Chương 586: Chủ nhân
Lạc Thần chậm rãi bước đến bên giường, Sư Thanh Y nhìn bước chân của nàng, vẫn luôn cảm thấy bước chân của nàng có điều khác biệt so với bình thường.
Không thong thả giống như trước đây mà có phần trì trệ.
Trong lòng Sư Thanh Y vô duyên vô cớ cảm thấy trống rỗng, nên vội vã theo sau Lạc Thần.
Lạc Thần yên lặng quan sát Trạc Xuyên đang ngồi trên giường.
Thân thể của Trạc Xuyên ngồi thẳng tắp, tư thế đoan chính giống như đã từng, đôi mắt nhắm nghiền, tay vẫn đặt trên mép rương tróc yêu.
Lạc Thần hơi khom lưng, đưa tay ra nhẹ nhàng nâng tay Trạc Xuyên lên, để bàn tay lạnh lẽo cứng nhắc ấy chậm rãi rời khỏi rương tróc yêu. Tay của Trạc Xuyên di chuyển theo động tác của Lạc Thần rồi từng chút hạ xuống, cuối cùng đặt trên đùi Trạc Xuyên.
Lạc Thần lúc này mới thu tay lại, bắt đầu quan sát.
Trạc Xuyên vẫn ngồi ngay ngắn bất động, tay lại tự động nâng lên, một lần nữa đặt lên rương tróc yêu.
Trong phòng rơi vào yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn Trạc Xuyên.
Hô hấp của Ngư Thiển dừng lại do khắc chế.
Tuy rằng cử động cứng nhắc nhưng động tác nâng tay của Trạc Xuyên nhìn như là một hành vi tự chủ. Hiện tại không có tiếng sáo, Sư Thanh Y cũng không xác định có phải sự điều khiển của ngự giả đều cần thông qua tiếng sáo hay không, nhưng từ việc ở huyết trì Dạ thổi sáo điều khiển thân thể Trạc Xuyên cho thấy, phần lớn khả năng là vẫn cần có tiếng sáo, như vậy hiện tại Trạc Xuyên hẳn là không ở trong trạng thái bị điều khiển.
Lui lại một vạn bước mà nói, cho dù bị điều khiển cũng sẽ không là loại phản ứng nhỏ bé như thế này, chỉ đặt tay lên rương tróc yêu mà thôi. Tay của Trạc Xuyên bị kéo ra rồi nàng ấy lại tự mình đặt lên mép rương, hành động này giống với ký ức của cơ thể hơn là bị điều khiển.
“Có phải nàng… Có phản ứng đối với rương tróc yêu?” Sư Thanh Y là người đầu tiên lên tiếng trong bầu không khí đầy áp lực này.
Tuy rằng chính nàng cũng cảm thấy dùng từ phản ứng có thể không mấy phù hợp.
Trạc Xuyên vẫn chưa chết đi, nhưng cũng không tính là còn sống, nàng ấy đang đứng ở ranh giới giữa sống và chết, không cách nào tỉnh lại, trạng thái này cũng sẽ không liên quan đến hai từ ‘phản ứng’.
Lạc Thần gật đầu: “Rương tróc yêu chính là vật tùy thân như hình với bóng của nàng trước kia, tất nhiên là vô cùng quen thuộc.”
“Điều này sao có thể?” Vũ Lâm Hanh không dám tin tưởng: “Nàng hiện tại không phải…”
“… A Xuyên.” Ngư Thiển đến gần, tay áp lên bàn tay đặt trên rương tróc yêu của Trạc Xuyên, mềm nhẹ vuốt ve giống như trước kia, trong miệng thì thầm.
Đầu ngón tay của Trạc Xuyên cử động.
Ngư Thiển cảm giác được, vừa mừng vừa sợ, vội vã đỏ mắt hỏi: “A Xuyên, ngươi có thể cảm nhận được ta không?”
Nàng hoảng hốt cảm thấy bản thân đang nằm mơ, không ngờ A Xuyên lại có phản ứng đối với rương tróc yêu và sự tiếp xúc của nàng. Nếu như giống mộng này là thật thì tốt biết bao.
Trạc Xuyên lúc này không hề đáp lại mà chỉ cứng nhắc ngồi đó.
