ Lâm Hanh, Âm Ca bốn người đến đồng cỏ, đi vào một đoạn giữa đồng cỏ um tùm, bốn phía đã hoàn toàn rơi vào bóng tối.
Sư Thanh Y bật đèn pin, ánh đèn chiếu xuyên qua ngọn cỏ kết thành một chùm sáng trắng lạnh lẽo, cỏ dại xung quanh bị chiếu sáng trở nên tái nhợt.
Tuy rằng hiện tại đã là thời điểm giao mùa giữa mùa xuân và mùa hạ, nhưng gần đây thường có mưa, gió đêm mang theo hơi nước, còn có chút lạnh lẽo, không ngừng thổi lên mặt.
“Phương hướng này có đúng không?” Vũ Lâm Hanh quải một chiếc ba lô, vừa đi vừa nhìn xung quanh.
“Dựa theo phương hướng Nhất Thủy đã nói.” Trong tay Sư Thanh Y nắm chặt Xuân Tuyết: “Tìm một chút, ba ngôi mộ hẳn là ở ngay gần đây.”
Xuân Tuyết nhiệt độ rất thấp, tuy rằng sẽ không làm tổn thương nàng, nhưng tay nàng cũng bởi vậy trở nên lạnh lẽo.
Trước đó nàng đã mang theo ảnh chụp của dây đeo kiếm ra ngoài, bởi vì lúc đó nàng đang mang nó trên người nên khi chụp ảnh cũng sẽ không biến mất giống như những ảo ảnh khác. Nàng cố ý gửi tấm ảnh cho Trịnh tiên sinh mà Nhất Thủy quen biết ở công trường, nhờ đối phương căn cứ ảnh chụp tiến hành chế tác, nhưng cũng cần một khoảng thời gian để hoàn thành, hiện tại tạm thời không dùng được.
Các nàng đi một vòng xung quanh, Âm Ca vén cỏ dại ra, nói: “Ở đây.”
Ba người vội vã đến xem, nhìn thấy cỏ dại bị vén ra, ba ngôi mộ ẩn trong bụi cỏ.
Cỏ dại xung quanh quả thực sinh trưởng rất tốt, gần như che khuất ba ngôi mộ này, khiến người ta rất khó phát hiện tung tích.
Vũ Lâm Hanh vui vẻ ra mặt, một tay vỗ xuống: “Âm Ca quả nhiên rất tinh mắt.”
Âm Ca đẩy tay nàng ra, lạnh lùng đáp lại nàng: “Gọi là tỷ tỷ.”
Vũ Lâm Hanh: “…”
Sư Thanh Y cười khẽ: “Ngươi gọi nàng là tỷ tỷ nàng mới có thể đồng ý nói chuyện với ngươi, trải qua mộng cảnh, hiện tại ngươi rốt cuộc biết nàng lớn tuổi hơn ngươi rồi đúng không?”
Vũ Lâm Hanh bĩu môi.
Lạc Thần đi đến trước ba ngôi mộ, bắt đầu quan sát.
Ngôi một ở giữa hẳn là đứa con gái mà Nhất Thủy đã nói, trên bia mộ có khắc vài chữ đã loang lổ, hàng chữ ở giữa còn rất rõ ràng: “Ái nữ Triệu Thính Cầm chi mộ.”
Ngoài ra trên mộ bia thường dùng tế văn để viết, nội dung bao gồm cách xưng hô của ba mẹ Triệu Thính Cầm.
Bên trái là mộ của ba Triệu Thính Cầm, tên Triệu Lãng, bên phải là mộ của mẹ nàng, chỉ khắc hai chữ Trương Thị, không ghi họ tên cụ thể. Ba ngôi mộ này nhìn có vẻ đã rất lâu năm, nghe nói có từ thời nhà Minh, dấu ấn trên đó cũng đã chứng minh điều này. Mộ bia đều bị hao mòn ở mức độ nhất định, nhưng mộ bia của Triệu Thính Cầm tương đối nguyên vẹn hơn hai cái còn lại.
Phía trước hai ngôi bộ bên trái và bên phải có đặt chén đĩa, bên trong là tế phẩm đã hư hỏng, có màn thầu khô cứng, còn có thịt được cắt thành khối vuông, không bị chó hoang tha đi, lúc này cũng sắp thối rửa rồi.
Nhưng tế phẩm trước mộ phần của Triệu Thính Cầm lại bị vải đỏ che lại, không nhìn thấy bên dưới là thứ gì.