Nét mặt của Ngư Thiển trở nên buồn bã, nhưng vẫn luyến tiếc không muốn buông tay.
Lạc Thần nhìn Sư Thanh Y, nói: “Dạ hiểu biết về thân thể lưu khí, có lẽ sẽ hiểu được nguyên do trong đó.”
Sư Thanh Y và Lạc Thần suy nghĩ giống nhau, vội vã lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Dạ, kể lại chi tiết những điều khác thường của Trạc Xuyên. Nhất là lúc ngự giả thổi sáo, Dạ cũng ra tay, hiện tại Dạ hẳn là sẽ có không ít phán đoán.
Một lát sau, Dạ trả lời tin nhắn, xác nhận suy đoán của Sư Thanh Y: “Tình huống này, chứng tỏ nàng quả thật có phản ứng đối với rương tróc yêu.”
Ngự khí của ngự giả có rất nhiều chủng loại, tất cả những thứ có tác dụng khống chế đều có thể gọi là ngự khí, sáo chỉ là một trong số đó, Sư Thanh Y vội vã hỏi: “Lúc ngự giả điều khiển, phải đảm bảo ngự khí luôn duy trì tác động lên thân thể bị điều khiển sao?”
Lại qua một lúc, Dạ mới trả lời: “Điều này cũng không phải tuyệt đối. Lúc ngự giả đã hoàn toàn chiếm được quyền kiểm soát đối với cơ thể bị ngự, thì cơ thể đó cũng sẽ nói gì nghe nấy. Đó là hoàn toàn phục tùng, thân thể bị điều khiển đã nhận ngự giả làm chủ nhân, có thể nghe hiểu lời nói của ngự giả và hành động theo, cuối cùng thoát ly hạn chế của ngự khí.”
Lạc Thần đứng bên cạnh Sư Thanh Y, xem nội dung tin nhắn trao đổi giữa nàng và Dạ.
Sư Thanh Y phân tích, nhanh chóng gõ chữ: “Nhưng việc đó nhất định cần thời gian đúng không? Nếu như muốn hoàn toàn phục tùng, thoát ly ngự khí cũng có thể khiến được thân thể, hẳn là cần trải qua nhiều lần bị ngự khí điều khiển và huấn luyện thì mới có thể nhận chủ?”
Lần này Dạ cuối cùng cũng trả lời nhanh hơn một chút: “Phải. Cần rất lâu, rất nhiều lần.”
Sư Thanh Y thở phào nhẹ nhõm: “Vậy đêm nay kẻ giám sát ngươi lần đầu tiên ra tay với Trạc Xuyên, vẫn chưa đạt đến mức độ nhận chủ, sau khi tiếng sáo biến mất, nàng ta cũng không còn khống chế Trạc Xuyên nữa.”
Lại qua một hồi lâu Dạ mới trả lời: “Phải. Sau khi hoàn toàn nhận chủ ngự giả sẽ trở thành chủ nhân duy nhất có thể điều khiển thân thể đó, như vậy cho dù có ngự giả khác nỗ lực sử dụng ngự khí để điều khiển, cũng không thể nào điều khiển được. Thân thể bị điều khiển sẽ tuyệt đối trung thành với chủ nhân, chỉ nghe lời chủ nhân, một khi kẻ giám sát ta thực hiện được kế hoạch làm thân thể Trạc Xuyên nhận chủ, thì Trạc Xuyên sẽ trở thành kẻ địch vĩnh viễn của các ngươi, trừ phi đến lúc đó phá hủy thân thể của nàng ấy, bằng không nàng ấy sẽ không bao giờ thoát khỏi khống chế.”
Nét mặt của Sư Thanh Y trở nên nghiêm trọng, ngón tay bay lượn trên màn hình: “Nếu như thực lực giữa hai ngự giả có chênh lệch rất lớn thì sao? Cũng không thể miễn cưỡng điều khiển, hoặc ảnh hưởng đến thân thể đã nhận chủ sao?”
Lần này khoảng cách giữa các tin nhắn của Dạ càng kéo dài hơn, Sư Thanh Y chờ một hồi lâu mới nhận được tin nhắn phản hồi.
“Không thể hoàn toàn điều khiển, nhưng có thể ảnh hưởng. Ngự giả địa vị càng cao năng lực khống chế càng mạnh, nếu sử dụng ngự khí đối với thân thể đã nhận chủ sẽ tạo thành ảnh hưởng cực lớn, nhưng thân thể nhận chủ đã bị ràng buộc, đó là việc không cách nào thay đổi, vì vậy thân thể nhận chủ cùng lúc chịu hạn chế từ khế ước của nhận chủ, không thể chống cự, đồng thời cũng bị áp lực bởi ngự khí của ngự giả có thực lực cao hơn, hai bên xung đột, thân thể nhận chủ sẽ hỗn loạn hành vi, phát điên, còn có khả năng không chịu nổi hai loại khống chế dẫn đến bạo thể mà chết.”
Sư Thanh Y vô thức rùng mình.
Nếu như vậy, Trạc Xuyên tuyệt đối không thể lại bị ngự giả khống chế nữa, bằng không một khi nhận đối phương làm chủ, cho dù là ngự giả đẳng cấp cao như Dạ cũng vô lực xoay chuyển Càn Khôn.
“Vậy đêm nay Trạc Xuyên tự mình đặt tay lên rương tróc yêu, còn có phản ứng đối với sự tiếp xúc của Ngư Thiển, là vì sao?” Sư Thanh Y lại hỏi: “Nàng là thân thể lưu khí, chỉ có ý thức còn sống, thân thể lại không có sinh khí, nếu như không ai khống chế nàng, nàng sẽ không thể cử động mới đúng.”
Vấn đề này khiến Sư Thanh Y càng để tâm hơn, nàng có chút khẩn trương nhìn màn hình, đợi Dạ trả lời.
Nhưng lần này Dạ chậm chạp không trả lời tin nhắn.
Trường Sinh thoáng nhìn các nàng, sau đó cũng đến xem tin nhắn.
Qua hồi lâu Dạ rốt cục trả lời, hơn nữa còn nói không ít: “Có ba loại ngự giả có thể điều khiển. Điều khiển người sống là cùng lúc khống chế thân thể và ý thức của người sống, hơn nữa khống chế thân thể chiếm phần nhiều so với khống chế ý thức, ý thức của người sống bị áp chế, cho dù thân thể làm ra hành vi gì đó có lúc thì có lúc cũng không biết bản thân đã làm gì, giống như bị mộng du, quên bản thân từng bị ngự giả điều khiển, thuộc về hành vi vô ý thức. Ngự giả đẳng cấp cao cũng có thể tiến hành ám thị, khiến người sống biết nên làm gì, mà người đó sẽ tưởng rằng đó là hành vi tự phát, nhưng thật ra là bị điều khiển.”
Sư Thanh Y thấy tin nhắn này, nghĩ thầm tình huống của Trữ Ngưng có phải cũng thuộc về loại ám thị ý thức hay không.
Trữ Ngưng dường như biết bản thân đang làm gì, đến Vô Sắc tìm vòng tay, bắt cóc nàng, tất cả những việc này nhìn như là xuất phát từ ý thức của Trữ Ngưng nhưng có thể đây là ám chỉ của ngự giả đối với nàng ta, khiến nàng ta làm như vậy, nhưng Trữ Ngưng lại lầm tưởng đó chính là ý chí của bản thân.
“Mà điều khiển thi thể vô hồn chỉ đơn thuần là điều khiển thân thể, dù sao thì thi thể cũng không có ý thức và hồn phách.”
Dạ đánh xong câu này, lại một lúc sau không thấy trả lời.
Sư Thanh Y đợi lâu không thấy phản hồi, lại nghĩ đến đêm nay trò chuyện với Dạ khoảng cách giữa các lần trả lời tin nhắn gián đoạn thật lâu, nàng cho rằng Dạ hiện tại đang bận rộn việc gì đó, cho nên lại nhắn một câu: “Có phải hiện tại ngươi không thuận tiện hay không? Vậy thì có thể trả lời ta trễ một chút.”
Lần này Dạ trả lời: “Ta thuận tiện. Nhưng ta đánh chữ chậm.”
Sư Thanh Y: “…”
Nàng lúc này mới hậu tri hậu giác, lúc Dạ nhắn tin nhắn dài, quả thật là khiến nàng chờ đợi hồi lâu. Nếu như chỉ có vài câu, thì có thể trả lời rất nhanh.