“Vì sao tế phẩm của cô con gái lại khác biệt?” Vũ Lâm Hanh càng xem càng cảm thấy không bình thường.
Lạc Thần tiến lên phía trước, xốc lên xốc mảnh vải đỏ lên.
Sư Thanh Y vội vã ngăn cản nàng: “Để ta, lỡ như bên dưới có thứ gì đó, đừng để bị thương đến tay ngươi.”
Nói xong, nàng dùng Xuân Tuyết trong tay chậm rãi xốc mảnh vải đỏ lên.
Ai biết nhiệt độ của Xuân Tuyết đột nhiên hạ thấp, thậm chí bắt đầu chấn động.
Sư Thanh Y gần như sắp không nắm giữ được Xuân Tuyết, hơn nữa cảm giác được Xuân Tuyết chấn động giống như đang đánh vào tay nàng, hàn khí trên thân kiếm đâm thẳng vào da thịt. Sư Thanh Y cảm giác như có vô số mảnh băng đâm vào tay, nàng vội vã thu Xuân Tuyết lại.
“Đường đao của ngươi sao lại có phản ứng!” Vũ Lâm Hanh không khỏi hoảng hốt: “Bên trong có thứ gì nguy hiểm sao?”
Xuân Tuyết là Chương Thai Liễu tặng, Vũ Lâm Hanh từng chứng kiến bản lĩnh của Chương Thai Liễu, cho rằng Xuân Tuyết có điểm đặc biệt, lúc này nhìn thấy Xuân Tuyết có loại phản ứng bất thường này, nàng nhất thời trở nên cảnh giác.
“… Ta cũng không biết.” Sư Thanh Y nghi hoặc không ngớt, nghiêm túc nói: “Các ngươi đừng đến gần, để ta thử lại xem.”
Nàng chuẩn bị đưa Xuân Tuyết qua đó một lần nữa, thử xem bên dưới mảnh vải đỏ đến cùng là có thứ gì.
Kết quả lần này vẫn chưa bắt đầu, Xuân Tuyết đã chấn động.
Sư Thanh Y: “…”
Lạc Thần nhìn chằm chằm vỏ kiếm trắng tinh của Xuân Tuyết, yên lặng nhìn một lúc, lại nhìn về phía Sư Thanh Y: “Thanh Y, có lẽ không phải bên dưới mảnh vải đỏ có nguy hiểm gì, mà chỉ là nó không muốn.”
Sư Thanh Y giật mình: “Cái gì?”
Lạc Thần nói: “Xuân Tuyết thuộc về phạm trù thần khí, sẽ nhận chủ, dĩ nhiên cũng có linh tính. Ngươi có từng nghe một câu chuyện, có người từng sở hữu một thanh kiếm, chỉ dùng giết địch, không thể dùng làm việc khác. Có một ngày người đó sử dụng kiếm chặt thịt, thân kiếm chấn động không ngừng, sau khi đưa kiếm trở vào vỏ, thì không cách nào rút ra được nữa.”
Sư Thanh Y suy nghĩ rồi nói: “Ý của ngươi là, Xuân Tuyết có ‘tính cách’?”
“Có thể hiểu như vậy.” Lạc Thần gật đầu: “Tính cách còn rất kêu ngạo.”
Sư Thanh Y: “…”
Lẽ nào Xuân Tuyết cảm thấy nàng dùng nó làm một việc tầm thường như xốc mảnh vải lên là một loại sỉ nhục?
Nhưng Địa Sát Kiếm cũng thuộc phạm trù thần khí. Lúc còn nhỏ, mẫu thân Lưu Thiều của nàng từng dùng nó giúp nàng chặt gỗ làm kiếm gỗ, nó cũng không hề có ý chống cự.
Sư Thanh Y suy nghĩ một chút, lấy dao quân dụng ra, dùng nó xốc mảnh vải đỏ lên. Dù sao thì dao quân dụng cũng có thể dễ dàng mua được, cũng không có linh tính, hơn nữa không kêu ngạo như Xuân Tuyết, dùng mẻ rồi còn có thể đổi cái khác, thậm chí Sư Thanh Y còn nhiều lần dùng nói thọc cương thi.
Vải đỏ được dễ dàng xốc lên, lộ ra tế phẩm bên dưới.
Lúc này Sư Thanh Y đã thấy rõ dáng vẻ của tế phẩm, sắc mặt nhất thời thay đổi.
Thứ này nhìn giống như… một quả tim sắp thối rửa.