Dạ: “Ngươi đánh chữ quá nhanh, luyện tập như thế nào.”
Sư Thanh Y: “…”
“Có lẽ ngươi không thường xuyên nhắn tin, nhắn tin nhiều, tốc độ tay sẽ nhanh hơn.” Ngón tay Sư Thanh Y gõ chữ rất nhanh: “Vậy ngươi thuận tiện dùng tin nhắn thoại không?”
Nàng lo lắng Dạ bị theo dõi, nếu như không cần thiết, lúc liên hệ sẽ chỉ dùng tin nhắn, mà sẽ không gọi điện thoại hoặc tin nhắn thoại, dù sao gửi tin nhắn là phương thức tương đối bảo mật.
Dạ trả lời: “Được.”
Sau một lúc lâu, điện thoại của Sư Thanh Y đổ chuông, là cuộc gọi video của Dạ.
Trường Sinh trợn to mắt, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại của Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y bắt máy, màn hình nhất thời xuất hiện hình ảnh của Dạ, từ bài trí phía sau nàng ấy cho thấy, nàng ấy đang ở trong phòng.
“Như vậy có khiến ngươi bị phát hiện hay không?” Sư Thanh Y nhận cuộc gọi xong, vội vàng nói.
“Sẽ không.” Dạ nói: “Đối phương đấu thua ta, đêm nay sẽ không theo dõi ta nữa.”
Lạc Thần nói: “Đêm nay ngươi ra tay đấu sáo, nàng ta sẽ không tố cáo với cấp trên sao?”
Sư Thanh Y cũng có điều lo lắng, sợ nếu như kẻ giám sát Dạ đi tố cáo, không biết Dạ có bị trừng phạt hay không. Dù sao nghe ý tứ của Dạ, phía trên nàng ấy còn có sự tồn tại đáng sợ hơn.
Nàng không cách nào tưởng tượng loại tồn tại này đến cùng là cái gì, chỉ biết là nó khiến nàng hít thở không thông.
Dạ nói: “Loại chuyện này tố cáo cũng vô dụng, nàng ta sẽ không tự mình chuốc lấy cực khổ. Ta luôn luôn bất hòa với nàng ta, lúc có xung đột cũng không ít lần đấu sáo, nàng ta đấu thua, còn đi tố cáo, ngược lại sẽ bị trừng phạt, sẽ bị cho rằng vô dụng, nàng ta sẽ không đi.”
Sư Thanh Y tạm thời thở phào nhẹ nhõm.
Nếu như vậy, kẻ giám sát hẳn là tạm thời không nhìn ra quan hệ giữa Dạ và các nàng, có lẽ chỉ cho rằng Dạ đối địch với nàng ta, nên cố ý ngán đường, cố ý làm cho nàng ta khó chịu.
“Ta có thể ra tay với nàng ta.” Nét mặt của Dạ rất hờ hững: “Chỉ là không thể giết nàng ta.”
Hai tay Trường Sinh đặt trên vai Sư Thanh Y, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào Dạ, nhưng cũng không nói lời nào.
Dạ cũng nhìn Trường Sinh một cái, tiếp tục nói chuyện trước đó: “Loại thứ ba, là khống chế thân thể lưu khí, đây là khống chế tiềm thức của nàng, rồi để tiềm thức của nàng tự khống chế thân thể. Thân thể lưu khí có ký ức và ý thức hoàn chỉnh mới có thể khiến nàng lúc giao đấu hoàn toàn không khác gì người sống, hơn nữa ý thức của nàng nguyên bản là ở trong trạng thái ngủ đông, nàng sẽ không sản sinh hoài nghi giống như người sống, sẽ càng nghe lời, càng ổn định, là lựa chọn tốt nhất cho ngự giả.”
Lạc Thần lập tức hiểu được: “Đó là ngự giả tiến hành điều khiển tiềm thức của Trạc Xuyên, mới có thể khiến nàng ấy cho cử động như vậy?”
Dạ gật đầu: “Phải. Lúc khống chế thân thể lưu khí, có tỷ lệ rất nhỏ sẽ làm ý thức vốn dĩ đang ngủ say bị đánh thước, dẫn đến ảnh hưởng đối với thân thể. Cho dù không hề thổi sáo, cũng có khả năng kích phát một số phản ứng của thân thể, tự động làm một số việc, nhưng chính nàng không hề nhận biết.”
Dạ nói tiếp: “Đêm nay ta và kẻ giám sát đều lần lượt dùng tiếng sáo khống chế Trạc Xuyên, hơn nữa lúc giao đấu, tiếng sáo đều tác động lên người Trạc Xuyên, hai bên xung đột ảnh hưởng càng lớn hơn, càng gia tăng ảnh hưởng đối với tiềm thức của Trạc Xuyên.”
Ngư Thiển ngồi bên giường, nhìn về phía Trạc Xuyên, yên lặng nghe giọng nói của Dạ.
“Cho dù không có tiếng sáo, cũng xuất phát từ tiềm thức làm ra một số phản ứng.” Sư Thanh Y nhẹ giọng nói: “Trạng thái của nàng hiện tại, cũng xem như con rối sống sao?”
“Xem như con rối sống.”
Tay của Ngư Thiển áp lên tay Trạc Xuyên, càng lúc càng siết chặt.
Sư Thanh Y lúc này nghe thấy ba từ con rối sống trái lại không khó chịu như lúc ở trong huyết trì nữa, phản ứng của Ngư Thiển nhìn qua cũng bình tĩnh hơn không ít.
Tuy rằng đều là con rối sống, nhưng trong huyết trì, Trạc Xuyên là bị Dạ điều khiển di chuyển, nhưng hiện tại Trạc Xuyên bởi vì thói quen sớm chiều ở cạnh rương tróc yêu mà tự mình đặt tay lên, thuộc về hành vi tự phát, nên không ảnh hưởng đến tôn nghiêm của nàng ấy.
Ngư Thiển không thể chịu đựng được việc Trạc Xuyên trở thành con rối sống, chủ yếu là bởi vì con rối sống chỉ giống như con rối bị giật dây, nghe lệnh hành sự, không hề có tự chủ gì đáng nói.
Điều đó là khó có thể chấp nhận đối với tự tôn của Trạc Xuyên.
Nhưng nếu như là bởi vì tiềm thức bị ảnh hưởng trong lúc đấu sáo, do đó làm ra một số hành vi quen thuộc, Ngư Thiển thấy Trạc Xuyên hành động theo phương thức này, ngược lại có chút vui mừng.
Chí ít trong giây phút nàng ấy cử động, Ngư Thiển có thể tự lừa dối bản thân rằng A Xuyên của nàng còn đang cử động, trong lòng nàng đó xem như một hình thức khác của sự sống.
“Ngự giả nhất định sẽ không dẽ dàng bỏ qua, có lần này sẽ có lần sau.” Sư Thanh Y nhíu mày, nói với Dạ: “Chúng ta phải nghĩ biện pháp bảo vệ thân thể của Trạc Xuyên, nhưng Linh Kiến của rương tróc yêu chỉ có bản thân Trạc Xuyên có thể mở ra, không thể vào đó, vậy có thể vào huyết trì của ngươi không?”
“Có thể vào một khoảng thời gian.” Dạ dường như có chút khó xử, nói: “Nhưng không thể quá lâu.”
Ngư Thiển rốt cục mở miệng: “Sẽ tạo thành thương tổn đối với thân thể của A Xuyên sao?”
“Sẽ không.” Dạ nói: “Huyết trì của ta, duy nhất có thể ở lại lâu dài chỉ có thuộc hạ của ta. Bất kể người nào trong số các ngươi vào huyết trì một khoảng thời gian đều không có vấn đề, nhưng một khi ở lâu, sẽ bị… phát hiện.”
Tuy rằng Dạ không nói rõ nhưng Sư Thanh Y cũng đoán được là sẽ bị sự tồn tại đáng sợ nhất phát hiện, sự tồn tại không biết kia dĩ nhiên có thể trừng phạt Dạ, có thể tưởng tượng đối phương có bao nhiêu đáng sợ.
Ngư Thiển vội nói: “Vậy không cần vào đó.”
Nàng không muốn gây thêm phiền phức cho Dạ.
Lạc Thần đăm chiêu nhíu mày.
Trong phòng lại yên tĩnh, rơi vào một vấn đề khó giải quyết.
Xem ra hiện tại không có biện pháp nào khả thi, chỉ có thể tạm thời đạt Trạc Xuyên trong Nhãn Kiến của rương tróc yêu, nhưng nếu như vậy, phải mỗi ngày thay phiên gác đêm, chỉ cần trong rương tróc yêu có động tĩnh đều phải lập tức cảnh giác, nhưng cứ thế mãi thì thân thể làm bằng sắt cũng không chịu nổi.
Lạc Thần nhìn Dạ trong màn hình, nói: “Chỉ cần Trạc Xuyên nhận chủ thì sẽ không bị ngự giả khác điều khiển nữa.”
Sư Thanh Y nhất thời kinh ngạc.
Đúng vậy… còn có biện pháp này.
Sư Thanh Y nói: “Ngươi có thể sử dụng tiếng sáo khống chế Trạc Xuyên, khiến nàng nhận chủ không? Cũng chỉ là nhận chủ trên danh nghĩa, nhưng thực tế ngươi cũng sẽ không khống chế nàng, nàng vẫn được tự do.”
Nàng nói xong, nhìn về phía Ngư Thiển: “Ngư Thiển, ngươi cảm thấy như vậy có được không?”
Ngư Thiển chậm rãi gật đầu: “Nếu như có thể giúp A Xuyên không rơi vào tay kẻ giám sát, nàng nhận Dạ làm chủ, ta nghĩ nàng cũng sẽ đồng ý.”
Ngư Thiển hiện tại đã hiểu con người của Dạ, dĩ nhiên cũng tin tưởng Dạ. So với việc để kẻ giám sát thực hiện được ý đồ, còn không bằng để Dạ trở thành chủ nhân của Trạc Xuyên, tuy rằng có chút kỳ quái nhưng lúc này cũng không có biện pháp nào tốt hơn.
“Ta không tiện.” Dạ cự tuyệt: “Thân thể lưu khí rất đặc biệt, mặc dù thân thể của nàng không hề có đặc thù của người sống, nhưng lại có tiềm thức, một khi hoàn toàn nhận chủ sẽ đặc biệt dính người.”
“Dính người… là có ý gì?” Ngư Thiển lẩm bẩm nói.
Dạ nói: “Chính là sẽ đi theo ta. Ta đi đến đâu nàng theo đến đó, không nhìn thấy chủ nhân nàng sẽ hoảng hốt. Có lúc còn có thể tự động lên giường ngủ cùng chủ nhân, nếu như chủ nhân không muốn, nàng sẽ ngủ ở trên mặt đất hoặc trên bàn, nói chung là muốn thường xuyên ngủ cùng một phòng với chủ nhân.”
Sư Thanh Y: “…”
Trường Sinh: “…”
Ngư Thiển: “…”
Trường Sinh và Ngư Thiển trăm miệng một lời: “…. Quả thật là bất tiện.”
Ngư Thiển càng kinh hoàng: “Nhất định không thể để kẻ giám sát đạt được mục đích, trở thành chủ nhân của A Xuyên.”
Chuyện này quả thực còn khó chịu hơn so với giết nàng.
Lạc Thần nhíu mày, hô hấp trở nên hỗn loạn, nàng thoáng nghiêng mặt đi, tránh né ánh mắt của mọi người, đầu ngón tay thỉnh thoảng run lên.
“Lạc Thần?” Sư Thanh Y nhìn nàng.
Lạc Thần quay lại, nét mặt nhìn rất bình tĩnh nói: “Vậy Ngư Thiển có thể trở thành chủ nhân của Trạc Xuyên không? Chỉ là trên danh nghĩa, cũng không ảnh hưởng đến tự do của Trạc Xuyên, nàng sẽ không bị khống chế. Ngự giả thế gian hữu hạn, nhưng ngự thuật cũng không phải là thiên phú mà là thứ có thể học được, chỉ cần đủ mạnh, sẽ có tư cách.”
Ngư Thiển ngẩn người.
Dạ nói: “Trên lý luận là có thể. Bạch Giao rất thích hợp trở thành ngự giả, bởi vì am hiểu cách tạo ảo giác, mê hoặc tâm trí, bản thân nó chính là một loại thuật khống chế nhưng ngự thuật cực kỳ khó luyện thành, còn cần ngự khí phù hợp với bản thân, từ mặt thời gian mà nói, cho dù có bản lãnh cũng cần thời gian rất dài mới có thể học được.”